Vương Duy Nhất nhìn quanh, giả bộ như thờ ơ hỏi:
-Trước khi Thái hậu lâm chung, có thể có gì khác thường sao?
Địch Thanh thấy có chút kỳ lạ, hỏi:
-Có gì khác thường? chẳng qua Thái Hậu…thực sự quá già.
Hắn không nói thì còn không nhận ra, cứ nói tới thì cảm giác Thái hậu tuy tuổi không ít, nhưng khi đó thực sự thậm chí còn già hơn so với tuổi. Nghĩ lại, khi đó Thái Hậu dường như chỉ vào phía sau mình, nói cái gì như: "Ta hiểu rồi, xin chào…” Thái Hậu chưa nói xong thì đã ra đi. Khi đó Địch Thanh chỉ nghĩ Thái hậu nói là “ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải…” Rốt cuộc thì là ý gì? Làm sao có thể lưu ý nhiều như vậy được. Hắn biết Thái hậu chỉ không phải là hắn. Bây giờ nhớ lại, phía sau hắn hình như là Diêm Văn Ứng và Triệu Trinh.
Đột nhiên trong lòng thấy rung động, Địch Thanh đã nghĩ ra Thái hậu muốn nói điều gì. Thái hậu đã biết ngũ long là vật không hoàn thiện. Điều Thái hậu nói có thể chính là giống như Quách đại ca : “Ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải mất nó”. Nói như vậy, Bát vương gia nói phải tìm thấy bản đồ e chính là ý của bản thân Bát vương gia.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh thấy buồn bã về sự mất mát, thầm nghĩ ngụ ý của Thái hậu năm đó rốt cuộc là gì, căn bản không thể có người nào biết được.
Lúc đó hắn đau lòng kinh hãi, trừ những việc có liên quan tới Hương Ba Lạp thì không ai nghĩ nhiều đến chuyện gì khác. Bây giờ bỗng nhiên nhớ lại tình hình lúc đó mới phát hiện Thái hậu băng hà quả nhiên có chút khác thường. Thái hậu chết vì đau buồn sao? Triệu Trinh đứng trước linh cữu khóc dường như cũng có chút gì đó khác thường. Ý nghĩ vừa qua trong đầu, Địch Thanh thấy Vương Duy Nhất cúi thấp đầu nâng chén trà lên.
Chỉ nghe tiếng chén trà “cạch cạch”. Địch Thanh phát hiện ra tay Vương Duy Nhất đang run run, không khỏi quan tâm hỏi:
-Vương thần y, người không sao chứ?
Vương Duy Nhất chấn động, thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Đang lúc tay chân luống cuống, cúi thấp đầu nhìn Địch Thanh nói:
-Ta không sao, ta thì có chuyện gì được? Địch Thanh, ta dự định sẽ không quay về Biện Kinh nữa.
Địch Thanh không hiểu vì sao Vương Duy Nhất trở nên hoảng hốt như vậy, chau mày hỏi:
-Ngươi là ngự y, chẳng lẽ lại nghĩ cuộc đời này sẽ ở lại Tây tạng nghiên cứu Phục Tạng gì đó sao?
Vương Duy Nhất cười chua xót, chuyển chủ đề khác nói:
-Địch Thanh, mối quan hệ giữa ngươi và Thiên tử rất tốt, phải không?
Địch Thanh đáp:
-Không hẳn là rất tốt, ngày trước không biết người là Hoàng thượng thì rất thân thiết với người. Nhưng từ sau khi Thái hậu qua đời, Thiên tử đăng cơ thì đã lâu lắm rồi ta không gặp lại người nữa. Lần đó khi về Biện Kinh, người đối với ta tuy không tồi, nhưng gần vua như gần cọp, ở bên cạnh người ta luôn cảm thấy bất an. Ta vẫn cảm thấy ở biên thùy được tự do.
Hắn nhớ lại khi đó Triệu Trinh nổi giận, buộc hắn lấy vợ thì yên lặng chau mày. Hắn là bạn của Vương Duy Nhất, vì vậy mà không giấu giếm chuyện trong lòng.
Ánh mắt Vương Duy Nhất lo âu, lấp liếm nói:
-Đúng vậy, gần vua như gần cọp, ngươi đã làm đúng, rời xa Thiên tử một chút, cẩn thận một chút là đúng. Ngươi đừng cho rằng ngày trước ngươi và Thiên Tử không tệ thì sẽ không kiêng nể gì. Ngươi hãy nhớ lấy lời ta nói đó.
