Nàng không ngờ được có lúc mình lại như vậy. Chưa bao giờ phải chịu tủi thế này khiến cho Đan Đan lại rơi lệ.
Địch Thanh cũng nằm xuống, mỏi mệt nói:
- Không được.
Đan Đan cắn răng thầm hận, không hiểu nổi Địch Thanh là người thế nào. Nàng định giật lấy túi nước nhưng sợ thanh đao trong tay Địch Thanh. Không biết bao lâu, Đan Đan cố gắng đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Nàng loạng choạng sắp ngã nhưng biết nằm xuống đây thì chỉ có một con đường chết.
Địch Thanh thở phào nói:
- Chờ một chút.
Đan Đan tức giận nói:
- Chờ cái gì? Chờ chết sao? Ngươi không đi ta đi.
Nàng cố sức đi được hơn mười trượng nhưng không nghe thấy có tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy Địch Thanh nằm ngửa trên cát thì vừa cuống vừa giận cũng nằm lên cát mà khóc.
Tuy nhiên nàng muốn khóc mà không khóc được, chỉ thầm nghĩ:
- Cố gắng chịu đựng chẳng bằng chết đi cho xong.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới cái chết là nàng lại run rẩy. Đan Đan nằm trên cát hơi liếc về phía Địch Thanh thì thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích như là đã chết. Đan Đan thầm rủa cho hắn chết đi nhưng lại sợ Địch Thanh chết thật.
Không biết trải qua bao lâu, Đan Đan đang mơ màng thì trong không trung đột nhiên vang lên tiếng chim kêu. Đan Đan cố gắng mở mắt thì thấy một con kền kền đang bổ xuống người mình liền vội vàng kêu to.
Tiếng kêu của nàng còn chưa dứt thì một ánh đao đã lóe lên chia con chim ra thành hai nửa. Máu tươi bắn cả lên người Đan Đan.
Cây đao cắt đứt đôi con chim vẫn tiếp tục xoay thêm mấy vòng trong không trung rồi cắm vào cồn cát.
Đan Đan sợ quá gần như ngất xỉu. Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Địch Thanh đi tới nhặt một nửa con chim mà hút máu. Đan Đan mới hiểu ra liền cầm lấy một nửa con chim nữa, làm theo Địch Thanh.
Sau khi máu chim vào trong thân thể, Đan Đan tỉnh táo hơn rồi đột nhiên nói:
- Ta hiểu rồi.
Địch Thanh không để ý tới, cầm xác con chim mà đi tới nhặt trường đao.
Đan Đan đi theo sau Địch Thanh mà nói:
- Võ công của ngươi rất cao... Đám bằng hữu của ta ít người bằng ngươi. Không phải ngươi đang đợi chết mà là giả chết chờ kền kền tới để uống máu của nó mà ra khỏi sa mạc đúng không?
Địch Thanh không trả lời, Đan Đan lại nói:
- Đúng rồi! Ta hiểu rồi. Chim ưng mặc dù nhanh nhưng chúng cũng phải uống nước. Vì vậy mà hướng kền kền bay tới chắc chắn có nước. Kền kên bay tới từ phía Tây, ngươi đi về phía đó. Cho dù thế nào chỉ cần chúng ta cố gắng tới được chỗ đõ, tìm được nguồn nước là có thể sống sót.
Địch Thanh cũng không ngờ được Đan Đan cũng rất thông minh. Đan Đan hưng phấn tới mức mặt hồng lên:
- Chỉ cần ngươi có khả năng chém chim thì chúng ta tiếp tục đi là có thể sống được. Ta thật sự quá thông minh.
Nhìn gương mặt đen của địch Thanh, Đan Đan vội hỏi:
- Có điều ta chỉ là người thông minh thứ hai. Ngươi còn thông minh hơn ta.
Địch Thanh cũng chẳng buồn giải thích, bước tới một cồn cát. Hắn chợt nhìn thấy một cái gì đó liền vội vàng đi tới.
Cách đó không xa không ngờ có một bàn tay lộ ra.
Địch Thanh đi tới gần thì thất vọng. Cái bàn tay đó rất thô không phải bàn tay của Phi Tuyết. Đan Đan cũng đi tới, sợ hãi nhìn Địch Thanh.
