Địch Thanh trả lại thiên lý nhãn rồi hỏi:
- Diệp Bộ đầu, vì sao ngươi lại đến phủ Hưng Khánh này?
Diệp Tri Thu thấy Địch Thanh có chút xấu hổ, cười nói:
- Quách Tuân nhờ ta đi Thổ Phiên, ta mới từ nơi đó trở về. Biết ngươi có khả năng ở gần đây, liền ở lại vài ngày.
Tim Địch Thanh run lên, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thấy khổ sở. Đương nhiên là hắn đoán được, Quách Tuân nhờ Diệp Tri Thu đi Thổ Phiên, nhất định là có liên quan đến Hương Ba Lạp.
Diệp Tri Thu ghìm ngựa, ngắm nhìn dãy núi ở xa xa, bầu trời rộng lớn, than thở nói:
- Ngươi cũng đã biết, cuộc đời Quách Tuân rất ít khi cầu người khác.
Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới gật đầu nói:
- Xưa nay huynh ấy vẫn luôn lấy việc giúp người làm mục đích.
- Nhưng theo ta được biết, ít nhất y đã từng nhờ cậy người ta ba lần.
Diệp Tri Thu quay đầu nhìn Địch Thanh, mắt sáng như đuốc:
- Ba lần đều là vì ngươi!
Thân hình Địch Thanh run lên, thấp giọng nói:
- Là ba lần?
Diệp Tri Thu từ từ nói:
- Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên phá hủy Phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự, đánh rơi Ngũ Long. Thái hậu tức giận, lệnh ta truy bắt kẻ trộm Ngũ Long, giết không cần xử…
Địch Thanh bỗng nhiên hiểu ra, thất thanh nói:
- Ngươi sớm biết là ta cầm Ngũ Long, nhưng cũng không bắt ta, là vì Quách Đại ca cầu ngươi không bắt ta?
Quách Tuân vì hắn mà làm rất nhiều việc, nhưng không ngờ tới, ý của Thái hậu mà Quách Tuân cũng dám chống lại, mà Diệp Tri Thu cũng đáp ứng Quách Tuân.
Diệp Tri Thu gật đầu, cảm khái nói:
- Đúng vậy! Đây là lần thứ nhất y cầu ta. Y biết ngươi thích Ngũ Long, cũng cho rằng chỉ có Ngũ Long mới có thể khiến ngươi tỉnh lại. Nhưng…
Trong mắt y có chút khác thường, máy môi hai cái nhưng lại không nói gì.
Nhiệt huyết trong người Đich Thanh sôi trào, không để ý đến biểu hiện khác thường của Diệp Tri Thu, chỉ lẩm bẩm:
- Ta nợ Quách đại ca rất nhiều.
Diệp Tri Thu thở phào một cái, lẩm bẩm:
- Đúng là ngươi nợ y không ít. Y vẫn còn giúp ngươi tìm Hương Ba Lạp… Bất kể sinh tử. Y đi rồi, nhưng y biết ta nhất định sẽ còn giúp ngươi tìm kiếm.
Địch Thanh sớm đoán được lần thứ hai Quách Tuân cầu người là vì muốn giúp hắn tìm Hương Ba Lạp. Nhưng nghe chính mồm Diệp Tri Thu nói ra, vẫn không kìm được sự cảm động.
- Ngươi cũng tin vào Hương Ba Lạp?
Địch Thanh không kìm nổi lên tiếng hỏi.
Trong ánh mắt vốn rất sắc bén của Diệp Tri Thu xuất hiện vẻ thổn thức, nhưng trong lúc đó xuất hiện chút hoảng sợ và hoang mang. Y nhìn trời cao, thấp giọng nói:
- Trên đời này, có rất nhiều chuyện không giải thích được.
Vốn y có khuôn mặt rất cá tính, đột nhiên lại mang chút sợ hãi và thần bí. Thật lâu sau, y mới trở lại bình thường:
- Ngươi có biết cái gọi là Điệt Mã?
