Đang lúc giằng co, ngoài cửa có người nói:
- Địch Thanh, ngươi đang làm cái gì?
Có mấy người đi vào đình viện. Người cầm đầu có hai tròng mắt bé như hạt đậu, đúng là Ngự Sử Trung Thừa Vương Củng Thần. Đi theo phía sau Vương Củng Thần là mấy người, cũng nhìn về hướng Địch Thanh.
Địch Thanh nhíu mày, trả lời:
- Ta muốn gặp Một Tàng Ngoa Bàng.
Vương Củng Thần nói:
- Càn quấy, vì sao ngươi muốn gặp Một Tàng sứ giả?
Địch Thanh đang tâm phiền ý loạn, nghe vậy lạnh lùng trào phúng:
- Ta muốn gặp ai, dường như không cần phải phải báo cáo với Vương đại nhân?
Vương Củng Thần âm thầm tức giận. Thầm nghĩ cho dù Hạ Tủng cũng bị ta đuổi ra khỏi kinh thành. Ngươi một Địch Thanh, dám vô lễ với ta như vậy? Hóa ra trong triều đình hôm qua, Vương Củng Thần đã chơi Hạ Tủng một vố. Về sau bãi triều, Vương Củng Thần lại tới gặp Triệu Trinh, luân phiên thỉnh cầu đem Hạ Tủng xóa bỏ khỏi danh sách Lưỡng Phủ. Triệu Trinh lúc đầu còn hoài nghi đề nghị của Phạm Trọng yêm. Rốt cuộc bị Vương Củng Thần đả động, cũng không thảo luận cùng Phạm Trọng Yêm, trực tiếp đổi Đỗ Diễn làm Xu Mật Sứt, đem Hạ Tủng phái đi ngoài kinh thành nhậm chức.
Đỗ Diễn thân là nguyên lão hai triều. Đã qua tuổi hoa giáp. Kỳ thực, ông ta giống như Chương Đắc, đều là người tuân thủ quy tắc cổ xưa. Đối với Triệu Trinh mà nói, gian tà diệt hết, có lão thần chỗ dựa, có đám người Phạm Trọng Yêm cải cách, là không cần phải lo lắng. Mà Vương Củng Thần lại cho rằng, đây là điều đầu tiên cần làm để củng cố biến pháp.
Vương Củng Thần là người giỏi về dựa thế. Giống như Yến Thù đã nói, sau khi thấy Lã Di Giản rơi đài, y liền đầu nhập vào Phạm Trong Yêm. Hiện giờ y tuy tức giận Địch Thanh chống đối, nhưng y biết Địch Thanh là người của Phạm Trọng Yêm. Nên trong lúc nhất thời, không muốn cùng Địch Thanh trở mặt.
Nhưng vào lúc này, Một Tàng Ngoa Bàng rốt cuộc từ trong phòng đi ra, cười nói:
- Hóa ra là Trung Thừa đại nhân đến, không biết có chuyện gì quan trọng?
Y cũng không thèm nhìn Địch Thanh, chỉ nói:
- Vương đại nhân, mời vào bên trong.
Vương Củng Thần vui vẻ, cũng bất chấp để ý tới Địch Thanh, cười nói:
- Ngoa Bàng đại nhân không cần khách sáo.
Hôm qua Một Tàng Ngoa Bàng tức giận rời đi, các quan lại nhà Tống đều kinh hãi. Bọn họ chỉ sợ việc hòa đàm tan vỡ, rơi vào chiến loạn vô tận với người Tây Bắc. Vương Củng Thần biết được Một Tàng Ngoa Bàng chưa lập tức rời đi, nên sáng nay tới, muốn nói lại về chuyện hòa đàm. Thấy vẻ mặt của Một Tàng Ngoa Bàng ôn hòa, Vương Củng Thần cảm thấy việc này có cơ hội xoay chuyển.
Không nghĩ Vương Củng Thần vừa mới định vào, chợt nghe Địch Thanh nói:
- Một Tàng Ngoa Bàng, ngươi đứng lại!
Vương Củng Thần tức giận, Một Tàng Ngoa Bàng lúc này mới nhìn phía Địch Thanh, dương dương đắc ý nói:
- Đây không phải Địch tướng quân sao, ngài tìm ta có việc gì? Chẳng lẽ việc nói ở phố Nhật Trường hôm qua, Địch tướng quân đã có quyết định sao?