Cảm nhận người đó vẫn còn sống, Địch Thanh liền bới cát lôi người đó ra. Khi nhìn thấy mặt người đó, Địch Thanh liền ngẩn người. Đan Đan không nhìn rõ khuôn mặt người đó liền hỏi:
- Hắn còn sống không?
Địch Thanh trả lời:
- Hắn còn sống. Ngươi hẳn là biết người này.
Đan Đan cảm thấy ngạc nhiên:
- Làm thế nào mà ta biết? Ngươi biết... Ta chắc chắn không biết.
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ khiến đôi môi Đan Đan run run rồi toàn thân run theo...
Địch Thanh xoay khuôn mặt người đó về phía Đan Đan rồi nói:
- Đây chẳng phải là đại ca Thạch Đà của ngươi sao?
Người bị chôn trong cát chính là ác ma của sa mạc - Thạch Đà.
Địch Thanh không thể ngờ được Thạch Đà cũng bị vùi trong cát. Chuyện này cũng giống như một con cá lại bị chết đuối khiến cho người ta ngạc nhiên. Trước đây, mặc dù Địch Thanh chưa nghe thấy tên của Thạch Đà nhưng khi đi qua sa mạc cũng biết cái đạo lòng lang dạ sói. Càng là những người như Thạch Đà thì việc thích ứng với thời tiết còn hơn cả lạc đà. Nhưng người như vậy làm sao lại bị chôn ở trong cát?
Thạch Đà vẫn chưa chết. Địch Thanh bới y ra liền nhanh chóng phát hiện nguyên nhân y bị vùi ở đây.
Toàn thân Thạch Đà có ít nhất cả chục vết thương. Y bị vùi ở đây không phải vì sa mạc mà là do trọng thương. Lúc trước, Địch Thanh đối đầu với Thạch Đà cũng biết đao pháp của người này rất tốt, ở trong sa mạc ít người làm được cho y bị thương. Vậy ai làm cho Thạch Đà bị thương?
Địch Thanh suy nghĩ một lúc cũng không để ý tới việc Đan Đan sợ hãi.
Chẳng phải nàng cũng là muội muội của Thạch Đà hay sao? Tại sao thấy đại ca bị thương lại kinh hãi như vậy?
- Nước...nước...
Đôi môi Thạch Đà hơi động nhưng vẫn chưa mở mắt.
Địch Thanh do dự một chút nhưng cũng chuẩn bị cứu Thạch Đà. Hắn không phải là bồ tát nhưng cũng biết muốn tìm được Phi Tuyết thì nhất định phải có y.
- Không được cho y nước. - Đan Đan thấy Địch Thanh định cứu Thạch Đà liền hét to.
Địch Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác:
- Hắn chẳng phải là đại ca của ngươi sao? Tại sao ngươi không cứu hắn?
Sắc mặt của Đan Đan hết sức quái dị:
- Hắn không phải là đại ca của ta. Hắn là ác quỷ. Chính hắn đã bắt ta vào sa mạc. Ta van ngươi...ngươi không nên cứu hắn.
Nàng liên tục lùi lại, định bỏ chạy nhưng rồi không dám. Rời khỏi Địch Thanh thì nàng chỉ có một con đường chết. Tuy nhiên đứng ở đây thì lại cảm thấy sợ hãi.
Địch Thanh nhíu mày, cuối cùng cũng nhỏ một giọt nước vào miệng Thạch Đà.
Nước mắt Đan Đan rơi xuống đồng thời lên tiếng:
- Ngươi sẽ phải hối hận. Hắn là một tên ác quỷ. Nếu ngươi giết hắn rồi đưa đầu hắn tới phủ Hưng Khánh thì ít nhất cũng phải được cả ngàn lượng vàng. Nhưng nếu ngươi cứu hắn thì sau này sớm hay muộn cũng bị hắn cắn lại.
- Thế những lời của ngươi vừa rồi...đều là nói dối đúng không? - Địch Thanh hỏi ngược lại.
Đan Đan cứng người, run rẩy nói:
- Ta...không muốn lừa ngươi. Ta chỉ không muốn ngươi bỏ tay lại. Ta...rất sợ...
Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã, vô cùng đáng thương.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn Thạch Đà chằm chằm, một lúc sau mới nói:
- Ta muốn hỏi hắn một chuyện.
