Trước mắt Địch Thanh hiện lên cái khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng đó. Đương nhiên là hắn biết Diệp Hỉ Tôn rồi, nhưng vì sao Diệp Hỉ Tôn lại giết tên họ Tào kia?
Lúc trước Diệp Hỉ Tôn bị Dạ Xoa đuổi giết vì bên mình mang theo một vật, chẳng lẽ khi đó Dạ Xoa đuổi giết Diệp Hỉ Tôn cũng chính là vì tấm bản đồ Hương Ba Lạp?
Dã Lợi Trảm Thiên, Diệp Hỉ Tôn, Dạ Xoa không ngờ cũng đều có liên quan tới Hương Ba Lạp.
Tâm tư Địch Thanh rối bời, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày càng trở nên mờ mịt như sương mù dầy đặc. Hắn trầm ngâm một lúc, rồi hỏi lại:
-Bá phụ, cháu từng gặp Diệp Hỉ Tôn hai lần, nhưng cũng hoàn toàn không hay biết gì về y cả. Người có biết gì về lai lịch của Diệp Hỉ Tôn không?
Bát Vương Gia lắc lắc đầu nói:
-Chúng ta chỉ tra ra được tên của y đăng ký ở quán trọ là Diệp Hỉ Tôn, còn những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả. Ta thậm chí có chút nghi ngờ cái tên này cũng là giả nữa.
Địch Thanh cũng có nghi ngờ này, trầm ngâm một lúc, Địch Thanh đã hạ quyết tâm, nói:
-Bá phụ, cháu không thể chờ đợi thêm được nữa, cháu bắt buộc lại phải đi Tây Bắc, hỏi thăm tung tích của tên Diệp Hỉ Tôn này. Hôm nay cháu sẽ đi cầu xin Thánh thượng, mong Người cho phép cháu xuất kinh.
Nét mặt Bát Vương Gia có vẻ mệt mỏi, gất gật đầu nói:
-Như vậy cũng tốt, ta và cháu phân công nhau đi tìm, không chừng có thể sẽ nhanh hơn chút. Thánh thượng sẽ cho cháu xuất kinh chứ?
Địch Thanh kinh ngạc hỏi:
-Sao bá phụ lại nói thế?
Bát Vương Gia muốn nói thêm nhưng lại thôi, một lúc sau mới đáp:
-Cháu hãy nói với Thánh thượng việc xuất kinh trước, tuy nhiên….nếu Người không chịu, cháu cũng chớ có xung đột với Người, tất cả nên lấy thương lượng làm chính nhé.
Địch Thanh rời Vương phủ mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy Bát Vương Gia dường như không coi trọng việc hắn sẽ xuất kinh.
Trong lòng cười đau khổ, thầm nghĩ người khác đều mong muốn được vào kinh, chỉ có hắn muốn xuất kinh, chẳng lẽ cũng khó sao? Địch Thanh đến đại nội với lệnh bài thông hành nên không hề gặp trở ngại gì.
Hắn là cấm quân duy nhất trong cung không cần làm nhiệm vụ, nhưng lại có thể mang đao hoành hành. Đám thị vệ điện tiền sớm đã nhận ra Địch Thanh, thấy Địch Thanh tới ánh mắt có chút hâm mộ, cũng biết rằng Địch Thanh là người được tin cậy trong mắt Thiên tử, nên vội vàng đón tiếp.
Địch Thanh dù trong lòng lo lắng, nhưng vẫn gật đầu ra hiệu với đám người kia. Sau khi tới Đế cung, Triệu Trinh cũng đang đi tới đi lui, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn thấy Địch Thanh liền cười nói:
-Địch Thanh, sao trễ thế này ngươi mới đến?
Địch Thanh thấy tâm trạng Triệu Trinh dường như rất tốt, trong lòng vui mừng, cung kính hành lễ nói:
-Thánh Thượng, thần có việc dở dang nên đến muộn một chút, mong Thánh thượng thứ tội.
