“Loong coong” một tiếng, âm thanh của dây cung vang từ nghìn dặm trong chốc lát, mũi tên đã hiện ra ngay trước mặt, đâm thẳng vào ngực của Địch Thanh. Mũi tên bằng vàng như sao băng vụt trên bầu trời, mang theo không khí chết chóc, lạnh như băng.
Có điều mũi tên bắn không chuẩn, hơn nữa nắm giữ thời cơ cũng không thật tốt. Một khi tên được bắn ra thì nhất định phải chắc chắn trúng.
Chẳng phải mũi tên Định đỉnh lông vũ vốn không có tiếng động, một phát là trúng sao?
Tất cả mọi người đều bị chấn động, trong đầu vụt lên một tia ý niệm, mũi tên này là tên của Nguyên Hạo. Không ngờ Nguyên Hạo cũng tới Diệp Thành. Địch Thanh không kịp xoay người, lúc nghe tiếng dây cung vang lên, trong đầu cũng hiện lên người mũ đen áo trắng tay cầm cung lớn kia.
Trừ Nguyên Hạo ra thì không một ai có thể bắn ra mũi tên như thế.
Lúc này Địch Thanh đã rơi vào đường cùng nhưng cứ coi là Địch Thanh thì hắn cũng cho rằng bản thân mình cũng không thể tránh được mũi tên này. Lực cũ vừa phát ra, lực mới chưa kịp hình thành, nên chỉ là miễn cưỡng di chuyển hi vọng là có thể tránh được chỗ hiểm yếu.
Nhưng một mũi tên như thế, chẳng phải là chỉ có xích chùy của Bàn Nhược Vương mới so sánh được hay sao? Cứ coi như Địch Thanh có thể tránh được việc bị thương ở chỗ hiểm yếu nhưng chỉ sợ mũi tên xuyên qua thì một người bị trọng thương như hắn có thể thoát khỏi sự đuổi giết của hơn một trăm người ở phía sau không?
Địch Thanh có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo của sự chết chóc.
Trong lúc đó một vật đột nhiên bay đến khoảng không giữa mũi tên và Địch Thanh. Vật đó bất ngờ mà đến, nhẹ như lông, nhanh như tên!
“Đinh” một tiếng, mũi tên cắm vào vật kia, vật kia liền đánh thẳng vào ngực của Địch Thanh. Địch Thanh phi thân lên, nhảy ra từ bước tường, biến mất trong bóng đêm.
Ngoài xa vẫn truyền lại tiếng kêu thất thanh, đêm tối huyết thấu, tiếng gào thét liên miên, thanh âm truyền đi rất xa.
Ngay sau tiếng “đương” mũi tên bị chặn lại rơi ngay xuống đất, phát ra tiếng kim loại. Vật này là mặt tấm khiên, đã bị mũi tên lông vũ xuyên qua, trên mũi tên có nhuốm máu.
Mũi tên xuyên qua tấm khiên vẫn làm Địch Thanh bị thương!
Bàn Nhược Vương không hề đuổi theo, Dã Lợi Ngộ Khất băng bó lại cánh tay bị thương vẫn còn bất động. Hai người chăm chú nhìn người đứng trên tường cao. Người này mặc áo trắng đội mũ quan đen, đứng bất động trên tường cao, gió nhẹ thổi, muốn theo gió mà đi.
Người này cầm trường cung trong tay, cung tên trong bầu.
Trong bầu chỉ còn lại bốn mũi tên, vàng bạc thiết thiếc, chỉ còn thiếu một mũi tên lông vũ bằng vàng.
Người đứng trên tường cao chính là Nguyên Hạo, y nhìn theo tấm khiên rơi trên mặt đất, trong đôi mắt tràn đầy chí lớn đột nhiên có sự cuồng nhiệt.
Là ai ra tay cứu Địch Thanh?
Trong thời điểm này, ai có thể ra tay ném tấm khiên giúp Địch Thanh chặn được mũi tên trí mạng này?