Đan Đan vội vàng kêu lên:
- Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi sa mạc thì ngươi có chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi. Thật sự, ngươi phải tin tưởng ta.
Nàng hết sức nôn nóng, âm thanh đầy sự lo sợ. Nhưng thấy mí mắt của Thạch Đà hơi động liền vội vàng im lặng, lùi về phía sau. Ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập sự thù hận.
Thạch Đà mở mắt ra thấy người đứng bên cạnh là Địch Thanh thì kinh ngạc. Địch Thanh thu túi nước, đưa con chim ứng cho Thạch Đà. Thạch Đà lập tức hiểu ý của Địch Thanh liền cầm lấy cắn. Nhìn y ăn thịt chim ưng đầy dữ tợn. Sắc mặt Đan Đan tái nhợt trốn sau lưng Địch Thanh.
Thạch Đà bị thương nặng, vết thương trên đùi còn nhìn thấy cả xương. Bên hông cũng có một vết thương như nhìn thấy cả ruột. Tuy nhiên y giống như một tảng đá, bị thương như vậy mà vẫn không chết. Sau khi y tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sau khi ăn hơn mười miếng, Thạch Đà mới dừng lại mà nói:
- Ngươi cứu ta nhưng ta không cảm ơn ngươi. Ta không cầu ngươi cứu ta.
Địch Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói:
- Ta cứu ngươi cũng là vì ngươi có thể nói cho ta một chuyện. Tất nhiên, nói hay không là quyền của ngươi.
- Chuyện gì?
- Đi cùng ta có một cô gái, mà ngươi đã gặp. Khi bão cát xuất hiện, ngươi có thấy cô ấy không?
Mi mắt của Thạch Đà hơi giật giật:
- Cô ấy là thế nào với ngươi?
Địch Thanh nói:
- Ta đang hỏi ngươi.
Thạch Đà cười lạnh:
- Thì sao?
Địch Thanh xoa xoa hai tay rồi nói:
- Chẳng sao cả. Được rồi! Cảm ơn.
Hắn bỏ Thạch Đà đó rồi xoay người rời đi. Đan Đan mừng rỡ vội vàng đi theo Địch Thanh nhưng vẫn không quên nói một câu:
- Nếu ngươi không ngại thì cứ đi theo chúng ta.
Nàng định dùng cách khích tướng. Nàng biết mạc dù Thạch Đà độc ác nhưng lại là người kêu ngạo. "Mặt ta dính đầy cát thế này, có thể Thạch Đà không nhận ra ta."
Thạch Đà thấy Địch Thanh đi xa thì sắc mặt thay đổi mấy lần. Địch Thanh không nói gì với y, chỉ cần bỏ mặc thì với những vết thương của mình nếu không ai giúp đỡ mà muốn sống thì khó hơn lên trời. Thấy Địch Thanh càng lúc đi càng xa, Thạch Đà không kìm được vội vàng nói:
- Sau đó ta chưa từng gặp lại cô ấy...nhưng nếu thương thế của ta tốt hơn, ta có thể giúp ngươi tìm được.
Đan Đan thầm kêu khổ. Địch Thanh xoay người, nói vọng lại:
- Ngươi có đi được không?
Thạch Đà cắn răng nói:
- Có thể.
Mặc dù y là ác quỷ nhưng cũng là một con người cứng rắn. Cho dù bị trọng thương như vậy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, giật vạt áo mà băng qua vết thương. Cây đao của y đã mất, nhưng vỏ đao vẫn còn. Thạch Đà lấy vỏ đao làm gậy cố gắng đi theo Địch Thanh.
Thạch Đà đi theo Địch Thanh cũng đơn giản là để ý tới cái túi nước trong tay hắn.
Đan Đan lẩm bẩm nói:
- Nước này hai người miễn cưỡng sử dụng, ba người chỉ sợ không đủ.
Địch Thanh lẩm bẩm:
- Một người chẳng phải tốt hơn sao?
Đan Đan lập tức kêu lên một tiếng. Nàng vốn rất sợ hãi Thạch Đà. Thấy y không thèm để ý tới mình thì mặc dù tức giận nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn. Nàng thầm nghĩ:" Hắn không nhận ra ta. Chờ khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ nói với ca ca cho dù là Thạch Đà hay Mộc Đà thì cũng biến thành Tử Đà.
