Mọi người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến trại lớn bên trong tộc. Tiêu Thất Địch sớm đã truyền lệnh xuống, lệnh cho dũng sĩ trong tộc tập hợp lại, sau đó bày tiệc rượu, an ủi Gia Luật Tông Chân, đợi tới khi chuẩn bị ổn thỏa, nghỉ ngơi khoảng mấy canh giờ, lúc đó mới tiếp tục xuất phát.
Gia Luật Tông Chân trốn chạy một hồi lâu đến giờ thật sự đã đói khát mệt mỏi, ngay sau đó mời Địch Thanh vào trong trướng cùng ăn uống. Lần này Tiêu Thất Địch và Tiêu Phá Giáp tiếp khách, chỉ đợi đến khi triệu tập binh mã.
Mọi người ai nấy chẳng còn lòng dạ nào uống rượu. Gia Luật Tông Chân nhấc chén rượu lên, trông thấy trong bữa tiệc chỉ có rất ít người, lại nghĩ đến quân thần chắp tay kính rượu ngày trước, liền đặt chén rượu xuống, than nhẹ một tiếng.
Tiêu Thất Địch biết Gia Luật Tông Chân trong lòng không vui, khuyên nhủ nói:
- Bệ hạ, việc này không coi là gì hết. Nghĩ đến Thái tổ năm xưa, cũng chỉ là dựa vào mấy anh em huynh đệ mà lập nên nghiệp lớn. Nay mấy tên phản nghịch không biết nặng nhẹ, những người trung thành với bệ hạ vẫn còn rất nhiều, vậy mong bệ hạ hãy bớt buốn phiền.
Gia Luật Tông Chân lẩm bẩm nói:
- Thật như người nói thì tốt quá rồi.
Đúng lúc đó, tấm vải trướng được vén lên, một tên nô bộc bước vào bưng lên một khay lớn, trên đó là một con cừu non được nướng chín, mùi thơm xông lên mũi, Tiêu Thất Địch nói:
- Thánh thượng mời người dùng bữa trước, ăn no đã rồi có gì sau hãy nói.
Đang khi nói chuyện, tên nô bộc kia đã nhanh chóng đến trước người Gia Luật Tông Chân.
Địch Thanh đang cúi đầu nghĩ chuyện riêng, lúc thấy tên nô bộc kia đi vào, ngửi thấy mùi thơm mê người thì mới ngẩng đầu lên nhìn tên nô bộc đó. Ánh mắt hắn lướt qua tên nô bộc đó, đột nhiên quát lớn:
- Người nào?
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, tay đã đè lên chuôi đao. Năng lực quan sát của hắn cực kỳ nhạy bén rồi, chú ý quan sát đến bước chân của người này.
Tên người hầu bưng cái khay lớn cũng cẩn thận từng tí một sợ cái khay sẽ rơi xuống đất, nên cố ra sức cho bàn tay. Người này bưng khay lớn bộ dạng rất thoải mái, y vận kình cho bàn chân lẽ nào muốn xông tới?
Tiêu Thất Địch vẫn luôn không yên tâm về Địch Thanh, thấy thế nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Trong tiếng gào thét, tình hình trong trướng đột nhiên thay đổi!
Tên nô bộc nghe thấy tiếng hét của Địch Thanh thì bất thình lình cánh tay rung lên, đã ném con dê nướng tới Gia Luật Tông Chân. Tiêu Thất Địch thoáng nhìn, sắc mặt biến đổi, mặc kệ Địch Thanh, kêu lớn:
- Bệ hạ, cẩn thận!
Con dê kia vẫn còn đang bay trên không trung thì người này đã phi người lên, “xoẹt” một tiếng, từ trong cổ tay áo lôi ra một lưỡi dao sắc bén, đâm Gia Luật Tông Chân.
Gia Luật Tông Chân kinh ngạc thất sắc, không ngờ ở đây cũng có thích khách ra tay với y. Tên thích khách này trà trộn vào hay là do Tiêu Thất Địch bố trí? Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Gia Luật Tông Chân dù sao thân thủ cũng nhanh nhẹn. Tay dùng lực hất bàn bắn thẳng tới chỗ thích khách, người thì lùi lại tới bên cạnh trướng.
