Người thanh niên này chính là quốc chủ Khiết Đan Gia Luật Tông Chân sao? Sao có thể?
Vẻ mặt Địch Thanh lộ rõ vẻ không tin, nhìn người trẻ tuổi này một hồi lâu, mới cười nói:
- Ngươi nói dối, nói mà không phân biệt cao thấp. Theo như ta được biết, hiện giờ quốc chủ Khiết Đan phải đang Nại Bát ở Phục Hổ lâm mới đúng.
Đám người áo xanh tức giận, tiến lên trước quát lớn nhưng người thanh niên này khoát tay ngăn lại, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, ta biết trước mắt ngươi sẽ không tin, nhưng ta sẽ nhanh chóng chứng minh cho người thấy. Ta vốn muốn đến Phục Hổ lâm trước nên đã lén một mình cùng với bề tôi ra ngoài săn bắn, trên đường đi gặp phải phản nghịch phục kích, nên mới chạy đến nơi này. Địch tướng quân, hiện nay ta muốn điều động nhân sĩ bình định phản loạn, chỉ cần người chịu giúp ta, việc xuất binh Yến Vân, có thể thương lượng. Bằng không thì...
Tiếng cười có chút chua xót, lại có ý uy hiếp nói:
- Mọi thứ không có gì để bàn nữa.
Mắt Địch Thanh xoay chuyển, vẻ mặt phân vân, không dám tin những lời người trẻ tuổi này nói. Đúng lúc này thì có tiếng ngựa từ xa tới, một đoàn nhân mã giơ cây đuốc vọt tới, dừng lại trên sườn núi. Có tiếng người gọi lớn:
- Bệ hạ có ở đó không?
Ngay sau đó có tiếng bước chân dồn dập, một người áo xanh dẫn theo hai người nữa tiến lên phía trước.
Hai người này, một là quan chức của Xu Mật Viện, người kia là tộc trưởng tộc Bá Đức. Hai người này nhìn thấy vị thanh niên trẻ này, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, quỳ xuống nói:
- Tham kiến bệ hạ.
Người trẻ tuổi này ngạo nghễ khoát tay nói:
- Đứng dậy cả đi.
Liền quay về phía Địch Thanh nói:
- Ngươi bây giờ chắc hẳn đã tin thân phận của ta rồi chứ?
Người trẻ tuổi này quả nhiên là Gia Luật Tông Chân, cũng là quốc chủ Khiết Đan hiện nay hùng cứ Bắc Cương!
Thì ra Gia Luật Tông Chân tuổi còn trẻ nhưng đã mạnh hơn rất nhiều so với Triệu Trinh lúc đó. Y giống với những người Khiết Đan khác, từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, thường gặp sương gió. Nên khi thấy Địch Thanh vì họ mà ngăn địch thì không vội vã bỏ chạy ngược lại phân phó mọi người xuống ngựa mai phục bên ngoài triền núi, lại lệnh cho thuộc hạ đem theo tất cả chạy xuống triền núi. Một mặt dụ bọn phản nghịch tới phía trước, mặt khác biết tộc Bá Đức ở xung quanh đây, liền phái thuộc hạ đến cầu viện tộc Bá Đức.
Địch Thanh thấy vậy tới lúc này mới tin thân phận của Gia Luật Tông Chân, liền thi lễ nói:
- Sứ giả đại Tống Địch Thanh, tham kiến bệ hạ!
Gia Luật Tông Chân mặc dù đã thoát khỏi nguy nan nhưng y vẫn cau mày rõ ràng là đang nhớ lại sự việc ban nãy. Im lặng một hồi sau mới nói với tộc trưởng Bá Đức:
- Bây giờ thuộc hạ của ngươi có thể điều động được bao nhiêu binh mã?
Tộc trưởng Bá Đức lo sợ nói:
- Hồi bệ hạ, tới Nại Bát săn bắn, dũng sĩ trong tộc của thần quá nửa đã đến Phục Hổ Lâm đợi sai phái. Trước mắt dũng sĩ có thể điều động được chừng trăm người.
Khiếp đảm nhìn thi thể bốn phía, tộc trưởng Bá Đức hỏi:
- Không biết bọn cường đạo nào ăn gan báo dám cả gan tập kích bệ hạ?