Tuy nhiên dù sao thì nàng cũng trải qua một số đau khổ nên cơ bản không dám hy vọng ánh mắt của Thạch Đà độc ác như vậy mà không nhận ra mình. Thạch Đà không nói gì tới nàng cũng là vì không đánh lại Địch Thanh mà thôi.
Mối quan hệ giữa ba người có một sự tinh tế. Mạc dù cả ba đi cùng nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau. Cả ba đi tới tận hoàng hôn nhưng vẫn không hề có một con kền kền nào xuất hiện.
Thạch Đà biết kền kền mượn khí bay lượn, sau khi mặt trời lặn sẽ không xuất hiện. Nhưng y cũng không lo lắng bởi vì biết Địch Thanh sẽ không để cho mình chết.
Địch Thanh chia con kền kền ra thành ba phần, chi cho Thạch Đà một ít. Thạch Đà cũng chẳng khách khí cố gắng nuốt vào bụng. Nếu bàn về năng lực sinh tồn trong sa mạc thì y còn mạnh hơn Địch Thanh mấy phần.
Đan Đan hy vọng Thạch Đà bị nghẹn chết nhưng đáng tiếc là không được.
Trong đêm, mây mù bao phủ bầu trời nên không nhìn thấy trắng sao. Mọi người không nhận rõ phương hướng nên nghỉ lại. Bọn họ phải tiết kiếm sức lực vì biết nếu đi vô định trong sa mạc thì thậm chí có khả năng mất mạng.
Cả ba người tìm một cồn cát tránh gió, tạm thời tránh rét. Trong sa mạc, ban ngày trời nắng chói chang nhưng tới đêm nhiệt tản đi rất nhanh khiến cho không khí lại trở nên lạnh thấu xương. Thạch Đà ngồi như một tảng đá, y đã quen với thời tiết của sa mạc. Thể chết của Địch Thanh cao lớn, mặc dù bôn ba mệt mỏi nhưng thương thế cũng trở nên tốt hơn, chịu rét không thành vấn đề. Chỉ có Đan Đan là co người lại, khi tới đêm khuya liền lặng lẽ dịch tới bên cạnh Địch Thanh.
Mặc dù nàng cũng sợ lạnh nhưng còn sợ Thạch Đà hơn. Mặc dù Địch Thanh lạnh lùng nhưng cũng là người. Còn Thạch Đà là một tảng đá, là ác ma, là quỷ dữ chứ không phải là người.
Đêm dài từ từ trôi qua, cuối cùng ánh nắng đầu tiên cũng xuất hiện.
Đan Đan mở mắt nhìn về phía chân trời, cảm nhận sự yên tĩnh của sa mạc rồi ưu tư nhìn Địch Thanh. Thấy Địch Thanh không còn bên cạnh thì giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy vọt dậy. Nhưng khi Đan Đan nhìn thấy Địch Thanh ngồi trên cồn cát nhìn về phương xa thì nàng lại ngây người.
Xưa nay nàng quen được nịnh nọt, ở trong sa mạc nhiều ngày cũng sửa được chút tính tình. Vốn nàng chỉ cảm thấy Địch Thanh ương ngạnh nhưng khi thấy hắn cô đơn ngồi đó thì lại cảm thấy cho dù hắn có ngồi giữa cả vạn người, đứng trong một cái chợ đông đúc nhất thì cũng khó xóa đi nét cô độc trên gương mặt.
Đan Đan nhìn Địch Thanh, nhất thời quên mất mình đang ở sa mạc.
Địch Thanh thấy Đan Đan đứng dậy thì phủi bụi đất trên người chuẩn bị đi về phía Tây. Thạch Đà cũng đã đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Đan Đan một cái rồi tập tênh đi theo Địch Thanh.
Đan Đan mới bước đi, đột nhiên đá phải một cái gì đó làm cho nàng lảo đảo. Cúi đầu xuống, Đan Đan chợt phát hiện dưới chân có một chiếc hài. Chiếc hài đó cũng không đẹp đẽ chỉ dùng dây khô và lôi chim bện lại rất đơn sơ nhưng thật sự là cần thiết đối với Đan Đan.
Đan Đan mừng rỡ xỏ nó vào chân, cảm giác lông chim mềm mại xoa chịu cơn đau thì hết sức kích động.