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi lớn, kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng biết Điệt Mã? Rốt cuộc Điệt Mã là cái gì?
Y vốn cho rằng Quách Tuân chết đi, sẽ không còn ai cho hắn biết tin tức về Điệt Mã, không ngờ tới Diệp Tri Thu lại nhắc đến hai chữ này.
- Muốn tìm Hương Ba Lạp, tất phải tìm Điệt Mã.
Diệp Tri Thu lẩm bẩm nói.
Địch Thanh chấn động, vội la lên:
- Diệp Bộ đầu, rốt cuộc Điệp Mã là cái gì?
- Điệp Mã giống với Hương Ba Lạp, vốn là Tạng ngữ.
Diệp Tri Thu thở hắt ra, ánh mắt rạng rỡ:
- Ý tứ chân chính của Điệp Mã chính là Phục Tạng! Mà ý nghĩa của Hương Ba Lạp, chính là vùng đất yên vui, cũng có thể nói là trong lòng nhật nguyệt.
- Phục Tạng? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt?
Địch Thanh nghe giải thích, vẫn không hiểu.
Diệp Tri Thu nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Địch Thanh, cười khổ nói:
- Lúc trước ta nghe những điều này, cũng cảm thấy mê hoặc. Nhưng ngươi có biết “Đào Hoa Nguyên ký” không?
Địch Thanh chậm rãi gật đầu. Mặc dù hắn đọc không nhiều sách lắm, nhưng cũng biết tác phẩm nổi tiếng này là do Đào Uyên Minh thời Đông Tấn viết.
-
“ Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ...
Mấy lời ít ỏi đã phác họa ra thế ngoại đào nguyên trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Trong suy nghĩ của mọi người, chẳng phải đều có chốn đào nguyên sao. Chỉ là có người đã quên, cũng có ít người nhớ lại trong mộng…
Tại sao Diệp Tri Thu lại nhắc tới “Đào Hoa Nguyên ký”?
Diệp Tri Thu im lặng, cuối cùng nói:
- Ẩn trong suy nghĩ của mọi người, Hương Ba Lạp chính là chốn đào nguyên. Tuy nhiên… Chốn đào nguyên cũng không đủ để hình dung một phần vạn của Hương Ba Lạp. Trong truyền thuyết, xung quanh Hương Ba Lạp là núi tuyết, bên trong ấm áp như mùa xuân, cây cao bóng cả. Nơi đó là thánh địa tu hành, cung điện huy hoàng bao la hùng vĩ, chẳng những có thể vô ưu vô lo, còn có thể đạt được mong ước.
Địch Thanh ở bên cạnh nói:
- Diệp Bộ đầu, lời ngươi và lời của Thái hậu không khác nhau lắm, nhưng làm thế nào mới có thể tìm được Hương Ba Lạp này? Chốn đào nguyên? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt? Có phải muốn nói, tuy con người hướng đến vùng đất này, nhưng không ai tìm được?
Khóe miệng của hắn nở nụ cười chua xót, nghĩ những điều Diệp Tri Thu biết cũng có hạn.
Bỗng nhiên Diệp Tri Thu nhìn Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi. Đã có người tìm được Hương Ba Lạp.
Địch Thanh giật mình hỏi:
- Là ai?
Diệp Tri Thu thốt ra từng chữ:
- Phục Tạng có thể tìm được đường đến Hương Ba Lạp.
- Phục Tạng? Điệt Mã? Đó là loại người gì?
Ánh mắt Diệp Tri Thu sắc như lưỡi kiếm, bỗng như có sương mù bao phủ:
- Người đó rốt cuộc có phải là người không?
Y nói những điều kỳ quái, thấy Địch Thanh không hiểu, lại thấp giọng nói:
- Bên Tạng nhiễu loạn còn hơn xa Trung Nguyên, khiến cho rất nhiều đại điển Phật pháp và các loại chú văn không có cách nào truyền xuống được, Phật bèn đem những thứ này giấu ở một nơi… ở một nơi vô cùng kỳ lạ!
