Nguyên Hạo lại chỉ vào bình hoa sứ có màu tím như hoa hồng, nói:
-Bình này gọi là Tử La Khinh, trông thì không có điểm nào đặc biệt, nhưng nghe nói nó còn cứng cáp hơn cả sắt thép, nhẹ hơn cả gấm lụa, cũng là một dị vật. Còn bình sứ màu trắng này, gọi là Băng Hỏa Thiên, vào mùa hè, lạnh lẽo như băng, nhưng mùa Đông hàn lạnh, thì lại ấm áp như mùa xuân.
Quần thần trong điện nghe Nguyên Hạo giới thiệu, tuy không hiểu dụng ý của Nguyên Hạo, nhưng trong mắt họ đều lộ vẻ ngưỡng mộ. Chỉ có phía Trương Nguyên là nghiêm nghị, trong mắt có vẻ kinh hãi.
Hạ Thủ Vân khen ngợi nói:
-Vật kỳ lạ như vậy, tuy thần đã từng nghe nói qua ở Trung Nguyên, nhưng lại chưa thể sưu tập được. Không ngờ Ngột Tốt lại có tất cả, có thể coi là báu vật trời ban.
Nguyên Hạo giọng nhạt nhẽo nói:
-Thế ngươi bắt Thiết Bích Tướng Công, giúp ta đại thắng trong trận Tam Xuyên Khẩu, dùng máu tươi của mấy mươi ngàn quân Tống để trải bằng con đường thăng tiến của ngươi, phải chăng cũng chỉ vì muốn có được những chiếc bình sứ này ?
Hạ Thủ Vân khựng lại, không thể nói được lời nào. Gã là bè cánh của Thái hậu, sau khi Thái hậu mất, gã suốt ngày thấp thỏm lo âu vì chuyện biến động trong cung. Nhưng đây chẳng qua là một trong những nguyên do khiến gã phản bội, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi Đại Tống Ức Vũ sùng văn (đây là phương pháp và chiến lược trị quốc quan trọng nhất của Đại Tống), gã tuy tự cho rằng mình có công lao, nhưng luôn bị những kẻ văn nhân kia đè đầu cưỡi cổ, loại bình sứ như này, đó giờ vẫn luôn là món đồ xa xỉ, gã căn bản là không có cơ hội có được nó.
Nguyên Hạo nói một cách sắc bén, cắt trúng vào tim đen của Hạ Thủ Vân, nhưng Hạ Thủ Vân phải trả lời thế nào đây?
Nguyên Hạo thấy Hạ Thủ Vân không trả lời, thở dài một tiếng,
-Giá trị của bốn chiếc bình sứ này cộng lại, trị giá nghìn vàng, thậm chí…nghìn vàng cũng không mua được!
Trên mặt mọi người lộ vẻ tán đồng, bất thình lình Nguyên Hạo đột nhiên làm ra một chuyện mà tất cả mọi người đều không thể ngờ đến. Tay áo gã phất lên một cái, đã phất bay hộp gấm xuống đất.
Tiếng vỡ nát của men sứ vang lên, tựa hồ tiếng kêu rên của báu vật.
Bốn chiếc bình sứ trị giá nghìn vàng kia, thoáng chốc đã biến thành một đống vụn vỡ, chẳng đáng một xu.
Trong đám đông có người không thể thở nổi, có người thở dốc như trâu, cho dù là Địch Thanh đang trên xà nhà cũng có chút giật mình kinh hãi và hơi tiếc nuối, không hiểu rốt cục Nguyên Hạo muốn làm gì.
Nguyên Hạo chẳng nhìn đống vỡ nát kia, chỉ nhìn các quần thần trong điện, nói rõ ràng từng chữ một:
-Một đời anh hùng, để xưng vương xưng bá, nào thiết tha gấm vóc lụa là! Lại hà tất bị vật phàm tục lay chí anh hùng!
Địch Thanh giật mình trong lòng, chỉ đành cảm thán gã Nguyên Hạo này đích thật không phải người tầm thường.
Ý của Nguyên Hạo hết sức rõ ràng, quần thần Đại Tống tham luyến xa hoa, mê muội bất tỉnh, Nguyên Hạo gã tuyệt đối sẽ không giẫm chân lên vết xe đổ!