Từ nhỏ tới giờ nàng đã đi cả trăm ngàn cái giầy nhưng chưa có cái nào vừa ý như hôm nay.
Địch Thanh cũng nằm xuống, mỏi mệt nói:
- Không được.
Đan Đan cắn răng thầm hận, không hiểu nổi Địch Thanh là người thế nào. Nàng định giật lấy túi nước nhưng sợ thanh đao trong tay Địch Thanh. Không biết bao lâu, Đan Đan cố gắng đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Nàng loạng choạng sắp ngã nhưng biết nằm xuống đây thì chỉ có một con đường chết.
Địch Thanh thở phào nói:
- Chờ một chút.
Đan Đan tức giận nói:
- Chờ cái gì? Chờ chết sao? Ngươi không đi ta đi.
Nàng cố sức đi được hơn mười trượng nhưng không nghe thấy có tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy Địch Thanh nằm ngửa trên cát thì vừa cuống vừa giận cũng nằm lên cát mà khóc.
Tuy nhiên nàng muốn khóc mà không khóc được, chỉ thầm nghĩ:
- Cố gắng chịu đựng chẳng bằng chết đi cho xong.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới cái chết là nàng lại run rẩy. Đan Đan nằm trên cát hơi liếc về phía Địch Thanh thì thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích như là đã chết. Đan Đan thầm rủa cho hắn chết đi nhưng lại sợ Địch Thanh chết thật.
Không biết trải qua bao lâu, Đan Đan đang mơ màng thì trong không trung đột nhiên vang lên tiếng chim kêu. Đan Đan cố gắng mở mắt thì thấy một con kền kền đang bổ xuống người mình liền vội vàng kêu to.
Tiếng kêu của nàng còn chưa dứt thì một ánh đao đã lóe lên chia con chim ra thành hai nửa. Máu tươi bắn cả lên người Đan Đan.
Cây đao cắt đứt đôi con chim vẫn tiếp tục xoay thêm mấy vòng trong không trung rồi cắm vào cồn cát.
Đan Đan sợ quá gần như ngất xỉu. Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Địch Thanh đi tới nhặt một nửa con chim mà hút máu. Đan Đan mới hiểu ra liền cầm lấy một nửa con chim nữa, làm theo Địch Thanh.
Sau khi máu chim vào trong thân thể, Đan Đan tỉnh táo hơn rồi đột nhiên nói:
- Ta hiểu rồi.
Địch Thanh không để ý tới, cầm xác con chim mà đi tới nhặt trường đao.
Đan Đan đi theo sau Địch Thanh mà nói:
- Võ công của ngươi rất cao... Đám bằng hữu của ta ít người bằng ngươi. Không phải ngươi đang đợi chết mà là giả chết chờ kền kền tới để uống máu của nó mà ra khỏi sa mạc đúng không?
Địch Thanh không trả lời, Đan Đan lại nói:
- Đúng rồi! Ta hiểu rồi. Chim ưng mặc dù nhanh nhưng chúng cũng phải uống nước. Vì vậy mà hướng kền kền bay tới chắc chắn có nước. Kền kên bay tới từ phía Tây, ngươi đi về phía đó. Cho dù thế nào chỉ cần chúng ta cố gắng tới được chỗ đõ, tìm được nguồn nước là có thể sống sót.
Địch Thanh cũng không ngờ được Đan Đan cũng rất thông minh. Đan Đan hưng phấn tới mức mặt hồng lên:
- Chỉ cần ngươi có khả năng chém chim thì chúng ta tiếp tục đi là có thể sống được. Ta thật sự quá thông minh.
Nhìn gương mặt đen của địch Thanh, Đan Đan vội hỏi:
- Có điều ta chỉ là người thông minh thứ hai. Ngươi còn thông minh hơn ta.
Địch Thanh cũng chẳng buồn giải thích, bước tới một cồn cát. Hắn chợt nhìn thấy một cái gì đó liền vội vàng đi tới.
Cách đó không xa không ngờ có một bàn tay lộ ra.
Địch Thanh đi tới gần thì thất vọng. Cái bàn tay đó rất thô không phải bàn tay của Phi Tuyết. Đan Đan cũng đi tới, sợ hãi nhìn Địch Thanh.
Cảm nhận người đó vẫn còn sống, Địch Thanh liền bới cát lôi người đó ra. Khi nhìn thấy mặt người đó, Địch Thanh liền ngẩn người. Đan Đan không nhìn rõ khuôn mặt người đó liền hỏi:
- Hắn còn sống không?