“Binh” một tiếng, bàn bị vỡ làm năm bảy mảnh. Tên nô bộc đó một kích trúng giữa bàn, người vẫn không ngừng xông qua cái bàn đã vỡ. Mỏ ưng trong tay đã mổ tới nơi cổ họng Gia Luật Tông Chân.
Tên thích khách ban nãy trong lòng thấy rất vui mừng, đột nhiên cảnh giác. Trong lúc y giết tới, thấy có vật gì đó xoay chuyển rất nhanh tới gáy mình. Lúc đó, “rẹt” một tiếng, tiếng lưỡi đao sắt như xé gió truyền tới.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ vụt qua.
Không giết được Gia Luật Tông Chân thì sau này sẽ không có được cơ hội tốt như thế lần nữa. Nếu giết được Gia Luật Tông Chân thì coi như mạng của mình cũng như xong.
Giữa lúc đang suy nghĩ, người nọ chợt hét vang, xoay người lăn xuống, binh khí trong tay như mở ưng lúc này quay ngược lại chặn ngay sau cổ y.
“Keng” một tiếng vang lên, ánh lửa văng khắp nơi. Đao ngang đánh vào binh khí như mỏ ưng kia, đột nhiên đảo lại, đã rơi vào tay của Địch Thanh. Thì ra, Địch Thanh thấy tình hình gấp gáp liền nhảy vọt lên, rút đao ném về phía gáy tên thích khách kia. Đó chính là phương pháp vây Ngụy cứu Triệu.
Tên thích khách nghiêng người qua một bên, khoảng cách với Gia Luật Tông Chân không đổi, nên muốn đứng dậy đâm tới Gia Luật Tông Chân một lần nữa. Ngay lúc đó, tên thích khách đột nhiên thấy lạnh người, bởi khóe mắt y nhìn thấy Địch Thanh đã cầm đao tên tay, lạnh lùng đứng nhìn.
Cái nhìn lạnh lùng ấy như ngàn năm băng hàn, làm đón băng dòng máu nóng của người này. Nhưng thứ còn lạnh hơn băng chính là ánh đao.
Địch Thanh xuất đao!
Trong trướng đột nhiên sáng bừng lên!
Tên thích khách giờ đây không quan tâm tới việc giết Gia Luật Tông Chân, hét lên một tiếng, nhưng không né tránh, bay đến xông vào hướng của Địch Thanh. “Rẹt” một tiếng, đâm thẳng tới Địch Thanh.
Nhất thời, ánh đao như nước thủy triều, mỏ ưng giống như một luồng điện.
Tên thích khách này vốn đã thấy khó chịu với Địch Thanh, lại thấy Địch Thanh khí thế ép người, ngược lại kích thích thói kiêu ngạo của y, nên y nhất định muốn so cao thấp với Địch Thanh! Thích khách là ai, sao lại có thể ngông cuồng như thế?
Trong ánh đao nhanh sáng như sấm chớp, cuồn cuộn như thủy triều, mọi người chỉ thấy trong trướng chợt sáng chợt tối. Sau đó, “oành” một tiếng, tấm trướng bằng da dê rách một miếng lớn, trong trướng sáng rõ, gió sớm bên ngoài thổi vào mát lạnh, làm cánh tay áo Địch Thanh bồng bềnh.
Vạt áo Địch Thanh bị chém rách một miếng trong khi đó, thích khách đã xông ra ngoài trướng, thoắt một cái không thấy đâu nữa.
Ngoài trướng tiếng hò hét liên tục, Tiêu Thất Địch tuy sợ hãi không yên nhưng trước tiên vẫn ra hiệu lệnh, lệnh cho người đuổi theo thích khách, tra cho rõ việc này.
Địch Thanh không xông ra ngoài, chỉ đứng đó nhìn giọt máu còn vương trên mũi đao, trong lòng thầm nghĩ:
“Y làm thế nào đến đây? Tại sao y lại muốn giết Gia Luật Tông Chân?”
Tiêu Thất Địch đã đến trước mặt Gia Luật Tông Chân quỳ gối xuống, lo sợ nói:
- Bệ hạ, thần không biết tại sao lại có thích khách trà trộn bên trong nhưng thần cũng không tránh khỏi tội, xin bệ hạ trách phạt.