Vốn cho rằng Triệu Trinh sẽ hói hắn có việc gì, Địch Thanh sẽ mượn cớ xuống thang để nhắc tới chuyện xuất kinh. Không ngờ Triệu Trinh lại không hề hỏi tới, chỉ nói:
-Ngươi đến là tốt rồi, ngươi đoán thử xem, hôm nay Trẫm cho gọi ngươi tới là có chuyện quan trọng gì?
Địch Thanh có chút kỳ quái, thấy Triệu Trinh hứng thú lên cao, đành tạm hoãn lại vấn đề của mình, dò hỏi:
-Thánh thượng cho triệu thần tới, chắc là có chuyện liên quan tới Tây bắc?
Triệu Trinh cười đáp:
-Địch Thanh, ngươi quả là người rất hiểu lòng Trẫm. Ta tìm ngươi có hai việc, trong đó có một việc liên quan đến Tây Bắc.
Địch Thanh thầm nghĩ, có một việc liên quan đến Tây Bắc, còn một việc khác là gì? Bất chợt nghe Triệu Trinh nói:
-Tây Bình Vương Triệu Nguyên Hạo năm ngoái khởi binh xâm chiếm vùng biên giới của ta, khiến quân Bảo An gặp nạn. Nếu không phải có ngươi dũng mãnh, cùng với bọn Võ Anh đốt trại Hậu Kiều thì Đại Tống của chúng ta có thể đã bị mất hết thể diện. Hừ! Ta đã cho dừng chợ Dác ở Tây Bắc, bọn chúng sẽ không có cách nào giao dịch được với ta, tổn thất càng nhiều. Lúc này, Triệu Nguyên Hạo phái sứ giả đi cầu cứu Phạm Ung, mong chúng ta mở lại chợ Dác, bọn chúng lại mong cầu hòa với chúng ta.
Trong lòng Địch Thanh bất an, dè dặt nói:
-Thánh thượng, thần biết đám người Đảng Hạng lòng muông dạ thú, Nguyên Hạo lại càng là kẻ lắm mưu nhiều kế đã lâu. Mấy năm nay, Nguyên Hạo đã chiêu nạp những người rất kỳ dị, tăng cường quân đội chuẩn bị chiến tranh, làm sao có thể dễ dàng nghỉ binh vậy? Thần chỉ e bên trong có âm mưu.
Triệu Trinh nhíu mày nói:
-Trẫm đã biết ngươi nhất định sẽ hiểu tâm tư của Trẫm, cũng có thể nhìn xuyên thấu ý đồ của Triệu Nguyên Hạo. Động tác này của Triệu Nguyên Hạo đa phần là làm tê liệt Trẫm. Trẫm đã sớm điều hai người Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn đi Tây Bắc chuẩn bị chiến tranh, lãnh binh đề phòng người Đảng Hạng.
Địch Thanh dò hỏi:
-Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn? Thần kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua tên họ.
Triệu Trinh đáp:
-Lưu Bình vốn là con nhà tướng, văn võ song toàn, trước kia làThứ sử Lô Châu, từng vài lần bình định dân di cư phản loạn. Lần này đi đối phó với người Đảng Hạng, dự đoán sẽ không phụ sự hy vọng của Trẫm. Thạch Nguyên Tôn cũng là con nhà hổ tướng, có thể gánh vác nhiệm vụ lớn.
Đang nói cao hứng, đột nhiên thở mạnh một hơi thật dài.
Địch Thanh không hiểu, hỏi:
-Thánh thượng nếu đã tìm được người để đối phó với Nguyên Hạo vì sao còn thở dài?
Triệu Trinh cau mày buồn rầu nói:
-Vua tôi chúng ta tuy biết rằng Nguyên Hạo dã tâm rất lớn, nhưng đám lão thần trong triều này, nghe tin Nguyên Hạo cầu hòa, xin được mở lại chợ Dác thì đều dâng tấu phân tích nói người Man ở Tây Bắc dễ trấn an, không cần binh đao. Bọn họ già cả nên hồ đồ hết rồi, một lòng muốn cầu ổn định, nhưng không có chí tiến thủ. Hiện giờ trong triều rất nhiều người phản đối việc Trẫm động binh, Trẫm hận một nỗi không thể…đuổi hết đám người bọn họ ra khỏi kinh thành.