Địch Thanh trả lời:
- Hắn còn sống. Ngươi hẳn là biết người này.
Đan Đan cảm thấy ngạc nhiên:
- Làm thế nào mà ta biết? Ngươi biết... Ta chắc chắn không biết.
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ khiến đôi môi Đan Đan run run rồi toàn thân run theo...
Địch Thanh xoay khuôn mặt người đó về phía Đan Đan rồi nói:
- Đây chẳng phải là đại ca Thạch Đà của ngươi sao?
Người bị chôn trong cát chính là ác ma của sa mạc - Thạch Đà.
Địch Thanh không thể ngờ được Thạch Đà cũng bị vùi trong cát. Chuyện này cũng giống như một con cá lại bị chết đuối khiến cho người ta ngạc nhiên. Trước đây, mặc dù Địch Thanh chưa nghe thấy tên của Thạch Đà nhưng khi đi qua sa mạc cũng biết cái đạo lòng lang dạ sói. Càng là những người như Thạch Đà thì việc thích ứng với thời tiết còn hơn cả lạc đà. Nhưng người như vậy làm sao lại bị chôn ở trong cát?
Thạch Đà vẫn chưa chết. Địch Thanh bới y ra liền nhanh chóng phát hiện nguyên nhân y bị vùi ở đây.
Toàn thân Thạch Đà có ít nhất cả chục vết thương. Y bị vùi ở đây không phải vì sa mạc mà là do trọng thương. Lúc trước, Địch Thanh đối đầu với Thạch Đà cũng biết đao pháp của người này rất tốt, ở trong sa mạc ít người làm được cho y bị thương. Vậy ai làm cho Thạch Đà bị thương?
Địch Thanh suy nghĩ một lúc cũng không để ý tới việc Đan Đan sợ hãi.
Chẳng phải nàng cũng là muội muội của Thạch Đà hay sao? Tại sao thấy đại ca bị thương lại kinh hãi như vậy?
- Nước...nước...
Đôi môi Thạch Đà hơi động nhưng vẫn chưa mở mắt.
Địch Thanh do dự một chút nhưng cũng chuẩn bị cứu Thạch Đà. Hắn không phải là bồ tát nhưng cũng biết muốn tìm được Phi Tuyết thì nhất định phải có y.
- Không được cho y nước. - Đan Đan thấy Địch Thanh định cứu Thạch Đà liền hét to.
Địch Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác:
- Hắn chẳng phải là đại ca của ngươi sao? Tại sao ngươi không cứu hắn?
Sắc mặt của Đan Đan hết sức quái dị:
- Hắn không phải là đại ca của ta. Hắn là ác quỷ. Chính hắn đã bắt ta vào sa mạc. Ta van ngươi...ngươi không nên cứu hắn.
Nàng liên tục lùi lại, định bỏ chạy nhưng rồi không dám. Rời khỏi Địch Thanh thì nàng chỉ có một con đường chết. Tuy nhiên đứng ở đây thì lại cảm thấy sợ hãi.
Địch Thanh nhíu mày, cuối cùng cũng nhỏ một giọt nước vào miệng Thạch Đà.
Nước mắt Đan Đan rơi xuống đồng thời lên tiếng:
- Ngươi sẽ phải hối hận. Hắn là một tên ác quỷ. Nếu ngươi giết hắn rồi đưa đầu hắn tới phủ Hưng Khánh thì ít nhất cũng phải được cả ngàn lượng vàng. Nhưng nếu ngươi cứu hắn thì sau này sớm hay muộn cũng bị hắn cắn lại.
- Thế những lời của ngươi vừa rồi...đều là nói dối đúng không? - Địch Thanh hỏi ngược lại.
Đan Đan cứng người, run rẩy nói:
- Ta...không muốn lừa ngươi. Ta chỉ không muốn ngươi bỏ tay lại. Ta...rất sợ...
Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã, vô cùng đáng thương.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn Thạch Đà chằm chằm, một lúc sau mới nói:
- Ta muốn hỏi hắn một chuyện.
Đan Đan vội vàng kêu lên:
- Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi sa mạc thì ngươi có chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi. Thật sự, ngươi phải tin tưởng ta.
