Bàn Nhược Vương cười, tiến lên thi lễ, cung kính nói:
- Trung Thư lệnh đại nhân nói đùa rồi, Ngột Tốt có chỉ, bảo tại hạ hiệp trợ Trung thư lệnh mà thôi. Tiểu tử không có tài đức gì, nào dám căn dặn đại nhân chứ?
Dã Lợi Trảm Thiên ngồi bên cạnh, cũng đứng lên, càng không bắt chuyện, sắc mặt tĩnh mịch, y nói với mọi người, tựa hồ đều là một thái độ.
Trong lòng Trương Nguyên lại thoải mái một chút, lưu loát nói:
- Bàn Nhược Vương quá khiêm nhường rồi, đây là căn dặn của Ngột Tốt...
Bàn Nhược Vương liếc xéo Dã Lợi Trảm Thiên, mỉm cười nói:
- Ngột Tốt cũng là muốn đại nhân và tiểu tử đồng tâm hiệp lực mà thôi, về phần ai chỉ huy, có gì khác biệt chứ?
Không đợi nói hết, Một Tàng Ngoa Bàng bên cạnh đỉnh đạc nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, ngài bảo tiểu nhân ăn uống đánh cược, tiểu nhân đều làm được. Nếu ngài bảo tiểu nhân lãnh quân, vậy quả thật quá làm khó tiểu nhân rồi. Nói thật nhé, lần này tiểu nhân đến, hoàn toàn không có ý lãnh quân, ngài sắp xếp cho tiểu nhân công việc dễ dễ nhé.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Lúc này hai quân đang giao chiến, có việc gì dễ dàng chứ? Nếu ngươi muốn dễ dàng, hà tất tới đây? Đang lúc do dự, Bàn Nhược Vương nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, trên đường đến tại hạ đã nghĩ rất nhiều. Chủng Thế Hành tuy bị vây nhiều ngày, Địch Thanh đến cứu, nhưng sẽ không cường công.
Trương Nguyên hơi rung, hỏi lại:
- Vậy ý của Bàn Nhược Vương, Địch Thanh sẽ làm thế nào giải cứu thành Tế Yếu chứ?
Bàn Nhược Vương từng chữ nói:
- Tại hạ nghĩ Địch Thanh nhất định muốn cắt đường lương thực của ta, chặn đường lui của ta, ép ta rút lui.
Trong mắt Trương Nguyên sự nghiêm khắc xuất hiện, im lặng hồi lâu nói nói:
- Nếu sử dụng chiêu này, chỉ sợ ta tuy có kỵ binh hơn trăm ngàn cũng có thể một ngày nào đó tan vỡ.
Quân Hạ xuất binh kìm kẹp quân Trấn Nhung, thế như chẻ tre, quân Tống khó có thể chống lại. Tuy quân Tống mấy lần truyền lệnh đều là tránh tiến công sắc nhọn này, đánh mà không lui, nhưng người thực thi thực sự, không có một ai!
Bất kể Cát Hoài Mẫn hay Nhâm Phúc, vẫn bị kế dụ địch thu hút, dành thắng lợi tạm thời xông lên đầu, từng bước tiến vào trong phạm vi quân Hạ.
Nhưng Địch Thanh không phải Cát Hoài Mẫn, cũng không phải Nhâm Phúc. Đại Tống nếu thật có một người có thể kiên quyết chấp hình chính sách sách lược, vậy chắc chắn chính là Địch Thanh, cũng chỉ có thủ hạ của Địch Thanh mới hoàn toàn tin phục nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Quân Hạ bắt người cướp của cảnh Tống, nhưng bây giờ lương thực dã ngoại đã cạn, lương thảo của hơn trăm ngàn đại quân, hết thảy phải vận chuyển từ thành Cổ Dương ở tây bắc thành Tế Yếu. Nếu thành Cổ Dương bị phá, quân Hạ không công tự bại.
Trong lều quân trung yên lặng chốc lát, Bàn Nhược Vương nói:
- Thành Cổ Dương có liên quan mật thiết với thắng lợi quân ta. Nếu Trung lệnh đại nhân không chê, tiểu tử và Một Tàng đại nhân xin lệnh, lập tức xuất phát tới trấn thủ thành Cổ Dương, không biết ý đại nhân thế nào?
Trương Nguyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Theo lời Một Tàng Ngoa Bàng nói, thấy ý của nguyên soái không phải là tước binh quyền của ta. Một Tàng Ngoa Bàng này dù sao vẫn lấy đại cuộc làm trọng.
