Hai người này giống như số phận trái ngược, cũng cùng là kiên cường bất khuất, vận mệnh an bài bất khuất, kiệt lực đấu tranh, trong lòng lại có hy vọng....
Hy vọng cuối cùng có một ngày nào đó làm được như ý.
Địch Thanh dời ánh mắt, nhìn mặt trời từng chút từng chút lặn về phía tây, lẩm bẩm nói:
- Thành Đại Thuận? Hay, cái tên hay!
Mặt trời lặn rồi mọc, mọc rồi lặn, thiên đạo tuần hoàn. Hơn hai ngàn năm nhân thủ ngày đêm không ngừng xây trại. Tuyết trên núi tan rồi, cỏ mọc xanh rồi, trên hạt cát đá đen bắt đầu lan trải một con rồng lớn mới.
Con rồng lớn tuy thô ráp, nhưng đã thành hình, chỉ đợi gió xuân mưa hạ, thì có thể bay vút lên.
Ngày này mặt trời đỏ mọc lên ở hướng Đông, Địch Thanh đang ngồi ở bên sườn núi nhìn xa về phía tây thoáng có chút suy nghĩ.
Trên chinh y của hắn nâu đen hỗn loạn đã không còn màu như trước. Đen là hạt bụi, nâu là máu, bụi cũng tốt, máu cũng thế, đều không thể che hết khuôn mặt kiên nghị ánh mắt buồn của hắn.
Ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống, cho thân hình cao lớn mang theo phần tang thương của lăng đạo nhà Hán.
Hắn nhìn về phía tây trong lòng đang nghĩ, tại sao mình không nằm mơ lại giấc mơ cổ quái đó nữa? Chẳng lẽ nơi, không phải Phục Tạng? Rốt cuộc Phục Tạng tình hình thế nào rồi?
Tương tư như ma, chinh chiến bần cùng, tháng ngày này hắn kiên thủ thành Đại Thuận, mệt mỏi nằm mơ cũng khó. Không mơ tương tư càng thêm, có chuyện cũ trước kia, nườm nượp hỗn loạn.
Phi Tuyết, Nguyên Hạo, Phi Ưng, Dã Lợi Trảm Thiên, còn Diệp Hỉ Tôn giống như thần long đó thấy đầu không thấy đuôi.
Những người này hình như có chút liên hệ với Hương Ba Lạp, trước mắt bọn họ thế nào rồi, có tìm được Hương Ba Lạp không?
Bọn họ cách Địch Thanh tuy xa. Nhưng Địch Thanh luôn cảm thấy, cuối cùng bọn họ còn có ngày đó gặp nhau.
Thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, Địch Thanh nhìn về thành Đại Thuận xoắn giữa núi, khóe miệng mỉm cười. Hắn là đang nhìn thành Đại Thuận dựng lên sừng sững, một chút hùng vĩ lớn mạnh, hắn không có phụ lòng kỳ vọng của Phạm Trọng Yêm.
Mấy tháng mà năm trận chiến, chém tướng bảy người, giết địch hơn hai ngàn người, thậm chí hắn không để quân Hạ tiếp cận thành Đại Thuận.
Địch Thanh hắn đã bắt đầu tuyên chiến với Nguyên Hạo, Thành Đại Thuận chính là chiến thư của hắn. Cho tới nay đều là người Hạ từng bước xâm chiếm đất người Tống, chỉ có thành Đại Thuận này xây dựng trong địa bàn người Hạ.
Nhìn về hướng Hàn Tiếu từ xa đi tới, Địch Thanh phủi bụi trên người đứng dậy. Trong núi tuyết đọng đã tan từ lâu, một đóa hoa không biết tên lặng lẽ nở.
Đóa hoa như tuyết, trong gió núi gào thét run rẩy.
Địch Thanh ngồi xổm xuống ngước nhìn đóa hoa đó, lại nhớ tới đêm đó, đôi mắt réo rắt thảm thiết đó, âm thanh kinh hoàng mà lại thâm tình đó, “Ngài ở trong lòng ta, ... vốn là anh hùng cái thế… thiên hạ vô song.”