Nàng hết sức nôn nóng, âm thanh đầy sự lo sợ. Nhưng thấy mí mắt của Thạch Đà hơi động liền vội vàng im lặng, lùi về phía sau. Ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập sự thù hận.
Thạch Đà mở mắt ra thấy người đứng bên cạnh là Địch Thanh thì kinh ngạc. Địch Thanh thu túi nước, đưa con chim ứng cho Thạch Đà. Thạch Đà lập tức hiểu ý của Địch Thanh liền cầm lấy cắn. Nhìn y ăn thịt chim ưng đầy dữ tợn. Sắc mặt Đan Đan tái nhợt trốn sau lưng Địch Thanh.
Thạch Đà bị thương nặng, vết thương trên đùi còn nhìn thấy cả xương. Bên hông cũng có một vết thương như nhìn thấy cả ruột. Tuy nhiên y giống như một tảng đá, bị thương như vậy mà vẫn không chết. Sau khi y tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sau khi ăn hơn mười miếng, Thạch Đà mới dừng lại mà nói:
- Ngươi cứu ta nhưng ta không cảm ơn ngươi. Ta không cầu ngươi cứu ta.
Địch Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói:
- Ta cứu ngươi cũng là vì ngươi có thể nói cho ta một chuyện. Tất nhiên, nói hay không là quyền của ngươi.
- Chuyện gì?
- Đi cùng ta có một cô gái, mà ngươi đã gặp. Khi bão cát xuất hiện, ngươi có thấy cô ấy không?
Mi mắt của Thạch Đà hơi giật giật:
- Cô ấy là thế nào với ngươi?
Địch Thanh nói:
- Ta đang hỏi ngươi.
Thạch Đà cười lạnh:
- Thì sao?
Địch Thanh xoa xoa hai tay rồi nói:
- Chẳng sao cả. Được rồi! Cảm ơn.
Hắn bỏ Thạch Đà đó rồi xoay người rời đi. Đan Đan mừng rỡ vội vàng đi theo Địch Thanh nhưng vẫn không quên nói một câu:
- Nếu ngươi không ngại thì cứ đi theo chúng ta.
Nàng định dùng cách khích tướng. Nàng biết mạc dù Thạch Đà độc ác nhưng lại là người kêu ngạo. "Mặt ta dính đầy cát thế này, có thể Thạch Đà không nhận ra ta."
Thạch Đà thấy Địch Thanh đi xa thì sắc mặt thay đổi mấy lần. Địch Thanh không nói gì với y, chỉ cần bỏ mặc thì với những vết thương của mình nếu không ai giúp đỡ mà muốn sống thì khó hơn lên trời. Thấy Địch Thanh càng lúc đi càng xa, Thạch Đà không kìm được vội vàng nói:
- Sau đó ta chưa từng gặp lại cô ấy...nhưng nếu thương thế của ta tốt hơn, ta có thể giúp ngươi tìm được.
Đan Đan thầm kêu khổ. Địch Thanh xoay người, nói vọng lại:
- Ngươi có đi được không?
Thạch Đà cắn răng nói:
- Có thể.
Mặc dù y là ác quỷ nhưng cũng là một con người cứng rắn. Cho dù bị trọng thương như vậy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, giật vạt áo mà băng qua vết thương. Cây đao của y đã mất, nhưng vỏ đao vẫn còn. Thạch Đà lấy vỏ đao làm gậy cố gắng đi theo Địch Thanh.
Thạch Đà đi theo Địch Thanh cũng đơn giản là để ý tới cái túi nước trong tay hắn.
Đan Đan lẩm bẩm nói:
- Nước này hai người miễn cưỡng sử dụng, ba người chỉ sợ không đủ.
Địch Thanh lẩm bẩm:
- Một người chẳng phải tốt hơn sao?
Đan Đan lập tức kêu lên một tiếng. Nàng vốn rất sợ hãi Thạch Đà. Thấy y không thèm để ý tới mình thì mặc dù tức giận nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn. Nàng thầm nghĩ:" Hắn không nhận ra ta. Chờ khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ nói với ca ca cho dù là Thạch Đà hay Mộc Đà thì cũng biến thành Tử Đà.