Địch Thanh cảm giác trong lời nói của Vương Duy Nhất có ý sợ hãi, nhưng nhất thời khó mà suy xét được giữa hắn và Triệu Trinh đã xảy ra chuyện gì.
Vương Duy Nhất cũng nói:
-Muộn rồi, ngươi cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi.
Dứt lời, y đứng dậy bước đi. Trước lúc đi lẩm bẩm một mình: “Ta đã từng…xem qua bệnh cho Thái Hậu. Thực ra trước khi ngươi quay lại kinh thành thì đã đến Tây tạng.” Không chờ Địch Thanh hỏi lại, Vương Duy Nhất đã đi thật xa. Tiếng gió lạnh xào xạc, ống tay áo Vương Duy Nhất bay bay, bóng dáng có vẻ hơi run run.
Địch Thanh nhìn bóng Vương Duy Nhất dường như có chút suy tư.
Trong những ngày tiếp theo, Địch Thanh chỉ có thể chờ đợi. Chẳng mấy chốc đã gần một tháng qua đi, triều đình Tống vẫn chưa có hồi âm lại. Địch Thanh và Phú Bật đều có chút lo lắng, thầm nghĩ phải đàm phán hòa bình thì mới được việc, thật hợp với kỳ vọng của Triệu Trinh, nếu có tin tức tới kinh thành, Triệu Trinh nên lập tức phái người quyết định chuyện này.
Tuy nói Tây Tạng cách Biện Kinh cả ngàn dặm xa xôi, nhưng Triệu Trinh nếu thật sự nắm chắc chuyện này thì dẫu tám trăm dặm, tin tức của triều đình Tống chắc cũng đã quay lại rồi.
Ngày này, Phú Bật và Địch Thanh đối mặt với nhau. Phú Bật cau mày, nhìn bốn phía đều không có người, nói với Địch Thanh:
-Địch tướng quân, ngươi không cảm thấy có gì bất ổn sao? Hay là ta đã thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Theo lý mà nói, nếu Cốc Tư La sớm đã cử người đi Biện Lương, thì triều đình chúng ta cũng sớm đã cử người chính thức giải quyết chuyện này. Vì sao đến tận ngày hôm nay vẫn không có tin tức gì vậy?
Địch Thanh cũng chau mày đáp:
-Đại nhân muốn nói Cốc Tư La căn bản không cử người đi Biện Kinh sao? Vậy thì dụng ý của y là gì?
Phú Bật nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải lo lắng nói:
-Rốt cuộc Cốc Tư La muốn gì? Lúc này ta tạm thời không nghĩ ra, nhưng ta luôn cảm thấy lần liên minh này, chỉ e…
Nói chưa dứt lời thì Hàn Tiếu chạy tới.
Những ngày này, hai người Địch Thanh, Phú Bật được Cốc Tư La đặc biệt cho phép có thể tùy ý đi lại trong cung, nhưng cả hai đều sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác nên chỉ ở lại trong cung. Vết thương của Địch Thanh sớm đã khỏi. Hàn Tiếu có việc nên đã vào cung tìm hắn bẩm báo, Cốc Tư La cũng không ngăn cản.
Địch Thanh biết được tin tức từ Hàn Tiếu, khi đó Hàn Tiếu đích thực đã tìm được Diệp Hỉ Tôn, nhưng sau đó kinh biến xảy ra liên tiếp, Diệp Hỉ Tôn lại biến mất. Địch Thanh chỉ còn biết cười đau khổ, thầm nghĩ mình và Diệp Hỉ Tôn thật sự không có duyên.
Hàn Tiếu tới bên Địch Thanh, nói nhỏ mấy câu, rồi đưa cho Địch Thanh một phong thư.
Địch Thanh mở phong thư đọc một hồi lâu, cau mày lại. Phú Bật nhìn thấy, vội hỏi:
-Địch tướng quân, có phải là biên thùy có chiến tranh không?
Trong lòng Phú Bật thậm chí còn nghĩ Cốc Tư La không muốn liên minh với tiều đình Tống, chẳng qua chỉ muốn níu kéo Địch Thanh. Nếu Nguyên Hạo nhân thời cơ này tấn công Tây Bắc thì có thể sẽ thành chuyện lớn.
