Thì ra Địch Thanh bị Đa Văn Thiên Vương làm tổn thương não bộ, sau khi tỉnh lại đến giờ vẫn không còn sức để hoạt động, không thể xuất khí lực được.
Mấy năm nay nhờ có Vương Duy Nhất hết lòng châm cứu nên Địch Thanh mới tránh khỏi trở thành phế nhân, nhưng cây ngân châm trong đầu hắn thì Vương Duy Nhất cũng bó tay không lấy ra được.
Mặc dù Địch Thanh có thể hoạt động lại được nhưng hơi dùng sức một tí là trong đầu lại đau đớn và nhức nhối vô cùng, bởi vậy hai năm nay hắn tham gia Ma Khám đều thất bại ở giai đoạn kéo cung khai nỏ. Hôm nay nghe thấy người khác bàn tán về mình, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hắn rất căm uất, thực sự không muốn Quách Tuân vì mình mà bị chỉ trích nên dùng hết sức để kéo cung, dù đã kéo gãy trường cung nhưng trong đầu lập tức như bị thiết chùy đánh vào, đau đớn không chịu nổi mà ngất đi.
Ngày đó trước khi Quách Tuân tiến vào thung lũng Phi Long, ý định ban đầu là muốn rèn luyện cho Địch Thanh nhưng không ngờ lại khiến hắn bị trọng thương, thiếu chút nữa thì mất mạng. Trong lòng Quách Tuân hổ thẹn nên đã đem hơn một nửa công lao ở thung lũng Phi Long đẩy qua cho Địch Thanh, lại cố gắng giúp Địch Thanh lên tới chức quan Thập Tương. Nhưng Quách Tuân có thể làm đến Điện tiền Chỉ huy sứ, chịu trách nhiệm hộ vệ hoàng thượng, không chỉ vì võ công cao cường mà còn nhờ vào gia thế tốt. Địch Thanh không có xuất thân, chức Thập Tương này thì đã là năng lực cực hạn Quách Tuân tranh thủ cho hắn rồi.
Tuy chức quan Thập Tương không cao nhưng nhìn chung áo cơm không cần phải lo, mặc dù Quách Tuân vẫn còn áy náy nhưng Địch Thanh không hề có mảy may ý nghĩ trách hận Quách Tuân.
Trong lúc Địch Thanh còn đang đau lòng thì có một thiếu niên hoạt bát chạy đến nói:
- Địch nhị ca, thế nào rồi?
Người này chính là Quách Quỳ, chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu cũng đã cao lên nhiều, nhưng vẫn không thoát khỏi tính trẻ con. Cậu gọi Quách Tuân là đại ca, cho nên gọi Địch Thanh là nhị ca. Mấy năm qua, Địch Thanh sống ở kinh thành cùng với huynh đệ họ Quách vô cùng vui vẻ.
Địch Thanh lắc đầu, Quách Quỳ thấy Địch Thanh có vẻ chán nản, vội vàng an ủi:
- Địch nhị ca, đệ biết hết rồi, huynh không cần phải nói nữa.
Thấy có mấy người từ Anh Vũ lâu đi ra, nét mặt vênh váo tự đắc, Quách Quỳ nói tránh đi:
- Địch nhị ca, huynh đừng thấy mấy kẻ này tài trí hơn người, thật ra bọn chúng đều là ỷ vào công trạng của phụ thân cả thôi. Phụ thân của bọn chúng không phải nhậm chức ở trong Tam Ban thì cũng là quan to hai viện. Những người này chỉ như là đống phân, ấy mà lại có thể vào thẳng Anh Vũ lâu. Huynh so với bọn chúng còn giỏi hơn nhiều.
Địch Thanh thầm nghĩ: "Bây giờ mình còn không thể so với đống phân nữa.”
Hắn bèn nói lảng đi:
- Tiểu Quỳ, đệ tìm huynh có chuyện gì?
Hắn ngáp một cái, hứng thú tan hết.
Tròng mắt Quách Quỳ chuyển động, nói:
- Thiếu chút nữa quên nói cho huynh một chuyện, đại ca của đệ lại phải rời kinh rồi.
Địch Thanh lo lắng nói:
- Huynh ấy đi đâu, có nguy hiểm không?
Thì ra Quách Tuân tuy là Điện tiền Chỉ huy sứ nhưng bởi vì võ công cao cường, làm việc linh hoạt nên thường xuyên bị Tam Nha điều đi hỗ trợ phủ Khai Phong và quan phủ địa phương xử lý một số vụ án phức tạp, do đó Quách Tuân hiếm khi ở kinh thành.
