Một đao kia của Địch Thanh là chém vào không khí, nhưng nếu Chiên Hổ cố ý tiến lên, nhất định sẽ bị thanh đao chém thành hai nửa.
Oai thế từ một đao kia, cho dù là Chiên Hổ, cũng không dám đỡ từ chính diện. Chiên Hổ là hổ, nên y có bản năng của dã thú. Y có thể phân biệt ở đâu có nguy hiểm, để mà đợi thời cơ, đánh đến một kích trí mạng.
Địch Thanh rốt cuộc có không gian để nói, liền gọi to:
- Đợi một chút…
Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng Oanh thật lớn. Toàn bộ dàn tế bị vỡ tan.
Địch Thanh đột nhiên đi ra, tiếng nổ kia cũng vang lên đột nhiên. Chịu ảnh hưởng của vụ nổ, toàn bộ dàn tế màu đỏ chia năm xẻ bảy. Cho dù là Thiện Vô Úy nghe thấy tiếng vang này, sắc mặt cũng phải thay đổi.
Trong nháy mắt, khói đen dày đặc đã bao phủ dàn tế, nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Trong lúc các tín đồ còn chưa kịp giật mình, trong chùa miếu đột nhiên tối xuống. Những cây đuốc sáng hừng hực xung quanh, không biết vì sao bị tắt một nửa.
Trong phút chốc, Thừa Thiên tự tràn đầy không khí khủng bố.
Tín đồ rốt cục có chút rối loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp. Trong hỗn loạn, Địch Thanh giữ chặt Phi Tuyết, đã trốn xuống dưới dàn tế.
Phi Tuyết cũng không giãy dụa, tùy ý để Địch Thanh mang xuống dàn tế. Bên trong khói đặc, không biết là do Chiên Hổ bị mất phương hướng, hay là vì sao, nhưng nó không có đuổi theo.
Địch Thanh trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Đến cuối cùng là ai làm nổ dàn tế? Hắn lúc đầu cảm thấy là Hàn Tiếu, giây lát chỉ biết tuyệt không có khả năng. Vụ nổ lần này không phải ngẫu nhiên. Thậm chí nói đã có người mưu tính từ lâu. Cho nên không thể là Hàn Tiếu.
Mục đích của việc làm nổ dàn tế là gì? Địch Thanh khó hiểu. Điều hắn duy nhất biết là, lần này hắn đã hết đường chối cãi!
Phi Tuyết bình tĩnh như thường, hạ giọng nói nói:
- Trước rời khỏi nơi này.
Lúc nàng suýt chết, nàng rất bình tĩnh. Gặp được loại hỗn loạn này, nàng vẫn giữ được sự trấn định tự nhiên.
Địch Thanh nghe thấy Thiện Vô Úy cao giọng hô cái gì đó, nhưng bằng tiếng Tạng, hình như là bảo mọi người bình tĩnh. Khói càng ngày càng đậm, nhưng trong chùa chiền cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Địch Thanh còn đang do dự, không biết có nên đi ra giải thích. Đột nhiên hắn cảnh giác, kéo Phi Tuyết sang bên cạnh.
Một kiếm phá khói xông đến, gần như sát qua vai Địch Thanh mà đi. Địch Thanh lại chuyển thân hình, đã cách xa người nọ. Hắn không muốn đả thương người, cũng không muốn tạo hiểu lầm lớn hơn.
Vừa suy nghĩ, Địch Thanh vừa kéo Phi Tuyết chạy về chủ điện chùa Thừa Thiên.
Khói đặc đã bao phủ chùa Thừa Thiên, không thể nhìn rõ ràng vật xung quanh. Địch Thanh biết rằng các phiên tăng sẽ tập trung phòng bị những người chạy ra miếu, nên việc phòng thủ trong chùa Thừa Thiên khẳng định nới lỏng hơn.