Gia Luật Tông Chân liếc mắt nhìn về phía Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Quốc cữu, người đừng tự trách mình, ta sẽ không nghi ngờ người đâu. Tên thích khách này xuất quỷ nhập thần, trước đó, bắc viện Đại Vương cũng bị tên thích khách này giết hại, ta vẫn còn nhớ binh khí của y!
Trong lòng thầm nghĩ:
“Hôm nay may mà có Địch Thanh, bằng không chỉ e trẫm khó giữ được tính mạng.”
Nghĩ đến đây, Gia Luật Tông Chân cả giận nói:
- Đám tặc tử này, hai lần hành thích trẫm, nếu trẫm bắt được y nhất định sẽ băm làm trăm mảnh! Chỉ có điều không biết người này là ai!
Địch Thanh bên cạnh nói:
- Đại vương, ta biết rõ người này là ai!
Gia Luật Tông Chân vội vàng hỏi:
- Thích khách là ai?
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Người này biệt danh Phi Ưng. Theo như ta được biết thì y vốn là tên trộm cướp ở biên giới triều Tống ta Quách Mạc Sơn. Mấy ngày trước, y thậm chí còn đi đến Thổ Phiên, không biết tại sao lại tới nơi biên thùy này.
Gia Luật Tông Chân cắn răng nói:
- Quách Mạc Sơn? Hừ, trẫm sẽ nhớ rõ y. Nếu không giết y trẫm thề không làm người.
Y nói từng chữ một tên Quách Mạc Sơn, rõ ràng là nỗi hận lên tới cực điểm. Thấy Địch Thanh hoang mang khó hiểu, Gia Luật Tông Chân mỉm cười nói:
- Mục đích của y không phải khó đoán. Đám phản nghịch này muốn giết trẫm, chính là muốn đoạt lấy địa vị hoàng đế của ta. Quách Mạc Sơn đến hành thích trẫm, trái lại đơn giản là muốn lập công nhận thưởng mà thôi.
Gia Luật Tông Chân hết sức tin tưởng vào lời nói của mình, không chút nghi ngờ. Địch Thanh thì im lặng không nói, ngược lại không hoàn toàn tin tưởng.
Địch Thanh biết con người Quách Mạc Sơn hành sự cực kỳ bí mật. Và cũng rất khác thường. Từ một tên cấm quân năm đó đến tên trộm nổi tiếng Thiểm Tây, từ người võ nghệ tầm thường đến hôm nay có thể đối địch với Địch Thanh, sự thay đổi của con người này cũng khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Địch Thanh có được thể chất như hôm nay là nhờ có Ngũ long. Nhưng Ngũ long luôn trên người Địch Thanh vậy tại sao Quách Mạc Sơn lại có được sự thay đổi vượt bậc như vậy?
Vừa rồi đánh một trận, hai bên chỉ là một chiêu giao lưu, nhưng về sinh tử, nếu luận về tốc độ nhanh chậm, phản ứng và quyết tâm ra tay thì Phi Ưng cũng không thua kém gì so với Địch Thanh. Nhưng kết quả là Phi Ưng vẫn trúng đòn bị thương trong khi đó Địch Thanh chỉ bị chém sượt qua vạt áo, chẳng qua là vì cái mà Địch Thanh luyện tập là đao pháp hoành hành.
Nhớ lại năm đó, Tthập tam Thái Bảo Lý Tồn Hiếu dùng đao pháp hoành hành này để đứng trên thiên hạ, đánh khắp thiên hạ mà không có đối thủ. Trong đao pháp, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể nói là qua muôn ngàn thử thách, tinh luyện và đơn giản những lại có sức sát thương cực lớn.
Địch Thanh thắng ở đao pháp nhạy bén.
Phi Ưng lúc đó bị Địch Thanh vạch trần lai lịch lại bị Địch Thanh đánh tới buộc phải rời khỏi Phi Tuyết, rõ ràng là rất căm hận Địch Thanh. Lần này tới, hẳn là y không biết Địch Thanh cũng có mặt ở đó, nên khi phát hiện Địch Thanh ngăn cản hành động hành thích của mình không khỏi oán hận mà quyết đấu với Địch Thanh một trận. Kết quả thì vẫn bị thua bỏ đi.