Triệu Trinh tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng biết rằng tuyệt đối không thể làm như thế. Thái hậu vừa mất, anh ta đã dứt khoát thay đổi đám quan viên trong triều, đám thần tử thân cận lúc trước lên tiếng vì anh ta, lần lượt bỏ đi lấy lòng Thái hậu. Nhưng bất luận là loại thần tử nào thì xem ra cũng đều rất ghét chiến tranh. Nếu giờ anh ta lại thử thách đám thần tử này, chỉ e không đợi được đến lúc động binh ở Tây Bắc thì Biện Kinh đã bị lọan trước.
Địch Thanh biết trong lòng Triệu Trinh vẫn hận Nguyên Hạo. Thấy Triệu Trinh buồn phiền, Địch Thanh an ủi nói:
-Thánh thượng cũng đừng quá lo lắng. Việc giao chiến này không thể ngày một ngày hai có thể giải quyết được ngay. Phiến loạn Tây bắc xảy ra từ lâu, muốn bình định được thì việc cần gấp nhất lúc này không phải là xuất binh, mà là cho binh sĩ luyện tập chuẩn bị chiến tranh. Thần từng ở Tây Bắc một thời gian, phát hiện quân lính vùng biên thùy trang bị đơn sơ, tướng không biết quân. kỵ binh thiếu thốn, có thể thấy khuyết điểm rất lớn. Nếu thật sự phải xuất binh, thực không dám giấu, phần thắng sẽ không nhiều. Tình hình này nhất định phải thay đổi.
Triệu Trinh tỉnh táo lại, thở một hơi thất dài nói:
-Ngươi nói đúng.
Rồi cười ha hả nói tiếp:
-Địch Thanh, những điều ngươi nói giống với đám người Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Âu Dương Tu. Xem ra ngươi cũng có tài năng đấy chứ. Đúng rồi, lần trước Phạm Ung đem tấu chương đến nói, Chủng Thế Hành và ngươi kiến nghị xây dựng lại Khoan Châu, nói rằng nếu xây thành, bên phải có thể giúp thế lực Duyên Châu vững chắc, bên trái có thể tập trung trồng kê cho Hà Đông, phía bắc có thể tính toán cho Ngân Hạ. Ngươi nói rất hay, cả triều nếu bàn về người có chí tiến thủ thì ngươi được tính là một trong số đó.
Địch Thanh xấu hổ nói:
-Thần chẳng qua là nghe Chủng Thế Hành nói thôi. Đây mới chỉ là kiến nghị, còn chủ ý thật sự là của Chủng Thế Hành.
Triệu Trinh nói:
-Sau khi Trẫm nhận được tấu chương của Phạm Ung thì đã khen thưởng hắn, lại bắt đầu sử dụng lại Chủng Thế Hành, bổ nhiệm hắn thành chủ thành sự sửa thành. Đúng rồi…
Triệu Trinh cười đắc ý nói tiếp:
-Thành vẫn chưa xây lên, tuy nhiên Trẫm đã nghĩ kỹ tên cho thành trì rồi, gọi là thành Thanh Giản, Thanh trong từ thiên thanh, Giản trong sơn giản (khe suối). Đây là công đầu tiên mà Địch Thanh ngươi vì Trẫm đã chống lại người Đảng Hạng vùng Tây Bắc đạt được. Thanh Giản, Thanh kiến…haha.
Lúc này Địch Thanh mới hiểu Triệu Trinh đặt tên như vậy là nói Khoan Châu do Địch Thanh hắn xây dựng. Có chút lo sợ, nghi hoặc, cũng có đôi chút cảm động, Địch Thanh đáp:
-Thánh thượng, thành trì do ai xây không quan trọng, nhưng việc Thánh thượng trọng dụng người tài như Chủng Thế Hành mới chính là điều may mắn của Tây bắc.
