Địch Thanh nghĩ tới trăm ngàn người đến tìm hắn. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, người đến tìm hắn lại là Lục ban trực trong Ngự Vi.
Rốt cuộc Phi Ưng có thủ đoạn gì, lại có thể sai khiến những người này chứ? Hay đây hoàn toàn là cái bẫy, Phi Ưng muốn lợi dụng những người này loại trừ Địch Thanh?
Địch Thanh không có đường rút lui, hắn theo quân quan đó ra khách điếm. Ngoài khách điếm sớm đã có hai con ngựa, Địch Thanh và quân quan đó lên ngựa, chạy về thành nam. Hai người tới ngoài thành, quân quan đó không nói, Địch Thanh cũng giữ im lặng. Hai người càng đi càng xa, dần dần đến một ngọn đồi cao, trong đó bụi gai trải rộng, vạn cây rậm rạp.
Mùa thu phía bắc tường thành, luôn sớm hơn một chút so với Giang Nam.
Địch Thanh âm thầm đề phòng, khó hiểu người đó tại sao dẫn mình tới chỗ này. Chẳng lẽ Phi Ưng muốn ở đây đợi hắn? Quân quan đó lên đồi, tới trong rừng rậm. Lúc này Địch Thanh phát hiện quả nhiên có một người đang đợi, nhưng người đó tuyệt không phải là Phi Ưng.
Người đó mặt đầy râu quai nón, thần sắc chất phác, trong mắt còn ẩn chứa bi thương lạnh lẽo hơn đêm mùa thu. Sau khi nhìn thấy Địch Thanh đến, toàn thân lại kịch liệt run lên. Bên cạnh y còn có cái hố, chôn một người không thành vấn đề. Địch Thanh không hiểu người này nhìn thấy mình sao lại sợ hãi. Quân quan đó tại sao dẫn mình gặp người này?
Quân quan đó nói:
- Y tên Thượng La Đa Đa, người của Lục ban trực trong Ngự Vi. Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba ban Túc vệ, phụ trách an toàn trong cung. Thượng La Đa Đa là tổ hổ, chức vụ lúc này là Tán đô đầu, mỗi tháng lãnh hai thạch gạo, năm lương bạc.
Địch Thanh xém chút nữa hỏi chuyện này liên quan gì ta? Nhưng thấy ánh mắt như tro tàn của Thượng La Đa Đa, lại không nói ra.
Quân quan đó lại nói:
- Ba ban phân ba tổ hổ, báo, gấu. Ban lãnh đạo tổ hổ là Mao Nô Lang Sinh, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của Thượng La Đa Đa.
Địch Thanh nhíu mày, vẫn có thể nhịn được, không hỏi. Quân quan đó đối với sự im lặng của Địch Thanh ngược lại có chút tán thưởng, nói với Thượng La Đa Đa:
- Ngươi có gì nói không?
Thương La Đa Đa lại cởi bỏ y phục, gấp lại đưa cho Địch Thanh nói:
- Đây là y phục của ta. Rồi cởi giày đưa cho Địch Thanh:
- Đây là giày của ta, người mặc chắc vừa.
Địch Thanh nhận lấy y phục và giày mà lòng tràn đầy hoang mang.
Thượng La Đa Đai lại tháo đao đưa tới:
- Đây là đao của ta, lúc ta đi đường, vai trái thấp, vai phải cao. Ta thích nhất ăn thịt dê hấp, không uống rượu, bình thường trầm mặc ít nói. Người thân đều chết rồi, ta không có nữ nhân. Tính cách keo kiệt, tiêu tiền tiết kiệm, ít nói chuyện.
Khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương:
- Kỳ thực những cái này ta đều viết ra rồi, ngươi có thể xem bức thư này.
Y đưa một bức thư cho Địch Thanh.
Địch Thanh cảnh giác trong lòng, chậm rãi nhận thư, nhưng không mở ra. Càng không hiểu Thượng La Đa Đa tại sao muốn nói những cái này.