Hắn nhẹ nhàng giơ tay ra, nhưng không có bắt lấy đóa hoa đó, chỉ là dùng đầu ngón tay sờ nhẹ lên đóa hoa. Đóa hoa có sương, lóe sáng dưới ánh mặt trời, giống như nước mắt.
Cuối cùng đứng thẳng lưng lên, Địch Thanh quay lại nhìn Hàn Tiếu. Hàn Tiếu tới bên cạnh Địch Thanh hạ giọng nói mấy câu, Địch Thanh lơ đãng nhíu mày, Hàn Phi lại cười nói:
- Địch tướng quân, Phạm đại nhân tìm ngài có chuyện, mời ngài đi một chuyến.
Địch Thanh gật đầu, đi tới doanh trướng Phạm Trọng Yêm.
Vừa tới ngoài lều, thì nghe trong lều có người lạnh lùng nói:
- Phạm công, ngài thay đổi rồi!
Địch Thanh ngẩn ra, không rõ trong này có ai có thể đối vô lý với Phạm Trọng Yêm như vậy. Nghe giọng nói đó có chút quen thuộc, do dự một chút vẫn vén mạnh cửa lều đi vào trong.
Hai người trong lều một đứng một ngồi, là Doãn Thù đang đứng, Phạm Trọng Yêm đang ngồi. Doãn Thù đã đỏ mặt tía tai, Phạm Trọng Yêm thần sắc vẫn bình thản, nhưng trong hai mắt đã có mấy phần tiếc nuối.
Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh đi đến trong mắt có phần lo lắng, liếc nhìn Doãn Thù thương lượng:
- Doãn Thù, ta và Địch Thanh có chuyện bàn bạc. Ngươi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa hãy nói được không?
Doãn Thù nói:
- Không được. Ta vất vả vội tới trong kinh, lại từ kinh thành tới chỗ ngài, thì phải nghe ngài nói một câu.
Địch Thanh cảm thấy hai người này lại có chút mùi gươm tuốt khỏi vỏ, trong lòng kỳ quái đang muốn giảng hòa. Ngoài lều tiếng cảnh báo vang lên, người của thành Đại Thuận đều biết, có địch đột kích.
Doãn Thù sợ run lên, nhất thời quên tranh cãi. Phạm Trọng Yêm nhướn mày nhìn Địch Thanh, hỏi:
- Sao vậy?
Địch Thanh vẫn trấn tĩnh, mỉm cười nói:
- Đơn giản là quân Hạ lại đi vòng vòng, không chừng chuyển hàng tới. Phạm đại nhân, mạt tướng đi xem thử.
Thấy Phạm Trọng Yêm gật đầu, Địch Thanh không chút hoang mang đi ra lều trung quân, biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếng trống cấp bách, chiến ý ngang trời, ngoài thành Đại Thuận gió mưa cuồn cuộn đến.
Doãn Thù nghe tiếng trống đó liên hồi như gõ vào ngực, không kìm nổi hỏi:
- Quân Hạ thường đến quấy phá không?
Phạm Trọng Yêm khẽ thở dài, nói:
- Cũng không thường đến, một tháng mấy lần mà thôi.
Doãn Thù trố mắt nói:
- Một tháng mấy lần còn ít sao? Quân ta tổn thất nghiêm trọng không?
Gã hỏi cái câu này, thật ra rất có thâm ý.
Phạm Trọng Yêm lắc đầu:
- Không tổn thất gì, ngược lại gặt hái được không ít. Mỗi lần bọn họ tới, đều đưa tới không ít chiến mã, khôi giáp...
Khóe miệng cười vui vẻ:
- Có Địch Thanh ở đây không cần lo lắng, hắn đã chém bảy viên tướng người Đảng Hạng. Không ngờ quân Hạ còn dám tới.