Người này chắc chắn là một cao thủ hơn nữa y làm thế nào để có thể nấp trong đám Dạ Xoa này? Hơn nữa trong Diệp Thành này làm sao có thể xuất hiện một cao thủ như vậy? Người này đoán được Nguyên Hạo sẽ bắn tên mà ra tay sau nhưng lại tới trước để ngăn chặn mũi tên của Nguyên Hạo. Người này rốt cuộc là ai?
Nguyên Hạo cầm cung tên trong tay, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư, chăm chú nhìn vào bóng tối ấy, tay đặt tại bình đựng tên, nhẹ nhàng gõ.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Nguyên Hạo nhất thời quên mất việc truy đuổi Địch Thanh, nhưng cho dù Nguyên Hạo không hạ lệnh thì đám Dạ Xoa bên ngoài ấy vẫn một mực đuổi theo.
Lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra, đám Dạ Xoa giữa đêm khuya có trực giác như của loài chó.
Cho dù hắn đã bị thương nhưng so với lần trước mà nói thì lần này vết thương nhẹ hơn rất nhiều.
Một chùy của Bàn Nhược Vương tuy có sắc bén nhưng cũng không thể bì kịp với một tên của Nguyên Hạo. Mũi tên đó của Nguyên Hạo đã đâm xuyên qua tấm khiên nên lực của tênđã bị giảm mất bảy tám phần.
Đầu mũi tên đâm vào sau lưng của Địch Thanh nhưng vẫn chưa đâm sâu. Địch Thanh mượn lực công kích này bay lên phía tường cao ngược lại dễ dàng thoát ra khỏi vòng vây của đám Dạ Xoa kia.
Máu vẫn chảy. Trên đường trốn chạy Địch Thanh cùng suy nghĩ về một vấn đề giống Nguyên Hạo, ai đã cứu hắn? Người cứu hắn có cùng một phe với Nguyên Hạo hay không?
Nghĩ tới đây, Địch Thanh đột nhiên dừng bước, quay trở lại. Lúc đi qua giao lộ, thân hình lóe lên ẩn vào trong một góc tối.
Hai mặt đông tây xuất hiện mấy bóng người, một người nói:
- Bàn Nhược.
Một người khác nói:
- Tam vị.
Hai người này đột nhiên dừng lại, cùng lắc đầu rồi lại gật đầu một lần nữa, rồi chạy về hướng nam bắc.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Bàn Nhược... Tam vị? Lẽ nào lại là khẩu lệnh bọn chúng dùng để nhận biết nhau trong bóng đêm?” Trông thấy đám người này chạy về hướng bắc đi qua ngay bên cạnh mình mà không hề phát hiện ra thì lúc này Địch Thanh mới đứng dậy, lập tức trông thấy đám người này dừng lại, cánh mũi khẽ nhúc nhích.
Đám Dạ Xoa a này có khứu giác cực kì nhạy bén nhưng có một điều mà bọn chúng không hề biết là nếu luận về nhãn lực và thính lực thì Địch Thanh giỏi hơn nhiều.
Trong bóng đêm, Địch Thanh nhận thấy trong ánh mắt bọn chúng có chút hồ nghi, dường như đã phát giác ra sự tồn tại của hắn, chỉ là trong phút chốc chưa thể khẳng định. Địch Thanh khẽ lắc người xuất hiện ra, quát khẽ nói:
- Bàn Nhược.
Người kia thất kinh, quay người nói:
- Tam vị.
Địch Thanh đã đoán đúng, đây chính là ám hiệu nhận biết lẫn nhau của bọn chúng. Người kia nghe được ám ngữ của đồng bạn, thả lỏng người nói:
- Ngươi làm gì ở đây? Ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh không?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Mới vừa rồi...
Giọng nói của Địch Thanh cực kì nhỏ khiến người này phải đến gần mà nghe. Quả nhiên, người kia kìm không nổi tiến lên phía trước mấy bước. Địch Thanh vọt ra, chỉ cần đưa tay ra đã có thể tóm lấy cổ họng của người kia, hai tay đan chéo nhau là đã vặn gãy cổ người kia.