Địch Thanh lắc lắc đầu:
- Tây Bắc tạm thời không có chiến sự. Nguyên Hạo cũng không có dự định xuất binh…
Hắn muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt cũng có vẻ hoang mang, lại nói:
-Ta đã phái người điều tra rõ, Cốc Tư La đích thực sớm đã phái người đi Biện Kinh rồi, nhưng không biết vì sao triều đình chậm trễ hồi âm.
Phú Bật thốt lên hổ thẹn, thầm nghĩ những thứ học được trong đầu đều không dùng được tý nào, phải tự mình phỏng đoán. Thì ra Địch Thanh sớm đã nghi ngờ chuyện này, lệnh cho người điều tra. Địch Thanh tuy ở trong vương cung Thổ Phiên nhưng vẫn nắm được những chuyện bên ngoài.
Ngoài phòng có vệ binh Thổ Phiên tiến tới nói:
-Phú đại nhân, Địch tướng quân, Tán Phổ mời hai vị đại nhân tới. Xin mời đi theo tôi.
Địch Thanh và Phú Bật cùng nhìn nhau, thầm nghĩ đến mấy ngày qua, Cốc Tư La không hề chính thức bàn chuyện gì với họ. Lần gặp này, có chuyện gì để bàn đây.
Cả hai người mang theo những nghi hoặc đi đến đại điện đỉnh vàng ngọc trắng đó. Cốc Tư La vẫn ngồi ở trên đài cao, đứng bên cạnh là Thiện Vô Úy. Con mắt Địch Thanh sắc sảo, đã nhìn thấy một người ngồi dưới điện, đầu hơi trọc, nét mặt xanh xao, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Người đó là Chủng Thế Hành!
Vì sao Chủng Thế Hành cũng tới đây? Chẳng lẽ Thiên tử truyền chỉ lệnh Chủng Thế Hành tới?
Địch Thanh hướng về phía Cốc Tư La hành lễ, liếc mắt nhìn Chủng Thế Hành, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Chủng Thế Hành nhìn thấy Địch Thanh, nhẹ ho khan vài tiếng, nét mặt cũng vui mừng, nhưng trong ánh mắt thì buồn bã. Địch Thanh nhìn thấy thế, trong lòng trầm xuống, cảm thấy sự việc bất ổn.
Cốc Tư La nói:
-Chủng đại nhân, ngươi hãy nói lại sự việc cho Địch Thanh nghe.
Địch Thanh không nghe thấy gì trong ngữ khí của Cốc Tư La, đành nhìn sang phía Chủng Thế Hành, thấp thỏm nói:
-Chủng đại nhân, có phải thánh thượng cử đại nhân tới không?
Thấy Chủng Thế Hành gật gật đầu, Địch Thanh không kịp vui mừng thì đã nghe Chủng Thế Hành nói ra tin tức ngũ lôi oanh đỉnh.
-Thánh thượng có chỉ…nói Tống, Thổ Phiên thời gian qua quan hệ thân thiết, sau này chuyện này cũng sẽ không có gì thay đổi. Về việc liên minh xuất binh tấn công Tây Hạ, sau này không được nhắc tới nữa.
Địch Thanh thấy hoa mắt, dáng vẻ hoảng hoảng, cố tự trấn anh mình, cảm giác âm thanh không còn giống như của mình nữa, chua chat hỏi:
-Tại sao?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh như thế, trong lòng cũng thấy khó chịu, thầm nghĩ Địch Thanh đã trải qua bao gian nguy, khó khăn lắm mới có được cơ hội đánh bại Nguyên Hạo, chiếm lấy Châu Sa. Nhưng cơ hội này lại như lục bình bọt biển, tan biến rất nhanh.
-Bời vì không lâu trước, chính vào lúc Tán Phổ phái sứ giả tới, Nguyên Hạo cũng đồng thời phái sứ giả tới Biện Kinh, tự kể là không phải, muốn cùng Đại Tống nghị hòa.
Chủng Thế Hảnh bất đắc dĩ nói:
-Địch Thanh, triều đình chán ghét chiến tranh, nghe Nguyên Hạo chủ động thỉnh cầu nghị hòa, dồn dập yêu cầu Thánh thượng không được khai binh.
