-Tại sao?
Cốc Tư La bình tĩnh hỏi.
Địch Thanh nhớ lại lời Nguyên Hạo đã từng nói, trầm giọng đáp:
-Vì tại hạ từng nghe Nguyên Hạo nói, Tán Phổ luôn muốn gây phiền phức cho gã. Tán Phổ càng muốn chiếm đoạt hai châu Qua, Sa. Sự việc này vốn là việc hai bên cùng có lợi, tại hạ nghĩ Tán Phổ không nên bỏ qua.
Cốc Tư La dường như cười, lẩm bẩm nói: “Nguyên Hạo đã từng nói? Không sai. Hắn chắc chắn là người hiểu ta nhất”. Nhìn ra ngoài điện, trong ánh mắt Cốc Tư La có chút kỳ quái, nói:
-Điều ngươi muốn tất đã biết được. Ta muốn giành lại hai châu Qua, Sa, chính là vì muốn đi Hương Ba Lạp.
Địch Thanh hơi chấn động, không ngờ Cốc Tư La nói thẳng thế, chỉ gật gật đầu.
Cốc Tư La lạnh nhạt nói:
-Người trên đời này muốn tới Hương Ba Lạp, hoặc vì cầu tài, hoặc cầu thế, hoặc cầu trường sinh bất lão, hoặc cầu cơ nghiệp thiên thu, đương nhiên cũng có kẻ giống ngươi, là vì người con gái yêu trong lòng.
Nét mặt Địch Thanh biến sắc, không hiểu vì sao Cốc Tư La biết chuyện này, Chẳng lẽ Cốc Tư La đúng như lời Phi Tuyết đã từng nói, là người có lòng thần thông? Nghe Cốc Tư La lại nói:
-Mục đích của tất cả mọi người đi tới Hương Ba Lạp, chung quy cũng vì ba chữ: “Có điều cần cầu”. Nhưng mục đích của ta tới Hương Ba Lạp khác với những người khác.
Địch Thanh không hiểu, thầm nghĩ nếu như Cốc Tư La thật sự không có cầu điều gì, thì tại sao không tiếc khai binh? Cũng muốn phải cố ý đoạt về hai nơi là Qua và Sa?
Giọng điệu Cốc Tư La có phần thổn thức:
-Kỳ thực nhiều năm trước ta đã từng phái Bất Không đi gặp Thái hậu, chuẩn bị làm cái kiến nghị của ngươi ngày hôm nay. Khi đó Nguyên Hạo như cánh chim không gió, lại bị ta đánh bại ở Sông Tông Ca. Sĩ khí xuống thấp, có thể nói là chúng ta có cơ hội tốt ngàn năm mới có. Tiếc rằng Thái hậu không quan tâm tới việc dùng binh dẫn đến sự việc bất thành. Hiện giờ Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Khẩu của Đại Tống hai lần thất bại thảm hại, lúc này mới cảnh giác, muốn liên kết với Thổ Phiên. Nhưng thời cơ đã qua, thế lực người Hạ đang là tiên phong, lại muốn khai binh, khẳng định sẽ phải dùng khí lực gấp mấy lần.
Địch Thanh hối tiếc, nói:
- Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn, vẫn mong Tán Phổ gác lại khúc mắc ngày trước, lấy đại cục làm trọng.
Cốc Tư La trầm ngâm một lúc, thở dài nói:
-Ta có thể bỏ qua, nhưng lần này hai bên liên kết liệu có thành Hay không, hay là con số chưa biết?
Địch Thanh không hiểu, nói:
-Chẳng lẽ Tây Tạng còn điều gì cản trở sao?
Cốc Tư La tránh không trả lời, nói:
-Mấy ngày trước ta sớm đã dâng thư cho Thiên tử triều đình các ngươi nói về chuyện liên minh, muốn mời chính ngươi lãnh đạo đội quân cùng quân của ta kết hợp tác chiến, tấn công chiếm hai nơi Qua, Sa. Nghĩ là chắc phải qua vài ngày triều đình các ngươi sẽ có hồi âm, không thì thế này, Địch Thanh, tạm thời ngươi lưu lại Thanh Đường chờ tin tức, không biết ý ngươi thế nào?