Động tác của hắn rất gọn gàng, mau lẹ, chỉ là chỉ là phát huy tính nhanh nhẹn và sức mạnh của mình tới đỉnh điểm mà thôi.
Không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới năm đó ở thung lũng Phi Long, Quách Tuân cũng dùng thủ đoạn này để giết người.
Chuyện cũ vẫn như nguyên nhưng cảnh còn mà người thì đã mất, trong lòng Địch Thanh có chút cảm giác thương cảm. Sau đó liền lấy thẻ bài của người này, nhanh chóng cởi quần áo của người này mặc lên người mình, lại lấy ra từ trong lòng ngực thứ thuốc bột bôi lên mặt, tạm thời che được hình xăm. Đến khi cảm thấy không còn gì sơ suất nữa hắn mới kéo theo thi thể của người kia, tìm lấy miệng giếng cạn ném y xuống.
Trong phút chốc hắn từ một người bị người giết mà biến thành Dạ Xoa giết người. Sau đó xác định đúng phương hướng, chạy thẳng về phía khu vườn hoang.
Lúc này nếu như hắn giả đuổi bắt chính mình, là có thể dễ dàng rời khỏi Diệp Thành nhưng hắn lại không cam tâm.
Địch Thanh âm thầm quan sát nên cũng hiểu được chút ít cử động của đám Dạ Xoa và cũng có thể giả bộ hình dáng của bọn chúng, khom người lấp la lấp lém đi về phía khi vườn hoang. Trên đường đi, cũng gặp phải vài tên Dạ Xoa đang đi dò xét, Địch Thanh đã thuộc khẩu lệnh, nên dễ dàng trà trộn vào bên trong.
Đám Dạ Xoa cũng nghĩ là Địch Thanh đã sớm trốn thoát, nhưng bọn chúng có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Địch Thanh vẫn có gan quay trở lại.
Gần đến bên ngoài khu vườn hoang, Địch Thanh dừng lại. Hắn không biết đám người Nguyên Hạo có còn ở đó không, cũng không biết người cứu hắn về sau có ra tay lần nữa không. Đang lúc do dự thì bên trong tường có người lạnh lùng nói:
- Tô Cật Nẵng, ta đối với ngươi không bạc, sao ngươi phản bội lại ta?
Một giọng nói run rẩy nói:
- Vương gia... ta...
Chỉ nghe thấy tiếng động của hai hàm răng “ken két”, chắc hẳn người này đang rất sợ hãi.
Địch Thanh thầm than, đó chính là tiếng của Dã Lợi Ngộ Khất, người bịt mặt nhưng lại không có gan chạy trốn, xem ra chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.
Người mà mật báo cho Địch Thanh không phải ai khác chính là thị vệ thân cận của Dã Lợi Ngộ Khất – Tô Cật Nẵng.
Dã Lợi Ngộ Khất đoán không sai, Địch Thanh phái năm binh sĩ thâm nhập vào Diệp thành, ám sát người thủ lĩnh trong Diệp thành, chính là để ngăn chặn người Hạ xuất binh tấn công thành Đại Thuận.
Thêm một ngày chuẩn bị thì thành Đại Thuận cũng sẽ kiên cố hơn một phần. Người Hạ còn muốn trừ sạch thành Đại Thuận thì cũng phải tốn thêm mười phần khí lực.
Ngoài việc Đãi Mệnh không ngừng cung cấp thông tin cho Địch Thanh ra thì việc hắn có thể nhanh chóng nắm được thông tin của kẻ địch còn phải dựa vào mật báo của Tô Cật Nẵng. Chủng Thế Hành cho rằng, người Hạ có thể mua chuộc người Tống làm nội ứng thì người Tống cũng giống như vậy có thể mua chuộc người Hạ làm gian tế.
Trên đời này, có rất ít thứ mà có tiền không mua được.
Chủng Thế Hành dùng một số tiền lớn để mua chuộc Tô Cật Nẵng, bảo Tô Cật Nẵng lấy trộm bảo đao của Dã Lợi Ngộ Khất. Chính là do Tô Cật Nẵng nên Địch Thanh mới nắm được hành tung của Dã Lợi Ngộ Khất. Bây giờ, Tô Cật Nẵng đang gặp nạn, hắn có nên cứu y?