Quả nhiên, trong chùa loạn thành một đoàn, các phiên tăng đều lao ra bảo vệ Phật Tử. Trong chủ điện chùa Thừa Thiên ngược lại không có một bóng người. Địch Thanh đi vào chủ điện, thấy bên trong thờ đầy các vị Phật, ở giữa là thờ phụng một pho tượng thần.
Bộ mặt của tượng rất dữ tợ, màu sắc sặc sỡ. Bị đèn dầu chiếu tới, càng thêm quỷ bi đáng sợ. Địch Thanh không nhìn ra đó là tượng của vị phật nào. Nhưng khi nhìn tượng phật, không kìm nổi nghĩ tới tượng phật và huyền cung trong giấc mơ.
Bất chấp nghĩ nhiều, Địch Thanh ngẩng đầu nhìn phía đỉnh miếu. Hắn biết người bình thường đều có điểm mù. Cho dù có xem xét cẩn thận xung quanh, nhưng rất ít khi lưu ý trên đỉnh đầu. Vì vậy hắn muốn trốn trên xà nhà theo dõi động tĩnh.
Có tiếng bước chân truyền đến, Địch Thanh không do dự nữa, lôi Phi Tuyết trèo lên hương án, trốn phía sau bức tượng phật dữ tợn kia. Trừ phi có người trèo lên hương án nhìn mới có thể phát hiện ra bọn hắn.
Địch Thanh nghe thấy tiếng bước chân đến trước điện rồi dừng, sau đó lại không có tiếng động. Địch Thanh âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ có người dám nghênh ngang đi vào trước điện, chẳng lẽ là nhân vật quan trọng nào đó của người Tạng, lại không biết muốn làm gì. Mặc dù hắn đầy bụng nghi hoặc, cũng không dám ló đầu ra nhìn. Đột nhiên, Địch Thanh phát giác ra mình còn nắm tay của Phi Tuyết.
Tay của Phi Tuyết, mềm mại nhưng lạnh như băng.
Địch Thanh chậm rãi buông tay của Phi Tuyết. Tuy có vài việc muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ngẩng đầu nhìn phía Phi Tuyết, chỉ thấy đôi mắt đen như mực kia đang nhìn hắn.
Trong lòng Địch Thanh chấn động, không khỏi nghĩ tới ở ngõ Mạch Kiết kia, Dương Vũ Thường cũng nhìn hắn như vậy.
Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh một lát, rồi chậm rãi dời đi. Ánh mắt của nàng lại quăng tới hướng đèn cầy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Địch Thanh dồn dập không yên. Đột nhiên lại nghe tới tiếng bước chân không ngừng truyền tới. Có mấy người vội vàng tiến vào nói:
- Tán Phổ, quốc sư, đã tra ra người nọ. Hắn là người đi cùng Tống thần Phú Bật, tên là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động. Không ngờ những người này lại thần thông quảng đại như vậy, phút chốc đã tra được lai lịch của mình.
Hóa ra, đứng ở Tiền Điện đúng là Phật Tử Cốc Tư La và quốc sư. Nhưng vừa nãy hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người. Kia rốt cuộc là Cốc Tư La thâm bất khả trắc, hay là Thiện Vô Úy võ công cao cường, có thể che giấu tiếng bước chân, đến Địch Thanh cũng không phát hiện ra được? Hai ngươi này đứng ở trước tượng Phật, vẫn không có phát hiện Địch Thanh và Phi Tuyết.
Mặc dù Địch Thanh đã ẩn dấu kỹ càng. Nhưng ở trước mặt hai người Tây Tạng thần bí này, hắn cũng không dám có chút sơ suất.
Hồi lâu, thanh âm già nua của Thiện Vô Úy mới truyền đến:
- Hiện tại Phú Bật như thế nào?
Có người trả lời:
- Thuộc hạ đã bắt đám người Phú Bật.
Địch Thanh lại chấn động, âm thầm kêu khổ. Không nghĩ vô tâm lại làm phiền hà tới Phú Bật, còn có thể khiến việc liên minh giữa Đại Tống cùng Thổ Phiên trở thành ảo ảnh.