Thành Cổ Dương cực kỳ trọng yếu, Trương Nguyên có kinh nghiệm đánh trận, sao lại không đề phòng? Lão sớm phái trọng binh canh giữ chỗ đó, chỉ sợ Địch Thanh tấn công. Nghe Bàn Nhược Vương chủ động xin đi giết giặc, vừa hợp ý. Lòng nghĩ Một Tàng Ngoa Bàng làm không được việc, nhưng có Bàn Nhược Vương trói buộc và trấn thủ thành ở Cổ Dương, vậy lo lắng của ta không cần lo nữa! Lập tức nói:
- Vậy làm phiền Bàn Nhược Vương... và Một Tàng đại nhân.
Bàn Nhược Vương khiêm tốn vài câu, hướng về Trương Nguyên xin lệnh bài. Cũng không trì hoãn, cùng Một Tàng Ngoa Bàng nhân lúc đêm xuất phát, thẳng tới thành Cổ Dương.
Trương Nguyên không ngờ rằng Bàn Nhược Vương thích vui đùa như vậy, nhất thời khó trách có chút nghi ngờ. Ngẩng đầu nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, thấy chân mày y cũng chau lại, không biết đang nghĩ gì.
Vào lúc đêm, Trương Nguyên có chút mệt mỏi, nhưng lòng lo chiến sự, trằn trọc, trước sau khó đi vào giấc ngủ. Lúc đêm khuya, ủ rũ trong lòng lão dâng lên, lúc này mới đi sâu vào giấc ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ say, trong mộng nghe thấy tiếng trống kinh thiên động địa truyền đến. Trương Nguyên giật mình, xoay người ngồi dậy, có thị vệ xông vào lều vải, gọi:
- Đại nhân, có địch đến công!
Có địch đến công! Địch Thanh đến rồi? Trong lòng Trương Nguyên thực sự cả kinh, sau đó nghe thấy phía đông tiếng trống đã vang lớn. Tiếng trống như sấm rền vang tới, giống như muốn giết tới trước mắt.
Trương Nguyên quát mắng:
- Một lũ vô dụng, sao muộn thế này mới tới thông báo?
Binh sĩ đó cũng hoang mang khó hiểu, thưa dạ không nói. Trương Nguyên xông ra lều vải, thì cảm thấy tiếng trống sóng triều như xông tới trước mặt. Đại doanh quân Hạ đã có loạn, nhưng Trương Nguyên dù sao thân đã trải qua trăm trận chiến, lần này tìm Địch Thanh đánh một trận, há có thể không chuẩn bị.
Trương Nguyên lên ngựa, thẳng tới doanh trại phía đông, thấy có tướng lĩnh sớm xếp thành hàng trước doanh đội, người trên lưng ngựa, cung trên tay sẵn sàng đón quân địch đến.
Màn đêm thâm trầm, Trương Nguyên quát lệnh:
- Đốt lửa trại lên.
Không tới thời gian lâu, nơi sơn dã ngoài thành Tế Yếu đã sáng như ban ngày. Trương Nguyên tuy không biết lúc này tình hình quân địch thế nào, nhưng biết lòng quân tuyệt không thể loạn. Nếu Địch Thanh đánh úp lấy nhanh đến công, lão muốn dùng thế dày ép lui đối thủ.
Thấy bốn bề lửa trại đúng hẹn dấy lên, dưới ánh sáng ngọn lửa, đội doanh quân Hạ hoang mang mà không loạn, đã như cung tên phẫn nộ bắn. Trương Nguyên trong lòng an tâm một chút, lúc này Dã Lợi Trảm Thiên cũng đã đuổi tới, cùng Trương Nguyên vào trong quân doanh.
Có tướng quân tiền quân đến nói:
- Trung lệnh đại nhân, chỉ nghe tiếng trống dồn dập, chắc là ở phía trước trong vòng mười dặm, nhưng trước mắt không thấy tình hình quân địch. Mạt tướng nghe đại nhân căn dặn, không dám tự ý xuất binh, chỉ phái du kỵ đi trước thám thính tin tức, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức...
Trương Nguyên cả giận nói:
- Sườn núi Đăng Cao ngoài hai mươi dặm phía đông là ai canh giữ?
Trương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi trước thành Tế Yếu chờ Địch Thanh tới công. Trong mấy trăm dặm phía đông, sớm đã bố trí đội thám tử tiền tiêu, nhưng không ngờ, đối thủ công tới trước mặt, lại không có thám tử truyền về tin tức.
