Địch Thanh vốn đã kiệt sức, nhưng khi thấy thế liền gầm lên giận dữ, không biết hắn lấy đâu ra sức lực mà lại từ dưới đất nhảy lên thật cao, rút ra đơn đao dùng sức vung ra!
Hoành hành tái xuất, bi ca phẫn trảm!
Một đao vung ra này xuyên qua áo giáp, đem tên thủ lĩnh kia một đòn giết chết!
Trong mắt tên thủ linh kia tràn ngập vẻ khó tin, người chưa rơi xuống đất nhưng trường đao đã vô lực rơi xuống, phát ra những âm thanh leng keng trên mặt đất, tràn đầy vẻ thê lương.
Ba tên Thiết Diều Tử lúc này hiển nhiên đã đuổi tới, nhưng chưa kịp tấn công Địch Thanh thì lại có mấy người khác chạy tới chặn lại. Thế tới của ba tên thiết kỵ như núi đổ, nhưng những người kia lại không thèm quan tâm, trực tiếp đón đỡ. Ba tên Thiết Diều Tử thấy vậy khóe miệng mỉm cười, không chút do dự phóng ngựa cứng rắn lao tới. Chỉ nghe leng keng mấy tiếng vang lên, mấy người cầm thuẫn đã bị vó ngựa đá bay, một người lắc mình tránh được bị vó ngựa đè, nhanh chóng vọt tới bên dưới bụng ngựa, trong tay thoáng hiện lên ánh chớp thì đã thấy bụng chiến mã bị xuyên qua, cả người lẫn ngựa đều ngã xuống, người vừa ra tay đó chính là Liêu Phong.
Quân Tống cuối cùng cũng khắc chế được nỗi sợ hãi, mọi người đồng loạt lao tới!
Cách đó không xa đã nghe được tiếng dây cung bị kéo dãn, hơn mười mũi tên phóng tới, bắn vào hai tên Thiết Diêu Quân còn lại. Chỉ nghe thấy những âm thanh boong boong phát ra, những mũi tên đều bị rơi hết xuống đất. Mũi tên mặc dù lợi hại nhưng căn bản không làm gì được Thiết Diều Quân trên người mang trọng giáp.
Hai tên thiết kỵ vẫn không ngừng cưỡi ngựa xông tới, khóe miệng mỉm cười chưa xong thì lại có hai mũi tên phóng tới, chiến mã đau đớn chồm lên. Thì ra hai mũi tên kia bắn vào mắt ngựa. Mặc dù Thiết Diêu Quân là người ngựa hợp nhất, nhưng mắt ngựa lại là điểm yếu sau cùng, lại gặp phải người bắn cung quá giỏi, hai mũi tên không ngờ bắn trúng hai mắt của hai con ngựa, người bắn cung này không ai khác chính là Lỗ Đại Hải.
Chiến mã bị đau không chịu được, lại có hai người chạy tới giờ tay chém xuống, chặt đứt đùi ngựa. Hai con ngựa không còn chân ầm ầm ngã xuống đất, hai tên Thiết Diều Quân lấy ngựa thay chân, người ngựa hợp nhất, nên ngựa ngã thì người cũng không thể di động được, chỉ đành nhìn hai người vừa chặt đứt chân ngựa kia xông tới, vung đao kết thúc tính mạng mình. Hai người xuất đao chính là Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn.
Ở đằng xa, Thiết Diều Quân lúc này có hơn mười mũi tên bắn tới, thuẫn bài thủ của quân Tống đã chạy tới, cầm thuẫn làm tường, tiếp đó chỉ nghe thấy những tiếng leng keng vang lên, bọn họ đã chắn giữ trước người Địch Thanh.
Bức tường bằng thuẫn mặc dù không dày, cũng không cao, nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng vách sắt!
Mặc dù Thiết Diều Quân dũng mãnh, nhưng thuẫn bài thủ không sợ, quân Tống không sợ, chỉ là vì nhiệt huyết trong lòng bọn họ đã bùng cháy, chiến ý trong lòng họ đã bay cao.
Âm thanh vũ khí va vào nhau, chiến ý binh lính dâng cao. Quân Tống ở phía xa với trang bị không thể so bì với Thiết Diều Quân lúc này toàn bộ đều tụ xung quanh Địch Thanh. Thiết Diều Quân vốn đang muốn xông lên lại nhìn thấy được trên mặt những binh sĩ Tống triều tràn ngập vẻ sẵn sàng hi sinh thì bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã ép ngựa dừng lại. Bọn chúng từ trước tới giờ chưa từng thấy qua đám người Tống quên mình như thế này, không thể ngờ tới Đại Tống suy yếu lại có được nhưng binh sĩ khẳng khái như chiến sĩ Yên Triệu khi xưa. Bọn chúng càng không rõ cuối cùng là vì cái gì mà những người Tống vốn không nhanh nhẹn, dũng mãnh lại có thể chống đỡ tới giờ phút này.
Thiết Diều Quân không còn xông lên, bởi vì bọn chúng đã mất đi niềm tin tất thắng.
Quân Tống trước mắt đã quyết tuyệt nói cho bọn chúng biết rằng, giờ đây chúng ta lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng. Nếu bọn chúng muốn xông qua quân Tân Trại để giết Địch Thanh, như vậy nhất định cả đám Thiết Diêu Quân của chúng đều phải chôn cùng!
Trên thảo nguyên, gió thu lành lạnh thổi qua, trên trời cao từng đám mây cuồn cuộn trôi đi, khung cảnh xung quanh tràn ngập thê lương. Lúc này, hai đội quân đang gườm nhau, đóng băng chiến ý.
Không biết trải qua bao lâu, quân Tống vẫn bất động, trong khi dó Thiết Diều Quân cuối cùng cũng có hành động, không ngờ bọn chúng lại quay đầu ngựa, hướng phía tây phóng đi. Một lúc sau, chỉ còn nghe thấy ở phía xa xa tiếng vó ngựa rầm rập nhỏ dần và một đám khói bụi bốc lên. Thiết Diều Quân lúc này đã nhanh chóng biến mất ở chân trời phía xa.
Quân Tống ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không hiểu tại sao Thiết Diều Quân lại rút lui. Một lúc lâu sau, mới có người lên tiếng hỏi:
-Bọn chúng tại sao lại lui binh?
-Bọn chúng lui binh thật à!
Có người nói tiếp.
Mọi người bỗng nhiên cảm thấy trong mắt của mình ươn ướt, cả đám hô to:
-Bọn chúng lui binh rồi, chúng ta đánh lui Thiết Diều Quân?
Mọi người hoan hô ầm cả lên, tâm tình ai nấy kích động khó có thể nói nên lời.
Quân Tân Trại không hề nghĩ tới bọn họ co thể đẩy lùi Thiết Diều Quân!
Thiết Diều Quân, đây chính là đội quân tây bắc tinh nhuệ, đông chinh tây phạt, từng trải và có kinh nghiệm dưới tay Nguyên Hạo. Trong khi đó, quân Tân Trại chẳng qua chỉ là đội quân vừa mới được thành lập, chưa từng trải qua rèn luyện trong chiến đấu, hơn nữa hai bên còn có số người tương đương, sức chiến đấu lại cách biệt một trời một vực.
Liệu có ai ngờ được hai bên lại đấu ngang nhau chăng?
-Chúng ta đẩy lui được Thiết Diều Quân rồi!
Lúc này lại càng có thêm nhiều tiếng hoan hô phát ra, thậm chí bọn họ có chút quên hết tất cả, rồi đột nhiên có người lên tiếng nói:
-Là Địch chỉ huy đánh lui Thiết Diều Quân!
Người nói chính là Cát Chấn Viễn.
Mọi người tỉnh táo lại, nhìn về phía Địch Thanh, bọn họ hiểu rằng lời của Cát Chấn Viễn là hoàn toàn chính xác. Nếu không có Địch Thanh thì bây giờ những người này đã sớm đánh mất dũng khí chiến đấu. Nếu không có Địch Thanh ngăn cản Thiết Diều Quân xông tới như vũ bão thì quân Tân Trại cũng không thể hình thành phản kích hữu hiệu. Nếu không có Địch Thanh giết chết thủ lĩnh Thiết Diều Quân thì cũng sẽ không làm cho bọn chúng đánh mất niềm tin tất thắng.
Có thể nói, Địch Thanh đã lấy sức mình hắn ngăn cơn sóng dữ!