Triệu Trinh đi tới đi lui trong điện, trầm ngâm nói:
-Trẫm đã điều tra rõ, Chủng Thế Hành cũng là triều thần, chẳng qua vì đắc tội với Thái Hậu mà bị giáng chức. Người như thế nhất định là người chính trực, Trẫm nên trọng dụng.
Địch Thanh thầm nghĩ, Người chưa từng gặp qua Chủng Thế Hành, nếu không thì cũng không thể đưa ra kết luận như vậy. Chẳng qua Thánh thượng coi trọng Tây Bắc như vậy, nếu như ta xin trấn thủ biên cương, nhất định Người sẽ ưng thuận.
Triệu Trinh mừng vui, không nhận ra tâm sự nặng nề trong lòng Địch Thanh, lại nói:
-Có thể kết bạn với người như Địch Thanh ngươi thật tuyệt vời. Đúng rồi, lần trước ngươi còn nói Bao Chửng là người tốt, Trẫm đã tra xét vụ án Phần Châu, phát hiện Nhâm Biện tội ác tày trời nên đã lưu đày đi Lĩnh Nam rồi. Tuy nhiên…tên Bao Chửng này dường như rất quật cường, dám phản bác lại kiến nghị của Trẫm.
Hóa ra Bao Chửng biết tạm thời không có manh mối việc Nhâm Biện câu kết với giáo đồ Di Lặc, chỉ có thể lấy việc Nhâm Biện lấy công cụ của công để dùng cho việc riêng, giết người bừa bãi để tố tội gã. Triệu Trinh luôn cảm thấy Nhâm Biện ở Sơn Tây cũng có chút công lao, cũng không muốn Nhâm Biện bị đầy đi ngàn dặm. Nhưng đã thấy sự kiên quyết của Bao Chửng, dám phản đối đề nghị của Triệu Trinh, cuối cùng dưới sự kiên quyết của Bao Chửng, Lưỡng phủ vẫn quyết định lưu đày Nhân Biệm tới vùng hoang vu cách xa ba ngàn dặm.
Đại Tống xưa nay không xử trảm văn thần mà chỉ lưu đầy Lĩnh Nam. Mặc dù Nhâm Biện tự sinh tự diệt thì đã là sự trừng phạt rất nặng rồi.
Lúc trước Diệp Hỉ Tôn bị Dạ Xoa đuổi giết vì bên mình mang theo một vật, chẳng lẽ khi đó Dạ Xoa đuổi giết Diệp Hỉ Tôn cũng chính là vì tấm bản đồ Hương Ba Lạp?
Dã Lợi Trảm Thiên, Diệp Hỉ Tôn, Dạ Xoa không ngờ cũng đều có liên quan tới Hương Ba Lạp.
Tâm tư Địch Thanh rối bời, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày càng trở nên mờ mịt như sương mù dầy đặc. Hắn trầm ngâm một lúc, rồi hỏi lại:
-Bá phụ, cháu từng gặp Diệp Hỉ Tôn hai lần, nhưng cũng hoàn toàn không hay biết gì về y cả. Người có biết gì về lai lịch của Diệp Hỉ Tôn không?
Bát Vương Gia lắc lắc đầu nói:
-Chúng ta chỉ tra ra được tên của y đăng ký ở quán trọ là Diệp Hỉ Tôn, còn những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả. Ta thậm chí có chút nghi ngờ cái tên này cũng là giả nữa.
Địch Thanh cũng có nghi ngờ này, trầm ngâm một lúc, Địch Thanh đã hạ quyết tâm, nói:
-Bá phụ, cháu không thể chờ đợi thêm được nữa, cháu bắt buộc lại phải đi Tây Bắc, hỏi thăm tung tích của tên Diệp Hỉ Tôn này. Hôm nay cháu sẽ đi cầu xin Thánh thượng, mong Người cho phép cháu xuất kinh.
Nét mặt Bát Vương Gia có vẻ mệt mỏi, gất gật đầu nói:
-Như vậy cũng tốt, ta và cháu phân công nhau đi tìm, không chừng có thể sẽ nhanh hơn chút. Thánh thượng sẽ cho cháu xuất kinh chứ?