Gia Luật Tông Chân hừ một tiếng nói:
- Không phải là cường đạo mà là tặc tử của bộ tộc Ô Lạp.
Tộc trưởng Bode kinh ngạc:
- Ulla bộ trước nay luôn thần phục bệ hạ, vô duyên vô cớ sao lại tập kích bệ hạ?
Da Luật Tông Chân đưa mắt liếc Địch Thanh một cái, trầm ngâm một lúc, nói với tộc trưởng Bode:
- Ngươi lập tức tập hợp tất cả dũng sĩ trong tộc tới đây hộ giá, nửa canh giờ sau chuẩn bị xuất phát. Việc này tất cả người trong tộc của ngươi sẽ được trọng thưởng, cả đời không cần phải nộp thuế nữa.
Tộc trưởng Bá Đức nghe vậy vừa mừng vừa sợ. Mừng vì chỉ một câu nói của Gia Luật Tông Chân mà tộc Bá Đức nhặt được lộc trời cho. Sợ là vì trên đời này không đồ ăn nào là miễn phí hết. Gia Luật Tông Chân ban thưởng hậu như vậy, lẽ nào hành động lần này của Gia Luật Tông Chân ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Tộc trưởng tộc Bá Đức lui xuống chuẩn bị. Gia Luật Tông Chân nhìn về phía Địch Thanh, chắp tay nói:
- Địch tướng quân, xin nhờ một bước nói chuyện.
Dứt lời liếc mắt nhìn về phía đám người áo xanh, ra hiệu cho bọn chúng lui xuống. Đám người áo xanh này đều là thị vệ thân cận của Gia Luật Tông Chân, thấy Gia Luật Tông Chân lần đầu gặp mặt Địch Thanh mà đã tỏ ra thân mật như vậy thì không hiểu gì hết, nhưng vẫn tuân lệnh lui về bốn phía.
Địch Thanh chần chừ nói:
- Không biết đại vương có điều gì phân phó?
Hắn cùng với Hàn Tiếu đến đây tới lúc này Hàn Tiếu vẫn chưa xuất hiện nhưng Địch Thanh cũng không hề có ý lo lắng.
Gia Luật Tông Chân chăm chú nhìn Địch Thanh rồi than nhẹ một tiếng nói:
- Nếu không phải khi nãy người ra tay giúp đỡ nói không chừng ta đã chết rồi. Địch Thanh, ta nợ ngươi một mạng!
Thấy Địch Thanh không nói, Gia Luật Tông Chân quay đầu nhìn về trời xanh, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
- Nhưng nếu ta đã còn sống thì tức là ông trời còn không muốn ta chết. Nếu ta đã còn sống thì phải vì những người đã chết đảm nhận trọng trách của người còn sống.
Y nắm chặt tay, cắn răng, nói từng từ một:
- Việc hôm nay, nhất định phải lấy máu để trả.
Địch Thanh thấy ánh mắt đầy thù hận của Gia Luật Tông Chân, trong lòng khẽ run, hỏi:
- Đại vương, vì sao người của bộ tộc Ô Lạp muốn truy sát người?
Gia Luật Tông Chân có chút do dự, nhìn khắp bốn phía xung quanh, chậm rãi nói:
- Chỉ là người bộ tộc Ô Lạp, chỉ sợ bọn chúng không có gan lớn như vậy. Thực không muốn giấu, bọn chúng thừa lệnh của Thái hậu tới giết ta.
Địch Thanh nghiêm mặt, thầm nghĩ, lẽ nào Tiêu thái hậu cũng giống như Lưu thái hậu năm đó, đều muốn giết thái tử, tự lập đế? Nhưng Lưu thái hậu năm đó không phải là mẹ đẻ của Triệu Trinh, còn Tiêu thái hậu hiện giờ đích xác là mẹ đẻ của Gia Luật Tông Chân.
Cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi này thật sự có thể làm mất đi mọi mối thân tình hay sao? Địch Thanh thấy thật khó tưởng tượng, đồng thời Địch Thanh cũng cảm thấy rất lạ, tại sao Gia Luật Chân Tông có thể nói những chuyện bí mật này với một người chỉ mới lần đầu gặp mặt như Địch Thanh hắn chứ?