Có điều lần này Phi Ưng hành thích Gia Luật Tông Chân, lẽ nào là vì quyền thế?
Gia Luật Tông Chân trốn chạy một hồi lâu đến giờ thật sự đã đói khát mệt mỏi, ngay sau đó mời Địch Thanh vào trong trướng cùng ăn uống. Lần này Tiêu Thất Địch và Tiêu Phá Giáp tiếp khách, chỉ đợi đến khi triệu tập binh mã.
Mọi người ai nấy chẳng còn lòng dạ nào uống rượu. Gia Luật Tông Chân nhấc chén rượu lên, trông thấy trong bữa tiệc chỉ có rất ít người, lại nghĩ đến quân thần chắp tay kính rượu ngày trước, liền đặt chén rượu xuống, than nhẹ một tiếng.
Tiêu Thất Địch biết Gia Luật Tông Chân trong lòng không vui, khuyên nhủ nói:
- Bệ hạ, việc này không coi là gì hết. Nghĩ đến Thái tổ năm xưa, cũng chỉ là dựa vào mấy anh em huynh đệ mà lập nên nghiệp lớn. Nay mấy tên phản nghịch không biết nặng nhẹ, những người trung thành với bệ hạ vẫn còn rất nhiều, vậy mong bệ hạ hãy bớt buốn phiền.
Gia Luật Tông Chân lẩm bẩm nói:
- Thật như người nói thì tốt quá rồi.
Đúng lúc đó, tấm vải trướng được vén lên, một tên nô bộc bước vào bưng lên một khay lớn, trên đó là một con cừu non được nướng chín, mùi thơm xông lên mũi, Tiêu Thất Địch nói:
- Thánh thượng mời người dùng bữa trước, ăn no đã rồi có gì sau hãy nói.
Đang khi nói chuyện, tên nô bộc kia đã nhanh chóng đến trước người Gia Luật Tông Chân.
Địch Thanh đang cúi đầu nghĩ chuyện riêng, lúc thấy tên nô bộc kia đi vào, ngửi thấy mùi thơm mê người thì mới ngẩng đầu lên nhìn tên nô bộc đó. Ánh mắt hắn lướt qua tên nô bộc đó, đột nhiên quát lớn:
- Người nào?
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, tay đã đè lên chuôi đao. Năng lực quan sát của hắn cực kỳ nhạy bén rồi, chú ý quan sát đến bước chân của người này.
Tên người hầu bưng cái khay lớn cũng cẩn thận từng tí một sợ cái khay sẽ rơi xuống đất, nên cố ra sức cho bàn tay. Người này bưng khay lớn bộ dạng rất thoải mái, y vận kình cho bàn chân lẽ nào muốn xông tới?
Tiêu Thất Địch vẫn luôn không yên tâm về Địch Thanh, thấy thế nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Trong tiếng gào thét, tình hình trong trướng đột nhiên thay đổi!
Tên nô bộc nghe thấy tiếng hét của Địch Thanh thì bất thình lình cánh tay rung lên, đã ném con dê nướng tới Gia Luật Tông Chân. Tiêu Thất Địch thoáng nhìn, sắc mặt biến đổi, mặc kệ Địch Thanh, kêu lớn:
- Bệ hạ, cẩn thận!
Con dê kia vẫn còn đang bay trên không trung thì người này đã phi người lên, “xoẹt” một tiếng, từ trong cổ tay áo lôi ra một lưỡi dao sắc bén, đâm Gia Luật Tông Chân.
Gia Luật Tông Chân kinh ngạc thất sắc, không ngờ ở đây cũng có thích khách ra tay với y. Tên thích khách này trà trộn vào hay là do Tiêu Thất Địch bố trí? Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Gia Luật Tông Chân dù sao thân thủ cũng nhanh nhẹn. Tay dùng lực hất bàn bắn thẳng tới chỗ thích khách, người thì lùi lại tới bên cạnh trướng.
“Binh” một tiếng, bàn bị vỡ làm năm bảy mảnh. Tên nô bộc đó một kích trúng giữa bàn, người vẫn không ngừng xông qua cái bàn đã vỡ. Mỏ ưng trong tay đã mổ tới nơi cổ họng Gia Luật Tông Chân.