Địch Thanh kinh ngạc hỏi:
-Sao bá phụ lại nói thế?
Bát Vương Gia muốn nói thêm nhưng lại thôi, một lúc sau mới đáp:
-Cháu hãy nói với Thánh thượng việc xuất kinh trước, tuy nhiên….nếu Người không chịu, cháu cũng chớ có xung đột với Người, tất cả nên lấy thương lượng làm chính nhé.
Địch Thanh rời Vương phủ mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy Bát Vương Gia dường như không coi trọng việc hắn sẽ xuất kinh.
Trong lòng cười đau khổ, thầm nghĩ người khác đều mong muốn được vào kinh, chỉ có hắn muốn xuất kinh, chẳng lẽ cũng khó sao? Địch Thanh đến đại nội với lệnh bài thông hành nên không hề gặp trở ngại gì.
Hắn là cấm quân duy nhất trong cung không cần làm nhiệm vụ, nhưng lại có thể mang đao hoành hành. Đám thị vệ điện tiền sớm đã nhận ra Địch Thanh, thấy Địch Thanh tới ánh mắt có chút hâm mộ, cũng biết rằng Địch Thanh là người được tin cậy trong mắt Thiên tử, nên vội vàng đón tiếp.
Địch Thanh dù trong lòng lo lắng, nhưng vẫn gật đầu ra hiệu với đám người kia. Sau khi tới Đế cung, Triệu Trinh cũng đang đi tới đi lui, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn thấy Địch Thanh liền cười nói:
-Địch Thanh, sao trễ thế này ngươi mới đến?
Địch Thanh thấy tâm trạng Triệu Trinh dường như rất tốt, trong lòng vui mừng, cung kính hành lễ nói:
-Thánh Thượng, thần có việc dở dang nên đến muộn một chút, mong Thánh thượng thứ tội.
Vốn cho rằng Triệu Trinh sẽ hói hắn có việc gì, Địch Thanh sẽ mượn cớ xuống thang để nhắc tới chuyện xuất kinh. Không ngờ Triệu Trinh lại không hề hỏi tới, chỉ nói:
-Ngươi đến là tốt rồi, ngươi đoán thử xem, hôm nay Trẫm cho gọi ngươi tới là có chuyện quan trọng gì?
Địch Thanh có chút kỳ quái, thấy Triệu Trinh hứng thú lên cao, đành tạm hoãn lại vấn đề của mình, dò hỏi:
-Thánh thượng cho triệu thần tới, chắc là có chuyện liên quan tới Tây bắc?
Triệu Trinh cười đáp:
-Địch Thanh, ngươi quả là người rất hiểu lòng Trẫm. Ta tìm ngươi có hai việc, trong đó có một việc liên quan đến Tây Bắc.
Địch Thanh thầm nghĩ, có một việc liên quan đến Tây Bắc, còn một việc khác là gì? Bất chợt nghe Triệu Trinh nói:
-Tây Bình Vương Triệu Nguyên Hạo năm ngoái khởi binh xâm chiếm vùng biên giới của ta, khiến quân Bảo An gặp nạn. Nếu không phải có ngươi dũng mãnh, cùng với bọn Võ Anh đốt trại Hậu Kiều thì Đại Tống của chúng ta có thể đã bị mất hết thể diện. Hừ! Ta đã cho dừng chợ Dác ở Tây Bắc, bọn chúng sẽ không có cách nào giao dịch được với ta, tổn thất càng nhiều. Lúc này, Triệu Nguyên Hạo phái sứ giả đi cầu cứu Phạm Ung, mong chúng ta mở lại chợ Dác, bọn chúng lại mong cầu hòa với chúng ta.
Trong lòng Địch Thanh bất an, dè dặt nói:
-Thánh thượng, thần biết đám người Đảng Hạng lòng muông dạ thú, Nguyên Hạo lại càng là kẻ lắm mưu nhiều kế đã lâu. Mấy năm nay, Nguyên Hạo đã chiêu nạp những người rất kỳ dị, tăng cường quân đội chuẩn bị chiến tranh, làm sao có thể dễ dàng nghỉ binh vậy? Thần chỉ e bên trong có âm mưu.