Địch Thanh tiến lên một bước trừng mắt nhìn Chủng Thế Hành, giọng khàn khàn nói:
-Nhưng Nguyên Hạo lòng muông dạ thú, lần này nói đám phán hòa bình, cũng có thể là hàm chứa âm mưu. Lời hứa kia chằng qua chỉ là một trang giấy, muốn xé thì xé, đại nhân vì sao cũng không hiểu được lý lẽ này?
Trong lòng lại thầm nghĩ: “quân Tống mới có khởi sắc, chẳng lẽ trong phút chốc lại muốn trở về tình cảnh trước kia? Chiêu này của Nguyên Hạo có chút thâm hiểm, chúng ta vốn đã mời Cốc Tư La ra tay, nếu triều đình đồng ý với Nguyên Hạo, thay đổi hết lần này đến lần kia, lại muốn liên kết với Thổ Phiên. Nếu ta là Cốc Tư La, e là cũng sẽ không tin triều đình Tống nữa. Dã tâm của Nguyên Hạo hừng hực, ý muốn thống nhất thiên hạ, làm sao có thể an ninh vô sự. Nguyên Hạo không bị tiêu diệt thì sớm hay muộn cũng sẽ xuất binh xâm chiếm Tây Bắc. Thổ Phiên khoanh tay đứng nhìn, khi đó chúng ta sẽ lại lâm vào cuộc chiến vô cùng vô tận.
Nhưng trong lòng có một cảm giác đau buồn hơn, đó là hắn trì trệ chưa tới Sa Châu để tìm kiếm Hương Ba Lạp, bởi vì ở đó có binh lính Nguyên Hạo canh gác. Hắn toàn tâm hy vọng có thể đem binh đánh tan quân lính canh giữ nơi đó, rồi xâm nhập vào Hương Ba Lạp, nhưng mà như vậy thì hy vọng xâm nhập vào Hương Ba Lạp của hắn há không tan thành bọt nước?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh có thái độ không bình thường, hơi lúng túng, hạ giọng nói:
-Địch Thanh, ta hiểu đạo lý này, nhưng ta hiểu thì có tác dụng gì chứ?
Cơ thể Địch Thanh khẽ run lên, hắn đã lấy lại được thái độ như bình thường, trong lúc tâm tư thay đổi, hắn nhìn về phái Cốc Tư La.
-Trước khi Thái hậu lâm chung, có thể có gì khác thường sao?
Địch Thanh thấy có chút kỳ lạ, hỏi:
-Có gì khác thường? chẳng qua Thái Hậu…thực sự quá già.
Hắn không nói thì còn không nhận ra, cứ nói tới thì cảm giác Thái hậu tuy tuổi không ít, nhưng khi đó thực sự thậm chí còn già hơn so với tuổi. Nghĩ lại, khi đó Thái Hậu dường như chỉ vào phía sau mình, nói cái gì như: "Ta hiểu rồi, xin chào…” Thái Hậu chưa nói xong thì đã ra đi. Khi đó Địch Thanh chỉ nghĩ Thái hậu nói là “ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải…” Rốt cuộc thì là ý gì? Làm sao có thể lưu ý nhiều như vậy được. Hắn biết Thái hậu chỉ không phải là hắn. Bây giờ nhớ lại, phía sau hắn hình như là Diêm Văn Ứng và Triệu Trinh.
Đột nhiên trong lòng thấy rung động, Địch Thanh đã nghĩ ra Thái hậu muốn nói điều gì. Thái hậu đã biết ngũ long là vật không hoàn thiện. Điều Thái hậu nói có thể chính là giống như Quách đại ca : “Ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải mất nó”. Nói như vậy, Bát vương gia nói phải tìm thấy bản đồ e chính là ý của bản thân Bát vương gia.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh thấy buồn bã về sự mất mát, thầm nghĩ ngụ ý của Thái hậu năm đó rốt cuộc là gì, căn bản không thể có người nào biết được.
Lúc đó hắn đau lòng kinh hãi, trừ những việc có liên quan tới Hương Ba Lạp thì không ai nghĩ nhiều đến chuyện gì khác. Bây giờ bỗng nhiên nhớ lại tình hình lúc đó mới phát hiện Thái hậu băng hà quả nhiên có chút khác thường. Thái hậu chết vì đau buồn sao? Triệu Trinh đứng trước linh cữu khóc dường như cũng có chút gì đó khác thường. Ý nghĩ vừa qua trong đầu, Địch Thanh thấy Vương Duy Nhất cúi thấp đầu nâng chén trà lên.