Địch Thanh vui mừng khôn xiết, không ngờ Cốc Tư La thông suốt đến thế. Bao nhiêu những sự việc phiền phức đều không bàn tới. Chợt thấy có chút kỳ lạ, thầm nghĩ bản thân bị nhốt trong phòng kín, sinh tử cận kề. Cốc Tư La vì sao vẫn dâng thư xin Đại Tống phái Địch Thanh hắn lãnh đạo đội quân? Cốc Tư La sớm biết rằng hắn có thể ra, hay còn có mưu đồ gì khác?
Sự việc đến như ngày hôm nay, Địch Thanh không ngờ phức tạp thế:
- Như thế cũng tốt, chỉ là không biết Phú Bật Phú đại nhân hiện giờ đang ở nơi nào?
Hăn đến vương cung vốn chính là vì ứng cứu Phú Bật. Thấy Cốc Tư La rất dễ nói chuyện, không kìm được hỏi.
Cốc Tư La nói:
-Phú đại nhân đang ở trong cung. Sau khi ngươi ra khỏi điện, sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ông ta.
Địch Thanh hành lễ rồi lui khỏi Đại điện. Thấy ngoài điện không xa có một người đang đứng, vẻ mặt hồng hào, râu ngắn từng sợi như cậy kim đang mỉm cười với hắn. Địch Thanh nhìn thấy người đó, vừa mừng vừa lo, vội tiến hia bước nói:
-Vương thần y, sao lại là ngươi?
Địch Thanh có năm mơ cũng không thể ngờ người đang đứng ngoài điện kia lại là thần y Vương Duy Nhất trong kinh.
Từ lúc từ biệt ở trong kinh, Địch Thanh và Vương Duy Nhất đã hơn một năm không gặp lại. Vốn cho rằng Vương Duy Nhất vẫn đang ở trong đại nội Biện Lương, nào ngờ gã lại chạy tới vùng Tây Tạng giá lạnh khủng khiếp này.
Vương Duy Nhất vì sao lại tới thành Thanh Đường, và làm thế nào có thể vào vương cung Thổ Phiên?
Vương Duy Nhất dường như nhận ra những khúc mắc của Địch Thanh, mỉm cười nói:
-Ta dẫn ngươi đi gặp Phú đại nhân, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Địch Thanh thấy dáng vẻ Vương Duy Nhất rất ung dung, thì cũng thoải mái hẳn lên, bước đi theo Vương Duy Nhất.
Mọi chuyện không ngờ lại suôn sẻ ngoài ý muốn, nhưng ngược lại lại khiến Địch Thanh thấy trong lòng bất an. Nhưng hắn rốt cuộc bất an về điều gì? Nhất thời cũng không thể hiểu rõ ràng được.
Cốc Tư La vẫn còn ngồi trên đài cao, nhìn Địch Thanh bước đi, dường như có chút trầm tư. Một người từ thiên điện xuất hiện, nói:
-Tán Phổ, người thật sự tin rằng Địch Thanh không cố ý chứ? Người thật sự muốn bỏ qua cho Địch Thanh như thế này sao?
Người đó dung nhan già nua, chất giọng khan khan có chút thần bí, đó chính là thủ hạ của Cốc Tư La, đệ nhất thần tăng - Thiện Vô Úy.
Thiện Vô Úy tất nhiên là đã ở thiên điện từ lâu, và nghe được cuộc nói chuyện giữa Cốc Tư La và Địch Thanh
Cốc Tư La nói:
-Trong tính cách con người Địch Thanh, hắn phạm là do vô tình, rất dễ nhận thấy. Lúc trước khi ta ở quán rượu từng nghe hắn hỏi thăm Đoàn Tư Liêm về chuyện lễ tế Thừa Thiên. Rõ ràng Địch Thanh không hề biết gì về lễ tế Thừa Thiên. Đã như vậy, hắn lên đài tế chỉ là vì cứu người chứ không phải có ý quấy rối. Lúc trước Phi Ưng chẳng qua là vu oan giáo họa. Chúng ta không cần thiết phải để tâm tới chuyện này nữa.
Sắc mặt Thiện Vô Úy nghiêm nghị, hơi có chút không hài lòng, nói:
-Nhưng lễ Thừa Thiên tế Thần thánh, không thể xâm phạm, Địch Thanh cứ coi là vô tình thì cũng phải chịu trừng phạt.