Trong điện yên lặng như tờ, mọi người nhìn đống mảnh vỡ mà ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Nguyên Hạo đột nhiên đứng dậy, ra khỏi ghế rồng, chậm rãi tiến gần đống sứ vỡ rồi ngồi xổm xuống. Ánh mắt mọi người đều toát lên vẻ hoài nghi, có người thậm chí còn cảm thấy Nguyên Hạo cũng có chút đau lòng đối với những bình sứ bị vỡ kia.
Đồ vật hoàn mỹ thế kia, vốn dĩ phải được thưởng thức chiêm ngưỡng, sao lại chỉ để nghe tiếng đổ bể chứ?
Nguyên Hạo đứng dậy, ngón tay thon dài đã gắp được một vật từ trong đống sứ vỡ kia, nhìn về phía Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Không biết ngươi có thể nói cho ta biết, đây là cái gì không?
Vẻ mặt Dã Lợi Vượng Vinh lại biến sắc, gã đã nhìn thấy rồi, trong tay Nguyên Hạo không ngờ lại có hạt sáp hoàn, bên trong vỏ sáp, đương nhiên có chứa đồ vật. (sáp hoàn :hình tròn, vỏ làm bằng sáp, bên trong chứa thuốc hoặc mật thư)
-Bên trong đồ sứ tinh tế như vậy sao lại có sáp hoàn nhỉ?
Dã Lợi Vượng Vinh cắn răng nói
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Có lẽ chính bởi vì đồ sứ tỉnh xảo đẹp đẽ, cho nên chẳng ai nỡ lòng làm vỡ nó, đương nhiên cũng sẽ không thể nào ngờ tới, bên trong nó lại chứa bí mật không thể nói ra được. Hoặc giả…Dã Lợi Vương, ngươi có thể nói cho ta biết đây là bí mật gì không?
Dã Lợi Vượng Vinh khôi phục sự điềm tĩnh, đột nhiên nói:
-Trước mắt hãy xem các nhân vật ở Tây Bắc, ngoài trừ Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ ra, còn có gã Chủng Thế Hành.
Ông ta đột nhiên chuyển chủ đề, khiến mọi người có chút mơ hồ khó hiểu.
Nguyên Hạo cũng chẳng thấy lạ, chỉ đáp lại nói:
-Đúng.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Phạm Trọng Yêm có chí cứu thiên hạ, Bàng Tịch có thể độc chiến một phương, Hàn Kỳ chính khí tinh nhuệ, Chủng Thế Hành thì lại giống y như con cáo vậy.
Nguyên Hạo nói:
-Ngươi nói đúng một phần. Theo ta nhận thấy, Phạm Trọng Yêm chỉ có chí cứu triều Tống, không có chí cứu thiên hạ. Triều Tống không phải thiên hạ, người có thể cứu lấy thiên hạ, chính là ta!
Trong lòng Địch Thanh không biết mùi vị thế nào, cũng chẳng hiểu Nguyên Hạo rốt cục là tự đại, hay là tự kỷ, hoặc là tự tin nhỉ?
Nhưng trong Đại Tống, lại có ai tự tin được nhường này?
Dã Lợi Vượng Vinh gật gật đầu nói:
-Đúng, ngươi vẫn luôn muốn thống trị thiên hạ, ngươi cho rằng chỉ có như vậy, mới là biện pháp cơ bản để giải quyết các phân tranh trong thiên hạ, ta không nói với ngươi về Phạm Trọng Yêm, ta chỉ muốn nói đến Chủng Thế Hành.
-Ngươi nói đi.
Nguyên Hạo luôn dùng khẩu khí điềm tĩnh không nhanh không chậm.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Chủng Thế Hành tuy là người ham của, nhưng gã lại là một con chó trông nhà trung thành của Triều Tống. Để đối phó với kẻ địch của triều Tống, không từ thủ đoạn nào. Ta biết rằng, nửa năm gần đây, gã đã chiêu mộ không ít kỳ nhân dị sĩ, tốn không ít tiền để thuê người thích sát ta. Gã muốn giết chết ta và Ngộ Khất.
Nguyên Hạo nói:
-Gã quá là nhỏ mọn.