Tên thích khách ban nãy trong lòng thấy rất vui mừng, đột nhiên cảnh giác. Trong lúc y giết tới, thấy có vật gì đó xoay chuyển rất nhanh tới gáy mình. Lúc đó, “rẹt” một tiếng, tiếng lưỡi đao sắt như xé gió truyền tới.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ vụt qua.
Không giết được Gia Luật Tông Chân thì sau này sẽ không có được cơ hội tốt như thế lần nữa. Nếu giết được Gia Luật Tông Chân thì coi như mạng của mình cũng như xong.
Giữa lúc đang suy nghĩ, người nọ chợt hét vang, xoay người lăn xuống, binh khí trong tay như mở ưng lúc này quay ngược lại chặn ngay sau cổ y.
“Keng” một tiếng vang lên, ánh lửa văng khắp nơi. Đao ngang đánh vào binh khí như mỏ ưng kia, đột nhiên đảo lại, đã rơi vào tay của Địch Thanh. Thì ra, Địch Thanh thấy tình hình gấp gáp liền nhảy vọt lên, rút đao ném về phía gáy tên thích khách kia. Đó chính là phương pháp vây Ngụy cứu Triệu.
Tên thích khách nghiêng người qua một bên, khoảng cách với Gia Luật Tông Chân không đổi, nên muốn đứng dậy đâm tới Gia Luật Tông Chân một lần nữa. Ngay lúc đó, tên thích khách đột nhiên thấy lạnh người, bởi khóe mắt y nhìn thấy Địch Thanh đã cầm đao tên tay, lạnh lùng đứng nhìn.
Cái nhìn lạnh lùng ấy như ngàn năm băng hàn, làm đón băng dòng máu nóng của người này. Nhưng thứ còn lạnh hơn băng chính là ánh đao.
Địch Thanh xuất đao!
Trong trướng đột nhiên sáng bừng lên!
Tên thích khách giờ đây không quan tâm tới việc giết Gia Luật Tông Chân, hét lên một tiếng, nhưng không né tránh, bay đến xông vào hướng của Địch Thanh. “Rẹt” một tiếng, đâm thẳng tới Địch Thanh.
Nhất thời, ánh đao như nước thủy triều, mỏ ưng giống như một luồng điện.
Tên thích khách này vốn đã thấy khó chịu với Địch Thanh, lại thấy Địch Thanh khí thế ép người, ngược lại kích thích thói kiêu ngạo của y, nên y nhất định muốn so cao thấp với Địch Thanh! Thích khách là ai, sao lại có thể ngông cuồng như thế?
Trong ánh đao nhanh sáng như sấm chớp, cuồn cuộn như thủy triều, mọi người chỉ thấy trong trướng chợt sáng chợt tối. Sau đó, “oành” một tiếng, tấm trướng bằng da dê rách một miếng lớn, trong trướng sáng rõ, gió sớm bên ngoài thổi vào mát lạnh, làm cánh tay áo Địch Thanh bồng bềnh.
Vạt áo Địch Thanh bị chém rách một miếng trong khi đó, thích khách đã xông ra ngoài trướng, thoắt một cái không thấy đâu nữa.
Ngoài trướng tiếng hò hét liên tục, Tiêu Thất Địch tuy sợ hãi không yên nhưng trước tiên vẫn ra hiệu lệnh, lệnh cho người đuổi theo thích khách, tra cho rõ việc này.
Địch Thanh không xông ra ngoài, chỉ đứng đó nhìn giọt máu còn vương trên mũi đao, trong lòng thầm nghĩ:
“Y làm thế nào đến đây? Tại sao y lại muốn giết Gia Luật Tông Chân?”
Tiêu Thất Địch đã đến trước mặt Gia Luật Tông Chân quỳ gối xuống, lo sợ nói:
- Bệ hạ, thần không biết tại sao lại có thích khách trà trộn bên trong nhưng thần cũng không tránh khỏi tội, xin bệ hạ trách phạt.