Cốc Tư La nhẹ nhàng nói:
-Lẽ nào ngươi quên rồi? Chúng ta đã nhốt hắn trong mật thất, chính là đã trừng phạt hắn. Hắn có thể thoát khỏi mật thất đã chứng minh phật tổ cho rằng mệnh hắn chưa thể đoạn tuyệt, hãy bỏ qua cho sai lầm của hắn.
Thiện Vô Úy đan hai tay lại, trầm giọng nói:
-Phật tử, người tuy nhốt Địch Thanh ở một nơi cô lập, nhưng người sớm đã biết rằng Phi Ưng sẽ quay lại, phải vậy không? Do đó, người căn bản không phòng bị thêm cho Chùa Thừa Thiên, hiển nhiên là muốn mượn Phi Ưng cứu Địch Thanh ra. Cứ như thế này, sau này người có thể ăn nói với người khác không?
Màn sương mù trên gương mặt Cốc Tư La cuối cùng cũng tan hết, lộ ra một khuôn mắt bình thường. Nếu nói ban nãy y khiến cho người ta không thể nhận ra được biểu cảm của gương mặt, thì y lúc này bình yên như mặt nước, càng khiến người ta không thể hiểu tâm ý của y.
-Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Phi Ưng chắc chắn sẽ quay lại, người y muốn cứu là Phi Tuyết chứ không phải là Địch Thanh. Người sống trên cõi đời này, chỉ có ba người biết bí mật chân chính của Hương Ba La, đó chính là ta, Nguyên Hạo và Phi Tuyết. Ta và Phi Tuyết coi như còn có chung một mục đích. Dựa vào điểm này, ta không nghĩ cô ta lại chết đi như vậy. Phi Ưng không thể cạy miệng ta và Nguyên Hạo để biết được tất cả, đương nhiên phải lợi dụng Phi Tuyết phá giải bí mật Hương Ba Lạp, do đó sẽ quay lại cứu Phi Tuyết, mà Phi Tuyết nhất định sẽ nhân tiện đó mà cứu Địch Thanh ra. Ta giam Địch Thanh trong mật thất cũng không phải là muốn để ăn nói với ai. Ta muốn cho các ngươi biết Địch Thanh từ cõi chết trở về mà vẫn không hề quan tâm tới tính mạng mình, quay lại thành Thanh Đường cùng ta hóa giải mâu thuẫn. Chỉ dựa vào điểm này, Địch Thanh đã là người có được lòng tin của ta. Hơn nữa thế lực Nguyên Hạo hùng mạnh, muốn bảo vệ sự bình an cho người Tạng thì sẽ cùng triều Tống gắn bó thuận hòa, cân đối thế lực. Một khi đã như vậy, chúng ta càng phải cần Địch Thanh tới để hàn gắn mối quan hệ với triều đình Tống.
Thiện Vô Úy trầm ngâm lại, vặn vẹo đôi bàn tay, sự già nua trên gương mặt càng thêm đậm nét.
Không biết bao lâu sau, ngoài điện có binh sĩ vội vàng chạy tới nói:
-Khởi bẩm Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm cầu kiến.
Cốc Tư La lắc lắc đầu nói:
-Không gặp.
Người nọ giật mình, nhưng nghe lệnh của Phật tử đành phải lui ra. Thiện Vô Úy liền nói:
-Chờ chút.
Rồi gã quay đầu về phía Cốc Tư La nói:
-Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm là hoàng tộc Đại Lý, nếu như đã thành tâm xin gặp, Tán Phổ hà tất phải từ chối người từ ngàn dặm tới?
Cốc Tư La thản nhiên hỏi:
-Ngươi có biết y muốn gặp ta là có dụng ý gì không?