Quách Quỳ nói:
- Huynh còn nhớ ba người Quách Mạc Sơn, Trương Hải và Vương Tắc không?
Địch Thanh vô cùng kinh ngạc nói:
- Đương nhiên là nhớ. Ba người này trước đây chính là thuộc hạ của Quách đại ca, sau đó mất tích ở thung lũng Phi Long, Quách đại ca lúc nào cũng nhớ mãi không quên... Ba người bọn họ làm sao vậy?
- Quách Mạc Sơn và Trương Hải tạo phản ở Thiểm Tây.
Quách Quỳ nhíu mày nói:
- Hiện tại thanh thế bọn họ không nhỏ, đã trở thành tai hoạ ngầm của triều đình. Đại ca biết tin bọn người Quách Mạc Sơn tạo phản, lập tức xin lệnh đi trước tới Thiểm Tây dẹp loạn. Đây dù sao cũng là thuộc hạ của huynh ấy, không rõ vì sao những người này không trở về kinh thành mà lại muốn tạo phản nhỉ?
Địch Thanh không muốn suy nghĩ nhiều, cười khổ nói:
- Chỉ hy vọng Quách đại ca mọi chuyện đều thuận lợi. Tiểu Quỳ, huynh đi dạo chút.
Hắn không được như ý, trong lòng chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh để tĩnh tâm. Quách Quỳ kêu lên:
- Được rồi, Địch nhị ca, đại ca của huynh sợ huynh ở kinh thành thiếu tiền tiêu nên nhờ người mang đến đây ba lượng bạc cho huynh. Này, đây này.
Nói xong, cậu chìa tay đưa ra ba lượng bạc, Địch Thanh không nhận, hỏi:
- Có thư không?
Con người Quách Quỳ chuyển động, cười nói:
- Đại ca của huynh không phải không biết chữ sao? Sao mà có thư được chứ?
Địch Thanh nói:
- Tiểu Quỳ, đệ không cần gạt huynh nữa, đây là Quách đại ca cho huynh đúng không?
Thấy Quách Quỳ không nói, Địch Thanh vỗ vỗ bả vai Quách Quỳ, nói:
- Tiểu Quỳ, huynh chỉ giúp Quách đại ca một lần, nhưng huynh ấy thật sự không nợ huynh cái gì hết, hai người đối với huynh quá tốt, huynh không cách nào báo đáp được.
Quách Quỳ cố gắng ưỡn lồng ngực gầy gò nói:
- Chúng ta có phải huynh đệ không? Nếu phải thì không cần nói ra những lời này.
Địch Thanh không nhịn được cười, dí mạnh cái mũi nó nói:
- Nhìn bộ dạng của đệ thật giống như một anh hùng hảo hán vậy. Huynh thật sự không thiếu tiền để dùng, chức quan Thập Tương này của huynh tuy là không làm gì được nhưng bổng lộc của triều đình thì cũng đủ cho huynh không cần lo chuyện ăn uống. Được rồi ... Còn phải làm phiền đệ một việc, huynh có tích góp được mấy lượng bạc, đệ quen biết nhiều, xem thử có thể giúp huynh chuyển số tiền này đến Phần Châu, đưa cho đại ca huynh hay không. Huynh ấy đã một thời gian dài không có tin tức của huynh, e rằng huynh ấy lo lắng.
Địch Thanh móc từ trong người ra thỏi bạc, trong lòng ít nhiều cũng có chút chua xót.
Trước đây, sau khi Địch Vân đánh thức được Địch Thanh, thấy đệ đệ yếu ớt nên hết sức lo lắng cho Địch Thanh, nhưng trong lòng lại nhớ thương Tiểu Thanh. Địch Thanh đương nhiên biết tâm sự của đại ca nên thúc giục y trở về. Quách Tuân còn vui vẻ đề nghị Địch Vân đưa Tiểu Thanh lên sống tại kinh thành, nhưng Địch Vân lại từ chối do không quen sinh hoạt ở kinh thành, bảo rằng kinh thành tốt thì tốt thật nhưng y không thích, hơn nữa quê nhà ở Tây Hà, gốc rễ ở Tây Hà, nên không muốn đến kinh thành. Vì thế sau khi Địch Vân thấy đệ đệ đã khỏe hơn thì liền quay về Tây Hà. Quách Tuân có phần khó hiểu nhưng trong lòng Địch Thanh lại biết, đại ca bởi vì chân què, không muốn đệ đệ mình bị mất mặt nên mới khăng khăng muốn quay về. Cũng may sau khi Địch Vân trở về Tây Hà cùng Tiểu Thanh làm buôn bán nhỏ, sống qua ngày cũng không đến nỗi nào.