Có điều mũi tên bắn không chuẩn, hơn nữa nắm giữ thời cơ cũng không thật tốt. Một khi tên được bắn ra thì nhất định phải chắc chắn trúng.
Chẳng phải mũi tên Định đỉnh lông vũ vốn không có tiếng động, một phát là trúng sao?
Tất cả mọi người đều bị chấn động, trong đầu vụt lên một tia ý niệm, mũi tên này là tên của Nguyên Hạo. Không ngờ Nguyên Hạo cũng tới Diệp Thành. Địch Thanh không kịp xoay người, lúc nghe tiếng dây cung vang lên, trong đầu cũng hiện lên người mũ đen áo trắng tay cầm cung lớn kia.
Trừ Nguyên Hạo ra thì không một ai có thể bắn ra mũi tên như thế.
Lúc này Địch Thanh đã rơi vào đường cùng nhưng cứ coi là Địch Thanh thì hắn cũng cho rằng bản thân mình cũng không thể tránh được mũi tên này. Lực cũ vừa phát ra, lực mới chưa kịp hình thành, nên chỉ là miễn cưỡng di chuyển hi vọng là có thể tránh được chỗ hiểm yếu.
Nhưng một mũi tên như thế, chẳng phải là chỉ có xích chùy của Bàn Nhược Vương mới so sánh được hay sao? Cứ coi như Địch Thanh có thể tránh được việc bị thương ở chỗ hiểm yếu nhưng chỉ sợ mũi tên xuyên qua thì một người bị trọng thương như hắn có thể thoát khỏi sự đuổi giết của hơn một trăm người ở phía sau không?
Địch Thanh có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo của sự chết chóc.
Trong lúc đó một vật đột nhiên bay đến khoảng không giữa mũi tên và Địch Thanh. Vật đó bất ngờ mà đến, nhẹ như lông, nhanh như tên!
“Đinh” một tiếng, mũi tên cắm vào vật kia, vật kia liền đánh thẳng vào ngực của Địch Thanh. Địch Thanh phi thân lên, nhảy ra từ bước tường, biến mất trong bóng đêm.
Ngoài xa vẫn truyền lại tiếng kêu thất thanh, đêm tối huyết thấu, tiếng gào thét liên miên, thanh âm truyền đi rất xa.
Ngay sau tiếng “đương” mũi tên bị chặn lại rơi ngay xuống đất, phát ra tiếng kim loại. Vật này là mặt tấm khiên, đã bị mũi tên lông vũ xuyên qua, trên mũi tên có nhuốm máu.
Mũi tên xuyên qua tấm khiên vẫn làm Địch Thanh bị thương!
Bàn Nhược Vương không hề đuổi theo, Dã Lợi Ngộ Khất băng bó lại cánh tay bị thương vẫn còn bất động. Hai người chăm chú nhìn người đứng trên tường cao. Người này mặc áo trắng đội mũ quan đen, đứng bất động trên tường cao, gió nhẹ thổi, muốn theo gió mà đi.
Người này cầm trường cung trong tay, cung tên trong bầu.
Trong bầu chỉ còn lại bốn mũi tên, vàng bạc thiết thiếc, chỉ còn thiếu một mũi tên lông vũ bằng vàng.
Người đứng trên tường cao chính là Nguyên Hạo, y nhìn theo tấm khiên rơi trên mặt đất, trong đôi mắt tràn đầy chí lớn đột nhiên có sự cuồng nhiệt.
Là ai ra tay cứu Địch Thanh?
Trong thời điểm này, ai có thể ra tay ném tấm khiên giúp Địch Thanh chặn được mũi tên trí mạng này?
Người này chắc chắn là một cao thủ hơn nữa y làm thế nào để có thể nấp trong đám Dạ Xoa này? Hơn nữa trong Diệp Thành này làm sao có thể xuất hiện một cao thủ như vậy? Người này đoán được Nguyên Hạo sẽ bắn tên mà ra tay sau nhưng lại tới trước để ngăn chặn mũi tên của Nguyên Hạo. Người này rốt cuộc là ai?
