Địch Thanh nghĩ mãi không ra, u mê nhìn quanh, chỉ thấy một ngọn đèn dầu lờ mờ và bốn vách tường lành lạnh, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Hắn chỉ nhớ mình đã đánh bại Mã Trung Lập, sau đó nhấc xe củi ném vào đám người, tiếp đó sau ót bị đánh một côn rất đau, sau đó...
Hắn muốn rướn người đứng dậy nhưng cảm thấy cổ tay lạnh như băng, có tiếng rung động "leng keng" vang lên. Địch Thanh cúi đầu nhìn xuống thì thấy có xích sắt còng tay, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, thì ra mình đang bị nhốt trong lao!
Ngoài phòng giam vang lên tiếng bước chân kéo dài đến trước phòng giam thì dừng lại, tiếp theo đó khóa sắt rung lên leng keng, có người đang mở cửa nhà lao. Có tiếng người nói:
- Ngươi nhanh lên, đây là trọng phạm.
Một người khác nói:
- Đa tạ huynh đệ. Có chút bạc vụn, mời các huynh đệ uống rượu.
Địch Thanh ngước mắt nhìn cửa phòng giam, thấy dưới ánh đèn lờ mờ có đứng hai người, một người là Trương Ngọc, người còn lại là Lý Vũ Hanh. Hai người bước tới trước Địch Thanh, đều trầm mặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Địch Thanh nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Trương Ngọc thở dài:
- Ta tìm coi nơi nào trên người ngươi có lá gan lớn như vậy, chỗ nào lại có khí lực lớn như vậy? Nghe dân chúng ven đường kể tình cảnh lúc đó, ta thật không thể tin được những chuyện đó là do ngươi làm ra.
Địch Thanh nở nụ cười chua xót:
- Là ta làm.
Lý Vũ Hanh sốt ruột nói:
- Địch Thanh, ngươi có biết, người bị ngươi đánh là Mã Trung Lập, hắn là con trai độc nhất của Mã Quý Lương! Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ, mà Lưu Mỹ là huynh trưởng của Lưu Thái hậu! Tuy Lưu Mỹ đã chết nhưng Lưu Thái hậu cực kỳ quan tâm con cháu của Lưu gia. Lần này, ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Trương Ngọc hỏi:
- Địch Thanh, trước khi ngươi ra tay, chắc không biết lai lịch của bọn chúng hả?
Địch Thanh dựa vào vách tường lạnh lẽo, bất đắc dĩ nói:
- Ta dù có biết cũng phải ra tay. Nếu không thì cũng chỉ có con đường chết.
Thấy Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh đầy tâm sự trong lòng, Địch Thanh cười an ủi:
- Chuyện nhỏ như con thỏ, cùng lắm thì mất mạng thôi. Tên Mã Trung Lập ấy ra sao rồi?
Trương Ngọc cười khổ nói:
- Mắt cá chân của hắn bị gãy, đã vậy còn bị xe củi nện vỡ xương ngực, bị thương nặng hơn người nhiều. Cũng may còn chưa chết, nhưng dù sống chắc cũng không ngồi dậy nổi.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, biết Mã Trung Lập bị thương nặng thì người Mã gia nhất định sẽ không để cho hắn sống. Hắn cười khẽ nói:
- Được rồi, ít nhất một mạng đổi một mạng.
- Hắn là tên tạp chủng, ngươi sao có thể lấy mạng của mình đổi với hắn chứ!
Trương Ngọc vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi đừng nghĩ đến chuyện chết, ít nhất kinh thành vẫn còn có một nơi phân rõ phải trái. Nếu như bọn chúng dám lạm dụng tư hình, cấm quân doanh của chúng ta sẽ không để yên. Nhưng ngươi lần này... rốt cuộc là vì ai mà phải đánh nhau sống chết với Mã Trung Lập? Có phải là vì một vị tuyệt sắc đại mỹ nữ nào không?
Địch Thanh lắc đầu than thở nói:
- Nói ra thực buồn cười, là vì một nam nhân.