Quách Quỳ nhìn thỏi bạc kia, thầm nghĩ: “Địch nhị ca này yếu mà không đuối.”
Không muốn để Địch Thanh khó xử, cậu nhận lấy bạc, nói:
- Được, đệ nhất định sẽ chuyển giúp huynh.
Sau khi tạm biệt Quách Quỳ, Địch Thanh cứ thế lững thững bước đi, thấy ven đường có quán rượu bèn đi vào kêu một cân rượu thường mà uống. Trong lòng hắn thầm tính toán, ở lại kinh thành có lẽ không phát triển được gì, còn muốn quay về Tây Hà thì lại càng không được. Mặt mình đã bị xăm chữ, cũng chẳng khác gì phạm nhân, gia nhập cấm quân không dễ, rời khỏi cấm quân lại càng khó khăn hơn. Hắn than nhẹ một tiếng, bỏ lại mười văn tiền rồi đi ra khỏi quán, nhất thời xung quanh mờ mịt, chỉ thấy tơ liễu bay bay, giống như bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phố xá náo nhiệt vô cùng, nhưng đều là tiếng ồn ào rầm rĩ của người khác, chẳng hề liên quan đến bản thân hắn.
Chợt nghe ở phía trước có tiếng trầm trồ khen ngợi, lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra mình đã đi qua Châu Kiều, đến chỗ Đại Tướng Quốc Tự. Nơi này có câu lan ngõa tứ, ca hát biểu diễn, đúng là cực kỳ náo nhiệt.
(Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Phố phường người qua kẻ lại, hôm nay quả là tiên hoa tranh diễm, vạn vật rộn ràng giữa tiết xuân, hai bên đường đầy cửa hàng và chợ hoa, muôn hồng nghìn tía, hương hoa len lỏi.
Địch Thanh dừng chân nghỉ ngơi, trong lòng đầy phiền muộn. Đúng lúc này phía trước vọng đến vài tiếng chiêng, có một đội kỵ mã chạy trước mở đường, phía sau là một đoàn văn nhân cưỡi ngựa trâm hoa, người nào cũng hớn hở, vó ngựa gõ nhẹ..
Có một người dân tấm tắc nói:
- Mau nhìn, mau nhìn kìa, thiên tử môn sinh đang dạo phố kìa.
Mấy năm nay nhờ có Vương Duy Nhất hết lòng châm cứu nên Địch Thanh mới tránh khỏi trở thành phế nhân, nhưng cây ngân châm trong đầu hắn thì Vương Duy Nhất cũng bó tay không lấy ra được.
Mặc dù Địch Thanh có thể hoạt động lại được nhưng hơi dùng sức một tí là trong đầu lại đau đớn và nhức nhối vô cùng, bởi vậy hai năm nay hắn tham gia Ma Khám đều thất bại ở giai đoạn kéo cung khai nỏ. Hôm nay nghe thấy người khác bàn tán về mình, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hắn rất căm uất, thực sự không muốn Quách Tuân vì mình mà bị chỉ trích nên dùng hết sức để kéo cung, dù đã kéo gãy trường cung nhưng trong đầu lập tức như bị thiết chùy đánh vào, đau đớn không chịu nổi mà ngất đi.
Ngày đó trước khi Quách Tuân tiến vào thung lũng Phi Long, ý định ban đầu là muốn rèn luyện cho Địch Thanh nhưng không ngờ lại khiến hắn bị trọng thương, thiếu chút nữa thì mất mạng. Trong lòng Quách Tuân hổ thẹn nên đã đem hơn một nửa công lao ở thung lũng Phi Long đẩy qua cho Địch Thanh, lại cố gắng giúp Địch Thanh lên tới chức quan Thập Tương. Nhưng Quách Tuân có thể làm đến Điện tiền Chỉ huy sứ, chịu trách nhiệm hộ vệ hoàng thượng, không chỉ vì võ công cao cường mà còn nhờ vào gia thế tốt. Địch Thanh không có xuất thân, chức Thập Tương này thì đã là năng lực cực hạn Quách Tuân tranh thủ cho hắn rồi.
Tuy chức quan Thập Tương không cao nhưng nhìn chung áo cơm không cần phải lo, mặc dù Quách Tuân vẫn còn áy náy nhưng Địch Thanh không hề có mảy may ý nghĩ trách hận Quách Tuân.
Trong lúc Địch Thanh còn đang đau lòng thì có một thiếu niên hoạt bát chạy đến nói:
- Địch nhị ca, thế nào rồi?