Ngoài điện lại có bước chân truyền đến, một lát sau có người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Tán Phổ, Hạp Chiên đã được đưa tới.
Địch Thanh có chút kỳ quái, không biết Hạp Chiên là ai. Hắn bỗng chú ý tới, sắc mặt của Phi Tuyết vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt đã có chút bối rối. Phi Tuyết cảm thấy Địch Thanh đang nhìn mình, nhưng nàng vẫn ngơ ngác nhìn đèn dầu.
Bất kể ở nơi nào, bất kể gặp chuyện gì khó khăn, Phi Tuyết đều lạnh lùng như vậy. Địch Thanh không kìm nổi nghĩ, chẳng lẽ trên đời này, không có việc gì khiến Phi Tuyết quan tâm?
Nhưng nếu việc gì Phi Tuyết cũng không quan tâm, vậy nàng đã đáp ứng Cốc Tư La là vì cái gì?
Trong điện có một thanh âm run rẩy nói:
- Tán Phổ, quốc sư, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, khiến gian nhân phá hủy chùa Thừa Thiên. Thuộc hạ đáng chết vạn lần. Nhưng... Thuộc hạ... Những năm gần đây...
Dường như người nọ rất sợ hãi, đã nói không nên lời.
Thiện Vô Úy nói:
- Hạp Chiên, ngươi mấy năm nay, không có công lao, cũng có khổ lao. Bởi vậy ngươi muốn Tán Phổ đặc xá cái chết cho ngươi chứ gì?
Hạp Chiên mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Vâng…vâng…Cầu Tán Phổ xem những vất vả của tiểu nhân mấy năm nay, mà tha tiểu nhân một mạng.
Một lúc lâu sau, Cốc Tư La mới nói:
- Hạp Chiên, ngươi theo ta bao nhiêu năm?
Thanh âm của y vẫn trầm thấp có lực, không có lộ ra ý tứ gì.
Hạp Chiên nói:
- Bảy năm…
Cốc Tư La khẽ thở dài, nói:
- Là bảy năm ba tháng mười ba ngày.
Hạp Chiên ngẩn ra, chỉ nói:
- Vâng.
Trên trán y đổ đầy mô hôi. Không biết vì sao Cốc Tư La nhớ rõ ràng như vậy, lại càng không biết Cốc Tư La vì sao phải nói ra.
Lại qua hồi lâu, Cốc Tư La mới nói:
- Năm đó ta bị Ô Bô Kỳ bỏ tù, ngươi còn là một ngục tốt. Nếu không có ngươi thả ra, không chừng ta đã chết ở nhà giam. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng.
Hạp Chiên cúi rạp đầu xuống, không dám ngẩng lên. Cốc Tư La lại nói:
- Ta nhớ ân tình của ngươi, nên lưu ngươi lại bên người. Đem việc phụ trách việc cúng tế của chùa Thừa Thiên giao cho ngươi. Ngươi vẫn không có phụ lòng tín nhiệm của ta.
Hạp Chiên liên tục dập đầu nói:
- Tiểu nhân không bao giờ phản bội Tán Phổ.
Thiện Vô Úy một bên nói:
- Có thật ngươi chưa bao giờ phản bộ Tán Phổ? Việc cúng tế ở chùa Thừa Thiên, xưa nay đều cho ngưoi vào cúng bái, lẫn vào gian tế cũng không có gì là lạ. Nhưng dàn tế là ngươi dựng, dàn tế đột nhiên nổ tung, hiển nhiên là có người mưu đồ đã lâu. Xưa này ngươi vốn là người thận trọng, làm sao có chuyện không phát hiện dàn tế có khác thường? Chỉ bằng điều này, ngươi khó mà tránh khỏi tội cấu kết với người ngoài!