Triệu Trinh nhíu mày nói:
-Trẫm đã biết ngươi nhất định sẽ hiểu tâm tư của Trẫm, cũng có thể nhìn xuyên thấu ý đồ của Triệu Nguyên Hạo. Động tác này của Triệu Nguyên Hạo đa phần là làm tê liệt Trẫm. Trẫm đã sớm điều hai người Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn đi Tây Bắc chuẩn bị chiến tranh, lãnh binh đề phòng người Đảng Hạng.
Địch Thanh dò hỏi:
-Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn? Thần kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua tên họ.
Triệu Trinh đáp:
-Lưu Bình vốn là con nhà tướng, văn võ song toàn, trước kia làThứ sử Lô Châu, từng vài lần bình định dân di cư phản loạn. Lần này đi đối phó với người Đảng Hạng, dự đoán sẽ không phụ sự hy vọng của Trẫm. Thạch Nguyên Tôn cũng là con nhà hổ tướng, có thể gánh vác nhiệm vụ lớn.
Đang nói cao hứng, đột nhiên thở mạnh một hơi thật dài.
Địch Thanh không hiểu, hỏi:
-Thánh thượng nếu đã tìm được người để đối phó với Nguyên Hạo vì sao còn thở dài?
Triệu Trinh cau mày buồn rầu nói:
-Vua tôi chúng ta tuy biết rằng Nguyên Hạo dã tâm rất lớn, nhưng đám lão thần trong triều này, nghe tin Nguyên Hạo cầu hòa, xin được mở lại chợ Dác thì đều dâng tấu phân tích nói người Man ở Tây Bắc dễ trấn an, không cần binh đao. Bọn họ già cả nên hồ đồ hết rồi, một lòng muốn cầu ổn định, nhưng không có chí tiến thủ. Hiện giờ trong triều rất nhiều người phản đối việc Trẫm động binh, Trẫm hận một nỗi không thể…đuổi hết đám người bọn họ ra khỏi kinh thành.
Triệu Trinh tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng biết rằng tuyệt đối không thể làm như thế. Thái hậu vừa mất, anh ta đã dứt khoát thay đổi đám quan viên trong triều, đám thần tử thân cận lúc trước lên tiếng vì anh ta, lần lượt bỏ đi lấy lòng Thái hậu. Nhưng bất luận là loại thần tử nào thì xem ra cũng đều rất ghét chiến tranh. Nếu giờ anh ta lại thử thách đám thần tử này, chỉ e không đợi được đến lúc động binh ở Tây Bắc thì Biện Kinh đã bị lọan trước.
Địch Thanh biết trong lòng Triệu Trinh vẫn hận Nguyên Hạo. Thấy Triệu Trinh buồn phiền, Địch Thanh an ủi nói:
-Thánh thượng cũng đừng quá lo lắng. Việc giao chiến này không thể ngày một ngày hai có thể giải quyết được ngay. Phiến loạn Tây bắc xảy ra từ lâu, muốn bình định được thì việc cần gấp nhất lúc này không phải là xuất binh, mà là cho binh sĩ luyện tập chuẩn bị chiến tranh. Thần từng ở Tây Bắc một thời gian, phát hiện quân lính vùng biên thùy trang bị đơn sơ, tướng không biết quân. kỵ binh thiếu thốn, có thể thấy khuyết điểm rất lớn. Nếu thật sự phải xuất binh, thực không dám giấu, phần thắng sẽ không nhiều. Tình hình này nhất định phải thay đổi.
Triệu Trinh tỉnh táo lại, thở một hơi thất dài nói:
-Ngươi nói đúng.
Rồi cười ha hả nói tiếp:
-Địch Thanh, những điều ngươi nói giống với đám người Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Âu Dương Tu. Xem ra ngươi cũng có tài năng đấy chứ. Đúng rồi, lần trước Phạm Ung đem tấu chương đến nói, Chủng Thế Hành và ngươi kiến nghị xây dựng lại Khoan Châu, nói rằng nếu xây thành, bên phải có thể giúp thế lực Duyên Châu vững chắc, bên trái có thể tập trung trồng kê cho Hà Đông, phía bắc có thể tính toán cho Ngân Hạ. Ngươi nói rất hay, cả triều nếu bàn về người có chí tiến thủ thì ngươi được tính là một trong số đó.