Mọi người nhìn về phía Địch Thanh, hắn lúc này đang quỳ gối trước mặt Thiết Phi Hùng, vẻ mặt u ám.
Nếu không có Thiết Phi Hùng vì Địch Thanh mà bước ra chặn một đòn kia, thì bây giờ người nằm đây rất có thể chính là Địch Thanh. Một bước kia quả thật nặng tựa ngàn cân, Thiết Phi Hùng giờ đây bị thương nặng, người chỉ còn đang hấp hối.
Địch Thanh cầm tay Thiết Phi Hùng, hai người nhìn nhau, trong miệng Thiết Phi Hùng vẫn còn đang có máu chảy ra, anh ta gắng gượng nói:
-Địch…chỉ huy, người…tốt lắm…ty chức…
Lời này anh ta nói còn chưa dứt thì đầu đã ngẹo sang một bên, hiển nhiên anh ta đã ra đi, nhưng trên khóe miệng của anh ta vẫn còn đó một nụ cười mãn nguyện.
Nước mắt Địch Thanh trào ra, ôm lấy Thiết Phi Hùng, giọng nói tràn ngập đau thương:
-Ngươi…
Thân hình hắn nghiêng ngả, tâm lực lúc này đã hao tận, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Mọi người thấy vậy thất thanh la lên:
-Địch chỉ huy!!!
Địch Thanh giống như hôn mê trong chốc lát, lại giống đã ngủ say cả trăm năm.
Không biết bao lâu sau, hắn cảm giác trên trán mát lạnh, trong mộng chỉ nghe được một âm thanh sâu kín đang kêu gọi: “Địch Thanh…ngươi tỉnh lại đi…”
Thanh âm kia giống như từ trên trời cao truyền đến, dường như rất quen thuộc. Trong đầu Địch Thanh bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng màu trắng khiến trong lòng hắn lại càng thêm đau đớn, thế rồi hắn đột nhiên mở mắt.
Từ lúc đó trở đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Vũ Thường nữa, nhưng trong mộng hắn lại không thể quên được.
Vũ Thường gọi hắn?
Một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp gần trong gang tấc, một đôi mắt tràn đầy quan tâm. Địch Thanh thấy đôi mắt kia, trong lòng lại càng đau đớn, xoay người ngồi dậy, dời ánh mắt của hắn đi chỗ khác.
Vừa nhìn lại hắn đã thấy đập vào trong mắt là một mảnh núi non xanh biếc, xung quanh lại có một mùi hương thoang thoảng. Địch Thanh phát hiện thì ra hắn đang ở một vùng núi nào đó. Trước mặt hắn lúc này có một cô gái, dường như có chút quen quen. Sau một lúc, Địch Thanh cuối cùng cũng nhớ ra, nàng kia chính là người đã được hắn cứu bên bờ sông Lạc Thủy.
Bỗng nhiên xung quanh vang lên nhưng tiếng hoan hô, cả đám quân Tân Trại mồm năm miệng mười nhao nhao nói:
-Địch chỉ huy đã tỉnh.
Nàng kia thấy Địch Thanh đã tỉnh lại, trong đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng cũng lại nhiều hơn một chút bi thương. Lúc này, lại có một khuôn mặt tiến lại gần nhìn Địch Thanh, hắn chính là Thọ Vô Cương.
Thọ Vô Cương nói:
-Địch chỉ huy, trại Đức Tĩnh bị phá rồi, Lưu đại nhân đã chết trận. Người Khương rải rác xung quanh trại Đức Tĩnh để mai phục quân cứu viện, tên Vân Sơn kia chính là gian tế!
Địch Thanh nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy quân Tân Trại đều tập trung ở đây, lại nhớ tới Thiết Diều Tử về sau rút lui. Hắn lúc đó đã kiệt sức, lại thêm đau lòng vì cái chết của Thiết Phi Hùng, cường địch vừa đi thì hắn đã ngất.
Nhìn về phía Thọ Vô Cương, Địch Thanh cau mày nói:
-Ngươi làm sao biết việc này?
Thọ Vô Cương chỉ nàng kia rồi nói:
-Vị cô nương này tên là Hoàng Thường Di… Nàng nói cho ty chức biết việc đó, chúng ta liền đuổi theo sau để cảnh báo nhưng không ngờ mọi người lại gặp Thiết Diều Quân. Hoàng cô nương biết phương pháp châm cứu, thấy chỉ huy sứ hôn mê bất tỉnh, nói là ngài đã tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc này mới chủ động ra tay giúp Địch chỉ huy sớm tỉnh lại.
Quân Tống xung quanh đều gật gật đầu, ra vẻ Thọ Vô Cương nói không sai.
Địch Thanh quay lại nhìn nàng kia rồi nói:
-Cám ơn cô nương.
Hắn nghe thấy tên cô gái cũng có một chữ Thường nên không khỏi nhớ tới Dương Vũ Thường, trong lòng lại thêm chua xót.
Hoàng Thường Di lắc đầu nói:
-Không cần khách khí, ngươi đã cứu ta một mang.
Vẻ mặt nàng phiền muộn, trong đôi mắt cũng giống như của Địch Thanh, đều có một cỗ ưu thương.
Địch Thanh hỏi:
-Hoàng cô nương, cô nương làm thế nào mà biết được tình hình ở trại Đức Tĩnh?
Hoàng Thường Di nói:
-Ta vốn là…họ hàng của Lưu đại nhân kia, ban đầu khi người Đảng Hạng tấn công trại Đức Tĩnh thì ta đang ở ngay trong trại.
Địch Thanh cau mày nói:
-Lưu đại nhân vì nước mà chết, thật khiến người khác phải thương tiếc. Nhưng trại Đức Tĩnh vì sao lại bị công phá nhanh như vậy, chẳng lẽ thanh thế của người Đảng Hạng thật sự lớn vô cùng sao?
Ánh mắt Hoàng Thường Di lộ vẻ bi phẫn:
-Quân Đảng Hạng mặc dù đông gấp mấy lần chúng ta, nhưng cũng không thể công phá trại Đức Tĩnh nhanh như vậy. Có khả năng người Đảng Hạng đã sử dụng gian kế, trước đó bọn họ cài gian tế vào trại, sau đó thừa lúc Lưu đại nhân xuất chiến mà chiếm trại Đức Tĩnh, khiến Lưu đại nhân hai mặt thụ địch, không còn đường lui, nên mới chết trận. Ta liều chết giết ra khỏi trùng vây, rồi nhảy sông tự sát, không ngờ gặp được các ngươi…
Sau một lúc do dự, Hoàng Thường Di lại nói:
-Địch chỉ huy, không ngờ các ngươi có thể đẩy lùi Thiết Diều Tử…
Nàng nói tới đây thì trên mặt không khỏi lộ vẻ khâm phục.
Chỉ có người ở biên thùy chiến đấu mới có thể hiểu được sự khủng bố của Thiết Diều Tử, Địch Thanh chẳng qua chỉ là một Chỉ huy sứ mới nhậm chức nhưng đã có thể giao chiến, đồng thời đẩy lùi được Thiết Diều Tử. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì nói ra chỉ sợ chả có người nào ở biên thùy này tin tưởng.
Địch Thanh khổ sở nói:
-Ta chỉ là gặp may mà thôi.
Hắn quả thật không phải khiêm tốn gì cho cam, bởi vì lúc trước giao đấu với Thiết Diều Tử, hắn thật sự là bị ép buộc phải làm như vậy. Nếu gặp phải tình huống như vậy một lần nữa…, hắn tiếp tục liều mạng như thế thì có thể sống sót hay không còn là cả một vấn đề.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, Địch Thanh hỏi:
-Hiện tại chúng ta đang ở đâu?
Liêu Phong trả lời:
-Chỉ huy sứ, chúng ta đã đem ngài đi hơn mời dặm về hướng tây nam, nơi này núi non trùng điệp, mặc dù mỗi ngọn núi đều không cao lắm, nhưng … đủ để chống đỡ những đợt tấn công của Thiết Diều Tử. Ty chức tự tiện quyết định, xin ngài đừng trách.
Địch Thanh ngắt lời anh ta:
-Ngươi làm rất khá, thế công của Thiết Diều Tử rất hung mãnh, chiến đấu trên thảo nguyên với chúng quả thật chúng ta khó lòng dành phần thắng. Thiết Phó Đô Đầu thế nào rồi?