Thượng La Đa Đa ánh mắt nhìn về mây trắng phương xa, đột nhiên nói câu:
- Vào thu rồi, lạnh đấy. Cổ tay y vừa lật, đã sáng lên đoạn đao lóng lánh, cố sức vung qua.
Trong mắt Địch Thanh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra. Vì đoạn đao đó không có đâm về phía hắn.
- Khì.
Sau một tiếng cười giễu cợt, đoạn đao đâm vào ngực. Nhát dao ngắn này của Thượng La Đa Đa, lại đâm vào ngực của chính mình.
Địch Thanh khiếp sợ vô cùng. Quân quan đó vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ tất cả đều trong dự liệu, nói với Thượng La Đa Đa:
- Ngươi yên tâm đi!
Thượng La Đa Đa ngã xuống mềm nhũn, rơi vào cái hố tự mình đào, co giật, không còn động đậy nữa. Nhưng hai tròng mắt vẫn mở to, gắt gao nhìn lên bầu trời xanh.
Gió lạnh nổi lên, se se một mùa thu vàng lục.
Địch Thanh chỉ cảm thấy cả người rét run, quay đầu nhìn về quân quan đó, khàn giọng nói:
- Tại sao?
Trong mắt quân quan đó lóe lên phần bi ai, nói:
- Vì y rất giống ngươi..
Địch Thanh không rõ mình giống Thượng La Đa Đa ở chỗ nào. Nhìn thấy y phục, đao đeo và giày, rồi nhìn cái hố, cuối cùng hiểu được:
- Các ngươi muốn ta đóng giả y?
Quân quan gật đầu, từng chữ nói:
- Không sai, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thượng La Đa Đa.
Trời thu mát mẻ như nước. Địch Thanh vào cung đảm nhiệm thị vệ đã hơn một tháng, không ai nhận ra sơ hở của Địch Thanh.
Thượng La Đa Đa vốn không nói nhiều. Dáng người giống như Địch Thanh, duy nhất không giống là Thượng La Đa Đa râu quai nón đầy mặt, còn Địch Thanh dung nhan tuấn lãng. Nhưng đây không phải là vấn đề, quân quan đó dẫn Địch Thanh vào cung đã cạo râu của Thượng La Đa Đa, dán từng sợi lên mặt Địch Thanh.
Địch Thanh thoắt một cái trở thành Thượng La Đa Đa trầm lặng ít nói.
Đây vốn là một hành động của kế hoạch tỉ mỉ, mỗi một bước đi, đều có sắp xếp chặt chẽ. Vì để Địch Thanh đột nhập vào cung ám sát Nguyên Hạo, không ngờ Phi Ưng có thể bảo Thượng La Đa Đa cam tâm chịu chết. Cũng có thể bảo thị vệ trong cung mạo hiểm mất đầu dẫn Địch Thanh vào cung.
Phi Ưng này, rốt cuộc lai lịch gì? Sao có bản lãnh như vậy?
Địch Thanh vẫn chưa có gặp Nguyên Hạo.
Đây là phủ Hưng Khánh, trong đây chính là hoàng cung của Nguyên Hạo. Nhưng Nguyên Hạo hình như rất ít tới chỗ này.
Địch Thanh cũng không vội. Hắn biết Nguyên Hạo tháng 10 sẽ đăng đàn xưng đế ở phía nam phủ Hưng Khánh. Nguyên Hạo luôn muốn cùng quần thần bàn chuyện ở điện Thiên Hòa. Lúc đó, có lẽ cũng là lúc hắn ra tay.
Từ sau khi Phi Ưng đưa Địch Thanh vào cung, không có hành động thêm bước gì. Có phải cũng đang đợi tiến hành hành động ám sát hôm đó không?