- Giấu ở nơi nào?
Tuy Địch Thanh không hiểu tại sao Diệp Tri Thu lại nói đến việc nhiễu loạn của xứ Tạng, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi.
Diệp Tri Thu chỉ ngón tay vào đầu của mình, một lúc lâu sau mới nói:
- Phật đem những điển tự đó giấu ở sâu trong ý thức của một số người, thì ra là giấu ở trong đầu một số người, để tránh cho những điển tự đó bị thất truyền. Đến khi thời cơ chín muồi, thần linh sẽ mở ra ý thức của những người này, lấy điển tự ra lưu truyền lại cho hậu thế.
Gió thu từ cuối chân trời thổi tới, giọng nói của Diệp Tri Thu có chút mơ hồ. Núi xa, sương mù, lá rụng lả tả, giống như tinh linh đang nhảy lên.
Địch Thanh rùng mình một cái, ngạc nghiên không ít, không thể tưởng tượng được câu chuyện lại như vậy. Thật lâu sau mới cười lớn rồi nói:
- Điều này thật khó làm cho người ta tin được.
Dường như trong mắt Diệp Tri Thu ẩn giấu nguồn gốc:
- Vậy Long Ngũ thì sao, không phải cũng khiến cho người ta khó mà tin được sao?
Địch Thanh không nói gì, hắn chỉ có thể thừa nhận, sự thần bí của Long Ngũ đúng là cũng không dễ tưởng tượng ra được.
Trên đời này, vốn có rất nhiều sự việc không thể giải thích được.
- Con người luôn không lưu tâm, cự tuyệt thừa nhận sự vật không thể hiểu, bởi vì bọn họ thấy kinh hãi, kinh hãi lực lượng thần bí không thể khống chế này. Con người vọng tưởng đem tất cả mọi việc nắm trong lòng bàn tay!
Diệp Tri Thu mỉm cười, trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ.
- Nhưng có thể khống chế cái gì? Con người ngay cả tình cảm của bản thân cũng không thể khống chế! Lần đầu ta nghe mấy chuyện này, phản ứng cũng giống như ngươi.
Địch Thanh im lặng một lát, hỏi
- Cái gì đã cải biến quan niệm của ngươi?
Diệp Tri Thu từ từ hỏi lại:
- Ngươi từng nghe nói đến Cách Tát Nhĩ Vương?
Địch Thanh lắc đầu, chần chờ nói:
- Kiến thức của ta ít, chưa từng nghe qua người này.
Diệp Tri Thu thở dài nói
- Đây không phải là người, mà là một vị thần. Biên giới Tây Tạng vẫn lưu truyền thần thoại về ông ta. Rất lâu về trước, thiên tai nhân họa tràn ngập đất Tạng, yêu ma quỷ quái hoành hành, vì thế ông trời phổ độ chúng sinh ra khỏi bể khổ, liền phái Các Tát Nhĩ Vương xuống. Ông trời ban cho ông ta ba loại năng lực là: thần, long, niệm…
- Năng lực thần, long còn dễ giải thích, nhưng cái gì gọi là niệm?
Địch Thanh hỏi.
Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát, nói:
- Niệm là một sức mạnh mãnh liệt của thần, so với Tu La còn hung hãn hơn. Một người muốn diệt trừ tà ác, chắc chắn phải có thần thông của Thần, năng lực của Long, và sự hung hãn của Niệm. Cát Tát Nhĩ Vương dựa vào ba loại thần thông này, đánh đông dẹp tây, nam chinh bắc chiến, đánh bại yêu ma xâm lấn quốc thổ, lại chiến thắng Bạch Trướng Vương của nước Hoắc Nhĩ, Tát Đan Vương của nước Khương, Tân Xích Vương của Môn Vực, Nặc Nhĩ Vương của Đại Thực… Sự tích về Cát Tát Nhĩ Vương, cho dù kể suốt mấy tháng cũng chưa chắc đã xong.