Nét mặt Thiến Vô Úy ngạc nhiên, trầm ngâm hối lâu mới nó:
-Y nếu như đã muốn gặp Phật tử khẩn cấp, thiết nghĩ tất có việc muốn cầu xin Phật tử. Đại Lý quốc ngày nay là Đoàn Tố Hưng đương quyền. Người này hoang dâm vô đạo, vốn là cùng thời với Đoàn Tư Lương, còn Đoàn Tư Liêm là người sau thời Đoàn Tư Bình. Năm đó em trai Đoàn Tư Lương soán vị của cháu, ép người thời sau của Đoàn Tư Bình thoái vị làm tăng, nhưng, Đoàn Tư Lương ở Đại Lý có uy tín rất cao, nghe nói người thế hệ sau của y Đoàn Tư Liêm ở Đại Lý được bách tính ủng hộ đã khiến Đoàn Tố Hưng nghi kỵ. Đoàn Tư Liêm đến Thanh Đường, một mặt là để xem lễ, một mặt khác nhiều hơn là cũng muốn mời Phật tử ra tay giúp y đánh đuổi Đại Lý vương Đoàn Tố Hưng, đoạt lại ngôi vị. Phật tử nếu thật sự có thể giúp Đoàn Tư Liêm nắm lại hoàng quyền, có thể kết minh với Đại Lý, chẳng phải là điều rất tốt sao?
Cốc Tư La lặng lẽ nghe hết, thản nhiên cười, lắc lắc đầu nói;
-Ta cũng không thể đồng ý. Đại Lý xưa nay không tranh giành quyền thế mới có thể bảo đảm an ninh như ngày nay. Đoàn Tư Liêm tuy có dã tâm thay thế Đoàn Tố Hưng, nhưng tuyệt đối không có lòng thống nhất thiên hạ. Chuyện nội bộ Đại Lý của y, ắt có người Đại Lý giải quyết. Đại lý quốc ở tận vùng biên thùy xa xôi, ta mạo muội hỗ trợ Đoàn Tư Liêm, sự việc thất bại thì uổng công không bàn tới, sự việc mà thành công thì những cái được cũng không thể bù cho cái mất.Tiền tài là vật ngoài thân, cần thì cũng có tác dụng gì? Đoàn Tố Hưng hoang dâm vô đạo sẽ có người Đại Lý chỉnh đốn. Ta không muốn tham gia vào trong đó, do vậy không gặp Đoàn Tư Liêm. Nếu Đoàn Tư Liêm thật sự thông minh thì sẽ không đến nhờ nữa.
Cốc Tư La bình tĩnh hỏi.
Địch Thanh nhớ lại lời Nguyên Hạo đã từng nói, trầm giọng đáp:
-Vì tại hạ từng nghe Nguyên Hạo nói, Tán Phổ luôn muốn gây phiền phức cho gã. Tán Phổ càng muốn chiếm đoạt hai châu Qua, Sa. Sự việc này vốn là việc hai bên cùng có lợi, tại hạ nghĩ Tán Phổ không nên bỏ qua.
Cốc Tư La dường như cười, lẩm bẩm nói: “Nguyên Hạo đã từng nói? Không sai. Hắn chắc chắn là người hiểu ta nhất”. Nhìn ra ngoài điện, trong ánh mắt Cốc Tư La có chút kỳ quái, nói:
-Điều ngươi muốn tất đã biết được. Ta muốn giành lại hai châu Qua, Sa, chính là vì muốn đi Hương Ba Lạp.
Địch Thanh hơi chấn động, không ngờ Cốc Tư La nói thẳng thế, chỉ gật gật đầu.
Cốc Tư La lạnh nhạt nói:
-Người trên đời này muốn tới Hương Ba Lạp, hoặc vì cầu tài, hoặc cầu thế, hoặc cầu trường sinh bất lão, hoặc cầu cơ nghiệp thiên thu, đương nhiên cũng có kẻ giống ngươi, là vì người con gái yêu trong lòng.
Nét mặt Địch Thanh biến sắc, không hiểu vì sao Cốc Tư La biết chuyện này, Chẳng lẽ Cốc Tư La đúng như lời Phi Tuyết đã từng nói, là người có lòng thần thông? Nghe Cốc Tư La lại nói:
-Mục đích của tất cả mọi người đi tới Hương Ba Lạp, chung quy cũng vì ba chữ: “Có điều cần cầu”. Nhưng mục đích của ta tới Hương Ba Lạp khác với những người khác.
Địch Thanh không hiểu, thầm nghĩ nếu như Cốc Tư La thật sự không có cầu điều gì, thì tại sao không tiếc khai binh? Cũng muốn phải cố ý đoạt về hai nơi là Qua và Sa?