Địch Thanh không để ý tới Một Tàng Ngoa Bàng châm ngòi, bình tĩnh nói:
- Ngươi trước giao Quách Quỳ cho ta rồi nói sau.
Đám người Vương Củng Thần ở một bên không hiểu ra sao. Một Tàng Ngoa Bàng thì cười ha hả nói:
- Thật sự là buồn cười, Quách Quỳ cũng không phải trẻ con, ngươi bảo ta trông giữ y hay sao mà giờ đến đòi người?
Y tự cho mình đã trả lời khéo, nhưng Địch Thanh lập tức phát hiện ra sơ hở. Đó là Một Tàng Ngoa Bàng biết Quách Quỳ, chứng minh tin tức của Hàn Tiếu không có sai.
Tiến lên một bước, Địch Thanh hít một hơi dài, lại hỏi:
- Ngươi có giao ra hay không?
Một Tàng Ngoa Bàng liếc Vương Củng Thần một cái, dường như đã quyết định gì đó, y đùa cợt nói:
- Nếu ta không giao thì sao?
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một cây đao đã gác lên cổ y.
Ánh đao trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, khó có thể tin nhìn cây đao trước mặt. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Địch Thanh đã rút đao, vượt qua bọn hộ vệ, chế trụ Một Tàng Ngoa Bàng.
Đôi mắt của Địch Thanh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng nói:
- Ngươi nếu nói thêm một tiếng không giao, ta sẽ chém đứt đầu của ngươi! Hiện tại, ngươi có giao Quách Quỳ hay không?
Một Tàng Ngoa Bàng đứng im một chỗ, Già Diệp Vương cũng rùng mình, không dám tiến lên ngăn cản.
Vương Củng Thần thấy thế, vội vàng quát:
- Địch Thanh, mau bỏ đao xuống!
Phía sau cũng có một vị mặc trang phục quan văn hô theo:
- Địch Thanh, dừng tay, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Người nọ đi ra từ đám người, định vặn tay của Địch Thanh.
Địch Thanh chỉ khoát tay một cái chặn lại, người nọ đã lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngã xuống đất.
Già Diệp Vương uy hiếp nói:
- Vương trung thừa, các ngươi là đến nghị hòa hay là muốn tới giết người? Các ngươi uy hiếp sứ thần của quốc gia ta, nếu cứ như vậy, chuyện hòa đàm đừng mong nói lại!
Vương Củng Thần sắc mặt ngưng trọng quát lên:
- Địch Thanh, còn không bỏ đao xuống. Nếu ngươi dám làm bậy, có tin ta báo cáo cho Thánh Thượng chém đầu ngươi hay không?
Địch Thanh mỉm cười, không để ý tới Vương Củng Thần, chậm rãi nói:
- Ta đếm tới ba, nếu không thấy Quách Quỳ, khẳng định có đầu người rơi xuống. Một...
- Địch Thanh!
Vương Củng Thần tiến lên một bước, nhưng thấy sát khí trong mắt Địch Thanh cùng hàn khí phát ra từ thanh đao, y lại không dám tới gần khiển trách.
- Hai…
Địch Thanh thản nhiên nói. Ánh mặt trời chiếu lên thanh đao, hiện ra hào quang như băng. Hắn chỉ nghĩ đến việc cứu Quách Quỳ, còn đâu chẳng thèm quan tâm.
Ở thời khắc này, sinh tử của Quách Quỳ còn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.
Một Tàng Ngoa Bàng thoáng nhìn sắc mặt tràn đầy sát khí của Địch Thanh, rốt cục hoảng hồn, kêu lên:
- Các ngươi là người chết sao? Còn không mau mang Quách Quỳ đi ra?
Có binh vệ vội vàng chạy vào nội đường. Chỉ trong chốc lát, đã dẫn Quách Quỳ đi ra.
Địch Thanh thấy mặt mũi của Quách Quỳ tràn đầy tiêu điều, vết máu trên người cũng chưa khô, nhưng thấy y còn sống mới nhẹ nhàng thở phào. Quách Quỳ nhìn thấy Địch Thanh, kích động nói:
- Địch nhị ca.