Người này chính là Quách Quỳ, chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu cũng đã cao lên nhiều, nhưng vẫn không thoát khỏi tính trẻ con. Cậu gọi Quách Tuân là đại ca, cho nên gọi Địch Thanh là nhị ca. Mấy năm qua, Địch Thanh sống ở kinh thành cùng với huynh đệ họ Quách vô cùng vui vẻ.
Địch Thanh lắc đầu, Quách Quỳ thấy Địch Thanh có vẻ chán nản, vội vàng an ủi:
- Địch nhị ca, đệ biết hết rồi, huynh không cần phải nói nữa.
Thấy có mấy người từ Anh Vũ lâu đi ra, nét mặt vênh váo tự đắc, Quách Quỳ nói tránh đi:
- Địch nhị ca, huynh đừng thấy mấy kẻ này tài trí hơn người, thật ra bọn chúng đều là ỷ vào công trạng của phụ thân cả thôi. Phụ thân của bọn chúng không phải nhậm chức ở trong Tam Ban thì cũng là quan to hai viện. Những người này chỉ như là đống phân, ấy mà lại có thể vào thẳng Anh Vũ lâu. Huynh so với bọn chúng còn giỏi hơn nhiều.
Địch Thanh thầm nghĩ: "Bây giờ mình còn không thể so với đống phân nữa.”
Hắn bèn nói lảng đi:
- Tiểu Quỳ, đệ tìm huynh có chuyện gì?
Hắn ngáp một cái, hứng thú tan hết.
Tròng mắt Quách Quỳ chuyển động, nói:
- Thiếu chút nữa quên nói cho huynh một chuyện, đại ca của đệ lại phải rời kinh rồi.
Địch Thanh lo lắng nói:
- Huynh ấy đi đâu, có nguy hiểm không?
Thì ra Quách Tuân tuy là Điện tiền Chỉ huy sứ nhưng bởi vì võ công cao cường, làm việc linh hoạt nên thường xuyên bị Tam Nha điều đi hỗ trợ phủ Khai Phong và quan phủ địa phương xử lý một số vụ án phức tạp, do đó Quách Tuân hiếm khi ở kinh thành.
Quách Quỳ nói:
- Huynh còn nhớ ba người Quách Mạc Sơn, Trương Hải và Vương Tắc không?
Địch Thanh vô cùng kinh ngạc nói:
- Đương nhiên là nhớ. Ba người này trước đây chính là thuộc hạ của Quách đại ca, sau đó mất tích ở thung lũng Phi Long, Quách đại ca lúc nào cũng nhớ mãi không quên... Ba người bọn họ làm sao vậy?
- Quách Mạc Sơn và Trương Hải tạo phản ở Thiểm Tây.
Quách Quỳ nhíu mày nói:
- Hiện tại thanh thế bọn họ không nhỏ, đã trở thành tai hoạ ngầm của triều đình. Đại ca biết tin bọn người Quách Mạc Sơn tạo phản, lập tức xin lệnh đi trước tới Thiểm Tây dẹp loạn. Đây dù sao cũng là thuộc hạ của huynh ấy, không rõ vì sao những người này không trở về kinh thành mà lại muốn tạo phản nhỉ?
Địch Thanh không muốn suy nghĩ nhiều, cười khổ nói:
- Chỉ hy vọng Quách đại ca mọi chuyện đều thuận lợi. Tiểu Quỳ, huynh đi dạo chút.
Hắn không được như ý, trong lòng chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh để tĩnh tâm. Quách Quỳ kêu lên:
- Được rồi, Địch nhị ca, đại ca của huynh sợ huynh ở kinh thành thiếu tiền tiêu nên nhờ người mang đến đây ba lượng bạc cho huynh. Này, đây này.
Nói xong, cậu chìa tay đưa ra ba lượng bạc, Địch Thanh không nhận, hỏi:
- Có thư không?
Con người Quách Quỳ chuyển động, cười nói:
- Đại ca của huynh không phải không biết chữ sao? Sao mà có thư được chứ?
Địch Thanh nói:
- Tiểu Quỳ, đệ không cần gạt huynh nữa, đây là Quách đại ca cho huynh đúng không?
Thấy Quách Quỳ không nói, Địch Thanh vỗ vỗ bả vai Quách Quỳ, nói:
- Tiểu Quỳ, huynh chỉ giúp Quách đại ca một lần, nhưng huynh ấy thật sự không nợ huynh cái gì hết, hai người đối với huynh quá tốt, huynh không cách nào báo đáp được.