Nhìn qua Dã Lợi Trảm Thiên, Trương Nguyên hỏi kế:
- La Hầu Vương, tại sao Địch Thanh có thể vượt qua phòng tuyến trăm dặm tới chỗ này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự có cánh hay sao?
Dã Lợi Trảm Thiên cũng chau mày, lắc đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, tiếng trống đột nhiên ngừng. Trương Nguyên ngẩn ra, bên tai như có tiếng trống kích động không ngừng, trái tim muốn nhảy ra. Chỗ xa trong đêm tối vốn là tiếng trống ầm ĩ rung trời đột nhiên mất đi, cái loại chấn động đột nhiên im lặng, càng làm lòng người ta kinh hãi.
Trong đại doanh quân Hạ, tất cả mọi người đều định thần chờ đợi, chỉ cho rằng quân Tống muốn bắt đầu tiến công... Không ngờ mãi tới trời sáng, phía đông mặt trời nhô lên, quân Tống lại không có hành động.
Giọt sương sáng sớm dần tan trên ngọn liễu, khói lửa bốn bề mang khí lạnh giết người.
Trương Nguyên đứng trong lớp sương, cảm nhận được sự mỉa mai của gió, sắc mặt trầm lạnh như băng, nhìn thấy mặt trời đó sắp chọc thủng lớp mây trắng nơi núi xa, Trương Nguyên quát:
- Leo lên sườn núi xem thử đi.
Lời nói vừa dứt, có vó ngựa dồn dập, Dạ Nguyệt Phong dẫn mấy kỵ binh chạy vội tới. Lúc trận chiến trại An Viễn, Đậu Duy Cát tuy chết, Dạ Nguyệt Phong lại thoát mạng, mấy huynh đệ y đều chết trong tay Địch Thanh, sớm đã hận thấu xương Địch Thanh. Lần này tấn công Đại Tống, Dạ Nguyệt Phong chủ động xin đi giết giặc, muốn xung phong đi trước làm gương cho binh sĩ, được trấn thủ sườn núi Đăng Cao để ý động tĩnh của người Tống.
Thấy Dạ Nguyệt Phong vội tới, Trương Nguyên lạnh lùng nói:
- Ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời.
- Trung Thư lệnh đại nhân nói đùa rồi, Ngột Tốt có chỉ, bảo tại hạ hiệp trợ Trung thư lệnh mà thôi. Tiểu tử không có tài đức gì, nào dám căn dặn đại nhân chứ?
Dã Lợi Trảm Thiên ngồi bên cạnh, cũng đứng lên, càng không bắt chuyện, sắc mặt tĩnh mịch, y nói với mọi người, tựa hồ đều là một thái độ.
Trong lòng Trương Nguyên lại thoải mái một chút, lưu loát nói:
- Bàn Nhược Vương quá khiêm nhường rồi, đây là căn dặn của Ngột Tốt...
Bàn Nhược Vương liếc xéo Dã Lợi Trảm Thiên, mỉm cười nói:
- Ngột Tốt cũng là muốn đại nhân và tiểu tử đồng tâm hiệp lực mà thôi, về phần ai chỉ huy, có gì khác biệt chứ?
Không đợi nói hết, Một Tàng Ngoa Bàng bên cạnh đỉnh đạc nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, ngài bảo tiểu nhân ăn uống đánh cược, tiểu nhân đều làm được. Nếu ngài bảo tiểu nhân lãnh quân, vậy quả thật quá làm khó tiểu nhân rồi. Nói thật nhé, lần này tiểu nhân đến, hoàn toàn không có ý lãnh quân, ngài sắp xếp cho tiểu nhân công việc dễ dễ nhé.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Lúc này hai quân đang giao chiến, có việc gì dễ dàng chứ? Nếu ngươi muốn dễ dàng, hà tất tới đây? Đang lúc do dự, Bàn Nhược Vương nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, trên đường đến tại hạ đã nghĩ rất nhiều. Chủng Thế Hành tuy bị vây nhiều ngày, Địch Thanh đến cứu, nhưng sẽ không cường công.
Trương Nguyên hơi rung, hỏi lại:
- Vậy ý của Bàn Nhược Vương, Địch Thanh sẽ làm thế nào giải cứu thành Tế Yếu chứ?
Bàn Nhược Vương từng chữ nói:
- Tại hạ nghĩ Địch Thanh nhất định muốn cắt đường lương thực của ta, chặn đường lui của ta, ép ta rút lui.