Liêu Phong vâng dạ đáp:
-Anh ta đã đi rồi.
Thấy vẻ mặt Địch Thanh trở nên ảm đạm, Liêu Phong nói:
-Địch chỉ huy, năm đó Đinh chỉ huy từng cứu Thiết Phó Đô Đầu một mạng. Nói thật ra, mỗi người ở Tân Trại đều nhớ kỹ ân tình của Đinh chỉ huy, cũng cảm kích ngài đã giải oan cho Đinh chỉ huy. Nếu đổi lại là bản thân mình, thì chúng tôi cũng không do dự mà làm như Thiết Phó Đô Đầu đã làm. Ngài vì chúng tôi mà liều mạng, chúng tôi nếu còn sợ sệt tránh né thì có còn là người hay sao?
Địch Thanh trầm mặc một lúc mới nói:
-Liêu Phong, ngươi hãy nhớ kỹ tên của những huynh đệ tử trận lần này.
Liêu Phong dùng sức gật mạnh đầu nói:
-Ty chức hiểu rồi.
Ở một bên, Cát Chấn Viễn nói:
-Địch chỉ huy, chúng tôi quyết tâm theo ngài tới cùng. Lần trước, ngài cứu Chỉ huy sứ, lần này lại cứu bọn ta. Lúc này, chúng ta đều nhớ rõ những huynh đệ đã chết, nhưng chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hiện tại nên làm gì ư?
Kỳ thực Địch Thanh cũng đang nghĩ đến vấn đề này, trại Đức Tĩnh đã bị công phá, bọn họ tới đó bây giờ đã không còn ý nghĩa gì. Pháo đài Lâm Viên lại ở rất xa nơi này, nếu đi đến đó thì rất nguy hiểm. Người Đảng Hạng, rồi Thiết Diều Tử trên bình nguyên đều là hạng điên cuồng liều chết, cho dù mọi việc đều thuận lợi đi nữa thì một đám người nhỏ nhoi như bọn họ liệu có thể làm được gì đây?
Có lẽ sách lược để bọn họ đi cứu viện đã là một sai lầm rất lớn rồi.
Địch Thanh nhìn núi xa, trong lúc nhất thời trở nên trầm mặc.
Mặt trời buổi chiều đang dần ngả về tây, ánh tịch dương rút về phía sau núi làm cho ngọn núi giống như đang được phủ lên một tấm áo màu vàng.
Tất cả mọi người đang nhìn Địch Thanh, bọn họ thấy thân hình cao lớn của hắn đắm chìm trong ánh sáng chiều tà thì dường như ai cũng tự hỏi: “Hiện tại nên làm thế nào đây?”
Nhưng đột nhiên vào lúc này, bọn họ đều nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng lại, Tư Mã Bất Quần đã chạy tới, vội vàng la lên:
-Chỉ huy sứ, hơn mười dặm ở phía tây phát hiện có mấy chục người Khương xuất hiện, trông có vẻ bọn chúng muốn vượt núi, hiện tại đã tiếp cận chúng ta.
Mọi người nghe xong đều kinh sợ, Liêu Phong lập tức nói:
-Hơn phân nửa là Thiết Diều Tử tà tâm không chết, lại muốn phục kích chúng ta đây mà.
Tư Mã lắc đầu nói:
-Uy thế của Thiết Diều Tử chỉ ở trên thảo nguyên, bọn chúng nếu không có ngựa thì sẽ mất đi uy lực, những người này không phải là Thiết Diều Tử!
Tư Mã Bất Quần là người trầm ổn cẩn thận, tiếp tục phân tích nói:
-Cách nơi này không xa về phía tây đã là vùng phụ cận của trại Hậu Kiều. Nếu đám người Khương này từ phía tây mà đến thì cho dù không phải là Thiết Diều Tử thì hơn một nửa cũng là đám người Đảng Hạng đến Bảo An quân để cướp của bắt người!
Cát Chấn Viễn lập tức nói:
-Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, chặn đường giết sạch bọn chúng.
Vừa rồi đối đầu với Thiết Diều Tử, mọi người bó tay bó chân không làm gì được, hiện tại lại nghe có người Khương đang tiến lại đây nên ai cũng muốn xả ra một bụng tức tối, tất cả đều nói:
-Cát Đô Đầu nói rất đúng!
Địch Thanh hơi chút trầm ngâm, hỏi:
-Tư Mã, gần đây có chỗ nào thích hợp cho việc mai phục không?
Mọi người vừa nghe thấy những lời này, liền biết Địch Thanh đã đồng ý với chủ trương của Cát Chấn Viễn, ai nấy tinh thần đại chấn, hai tay xoa xoa.
Tư Mã Bất Quần nói:
-Đi về phía tây chừng năm dặm có một con đường quanh co, gập ghềnh khó đi, hai bên đều là rừng cây dầy đặc, có thể làm nơi mai phục.
Địch Thanh quyết đoán nói:
-Tốt, vậy chúng ta mai phục ở chỗ này. Hoàng cô nương, Thọ Vô Cương, hai người mang theo ba người chắm sóc cho những người bị thương và ngựa ở nơi này, những người còn lại chỉ mặc trang bị nhẹ rồi đi theo ta!
Mọi người thấy Địch Thanh đã khôi phục lại như trước, tinh thần ai nấy đều phấn khởi, nhưng lại nghe hắn muốn xuất quân thì trong lòng lại hoảng sợ. Cát Chấn Viễn khuyên nhủ:
-Địch chỉ huy, người tạm thời nghỉ ngơi trước đã. Việc phục kích người Khương thì giao lại cho chúng tôi là được rồi.
Địch Thanh lắc lắc đầu nói:
-Ta không sao. Đi thôi!
Hắn làm gương cho binh sĩ, sải bước đi về hướng tây, quân Tân Trại thấy thế thì vừa đi theo vừa vui mừng, bọn họ nhanh chóng theo sau Địch Thanh chạy tới nơi mà Tư Mã Bất Quần vừa nói.
Nơi đó địa hình phức tạp, quả thật là một chỗ tốt để mai phục.
Địch Thanh đánh giá sơ lược địa thế nơi đây, rồi quay lại ra lệnh nói:
-Liêu Phong, Lỗ Đại Hải, các ngươi mang cung tiễn thủ và đao phủ thủ mai phục ở mé phải rừng. Khi nào nghe thấy ta thổi kèn ra hiệu thì các người hãy bắn tên trước rồi sau đó lao xuống chém giết. Cát Chấn Viễn, ngươi dẫn theo trường thương thủ đi theo ra mai phục chỗ cao bên trái. Tư Mã, ngươi mang câu liêm thủ phục kích ở ven đường, thiết lập bẫy để chặn giết đối thủ!
Hắn đã quen với vai diễn là người chỉ huy, quyết định thật nhanh, không một phút chần chừ.
Mọi người thấy Địch Thanh ra lệnh rõ ràng, lại rất hợp lý, khiến bọn họ đồng thanh nói:
-Tuân lệnh.
Địch Thanh mang đám người Cát Chấn Viễn lên sườn núi bên trái, mọi người tự mình tìm những tảng đá, bụi cây để ẩn núp. Nghĩ tới một lúc nữa sẽ lao xuống chém giết, không biết mình có thể còn sống để trở về hay không khiến cho ai nấy đều không khỏi trong lòng lo sợ.
Thấy khuôn mặt Địch Thanh núp sau tảng đá, chờ địch xuất hiện, đầy vẻ cương nghị cùng trầm ổn phi thường, mọi người ai cũng đều buông lỏng tâm tình, thầm nghĩ : “Trước sau cũng phải đánh một trận, sợ có ích lợi gì? Đi theo Địch chỉ huy, nói chung là không cần lo toan!”
Dãy núi phía tây lúc này cũng đã truyền đến nhưng âm thanh vang vọng, trong lòng mọi người run lên, thầm nghĩ những tên người Khương này tới nhanh thật!
Chỉ thấy chỗ ngoặt phía dưới chân núi có mấy chục người đang đi tới, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng cả đám đều mặc trang phục của người Khương, những kẻ đó im lặng không nói gì, chân đi không chậm, trong nháy mắt đã đi tới được gần một dặm.
Địch Thanh híp mắt nhìn về phía xa, trong lòng hắn đang đếm thầm. Đối thủ chỉ có vài chục người, lại nghĩ lúc này là mình mai phục người ta, lại còn nhiều người hơn, trận này bất kể thế nào đều không thể thua rồi.