Giọng điệu Cốc Tư La có phần thổn thức:
-Kỳ thực nhiều năm trước ta đã từng phái Bất Không đi gặp Thái hậu, chuẩn bị làm cái kiến nghị của ngươi ngày hôm nay. Khi đó Nguyên Hạo như cánh chim không gió, lại bị ta đánh bại ở Sông Tông Ca. Sĩ khí xuống thấp, có thể nói là chúng ta có cơ hội tốt ngàn năm mới có. Tiếc rằng Thái hậu không quan tâm tới việc dùng binh dẫn đến sự việc bất thành. Hiện giờ Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Khẩu của Đại Tống hai lần thất bại thảm hại, lúc này mới cảnh giác, muốn liên kết với Thổ Phiên. Nhưng thời cơ đã qua, thế lực người Hạ đang là tiên phong, lại muốn khai binh, khẳng định sẽ phải dùng khí lực gấp mấy lần.
Địch Thanh hối tiếc, nói:
- Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn, vẫn mong Tán Phổ gác lại khúc mắc ngày trước, lấy đại cục làm trọng.
Cốc Tư La trầm ngâm một lúc, thở dài nói:
-Ta có thể bỏ qua, nhưng lần này hai bên liên kết liệu có thành Hay không, hay là con số chưa biết?
Địch Thanh không hiểu, nói:
-Chẳng lẽ Tây Tạng còn điều gì cản trở sao?
Cốc Tư La tránh không trả lời, nói:
-Mấy ngày trước ta sớm đã dâng thư cho Thiên tử triều đình các ngươi nói về chuyện liên minh, muốn mời chính ngươi lãnh đạo đội quân cùng quân của ta kết hợp tác chiến, tấn công chiếm hai nơi Qua, Sa. Nghĩ là chắc phải qua vài ngày triều đình các ngươi sẽ có hồi âm, không thì thế này, Địch Thanh, tạm thời ngươi lưu lại Thanh Đường chờ tin tức, không biết ý ngươi thế nào?
Địch Thanh vui mừng khôn xiết, không ngờ Cốc Tư La thông suốt đến thế. Bao nhiêu những sự việc phiền phức đều không bàn tới. Chợt thấy có chút kỳ lạ, thầm nghĩ bản thân bị nhốt trong phòng kín, sinh tử cận kề. Cốc Tư La vì sao vẫn dâng thư xin Đại Tống phái Địch Thanh hắn lãnh đạo đội quân? Cốc Tư La sớm biết rằng hắn có thể ra, hay còn có mưu đồ gì khác?
Sự việc đến như ngày hôm nay, Địch Thanh không ngờ phức tạp thế:
- Như thế cũng tốt, chỉ là không biết Phú Bật Phú đại nhân hiện giờ đang ở nơi nào?
Hăn đến vương cung vốn chính là vì ứng cứu Phú Bật. Thấy Cốc Tư La rất dễ nói chuyện, không kìm được hỏi.
Cốc Tư La nói:
-Phú đại nhân đang ở trong cung. Sau khi ngươi ra khỏi điện, sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ông ta.
Địch Thanh hành lễ rồi lui khỏi Đại điện. Thấy ngoài điện không xa có một người đang đứng, vẻ mặt hồng hào, râu ngắn từng sợi như cậy kim đang mỉm cười với hắn. Địch Thanh nhìn thấy người đó, vừa mừng vừa lo, vội tiến hia bước nói:
-Vương thần y, sao lại là ngươi?
Địch Thanh có năm mơ cũng không thể ngờ người đang đứng ngoài điện kia lại là thần y Vương Duy Nhất trong kinh.
Từ lúc từ biệt ở trong kinh, Địch Thanh và Vương Duy Nhất đã hơn một năm không gặp lại. Vốn cho rằng Vương Duy Nhất vẫn đang ở trong đại nội Biện Lương, nào ngờ gã lại chạy tới vùng Tây Tạng giá lạnh khủng khiếp này.
Vương Duy Nhất vì sao lại tới thành Thanh Đường, và làm thế nào có thể vào vương cung Thổ Phiên?