Địch Thanh nhíu mày không nói, Da Luật Chân Tông dường như nhìn thấu tâm tư của Địch Thanh, nói:
- Tiêu thái hậu chính là mẹ đẻ của ta, nhưng vẫn luôn không vui vì ta, ta nghe nói...
Do dự một lát, Gia Luật Tông Chân nói:
- Thái hậu muốn lập đệ của ta Tông Nguyên làm vua, nên mới có ý giết ta, nhưng ta không ngờ rằng người lại nhanh chóng ra tay như vậy. Ta vốn muốn cùng Bắc viện Đại vương và Tuyên Huy sứ đến tuần tra tại bộ tộc Ô Lạp, không nghĩ bọn họ bất ngờ lại làm khó dễ ta. Bắc viện Đại vương vì cứu ta mà bị những cao thủ của chúng giết chết, còn người đàn ông vì cứu ta mà chết kia vốn là Tuyên Huy sứ trong triều đình. Bọn họ dọc đường đuổi giết đến đây, những thị vệ thân cận của ta cũng không còn lại là bao nhiêu, lần này nếu không gặp ngươi thì... nói không chừng ta sẽ chết không nguyên cớ ở nơi đây rồi.
Nói dứt lời liền nhìn về xác của Tuyên Huy sứ phía sườn núi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thảm.
Địch Thanh được biết quốc chủ Khiết Đan mỗi lần nại bát thì đều có văn võ bá quan đi theo. Nhưng kỳ lạ là lần này tại sao Gia Luật Tông Chân lại chỉ đem theo Bắc viện Đại vương với Tuyên huy sứ đến bộ tộc Ô Lạp? Xem tình hình trước mắt thì số nhân sĩ bên cạnh Gia Luật Tông Chân lúc này không nhiều, tuy nhiên chẳng phải Gia Luật Tông Chân sớm biết Thái hậu sẽ ra tay hạ thủ, vậy sao không chuẩn bị nhiều hơn?
Gia Luật Tông Chân nghiêm lại nét mặt, nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói:
- Lúc này bề tôi của ta đều đã rời xa, chỉ sợ thủ hạ của Thái hậu lần này truy sát không thành, vẫn muốn ngăn chặn ta. Bây giờ ta còn cách Phục Hổ lâm không xa, nếu không thể đến kịp thời, e là lòng quân sẽ loạn.
Nói rồi nhìn về Địch Thanh, Gia Luật Tông Chân nói:
- Địch Thanh, lúc này ta đang gặp đại nạn, nếu ngươi có thể bảo vệ ta đến Phục Hổ Lâm thì những việc khác đều rất dễ thương lượng. Nếu không đến kịp khiến Thái hậu lập tân quân, chỉ sợ ta với ngươi đều gặp phiền phức. Không biết ý của ngươi thế nào?
Địch Thanh không ngờ Gia Luật Tông Chân có thể tin tưởng hắn đến như vậy, hắn có chút trầm mặc, rồi chỉ nói một chữ:
- Được!
Đây vốn là một giao dịch, cũng chính là giao dịch hắn đã từng nghĩ qua trước khi Địch Thanh ra tay cứu giúp.
Gia Luật Tông Chân cũng có chút bất ngờ, tinh thần rung lên, nói:
- Tốt, Địch tướng quân quả là nhiệt tình cứu giúp người lúc gặp khó khăn. Chẳng trách khi nhắc đến người, thái độ của y rất tôn sùng.
Địch Thanh không nhịn nổi lại hỏi:
- Không biết là ai đã nhắc đến Địch Thanh trước mặt Đại vương vậy?
Đây là lần thứ ba hắn hỏi điều này, hắn thật sự không biết rốt cuộc ai lại quan tâm tới hắn như vậy nhưng lại nói đến hắn với Gia Luật Tông Chân.
Gia Luật Tông Chân chỉ cười, lảng đi không đáp:
- Chỉ cần ngươi hộ tống ta bình an tới Phục Hổ Lâm, tất sẽ gặp được y.
Nói rồi chỉ khoát tay thì có một người mặc áo xanh tiến lên phía trước. người này dáng người thon, hai mắt dài nhỏ. Gia Luật Tông Chân giới thiệu nói:
- Địch tướng quân, đây là Phó sứ Tuyên Huy Tiêu Phá Giáp.
Sau đó lại quay về phía Tiêu Phá Giáp nói:
- Trước mắt chúng ta nên làm như thế nào?
