Bỗng dưng nhớ ra, trước đây trên trang bìa trong của đao phổ lộng hành từng trông thấy bốn câu do Lý Tồn Hiếu viết:
"Vị xuất sơn trung tiện uy danh,
thiên quân bách chiến ngã hoành hành.
Đả biến thiên hạ vô địch thủ,
bất phụ như lai chích phụ khanh!"
(Chưa rời núi trung ao ước uy danh,
Ngàn quân bách chiến ta hoành hành.
Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ,
Không phụ Như Lai chỉ phụ khanh!)
Địch Thanh hơi chua xót trong lòng, trước đây khi hắn nhận lấy đao phổ, ý chí rất hăng hái, còn chưa hiểu được hàm ý sâu sa của câu nói đó, thế nhưng giờ hắn mang máng hiểu ra tâm tình của Lý Tồn Hiếu khi viết ra bốn câu này.
Lẽ nào Lý Tôn Hiếu cũng có tâm trạng giống như hắn hiện giờ.
Dù là ngàn quân bách chiến thì sao? Kể cả đánh khắp thiên hạ không có địch thù thì sao chứ?
Có đôi khi, đã bỏ lỡ cả cuộc đời!
Địch Thanh hắn không cầu uy danh, không cần hoành hành, không cầu bễ nghễ thiên hạ, chỉ mong người trong mộng liếc mắt một cái với mình thì cuộc đời này đã trọn vẹn rồi.
Năm tháng trôi đi quá nhanh, dù có nhớ được chuyện xưa thì cũng sao có thể quay về được khoảng thời gian đó?
Khóe mắt ươn ướt, gương mặt tuấn tú cứng đơ lại, Địch Thanh nhìn tượng Phật kia, Phật chủ cũng như đang nhìn hắn. Mãi sau, Địch Thanh mới nói tiếp:
- Địch Thanh biết sát nghiệt nặng nề, bản thân không có mặt mũi nào cầu xin nhiều thứ. Tuy nhiên nếu Phật tổ thương ta đã làm một số việc cỏn con cho dân chúng Tây Bắc thì xin ngài một ngày nào đó hãy chỉ đường cho Địch Thanh tới Hương Ba Lạp, đời này Địch Thanh sẽ không bao giờ quên ân tình đó.
Dứt lời, Địch Thanh dập đầu sát đất lạy tạ. Một lúc lâu sau mới đứng dậy nghiêng người dựa vào hương án, chìm sâu vào giấc ngủ.
Trời mờ mờ sáng, gió rét đã ngừng thổi, chim chóc cũng thôi không hót nữa, chúng đang lặng lẽ nhìn chàng trai mệt mỏi ngủ trước hương án kia.
Một tia nắng nhẹ chiếu lên người chàng trai tóc mai đã hoa dâm kia, đôi mắt nhắm chặt lại, bất ngờ chảy ra hai giọt nước mắt.
Nước mắt trong suốt lăn xuống gương mặt cương nghị, tạo nên đường cong mềm mại.
Địch Thanh mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Phật tổ lần nữa, rồi đứng dậy và ra khỏi miếu.
Tuấn mã hí dài, như đang kể chuyện mà cũng như muốn an ủi. Địch Thanh chỉ vỗ vỗ đầu ngựa, nhẹ nhàng nói:
- Ngựa à, vất vả cho ngươi rồi. Chúng ta đi thôi.
Hắn xoay người lên ngựa, không cần giơ roi, tuấn mã đã bốn vó lao thẳng về hướng Đông Bắc.
Ngựa phi nhanh như gió, chưa đến giờ Ngọ đã tới địa giới của Diên Châu. Đi thêm nửa canh giờ nữa, thành Diên Châu đã ở trong tầm mắt.
Địch Thanh ghìm ngựa đi chậm, hắn lại suy nghĩ không biết Phạm Ung tìm hắn có việc gì, đúng lúc này, bên đường bỗng lao ra một bóng người, chặn lại trước ngựa!
Địch Thanh kinh ngạc, tuấn mã đột ngột dựng đứng lên, hắn quát:
- Ngươi… ấy, sao lại là ngươi?