Dã Lợi Vượng Vinh nghiêm giọng nói:
-Gã không phải nhỏ mọn, mà là gã không còn cách nào khác. Nếu gã theo Ngột Tốt người, chắc có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn. Nhưng gã cũng giống như Địch Thanh vậy, đều là đeo theo gông xiềng mà hành sự, bọn chúng một mặt phải đối phó với chúng ta, mặt khác còn phải đối phó với những gọng kiềm trong triều Tống. Ngột Tốt ngươi không cần vật phàm tục trói buộc hùng tâm, nhưng trên đời này, có mấy người giống Ngột Tốt đây?
Khóe miệng Địch Thanh gượng cười, không ngờ người hiểu bọn họ nhất, lại là kẻ địch!
Sắc mặt của Hạ Thủ Vân có chút khó coi, tuy Dã Lợi Vượng Vinh không nói rõ, nhưng cũng đâm gã một cái thật mạnh.
Nguyên Hạo trầm mặc không lời, Dã Lợi Vượng Vinh nói tiếp:
-Tuy rằng trông Chủng Thế Hành rất lỗ mảng, nhưng làm người vững vàng đanh thép, dụng ý của chúng ta rất đơn giản, dốc sức đánh hạ Quan Trung, tiến công Trung Nguyên. Dụng ý của Chủng Thế Hành cũng rất đơn giản, gã muốn loại trừ người trấn giữ Hoành Sơn là ta và Ngộ Khất, giành chiếm Hoành Sơn trước, bước lên cao điểm tấn công chúng ta. Chủng Thế Hành biết rằng, có ta và Ngộ Khất ở đây, quân Tống không thể nào đánh hạ Hoành Sơn được. Do đó nửa năm nay, Chủng Thế Hành đã vắt cạn óc để nghĩ ra kế sách nhằm loại bỏ ta, gã dùng kế ly gián mối quan hệ của ta, tặng ta tài phú, hứa tặng hậu lễ.
Nguyên Hạo cuối cùng cũng lên tiếng:
-Kế sách này cũng tương tự cách mà năm xưa chúng ta đã đối phó với Lý Sĩ Bân, có chút khuôn khổ cũ rích.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Trên đời này, cách càng cũ càng khuôn sáo thì lại càng có hiệu quả, bởi vì chúng ta đều là người phàm tục, tuy rằng ngươi là thiên đế, nhưng ngươi cũng phải sống trong dục giới.
Nguyên Hạo gật đầu nói:
-Ngươi nói không sai, nhưng ta không hiểu, ngươi nói những thứ này để làm gì?
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Ta biết Chủng Thế Hành có dùng kế phản gián, do đó ta phái người đi giả vờ hàng thuận, nhưng đương nhiên gã cũng thừa biết ta sẽ không hàng, do đó cứ mãi dở chiêu lá mặt lá trái với ta. Mấy ngày gần đây, hai bên thăm dò lẫn nhau, thật thật giả giả, nhưng mục đích của Chủng Thế Hành đã đạt được rồi, gã đã thành công ly gián ta và ngươi. Nếu ta nói với ngươi, bình sứ này đích thật là vật của ta mua, đây có lẽ là cạm bẫy của Chủng Thế Hành, đã cố ý lừa ta mua những chiếc bình sứ này, sau đó để ta bị người phát hiện, người có tin hay không?
Nguyên Hạo thở phào, từ tốn nói:
-Ngươi có tin ta tin ngươi không?
Dã Lợi Vượng Vinh ngơ người, cả hồi lâu cũng không trả lời được.
Ngươi có tin ta tin ngươi không?
Câu hỏi này rất đơn giản, nhưng ý nghĩa thì lại quá thâm sâu. Những lời Dã Lợi Vượng Vinh vừa nói rốt cục là thật hay là giả? Bất luận thật giả, rốt cục thì Nguyên Hạo có tin những gì Dã Lợi Vượng Vinh đã giải bày không? Cho dù Nguyên Hạo bảo tin, thế thì Dã Lợi Vượng Vinh có tin rằng Nguyên Hạo thật sự tin tưởng mình không?
Hạt giống nghi ngờ gieo xuống thì dễ, mọc rễ đâm chòi một cách nhanh chóng, nhưng muốn nhỏ bỏ nó triệt để, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản đâu.