Vẻ mặt Địch Thanh lộ rõ vẻ không tin, nhìn người trẻ tuổi này một hồi lâu, mới cười nói:
- Ngươi nói dối, nói mà không phân biệt cao thấp. Theo như ta được biết, hiện giờ quốc chủ Khiết Đan phải đang Nại Bát ở Phục Hổ lâm mới đúng.
Đám người áo xanh tức giận, tiến lên trước quát lớn nhưng người thanh niên này khoát tay ngăn lại, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, ta biết trước mắt ngươi sẽ không tin, nhưng ta sẽ nhanh chóng chứng minh cho người thấy. Ta vốn muốn đến Phục Hổ lâm trước nên đã lén một mình cùng với bề tôi ra ngoài săn bắn, trên đường đi gặp phải phản nghịch phục kích, nên mới chạy đến nơi này. Địch tướng quân, hiện nay ta muốn điều động nhân sĩ bình định phản loạn, chỉ cần người chịu giúp ta, việc xuất binh Yến Vân, có thể thương lượng. Bằng không thì...
Tiếng cười có chút chua xót, lại có ý uy hiếp nói:
- Mọi thứ không có gì để bàn nữa.
Mắt Địch Thanh xoay chuyển, vẻ mặt phân vân, không dám tin những lời người trẻ tuổi này nói. Đúng lúc này thì có tiếng ngựa từ xa tới, một đoàn nhân mã giơ cây đuốc vọt tới, dừng lại trên sườn núi. Có tiếng người gọi lớn:
- Bệ hạ có ở đó không?
Ngay sau đó có tiếng bước chân dồn dập, một người áo xanh dẫn theo hai người nữa tiến lên phía trước.
Hai người này, một là quan chức của Xu Mật Viện, người kia là tộc trưởng tộc Bá Đức. Hai người này nhìn thấy vị thanh niên trẻ này, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, quỳ xuống nói:
- Tham kiến bệ hạ.
Người trẻ tuổi này ngạo nghễ khoát tay nói:
- Đứng dậy cả đi.
Liền quay về phía Địch Thanh nói:
- Ngươi bây giờ chắc hẳn đã tin thân phận của ta rồi chứ?
Người trẻ tuổi này quả nhiên là Gia Luật Tông Chân, cũng là quốc chủ Khiết Đan hiện nay hùng cứ Bắc Cương!
Thì ra Gia Luật Tông Chân tuổi còn trẻ nhưng đã mạnh hơn rất nhiều so với Triệu Trinh lúc đó. Y giống với những người Khiết Đan khác, từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, thường gặp sương gió. Nên khi thấy Địch Thanh vì họ mà ngăn địch thì không vội vã bỏ chạy ngược lại phân phó mọi người xuống ngựa mai phục bên ngoài triền núi, lại lệnh cho thuộc hạ đem theo tất cả chạy xuống triền núi. Một mặt dụ bọn phản nghịch tới phía trước, mặt khác biết tộc Bá Đức ở xung quanh đây, liền phái thuộc hạ đến cầu viện tộc Bá Đức.
Địch Thanh thấy vậy tới lúc này mới tin thân phận của Gia Luật Tông Chân, liền thi lễ nói:
- Sứ giả đại Tống Địch Thanh, tham kiến bệ hạ!
Gia Luật Tông Chân mặc dù đã thoát khỏi nguy nan nhưng y vẫn cau mày rõ ràng là đang nhớ lại sự việc ban nãy. Im lặng một hồi sau mới nói với tộc trưởng Bá Đức:
- Bây giờ thuộc hạ của ngươi có thể điều động được bao nhiêu binh mã?
Tộc trưởng Bá Đức lo sợ nói:
- Hồi bệ hạ, tới Nại Bát săn bắn, dũng sĩ trong tộc của thần quá nửa đã đến Phục Hổ Lâm đợi sai phái. Trước mắt dũng sĩ có thể điều động được chừng trăm người.
Khiếp đảm nhìn thi thể bốn phía, tộc trưởng Bá Đức hỏi:
- Không biết bọn cường đạo nào ăn gan báo dám cả gan tập kích bệ hạ?
Gia Luật Tông Chân hừ một tiếng nói:
- Không phải là cường đạo mà là tặc tử của bộ tộc Ô Lạp.