Nếu như là trước kia, hai người nói cười không cố kỵ, Trương Ngọc khẳng định sẽ đoán bừa và trêu chọc Địch Thanh là tên đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Ngươi kể lại chuyện đó xem, chúng ta cùng nhau thương lượng xem có thể tìm được cách gì cứu vãn không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Trương Ngọc, Vũ Hanh, hai ngươi không cần lo cho ta nữa. Chuyện này liên quan đến Thái hậu, đừng nói cấm quân doanh không tiện ra mặt, cho dù là Xu Mật Viện cũng cứu không được ta. Các ngươi cứ như thế mãi, e rằng sẽ liên lụy tới các ngươi.
Dù hắn chưa chết, nhưng biết sự tình trọng đại, sớm đã bỏ ý chống cự rồi.
Mặt Lý Vũ Hanh lộ ra chút sợ hãi, Trương Ngọc nghe vậy cả giận nói:
- Con mẹ nó! Ngươi có phải là đàn ông không! Đến giờ phút này rồi mà còn nói với huynh đệ những lời như thế? Nếu chúng ta muốn bỏ mặc ngươi, hôm nay cũng sẽ không đến đây. Xu Mật Viện cứu không được ngươi, nhưng huynh đệ chúng ta vẫn muốn cứu ngươi!
Địch Thanh nước mắt lưng tròng, cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Chuyện là như vầy....
Hắn kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm đó ra. Trương Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Địch Thanh, chuyện này ngươi vốn không sai, chính là bọn chúng cậy vào quyền thế, không nói đạo lý, khăng khăng muốn giết chết ngươi. Hừ, chúng ta không thể để bọn chúng được như ý.
Mặc dù Trương Ngọc nói như vậy, nhưng đối phó ra sao thì không có chút biện pháp nào.
Lý Vũ Hanh vò râu, khàn giọng nói:
- Trước mắt thì phải trông cậy vào Phủ doãn(3) phủ Khai Phong là Trình đại nhân phân rõ trắng đen.
Phủ doãn phủ Khai Phong tên là Trình Lâm, bản án này tất nhiên là phải giao cho phủ Khai Phong thẩm vấn, xét hỏi rồi.
Khuôn mặt ngựa của Trương Ngọc cũng tái mét:
- Nhưng Trình Lâm và Thái hậu là cùng một giuộc. Ta nghe nói Thái hậu vẫn chưa chịu giao trả triều chính cho Hoàng thượng, vẫn tự cho mình là hoàng đế. Tên Trình Lâm rất giỏi trò vuốt mông ngựa, trước đây không lâu còn dâng tặng cái gì "Võ hậu lâm triều đồ", khích lệ Thái hậu làm Võ Tắc Thiên!
Lý Vũ Hanh đã nhổ được mấy sợi râu nhưng vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Địch Thanh thấy hai huynh đệ lúc này còn có thể ra mặt giúp mình, cảm thấy xúc động, nhất thời im lặng.
Trương Ngọc đột nhiên vỗ đầu nói:
- Có rồi, việc trọng yếu nhất trước mắt là phải tìm được Thượng công tử. Nếu như có thể nhờ được gã ra mặt làm chứng, chuyện sẽ có thể xoay chuyển.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Chuyện này liên quan đến Thái hậu, nếu Thượng công tử không phải là kẻ ngốc thì đã sớm trốn đi rồi, làm sao có thể ra mặt chứ?”
Trương Ngọc hưng phấn nói tiếp:
- Thượng công tử mà ngươi nói có phải là người mang giày của Ngũ Hồ Xuân không? Vậy ta phải đi thăm dò! Địch Thanh, ngươi không nên buồn nữa, bất kể ra sao ta cũng sẽ giúp ngươi tìm ra người này.
Địch Thanh không đành lòng dội cho Trương Ngọc một gáo nước lạnh, cười lớn nói:
- Vậy... làm phiền hai vị huynh đệ.
Trương Ngọc không chút chậm trễ, lập tức chào tạm biệt Địch Thanh, đút lót thêm cho ngục tốt(4), xin bọn họ đừng làm khó Địch Thanh rồi mới cùng Lý Vũ Hanh vội vàng rời đi.