Trong mắt Trương Nguyên sự nghiêm khắc xuất hiện, im lặng hồi lâu nói nói:
- Nếu sử dụng chiêu này, chỉ sợ ta tuy có kỵ binh hơn trăm ngàn cũng có thể một ngày nào đó tan vỡ.
Quân Hạ xuất binh kìm kẹp quân Trấn Nhung, thế như chẻ tre, quân Tống khó có thể chống lại. Tuy quân Tống mấy lần truyền lệnh đều là tránh tiến công sắc nhọn này, đánh mà không lui, nhưng người thực thi thực sự, không có một ai!
Bất kể Cát Hoài Mẫn hay Nhâm Phúc, vẫn bị kế dụ địch thu hút, dành thắng lợi tạm thời xông lên đầu, từng bước tiến vào trong phạm vi quân Hạ.
Nhưng Địch Thanh không phải Cát Hoài Mẫn, cũng không phải Nhâm Phúc. Đại Tống nếu thật có một người có thể kiên quyết chấp hình chính sách sách lược, vậy chắc chắn chính là Địch Thanh, cũng chỉ có thủ hạ của Địch Thanh mới hoàn toàn tin phục nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Quân Hạ bắt người cướp của cảnh Tống, nhưng bây giờ lương thực dã ngoại đã cạn, lương thảo của hơn trăm ngàn đại quân, hết thảy phải vận chuyển từ thành Cổ Dương ở tây bắc thành Tế Yếu. Nếu thành Cổ Dương bị phá, quân Hạ không công tự bại.
Trong lều quân trung yên lặng chốc lát, Bàn Nhược Vương nói:
- Thành Cổ Dương có liên quan mật thiết với thắng lợi quân ta. Nếu Trung lệnh đại nhân không chê, tiểu tử và Một Tàng đại nhân xin lệnh, lập tức xuất phát tới trấn thủ thành Cổ Dương, không biết ý đại nhân thế nào?
Trương Nguyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Theo lời Một Tàng Ngoa Bàng nói, thấy ý của nguyên soái không phải là tước binh quyền của ta. Một Tàng Ngoa Bàng này dù sao vẫn lấy đại cuộc làm trọng.
Thành Cổ Dương cực kỳ trọng yếu, Trương Nguyên có kinh nghiệm đánh trận, sao lại không đề phòng? Lão sớm phái trọng binh canh giữ chỗ đó, chỉ sợ Địch Thanh tấn công. Nghe Bàn Nhược Vương chủ động xin đi giết giặc, vừa hợp ý. Lòng nghĩ Một Tàng Ngoa Bàng làm không được việc, nhưng có Bàn Nhược Vương trói buộc và trấn thủ thành ở Cổ Dương, vậy lo lắng của ta không cần lo nữa! Lập tức nói:
- Vậy làm phiền Bàn Nhược Vương... và Một Tàng đại nhân.
Bàn Nhược Vương khiêm tốn vài câu, hướng về Trương Nguyên xin lệnh bài. Cũng không trì hoãn, cùng Một Tàng Ngoa Bàng nhân lúc đêm xuất phát, thẳng tới thành Cổ Dương.
Trương Nguyên không ngờ rằng Bàn Nhược Vương thích vui đùa như vậy, nhất thời khó trách có chút nghi ngờ. Ngẩng đầu nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, thấy chân mày y cũng chau lại, không biết đang nghĩ gì.
Vào lúc đêm, Trương Nguyên có chút mệt mỏi, nhưng lòng lo chiến sự, trằn trọc, trước sau khó đi vào giấc ngủ. Lúc đêm khuya, ủ rũ trong lòng lão dâng lên, lúc này mới đi sâu vào giấc ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ say, trong mộng nghe thấy tiếng trống kinh thiên động địa truyền đến. Trương Nguyên giật mình, xoay người ngồi dậy, có thị vệ xông vào lều vải, gọi:
- Đại nhân, có địch đến công!
Có địch đến công! Địch Thanh đến rồi? Trong lòng Trương Nguyên thực sự cả kinh, sau đó nghe thấy phía đông tiếng trống đã vang lớn. Tiếng trống như sấm rền vang tới, giống như muốn giết tới trước mắt.
Trương Nguyên quát mắng:
- Một lũ vô dụng, sao muộn thế này mới tới thông báo?