Vương Duy Nhất dường như nhận ra những khúc mắc của Địch Thanh, mỉm cười nói:
-Ta dẫn ngươi đi gặp Phú đại nhân, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Địch Thanh thấy dáng vẻ Vương Duy Nhất rất ung dung, thì cũng thoải mái hẳn lên, bước đi theo Vương Duy Nhất.
Mọi chuyện không ngờ lại suôn sẻ ngoài ý muốn, nhưng ngược lại lại khiến Địch Thanh thấy trong lòng bất an. Nhưng hắn rốt cuộc bất an về điều gì? Nhất thời cũng không thể hiểu rõ ràng được.
Cốc Tư La vẫn còn ngồi trên đài cao, nhìn Địch Thanh bước đi, dường như có chút trầm tư. Một người từ thiên điện xuất hiện, nói:
-Tán Phổ, người thật sự tin rằng Địch Thanh không cố ý chứ? Người thật sự muốn bỏ qua cho Địch Thanh như thế này sao?
Người đó dung nhan già nua, chất giọng khan khan có chút thần bí, đó chính là thủ hạ của Cốc Tư La, đệ nhất thần tăng - Thiện Vô Úy.
Thiện Vô Úy tất nhiên là đã ở thiên điện từ lâu, và nghe được cuộc nói chuyện giữa Cốc Tư La và Địch Thanh
Cốc Tư La nói:
-Trong tính cách con người Địch Thanh, hắn phạm là do vô tình, rất dễ nhận thấy. Lúc trước khi ta ở quán rượu từng nghe hắn hỏi thăm Đoàn Tư Liêm về chuyện lễ tế Thừa Thiên. Rõ ràng Địch Thanh không hề biết gì về lễ tế Thừa Thiên. Đã như vậy, hắn lên đài tế chỉ là vì cứu người chứ không phải có ý quấy rối. Lúc trước Phi Ưng chẳng qua là vu oan giáo họa. Chúng ta không cần thiết phải để tâm tới chuyện này nữa.
Sắc mặt Thiện Vô Úy nghiêm nghị, hơi có chút không hài lòng, nói:
-Nhưng lễ Thừa Thiên tế Thần thánh, không thể xâm phạm, Địch Thanh cứ coi là vô tình thì cũng phải chịu trừng phạt.
Cốc Tư La nhẹ nhàng nói:
-Lẽ nào ngươi quên rồi? Chúng ta đã nhốt hắn trong mật thất, chính là đã trừng phạt hắn. Hắn có thể thoát khỏi mật thất đã chứng minh phật tổ cho rằng mệnh hắn chưa thể đoạn tuyệt, hãy bỏ qua cho sai lầm của hắn.
Thiện Vô Úy đan hai tay lại, trầm giọng nói:
-Phật tử, người tuy nhốt Địch Thanh ở một nơi cô lập, nhưng người sớm đã biết rằng Phi Ưng sẽ quay lại, phải vậy không? Do đó, người căn bản không phòng bị thêm cho Chùa Thừa Thiên, hiển nhiên là muốn mượn Phi Ưng cứu Địch Thanh ra. Cứ như thế này, sau này người có thể ăn nói với người khác không?
Màn sương mù trên gương mặt Cốc Tư La cuối cùng cũng tan hết, lộ ra một khuôn mắt bình thường. Nếu nói ban nãy y khiến cho người ta không thể nhận ra được biểu cảm của gương mặt, thì y lúc này bình yên như mặt nước, càng khiến người ta không thể hiểu tâm ý của y.
-Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Phi Ưng chắc chắn sẽ quay lại, người y muốn cứu là Phi Tuyết chứ không phải là Địch Thanh. Người sống trên cõi đời này, chỉ có ba người biết bí mật chân chính của Hương Ba La, đó chính là ta, Nguyên Hạo và Phi Tuyết. Ta và Phi Tuyết coi như còn có chung một mục đích. Dựa vào điểm này, ta không nghĩ cô ta lại chết đi như vậy. Phi Ưng không thể cạy miệng ta và Nguyên Hạo để biết được tất cả, đương nhiên phải lợi dụng Phi Tuyết phá giải bí mật Hương Ba Lạp, do đó sẽ quay lại cứu Phi Tuyết, mà Phi Tuyết nhất định sẽ nhân tiện đó mà cứu Địch Thanh ra. Ta giam Địch Thanh trong mật thất cũng không phải là muốn để ăn nói với ai. Ta muốn cho các ngươi biết Địch Thanh từ cõi chết trở về mà vẫn không hề quan tâm tới tính mạng mình, quay lại thành Thanh Đường cùng ta hóa giải mâu thuẫn. Chỉ dựa vào điểm này, Địch Thanh đã là người có được lòng tin của ta. Hơn nữa thế lực Nguyên Hạo hùng mạnh, muốn bảo vệ sự bình an cho người Tạng thì sẽ cùng triều Tống gắn bó thuận hòa, cân đối thế lực. Một khi đã như vậy, chúng ta càng phải cần Địch Thanh tới để hàn gắn mối quan hệ với triều đình Tống.