Người chặn ngựa lại đó vẫn đi một đôi giày cỏ hở đầu ngón chân trong khi thời tiết sắp vào đông thế này, ngoài Chủng Thế Hành ra thì còn ai nữa?
Địch Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thầm nghĩ Chủng Thế Hành này đúng là âm hồn không tan, vừa mới đây ở Diên Châu, tối qua đã chạy tới Bảo An Quân, hôm nay sao lại chặn hắn ở Diên Châu?
Người này là thần tiên hay là con giun trong bụng hắn vậy? Nếu không sao lại biết rõ hành tung của hắn như thế?
Chủng Thế Hành như đã nhìn ra suy nghĩ của Địch Thanh, vừa cười vừa nói:
- Địch chỉ huy, ta không phải thần tiên, ta cố ý chờ ngươi ở đây.
Nói xong gã há miệng ngáp một cái.
Địch Thanh xuống ngựa, đứng trước mặt Chủng Thế Hành, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi chờ ta làm gì? Sao ngươi biết ta sẽ đi đường này?
Hắn càng nghĩ càng khó lý giải nổi, lông mày nhíu chặt lại.
Chủng Thế Hành tỏ vẻ rất oan uổng liền nói:
- Ngươi không phải là vợ của ta, ngươi nói xem ta đợi người làm gì!
Địch Thanh hỏi vặn lại:
- Ngươi cũng có vợ sao?
Hắn thầm nghĩ nếu ngươi có vợ trời sáng mới quay về, ngươi thật sự phải đợi. Loại người keo kiệt như thế, sao lại có ai chịu lấy gã chứ?
Chủng Thế Hành khẽ mỉm cười:
- Thật hổ thẹn, ta không những có vợ mà còn có ba con trai.
Gã thở dài nói tiếp:
- Ôi, nuôi con thật khó. Vất vả mới buôn được chút muối xanh, còn bị sung quân.
Nói rồi gã nhìn Địch Thanh đầy kỳ vọng.
Địch Thanh mới nhớ ra tên Chủng Thế Hành này đúng là không có việc sẽ không tìm tới, dứt khoát là yêu cầu chuyện muối xanh kia. Hắn cau mày nói:
- Ta đồng ý việc của ngươi thì sẽ làm cho ngươi, có điều hiện giờ ta khá bận…
"Vị xuất sơn trung tiện uy danh,
thiên quân bách chiến ngã hoành hành.
Đả biến thiên hạ vô địch thủ,
bất phụ như lai chích phụ khanh!"
(Chưa rời núi trung ao ước uy danh,
Ngàn quân bách chiến ta hoành hành.
Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ,
Không phụ Như Lai chỉ phụ khanh!)
Địch Thanh hơi chua xót trong lòng, trước đây khi hắn nhận lấy đao phổ, ý chí rất hăng hái, còn chưa hiểu được hàm ý sâu sa của câu nói đó, thế nhưng giờ hắn mang máng hiểu ra tâm tình của Lý Tồn Hiếu khi viết ra bốn câu này.
Lẽ nào Lý Tôn Hiếu cũng có tâm trạng giống như hắn hiện giờ.
Dù là ngàn quân bách chiến thì sao? Kể cả đánh khắp thiên hạ không có địch thù thì sao chứ?
Có đôi khi, đã bỏ lỡ cả cuộc đời!
Địch Thanh hắn không cầu uy danh, không cần hoành hành, không cầu bễ nghễ thiên hạ, chỉ mong người trong mộng liếc mắt một cái với mình thì cuộc đời này đã trọn vẹn rồi.
Năm tháng trôi đi quá nhanh, dù có nhớ được chuyện xưa thì cũng sao có thể quay về được khoảng thời gian đó?
Khóe mắt ươn ướt, gương mặt tuấn tú cứng đơ lại, Địch Thanh nhìn tượng Phật kia, Phật chủ cũng như đang nhìn hắn. Mãi sau, Địch Thanh mới nói tiếp:
- Địch Thanh biết sát nghiệt nặng nề, bản thân không có mặt mũi nào cầu xin nhiều thứ. Tuy nhiên nếu Phật tổ thương ta đã làm một số việc cỏn con cho dân chúng Tây Bắc thì xin ngài một ngày nào đó hãy chỉ đường cho Địch Thanh tới Hương Ba Lạp, đời này Địch Thanh sẽ không bao giờ quên ân tình đó.