- Diệp Bộ đầu, vì sao ngươi lại đến phủ Hưng Khánh này?
Diệp Tri Thu thấy Địch Thanh có chút xấu hổ, cười nói:
- Quách Tuân nhờ ta đi Thổ Phiên, ta mới từ nơi đó trở về. Biết ngươi có khả năng ở gần đây, liền ở lại vài ngày.
Tim Địch Thanh run lên, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thấy khổ sở. Đương nhiên là hắn đoán được, Quách Tuân nhờ Diệp Tri Thu đi Thổ Phiên, nhất định là có liên quan đến Hương Ba Lạp.
Diệp Tri Thu ghìm ngựa, ngắm nhìn dãy núi ở xa xa, bầu trời rộng lớn, than thở nói:
- Ngươi cũng đã biết, cuộc đời Quách Tuân rất ít khi cầu người khác.
Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới gật đầu nói:
- Xưa nay huynh ấy vẫn luôn lấy việc giúp người làm mục đích.
- Nhưng theo ta được biết, ít nhất y đã từng nhờ cậy người ta ba lần.
Diệp Tri Thu quay đầu nhìn Địch Thanh, mắt sáng như đuốc:
- Ba lần đều là vì ngươi!
Thân hình Địch Thanh run lên, thấp giọng nói:
- Là ba lần?
Diệp Tri Thu từ từ nói:
- Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên phá hủy Phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự, đánh rơi Ngũ Long. Thái hậu tức giận, lệnh ta truy bắt kẻ trộm Ngũ Long, giết không cần xử…
Địch Thanh bỗng nhiên hiểu ra, thất thanh nói:
- Ngươi sớm biết là ta cầm Ngũ Long, nhưng cũng không bắt ta, là vì Quách Đại ca cầu ngươi không bắt ta?
Quách Tuân vì hắn mà làm rất nhiều việc, nhưng không ngờ tới, ý của Thái hậu mà Quách Tuân cũng dám chống lại, mà Diệp Tri Thu cũng đáp ứng Quách Tuân.
Diệp Tri Thu gật đầu, cảm khái nói:
- Đúng vậy! Đây là lần thứ nhất y cầu ta. Y biết ngươi thích Ngũ Long, cũng cho rằng chỉ có Ngũ Long mới có thể khiến ngươi tỉnh lại. Nhưng…
Trong mắt y có chút khác thường, máy môi hai cái nhưng lại không nói gì.
Nhiệt huyết trong người Đich Thanh sôi trào, không để ý đến biểu hiện khác thường của Diệp Tri Thu, chỉ lẩm bẩm:
- Ta nợ Quách đại ca rất nhiều.
Diệp Tri Thu thở phào một cái, lẩm bẩm:
- Đúng là ngươi nợ y không ít. Y vẫn còn giúp ngươi tìm Hương Ba Lạp… Bất kể sinh tử. Y đi rồi, nhưng y biết ta nhất định sẽ còn giúp ngươi tìm kiếm.
Địch Thanh sớm đoán được lần thứ hai Quách Tuân cầu người là vì muốn giúp hắn tìm Hương Ba Lạp. Nhưng nghe chính mồm Diệp Tri Thu nói ra, vẫn không kìm được sự cảm động.
- Ngươi cũng tin vào Hương Ba Lạp?
Địch Thanh không kìm nổi lên tiếng hỏi.
Trong ánh mắt vốn rất sắc bén của Diệp Tri Thu xuất hiện vẻ thổn thức, nhưng trong lúc đó xuất hiện chút hoảng sợ và hoang mang. Y nhìn trời cao, thấp giọng nói:
- Trên đời này, có rất nhiều chuyện không giải thích được.
Vốn y có khuôn mặt rất cá tính, đột nhiên lại mang chút sợ hãi và thần bí. Thật lâu sau, y mới trở lại bình thường:
- Ngươi có biết cái gọi là Điệt Mã?