Hạp Chiên chấn động, run giọng nói:
- Quốc sư, tại tiểu nhân có chút không cẩn thận…
Không đợi y nói xong, Cốc Tư La đã nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nhận tội hay không?
Thanh âm của Cốc Tư La vẫn trầm thấp như trước, nhưng mồ hôi của Hạp Chiên đã rơi ra như mưa, y không dám lau. Sau một lúc lâu y mới nói:
- Tiểu nhân nhận tội.
Cốc Tư La hạ giọng nói:
- Ngươi không có lý do gì phản bội ta…Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi là? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phạt ngươi.
Hạp Chiên run giọng nói:
- Tán Phổ, ngài thật sự không trừng phạt tiểu nhân?
Cốc Tư La nói:
- Ai mà chả có sai lầm, sửa lại là được. Ta nói rồi, ngươi đã cứu ta, lại chỉ có điều bị người lợi dụ, nhất thời phạm sai lầm, chỉ cần đồng ý sửa đổi là tốt rồi.
Giọng điệu của y hòa hoãn, không có nửa phần tức giận. Cho dù, Địch Thanh nghe được, cũng cảm giác Cốc Tư La nói rất đáng tin.
Hạp Chiên không do dự nữa, lập tức nói:
- Tán Phổ, người sai khiến ta làm nổ đàn tế, là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động, khó mà tin được những điều y nói! Hắn căn bản vừa mới biết chuyện tế đàn ở chùa Thừa Thiên, cũng không biết Hạp Chiên. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Hạp Chiên lại bảo Địch Thanh hắn là thủ phạm phá hư đàn tế?
Hạp Chiên đang nói dối, nhưng vì sao y phải hãm hại mình?
Trong lòng Địch Thanh bối rối. Hắn cảm thấy mình đã rơi vào một cái âm mưu thật lớn. Đáng sợ hơn là, hắn không biết phía sau nó là cái gì.
Trong điện yên lặng như tuyết rơi, trong im lặng mang theo cỗ không khí lạnh như băng.
Hồi lâu, Cốc Tư La lúc này mới nói:
- Vì sao Địch Thanh muốn phá hư lễ tế?
Oai thế từ một đao kia, cho dù là Chiên Hổ, cũng không dám đỡ từ chính diện. Chiên Hổ là hổ, nên y có bản năng của dã thú. Y có thể phân biệt ở đâu có nguy hiểm, để mà đợi thời cơ, đánh đến một kích trí mạng.
Địch Thanh rốt cuộc có không gian để nói, liền gọi to:
- Đợi một chút…
Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng Oanh thật lớn. Toàn bộ dàn tế bị vỡ tan.
Địch Thanh đột nhiên đi ra, tiếng nổ kia cũng vang lên đột nhiên. Chịu ảnh hưởng của vụ nổ, toàn bộ dàn tế màu đỏ chia năm xẻ bảy. Cho dù là Thiện Vô Úy nghe thấy tiếng vang này, sắc mặt cũng phải thay đổi.
Trong nháy mắt, khói đen dày đặc đã bao phủ dàn tế, nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Trong lúc các tín đồ còn chưa kịp giật mình, trong chùa miếu đột nhiên tối xuống. Những cây đuốc sáng hừng hực xung quanh, không biết vì sao bị tắt một nửa.
Trong phút chốc, Thừa Thiên tự tràn đầy không khí khủng bố.
Tín đồ rốt cục có chút rối loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp. Trong hỗn loạn, Địch Thanh giữ chặt Phi Tuyết, đã trốn xuống dưới dàn tế.
Phi Tuyết cũng không giãy dụa, tùy ý để Địch Thanh mang xuống dàn tế. Bên trong khói đặc, không biết là do Chiên Hổ bị mất phương hướng, hay là vì sao, nhưng nó không có đuổi theo.
Địch Thanh trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Đến cuối cùng là ai làm nổ dàn tế? Hắn lúc đầu cảm thấy là Hàn Tiếu, giây lát chỉ biết tuyệt không có khả năng. Vụ nổ lần này không phải ngẫu nhiên. Thậm chí nói đã có người mưu tính từ lâu. Cho nên không thể là Hàn Tiếu.