Chỉ nghe tiếng chén trà “cạch cạch”. Địch Thanh phát hiện ra tay Vương Duy Nhất đang run run, không khỏi quan tâm hỏi:
-Vương thần y, người không sao chứ?
Vương Duy Nhất chấn động, thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Đang lúc tay chân luống cuống, cúi thấp đầu nhìn Địch Thanh nói:
-Ta không sao, ta thì có chuyện gì được? Địch Thanh, ta dự định sẽ không quay về Biện Kinh nữa.
Địch Thanh không hiểu vì sao Vương Duy Nhất trở nên hoảng hốt như vậy, chau mày hỏi:
-Ngươi là ngự y, chẳng lẽ lại nghĩ cuộc đời này sẽ ở lại Tây tạng nghiên cứu Phục Tạng gì đó sao?
Vương Duy Nhất cười chua xót, chuyển chủ đề khác nói:
-Địch Thanh, mối quan hệ giữa ngươi và Thiên tử rất tốt, phải không?
Địch Thanh đáp:
-Không hẳn là rất tốt, ngày trước không biết người là Hoàng thượng thì rất thân thiết với người. Nhưng từ sau khi Thái hậu qua đời, Thiên tử đăng cơ thì đã lâu lắm rồi ta không gặp lại người nữa. Lần đó khi về Biện Kinh, người đối với ta tuy không tồi, nhưng gần vua như gần cọp, ở bên cạnh người ta luôn cảm thấy bất an. Ta vẫn cảm thấy ở biên thùy được tự do.
Hắn nhớ lại khi đó Triệu Trinh nổi giận, buộc hắn lấy vợ thì yên lặng chau mày. Hắn là bạn của Vương Duy Nhất, vì vậy mà không giấu giếm chuyện trong lòng.
Ánh mắt Vương Duy Nhất lo âu, lấp liếm nói:
-Đúng vậy, gần vua như gần cọp, ngươi đã làm đúng, rời xa Thiên tử một chút, cẩn thận một chút là đúng. Ngươi đừng cho rằng ngày trước ngươi và Thiên Tử không tệ thì sẽ không kiêng nể gì. Ngươi hãy nhớ lấy lời ta nói đó.
Địch Thanh cảm giác trong lời nói của Vương Duy Nhất có ý sợ hãi, nhưng nhất thời khó mà suy xét được giữa hắn và Triệu Trinh đã xảy ra chuyện gì.
Vương Duy Nhất cũng nói:
-Muộn rồi, ngươi cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi.
Dứt lời, y đứng dậy bước đi. Trước lúc đi lẩm bẩm một mình: “Ta đã từng…xem qua bệnh cho Thái Hậu. Thực ra trước khi ngươi quay lại kinh thành thì đã đến Tây tạng.” Không chờ Địch Thanh hỏi lại, Vương Duy Nhất đã đi thật xa. Tiếng gió lạnh xào xạc, ống tay áo Vương Duy Nhất bay bay, bóng dáng có vẻ hơi run run.
Địch Thanh nhìn bóng Vương Duy Nhất dường như có chút suy tư.
Trong những ngày tiếp theo, Địch Thanh chỉ có thể chờ đợi. Chẳng mấy chốc đã gần một tháng qua đi, triều đình Tống vẫn chưa có hồi âm lại. Địch Thanh và Phú Bật đều có chút lo lắng, thầm nghĩ phải đàm phán hòa bình thì mới được việc, thật hợp với kỳ vọng của Triệu Trinh, nếu có tin tức tới kinh thành, Triệu Trinh nên lập tức phái người quyết định chuyện này.
Tuy nói Tây Tạng cách Biện Kinh cả ngàn dặm xa xôi, nhưng Triệu Trinh nếu thật sự nắm chắc chuyện này thì dẫu tám trăm dặm, tin tức của triều đình Tống chắc cũng đã quay lại rồi.
Ngày này, Phú Bật và Địch Thanh đối mặt với nhau. Phú Bật cau mày, nhìn bốn phía đều không có người, nói với Địch Thanh:
-Địch tướng quân, ngươi không cảm thấy có gì bất ổn sao? Hay là ta đã thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Theo lý mà nói, nếu Cốc Tư La sớm đã cử người đi Biện Lương, thì triều đình chúng ta cũng sớm đã cử người chính thức giải quyết chuyện này. Vì sao đến tận ngày hôm nay vẫn không có tin tức gì vậy?