Già Diệp Vương vung tay lên, ra lệnh cho binh vệ mở trói cho Quách Quỳ. Quách Quỳ đi tới bên cạnh Địch Thanh. Y liền minh bạch tất cả, trong lòng cảm thấy bất an. Già Diệp Vương lạnh lùng nói:
- Vương trung thừa, đêm qua Quách Quỳ lẻn vào nơi này, bị chúng ta bắt được. Ta còn chưa bẩm báo lên Thiên Tử của các ngươi, Địch Thanh lại dám tới uy hiếp sứ giả của chúng ta, tùy ý làm bậy. Việc này ta sẽ bẩm báo lên chúa thượng, không biết các ngươi còn có lời giải thích?
Sắc mặt của của Vương Củng Thần xanh mét, trừng mắt nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi đã thấy, còn không thả Một Tàng đại nhân ra?
Địch Thanh không đáp, chỉ nhìn Quách Quỳ nói:
- Ta biết ngươi nhất định có lời muốn nói.
Quách Quỳ lập tức nói:
- Địch nhị ca, ta đuổi theo hung thủ tới được nơi này. Kết quả bọn họ nói ta tự tiện xông vào sứ quán, không cho ta lục soát, lại sai người đánh ta.
Y chỉ một ngón tay về phía Già Diệp Vương, thần sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi đợi đấy.
Già Diệp Vương tối hôm qua bắt được Quách Quỳ, nhưng bị Quách Quỳ chém một đao, tuy không nặng, nhưng thấy khuôn mặt đầy sát khí của Quách Quỳ, trong lòng y rét run. Y nhìn ra được, Quách Quỳ là đệ đệ của Quách Tuân, là người có hùng tâm. Bị một người như vậy nhớ kỹ, chỉ sợ là một việc đau đầu.
Địch Thanh nghe vậy, thấp giọng hỏi:
- Ngươi nhận ra hình dáng của hung thủ sao?
Quách Quỳ không đáp, chỉ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:
- Nhưng ta có thể khẳng định, người nọ trèo tường đi vào đây.
Địch Thanh nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng hỏi:
- Vì sao ngươi muốn giết cả nhà Dương gia?
Một Tàng Ngoa Bàng ngẩn ra, kêu lên:
- Cái gì Dương gia, Ngưu gia (ý chỉ dê bò). Ngày hôm qua, tên tiểu tử này xông tới, nói chúng ta chứa chấp hung thủ, kết quả bị đánh một trận. Hôm nay, ngươi lại tới vu oan ta giết cả nhà Dương gia, ta có bản lãnh gì giết cả nhà bọn họ?
Địch Thanh liếc nhìn lên trên tay nhón hoa của Già Diệp Vương nói:
- Ngươi không có bản lãnh này, nhưng có một người lại có.
Ngón tay của Già Diệp Vương có thể nhón hoa, cũng có thể bóp nát vỏ đao, cũng có thể bóp nát cổ họng của Dương Niệm Ân.
Già Diệp Vương nói:
- Địch Thanh, ngươi đừng có cố tình gây sự. Ta xem ngươi căn bản là không muốn đàm phán, mới tới nơi này vu oan chúng ta. Vương trung thừa, ta muốn các ngươi giải thích!
Vương Củng Thần cũng tức giận khó nhịn. Trong lòng sớm đã chửi bới tổ tông của Địch Thanh, nhưng y không có cách nào khác. Vị quan văn bị đẩy ngã kia thì tức giận kêu lên:
- Địch Thanh, ngươi muốn tạo phản sao?
Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu, căm tức nhìn vị văn thần kia nói:
- Cả nhà Dương Niệm Ân mười ba người đều bị giết. Quách Quỳ truy đuổi hung thủ tới tận đây, bị người Hạ cản trở giam giữ. Ta đến muốn đòi người có gì sai? Giết người đền mạng. Nếu Một Tàng Ngoa Bàng thật sự giết người, cho dù thiên vương lão tử, ta cũng không bỏ qua cho y.
Thanh đao vẫn giữ nguyên, Địch Thanh nhìn gần Một Tàng Ngoa Bàng nói:
- Hiện tại, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không giao ra hung thủ, ngươi đã biết kết quả là gì! Một!
Mọi người đều run sợ, Già Diệp Vương đột nhiên tiến lên, bàn tay như nhón hoa vươn tới, đã bắt được sống đao của Địch Thanh.
Vừa rồi thân hình của Địch Thanh như điện, thì giờ Già Diệp Vương giống như chiếc lá, độc tác cực nhanh, làm người hoa cả mắt. Sống đao đã bị ngón tay nhón hoa bắt được, giống như rắn độc kẹp tới, ánh sáng vụt tắt.