Địch Thanh vào cung hơn tháng, đã biết quân quan dẫn hắn vào cung tên Lãng Mai, vốn là một đội trưởng của tổ báo. Mao Nộ Lang Sinh của tổ hổ tính cách tàn nhẫn, lấy việc hành hạ con người làm thú vui. Cũng may Mao Nộ Lang Sinh hình như không có hứng thú gì với Địch Thanh. Hơn tháng nay, trong cung sóng im gió lặng.
Nhưng ngoài cung không có bình yên, nên nói là ngoài phủ Hưng Khánh không hề gió im sóng lặng. Sau khi Phi Ưng giết Hạ Tùy, ra khỏi phủ Hưng Khánh về hướng tây, dọc đường gây nên vô số sóng gió. Đương nhiên, những chuyện này đều đổ lên đầu Địch Thanh.
Địch Thanh còn không phải rất rõ ý của Phi Ưng. Nhưng rất nhẫn nhịn, đợi chờ tặng một đòn trí mạng cho Nguyên Hạo.
Chỉ cần giết Nguyên Hạo rồi, Địch Thanh chờ chết cũng được, chớ đừng nói những ngày này.
Hôm nay Địch Thanh sửa sang lại trang phục, chuẩn bị vào cung làm nhiệm vụ.
Lẻ loi đi trên con đường lớn đá xanh. Lúc này mùa thu mát lạnh, mây mênh mông, đột nhiên hắn nhớ tới những phong cảnh của Tắc Hạ, càng nhớ huynh đệ Tắc Hạ, lúc này thế nào?
Nguyên Hạo từ sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu mượn chiến thắng ra oai, tích cực chuẩn bị để xưng vương. Bên phía nhà Tống không biết nên ứng phó thế nào?
Đang lúc trầm tư, Địch Thanh đã tới trước cửa cung. Các binh lính kiểm tra qua thẻ bài, cho Địch Thanh vào cung. Trước khi Nguyên Hạo xưng đế, tuy nói phát triển Phiên học, xây ngũ quân, tạo bát bộ. Nhưng lễ nghĩa trong cung và Đại Tống giống nhiều khác ít. Địch Thanh ở lâu trong cung ứng phó thành thạo.
Hôm nay nhiệm vụ của Địch Thanh đảm nhiệm là phụ trách tuần tra xung quanh Đan Phượng Các. Cùng đội với Địch Thanh còn có ba người, lần lượt tên Thượng Khất, Ca Cổ và Xương Lý. Thượng Khất là đội trưởng của bốn người.
Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba tổ hổ, báo, gấu. Mỗi tổ lại phân hai mươi bốn đội. Mỗi đội lại có bốn người, tám người không bằng nhau, lần lượt tuần tra các nơi trọng yếu trong cung.
Đan Phượng Các vốn là chỗ của công chúa Đan Đan.
Sau khi Địch Thanh biết những tin tức này, không kìm được thở dài. Hắn biết công chúa Đan Đan nhất định không ở Đan Phượng Các. Nói như vậy canh giữ Đan Phượng Các, cũng chỉ là chuyện làm theo thông lệ.
Địch Thanh ở trong cung đã hơn tháng, nhưng chỉ có một lần đến cơ hội tới điện Nhân Hòa tuần tra. Trong đây vốn là chỗ quần thần nghị sự, Nguyên Hạo có lúc đi. Lễ nghi trong cung Nguyên Hạo tuy mô phỏng Biện Kinh, nhưng chỗ canh gác nghiêm mật hơn hẳn Biện Kinh. Địch Thanh tận mắt nhìn thấy qua, có một binh vệ vì xuất cung trễ một chút, đã bị chém đầu ngoài cửa cung.
Trong cung hộ vệ thay phiên canh gác nghiêm mật, như hoạt động theo kỳ, không chút rối loạn. Nếu Địch Thanh không phải dùng cách biến thành Thượng La Đa Đa, tuyệt không thể lẻn vào cung, chớ đừng nói ám sát Nguyên Hạo.