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi lớn, kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng biết Điệt Mã? Rốt cuộc Điệt Mã là cái gì?
Y vốn cho rằng Quách Tuân chết đi, sẽ không còn ai cho hắn biết tin tức về Điệt Mã, không ngờ tới Diệp Tri Thu lại nhắc đến hai chữ này.
- Muốn tìm Hương Ba Lạp, tất phải tìm Điệt Mã.
Diệp Tri Thu lẩm bẩm nói.
Địch Thanh chấn động, vội la lên:
- Diệp Bộ đầu, rốt cuộc Điệp Mã là cái gì?
- Điệp Mã giống với Hương Ba Lạp, vốn là Tạng ngữ.
Diệp Tri Thu thở hắt ra, ánh mắt rạng rỡ:
- Ý tứ chân chính của Điệp Mã chính là Phục Tạng! Mà ý nghĩa của Hương Ba Lạp, chính là vùng đất yên vui, cũng có thể nói là trong lòng nhật nguyệt.
- Phục Tạng? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt?
Địch Thanh nghe giải thích, vẫn không hiểu.
Diệp Tri Thu nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Địch Thanh, cười khổ nói:
- Lúc trước ta nghe những điều này, cũng cảm thấy mê hoặc. Nhưng ngươi có biết “Đào Hoa Nguyên ký” không?
Địch Thanh chậm rãi gật đầu. Mặc dù hắn đọc không nhiều sách lắm, nhưng cũng biết tác phẩm nổi tiếng này là do Đào Uyên Minh thời Đông Tấn viết.
-
“ Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ...
Mấy lời ít ỏi đã phác họa ra thế ngoại đào nguyên trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Trong suy nghĩ của mọi người, chẳng phải đều có chốn đào nguyên sao. Chỉ là có người đã quên, cũng có ít người nhớ lại trong mộng…
Tại sao Diệp Tri Thu lại nhắc tới “Đào Hoa Nguyên ký”?
Diệp Tri Thu im lặng, cuối cùng nói:
- Ẩn trong suy nghĩ của mọi người, Hương Ba Lạp chính là chốn đào nguyên. Tuy nhiên… Chốn đào nguyên cũng không đủ để hình dung một phần vạn của Hương Ba Lạp. Trong truyền thuyết, xung quanh Hương Ba Lạp là núi tuyết, bên trong ấm áp như mùa xuân, cây cao bóng cả. Nơi đó là thánh địa tu hành, cung điện huy hoàng bao la hùng vĩ, chẳng những có thể vô ưu vô lo, còn có thể đạt được mong ước.
Địch Thanh ở bên cạnh nói:
- Diệp Bộ đầu, lời ngươi và lời của Thái hậu không khác nhau lắm, nhưng làm thế nào mới có thể tìm được Hương Ba Lạp này? Chốn đào nguyên? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt? Có phải muốn nói, tuy con người hướng đến vùng đất này, nhưng không ai tìm được?
Khóe miệng của hắn nở nụ cười chua xót, nghĩ những điều Diệp Tri Thu biết cũng có hạn.
Bỗng nhiên Diệp Tri Thu nhìn Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi. Đã có người tìm được Hương Ba Lạp.
Địch Thanh giật mình hỏi:
- Là ai?
Diệp Tri Thu thốt ra từng chữ:
- Phục Tạng có thể tìm được đường đến Hương Ba Lạp.
- Phục Tạng? Điệt Mã? Đó là loại người gì?
Ánh mắt Diệp Tri Thu sắc như lưỡi kiếm, bỗng như có sương mù bao phủ:
- Người đó rốt cuộc có phải là người không?
Y nói những điều kỳ quái, thấy Địch Thanh không hiểu, lại thấp giọng nói:
- Bên Tạng nhiễu loạn còn hơn xa Trung Nguyên, khiến cho rất nhiều đại điển Phật pháp và các loại chú văn không có cách nào truyền xuống được, Phật bèn đem những thứ này giấu ở một nơi… ở một nơi vô cùng kỳ lạ!