Tuy nhiên dù sao thì nàng cũng trải qua một số đau khổ nên cơ bản không dám hy vọng ánh mắt của Thạch Đà độc ác như vậy mà không nhận ra mình. Thạch Đà không nói gì tới nàng cũng là vì không đánh lại Địch Thanh mà thôi.
Mối quan hệ giữa ba người có một sự tinh tế. Mạc dù cả ba đi cùng nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau. Cả ba đi tới tận hoàng hôn nhưng vẫn không hề có một con kền kền nào xuất hiện.
Thạch Đà biết kền kền mượn khí bay lượn, sau khi mặt trời lặn sẽ không xuất hiện. Nhưng y cũng không lo lắng bởi vì biết Địch Thanh sẽ không để cho mình chết.
Địch Thanh chia con kền kền ra thành ba phần, chi cho Thạch Đà một ít. Thạch Đà cũng chẳng khách khí cố gắng nuốt vào bụng. Nếu bàn về năng lực sinh tồn trong sa mạc thì y còn mạnh hơn Địch Thanh mấy phần.
Đan Đan hy vọng Thạch Đà bị nghẹn chết nhưng đáng tiếc là không được.
Trong đêm, mây mù bao phủ bầu trời nên không nhìn thấy trắng sao. Mọi người không nhận rõ phương hướng nên nghỉ lại. Bọn họ phải tiết kiếm sức lực vì biết nếu đi vô định trong sa mạc thì thậm chí có khả năng mất mạng.
Cả ba người tìm một cồn cát tránh gió, tạm thời tránh rét. Trong sa mạc, ban ngày trời nắng chói chang nhưng tới đêm nhiệt tản đi rất nhanh khiến cho không khí lại trở nên lạnh thấu xương. Thạch Đà ngồi như một tảng đá, y đã quen với thời tiết của sa mạc. Thể chết của Địch Thanh cao lớn, mặc dù bôn ba mệt mỏi nhưng thương thế cũng trở nên tốt hơn, chịu rét không thành vấn đề. Chỉ có Đan Đan là co người lại, khi tới đêm khuya liền lặng lẽ dịch tới bên cạnh Địch Thanh.
Mặc dù nàng cũng sợ lạnh nhưng còn sợ Thạch Đà hơn. Mặc dù Địch Thanh lạnh lùng nhưng cũng là người. Còn Thạch Đà là một tảng đá, là ác ma, là quỷ dữ chứ không phải là người.
Đêm dài từ từ trôi qua, cuối cùng ánh nắng đầu tiên cũng xuất hiện.
Đan Đan mở mắt nhìn về phía chân trời, cảm nhận sự yên tĩnh của sa mạc rồi ưu tư nhìn Địch Thanh. Thấy Địch Thanh không còn bên cạnh thì giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy vọt dậy. Nhưng khi Đan Đan nhìn thấy Địch Thanh ngồi trên cồn cát nhìn về phương xa thì nàng lại ngây người.
Xưa nay nàng quen được nịnh nọt, ở trong sa mạc nhiều ngày cũng sửa được chút tính tình. Vốn nàng chỉ cảm thấy Địch Thanh ương ngạnh nhưng khi thấy hắn cô đơn ngồi đó thì lại cảm thấy cho dù hắn có ngồi giữa cả vạn người, đứng trong một cái chợ đông đúc nhất thì cũng khó xóa đi nét cô độc trên gương mặt.
Đan Đan nhìn Địch Thanh, nhất thời quên mất mình đang ở sa mạc.
Địch Thanh thấy Đan Đan đứng dậy thì phủi bụi đất trên người chuẩn bị đi về phía Tây. Thạch Đà cũng đã đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Đan Đan một cái rồi tập tênh đi theo Địch Thanh.
Đan Đan mới bước đi, đột nhiên đá phải một cái gì đó làm cho nàng lảo đảo. Cúi đầu xuống, Đan Đan chợt phát hiện dưới chân có một chiếc hài. Chiếc hài đó cũng không đẹp đẽ chỉ dùng dây khô và lôi chim bện lại rất đơn sơ nhưng thật sự là cần thiết đối với Đan Đan.
Đan Đan mừng rỡ xỏ nó vào chân, cảm giác lông chim mềm mại xoa chịu cơn đau thì hết sức kích động.
Từ nhỏ tới giờ nàng đã đi cả trăm ngàn cái giầy nhưng chưa có cái nào vừa ý như hôm nay.
/485
|