Tộc trưởng Bode kinh ngạc:
- Ulla bộ trước nay luôn thần phục bệ hạ, vô duyên vô cớ sao lại tập kích bệ hạ?
Da Luật Tông Chân đưa mắt liếc Địch Thanh một cái, trầm ngâm một lúc, nói với tộc trưởng Bode:
- Ngươi lập tức tập hợp tất cả dũng sĩ trong tộc tới đây hộ giá, nửa canh giờ sau chuẩn bị xuất phát. Việc này tất cả người trong tộc của ngươi sẽ được trọng thưởng, cả đời không cần phải nộp thuế nữa.
Tộc trưởng Bá Đức nghe vậy vừa mừng vừa sợ. Mừng vì chỉ một câu nói của Gia Luật Tông Chân mà tộc Bá Đức nhặt được lộc trời cho. Sợ là vì trên đời này không đồ ăn nào là miễn phí hết. Gia Luật Tông Chân ban thưởng hậu như vậy, lẽ nào hành động lần này của Gia Luật Tông Chân ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Tộc trưởng tộc Bá Đức lui xuống chuẩn bị. Gia Luật Tông Chân nhìn về phía Địch Thanh, chắp tay nói:
- Địch tướng quân, xin nhờ một bước nói chuyện.
Dứt lời liếc mắt nhìn về phía đám người áo xanh, ra hiệu cho bọn chúng lui xuống. Đám người áo xanh này đều là thị vệ thân cận của Gia Luật Tông Chân, thấy Gia Luật Tông Chân lần đầu gặp mặt Địch Thanh mà đã tỏ ra thân mật như vậy thì không hiểu gì hết, nhưng vẫn tuân lệnh lui về bốn phía.
Địch Thanh chần chừ nói:
- Không biết đại vương có điều gì phân phó?
Hắn cùng với Hàn Tiếu đến đây tới lúc này Hàn Tiếu vẫn chưa xuất hiện nhưng Địch Thanh cũng không hề có ý lo lắng.
Gia Luật Tông Chân chăm chú nhìn Địch Thanh rồi than nhẹ một tiếng nói:
- Nếu không phải khi nãy người ra tay giúp đỡ nói không chừng ta đã chết rồi. Địch Thanh, ta nợ ngươi một mạng!
Thấy Địch Thanh không nói, Gia Luật Tông Chân quay đầu nhìn về trời xanh, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
- Nhưng nếu ta đã còn sống thì tức là ông trời còn không muốn ta chết. Nếu ta đã còn sống thì phải vì những người đã chết đảm nhận trọng trách của người còn sống.
Y nắm chặt tay, cắn răng, nói từng từ một:
- Việc hôm nay, nhất định phải lấy máu để trả.
Địch Thanh thấy ánh mắt đầy thù hận của Gia Luật Tông Chân, trong lòng khẽ run, hỏi:
- Đại vương, vì sao người của bộ tộc Ô Lạp muốn truy sát người?
Gia Luật Tông Chân có chút do dự, nhìn khắp bốn phía xung quanh, chậm rãi nói:
- Chỉ là người bộ tộc Ô Lạp, chỉ sợ bọn chúng không có gan lớn như vậy. Thực không muốn giấu, bọn chúng thừa lệnh của Thái hậu tới giết ta.
Địch Thanh nghiêm mặt, thầm nghĩ, lẽ nào Tiêu thái hậu cũng giống như Lưu thái hậu năm đó, đều muốn giết thái tử, tự lập đế? Nhưng Lưu thái hậu năm đó không phải là mẹ đẻ của Triệu Trinh, còn Tiêu thái hậu hiện giờ đích xác là mẹ đẻ của Gia Luật Tông Chân.
Cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi này thật sự có thể làm mất đi mọi mối thân tình hay sao? Địch Thanh thấy thật khó tưởng tượng, đồng thời Địch Thanh cũng cảm thấy rất lạ, tại sao Gia Luật Chân Tông có thể nói những chuyện bí mật này với một người chỉ mới lần đầu gặp mặt như Địch Thanh hắn chứ?
Địch Thanh nhíu mày không nói, Da Luật Chân Tông dường như nhìn thấu tâm tư của Địch Thanh, nói:
- Tiêu thái hậu chính là mẹ đẻ của ta, nhưng vẫn luôn không vui vì ta, ta nghe nói...