- Giấu ở nơi nào?
Tuy Địch Thanh không hiểu tại sao Diệp Tri Thu lại nói đến việc nhiễu loạn của xứ Tạng, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi.
Diệp Tri Thu chỉ ngón tay vào đầu của mình, một lúc lâu sau mới nói:
- Phật đem những điển tự đó giấu ở sâu trong ý thức của một số người, thì ra là giấu ở trong đầu một số người, để tránh cho những điển tự đó bị thất truyền. Đến khi thời cơ chín muồi, thần linh sẽ mở ra ý thức của những người này, lấy điển tự ra lưu truyền lại cho hậu thế.
Gió thu từ cuối chân trời thổi tới, giọng nói của Diệp Tri Thu có chút mơ hồ. Núi xa, sương mù, lá rụng lả tả, giống như tinh linh đang nhảy lên.
Địch Thanh rùng mình một cái, ngạc nghiên không ít, không thể tưởng tượng được câu chuyện lại như vậy. Thật lâu sau mới cười lớn rồi nói:
- Điều này thật khó làm cho người ta tin được.
Dường như trong mắt Diệp Tri Thu ẩn giấu nguồn gốc:
- Vậy Long Ngũ thì sao, không phải cũng khiến cho người ta khó mà tin được sao?
Địch Thanh không nói gì, hắn chỉ có thể thừa nhận, sự thần bí của Long Ngũ đúng là cũng không dễ tưởng tượng ra được.
Trên đời này, vốn có rất nhiều sự việc không thể giải thích được.
- Con người luôn không lưu tâm, cự tuyệt thừa nhận sự vật không thể hiểu, bởi vì bọn họ thấy kinh hãi, kinh hãi lực lượng thần bí không thể khống chế này. Con người vọng tưởng đem tất cả mọi việc nắm trong lòng bàn tay!
Diệp Tri Thu mỉm cười, trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ.
- Nhưng có thể khống chế cái gì? Con người ngay cả tình cảm của bản thân cũng không thể khống chế! Lần đầu ta nghe mấy chuyện này, phản ứng cũng giống như ngươi.
Địch Thanh im lặng một lát, hỏi
- Cái gì đã cải biến quan niệm của ngươi?
Diệp Tri Thu từ từ hỏi lại:
- Ngươi từng nghe nói đến Cách Tát Nhĩ Vương?
Địch Thanh lắc đầu, chần chờ nói:
- Kiến thức của ta ít, chưa từng nghe qua người này.
Diệp Tri Thu thở dài nói
- Đây không phải là người, mà là một vị thần. Biên giới Tây Tạng vẫn lưu truyền thần thoại về ông ta. Rất lâu về trước, thiên tai nhân họa tràn ngập đất Tạng, yêu ma quỷ quái hoành hành, vì thế ông trời phổ độ chúng sinh ra khỏi bể khổ, liền phái Các Tát Nhĩ Vương xuống. Ông trời ban cho ông ta ba loại năng lực là: thần, long, niệm…
- Năng lực thần, long còn dễ giải thích, nhưng cái gì gọi là niệm?
Địch Thanh hỏi.
Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát, nói:
- Niệm là một sức mạnh mãnh liệt của thần, so với Tu La còn hung hãn hơn. Một người muốn diệt trừ tà ác, chắc chắn phải có thần thông của Thần, năng lực của Long, và sự hung hãn của Niệm. Cát Tát Nhĩ Vương dựa vào ba loại thần thông này, đánh đông dẹp tây, nam chinh bắc chiến, đánh bại yêu ma xâm lấn quốc thổ, lại chiến thắng Bạch Trướng Vương của nước Hoắc Nhĩ, Tát Đan Vương của nước Khương, Tân Xích Vương của Môn Vực, Nặc Nhĩ Vương của Đại Thực… Sự tích về Cát Tát Nhĩ Vương, cho dù kể suốt mấy tháng cũng chưa chắc đã xong.
/485
|