Quách Quỳ cố gắng ưỡn lồng ngực gầy gò nói:
- Chúng ta có phải huynh đệ không? Nếu phải thì không cần nói ra những lời này.
Địch Thanh không nhịn được cười, dí mạnh cái mũi nó nói:
- Nhìn bộ dạng của đệ thật giống như một anh hùng hảo hán vậy. Huynh thật sự không thiếu tiền để dùng, chức quan Thập Tương này của huynh tuy là không làm gì được nhưng bổng lộc của triều đình thì cũng đủ cho huynh không cần lo chuyện ăn uống. Được rồi ... Còn phải làm phiền đệ một việc, huynh có tích góp được mấy lượng bạc, đệ quen biết nhiều, xem thử có thể giúp huynh chuyển số tiền này đến Phần Châu, đưa cho đại ca huynh hay không. Huynh ấy đã một thời gian dài không có tin tức của huynh, e rằng huynh ấy lo lắng.
Địch Thanh móc từ trong người ra thỏi bạc, trong lòng ít nhiều cũng có chút chua xót.
Trước đây, sau khi Địch Vân đánh thức được Địch Thanh, thấy đệ đệ yếu ớt nên hết sức lo lắng cho Địch Thanh, nhưng trong lòng lại nhớ thương Tiểu Thanh. Địch Thanh đương nhiên biết tâm sự của đại ca nên thúc giục y trở về. Quách Tuân còn vui vẻ đề nghị Địch Vân đưa Tiểu Thanh lên sống tại kinh thành, nhưng Địch Vân lại từ chối do không quen sinh hoạt ở kinh thành, bảo rằng kinh thành tốt thì tốt thật nhưng y không thích, hơn nữa quê nhà ở Tây Hà, gốc rễ ở Tây Hà, nên không muốn đến kinh thành. Vì thế sau khi Địch Vân thấy đệ đệ đã khỏe hơn thì liền quay về Tây Hà. Quách Tuân có phần khó hiểu nhưng trong lòng Địch Thanh lại biết, đại ca bởi vì chân què, không muốn đệ đệ mình bị mất mặt nên mới khăng khăng muốn quay về. Cũng may sau khi Địch Vân trở về Tây Hà cùng Tiểu Thanh làm buôn bán nhỏ, sống qua ngày cũng không đến nỗi nào.
Quách Quỳ nhìn thỏi bạc kia, thầm nghĩ: “Địch nhị ca này yếu mà không đuối.”
Không muốn để Địch Thanh khó xử, cậu nhận lấy bạc, nói:
- Được, đệ nhất định sẽ chuyển giúp huynh.
Sau khi tạm biệt Quách Quỳ, Địch Thanh cứ thế lững thững bước đi, thấy ven đường có quán rượu bèn đi vào kêu một cân rượu thường mà uống. Trong lòng hắn thầm tính toán, ở lại kinh thành có lẽ không phát triển được gì, còn muốn quay về Tây Hà thì lại càng không được. Mặt mình đã bị xăm chữ, cũng chẳng khác gì phạm nhân, gia nhập cấm quân không dễ, rời khỏi cấm quân lại càng khó khăn hơn. Hắn than nhẹ một tiếng, bỏ lại mười văn tiền rồi đi ra khỏi quán, nhất thời xung quanh mờ mịt, chỉ thấy tơ liễu bay bay, giống như bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phố xá náo nhiệt vô cùng, nhưng đều là tiếng ồn ào rầm rĩ của người khác, chẳng hề liên quan đến bản thân hắn.
Chợt nghe ở phía trước có tiếng trầm trồ khen ngợi, lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra mình đã đi qua Châu Kiều, đến chỗ Đại Tướng Quốc Tự. Nơi này có câu lan ngõa tứ, ca hát biểu diễn, đúng là cực kỳ náo nhiệt.
(Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Phố phường người qua kẻ lại, hôm nay quả là tiên hoa tranh diễm, vạn vật rộn ràng giữa tiết xuân, hai bên đường đầy cửa hàng và chợ hoa, muôn hồng nghìn tía, hương hoa len lỏi.
Địch Thanh dừng chân nghỉ ngơi, trong lòng đầy phiền muộn. Đúng lúc này phía trước vọng đến vài tiếng chiêng, có một đội kỵ mã chạy trước mở đường, phía sau là một đoàn văn nhân cưỡi ngựa trâm hoa, người nào cũng hớn hở, vó ngựa gõ nhẹ..
Có một người dân tấm tắc nói:
- Mau nhìn, mau nhìn kìa, thiên tử môn sinh đang dạo phố kìa.
/485
|