Do dự một lát, Gia Luật Tông Chân nói:
- Thái hậu muốn lập đệ của ta Tông Nguyên làm vua, nên mới có ý giết ta, nhưng ta không ngờ rằng người lại nhanh chóng ra tay như vậy. Ta vốn muốn cùng Bắc viện Đại vương và Tuyên Huy sứ đến tuần tra tại bộ tộc Ô Lạp, không nghĩ bọn họ bất ngờ lại làm khó dễ ta. Bắc viện Đại vương vì cứu ta mà bị những cao thủ của chúng giết chết, còn người đàn ông vì cứu ta mà chết kia vốn là Tuyên Huy sứ trong triều đình. Bọn họ dọc đường đuổi giết đến đây, những thị vệ thân cận của ta cũng không còn lại là bao nhiêu, lần này nếu không gặp ngươi thì... nói không chừng ta sẽ chết không nguyên cớ ở nơi đây rồi.
Nói dứt lời liền nhìn về xác của Tuyên Huy sứ phía sườn núi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thảm.
Địch Thanh được biết quốc chủ Khiết Đan mỗi lần nại bát thì đều có văn võ bá quan đi theo. Nhưng kỳ lạ là lần này tại sao Gia Luật Tông Chân lại chỉ đem theo Bắc viện Đại vương với Tuyên huy sứ đến bộ tộc Ô Lạp? Xem tình hình trước mắt thì số nhân sĩ bên cạnh Gia Luật Tông Chân lúc này không nhiều, tuy nhiên chẳng phải Gia Luật Tông Chân sớm biết Thái hậu sẽ ra tay hạ thủ, vậy sao không chuẩn bị nhiều hơn?
Gia Luật Tông Chân nghiêm lại nét mặt, nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói:
- Lúc này bề tôi của ta đều đã rời xa, chỉ sợ thủ hạ của Thái hậu lần này truy sát không thành, vẫn muốn ngăn chặn ta. Bây giờ ta còn cách Phục Hổ lâm không xa, nếu không thể đến kịp thời, e là lòng quân sẽ loạn.
Nói rồi nhìn về Địch Thanh, Gia Luật Tông Chân nói:
- Địch Thanh, lúc này ta đang gặp đại nạn, nếu ngươi có thể bảo vệ ta đến Phục Hổ Lâm thì những việc khác đều rất dễ thương lượng. Nếu không đến kịp khiến Thái hậu lập tân quân, chỉ sợ ta với ngươi đều gặp phiền phức. Không biết ý của ngươi thế nào?
Địch Thanh không ngờ Gia Luật Tông Chân có thể tin tưởng hắn đến như vậy, hắn có chút trầm mặc, rồi chỉ nói một chữ:
- Được!
Đây vốn là một giao dịch, cũng chính là giao dịch hắn đã từng nghĩ qua trước khi Địch Thanh ra tay cứu giúp.
Gia Luật Tông Chân cũng có chút bất ngờ, tinh thần rung lên, nói:
- Tốt, Địch tướng quân quả là nhiệt tình cứu giúp người lúc gặp khó khăn. Chẳng trách khi nhắc đến người, thái độ của y rất tôn sùng.
Địch Thanh không nhịn nổi lại hỏi:
- Không biết là ai đã nhắc đến Địch Thanh trước mặt Đại vương vậy?
Đây là lần thứ ba hắn hỏi điều này, hắn thật sự không biết rốt cuộc ai lại quan tâm tới hắn như vậy nhưng lại nói đến hắn với Gia Luật Tông Chân.
Gia Luật Tông Chân chỉ cười, lảng đi không đáp:
- Chỉ cần ngươi hộ tống ta bình an tới Phục Hổ Lâm, tất sẽ gặp được y.
Nói rồi chỉ khoát tay thì có một người mặc áo xanh tiến lên phía trước. người này dáng người thon, hai mắt dài nhỏ. Gia Luật Tông Chân giới thiệu nói:
- Địch tướng quân, đây là Phó sứ Tuyên Huy Tiêu Phá Giáp.
Sau đó lại quay về phía Tiêu Phá Giáp nói:
- Trước mắt chúng ta nên làm như thế nào?
/485
|