Mục đích của việc làm nổ dàn tế là gì? Địch Thanh khó hiểu. Điều hắn duy nhất biết là, lần này hắn đã hết đường chối cãi!
Phi Tuyết bình tĩnh như thường, hạ giọng nói nói:
- Trước rời khỏi nơi này.
Lúc nàng suýt chết, nàng rất bình tĩnh. Gặp được loại hỗn loạn này, nàng vẫn giữ được sự trấn định tự nhiên.
Địch Thanh nghe thấy Thiện Vô Úy cao giọng hô cái gì đó, nhưng bằng tiếng Tạng, hình như là bảo mọi người bình tĩnh. Khói càng ngày càng đậm, nhưng trong chùa chiền cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Địch Thanh còn đang do dự, không biết có nên đi ra giải thích. Đột nhiên hắn cảnh giác, kéo Phi Tuyết sang bên cạnh.
Một kiếm phá khói xông đến, gần như sát qua vai Địch Thanh mà đi. Địch Thanh lại chuyển thân hình, đã cách xa người nọ. Hắn không muốn đả thương người, cũng không muốn tạo hiểu lầm lớn hơn.
Vừa suy nghĩ, Địch Thanh vừa kéo Phi Tuyết chạy về chủ điện chùa Thừa Thiên.
Khói đặc đã bao phủ chùa Thừa Thiên, không thể nhìn rõ ràng vật xung quanh. Địch Thanh biết rằng các phiên tăng sẽ tập trung phòng bị những người chạy ra miếu, nên việc phòng thủ trong chùa Thừa Thiên khẳng định nới lỏng hơn.
Quả nhiên, trong chùa loạn thành một đoàn, các phiên tăng đều lao ra bảo vệ Phật Tử. Trong chủ điện chùa Thừa Thiên ngược lại không có một bóng người. Địch Thanh đi vào chủ điện, thấy bên trong thờ đầy các vị Phật, ở giữa là thờ phụng một pho tượng thần.
Bộ mặt của tượng rất dữ tợ, màu sắc sặc sỡ. Bị đèn dầu chiếu tới, càng thêm quỷ bi đáng sợ. Địch Thanh không nhìn ra đó là tượng của vị phật nào. Nhưng khi nhìn tượng phật, không kìm nổi nghĩ tới tượng phật và huyền cung trong giấc mơ.
Bất chấp nghĩ nhiều, Địch Thanh ngẩng đầu nhìn phía đỉnh miếu. Hắn biết người bình thường đều có điểm mù. Cho dù có xem xét cẩn thận xung quanh, nhưng rất ít khi lưu ý trên đỉnh đầu. Vì vậy hắn muốn trốn trên xà nhà theo dõi động tĩnh.
Có tiếng bước chân truyền đến, Địch Thanh không do dự nữa, lôi Phi Tuyết trèo lên hương án, trốn phía sau bức tượng phật dữ tợn kia. Trừ phi có người trèo lên hương án nhìn mới có thể phát hiện ra bọn hắn.
Địch Thanh nghe thấy tiếng bước chân đến trước điện rồi dừng, sau đó lại không có tiếng động. Địch Thanh âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ có người dám nghênh ngang đi vào trước điện, chẳng lẽ là nhân vật quan trọng nào đó của người Tạng, lại không biết muốn làm gì. Mặc dù hắn đầy bụng nghi hoặc, cũng không dám ló đầu ra nhìn. Đột nhiên, Địch Thanh phát giác ra mình còn nắm tay của Phi Tuyết.
Tay của Phi Tuyết, mềm mại nhưng lạnh như băng.
Địch Thanh chậm rãi buông tay của Phi Tuyết. Tuy có vài việc muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ngẩng đầu nhìn phía Phi Tuyết, chỉ thấy đôi mắt đen như mực kia đang nhìn hắn.