Trong lòng không kìm nổi nghĩ:
- Người Hạ xem ra đã xem thành Đại Thuận là cái đinh trong mắt, không rút không vui rồi.
Doãn Thù hiểu rõ hàm ý của việc đưa hàng, con ngươi đưa quanh, tán thưởng:
- Địch Thanh thật anh hùng, Phạm công được hổ tướng này chính là ý trời.
Gã nói tinh tế, Phạm Trọng Yêm đã nghe ra Doãn Thù không có bỏ ý thuyết phục trong đầu gã, nói tránh đi:
- Trong kinh thành bây giờ ấm áp hơn một chút so với tây bắc chứ?
Phạm Trọng Yêm bên cạnh có một lò lửa, trên đó nước đang sôi. Phạm Trọng Yêm tự mình xách bình châm trà cho Doãn Thù, trong lòng lại nghĩ: “Làm sao mới có thể để Doãn Thù, Hàn Kỳ đánh mất ý niệm tiến công quy mô người Hạ? Bây giờ thời cơ chưa tới, quân tây bắc sớm bị hoang mang, binh lực suy nhược lâu ngày, lúc này xuất binh, hoàn toàn không có nửa phần nắm chắc phần thắng. Hơn nữa triều đình mất tinh thần, người triều đình chỉ hưởng an lạc, không biết khổ của tây bắc, tiền lương chuyển đến luôn trễ. Đại Tống không có quân tinh nhuệ, tiền phương phải đối phó với sư Hổ Lang, hậu phương có triều đình liên lụy, xuất binh như vậy còn không phải chịu chết?”
Thì ra mấy ngày trước Phó sứ an phủ Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm cùng tới tây bắc. Dựa vào quân Trấn Nhung đánh lui Dã Lợi Ngộ Khất, lại đại phá thành công thành Bạch Báo, lòng tin tăng cao, nghĩ một lần là xong, không ngờ kiến nghị triều Tống năm đường xuất binh tiến công nước Hạ. Phạm Trọng Yêm cũng không đồng ý, giảng giải phản đối. Hạ Tủng mặc dù thống lĩnh Thiểm Tây, thấy thủ hạ có phần khác biệt, do dự, lại không muốn gánh trách nghiệm, liền để Hàn Kỳ, Doãn Thù đích thân tới kinh thành, phân tích tình hình với Thánh Thượng, định đoạt tiếp.
Phạm Trọng Yêm dù chưa nghe Doãn Thù kể rõ tình hình chi tiết trong kinh, nhưng đoán qua sắc mặt và lời nói, cũng biết Doãn Thù việc này bất lợi. Doãn Thù vừa đến thành Đại Thuận, thì mong dùng tình cảm thuyết phục Phạm Trọng Yêm, bảo Phạm Trọng Yêm giảng giải ủng hộ Hàn Kỳ xuất binh. Phạm Trọng Yêm quả quyết cự tuyệt, Doãn Thù lúc này mới phẫn nộ, chỉ trích Phạm Trọng Yêm thay đổi rồi.
Doãn Thù bụng đầy tâm sự, biết Phạm Trọng Yêm cố ý nói sang chuyện khác, căm giận nói:
- Phạm công nhầm rồi, trong kinh chỉ lạnh hơn tây bắc, vì tây bắc còn có nhiệt huyết, nhưng Biện Kinh chỉ có lãnh huyết!
Phạm Trọng Yêm trầm mặc không nói gì, lão kinh nghiệm thăng trầm, sớm hiểu được tâm tư của triều đình. Biết những người như Lã Di Giản vì cầu yên ổn, cho dù thiên tử có lòng hưng binh, Lã Di Giản và người trong Lưỡng phủ cũng sẽ không đồng ý Hàn Kỳ xuất binh.
Chuyện muốn xuất binh, chắc chắn là người đó có thể định hạ, cho dù Triệu Trinh cũng không thể!
Doãn Thù thấy Phạm Trọng Yêm chỉ đang nhìn chén trà, hỏi:
- Phạm công tại sao không hỏi thử chuyến đi kinh thành của ta chứ?