Dứt lời, Địch Thanh dập đầu sát đất lạy tạ. Một lúc lâu sau mới đứng dậy nghiêng người dựa vào hương án, chìm sâu vào giấc ngủ.
Trời mờ mờ sáng, gió rét đã ngừng thổi, chim chóc cũng thôi không hót nữa, chúng đang lặng lẽ nhìn chàng trai mệt mỏi ngủ trước hương án kia.
Một tia nắng nhẹ chiếu lên người chàng trai tóc mai đã hoa dâm kia, đôi mắt nhắm chặt lại, bất ngờ chảy ra hai giọt nước mắt.
Nước mắt trong suốt lăn xuống gương mặt cương nghị, tạo nên đường cong mềm mại.
Địch Thanh mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Phật tổ lần nữa, rồi đứng dậy và ra khỏi miếu.
Tuấn mã hí dài, như đang kể chuyện mà cũng như muốn an ủi. Địch Thanh chỉ vỗ vỗ đầu ngựa, nhẹ nhàng nói:
- Ngựa à, vất vả cho ngươi rồi. Chúng ta đi thôi.
Hắn xoay người lên ngựa, không cần giơ roi, tuấn mã đã bốn vó lao thẳng về hướng Đông Bắc.
Ngựa phi nhanh như gió, chưa đến giờ Ngọ đã tới địa giới của Diên Châu. Đi thêm nửa canh giờ nữa, thành Diên Châu đã ở trong tầm mắt.
Địch Thanh ghìm ngựa đi chậm, hắn lại suy nghĩ không biết Phạm Ung tìm hắn có việc gì, đúng lúc này, bên đường bỗng lao ra một bóng người, chặn lại trước ngựa!
Địch Thanh kinh ngạc, tuấn mã đột ngột dựng đứng lên, hắn quát:
- Ngươi… ấy, sao lại là ngươi?
Người chặn ngựa lại đó vẫn đi một đôi giày cỏ hở đầu ngón chân trong khi thời tiết sắp vào đông thế này, ngoài Chủng Thế Hành ra thì còn ai nữa?
Địch Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thầm nghĩ Chủng Thế Hành này đúng là âm hồn không tan, vừa mới đây ở Diên Châu, tối qua đã chạy tới Bảo An Quân, hôm nay sao lại chặn hắn ở Diên Châu?
Người này là thần tiên hay là con giun trong bụng hắn vậy? Nếu không sao lại biết rõ hành tung của hắn như thế?
Chủng Thế Hành như đã nhìn ra suy nghĩ của Địch Thanh, vừa cười vừa nói:
- Địch chỉ huy, ta không phải thần tiên, ta cố ý chờ ngươi ở đây.
Nói xong gã há miệng ngáp một cái.
Địch Thanh xuống ngựa, đứng trước mặt Chủng Thế Hành, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi chờ ta làm gì? Sao ngươi biết ta sẽ đi đường này?
Hắn càng nghĩ càng khó lý giải nổi, lông mày nhíu chặt lại.
Chủng Thế Hành tỏ vẻ rất oan uổng liền nói:
- Ngươi không phải là vợ của ta, ngươi nói xem ta đợi người làm gì!
Địch Thanh hỏi vặn lại:
- Ngươi cũng có vợ sao?
Hắn thầm nghĩ nếu ngươi có vợ trời sáng mới quay về, ngươi thật sự phải đợi. Loại người keo kiệt như thế, sao lại có ai chịu lấy gã chứ?
Chủng Thế Hành khẽ mỉm cười:
- Thật hổ thẹn, ta không những có vợ mà còn có ba con trai.
Gã thở dài nói tiếp:
- Ôi, nuôi con thật khó. Vất vả mới buôn được chút muối xanh, còn bị sung quân.
Nói rồi gã nhìn Địch Thanh đầy kỳ vọng.
Địch Thanh mới nhớ ra tên Chủng Thế Hành này đúng là không có việc sẽ không tìm tới, dứt khoát là yêu cầu chuyện muối xanh kia. Hắn cau mày nói:
- Ta đồng ý việc của ngươi thì sẽ làm cho ngươi, có điều hiện giờ ta khá bận…
/485
|