Đến khi có thể thấy rõ thì lại thấy được những người đó giống như dân chúng người Khương bình thường, Địch Thanh lúc này lại cảm thấy có chút do dự, thầm nghĩ nếu như cứ giết lung tung như vậy thì nên hay không nên đây?
Đang giữa lúc hắn trầm ngâm thì trong rừng phía đối diện đột nhiên một đàn chim hoảng loạn bay lên. Địch Thanh ngẩn ra, thầm kêu không ổn. Thì ra bên Liêu Phong có rất nhiều người không có kinh nghiệm mai phục, gặp kẻ thù sắp tới nên không khỏi khẩn trương, làm kinh động đến bầy chim.
Mấy chục người Khương kia đã dừng lại.
Địch Thanh thấy người Khương dừng lại, liền biết không xong. Đối thủ chưa tiến vào nơi phục kích của quân Tân Trại, lúc này ba mặt mai phục và người Khương phía trước hình thành một hình tứ giác, quân Tân Trại cung tiễn không kịp, nếu như xung phong liều chết lao xuống thì xem như đã đánh mất ưu thế về địa hình.
Nhưng nếu không lao xuống thì phải làm sao đây?
Tâm tư Địch Thanh xoay chuyển, trong lúc nhất thời hắn không thể nghĩ ra bất kỳ phương pháp xử lý hoàn hảo nào. Hắn cũng không phải sợ hãi không thể đánh bại đối thủ, mà là nghĩ đến loại tình huống này, nếu như lát nữa xông ra hỗn chiến thì không biết sẽ có bao nhiêu binh sĩ của quân Tân Trại phải ngã xuống.
Quân Tân Trại lúc này lòng như lửa đốt, Liêu Phong không thèm khiển trách binh lính lỗ mãng phía sau, anh ta chỉ chăm chú nhìn về phía đỉnh núi đối diện, không biết ý định của Địch Thanh như thế nào!
Kẻ cầm đầu của đám người Khương tháo mũ ra, nhìn về chỗ chim hoảng sợ bay lên kia.
Lúc này, dãy núi đang chìm dần vào ánh hoàng hôn, gió thu hiu quạnh, quân Tân Trại nằm sấp trên mặt đất, cho dù người Khương kia có ánh mắt nhạy bén cỡ nào đi nữa thì hơn phân nửa cũng không thể phát hiện được gì, nhưng nếu y nghi ngờ thì không biết chừng y sẽ không tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Liêu Phong khẩn trương tới mức bàn tay anh ta chảy đầy mồ hôi, lại đột nhiên nhìn thấy phía đối diện có một người nhảy lên tẳng đá lớn, người này chính là Địch Thanh. Liêu Phong thấy Địch Thanh xuất hiện, chỉ cho là hắn chuẩn bị phát lệnh tấn công, liền quát khẽ:
-Chuẩn bị…
Không đợi cho từ “bắn” từ trong miệng hắn phát ra, quân Tân Trại đã kéo căng dây cung, chỉ nghe Địch Thanh quát to:
-Không được bắn! Không được động thủ…
Mọi người ngẩn ra, có mấy người nghĩ rằng Địch Thanh ra lệnh phải bắn, trong lòng khẩn trương nên đã buông tay, trường tiễn liền bắn tới!
Mấy người Khương kia thấy vậy thì vội vàng né tránh, người thì lắc mình nhảy ra phía sau tảng đá, người thì lao vào bụi cây, khiến cho mấy mũi tên bắn tới nhưng lại không làm tổn thương được bất kỳ người nào.
Địch Thanh thở phào một hơi, thầm nghĩ nếu mà lỡ bắn trúng người nào thì quả thật không biết phải giải thích ra sao. Hắn hét lớn:
-Vũ Anh, ta là Địch Thanh nè!
Ánh mắt của hắn rất nhạy bén, ngay khi kẻ cầm đầu của đám người Khương kia nhấc mũ lên, thì hắn đã nhận ra người nọ, chính là thị vệ Vũ Anh cùng làm chung ở Điện tiền năm đó.
Vũ Anh làm sao lại đi tới nơi này? Anh ta tại sao lại mặc trang phục của người Khương?
Địch Thanh nghĩ lại lúc nãy hắn quát bảo đám cung thủ ngưng bắn tên, bởi vì bất kể thế nào hắn vẫn tin tưởng vào những người thị vệ năm đó!
Sau tiếng quát của Địch Thanh, trong núi yên tĩnh một hồi. Vũ Anh lúc này mới từ phía sau bụi cây đi ra, kêu lên:
-Địch Thanh, tại sao lại là ngươi?
Địch Thanh cười ha ha, rồi liền sải từng bước lớn xuống sườn núi, một quyền đánh trúng ngực Vũ Anh. Vũ Anh cũng không chút yếu thế, liền trả lại Địch Thanh một quyền. Trong mắt hai người ánh lên những tình cảm ấm áp.
Gió rét ở Tắc Hạ sao có thể làm giảm những tình cảm cùng chung hoạn nạn ấm áp năm đó?
Vũ Anh lúc này quay lại phía sau quát:
-Đều đi ra đi, ra gặp Địch…
Anh ta do dự hỏi:
-Địch Thanh, bây giờ ngươi làm quan gì thế?
Anh ta chỉ biết Địch Thanh một năm trước đã nhận một chức quan nhàn tản ở biên thùy, chứ chưa biết Địch Thanh đã đi Tân Trại.
Địch Thanh tự giễu nói:
-Ta bất tài, hiện giờ là Chỉ huy sứ của quân Tân Trại.
Hắn biết Vũ Anh lúc này đang ở trại Nhu Viễn, trại này đang đối đầu trực tiếp với trại Hậu Kiều của người Đảng Hạng, trọng trách trên vai rất nặng nề.
Vũ Anh thầm nghĩ: “Với bản lĩnh của Địch Thanh tại sao đến giờ vẫn còn là một Chỉ huy sứ? Ah… Có lẽ hơn phân nửa là do hắn không buông bỏ được tình cảm đối với Dương Vũ Thường, lúc này khó có thể tỉnh táo rồi.” Vũ Anh ở biên thùy một năm, lúc này đã là trại chủ trại Nhu Viễn. Anh ta bởi vì lòng mang chí lớn, chiến đấu dũng mãnh, liên tiếp lập quân công lên chức, lúc này chức quan đã cao hơn so với Địch Thanh. Chẳng qua đối với Địch Thanh, Vũ Anh trước sau vẫn thân thiết như vậy, anh ta nói với đám thủ hạ phía sau:
-Đây chính là Địch chỉ huy mà ta thường nhắc tới với các ngươi, mau qua đây bái kiến đi.
Đám thủ hạ của Vũ Anh chỉnh tề bước ra khỏi hàng, cúi chào nói:
-Địch chỉ huy.
Địch Thanh vội nói:
-Không cần khách khí.
Hắn cũng quay đầu lại với đám quân Tân Trại đang tụm năm tụm ba, mỉm cười giới thiệu:
-Vị này chính là Vũ Anh trại chủ của trại Nhu Viễn, đều là huynh đệ cả. Vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là người một nhà đánh nhau rồi. Vũ Anh, ngươi tới giúp Bảo An Quân còn chưa tính, vì sao phải ăn mặc trang phục của người Khương thế?
Một người ở phía sau Vũ Anh nói:
-Địch chỉ huy cảm thấy chúng tôi vì sao bắt buộc phải cải trang như vậy?
Người vừa lên tiếng có thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mày y lúc này có vẻ khó chịu, trong giọng nói có pha chút ít phẫn nộ.
Thì ra người này thấy thủ hạ của Địch Thanh lơ là, vừa rồi lại thấy quân Tân Trại không nghe hiệu lệnh của Địch Thanh mà bắn tên, nên trong lòng y có chút bất mãn. Y thầm nghĩ: “Viện binh như vậy tới Bảo An Quân thì có tác dụng gì không biết?”
Địch Thanh cũng không chấp nhặt, thuận miệng nói:
-Nói vậy lúc nãy là các người đang đi thám thính, không muốn cùng người Đảng Hạng phát sinh xung đột nên mới cải trang thành bộ dạng của người Khương để tìm hiểu tình hình à. Chẳng lẽ là…
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, hỏi:
-Đằng sau còn có trợ giúp sao?