Nguyên Hạo cầm cung tên trong tay, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư, chăm chú nhìn vào bóng tối ấy, tay đặt tại bình đựng tên, nhẹ nhàng gõ.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Nguyên Hạo nhất thời quên mất việc truy đuổi Địch Thanh, nhưng cho dù Nguyên Hạo không hạ lệnh thì đám Dạ Xoa bên ngoài ấy vẫn một mực đuổi theo.
Lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra, đám Dạ Xoa giữa đêm khuya có trực giác như của loài chó.
Cho dù hắn đã bị thương nhưng so với lần trước mà nói thì lần này vết thương nhẹ hơn rất nhiều.
Một chùy của Bàn Nhược Vương tuy có sắc bén nhưng cũng không thể bì kịp với một tên của Nguyên Hạo. Mũi tên đó của Nguyên Hạo đã đâm xuyên qua tấm khiên nên lực của tênđã bị giảm mất bảy tám phần.
Đầu mũi tên đâm vào sau lưng của Địch Thanh nhưng vẫn chưa đâm sâu. Địch Thanh mượn lực công kích này bay lên phía tường cao ngược lại dễ dàng thoát ra khỏi vòng vây của đám Dạ Xoa kia.
Máu vẫn chảy. Trên đường trốn chạy Địch Thanh cùng suy nghĩ về một vấn đề giống Nguyên Hạo, ai đã cứu hắn? Người cứu hắn có cùng một phe với Nguyên Hạo hay không?
Nghĩ tới đây, Địch Thanh đột nhiên dừng bước, quay trở lại. Lúc đi qua giao lộ, thân hình lóe lên ẩn vào trong một góc tối.
Hai mặt đông tây xuất hiện mấy bóng người, một người nói:
- Bàn Nhược.
Một người khác nói:
- Tam vị.
Hai người này đột nhiên dừng lại, cùng lắc đầu rồi lại gật đầu một lần nữa, rồi chạy về hướng nam bắc.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Bàn Nhược... Tam vị? Lẽ nào lại là khẩu lệnh bọn chúng dùng để nhận biết nhau trong bóng đêm?” Trông thấy đám người này chạy về hướng bắc đi qua ngay bên cạnh mình mà không hề phát hiện ra thì lúc này Địch Thanh mới đứng dậy, lập tức trông thấy đám người này dừng lại, cánh mũi khẽ nhúc nhích.
Đám Dạ Xoa a này có khứu giác cực kì nhạy bén nhưng có một điều mà bọn chúng không hề biết là nếu luận về nhãn lực và thính lực thì Địch Thanh giỏi hơn nhiều.
Trong bóng đêm, Địch Thanh nhận thấy trong ánh mắt bọn chúng có chút hồ nghi, dường như đã phát giác ra sự tồn tại của hắn, chỉ là trong phút chốc chưa thể khẳng định. Địch Thanh khẽ lắc người xuất hiện ra, quát khẽ nói:
- Bàn Nhược.
Người kia thất kinh, quay người nói:
- Tam vị.
Địch Thanh đã đoán đúng, đây chính là ám hiệu nhận biết lẫn nhau của bọn chúng. Người kia nghe được ám ngữ của đồng bạn, thả lỏng người nói:
- Ngươi làm gì ở đây? Ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh không?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Mới vừa rồi...
Giọng nói của Địch Thanh cực kì nhỏ khiến người này phải đến gần mà nghe. Quả nhiên, người kia kìm không nổi tiến lên phía trước mấy bước. Địch Thanh vọt ra, chỉ cần đưa tay ra đã có thể tóm lấy cổ họng của người kia, hai tay đan chéo nhau là đã vặn gãy cổ người kia.
Động tác của hắn rất gọn gàng, mau lẹ, chỉ là chỉ là phát huy tính nhanh nhẹn và sức mạnh của mình tới đỉnh điểm mà thôi.