Từ phòng trực tới Đan Phượng Các, ở giữa phải qua điện Nhân Hòa. Lúc Địch Thanh qua điện Nhân Hòa, thấy một nhóm đại thần nhỏ tiếng thảo luận cái gì. Trong đó có một người giống như thư sinh đang đứng trước điện, ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc phóng khoáng. Địch Thanh thấy thư sinh đó có chút môn đạo, sợ lộ ra sơ hở, không dám nhìn nhiều, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi tới, liếc mắt, chợt nghĩ ngợi.
Nguời phía sau đó đầu tóc bạc trắng, thần sắc uy nghiêm. Chính là Hạ Thủ Vân!
Địch Thanh kiềm chế kích động, không dừng bước đi tránh phần đường của Hạ Thủ Vân. Địch Thanh chỉ thấy được Hạ Thủ Vân vội vàng đi tới trước điện, hướng về thư sinh đó trước điện hành lễ:
- Trung thư lệnh đại nhân, hạ quan đến trễ, xin thứ tội.
Địch Thanh trong lòng hơi rét, ngầm hiểu thì ra thư sinh đó chính là Trung thư lệnh Trương Nguyên.
Hắn biết Trung thư lệnh của Đại Tống chỉ là vinh quang, không có quyền thực. Ví dụ nói Bác vương gia chính là Trung thư lệnh của triều Tống, nhưng không có quyền lợi gì. Nguyên Hạo xây dựng quan chế, không nặng phù hoa, Trung thư lệnh dưới tay lại là người cực kỳ quan trọng. Nguyên Hạo tuy đều dùng người Phiên, Hán, nhưng do người Đảng Hạng nắm giữ quân quyền. Trương Nguyên là người Hán, lại có thể chức cao quyền trọng, không thể không nói là khác thường.
Địch Thanh không tiện xem nhiều, tùy tiện đi ra xa, vẫn còn nghe Trương Nguyên cười nói:
- Cơm ngon không sợ muộn. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu nhờ vào diệu kế của Hạ đại nhân, Ngột Tốt (tự xưng của Nguyên Hạo ở nước Tây Hạ, tiếng Hán có nghĩa là Thanh Thiên Tư) sẽ về, trước mắt phải nhờ Hạ đại nhân bày kế rồi.
Hạ Thủ Vân cười xòa:
- Nhất định, nhất định.
Địch Thanh nghe thấy bốn chữ “Ngột Tốt sẽ về” trong lòng khẽ động. Biết Nguyên Hạo vừa về, chính là lúc hắn động thủ.
Mọi người qua núi giả tới Đan Phượng Các, ngọc bính lưu ly khắp trên đường đi. Sự xa hoa ở chỗ này tuy không so với đại nội Biện Kinh. Nhưng cung điện khí thế khoáng đạt lại khí phách hơn người, ẩn chứa chí lớn của Nguyên Hạo.
Địch Thanh biết trên đường đi tuy là sóng yên gió lặng. Nhưng nếu đi nhầm chỗ, chỉ sợ trong nháy mắt có đao kiếm bổ tới. Bốn người đều buồn không ra tiếng. Địch Thanh lại để ý địa hình kiến trúc xung quanh. Hắn ở trong cung hơn tháng, duy nhất có thể làm chính là ghi nhớ vị trí hộ vệ và các nơi đi qua.
Chờ qua chỗ hoa viên, xa xa nhìn thấy nơi cây hoa bao phủ thấp thoáng hiện ra một lầu các mái cong. Địch Thanh chỉ biết, đã tới Đan Phượng Các.
Bốn người tới trước các. Thượng Khất và binh lính canh gác ở chỗ này trao đổi lệnh bài, liền dặn dò ba người phân đứng xung quanh lầu các. Mọi người giống như đóng cọc ở đó, im lặng không nói gì.
Lúc hoàng hôn, bình an vô sự. Thượng Khất thấy thời gian buông xuống không khỏi thở phào, chỉ chờ người đổi ca đến mọi người có thể xuất cung. Không ngờ tới lúc này, xa xa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, có bốn cô gái khiêng một cái kiệu nhỏ đi tới.