Địch Thanh cũng chau mày đáp:
-Đại nhân muốn nói Cốc Tư La căn bản không cử người đi Biện Kinh sao? Vậy thì dụng ý của y là gì?
Phú Bật nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải lo lắng nói:
-Rốt cuộc Cốc Tư La muốn gì? Lúc này ta tạm thời không nghĩ ra, nhưng ta luôn cảm thấy lần liên minh này, chỉ e…
Nói chưa dứt lời thì Hàn Tiếu chạy tới.
Những ngày này, hai người Địch Thanh, Phú Bật được Cốc Tư La đặc biệt cho phép có thể tùy ý đi lại trong cung, nhưng cả hai đều sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác nên chỉ ở lại trong cung. Vết thương của Địch Thanh sớm đã khỏi. Hàn Tiếu có việc nên đã vào cung tìm hắn bẩm báo, Cốc Tư La cũng không ngăn cản.
Địch Thanh biết được tin tức từ Hàn Tiếu, khi đó Hàn Tiếu đích thực đã tìm được Diệp Hỉ Tôn, nhưng sau đó kinh biến xảy ra liên tiếp, Diệp Hỉ Tôn lại biến mất. Địch Thanh chỉ còn biết cười đau khổ, thầm nghĩ mình và Diệp Hỉ Tôn thật sự không có duyên.
Hàn Tiếu tới bên Địch Thanh, nói nhỏ mấy câu, rồi đưa cho Địch Thanh một phong thư.
Địch Thanh mở phong thư đọc một hồi lâu, cau mày lại. Phú Bật nhìn thấy, vội hỏi:
-Địch tướng quân, có phải là biên thùy có chiến tranh không?
Trong lòng Phú Bật thậm chí còn nghĩ Cốc Tư La không muốn liên minh với tiều đình Tống, chẳng qua chỉ muốn níu kéo Địch Thanh. Nếu Nguyên Hạo nhân thời cơ này tấn công Tây Bắc thì có thể sẽ thành chuyện lớn.
Địch Thanh lắc lắc đầu:
- Tây Bắc tạm thời không có chiến sự. Nguyên Hạo cũng không có dự định xuất binh…
Hắn muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt cũng có vẻ hoang mang, lại nói:
-Ta đã phái người điều tra rõ, Cốc Tư La đích thực sớm đã phái người đi Biện Kinh rồi, nhưng không biết vì sao triều đình chậm trễ hồi âm.
Phú Bật thốt lên hổ thẹn, thầm nghĩ những thứ học được trong đầu đều không dùng được tý nào, phải tự mình phỏng đoán. Thì ra Địch Thanh sớm đã nghi ngờ chuyện này, lệnh cho người điều tra. Địch Thanh tuy ở trong vương cung Thổ Phiên nhưng vẫn nắm được những chuyện bên ngoài.
Ngoài phòng có vệ binh Thổ Phiên tiến tới nói:
-Phú đại nhân, Địch tướng quân, Tán Phổ mời hai vị đại nhân tới. Xin mời đi theo tôi.
Địch Thanh và Phú Bật cùng nhìn nhau, thầm nghĩ đến mấy ngày qua, Cốc Tư La không hề chính thức bàn chuyện gì với họ. Lần gặp này, có chuyện gì để bàn đây.
Cả hai người mang theo những nghi hoặc đi đến đại điện đỉnh vàng ngọc trắng đó. Cốc Tư La vẫn ngồi ở trên đài cao, đứng bên cạnh là Thiện Vô Úy. Con mắt Địch Thanh sắc sảo, đã nhìn thấy một người ngồi dưới điện, đầu hơi trọc, nét mặt xanh xao, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Người đó là Chủng Thế Hành!
Vì sao Chủng Thế Hành cũng tới đây? Chẳng lẽ Thiên tử truyền chỉ lệnh Chủng Thế Hành tới?
Địch Thanh hướng về phía Cốc Tư La hành lễ, liếc mắt nhìn Chủng Thế Hành, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Chủng Thế Hành nhìn thấy Địch Thanh, nhẹ ho khan vài tiếng, nét mặt cũng vui mừng, nhưng trong ánh mắt thì buồn bã. Địch Thanh nhìn thấy thế, trong lòng trầm xuống, cảm thấy sự việc bất ổn.