Hy vọng cuối cùng có một ngày nào đó làm được như ý.
Địch Thanh dời ánh mắt, nhìn mặt trời từng chút từng chút lặn về phía tây, lẩm bẩm nói:
- Thành Đại Thuận? Hay, cái tên hay!
Mặt trời lặn rồi mọc, mọc rồi lặn, thiên đạo tuần hoàn. Hơn hai ngàn năm nhân thủ ngày đêm không ngừng xây trại. Tuyết trên núi tan rồi, cỏ mọc xanh rồi, trên hạt cát đá đen bắt đầu lan trải một con rồng lớn mới.
Con rồng lớn tuy thô ráp, nhưng đã thành hình, chỉ đợi gió xuân mưa hạ, thì có thể bay vút lên.
Ngày này mặt trời đỏ mọc lên ở hướng Đông, Địch Thanh đang ngồi ở bên sườn núi nhìn xa về phía tây thoáng có chút suy nghĩ.
Trên chinh y của hắn nâu đen hỗn loạn đã không còn màu như trước. Đen là hạt bụi, nâu là máu, bụi cũng tốt, máu cũng thế, đều không thể che hết khuôn mặt kiên nghị ánh mắt buồn của hắn.
Ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống, cho thân hình cao lớn mang theo phần tang thương của lăng đạo nhà Hán.
Hắn nhìn về phía tây trong lòng đang nghĩ, tại sao mình không nằm mơ lại giấc mơ cổ quái đó nữa? Chẳng lẽ nơi, không phải Phục Tạng? Rốt cuộc Phục Tạng tình hình thế nào rồi?
Tương tư như ma, chinh chiến bần cùng, tháng ngày này hắn kiên thủ thành Đại Thuận, mệt mỏi nằm mơ cũng khó. Không mơ tương tư càng thêm, có chuyện cũ trước kia, nườm nượp hỗn loạn.
Phi Tuyết, Nguyên Hạo, Phi Ưng, Dã Lợi Trảm Thiên, còn Diệp Hỉ Tôn giống như thần long đó thấy đầu không thấy đuôi.
Những người này hình như có chút liên hệ với Hương Ba Lạp, trước mắt bọn họ thế nào rồi, có tìm được Hương Ba Lạp không?
Bọn họ cách Địch Thanh tuy xa. Nhưng Địch Thanh luôn cảm thấy, cuối cùng bọn họ còn có ngày đó gặp nhau.
Thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, Địch Thanh nhìn về thành Đại Thuận xoắn giữa núi, khóe miệng mỉm cười. Hắn là đang nhìn thành Đại Thuận dựng lên sừng sững, một chút hùng vĩ lớn mạnh, hắn không có phụ lòng kỳ vọng của Phạm Trọng Yêm.
Mấy tháng mà năm trận chiến, chém tướng bảy người, giết địch hơn hai ngàn người, thậm chí hắn không để quân Hạ tiếp cận thành Đại Thuận.
Địch Thanh hắn đã bắt đầu tuyên chiến với Nguyên Hạo, Thành Đại Thuận chính là chiến thư của hắn. Cho tới nay đều là người Hạ từng bước xâm chiếm đất người Tống, chỉ có thành Đại Thuận này xây dựng trong địa bàn người Hạ.
Nhìn về hướng Hàn Tiếu từ xa đi tới, Địch Thanh phủi bụi trên người đứng dậy. Trong núi tuyết đọng đã tan từ lâu, một đóa hoa không biết tên lặng lẽ nở.
Đóa hoa như tuyết, trong gió núi gào thét run rẩy.
Địch Thanh ngồi xổm xuống ngước nhìn đóa hoa đó, lại nhớ tới đêm đó, đôi mắt réo rắt thảm thiết đó, âm thanh kinh hoàng mà lại thâm tình đó, “Ngài ở trong lòng ta, ... vốn là anh hùng cái thế… thiên hạ vô song.”