Trong lòng Địch Thanh chấn động, không khỏi nghĩ tới ở ngõ Mạch Kiết kia, Dương Vũ Thường cũng nhìn hắn như vậy.
Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh một lát, rồi chậm rãi dời đi. Ánh mắt của nàng lại quăng tới hướng đèn cầy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Địch Thanh dồn dập không yên. Đột nhiên lại nghe tới tiếng bước chân không ngừng truyền tới. Có mấy người vội vàng tiến vào nói:
- Tán Phổ, quốc sư, đã tra ra người nọ. Hắn là người đi cùng Tống thần Phú Bật, tên là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động. Không ngờ những người này lại thần thông quảng đại như vậy, phút chốc đã tra được lai lịch của mình.
Hóa ra, đứng ở Tiền Điện đúng là Phật Tử Cốc Tư La và quốc sư. Nhưng vừa nãy hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người. Kia rốt cuộc là Cốc Tư La thâm bất khả trắc, hay là Thiện Vô Úy võ công cao cường, có thể che giấu tiếng bước chân, đến Địch Thanh cũng không phát hiện ra được? Hai ngươi này đứng ở trước tượng Phật, vẫn không có phát hiện Địch Thanh và Phi Tuyết.
Mặc dù Địch Thanh đã ẩn dấu kỹ càng. Nhưng ở trước mặt hai người Tây Tạng thần bí này, hắn cũng không dám có chút sơ suất.
Hồi lâu, thanh âm già nua của Thiện Vô Úy mới truyền đến:
- Hiện tại Phú Bật như thế nào?
Có người trả lời:
- Thuộc hạ đã bắt đám người Phú Bật.
Địch Thanh lại chấn động, âm thầm kêu khổ. Không nghĩ vô tâm lại làm phiền hà tới Phú Bật, còn có thể khiến việc liên minh giữa Đại Tống cùng Thổ Phiên trở thành ảo ảnh.
Ngoài điện lại có bước chân truyền đến, một lát sau có người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Tán Phổ, Hạp Chiên đã được đưa tới.
Địch Thanh có chút kỳ quái, không biết Hạp Chiên là ai. Hắn bỗng chú ý tới, sắc mặt của Phi Tuyết vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt đã có chút bối rối. Phi Tuyết cảm thấy Địch Thanh đang nhìn mình, nhưng nàng vẫn ngơ ngác nhìn đèn dầu.
Bất kể ở nơi nào, bất kể gặp chuyện gì khó khăn, Phi Tuyết đều lạnh lùng như vậy. Địch Thanh không kìm nổi nghĩ, chẳng lẽ trên đời này, không có việc gì khiến Phi Tuyết quan tâm?
Nhưng nếu việc gì Phi Tuyết cũng không quan tâm, vậy nàng đã đáp ứng Cốc Tư La là vì cái gì?
Trong điện có một thanh âm run rẩy nói:
- Tán Phổ, quốc sư, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, khiến gian nhân phá hủy chùa Thừa Thiên. Thuộc hạ đáng chết vạn lần. Nhưng... Thuộc hạ... Những năm gần đây...
Dường như người nọ rất sợ hãi, đã nói không nên lời.
Thiện Vô Úy nói:
- Hạp Chiên, ngươi mấy năm nay, không có công lao, cũng có khổ lao. Bởi vậy ngươi muốn Tán Phổ đặc xá cái chết cho ngươi chứ gì?
Hạp Chiên mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Vâng…vâng…Cầu Tán Phổ xem những vất vả của tiểu nhân mấy năm nay, mà tha tiểu nhân một mạng.
Một lúc lâu sau, Cốc Tư La mới nói:
- Hạp Chiên, ngươi theo ta bao nhiêu năm?
Thanh âm của y vẫn trầm thấp có lực, không có lộ ra ý tứ gì.