Cốc Tư La nói:
-Chủng đại nhân, ngươi hãy nói lại sự việc cho Địch Thanh nghe.
Địch Thanh không nghe thấy gì trong ngữ khí của Cốc Tư La, đành nhìn sang phía Chủng Thế Hành, thấp thỏm nói:
-Chủng đại nhân, có phải thánh thượng cử đại nhân tới không?
Thấy Chủng Thế Hành gật gật đầu, Địch Thanh không kịp vui mừng thì đã nghe Chủng Thế Hành nói ra tin tức ngũ lôi oanh đỉnh.
-Thánh thượng có chỉ…nói Tống, Thổ Phiên thời gian qua quan hệ thân thiết, sau này chuyện này cũng sẽ không có gì thay đổi. Về việc liên minh xuất binh tấn công Tây Hạ, sau này không được nhắc tới nữa.
Địch Thanh thấy hoa mắt, dáng vẻ hoảng hoảng, cố tự trấn anh mình, cảm giác âm thanh không còn giống như của mình nữa, chua chat hỏi:
-Tại sao?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh như thế, trong lòng cũng thấy khó chịu, thầm nghĩ Địch Thanh đã trải qua bao gian nguy, khó khăn lắm mới có được cơ hội đánh bại Nguyên Hạo, chiếm lấy Châu Sa. Nhưng cơ hội này lại như lục bình bọt biển, tan biến rất nhanh.
-Bời vì không lâu trước, chính vào lúc Tán Phổ phái sứ giả tới, Nguyên Hạo cũng đồng thời phái sứ giả tới Biện Kinh, tự kể là không phải, muốn cùng Đại Tống nghị hòa.
Chủng Thế Hảnh bất đắc dĩ nói:
-Địch Thanh, triều đình chán ghét chiến tranh, nghe Nguyên Hạo chủ động thỉnh cầu nghị hòa, dồn dập yêu cầu Thánh thượng không được khai binh.
Địch Thanh tiến lên một bước trừng mắt nhìn Chủng Thế Hành, giọng khàn khàn nói:
-Nhưng Nguyên Hạo lòng muông dạ thú, lần này nói đám phán hòa bình, cũng có thể là hàm chứa âm mưu. Lời hứa kia chằng qua chỉ là một trang giấy, muốn xé thì xé, đại nhân vì sao cũng không hiểu được lý lẽ này?
Trong lòng lại thầm nghĩ: “quân Tống mới có khởi sắc, chẳng lẽ trong phút chốc lại muốn trở về tình cảnh trước kia? Chiêu này của Nguyên Hạo có chút thâm hiểm, chúng ta vốn đã mời Cốc Tư La ra tay, nếu triều đình đồng ý với Nguyên Hạo, thay đổi hết lần này đến lần kia, lại muốn liên kết với Thổ Phiên. Nếu ta là Cốc Tư La, e là cũng sẽ không tin triều đình Tống nữa. Dã tâm của Nguyên Hạo hừng hực, ý muốn thống nhất thiên hạ, làm sao có thể an ninh vô sự. Nguyên Hạo không bị tiêu diệt thì sớm hay muộn cũng sẽ xuất binh xâm chiếm Tây Bắc. Thổ Phiên khoanh tay đứng nhìn, khi đó chúng ta sẽ lại lâm vào cuộc chiến vô cùng vô tận.
Nhưng trong lòng có một cảm giác đau buồn hơn, đó là hắn trì trệ chưa tới Sa Châu để tìm kiếm Hương Ba Lạp, bởi vì ở đó có binh lính Nguyên Hạo canh gác. Hắn toàn tâm hy vọng có thể đem binh đánh tan quân lính canh giữ nơi đó, rồi xâm nhập vào Hương Ba Lạp, nhưng mà như vậy thì hy vọng xâm nhập vào Hương Ba Lạp của hắn há không tan thành bọt nước?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh có thái độ không bình thường, hơi lúng túng, hạ giọng nói:
-Địch Thanh, ta hiểu đạo lý này, nhưng ta hiểu thì có tác dụng gì chứ?
Cơ thể Địch Thanh khẽ run lên, hắn đã lấy lại được thái độ như bình thường, trong lúc tâm tư thay đổi, hắn nhìn về phái Cốc Tư La.
/485
|