Thượng Khất tiến lên quát:
- Người đến là ai?
Rốt cuộc Phi Ưng có thủ đoạn gì, lại có thể sai khiến những người này chứ? Hay đây hoàn toàn là cái bẫy, Phi Ưng muốn lợi dụng những người này loại trừ Địch Thanh?
Địch Thanh không có đường rút lui, hắn theo quân quan đó ra khách điếm. Ngoài khách điếm sớm đã có hai con ngựa, Địch Thanh và quân quan đó lên ngựa, chạy về thành nam. Hai người tới ngoài thành, quân quan đó không nói, Địch Thanh cũng giữ im lặng. Hai người càng đi càng xa, dần dần đến một ngọn đồi cao, trong đó bụi gai trải rộng, vạn cây rậm rạp.
Mùa thu phía bắc tường thành, luôn sớm hơn một chút so với Giang Nam.
Địch Thanh âm thầm đề phòng, khó hiểu người đó tại sao dẫn mình tới chỗ này. Chẳng lẽ Phi Ưng muốn ở đây đợi hắn? Quân quan đó lên đồi, tới trong rừng rậm. Lúc này Địch Thanh phát hiện quả nhiên có một người đang đợi, nhưng người đó tuyệt không phải là Phi Ưng.
Người đó mặt đầy râu quai nón, thần sắc chất phác, trong mắt còn ẩn chứa bi thương lạnh lẽo hơn đêm mùa thu. Sau khi nhìn thấy Địch Thanh đến, toàn thân lại kịch liệt run lên. Bên cạnh y còn có cái hố, chôn một người không thành vấn đề. Địch Thanh không hiểu người này nhìn thấy mình sao lại sợ hãi. Quân quan đó tại sao dẫn mình gặp người này?
Quân quan đó nói:
- Y tên Thượng La Đa Đa, người của Lục ban trực trong Ngự Vi. Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba ban Túc vệ, phụ trách an toàn trong cung. Thượng La Đa Đa là tổ hổ, chức vụ lúc này là Tán đô đầu, mỗi tháng lãnh hai thạch gạo, năm lương bạc.
Địch Thanh xém chút nữa hỏi chuyện này liên quan gì ta? Nhưng thấy ánh mắt như tro tàn của Thượng La Đa Đa, lại không nói ra.
Quân quan đó lại nói:
- Ba ban phân ba tổ hổ, báo, gấu. Ban lãnh đạo tổ hổ là Mao Nô Lang Sinh, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của Thượng La Đa Đa.
Địch Thanh nhíu mày, vẫn có thể nhịn được, không hỏi. Quân quan đó đối với sự im lặng của Địch Thanh ngược lại có chút tán thưởng, nói với Thượng La Đa Đa:
- Ngươi có gì nói không?
Thương La Đa Đa lại cởi bỏ y phục, gấp lại đưa cho Địch Thanh nói:
- Đây là y phục của ta. Rồi cởi giày đưa cho Địch Thanh:
- Đây là giày của ta, người mặc chắc vừa.
Địch Thanh nhận lấy y phục và giày mà lòng tràn đầy hoang mang.
Thượng La Đa Đai lại tháo đao đưa tới:
- Đây là đao của ta, lúc ta đi đường, vai trái thấp, vai phải cao. Ta thích nhất ăn thịt dê hấp, không uống rượu, bình thường trầm mặc ít nói. Người thân đều chết rồi, ta không có nữ nhân. Tính cách keo kiệt, tiêu tiền tiết kiệm, ít nói chuyện.
Khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương:
- Kỳ thực những cái này ta đều viết ra rồi, ngươi có thể xem bức thư này.
Y đưa một bức thư cho Địch Thanh.
Địch Thanh cảnh giác trong lòng, chậm rãi nhận thư, nhưng không mở ra. Càng không hiểu Thượng La Đa Đa tại sao muốn nói những cái này.