-Bình này gọi là Tử La Khinh, trông thì không có điểm nào đặc biệt, nhưng nghe nói nó còn cứng cáp hơn cả sắt thép, nhẹ hơn cả gấm lụa, cũng là một dị vật. Còn bình sứ màu trắng này, gọi là Băng Hỏa Thiên, vào mùa hè, lạnh lẽo như băng, nhưng mùa Đông hàn lạnh, thì lại ấm áp như mùa xuân.
Quần thần trong điện nghe Nguyên Hạo giới thiệu, tuy không hiểu dụng ý của Nguyên Hạo, nhưng trong mắt họ đều lộ vẻ ngưỡng mộ. Chỉ có phía Trương Nguyên là nghiêm nghị, trong mắt có vẻ kinh hãi.
Hạ Thủ Vân khen ngợi nói:
-Vật kỳ lạ như vậy, tuy thần đã từng nghe nói qua ở Trung Nguyên, nhưng lại chưa thể sưu tập được. Không ngờ Ngột Tốt lại có tất cả, có thể coi là báu vật trời ban.
Nguyên Hạo giọng nhạt nhẽo nói:
-Thế ngươi bắt Thiết Bích Tướng Công, giúp ta đại thắng trong trận Tam Xuyên Khẩu, dùng máu tươi của mấy mươi ngàn quân Tống để trải bằng con đường thăng tiến của ngươi, phải chăng cũng chỉ vì muốn có được những chiếc bình sứ này ?
Hạ Thủ Vân khựng lại, không thể nói được lời nào. Gã là bè cánh của Thái hậu, sau khi Thái hậu mất, gã suốt ngày thấp thỏm lo âu vì chuyện biến động trong cung. Nhưng đây chẳng qua là một trong những nguyên do khiến gã phản bội, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi Đại Tống Ức Vũ sùng văn (đây là phương pháp và chiến lược trị quốc quan trọng nhất của Đại Tống), gã tuy tự cho rằng mình có công lao, nhưng luôn bị những kẻ văn nhân kia đè đầu cưỡi cổ, loại bình sứ như này, đó giờ vẫn luôn là món đồ xa xỉ, gã căn bản là không có cơ hội có được nó.
Nguyên Hạo nói một cách sắc bén, cắt trúng vào tim đen của Hạ Thủ Vân, nhưng Hạ Thủ Vân phải trả lời thế nào đây?
Nguyên Hạo thấy Hạ Thủ Vân không trả lời, thở dài một tiếng,
-Giá trị của bốn chiếc bình sứ này cộng lại, trị giá nghìn vàng, thậm chí…nghìn vàng cũng không mua được!
Trên mặt mọi người lộ vẻ tán đồng, bất thình lình Nguyên Hạo đột nhiên làm ra một chuyện mà tất cả mọi người đều không thể ngờ đến. Tay áo gã phất lên một cái, đã phất bay hộp gấm xuống đất.
Tiếng vỡ nát của men sứ vang lên, tựa hồ tiếng kêu rên của báu vật.
Bốn chiếc bình sứ trị giá nghìn vàng kia, thoáng chốc đã biến thành một đống vụn vỡ, chẳng đáng một xu.
Trong đám đông có người không thể thở nổi, có người thở dốc như trâu, cho dù là Địch Thanh đang trên xà nhà cũng có chút giật mình kinh hãi và hơi tiếc nuối, không hiểu rốt cục Nguyên Hạo muốn làm gì.
Nguyên Hạo chẳng nhìn đống vỡ nát kia, chỉ nhìn các quần thần trong điện, nói rõ ràng từng chữ một:
-Một đời anh hùng, để xưng vương xưng bá, nào thiết tha gấm vóc lụa là! Lại hà tất bị vật phàm tục lay chí anh hùng!
Địch Thanh giật mình trong lòng, chỉ đành cảm thán gã Nguyên Hạo này đích thật không phải người tầm thường.
Ý của Nguyên Hạo hết sức rõ ràng, quần thần Đại Tống tham luyến xa hoa, mê muội bất tỉnh, Nguyên Hạo gã tuyệt đối sẽ không giẫm chân lên vết xe đổ!