Người vừa tỏ ra bất mãn kia vô cùng kinh ngạc, còn Vũ Anh cười ha hả, giơ ngón tay cái lên nói:
-Ta biết ngay là ngươi có thể nghĩ ra mà. Năm đó ở Điện tiền, tiểu tử ngươi là người thông minh nhất mà.
Suy tư một chút, Vũ Anh lại hỏi:
-Ngươi sao lại ở chỗ này?
Địch Thanh hời hợt nói:
-Quân Tân Trại bọn ta cũng là đến trợ giúp Bảo An Quân thôi, bọn ta cũng đã cùng người Đảng Hạng chém giết qua một lần, nên mới lui đến đây. Vốn tưởng rằng đám người các ngươi đến tấn công chúng ta, nên lúc nãy mới ra tay trước. May mà hai bên còn chưa đánh nhau.
Địch Thanh cảm thấy may mắn là đã không tổn thương đến huynh đệ, nhưng tên mặt mày khó chịu kia lại hiểu lầm ý của Địch Thanh, lạnh lùng nói:
-Nếu quả thật đánh nhau, chúng ta cũng chưa chắc đã thiệt thòi.
Vũ Anh nhíu mày, quát:
-Phong Lôi, không đươc vô lễ với Chỉ huy sứ!
Anh ta nhìn thấy quân Tân Trại mai phục có chiến thuật hẳn hoi, cũng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ: “Mình cải trang thành người Khương, làm sao nghĩ đến sẽ phải đánh nhau với quân Tống trong này? Nếu thật sự xảy ra đánh nhau thì đúng là chuyện oan uổng mà!” Vậy nên anh ta nói lảng sang chuyện khác:
-Địch Thanh, các ngươi và người Đảng Hạng từng đánh nhau sao? Bọn họ bao nhiêu người, ngươi có biết tình hình trại Đức Tĩnh hiện nay ra sao không?
Địch Thanh nói:
-Đám quân Đảng Hạng đánh nhau với chúng ta có khoảng một trăm tên.
Phong Lôi đứng một bên xen vào:
-Chỉ có chừng một trăm người sao?
Giọng điệu y dường như có chút khinh miệt, thầm nghĩ: “Vũ Anh nói Địch Thanh gan lớn như hổ, hiện tại xem ra cũng là hữu danh vô thực mà thôi. Nếu không quân Tân Trại có khoảng một trăm người cũng không cần phải lui đến nơi đây?
Quân Tân Trại đều nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Phong Lôi, trong lòng cả đám tức giận. Cát Chấn Viễn không nhịn được nói:
-Đây chính là cùng một trăm tên Thiết Diều Tử chiến đấu trên thảo nguyên đó! Các ngươi nếu thích thì cứ việc thử một chút!
Sắc mặt Vũ Anh và Phong Lôi đều thay đổi, thất thanh nói:
-Thiết Diều Tử? Các ngươi đụng phải đúng là Thiết Diều Tử sao?
Chỉ có quân Tống ở Tắc Hạ mới hiểu được sự khủng bố của Thiết Diều Tử.
Vũ Anh quả thực khó mà tin được, quân Tân Trại đụng phải Thiết Diều Tử mà còn có thể toàn thân trở ra?
Địch Thanh vẫn thản nhiên, gật đầu nói:
-Đúng, Thiết Diều Tử quả nhiên rất lợi hại. Chúng ta đấu một hồi, hai bên đều có tổn thương.
Không thèm suy nghĩ nhiều, Địch Thanh tiếp tục nói:
-Vũ Anh, trại Đức Tĩnh đã bị chiếm rồi.
Vũ Anh lại kinh sợ:
-Lưu đại nhân chính là tướng lãnh trấn thủ biên cương lâu năm, sao trại Đức Tĩnh lại nhanh bị chiếm như vậy được?
Địch Thanh đem hết thảy mọi việc giản lược nói một lần, thấy Vũ Anh vẫn còn chưa hết nghi hoặc, hắn liền hỏi:
-Ngươi là quân tiền tiêu, vậy đằng sau còn có bao nhiêu binh mã thế?
Vũ Anh khôi phục tinh thần, nói:
-Tri Châu của Khánh Châu Trương đại nhân biết Nguyên Hạo xuất binh tới Bảo An Quân nên liền lệnh cho ta cùng Kiềm Hạt - Cao Kế Long đại nhân mang binh trợ giúp Bảo An Quân. Trại Nhu Viễn không thể có gì sơ sảy, bởi vậy ta đã tăng mạnh phòng thủ, đồng thời chỉ có thể điều động mấy chục thủ hạ của trại Nhu Viễn đi trước để dò đường, hỏi thăm tin tức. Cao đại nhân mang theo hơn ngàn người đang ở đằng sau.
Địch Thanh nhí mày, hỏi:
-Hiện tại ngươi đang định làm gì?
Vũ Anh sau một lúc suy nghĩ, có chút khó xử nói:
-Địch Thanh, ta cũng không phải là không tin ngươi, nhưng ngươi quen Hoàng Thường Di sao?
Địch Thanh lắc đầu:
-Từ lúc cứu được cô ta trên sông ta mới biết.
Hiểu được Võ Anh vì sao khó xử, Địch Thanh chậm rãi nói:
-Ngươi cũng không biết Hoàng Thường Di, bởi vậy chỉ e nếu tin tức sai lầm, trại Đức Tĩnh chưa bị công phá, chúng ta lại không đi cứu, như vậy càng sai lầm lớn hơn phải không.
Vũ Anh cam chịu, sau một lúc lâu mới nói:
-Như vậy đi, ta mang ngươi và Hoàng Thường Di, thêm cả đám quân Tân Trại đi gặp Cao đại nhân, mời ông ta định đoạt, như vậy ổn chứ?
Địch Thanh thầm nghĩ: “Vũ Anh không tốt khi nghi ngờ ta, nhưng anh ta xử sự ổn thỏa, chỉ sợ có việc, nên mới để Cao Kế Long làm chủ. Anh ta cũng là có ý tốt thôi.” Nghĩ đến đây Địch Thanh sảng khoái nói:
-Như thế cũng tốt. Quân Tân Trại chúng ta thế đơn lực cô, vừa lúc có thể nương nhờ các ngươi.
Vũ Anh cười cười, cho Địch Thanh một quyền. Trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Địch Thanh có thể còn nói giỡn lúc này, đây đúng là việc tốt. Hy vọng hắn sớm vượt qua của ải khó khăn...ôi…”
Sau khi mọi người thảo luận, Địch Thanh lập tức ra lệnh cho Cát Chấn Viễn đi tìm Hoàng Thường Di, Cát Chấn Viễn thuận tiện liền mang đến mười thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao mà quân Tân Trại thu được. Đương nhiên còn có thêm mấy cái đầu người và khôi giáp.
Quân Tống lấy mấy thứ này để tính quân công, Địch Thanh mặc dù không làm việc này nhưng bọn Cát Chấn Viễn, Liêu Phong khẳng định không thể bỏ qua cơ hội lĩnh quân công này.
Đám quân trại Nhu Viễn nghe Địch Thanh nói là đánh ngang tay với Thiết Diều Từ, mặc dù không phản bác, nhưng cũng chả có mấy ai tin. Hiện giờ nhìn thấy mấy thanh trường đao lạnh lẽo, áo giáp rất nặng, còn có đầu người, lúc này mới hoảng sợ, tin lời Địch Thanh nói không phải là giả.
Cho dù là Vũ Anh cũng muốn hỏi xem Địch Thanh cuối cùng là làm thế nào mà có thể an toàn thoát khỏi đợt tấn công của một trăm tên Thiết Diều Tử?
Địch Thanh cũng không giải thích, hắn chỉ đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Cứ vậy quân Tân Trại và đám người Vũ Anh hướng phía nam của dãy nũi mà đi. Nửa canh giờ sau, không khí trong núi ngày càng âm u, vượt qua một chỗ núi xanh nước chảy đã nhìn thấy binh mã của Kiểm Hạt Khánh Châu Cao Kế Long.
Quân Tống đóng quân trong thung lũng, đề phòng cẩn mật, Địch Thanh thấy thế thì âm thầm tán thưởng. Hắn thầm nghĩ: “Mặc dù quân Tống suy yếu lâu ngày, khó hồi phục như xưa nhưng dù sao thì cũng có không ít tướng lãnh biết lãnh quân.” Hắn có nghe nói qua tên của Cao Kế Long, biết người này xuất thân từ một gia đình có truyền thống làm tướng lãnh, trấn thủ biên thùy nhiều năm.