Thượng La Đa Đa ánh mắt nhìn về mây trắng phương xa, đột nhiên nói câu:
- Vào thu rồi, lạnh đấy. Cổ tay y vừa lật, đã sáng lên đoạn đao lóng lánh, cố sức vung qua.
Trong mắt Địch Thanh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra. Vì đoạn đao đó không có đâm về phía hắn.
- Khì.
Sau một tiếng cười giễu cợt, đoạn đao đâm vào ngực. Nhát dao ngắn này của Thượng La Đa Đa, lại đâm vào ngực của chính mình.
Địch Thanh khiếp sợ vô cùng. Quân quan đó vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ tất cả đều trong dự liệu, nói với Thượng La Đa Đa:
- Ngươi yên tâm đi!
Thượng La Đa Đa ngã xuống mềm nhũn, rơi vào cái hố tự mình đào, co giật, không còn động đậy nữa. Nhưng hai tròng mắt vẫn mở to, gắt gao nhìn lên bầu trời xanh.
Gió lạnh nổi lên, se se một mùa thu vàng lục.
Địch Thanh chỉ cảm thấy cả người rét run, quay đầu nhìn về quân quan đó, khàn giọng nói:
- Tại sao?
Trong mắt quân quan đó lóe lên phần bi ai, nói:
- Vì y rất giống ngươi..
Địch Thanh không rõ mình giống Thượng La Đa Đa ở chỗ nào. Nhìn thấy y phục, đao đeo và giày, rồi nhìn cái hố, cuối cùng hiểu được:
- Các ngươi muốn ta đóng giả y?
Quân quan gật đầu, từng chữ nói:
- Không sai, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thượng La Đa Đa.
Trời thu mát mẻ như nước. Địch Thanh vào cung đảm nhiệm thị vệ đã hơn một tháng, không ai nhận ra sơ hở của Địch Thanh.
Thượng La Đa Đa vốn không nói nhiều. Dáng người giống như Địch Thanh, duy nhất không giống là Thượng La Đa Đa râu quai nón đầy mặt, còn Địch Thanh dung nhan tuấn lãng. Nhưng đây không phải là vấn đề, quân quan đó dẫn Địch Thanh vào cung đã cạo râu của Thượng La Đa Đa, dán từng sợi lên mặt Địch Thanh.
Địch Thanh thoắt một cái trở thành Thượng La Đa Đa trầm lặng ít nói.
Đây vốn là một hành động của kế hoạch tỉ mỉ, mỗi một bước đi, đều có sắp xếp chặt chẽ. Vì để Địch Thanh đột nhập vào cung ám sát Nguyên Hạo, không ngờ Phi Ưng có thể bảo Thượng La Đa Đa cam tâm chịu chết. Cũng có thể bảo thị vệ trong cung mạo hiểm mất đầu dẫn Địch Thanh vào cung.
Phi Ưng này, rốt cuộc lai lịch gì? Sao có bản lãnh như vậy?
Địch Thanh vẫn chưa có gặp Nguyên Hạo.
Đây là phủ Hưng Khánh, trong đây chính là hoàng cung của Nguyên Hạo. Nhưng Nguyên Hạo hình như rất ít tới chỗ này.
Địch Thanh cũng không vội. Hắn biết Nguyên Hạo tháng 10 sẽ đăng đàn xưng đế ở phía nam phủ Hưng Khánh. Nguyên Hạo luôn muốn cùng quần thần bàn chuyện ở điện Thiên Hòa. Lúc đó, có lẽ cũng là lúc hắn ra tay.
Từ sau khi Phi Ưng đưa Địch Thanh vào cung, không có hành động thêm bước gì. Có phải cũng đang đợi tiến hành hành động ám sát hôm đó không?
Địch Thanh vào cung hơn tháng, đã biết quân quan dẫn hắn vào cung tên Lãng Mai, vốn là một đội trưởng của tổ báo. Mao Nộ Lang Sinh của tổ hổ tính cách tàn nhẫn, lấy việc hành hạ con người làm thú vui. Cũng may Mao Nộ Lang Sinh hình như không có hứng thú gì với Địch Thanh. Hơn tháng nay, trong cung sóng im gió lặng.