- Địch Thanh, ngươi đang làm cái gì?
Có mấy người đi vào đình viện. Người cầm đầu có hai tròng mắt bé như hạt đậu, đúng là Ngự Sử Trung Thừa Vương Củng Thần. Đi theo phía sau Vương Củng Thần là mấy người, cũng nhìn về hướng Địch Thanh.
Địch Thanh nhíu mày, trả lời:
- Ta muốn gặp Một Tàng Ngoa Bàng.
Vương Củng Thần nói:
- Càn quấy, vì sao ngươi muốn gặp Một Tàng sứ giả?
Địch Thanh đang tâm phiền ý loạn, nghe vậy lạnh lùng trào phúng:
- Ta muốn gặp ai, dường như không cần phải phải báo cáo với Vương đại nhân?
Vương Củng Thần âm thầm tức giận. Thầm nghĩ cho dù Hạ Tủng cũng bị ta đuổi ra khỏi kinh thành. Ngươi một Địch Thanh, dám vô lễ với ta như vậy? Hóa ra trong triều đình hôm qua, Vương Củng Thần đã chơi Hạ Tủng một vố. Về sau bãi triều, Vương Củng Thần lại tới gặp Triệu Trinh, luân phiên thỉnh cầu đem Hạ Tủng xóa bỏ khỏi danh sách Lưỡng Phủ. Triệu Trinh lúc đầu còn hoài nghi đề nghị của Phạm Trọng yêm. Rốt cuộc bị Vương Củng Thần đả động, cũng không thảo luận cùng Phạm Trọng Yêm, trực tiếp đổi Đỗ Diễn làm Xu Mật Sứt, đem Hạ Tủng phái đi ngoài kinh thành nhậm chức.
Đỗ Diễn thân là nguyên lão hai triều. Đã qua tuổi hoa giáp. Kỳ thực, ông ta giống như Chương Đắc, đều là người tuân thủ quy tắc cổ xưa. Đối với Triệu Trinh mà nói, gian tà diệt hết, có lão thần chỗ dựa, có đám người Phạm Trọng Yêm cải cách, là không cần phải lo lắng. Mà Vương Củng Thần lại cho rằng, đây là điều đầu tiên cần làm để củng cố biến pháp.
Vương Củng Thần là người giỏi về dựa thế. Giống như Yến Thù đã nói, sau khi thấy Lã Di Giản rơi đài, y liền đầu nhập vào Phạm Trong Yêm. Hiện giờ y tuy tức giận Địch Thanh chống đối, nhưng y biết Địch Thanh là người của Phạm Trọng Yêm. Nên trong lúc nhất thời, không muốn cùng Địch Thanh trở mặt.
Nhưng vào lúc này, Một Tàng Ngoa Bàng rốt cuộc từ trong phòng đi ra, cười nói:
- Hóa ra là Trung Thừa đại nhân đến, không biết có chuyện gì quan trọng?
Y cũng không thèm nhìn Địch Thanh, chỉ nói:
- Vương đại nhân, mời vào bên trong.
Vương Củng Thần vui vẻ, cũng bất chấp để ý tới Địch Thanh, cười nói:
- Ngoa Bàng đại nhân không cần khách sáo.
Hôm qua Một Tàng Ngoa Bàng tức giận rời đi, các quan lại nhà Tống đều kinh hãi. Bọn họ chỉ sợ việc hòa đàm tan vỡ, rơi vào chiến loạn vô tận với người Tây Bắc. Vương Củng Thần biết được Một Tàng Ngoa Bàng chưa lập tức rời đi, nên sáng nay tới, muốn nói lại về chuyện hòa đàm. Thấy vẻ mặt của Một Tàng Ngoa Bàng ôn hòa, Vương Củng Thần cảm thấy việc này có cơ hội xoay chuyển.
Không nghĩ Vương Củng Thần vừa mới định vào, chợt nghe Địch Thanh nói:
- Một Tàng Ngoa Bàng, ngươi đứng lại!
Vương Củng Thần tức giận, Một Tàng Ngoa Bàng lúc này mới nhìn phía Địch Thanh, dương dương đắc ý nói:
- Đây không phải Địch tướng quân sao, ngài tìm ta có việc gì? Chẳng lẽ việc nói ở phố Nhật Trường hôm qua, Địch tướng quân đã có quyết định sao?