Địch Thanh hiểu rằng dù cho có tìm được Thượng công tử, nhưng gã có chịu ra mặt hay không lại là chuyện khác. Nhưng có ai đui mù mà dám đối nghịch với Thái hậu chứ? Nghĩ tới đây, Địch Thanh có chút đau đầu, nhưng cảm giác đau nhức kịch liệt trước đây đã giảm đi chút ít. Địch Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó, thò tay vào trong ngực, hắc cầu ấy vẫn còn nằm ở đó, hắn thở phào một hơi.
Địch Thanh móc hắc cầu ra. Hắn khẳng định mình có thể đánh Mã Trung Lập bị thương, nguyên nhân nhất định là vì hắc cầu này.
Nhưng hắc cầu rốt cuộc có thần thông gì đây? Địch Thanh nghĩ mãi mà không ra.
Lao phòng hiu quạnh, Địch Thanh không khỏi nhớ tới Đa Văn Thiên Vương trước đây có nói, "Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp. Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt!"
Ngũ Long vừa xuất hiện, quả nhiên là có người lệ rơi không dứt. Nhưng với Địch Thanh, sau này rơi sẽ chỉ là máu, chứ không phải nước mắt.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra vẻ quật cường. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn dầu rọi vào Ngũ Long đen tuyền, hiện ra hào quang âm u!
Chớp mắt Địch Thanh đã ở trong phòng giam hơn tháng. Phủ Khai Phong vẫn chưa thẩm vấn hắn nên Địch Thanh càng thêm lo sợ. Hắn nhịn không được mà nghĩ: "Chẳng lẽ ta sớm đã bị định tội chết, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, sẽ bị mang thẳng đi xử trảm sao?"
Nghĩ tới đây, Địch Thanh lại cảm thấy bi thương nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Mấy ngày này, Quách Quỳ cũng đã đến mấy lần. Nó nói nó đã báo tin cho Quách Tuân hay, nhưng Quách Tuân vẫn còn đang ở bên ngoài, nhất thời không kịp trở về. Địch Thanh vốn không muốn để cho Quách Tuân biết chuyện này, với lại sợ liên lụy Quách Tuân nên hi vọng y đừng trở về kinh.
Trương Ngọc cũng tới vài lần, nhưng mỗi lần đều nở nụ cười miễn cưỡng. Y vẫn chưa tìm được Thượng công tử.
Hắn muốn rướn người đứng dậy nhưng cảm thấy cổ tay lạnh như băng, có tiếng rung động "leng keng" vang lên. Địch Thanh cúi đầu nhìn xuống thì thấy có xích sắt còng tay, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, thì ra mình đang bị nhốt trong lao!
Ngoài phòng giam vang lên tiếng bước chân kéo dài đến trước phòng giam thì dừng lại, tiếp theo đó khóa sắt rung lên leng keng, có người đang mở cửa nhà lao. Có tiếng người nói:
- Ngươi nhanh lên, đây là trọng phạm.
Một người khác nói:
- Đa tạ huynh đệ. Có chút bạc vụn, mời các huynh đệ uống rượu.
Địch Thanh ngước mắt nhìn cửa phòng giam, thấy dưới ánh đèn lờ mờ có đứng hai người, một người là Trương Ngọc, người còn lại là Lý Vũ Hanh. Hai người bước tới trước Địch Thanh, đều trầm mặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Địch Thanh nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Trương Ngọc thở dài:
- Ta tìm coi nơi nào trên người ngươi có lá gan lớn như vậy, chỗ nào lại có khí lực lớn như vậy? Nghe dân chúng ven đường kể tình cảnh lúc đó, ta thật không thể tin được những chuyện đó là do ngươi làm ra.
Địch Thanh nở nụ cười chua xót:
- Là ta làm.
Lý Vũ Hanh sốt ruột nói:
- Địch Thanh, ngươi có biết, người bị ngươi đánh là Mã Trung Lập, hắn là con trai độc nhất của Mã Quý Lương! Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ, mà Lưu Mỹ là huynh trưởng của Lưu Thái hậu! Tuy Lưu Mỹ đã chết nhưng Lưu Thái hậu cực kỳ quan tâm con cháu của Lưu gia. Lần này, ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Trương Ngọc hỏi:
- Địch Thanh, trước khi ngươi ra tay, chắc không biết lai lịch của bọn chúng hả?