Trong điện yên lặng như tờ, mọi người nhìn đống mảnh vỡ mà ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Nguyên Hạo đột nhiên đứng dậy, ra khỏi ghế rồng, chậm rãi tiến gần đống sứ vỡ rồi ngồi xổm xuống. Ánh mắt mọi người đều toát lên vẻ hoài nghi, có người thậm chí còn cảm thấy Nguyên Hạo cũng có chút đau lòng đối với những bình sứ bị vỡ kia.
Đồ vật hoàn mỹ thế kia, vốn dĩ phải được thưởng thức chiêm ngưỡng, sao lại chỉ để nghe tiếng đổ bể chứ?
Nguyên Hạo đứng dậy, ngón tay thon dài đã gắp được một vật từ trong đống sứ vỡ kia, nhìn về phía Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Không biết ngươi có thể nói cho ta biết, đây là cái gì không?
Vẻ mặt Dã Lợi Vượng Vinh lại biến sắc, gã đã nhìn thấy rồi, trong tay Nguyên Hạo không ngờ lại có hạt sáp hoàn, bên trong vỏ sáp, đương nhiên có chứa đồ vật. (sáp hoàn :hình tròn, vỏ làm bằng sáp, bên trong chứa thuốc hoặc mật thư)
-Bên trong đồ sứ tinh tế như vậy sao lại có sáp hoàn nhỉ?
Dã Lợi Vượng Vinh cắn răng nói
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Có lẽ chính bởi vì đồ sứ tỉnh xảo đẹp đẽ, cho nên chẳng ai nỡ lòng làm vỡ nó, đương nhiên cũng sẽ không thể nào ngờ tới, bên trong nó lại chứa bí mật không thể nói ra được. Hoặc giả…Dã Lợi Vương, ngươi có thể nói cho ta biết đây là bí mật gì không?
Dã Lợi Vượng Vinh khôi phục sự điềm tĩnh, đột nhiên nói:
-Trước mắt hãy xem các nhân vật ở Tây Bắc, ngoài trừ Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ ra, còn có gã Chủng Thế Hành.
Ông ta đột nhiên chuyển chủ đề, khiến mọi người có chút mơ hồ khó hiểu.
Nguyên Hạo cũng chẳng thấy lạ, chỉ đáp lại nói:
-Đúng.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Phạm Trọng Yêm có chí cứu thiên hạ, Bàng Tịch có thể độc chiến một phương, Hàn Kỳ chính khí tinh nhuệ, Chủng Thế Hành thì lại giống y như con cáo vậy.
Nguyên Hạo nói:
-Ngươi nói đúng một phần. Theo ta nhận thấy, Phạm Trọng Yêm chỉ có chí cứu triều Tống, không có chí cứu thiên hạ. Triều Tống không phải thiên hạ, người có thể cứu lấy thiên hạ, chính là ta!
Trong lòng Địch Thanh không biết mùi vị thế nào, cũng chẳng hiểu Nguyên Hạo rốt cục là tự đại, hay là tự kỷ, hoặc là tự tin nhỉ?
Nhưng trong Đại Tống, lại có ai tự tin được nhường này?
Dã Lợi Vượng Vinh gật gật đầu nói:
-Đúng, ngươi vẫn luôn muốn thống trị thiên hạ, ngươi cho rằng chỉ có như vậy, mới là biện pháp cơ bản để giải quyết các phân tranh trong thiên hạ, ta không nói với ngươi về Phạm Trọng Yêm, ta chỉ muốn nói đến Chủng Thế Hành.
-Ngươi nói đi.
Nguyên Hạo luôn dùng khẩu khí điềm tĩnh không nhanh không chậm.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Chủng Thế Hành tuy là người ham của, nhưng gã lại là một con chó trông nhà trung thành của Triều Tống. Để đối phó với kẻ địch của triều Tống, không từ thủ đoạn nào. Ta biết rằng, nửa năm gần đây, gã đã chiêu mộ không ít kỳ nhân dị sĩ, tốn không ít tiền để thuê người thích sát ta. Gã muốn giết chết ta và Ngộ Khất.
Nguyên Hạo nói:
-Gã quá là nhỏ mọn.