Hắn nhẹ nhàng giơ tay ra, nhưng không có bắt lấy đóa hoa đó, chỉ là dùng đầu ngón tay sờ nhẹ lên đóa hoa. Đóa hoa có sương, lóe sáng dưới ánh mặt trời, giống như nước mắt.
Cuối cùng đứng thẳng lưng lên, Địch Thanh quay lại nhìn Hàn Tiếu. Hàn Tiếu tới bên cạnh Địch Thanh hạ giọng nói mấy câu, Địch Thanh lơ đãng nhíu mày, Hàn Phi lại cười nói:
- Địch tướng quân, Phạm đại nhân tìm ngài có chuyện, mời ngài đi một chuyến.
Địch Thanh gật đầu, đi tới doanh trướng Phạm Trọng Yêm.
Vừa tới ngoài lều, thì nghe trong lều có người lạnh lùng nói:
- Phạm công, ngài thay đổi rồi!
Địch Thanh ngẩn ra, không rõ trong này có ai có thể đối vô lý với Phạm Trọng Yêm như vậy. Nghe giọng nói đó có chút quen thuộc, do dự một chút vẫn vén mạnh cửa lều đi vào trong.
Hai người trong lều một đứng một ngồi, là Doãn Thù đang đứng, Phạm Trọng Yêm đang ngồi. Doãn Thù đã đỏ mặt tía tai, Phạm Trọng Yêm thần sắc vẫn bình thản, nhưng trong hai mắt đã có mấy phần tiếc nuối.
Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh đi đến trong mắt có phần lo lắng, liếc nhìn Doãn Thù thương lượng:
- Doãn Thù, ta và Địch Thanh có chuyện bàn bạc. Ngươi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa hãy nói được không?
Doãn Thù nói:
- Không được. Ta vất vả vội tới trong kinh, lại từ kinh thành tới chỗ ngài, thì phải nghe ngài nói một câu.
Địch Thanh cảm thấy hai người này lại có chút mùi gươm tuốt khỏi vỏ, trong lòng kỳ quái đang muốn giảng hòa. Ngoài lều tiếng cảnh báo vang lên, người của thành Đại Thuận đều biết, có địch đột kích.
Doãn Thù sợ run lên, nhất thời quên tranh cãi. Phạm Trọng Yêm nhướn mày nhìn Địch Thanh, hỏi:
- Sao vậy?
Địch Thanh vẫn trấn tĩnh, mỉm cười nói:
- Đơn giản là quân Hạ lại đi vòng vòng, không chừng chuyển hàng tới. Phạm đại nhân, mạt tướng đi xem thử.
Thấy Phạm Trọng Yêm gật đầu, Địch Thanh không chút hoang mang đi ra lều trung quân, biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếng trống cấp bách, chiến ý ngang trời, ngoài thành Đại Thuận gió mưa cuồn cuộn đến.
Doãn Thù nghe tiếng trống đó liên hồi như gõ vào ngực, không kìm nổi hỏi:
- Quân Hạ thường đến quấy phá không?
Phạm Trọng Yêm khẽ thở dài, nói:
- Cũng không thường đến, một tháng mấy lần mà thôi.
Doãn Thù trố mắt nói:
- Một tháng mấy lần còn ít sao? Quân ta tổn thất nghiêm trọng không?
Gã hỏi cái câu này, thật ra rất có thâm ý.
Phạm Trọng Yêm lắc đầu:
- Không tổn thất gì, ngược lại gặt hái được không ít. Mỗi lần bọn họ tới, đều đưa tới không ít chiến mã, khôi giáp...
Khóe miệng cười vui vẻ:
- Có Địch Thanh ở đây không cần lo lắng, hắn đã chém bảy viên tướng người Đảng Hạng. Không ngờ quân Hạ còn dám tới.
Trong lòng không kìm nổi nghĩ:
- Người Hạ xem ra đã xem thành Đại Thuận là cái đinh trong mắt, không rút không vui rồi.