Địch Thanh dựa vào vách tường lạnh lẽo, bất đắc dĩ nói:
- Ta dù có biết cũng phải ra tay. Nếu không thì cũng chỉ có con đường chết.
Thấy Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh đầy tâm sự trong lòng, Địch Thanh cười an ủi:
- Chuyện nhỏ như con thỏ, cùng lắm thì mất mạng thôi. Tên Mã Trung Lập ấy ra sao rồi?
Trương Ngọc cười khổ nói:
- Mắt cá chân của hắn bị gãy, đã vậy còn bị xe củi nện vỡ xương ngực, bị thương nặng hơn người nhiều. Cũng may còn chưa chết, nhưng dù sống chắc cũng không ngồi dậy nổi.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, biết Mã Trung Lập bị thương nặng thì người Mã gia nhất định sẽ không để cho hắn sống. Hắn cười khẽ nói:
- Được rồi, ít nhất một mạng đổi một mạng.
- Hắn là tên tạp chủng, ngươi sao có thể lấy mạng của mình đổi với hắn chứ!
Trương Ngọc vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi đừng nghĩ đến chuyện chết, ít nhất kinh thành vẫn còn có một nơi phân rõ phải trái. Nếu như bọn chúng dám lạm dụng tư hình, cấm quân doanh của chúng ta sẽ không để yên. Nhưng ngươi lần này... rốt cuộc là vì ai mà phải đánh nhau sống chết với Mã Trung Lập? Có phải là vì một vị tuyệt sắc đại mỹ nữ nào không?
Địch Thanh lắc đầu than thở nói:
- Nói ra thực buồn cười, là vì một nam nhân.
Nếu như là trước kia, hai người nói cười không cố kỵ, Trương Ngọc khẳng định sẽ đoán bừa và trêu chọc Địch Thanh là tên đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Ngươi kể lại chuyện đó xem, chúng ta cùng nhau thương lượng xem có thể tìm được cách gì cứu vãn không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Trương Ngọc, Vũ Hanh, hai ngươi không cần lo cho ta nữa. Chuyện này liên quan đến Thái hậu, đừng nói cấm quân doanh không tiện ra mặt, cho dù là Xu Mật Viện cũng cứu không được ta. Các ngươi cứ như thế mãi, e rằng sẽ liên lụy tới các ngươi.
Dù hắn chưa chết, nhưng biết sự tình trọng đại, sớm đã bỏ ý chống cự rồi.
Mặt Lý Vũ Hanh lộ ra chút sợ hãi, Trương Ngọc nghe vậy cả giận nói:
- Con mẹ nó! Ngươi có phải là đàn ông không! Đến giờ phút này rồi mà còn nói với huynh đệ những lời như thế? Nếu chúng ta muốn bỏ mặc ngươi, hôm nay cũng sẽ không đến đây. Xu Mật Viện cứu không được ngươi, nhưng huynh đệ chúng ta vẫn muốn cứu ngươi!
Địch Thanh nước mắt lưng tròng, cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Chuyện là như vầy....
Hắn kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm đó ra. Trương Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Địch Thanh, chuyện này ngươi vốn không sai, chính là bọn chúng cậy vào quyền thế, không nói đạo lý, khăng khăng muốn giết chết ngươi. Hừ, chúng ta không thể để bọn chúng được như ý.
Mặc dù Trương Ngọc nói như vậy, nhưng đối phó ra sao thì không có chút biện pháp nào.
Lý Vũ Hanh vò râu, khàn giọng nói:
- Trước mắt thì phải trông cậy vào Phủ doãn(3) phủ Khai Phong là Trình đại nhân phân rõ trắng đen.
Phủ doãn phủ Khai Phong tên là Trình Lâm, bản án này tất nhiên là phải giao cho phủ Khai Phong thẩm vấn, xét hỏi rồi.