Địch Thanh không để ý tới Một Tàng Ngoa Bàng châm ngòi, bình tĩnh nói:
- Ngươi trước giao Quách Quỳ cho ta rồi nói sau.
Đám người Vương Củng Thần ở một bên không hiểu ra sao. Một Tàng Ngoa Bàng thì cười ha hả nói:
- Thật sự là buồn cười, Quách Quỳ cũng không phải trẻ con, ngươi bảo ta trông giữ y hay sao mà giờ đến đòi người?
Y tự cho mình đã trả lời khéo, nhưng Địch Thanh lập tức phát hiện ra sơ hở. Đó là Một Tàng Ngoa Bàng biết Quách Quỳ, chứng minh tin tức của Hàn Tiếu không có sai.
Tiến lên một bước, Địch Thanh hít một hơi dài, lại hỏi:
- Ngươi có giao ra hay không?
Một Tàng Ngoa Bàng liếc Vương Củng Thần một cái, dường như đã quyết định gì đó, y đùa cợt nói:
- Nếu ta không giao thì sao?
Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một cây đao đã gác lên cổ y.
Ánh đao trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, khó có thể tin nhìn cây đao trước mặt. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Địch Thanh đã rút đao, vượt qua bọn hộ vệ, chế trụ Một Tàng Ngoa Bàng.
Đôi mắt của Địch Thanh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng nói:
- Ngươi nếu nói thêm một tiếng không giao, ta sẽ chém đứt đầu của ngươi! Hiện tại, ngươi có giao Quách Quỳ hay không?
Một Tàng Ngoa Bàng đứng im một chỗ, Già Diệp Vương cũng rùng mình, không dám tiến lên ngăn cản.
Vương Củng Thần thấy thế, vội vàng quát:
- Địch Thanh, mau bỏ đao xuống!
Phía sau cũng có một vị mặc trang phục quan văn hô theo:
- Địch Thanh, dừng tay, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Người nọ đi ra từ đám người, định vặn tay của Địch Thanh.
Địch Thanh chỉ khoát tay một cái chặn lại, người nọ đã lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngã xuống đất.
Già Diệp Vương uy hiếp nói:
- Vương trung thừa, các ngươi là đến nghị hòa hay là muốn tới giết người? Các ngươi uy hiếp sứ thần của quốc gia ta, nếu cứ như vậy, chuyện hòa đàm đừng mong nói lại!
Vương Củng Thần sắc mặt ngưng trọng quát lên:
- Địch Thanh, còn không bỏ đao xuống. Nếu ngươi dám làm bậy, có tin ta báo cáo cho Thánh Thượng chém đầu ngươi hay không?
Địch Thanh mỉm cười, không để ý tới Vương Củng Thần, chậm rãi nói:
- Ta đếm tới ba, nếu không thấy Quách Quỳ, khẳng định có đầu người rơi xuống. Một...
- Địch Thanh!
Vương Củng Thần tiến lên một bước, nhưng thấy sát khí trong mắt Địch Thanh cùng hàn khí phát ra từ thanh đao, y lại không dám tới gần khiển trách.
- Hai…
Địch Thanh thản nhiên nói. Ánh mặt trời chiếu lên thanh đao, hiện ra hào quang như băng. Hắn chỉ nghĩ đến việc cứu Quách Quỳ, còn đâu chẳng thèm quan tâm.
Ở thời khắc này, sinh tử của Quách Quỳ còn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.
Một Tàng Ngoa Bàng thoáng nhìn sắc mặt tràn đầy sát khí của Địch Thanh, rốt cục hoảng hồn, kêu lên:
- Các ngươi là người chết sao? Còn không mau mang Quách Quỳ đi ra?
Có binh vệ vội vàng chạy vào nội đường. Chỉ trong chốc lát, đã dẫn Quách Quỳ đi ra.
Địch Thanh thấy mặt mũi của Quách Quỳ tràn đầy tiêu điều, vết máu trên người cũng chưa khô, nhưng thấy y còn sống mới nhẹ nhàng thở phào. Quách Quỳ nhìn thấy Địch Thanh, kích động nói:
- Địch nhị ca.
Già Diệp Vương vung tay lên, ra lệnh cho binh vệ mở trói cho Quách Quỳ. Quách Quỳ đi tới bên cạnh Địch Thanh. Y liền minh bạch tất cả, trong lòng cảm thấy bất an. Già Diệp Vương lạnh lùng nói:
- Vương trung thừa, đêm qua Quách Quỳ lẻn vào nơi này, bị chúng ta bắt được. Ta còn chưa bẩm báo lên Thiên Tử của các ngươi, Địch Thanh lại dám tới uy hiếp sứ giả của chúng ta, tùy ý làm bậy. Việc này ta sẽ bẩm báo lên chúa thượng, không biết các ngươi còn có lời giải thích?