Không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới năm đó ở thung lũng Phi Long, Quách Tuân cũng dùng thủ đoạn này để giết người.
Chuyện cũ vẫn như nguyên nhưng cảnh còn mà người thì đã mất, trong lòng Địch Thanh có chút cảm giác thương cảm. Sau đó liền lấy thẻ bài của người này, nhanh chóng cởi quần áo của người này mặc lên người mình, lại lấy ra từ trong lòng ngực thứ thuốc bột bôi lên mặt, tạm thời che được hình xăm. Đến khi cảm thấy không còn gì sơ suất nữa hắn mới kéo theo thi thể của người kia, tìm lấy miệng giếng cạn ném y xuống.
Trong phút chốc hắn từ một người bị người giết mà biến thành Dạ Xoa giết người. Sau đó xác định đúng phương hướng, chạy thẳng về phía khu vườn hoang.
Lúc này nếu như hắn giả đuổi bắt chính mình, là có thể dễ dàng rời khỏi Diệp Thành nhưng hắn lại không cam tâm.
Địch Thanh âm thầm quan sát nên cũng hiểu được chút ít cử động của đám Dạ Xoa và cũng có thể giả bộ hình dáng của bọn chúng, khom người lấp la lấp lém đi về phía khi vườn hoang. Trên đường đi, cũng gặp phải vài tên Dạ Xoa đang đi dò xét, Địch Thanh đã thuộc khẩu lệnh, nên dễ dàng trà trộn vào bên trong.
Đám Dạ Xoa cũng nghĩ là Địch Thanh đã sớm trốn thoát, nhưng bọn chúng có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Địch Thanh vẫn có gan quay trở lại.
Gần đến bên ngoài khu vườn hoang, Địch Thanh dừng lại. Hắn không biết đám người Nguyên Hạo có còn ở đó không, cũng không biết người cứu hắn về sau có ra tay lần nữa không. Đang lúc do dự thì bên trong tường có người lạnh lùng nói:
- Tô Cật Nẵng, ta đối với ngươi không bạc, sao ngươi phản bội lại ta?
Một giọng nói run rẩy nói:
- Vương gia... ta...
Chỉ nghe thấy tiếng động của hai hàm răng “ken két”, chắc hẳn người này đang rất sợ hãi.
Địch Thanh thầm than, đó chính là tiếng của Dã Lợi Ngộ Khất, người bịt mặt nhưng lại không có gan chạy trốn, xem ra chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.
Người mà mật báo cho Địch Thanh không phải ai khác chính là thị vệ thân cận của Dã Lợi Ngộ Khất – Tô Cật Nẵng.
Dã Lợi Ngộ Khất đoán không sai, Địch Thanh phái năm binh sĩ thâm nhập vào Diệp thành, ám sát người thủ lĩnh trong Diệp thành, chính là để ngăn chặn người Hạ xuất binh tấn công thành Đại Thuận.
Thêm một ngày chuẩn bị thì thành Đại Thuận cũng sẽ kiên cố hơn một phần. Người Hạ còn muốn trừ sạch thành Đại Thuận thì cũng phải tốn thêm mười phần khí lực.
Ngoài việc Đãi Mệnh không ngừng cung cấp thông tin cho Địch Thanh ra thì việc hắn có thể nhanh chóng nắm được thông tin của kẻ địch còn phải dựa vào mật báo của Tô Cật Nẵng. Chủng Thế Hành cho rằng, người Hạ có thể mua chuộc người Tống làm nội ứng thì người Tống cũng giống như vậy có thể mua chuộc người Hạ làm gian tế.
Trên đời này, có rất ít thứ mà có tiền không mua được.
Chủng Thế Hành dùng một số tiền lớn để mua chuộc Tô Cật Nẵng, bảo Tô Cật Nẵng lấy trộm bảo đao của Dã Lợi Ngộ Khất. Chính là do Tô Cật Nẵng nên Địch Thanh mới nắm được hành tung của Dã Lợi Ngộ Khất. Bây giờ, Tô Cật Nẵng đang gặp nạn, hắn có nên cứu y?
/485
|