Hạp Chiên nói:
- Bảy năm…
Cốc Tư La khẽ thở dài, nói:
- Là bảy năm ba tháng mười ba ngày.
Hạp Chiên ngẩn ra, chỉ nói:
- Vâng.
Trên trán y đổ đầy mô hôi. Không biết vì sao Cốc Tư La nhớ rõ ràng như vậy, lại càng không biết Cốc Tư La vì sao phải nói ra.
Lại qua hồi lâu, Cốc Tư La mới nói:
- Năm đó ta bị Ô Bô Kỳ bỏ tù, ngươi còn là một ngục tốt. Nếu không có ngươi thả ra, không chừng ta đã chết ở nhà giam. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng.
Hạp Chiên cúi rạp đầu xuống, không dám ngẩng lên. Cốc Tư La lại nói:
- Ta nhớ ân tình của ngươi, nên lưu ngươi lại bên người. Đem việc phụ trách việc cúng tế của chùa Thừa Thiên giao cho ngươi. Ngươi vẫn không có phụ lòng tín nhiệm của ta.
Hạp Chiên liên tục dập đầu nói:
- Tiểu nhân không bao giờ phản bội Tán Phổ.
Thiện Vô Úy một bên nói:
- Có thật ngươi chưa bao giờ phản bộ Tán Phổ? Việc cúng tế ở chùa Thừa Thiên, xưa nay đều cho ngưoi vào cúng bái, lẫn vào gian tế cũng không có gì là lạ. Nhưng dàn tế là ngươi dựng, dàn tế đột nhiên nổ tung, hiển nhiên là có người mưu đồ đã lâu. Xưa này ngươi vốn là người thận trọng, làm sao có chuyện không phát hiện dàn tế có khác thường? Chỉ bằng điều này, ngươi khó mà tránh khỏi tội cấu kết với người ngoài!
Hạp Chiên chấn động, run giọng nói:
- Quốc sư, tại tiểu nhân có chút không cẩn thận…
Không đợi y nói xong, Cốc Tư La đã nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nhận tội hay không?
Thanh âm của Cốc Tư La vẫn trầm thấp như trước, nhưng mồ hôi của Hạp Chiên đã rơi ra như mưa, y không dám lau. Sau một lúc lâu y mới nói:
- Tiểu nhân nhận tội.
Cốc Tư La hạ giọng nói:
- Ngươi không có lý do gì phản bội ta…Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi là? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phạt ngươi.
Hạp Chiên run giọng nói:
- Tán Phổ, ngài thật sự không trừng phạt tiểu nhân?
Cốc Tư La nói:
- Ai mà chả có sai lầm, sửa lại là được. Ta nói rồi, ngươi đã cứu ta, lại chỉ có điều bị người lợi dụ, nhất thời phạm sai lầm, chỉ cần đồng ý sửa đổi là tốt rồi.
Giọng điệu của y hòa hoãn, không có nửa phần tức giận. Cho dù, Địch Thanh nghe được, cũng cảm giác Cốc Tư La nói rất đáng tin.
Hạp Chiên không do dự nữa, lập tức nói:
- Tán Phổ, người sai khiến ta làm nổ đàn tế, là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động, khó mà tin được những điều y nói! Hắn căn bản vừa mới biết chuyện tế đàn ở chùa Thừa Thiên, cũng không biết Hạp Chiên. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Hạp Chiên lại bảo Địch Thanh hắn là thủ phạm phá hư đàn tế?
Hạp Chiên đang nói dối, nhưng vì sao y phải hãm hại mình?
Trong lòng Địch Thanh bối rối. Hắn cảm thấy mình đã rơi vào một cái âm mưu thật lớn. Đáng sợ hơn là, hắn không biết phía sau nó là cái gì.
Trong điện yên lặng như tuyết rơi, trong im lặng mang theo cỗ không khí lạnh như băng.
Hồi lâu, Cốc Tư La lúc này mới nói:
- Vì sao Địch Thanh muốn phá hư lễ tế?
/485
|