Binh sĩ đó cũng hoang mang khó hiểu, thưa dạ không nói. Trương Nguyên xông ra lều vải, thì cảm thấy tiếng trống sóng triều như xông tới trước mặt. Đại doanh quân Hạ đã có loạn, nhưng Trương Nguyên dù sao thân đã trải qua trăm trận chiến, lần này tìm Địch Thanh đánh một trận, há có thể không chuẩn bị.
Trương Nguyên lên ngựa, thẳng tới doanh trại phía đông, thấy có tướng lĩnh sớm xếp thành hàng trước doanh đội, người trên lưng ngựa, cung trên tay sẵn sàng đón quân địch đến.
Màn đêm thâm trầm, Trương Nguyên quát lệnh:
- Đốt lửa trại lên.
Không tới thời gian lâu, nơi sơn dã ngoài thành Tế Yếu đã sáng như ban ngày. Trương Nguyên tuy không biết lúc này tình hình quân địch thế nào, nhưng biết lòng quân tuyệt không thể loạn. Nếu Địch Thanh đánh úp lấy nhanh đến công, lão muốn dùng thế dày ép lui đối thủ.
Thấy bốn bề lửa trại đúng hẹn dấy lên, dưới ánh sáng ngọn lửa, đội doanh quân Hạ hoang mang mà không loạn, đã như cung tên phẫn nộ bắn. Trương Nguyên trong lòng an tâm một chút, lúc này Dã Lợi Trảm Thiên cũng đã đuổi tới, cùng Trương Nguyên vào trong quân doanh.
Có tướng quân tiền quân đến nói:
- Trung lệnh đại nhân, chỉ nghe tiếng trống dồn dập, chắc là ở phía trước trong vòng mười dặm, nhưng trước mắt không thấy tình hình quân địch. Mạt tướng nghe đại nhân căn dặn, không dám tự ý xuất binh, chỉ phái du kỵ đi trước thám thính tin tức, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức...
Trương Nguyên cả giận nói:
- Sườn núi Đăng Cao ngoài hai mươi dặm phía đông là ai canh giữ?
Trương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi trước thành Tế Yếu chờ Địch Thanh tới công. Trong mấy trăm dặm phía đông, sớm đã bố trí đội thám tử tiền tiêu, nhưng không ngờ, đối thủ công tới trước mặt, lại không có thám tử truyền về tin tức.
Nhìn qua Dã Lợi Trảm Thiên, Trương Nguyên hỏi kế:
- La Hầu Vương, tại sao Địch Thanh có thể vượt qua phòng tuyến trăm dặm tới chỗ này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự có cánh hay sao?
Dã Lợi Trảm Thiên cũng chau mày, lắc đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, tiếng trống đột nhiên ngừng. Trương Nguyên ngẩn ra, bên tai như có tiếng trống kích động không ngừng, trái tim muốn nhảy ra. Chỗ xa trong đêm tối vốn là tiếng trống ầm ĩ rung trời đột nhiên mất đi, cái loại chấn động đột nhiên im lặng, càng làm lòng người ta kinh hãi.
Trong đại doanh quân Hạ, tất cả mọi người đều định thần chờ đợi, chỉ cho rằng quân Tống muốn bắt đầu tiến công... Không ngờ mãi tới trời sáng, phía đông mặt trời nhô lên, quân Tống lại không có hành động.
Giọt sương sáng sớm dần tan trên ngọn liễu, khói lửa bốn bề mang khí lạnh giết người.
Trương Nguyên đứng trong lớp sương, cảm nhận được sự mỉa mai của gió, sắc mặt trầm lạnh như băng, nhìn thấy mặt trời đó sắp chọc thủng lớp mây trắng nơi núi xa, Trương Nguyên quát:
- Leo lên sườn núi xem thử đi.
Lời nói vừa dứt, có vó ngựa dồn dập, Dạ Nguyệt Phong dẫn mấy kỵ binh chạy vội tới. Lúc trận chiến trại An Viễn, Đậu Duy Cát tuy chết, Dạ Nguyệt Phong lại thoát mạng, mấy huynh đệ y đều chết trong tay Địch Thanh, sớm đã hận thấu xương Địch Thanh. Lần này tấn công Đại Tống, Dạ Nguyệt Phong chủ động xin đi giết giặc, muốn xung phong đi trước làm gương cho binh sĩ, được trấn thủ sườn núi Đăng Cao để ý động tĩnh của người Tống.
Thấy Dạ Nguyệt Phong vội tới, Trương Nguyên lạnh lùng nói:
- Ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời.
/485
|