Vũ Anh sai người thông báo với Cao Kế Long, không lâu sau đó, một người từ bên trong ra đón, kêu lên:
- Vũ Anh, sao người trở về sớm thế?
Giọng nói của người nọ oong oong giống như tiếng chuông, khuôn mặt mọc đầy râu quai nón, làm cho người khác không thể nhìn thấy miệng của gã ở đâu. Người này sải bước đi tới, hào sảng phi thường.
Vũ Anh đem mọi chuyện tóm tắt nói lại, rồi đem Địch Thanh giới thiệu cho Cao Kế Long.
Cao Kế Long liếc qua Địch Thanh một cái, sau một hồi đánh giá mới nói:
-Nghe nói ngươi có một nghĩa huynh tên là Quách Tuân phải không?
Địch Thanh có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
-Vâng.
Hắn nhìn thấy trong mắt Cao Kế Long tràn đầy cổ quái, trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn ra ý tứ của Cao Kế Long là gì.
Cao Kế Long nói:
-Ta rất xem thường hắn.
Vẻ mặt Địch Thanh biến đổi, người khác đối với hắn khinh thường hắn cũng chả quan tâm, trải qua bao nhiêu sương gió, rất nhiều chuyện hắn đã quên hết. Nhưng người khác khinh thường Quách Tuân, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, nên khi nghe Cao Kế Long nói một cách khiêu khích như vậy, Địch Thanh trả lời một cách mỉa mai:
-Quách đại ca không cần ngươi coi trọng.
Một lời này của Địch Thanh nói ra khiến mọi người ai nấy biến sắc, Cao Kế Long hừ lạnh một tiếng nói:
-Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không?
Địch Thanh nói:
-Cho dù là thiên vương lão tử ta cũng nói như vậy thôi!
Vũ Anh thầm kêu không xong, không hiểu nổi hai người này như thế nào lại tự nhiên gây sự với nhau, hắn đang định giảng hòa thì Cao Kế Long đã quát lên:
-Hảo tiểu tử, ở trước mặt ta mà dám nói như thế, để xem ngươi có bản lĩnh gì?
Gã một chưởng vỗ vào vai Địch Thanh, ánh mắt sáng quắc.
Thân hình Địch Thanh vẫn đứng thẳng, không chút xuy xuyển, trầm giọng nói:
-Có bản lĩnh hay không thì cũng không phải dùng lời nói để chứng minh.
Cao Kế Long ngẩn ra, trừng mắt nhìn Địch Thanh thật lâu, bàn tay định vỗ vào vai Địch Thanh cuối cùng cũng buông xuống. Người khác đều cho rẳng gã phải nổi giận, không nghĩ gã lại bất cười ha ha.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc. Cao Kế Long ngưng cười, thờ dài nói:
-Địch Thanh, được lắm. Quách Tuân không nói sai.
Địch Thanh lại kỳ quái, hỏi:
-Cao đại nhân, ông nói cái gì thế?
Hắn nghe giọng điệu Cao Kế Long dịu di, cũng thôi không chống đối nữa.
Cao Kế Long nói:
-Quách Tuân từng nói như vầy: “Địch Thanh cuối cùng cũng sẽ có một ngày uy chấn tây bắc, không nhường Tào tướng quân đâu.”
Trong lòng Địch Thanh chấn động, bỗng nhiên xuất hiện một sự cảm động không tên. Mặc dù hắn biết Quách Tuân đối với hắn rất quan tâm, nhưng lại không biết, Quách Tuân đối với hắn lại tôn sùng ca ngợi như thế.
Cao Kế Long lại nói:
-Lão phu vốn không phục, thâm nghĩ đời này bại bởi Quách Tuân là đủ rồi, chẳng lẽ so với tiểu tử ngươi còn kém hơn sao? Làm sao tưởng được, tiểu tử ngươi mặc dù không có uy danh như Tào tướng quân nhưng lại nóng tinh hơn cả ông ta. Tuy nhiên…ta thích!
Địch Thanh đến giờ mới hiểu, thì ra năm đó Cao Kế Long từng thua dưới tay Quách Tuân, lúc này mới toát mồ hôi nói:
-Cao đại nhân, ta cũng không phải cố ý cùng ngài xung đột…
-Ngươi có biết ta vì sao lại khinh thường Quách Tuân không?
Cao Kế Long đột nhiên nói.
Địch Thanh lắc đầu, cảm giác trong giọng nói của Cao Kế Long không có ác ý.
Cao Kế Long nói:
-Ta khinh thường Quách Tuân bởi vì năm đó hắn vì một người con gái mà không gượng dậy được. Vốn với bản lĩnh của hắn, nếu đến biên thùy, khẳng định sẽ có rất nhiều đất dụng võ. Một người đàn ông thì phải có công danh sự nghiệp, đàn bà thì tính là cái gì? Địch Thanh, ta không hi vọng ngươi giẫm lên vết xe đổ đó!
Trong lòng Địch Thanh bỗng cảm thấy chua xót, hắn thầm nghĩ một người đàn ông tốt cũng không nhất định không được có phụ nữ bên cạnh. Có lẽ vị Cao đại nhân này từng nghe Quách đại ca nói qua chuyện của ta, lúc này mới khuyên nhủ như vậy chăng? Trải qua một lúc nói chuyện như vậy, hắn cảm giác Cao Kế Long này là người ngoài lạnh trong nóng, thế nên hắn cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Cao Kế Long, nhưng hắn cũng chỉ nói đơn giản:
-Ta sẽ nhớ kỹ những lời vừa rồi của Cao đại nhân.
Cao Kế Long cười cười:
-Không cần phải gọi là Cao đại nhân này nọ đâu, ta chẳng qua lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu như ngươi coi trọng thì gọi ta một tiếng Cao đại ca đi. Quách Tuân có một người nghĩa đệ như ngươi, ta không thể thua với hắn như vậy được.
Địch Thanh có chút buồn cười, không biết Cao Kế Long và Quách Tuân có ân oán gì, không ngờ loại chuyện này cũng phải tranh giành. Ngay lúc hắn đang do dự thì Cao Kế Long đã quát lên:
-Hảo tiểu tử, ngươi dám chống đối ta, không chịu nhận người đại ca này sao?
Địch Thanh cười nói:
-Cao đại ca, trại Đức Tĩnh đã bị chiếm rồi, lúc này nên làm gì đây?
Cao Kế Long nghe Địch Thanh đồng ý gọi gã một tiếng đại ca thì trong lòng tràn đầy vui sướng, lại vỗ vỗ vai Địch Thanh nói:
-Bàn bạc kỹ hơn rồi nói.
Vừa rồi gã thật sự vỗ mạnh như vậy chính là vì nhìn thấy bộ dạng thư sinh của Địch Thanh, có chút khó tin lời Quách Tuân nói nên mới ra tay thử. Có thể thấy được Địch Thanh dường như không có việc gì, trong lòng cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ tên tiểu tử này thoạt nhìn bộ dạng nho nhã, nhưng lại không nho nhã tí nào. Gã lúc này vỗ vỗ vai Địch Thanh cũng là thể hiện sự thân thiết.
Mọi người thấy hai người hòa hợp êm thấm, đều thờ phào một cái, lại thấy Cao Kế Long trong phút chốc xưng huynh gọi đệ với Địch Thanh thì trong lòng đều tấm tắc kêu kỳ lạ. Đám người Vũ Anh biết Cao Kế Long ngày thường rất là uy nghiêm, hiện giờ lại cùng Địch Thanh thân thiết như vậy, cả đám đều lấy làm khó hiểu.
Cao Kế Long nghĩ thầm: “Thời điểm trước đây vài ngày ta có gặp qua Quách Tuân, hắn lại hỏi ta về cái Hương Ba Lạp chó má gì đó, ta làm sao mà biết? Hắn lại nói Địch Thanh không tệ, hôm nay vừa thấy liền biết tiểu tử Địch Thanh này đúng là gan lớn, không ngờ dám chiến Thiết Diều Tử. Chẳng lẽ nói…” Gã không nghĩ tiếp mà chuyển ánh mắt sang người Hoàng Thường Di.
Hoàng Thường Di cũng đang nhìn Cao Kế Long.