Doãn Thù hiểu rõ hàm ý của việc đưa hàng, con ngươi đưa quanh, tán thưởng:
- Địch Thanh thật anh hùng, Phạm công được hổ tướng này chính là ý trời.
Gã nói tinh tế, Phạm Trọng Yêm đã nghe ra Doãn Thù không có bỏ ý thuyết phục trong đầu gã, nói tránh đi:
- Trong kinh thành bây giờ ấm áp hơn một chút so với tây bắc chứ?
Phạm Trọng Yêm bên cạnh có một lò lửa, trên đó nước đang sôi. Phạm Trọng Yêm tự mình xách bình châm trà cho Doãn Thù, trong lòng lại nghĩ: “Làm sao mới có thể để Doãn Thù, Hàn Kỳ đánh mất ý niệm tiến công quy mô người Hạ? Bây giờ thời cơ chưa tới, quân tây bắc sớm bị hoang mang, binh lực suy nhược lâu ngày, lúc này xuất binh, hoàn toàn không có nửa phần nắm chắc phần thắng. Hơn nữa triều đình mất tinh thần, người triều đình chỉ hưởng an lạc, không biết khổ của tây bắc, tiền lương chuyển đến luôn trễ. Đại Tống không có quân tinh nhuệ, tiền phương phải đối phó với sư Hổ Lang, hậu phương có triều đình liên lụy, xuất binh như vậy còn không phải chịu chết?”
Thì ra mấy ngày trước Phó sứ an phủ Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm cùng tới tây bắc. Dựa vào quân Trấn Nhung đánh lui Dã Lợi Ngộ Khất, lại đại phá thành công thành Bạch Báo, lòng tin tăng cao, nghĩ một lần là xong, không ngờ kiến nghị triều Tống năm đường xuất binh tiến công nước Hạ. Phạm Trọng Yêm cũng không đồng ý, giảng giải phản đối. Hạ Tủng mặc dù thống lĩnh Thiểm Tây, thấy thủ hạ có phần khác biệt, do dự, lại không muốn gánh trách nghiệm, liền để Hàn Kỳ, Doãn Thù đích thân tới kinh thành, phân tích tình hình với Thánh Thượng, định đoạt tiếp.
Phạm Trọng Yêm dù chưa nghe Doãn Thù kể rõ tình hình chi tiết trong kinh, nhưng đoán qua sắc mặt và lời nói, cũng biết Doãn Thù việc này bất lợi. Doãn Thù vừa đến thành Đại Thuận, thì mong dùng tình cảm thuyết phục Phạm Trọng Yêm, bảo Phạm Trọng Yêm giảng giải ủng hộ Hàn Kỳ xuất binh. Phạm Trọng Yêm quả quyết cự tuyệt, Doãn Thù lúc này mới phẫn nộ, chỉ trích Phạm Trọng Yêm thay đổi rồi.
Doãn Thù bụng đầy tâm sự, biết Phạm Trọng Yêm cố ý nói sang chuyện khác, căm giận nói:
- Phạm công nhầm rồi, trong kinh chỉ lạnh hơn tây bắc, vì tây bắc còn có nhiệt huyết, nhưng Biện Kinh chỉ có lãnh huyết!
Phạm Trọng Yêm trầm mặc không nói gì, lão kinh nghiệm thăng trầm, sớm hiểu được tâm tư của triều đình. Biết những người như Lã Di Giản vì cầu yên ổn, cho dù thiên tử có lòng hưng binh, Lã Di Giản và người trong Lưỡng phủ cũng sẽ không đồng ý Hàn Kỳ xuất binh.
Chuyện muốn xuất binh, chắc chắn là người đó có thể định hạ, cho dù Triệu Trinh cũng không thể!
Doãn Thù thấy Phạm Trọng Yêm chỉ đang nhìn chén trà, hỏi:
- Phạm công tại sao không hỏi thử chuyến đi kinh thành của ta chứ?
/485
|