Dã Lợi Vượng Vinh nghiêm giọng nói:
-Gã không phải nhỏ mọn, mà là gã không còn cách nào khác. Nếu gã theo Ngột Tốt người, chắc có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn. Nhưng gã cũng giống như Địch Thanh vậy, đều là đeo theo gông xiềng mà hành sự, bọn chúng một mặt phải đối phó với chúng ta, mặt khác còn phải đối phó với những gọng kiềm trong triều Tống. Ngột Tốt ngươi không cần vật phàm tục trói buộc hùng tâm, nhưng trên đời này, có mấy người giống Ngột Tốt đây?
Khóe miệng Địch Thanh gượng cười, không ngờ người hiểu bọn họ nhất, lại là kẻ địch!
Sắc mặt của Hạ Thủ Vân có chút khó coi, tuy Dã Lợi Vượng Vinh không nói rõ, nhưng cũng đâm gã một cái thật mạnh.
Nguyên Hạo trầm mặc không lời, Dã Lợi Vượng Vinh nói tiếp:
-Tuy rằng trông Chủng Thế Hành rất lỗ mảng, nhưng làm người vững vàng đanh thép, dụng ý của chúng ta rất đơn giản, dốc sức đánh hạ Quan Trung, tiến công Trung Nguyên. Dụng ý của Chủng Thế Hành cũng rất đơn giản, gã muốn loại trừ người trấn giữ Hoành Sơn là ta và Ngộ Khất, giành chiếm Hoành Sơn trước, bước lên cao điểm tấn công chúng ta. Chủng Thế Hành biết rằng, có ta và Ngộ Khất ở đây, quân Tống không thể nào đánh hạ Hoành Sơn được. Do đó nửa năm nay, Chủng Thế Hành đã vắt cạn óc để nghĩ ra kế sách nhằm loại bỏ ta, gã dùng kế ly gián mối quan hệ của ta, tặng ta tài phú, hứa tặng hậu lễ.
Nguyên Hạo cuối cùng cũng lên tiếng:
-Kế sách này cũng tương tự cách mà năm xưa chúng ta đã đối phó với Lý Sĩ Bân, có chút khuôn khổ cũ rích.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Trên đời này, cách càng cũ càng khuôn sáo thì lại càng có hiệu quả, bởi vì chúng ta đều là người phàm tục, tuy rằng ngươi là thiên đế, nhưng ngươi cũng phải sống trong dục giới.
Nguyên Hạo gật đầu nói:
-Ngươi nói không sai, nhưng ta không hiểu, ngươi nói những thứ này để làm gì?
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Ta biết Chủng Thế Hành có dùng kế phản gián, do đó ta phái người đi giả vờ hàng thuận, nhưng đương nhiên gã cũng thừa biết ta sẽ không hàng, do đó cứ mãi dở chiêu lá mặt lá trái với ta. Mấy ngày gần đây, hai bên thăm dò lẫn nhau, thật thật giả giả, nhưng mục đích của Chủng Thế Hành đã đạt được rồi, gã đã thành công ly gián ta và ngươi. Nếu ta nói với ngươi, bình sứ này đích thật là vật của ta mua, đây có lẽ là cạm bẫy của Chủng Thế Hành, đã cố ý lừa ta mua những chiếc bình sứ này, sau đó để ta bị người phát hiện, người có tin hay không?
Nguyên Hạo thở phào, từ tốn nói:
-Ngươi có tin ta tin ngươi không?
Dã Lợi Vượng Vinh ngơ người, cả hồi lâu cũng không trả lời được.
Ngươi có tin ta tin ngươi không?
Câu hỏi này rất đơn giản, nhưng ý nghĩa thì lại quá thâm sâu. Những lời Dã Lợi Vượng Vinh vừa nói rốt cục là thật hay là giả? Bất luận thật giả, rốt cục thì Nguyên Hạo có tin những gì Dã Lợi Vượng Vinh đã giải bày không? Cho dù Nguyên Hạo bảo tin, thế thì Dã Lợi Vượng Vinh có tin rằng Nguyên Hạo thật sự tin tưởng mình không?
Hạt giống nghi ngờ gieo xuống thì dễ, mọc rễ đâm chòi một cách nhanh chóng, nhưng muốn nhỏ bỏ nó triệt để, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản đâu.
/485
|