Địch Thanh xấu hổ nói:
-Thần chẳng qua là nghe Chủng Thế Hành nói thôi. Đây mới chỉ là kiến nghị, còn chủ ý thật sự là của Chủng Thế Hành.
Triệu Trinh nói:
-Sau khi Trẫm nhận được tấu chương của Phạm Ung thì đã khen thưởng hắn, lại bắt đầu sử dụng lại Chủng Thế Hành, bổ nhiệm hắn thành chủ thành sự sửa thành. Đúng rồi…
Triệu Trinh cười đắc ý nói tiếp:
-Thành vẫn chưa xây lên, tuy nhiên Trẫm đã nghĩ kỹ tên cho thành trì rồi, gọi là thành Thanh Giản, Thanh trong từ thiên thanh, Giản trong sơn giản (khe suối). Đây là công đầu tiên mà Địch Thanh ngươi vì Trẫm đã chống lại người Đảng Hạng vùng Tây Bắc đạt được. Thanh Giản, Thanh kiến…haha.
Lúc này Địch Thanh mới hiểu Triệu Trinh đặt tên như vậy là nói Khoan Châu do Địch Thanh hắn xây dựng. Có chút lo sợ, nghi hoặc, cũng có đôi chút cảm động, Địch Thanh đáp:
-Thánh thượng, thành trì do ai xây không quan trọng, nhưng việc Thánh thượng trọng dụng người tài như Chủng Thế Hành mới chính là điều may mắn của Tây bắc.
Triệu Trinh đi tới đi lui trong điện, trầm ngâm nói:
-Trẫm đã điều tra rõ, Chủng Thế Hành cũng là triều thần, chẳng qua vì đắc tội với Thái Hậu mà bị giáng chức. Người như thế nhất định là người chính trực, Trẫm nên trọng dụng.
Địch Thanh thầm nghĩ, Người chưa từng gặp qua Chủng Thế Hành, nếu không thì cũng không thể đưa ra kết luận như vậy. Chẳng qua Thánh thượng coi trọng Tây Bắc như vậy, nếu như ta xin trấn thủ biên cương, nhất định Người sẽ ưng thuận.
Triệu Trinh mừng vui, không nhận ra tâm sự nặng nề trong lòng Địch Thanh, lại nói:
-Có thể kết bạn với người như Địch Thanh ngươi thật tuyệt vời. Đúng rồi, lần trước ngươi còn nói Bao Chửng là người tốt, Trẫm đã tra xét vụ án Phần Châu, phát hiện Nhâm Biện tội ác tày trời nên đã lưu đày đi Lĩnh Nam rồi. Tuy nhiên…tên Bao Chửng này dường như rất quật cường, dám phản bác lại kiến nghị của Trẫm.
Hóa ra Bao Chửng biết tạm thời không có manh mối việc Nhâm Biện câu kết với giáo đồ Di Lặc, chỉ có thể lấy việc Nhâm Biện lấy công cụ của công để dùng cho việc riêng, giết người bừa bãi để tố tội gã. Triệu Trinh luôn cảm thấy Nhâm Biện ở Sơn Tây cũng có chút công lao, cũng không muốn Nhâm Biện bị đầy đi ngàn dặm. Nhưng đã thấy sự kiên quyết của Bao Chửng, dám phản đối đề nghị của Triệu Trinh, cuối cùng dưới sự kiên quyết của Bao Chửng, Lưỡng phủ vẫn quyết định lưu đày Nhân Biệm tới vùng hoang vu cách xa ba ngàn dặm.
Đại Tống xưa nay không xử trảm văn thần mà chỉ lưu đầy Lĩnh Nam. Mặc dù Nhâm Biện tự sinh tự diệt thì đã là sự trừng phạt rất nặng rồi.
/485
|