Khuôn mặt ngựa của Trương Ngọc cũng tái mét:
- Nhưng Trình Lâm và Thái hậu là cùng một giuộc. Ta nghe nói Thái hậu vẫn chưa chịu giao trả triều chính cho Hoàng thượng, vẫn tự cho mình là hoàng đế. Tên Trình Lâm rất giỏi trò vuốt mông ngựa, trước đây không lâu còn dâng tặng cái gì "Võ hậu lâm triều đồ", khích lệ Thái hậu làm Võ Tắc Thiên!
Lý Vũ Hanh đã nhổ được mấy sợi râu nhưng vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Địch Thanh thấy hai huynh đệ lúc này còn có thể ra mặt giúp mình, cảm thấy xúc động, nhất thời im lặng.
Trương Ngọc đột nhiên vỗ đầu nói:
- Có rồi, việc trọng yếu nhất trước mắt là phải tìm được Thượng công tử. Nếu như có thể nhờ được gã ra mặt làm chứng, chuyện sẽ có thể xoay chuyển.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Chuyện này liên quan đến Thái hậu, nếu Thượng công tử không phải là kẻ ngốc thì đã sớm trốn đi rồi, làm sao có thể ra mặt chứ?”
Trương Ngọc hưng phấn nói tiếp:
- Thượng công tử mà ngươi nói có phải là người mang giày của Ngũ Hồ Xuân không? Vậy ta phải đi thăm dò! Địch Thanh, ngươi không nên buồn nữa, bất kể ra sao ta cũng sẽ giúp ngươi tìm ra người này.
Địch Thanh không đành lòng dội cho Trương Ngọc một gáo nước lạnh, cười lớn nói:
- Vậy... làm phiền hai vị huynh đệ.
Trương Ngọc không chút chậm trễ, lập tức chào tạm biệt Địch Thanh, đút lót thêm cho ngục tốt(4), xin bọn họ đừng làm khó Địch Thanh rồi mới cùng Lý Vũ Hanh vội vàng rời đi.
Địch Thanh hiểu rằng dù cho có tìm được Thượng công tử, nhưng gã có chịu ra mặt hay không lại là chuyện khác. Nhưng có ai đui mù mà dám đối nghịch với Thái hậu chứ? Nghĩ tới đây, Địch Thanh có chút đau đầu, nhưng cảm giác đau nhức kịch liệt trước đây đã giảm đi chút ít. Địch Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó, thò tay vào trong ngực, hắc cầu ấy vẫn còn nằm ở đó, hắn thở phào một hơi.
Địch Thanh móc hắc cầu ra. Hắn khẳng định mình có thể đánh Mã Trung Lập bị thương, nguyên nhân nhất định là vì hắc cầu này.
Nhưng hắc cầu rốt cuộc có thần thông gì đây? Địch Thanh nghĩ mãi mà không ra.
Lao phòng hiu quạnh, Địch Thanh không khỏi nhớ tới Đa Văn Thiên Vương trước đây có nói, "Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp. Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt!"
Ngũ Long vừa xuất hiện, quả nhiên là có người lệ rơi không dứt. Nhưng với Địch Thanh, sau này rơi sẽ chỉ là máu, chứ không phải nước mắt.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra vẻ quật cường. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn dầu rọi vào Ngũ Long đen tuyền, hiện ra hào quang âm u!
Chớp mắt Địch Thanh đã ở trong phòng giam hơn tháng. Phủ Khai Phong vẫn chưa thẩm vấn hắn nên Địch Thanh càng thêm lo sợ. Hắn nhịn không được mà nghĩ: "Chẳng lẽ ta sớm đã bị định tội chết, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, sẽ bị mang thẳng đi xử trảm sao?"
Nghĩ tới đây, Địch Thanh lại cảm thấy bi thương nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Mấy ngày này, Quách Quỳ cũng đã đến mấy lần. Nó nói nó đã báo tin cho Quách Tuân hay, nhưng Quách Tuân vẫn còn đang ở bên ngoài, nhất thời không kịp trở về. Địch Thanh vốn không muốn để cho Quách Tuân biết chuyện này, với lại sợ liên lụy Quách Tuân nên hi vọng y đừng trở về kinh.
Trương Ngọc cũng tới vài lần, nhưng mỗi lần đều nở nụ cười miễn cưỡng. Y vẫn chưa tìm được Thượng công tử.
/485
|