Nhưng ngoài cung không có bình yên, nên nói là ngoài phủ Hưng Khánh không hề gió im sóng lặng. Sau khi Phi Ưng giết Hạ Tùy, ra khỏi phủ Hưng Khánh về hướng tây, dọc đường gây nên vô số sóng gió. Đương nhiên, những chuyện này đều đổ lên đầu Địch Thanh.
Địch Thanh còn không phải rất rõ ý của Phi Ưng. Nhưng rất nhẫn nhịn, đợi chờ tặng một đòn trí mạng cho Nguyên Hạo.
Chỉ cần giết Nguyên Hạo rồi, Địch Thanh chờ chết cũng được, chớ đừng nói những ngày này.
Hôm nay Địch Thanh sửa sang lại trang phục, chuẩn bị vào cung làm nhiệm vụ.
Lẻ loi đi trên con đường lớn đá xanh. Lúc này mùa thu mát lạnh, mây mênh mông, đột nhiên hắn nhớ tới những phong cảnh của Tắc Hạ, càng nhớ huynh đệ Tắc Hạ, lúc này thế nào?
Nguyên Hạo từ sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu mượn chiến thắng ra oai, tích cực chuẩn bị để xưng vương. Bên phía nhà Tống không biết nên ứng phó thế nào?
Đang lúc trầm tư, Địch Thanh đã tới trước cửa cung. Các binh lính kiểm tra qua thẻ bài, cho Địch Thanh vào cung. Trước khi Nguyên Hạo xưng đế, tuy nói phát triển Phiên học, xây ngũ quân, tạo bát bộ. Nhưng lễ nghĩa trong cung và Đại Tống giống nhiều khác ít. Địch Thanh ở lâu trong cung ứng phó thành thạo.
Hôm nay nhiệm vụ của Địch Thanh đảm nhiệm là phụ trách tuần tra xung quanh Đan Phượng Các. Cùng đội với Địch Thanh còn có ba người, lần lượt tên Thượng Khất, Ca Cổ và Xương Lý. Thượng Khất là đội trưởng của bốn người.
Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba tổ hổ, báo, gấu. Mỗi tổ lại phân hai mươi bốn đội. Mỗi đội lại có bốn người, tám người không bằng nhau, lần lượt tuần tra các nơi trọng yếu trong cung.
Đan Phượng Các vốn là chỗ của công chúa Đan Đan.
Sau khi Địch Thanh biết những tin tức này, không kìm được thở dài. Hắn biết công chúa Đan Đan nhất định không ở Đan Phượng Các. Nói như vậy canh giữ Đan Phượng Các, cũng chỉ là chuyện làm theo thông lệ.
Địch Thanh ở trong cung đã hơn tháng, nhưng chỉ có một lần đến cơ hội tới điện Nhân Hòa tuần tra. Trong đây vốn là chỗ quần thần nghị sự, Nguyên Hạo có lúc đi. Lễ nghi trong cung Nguyên Hạo tuy mô phỏng Biện Kinh, nhưng chỗ canh gác nghiêm mật hơn hẳn Biện Kinh. Địch Thanh tận mắt nhìn thấy qua, có một binh vệ vì xuất cung trễ một chút, đã bị chém đầu ngoài cửa cung.
Trong cung hộ vệ thay phiên canh gác nghiêm mật, như hoạt động theo kỳ, không chút rối loạn. Nếu Địch Thanh không phải dùng cách biến thành Thượng La Đa Đa, tuyệt không thể lẻn vào cung, chớ đừng nói ám sát Nguyên Hạo.