Sắc mặt của của Vương Củng Thần xanh mét, trừng mắt nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi đã thấy, còn không thả Một Tàng đại nhân ra?
Địch Thanh không đáp, chỉ nhìn Quách Quỳ nói:
- Ta biết ngươi nhất định có lời muốn nói.
Quách Quỳ lập tức nói:
- Địch nhị ca, ta đuổi theo hung thủ tới được nơi này. Kết quả bọn họ nói ta tự tiện xông vào sứ quán, không cho ta lục soát, lại sai người đánh ta.
Y chỉ một ngón tay về phía Già Diệp Vương, thần sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi đợi đấy.
Già Diệp Vương tối hôm qua bắt được Quách Quỳ, nhưng bị Quách Quỳ chém một đao, tuy không nặng, nhưng thấy khuôn mặt đầy sát khí của Quách Quỳ, trong lòng y rét run. Y nhìn ra được, Quách Quỳ là đệ đệ của Quách Tuân, là người có hùng tâm. Bị một người như vậy nhớ kỹ, chỉ sợ là một việc đau đầu.
Địch Thanh nghe vậy, thấp giọng hỏi:
- Ngươi nhận ra hình dáng của hung thủ sao?
Quách Quỳ không đáp, chỉ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:
- Nhưng ta có thể khẳng định, người nọ trèo tường đi vào đây.
Địch Thanh nhìn chằm chằm Một Tàng Ngoa Bàng hỏi:
- Vì sao ngươi muốn giết cả nhà Dương gia?
Một Tàng Ngoa Bàng ngẩn ra, kêu lên:
- Cái gì Dương gia, Ngưu gia (ý chỉ dê bò). Ngày hôm qua, tên tiểu tử này xông tới, nói chúng ta chứa chấp hung thủ, kết quả bị đánh một trận. Hôm nay, ngươi lại tới vu oan ta giết cả nhà Dương gia, ta có bản lãnh gì giết cả nhà bọn họ?
Địch Thanh liếc nhìn lên trên tay nhón hoa của Già Diệp Vương nói:
- Ngươi không có bản lãnh này, nhưng có một người lại có.
Ngón tay của Già Diệp Vương có thể nhón hoa, cũng có thể bóp nát vỏ đao, cũng có thể bóp nát cổ họng của Dương Niệm Ân.
Già Diệp Vương nói:
- Địch Thanh, ngươi đừng có cố tình gây sự. Ta xem ngươi căn bản là không muốn đàm phán, mới tới nơi này vu oan chúng ta. Vương trung thừa, ta muốn các ngươi giải thích!
Vương Củng Thần cũng tức giận khó nhịn. Trong lòng sớm đã chửi bới tổ tông của Địch Thanh, nhưng y không có cách nào khác. Vị quan văn bị đẩy ngã kia thì tức giận kêu lên:
- Địch Thanh, ngươi muốn tạo phản sao?
Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu, căm tức nhìn vị văn thần kia nói:
- Cả nhà Dương Niệm Ân mười ba người đều bị giết. Quách Quỳ truy đuổi hung thủ tới tận đây, bị người Hạ cản trở giam giữ. Ta đến muốn đòi người có gì sai? Giết người đền mạng. Nếu Một Tàng Ngoa Bàng thật sự giết người, cho dù thiên vương lão tử, ta cũng không bỏ qua cho y.
Thanh đao vẫn giữ nguyên, Địch Thanh nhìn gần Một Tàng Ngoa Bàng nói:
- Hiện tại, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không giao ra hung thủ, ngươi đã biết kết quả là gì! Một!
Mọi người đều run sợ, Già Diệp Vương đột nhiên tiến lên, bàn tay như nhón hoa vươn tới, đã bắt được sống đao của Địch Thanh.
Vừa rồi thân hình của Địch Thanh như điện, thì giờ Già Diệp Vương giống như chiếc lá, độc tác cực nhanh, làm người hoa cả mắt. Sống đao đã bị ngón tay nhón hoa bắt được, giống như rắn độc kẹp tới, ánh sáng vụt tắt.
/485
|