Gia Luật Tông Chân liếc mắt nhìn về phía Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Quốc cữu, người đừng tự trách mình, ta sẽ không nghi ngờ người đâu. Tên thích khách này xuất quỷ nhập thần, trước đó, bắc viện Đại Vương cũng bị tên thích khách này giết hại, ta vẫn còn nhớ binh khí của y!
Trong lòng thầm nghĩ:
“Hôm nay may mà có Địch Thanh, bằng không chỉ e trẫm khó giữ được tính mạng.”
Nghĩ đến đây, Gia Luật Tông Chân cả giận nói:
- Đám tặc tử này, hai lần hành thích trẫm, nếu trẫm bắt được y nhất định sẽ băm làm trăm mảnh! Chỉ có điều không biết người này là ai!
Địch Thanh bên cạnh nói:
- Đại vương, ta biết rõ người này là ai!
Gia Luật Tông Chân vội vàng hỏi:
- Thích khách là ai?
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Người này biệt danh Phi Ưng. Theo như ta được biết thì y vốn là tên trộm cướp ở biên giới triều Tống ta Quách Mạc Sơn. Mấy ngày trước, y thậm chí còn đi đến Thổ Phiên, không biết tại sao lại tới nơi biên thùy này.
Gia Luật Tông Chân cắn răng nói:
- Quách Mạc Sơn? Hừ, trẫm sẽ nhớ rõ y. Nếu không giết y trẫm thề không làm người.
Y nói từng chữ một tên Quách Mạc Sơn, rõ ràng là nỗi hận lên tới cực điểm. Thấy Địch Thanh hoang mang khó hiểu, Gia Luật Tông Chân mỉm cười nói:
- Mục đích của y không phải khó đoán. Đám phản nghịch này muốn giết trẫm, chính là muốn đoạt lấy địa vị hoàng đế của ta. Quách Mạc Sơn đến hành thích trẫm, trái lại đơn giản là muốn lập công nhận thưởng mà thôi.
Gia Luật Tông Chân hết sức tin tưởng vào lời nói của mình, không chút nghi ngờ. Địch Thanh thì im lặng không nói, ngược lại không hoàn toàn tin tưởng.
Địch Thanh biết con người Quách Mạc Sơn hành sự cực kỳ bí mật. Và cũng rất khác thường. Từ một tên cấm quân năm đó đến tên trộm nổi tiếng Thiểm Tây, từ người võ nghệ tầm thường đến hôm nay có thể đối địch với Địch Thanh, sự thay đổi của con người này cũng khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Địch Thanh có được thể chất như hôm nay là nhờ có Ngũ long. Nhưng Ngũ long luôn trên người Địch Thanh vậy tại sao Quách Mạc Sơn lại có được sự thay đổi vượt bậc như vậy?
Vừa rồi đánh một trận, hai bên chỉ là một chiêu giao lưu, nhưng về sinh tử, nếu luận về tốc độ nhanh chậm, phản ứng và quyết tâm ra tay thì Phi Ưng cũng không thua kém gì so với Địch Thanh. Nhưng kết quả là Phi Ưng vẫn trúng đòn bị thương trong khi đó Địch Thanh chỉ bị chém sượt qua vạt áo, chẳng qua là vì cái mà Địch Thanh luyện tập là đao pháp hoành hành.
Nhớ lại năm đó, Tthập tam Thái Bảo Lý Tồn Hiếu dùng đao pháp hoành hành này để đứng trên thiên hạ, đánh khắp thiên hạ mà không có đối thủ. Trong đao pháp, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể nói là qua muôn ngàn thử thách, tinh luyện và đơn giản những lại có sức sát thương cực lớn.
Địch Thanh thắng ở đao pháp nhạy bén.
Phi Ưng lúc đó bị Địch Thanh vạch trần lai lịch lại bị Địch Thanh đánh tới buộc phải rời khỏi Phi Tuyết, rõ ràng là rất căm hận Địch Thanh. Lần này tới, hẳn là y không biết Địch Thanh cũng có mặt ở đó, nên khi phát hiện Địch Thanh ngăn cản hành động hành thích của mình không khỏi oán hận mà quyết đấu với Địch Thanh một trận. Kết quả thì vẫn bị thua bỏ đi.
Có điều lần này Phi Ưng hành thích Gia Luật Tông Chân, lẽ nào là vì quyền thế?
/485
|