Thiện Vô Úy trầm ngâm lại, vặn vẹo đôi bàn tay, sự già nua trên gương mặt càng thêm đậm nét.
Không biết bao lâu sau, ngoài điện có binh sĩ vội vàng chạy tới nói:
-Khởi bẩm Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm cầu kiến.
Cốc Tư La lắc lắc đầu nói:
-Không gặp.
Người nọ giật mình, nhưng nghe lệnh của Phật tử đành phải lui ra. Thiện Vô Úy liền nói:
-Chờ chút.
Rồi gã quay đầu về phía Cốc Tư La nói:
-Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm là hoàng tộc Đại Lý, nếu như đã thành tâm xin gặp, Tán Phổ hà tất phải từ chối người từ ngàn dặm tới?
Cốc Tư La thản nhiên hỏi:
-Ngươi có biết y muốn gặp ta là có dụng ý gì không?
Nét mặt Thiến Vô Úy ngạc nhiên, trầm ngâm hối lâu mới nó:
-Y nếu như đã muốn gặp Phật tử khẩn cấp, thiết nghĩ tất có việc muốn cầu xin Phật tử. Đại Lý quốc ngày nay là Đoàn Tố Hưng đương quyền. Người này hoang dâm vô đạo, vốn là cùng thời với Đoàn Tư Lương, còn Đoàn Tư Liêm là người sau thời Đoàn Tư Bình. Năm đó em trai Đoàn Tư Lương soán vị của cháu, ép người thời sau của Đoàn Tư Bình thoái vị làm tăng, nhưng, Đoàn Tư Lương ở Đại Lý có uy tín rất cao, nghe nói người thế hệ sau của y Đoàn Tư Liêm ở Đại Lý được bách tính ủng hộ đã khiến Đoàn Tố Hưng nghi kỵ. Đoàn Tư Liêm đến Thanh Đường, một mặt là để xem lễ, một mặt khác nhiều hơn là cũng muốn mời Phật tử ra tay giúp y đánh đuổi Đại Lý vương Đoàn Tố Hưng, đoạt lại ngôi vị. Phật tử nếu thật sự có thể giúp Đoàn Tư Liêm nắm lại hoàng quyền, có thể kết minh với Đại Lý, chẳng phải là điều rất tốt sao?
Cốc Tư La lặng lẽ nghe hết, thản nhiên cười, lắc lắc đầu nói;
-Ta cũng không thể đồng ý. Đại Lý xưa nay không tranh giành quyền thế mới có thể bảo đảm an ninh như ngày nay. Đoàn Tư Liêm tuy có dã tâm thay thế Đoàn Tố Hưng, nhưng tuyệt đối không có lòng thống nhất thiên hạ. Chuyện nội bộ Đại Lý của y, ắt có người Đại Lý giải quyết. Đại lý quốc ở tận vùng biên thùy xa xôi, ta mạo muội hỗ trợ Đoàn Tư Liêm, sự việc thất bại thì uổng công không bàn tới, sự việc mà thành công thì những cái được cũng không thể bù cho cái mất.Tiền tài là vật ngoài thân, cần thì cũng có tác dụng gì? Đoàn Tố Hưng hoang dâm vô đạo sẽ có người Đại Lý chỉnh đốn. Ta không muốn tham gia vào trong đó, do vậy không gặp Đoàn Tư Liêm. Nếu Đoàn Tư Liêm thật sự thông minh thì sẽ không đến nhờ nữa.
/485
|