Ánh mắt Cao Kế Long có phần kinh ngạc, đột nhiên vỗ trán nói:
-Ta đã từng gặp cô nương, cô nương họ Hoàng, là vợ chưa cưới của Lưu trại chủ trại Đức Tĩnh!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Trong mắt Hoàng Thường Di bi thương càng đậm, gật gật đầu, thấp giọng nói:
-Cao đại nhân nói không sai, tiểu nữ chính là Hoàng Thường Di, lần này đến trại Đức Tĩnh vốn là để thành thân.
Địch Thanh giờ mới hiểu vì sao trong mắt cô gái này luôn có một nỗi ưu thương, thì ra nàng đã mất đi vị hôn phu, mặc dù nàng may mắn không chết nhưng vẫn rất đau lòng. Hắn có thể hiểu được loại tâm tình này.
Cao Kế Long lầm bầm nói:
-Nếu ngươi đã nói trại Đức Tĩnh bị phá, vậy chắc chắn không thể giả rồi.
Gã quen Hoàng Thường Di, hơn nữa gã đúng là rất tin tưởng nàng. Vũ Anh mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng anh ta thấy Cao Kế Long như vậy nên cũng không nghi ngờ thêm nữa.
Cao Kế Long nhìn mọi người một lượt, cau mày nói:
-Trại Đức Tĩnh bị vây, người Đảng Hạng mai phục chờ chúng ta, phía trước trại Đức Tĩnh lại là đất bằng, nếu chúng ta tới đó cũng không chiếm được địa thế, hơn phân nửa không thể chống cự lại sự tấn công của người ngựa đối phương…
Đang lúc nói giữa chừng thì có một binh sĩ vội vàng tiến lên nói:
-Cao đại nhân, chúng thuộc hạ bắt được một đội thương nhân.
Cao Kế Long ngạc nhiên nói:
-Lúc này còn có người đi buôn ư? Chẳng lẽ có gian trá? Dẫn bọn họ lại đây.
Không lâu sau, binh sĩ đã mang đến một người. Người nọ có cái đầu hói bóng loáng, thân thể mập mạp đầy mỡ, Địch Thanh nhìn thấy, thất thanh kêu lên:
-A, sao lại là ngươi?
Người nọ bị mang đến đúng là con buôn lôi thôi lúc trước, Chủng Thế Hành!
Địch Thanh càng ngạc nhiên hơn chính là hắn nhận được nhiệm vụ xuất binh, lập tức thừa dịp ban đêm mà hành quân ngay lập tức, Chủng Thế Hành thế nào lại chạy đến nơi này nhanh như vậy được?
Chủng Thế Hành nhìn thấy Địch Thanh, vội cười làm lành nói:
-Không phải ta thì có thể là ai? Thì ra là người của Địch chỉ huy…
Lúc này vừa định nói tiếp thì chợt thấy Cao Kế Long, liền ý thức được vấn đề, lập tức không thèm để ý đến Địch Thanh mà quay sang Cao Kế Long thở dài nói:
-Cao đại nhân, đã lâu không gặp, xem ra ngài lại thăng chức nữa phải không?
Cao Kế Long không ngờ cũng biết Chủng Thế Hành, thở dài nói:
-Chủng Thế Hành, ngươi ham tiền đến quên mạng rồi hả? Lúc này mà ngươi còn dám đi buôn à?
Trong lòng Cao Kế Long thầm nghĩ, Chủng Thế Hành năm đó đắc tội với thủ hạ của Thái hậu chính là tên đệ nhất thái giám La Sùng Huân nên bị lưu đày đến tây bắc này, nhưng ai ngờ y lại trở thành thương nhân, lại càng không nghĩ tới y ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Bảo An Quân bị tấn công, các khu chợ buôn bán khẳng định đã sớm ngưng hoạt động, lúc này những kẻ cần tiền không cần mạng bí quá hóa liều, đi buôn hàng lậu, tha hồ mà kiếm to.
Chủng Thế Hành chẳng hề để ý cười nói:
-Mạng của thảo dân như cỏ rác nên cũng không quan tâm lắm. Tính mạng chắc chắn một ngày nào đó sẽ mất, nhưng tiền thì không thể một ngày không có!
Cao Kế Long nghe thấy luận điệu đó của Chủng Thế Hành, dở khóc dở cười, thuận miệng hỏi:
-Ngươi buôn bán cái gì?
Chủng Thế Hành cười ha hả nói:
-Cái kia…là muối mỏ…mới được chở từ phía trại Hậu Kiều tới đây, thảo dân chính là đang đi nhận hàng. Đợi khi vận chuyển vào cảnh nội Đại Tống, thảo dân xin tặng Cao đại nhân mấy cân nếm thử.
Cao Kế Long thầm nghĩ: “Mặc dù việc này vi phạm quy củ của triều đình, nhưng Chủng Thế Hành năm đó không sợ quyền quý, cũng xem như một thằng đàn ông. Chuyện y buôn bán muối mỏ, hay là cho qua thôi.” Do còn vướng bận chuyện cứu viện Bảo An Quân, Cao Kế Long khoát tay nói:
-Thả hắn đi đi.
Chủng Thế hành nghe nói được tha, trong mắt lại lộ ra vẻ thất vọng, chỉ biết chắp tay vái tạ, rồi xoay người rời đi. Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt của Chủng Thế Hành, trong lòng khẽ động, kêu lên:
-Chủng…Lão trượng, ngươi đến từ trại Hậu Kiều sao?
Hai mắt Chủng Thế Hành lúc này bỗng nhiên tỏa sáng, liên tục gật đầu nói:
-Vâng, Địch chỉ huy có lòng muốn cùng ta buôn muối mỏ sao? Lúc này, người Đảng Hạng đều tiến về phía Bảo An Quân, ở xung quanh đó đề phòng lỏng lẻo hơn nhiều, cơ hội buôn lậu hàng không gì có thể tốt hơn rồi.
Địch Thanh giống như một lời hai ý nói:
-Nói như vậy, Chủng lão trượng đối với địa hình gần Bảo An Quân rất quen thuộc sao?
Chủng Thế Hành ưỡn ngực, nghiêm mặt cười nói:
-Đó là đương nhiên, ta biết có một đường nhỏ, có thể đi vòng ra sau trại Hậu Kiều, xuyên qua giữa thành Bạch Báo và thành Kim Thang đến chợ Diệp.
Cao Kế Long có chút không kiên nhẫn nói:
-Địch Thanh, đừng nghe y nói bậy, chính sự quan trọng hơn.
Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, đột nhiên nói:
-Cao đại ca, đệ chính là đang nói chính sự đấy chứ!
Cao Kế Long hơi giật mình, nhíu mày, nhìn lại Chủng Thế Hành, rồi lại quay sang Địch Thanh, một lúc sau mới nói:
-Ngươi muốn nói cái gì?
Địch Thanh có chút hưng phấn nói:
-Cao đại ca, lúc này số lượng quân ta không nhiều lắm, nếu phải đi cứu viện Bảo An Quân chỉ sợ lực lượng không đủ. Nếu để cứu viện Bảo An Quân cũng không nhất thiết phải đi trại Đức Tĩnh mà.
Trên mặt Cao Kế Long lộ vẻ suy tư, trầm ngâm nói:
-Không đi trại Đức Tĩnh, làm sao có thể cứu viện Bảo An Quân đang bị quân địch vây khốn?
Vũ Anh thấy vẻ mặt của Địch Thanh, cũng tập trung suy nghĩ, đột nhiên nói:
-Không lẽ là vây Ngụy cứu Triệu?
Trong long anh ta cũng có vài ý tưởng, nhưng còn không dám nói ra.
Địch Thanh kiên định nói:
-Đúng vậy, chính là vây Ngụy cứu Triệu! Bọn chúng đánh Bảo An Quân của chúng ta, như vậy chúng ta đây phải tấn công trại Hậu Kiều của bọn chúng! Hơn nữa nhất định phải đánh bại, buộc bọn chúng phải rút quân!
Một lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Chỉ riêng có Vũ Anh là trên mặt toát lên vẻ phấn chấn.
Bọn chúng muốn đánh Bảo An Quân, chúng ta phải tấn công trại Hậu Kiều!
Địch Thanh không ngờ muốn đi đánh trại Hậu Kiều?
Trại Hậu Kiều sừng sững ở tây bắc bao năm nay, quân Tống vẫn chưa ai có khả năng lay chuyển, Địch Thanh này vừa mới tới đây, liền đã muốn đi tấn công trại Hậu Kiều?
Là không biết tự lượng sức mình hay là dũng khí ngút trời đây?