Từ phòng trực tới Đan Phượng Các, ở giữa phải qua điện Nhân Hòa. Lúc Địch Thanh qua điện Nhân Hòa, thấy một nhóm đại thần nhỏ tiếng thảo luận cái gì. Trong đó có một người giống như thư sinh đang đứng trước điện, ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc phóng khoáng. Địch Thanh thấy thư sinh đó có chút môn đạo, sợ lộ ra sơ hở, không dám nhìn nhiều, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi tới, liếc mắt, chợt nghĩ ngợi.
Nguời phía sau đó đầu tóc bạc trắng, thần sắc uy nghiêm. Chính là Hạ Thủ Vân!
Địch Thanh kiềm chế kích động, không dừng bước đi tránh phần đường của Hạ Thủ Vân. Địch Thanh chỉ thấy được Hạ Thủ Vân vội vàng đi tới trước điện, hướng về thư sinh đó trước điện hành lễ:
- Trung thư lệnh đại nhân, hạ quan đến trễ, xin thứ tội.
Địch Thanh trong lòng hơi rét, ngầm hiểu thì ra thư sinh đó chính là Trung thư lệnh Trương Nguyên.
Hắn biết Trung thư lệnh của Đại Tống chỉ là vinh quang, không có quyền thực. Ví dụ nói Bác vương gia chính là Trung thư lệnh của triều Tống, nhưng không có quyền lợi gì. Nguyên Hạo xây dựng quan chế, không nặng phù hoa, Trung thư lệnh dưới tay lại là người cực kỳ quan trọng. Nguyên Hạo tuy đều dùng người Phiên, Hán, nhưng do người Đảng Hạng nắm giữ quân quyền. Trương Nguyên là người Hán, lại có thể chức cao quyền trọng, không thể không nói là khác thường.
Địch Thanh không tiện xem nhiều, tùy tiện đi ra xa, vẫn còn nghe Trương Nguyên cười nói:
- Cơm ngon không sợ muộn. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu nhờ vào diệu kế của Hạ đại nhân, Ngột Tốt (tự xưng của Nguyên Hạo ở nước Tây Hạ, tiếng Hán có nghĩa là Thanh Thiên Tư) sẽ về, trước mắt phải nhờ Hạ đại nhân bày kế rồi.
Hạ Thủ Vân cười xòa:
- Nhất định, nhất định.
Địch Thanh nghe thấy bốn chữ “Ngột Tốt sẽ về” trong lòng khẽ động. Biết Nguyên Hạo vừa về, chính là lúc hắn động thủ.
Mọi người qua núi giả tới Đan Phượng Các, ngọc bính lưu ly khắp trên đường đi. Sự xa hoa ở chỗ này tuy không so với đại nội Biện Kinh. Nhưng cung điện khí thế khoáng đạt lại khí phách hơn người, ẩn chứa chí lớn của Nguyên Hạo.
Địch Thanh biết trên đường đi tuy là sóng yên gió lặng. Nhưng nếu đi nhầm chỗ, chỉ sợ trong nháy mắt có đao kiếm bổ tới. Bốn người đều buồn không ra tiếng. Địch Thanh lại để ý địa hình kiến trúc xung quanh. Hắn ở trong cung hơn tháng, duy nhất có thể làm chính là ghi nhớ vị trí hộ vệ và các nơi đi qua.
Chờ qua chỗ hoa viên, xa xa nhìn thấy nơi cây hoa bao phủ thấp thoáng hiện ra một lầu các mái cong. Địch Thanh chỉ biết, đã tới Đan Phượng Các.
Bốn người tới trước các. Thượng Khất và binh lính canh gác ở chỗ này trao đổi lệnh bài, liền dặn dò ba người phân đứng xung quanh lầu các. Mọi người giống như đóng cọc ở đó, im lặng không nói gì.
Lúc hoàng hôn, bình an vô sự. Thượng Khất thấy thời gian buông xuống không khỏi thở phào, chỉ chờ người đổi ca đến mọi người có thể xuất cung. Không ngờ tới lúc này, xa xa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, có bốn cô gái khiêng một cái kiệu nhỏ đi tới.
Thượng Khất tiến lên quát:
- Người đến là ai?
/485
|