Địch Thanh nói:
-Ta biết các ngươi chắc chắn cảm thấy ta quá mức kiêu ngạo và ngông cuồng, nhưng ta làm vậy là có nguyên nhân.
Thấy Cao Kế Long vẫn đang nhìn hắn, trên mặt cũng có vẻ mong chờ, Địch Thanh bình tĩnh tiếp tục nói:
-Chính bởi vì các ngươi cho rằng như vậy, cho nên người Đảng Hạng hơn phân nửa cũng sẽ nghĩ như thế. Trại Hậu Kiều đã đứng vững trong cảnh nội Đại Tống lâu năm, tất cả đều cho rằng chúng ta sẽ không dám tấn công. Đây là một trong số những lý do mà chúng ta nên bất ngờ tấn công trại Hậu Kiều.
Cao Kế Long cau mày, vẻ cẩn thận trên mặt còn mang theo một tia cổ vũ, nói:
-Vậy lý do khác là gì?
-Bảo An Quân bị tấn công, chắc chắn trại Hậu Kiều cũng phải chia ra không ít binh lực. Người Đảng Hạng tập hợp tại Bảo An Quân, trại Hậu Kiều tự nhiên trở nên trống trải nên sẽ sơ hở trong việc phòng bị. Chúng ta nhân cơ hội này tấn công, phần thắng chắc chắn sẽ nhiều hơn, đây chính là lý do thứ hai. Vũ Anh ở trại Nhu Viễn cũng đã lâu, hắn biết rõ địa thế của trại Hậu Kiều, để hắn chỉ huy tấn công sẽ có thêm phần nắm chắc, đây là lý do thứ ba.
Cao Kế Long đột nhiên ngắt lời, nói:
-Ngươi nói trại Hậu Kiều sẽ sơ hở trong việc phòng bị, nhưng ngươi làm sao biết được?
Địch Thanh nói:
-Ngay cả thương đội của Chủng Thế Hành cũng có thể đi qua trại Hậu Kiều, thì từ đó có thể thấy được hiện giờ người Đảng hạng thật sự có chút buông thả. Chúng ta có chỗ nào không bằng đám thương đội của Chủng Thế hành đâu?
Cao Kế Long nhìn Chủng Thế Hành một cái, sau một lúc trầm ngâm, lại nói:
-Cứ coi như là nhân thủ của bọn chúng không đủ, chúng ta cũng không có nắm chắc phần thắng trong tay.
Địch Thanh nói:
-Trong mắt của ta, trên đời này chỉ có một loại người tất thắng.
Cao Kế Long truy vấn hỏi:
-Loại người nào?
Địch Thanh lạnh nhạt nói:
-Bất chiến nhân (DG: ý Địch Thanh nói là người không làm gì cả). Thiên hạ nếu thật sự có việc nắm chắc mười phần chiến thắng thì cần gì chúng ta tới chỉ huy?
Vũ Anh có chút lo lắng khi Địch Thanh nói chuyện quá điên cuồng, Cao Kế Long nhìn thật kỹ Địch Thanh hồi lâu mới nói:
-Địch Thanh, ngươi rất điên cuồng đấy.
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
-Cao đại ca, đệ không phải điên cuồng mà là cẩn thận. Đệ chỉ muốn đem những binh sĩ này sử dụng một cách hiệu quả nhất, chứ không phải là đi chịu chết một cách vô ích.
Cao Kế Long mỉm cười:
-Ngươi điên cũng tốt, cẩn thận cũng vậy, ta cuối cùng vẫn thích a.
Gã cũng có chút phiền muộn nói:
-Năm đó ta cũng rất điên cuồng, nhưng bây giờ già rồi, đã trở nên nhát gan.
Lại qua một chút, Cao Kế Long vỗ đùi nói:
-Nhưng lần này ta đồng ý với đề nghị của ngươi!
Mọi người vừa mừng vừa sợ, Vũ Anh lập tức nói:
-Cao đại nhân, nếu như tấn công trại Hậu Kiều, ty chức xin được làm tiên phong.
Vũ Anh trước giờ vẫn muốn tấn công trại Hậu Kiều, nhưng đây chỉ là những gì anh ta nghĩ trong đầu. Chỉ có Địch Thanh mới dám đề nghị như vậy, Vũ Anh quả thật không ngờ Cao Kế Long như vậy cũng đồng ý.
Cao Kế Long hít một hơi thật sâu, nói:
-Tốt, muốn đánh thì phải đánh thật mạnh, một trận nhất định phải thắng, bằng không lúc đang đánh nhau sự tình thay đổi thì chỉ e phía Tri Châu gặp bất trắc.
Hắn thầm nghĩ, Đại Tống xưa nay đều lấy văn chế võ, mỗi lần võ tướng lãnh binh đi nơi nào cũng đều phải thông báo rõ ràng, bằng không nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì có khả năng bị chụp mũ tạo phản. Lần này lâm trận thay đổi, chuyện này có thể coi là lớn, cũng có thể coi là nhỏ. Thoáng nhìn qua Địch Thanh và Vũ Anh hai kẻ đầy nhiệt huyết, trong lòng Cao Kế Long thầm than, mình già rồi, lá gan cũng nhỏ lại. Đánh thì đánh, sợ quái gì, cùng làm thì bỏ luôn vị trí Kiểm Hạt, về quê dưỡng lão!
Nghĩ như vậy, Cao Kế Long trầm giọng nói:
-Vũ Anh, ngươi đối với trại Hậu Kiều quen thuộc nhất, hành động lần này tất cả mọi hậu quả do ta gánh chịu. Ngươi có kế sách gì để tấn công không?
Tinh thần Vũ Anh run lên, anh ta lo lắng nhất chính là tự tiện làm chủ, rảnh rỗi kiếm chuyện làm. Nghe Cao Kế Long tự mình lãnh trách nhiệm, sĩ khí đại chấn nói:
-Theo ta được biết, trại Hậu Kiều lúc này có hai huynh đệ Dã Lợi Trảm Sơn và Dã Lợi Trảm Xuyên trấn thủ. Hai huynh đệ này đều cực kỳ dũng mãnh, cần phải chú trọng đối phó.
Cao Kế Long thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm nói:
-Không phải Dã Lợi Trảm Thiên sao? Vậy là tốt rồi.
Mọi người nghe thấy tên của Dã Lợi Trảm Thiên thì ai nấy trong lòng rét run.
Địch Thanh lầm bầm:
-Dã Lợi Trảm Thiên? Đáng tiếc gã không ở đây.
Hắn thấy sắc mặt mọi người có chút lo sợ khi nghe đến cái tên này thì bất giác trong lòng lại có một cỗ chiến ý dâng lên.
Hắn rất muốn đấu một trận với Dã Lợi Trảm Thiên.
Địch Thanh đã từng nghe nói tới Dã Lợi Trảm Thiên, một năm nay, hắn thật sự đã có nhiều hiểu biết về thế lực của Nguyên Hạo, cũng đã sớm không còn là tên ngốc mơ mơ hồ hồ Địch Thanh kia nữa rồi.
Trong Long Bộ Cửu Vương thì gia tộc Dã Lợi đã có tới ba người. Hai người Long Bộ Dã Lợi Vương – Dã Lợi Ngộ Khất, Thiên Đô Vương – Dã Lợi Vượng Vinh lúc này đang trấn thủ Hoành Sơn, là vì phòng ngừa họa lớn từ quân Tống. Mà Dã Lợi Trảm Thiên có biệt hiệu là La Hầu Vương lại là một người cực kỳ thần bí trong Cửu Vương. Nghe nói gã vốn là cao thủ của Tu La Bộ, nhờ cuộc tấn công Cao Xương và bộ tộc Hồi Hột nên hắn liên tiếp lập chiến công, rồi tiếp đó trong sự nghiệp xưng bá con đường tơ lụa của Nguyên Hạo một lần nữa lại lập thêm nhiều chiến công hiển hách, lúc này mới có thể gia nhập vào Long Bộ, thế nhưng lại có rất ít người gặp qua Dã Lợi Trảm Thiên.
Cao Kế Long hiển nhiên cũng đã nghe nói tới tiếng tăm của Dã Lợi Trảm Thiên, cũng biết được tam vương của gia tộc Dã Lợi kia rất lợi hại, thế nên gã cũng không quá mức lo lắng khi không đụng phải ba kẻ trên.
Chỉ thoáng cái Vũ Anh đã
/485
|