Phạm Ung nhớ đã nói qua chuyện này liền gật đầu nói:
- Không sai, không ngờ Địch Thanh ngươi cũng rất có lòng.
Trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi chó bắt chuột à? Đúng là rảnh rỗi quá xen vào chuyện của người khác mà.”
Địch Thanh biết khả năng Phạm Ung bình thường một chút, nhưng lúc này có thể kéo ông ta vào để chống lại người của Hạ Thủ, vì vậy cung kính đáp:
- Phạm đại nhân lòng lo tây bắc, công lao to lớn, từ ngày ty chức đích thân tới Tân trại điều tra vụ án, dẹp oán hận chất chứa của người Khương, có thể thấy được Phạm đại nhân đã vất vả bao nhiêu, ty chức nghĩ tới chuyện này mà trong lòng cảm động.
Ai được xu nịnh cũng vui, Địch Thanh nói những lời vô nghĩa nhưng Phạm Ung lại thích nghe.
Phạm Ung vuốt râu dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ cái tên Địch Thanh này cũng rất biết chuyện đấy.
Địch Thanh bản tính xảo quyệt, chỉ vì trải qua những chuyện đau lòng gặp lại bị đả kích, lúc này mới khó có thể phấn chấn được. Cộng thêm mấy năm nay khắc mài sương gió biên thùy, Địch Thanh không những võ công tăng mạnh mà trong tính cách cũng trở nên mạnh mẽ hơn, biết nhìn xa hơn.
Thấy Phạm Ung đã thay đổi cách nhìn về hắn, Địch Thanh mới nói:
- Phạm đại nhân lòng luôn lo về biên thùy, còn có những người lại ở trong bóng tối thầm gây sóng gió. Tân trại thái bình như hôm nay, một số người tham đồ quân công, giết người Khương vô tội lĩnh công, kết quả bị Đinh chỉ huy phát hiện. Đinh chỉ huy vốn là người ngay thẳng, vì tìm những người đó chất vấn, không ngờ những người đó chó cùng rứt giậu lại ra tay giết Đinh chỉ huy trước.
Phạm Ung đột nhiên kinh sợ ngạc nhiên nói:
- Thì ra không phải người Khương giết Đinh Thiện Bản …
- Đúng vậy, không phải người Khương!
Giọng điệu của Địch Thanh cao lên nói to:
- Tiền Ngộ Bản giết người lấy công, tội ác tày trời, sự việc bại lộ nên đã liên kết với Thiết Lãnh giết Đinh chỉ huy.
Mọi người lại ồn ào lên, tất cả đều tranh luận, Tiền Ngộ Bản ngược lại bình tĩnh cười nói:
- Địch chỉ huy, ngươi là chỉ huy sứ không có nghĩa là ngươi được nói bừa nhé.
Thiết Lạnh cũng không thể im lặng nữa cao giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi nói bậy cái gì đấy, Phạm đại nhân, Đô bộ thự, ta và Tiều đô đầu bị oan.
Tiền Ngộ Bản thấy Địch Thanh không nói gì lại phẫn nộ nói:
- Địch chỉ huy, nếu hôm nay ngươi không nói rõ với chúng ta, thì sao ngươi có thể khiến thuộc hạ của ngươi phục ngươi chứ?
Liêu Phong gấp đến độ toát mồ hôi trán, chỉ biết nhìn Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà, hy vọng hai người này có thể đứng ra giải vây cho Địch Thanh, không ngờ hai người này đều trầm mặc không đứng ra.
Trái tim của Liêu Đỉnh đã lặng xuống.
Địch Thanh không nhìn đám người Hoa Đà, chỉ cười lạnh nói:
- Tiền Ngộ Bản, các ngươi thực sự cho rằng đã ra tay sạch sẽ sao? Các ngươi thực sự cho rằng ta không có chứng cứ xác thực để bắt các ngươi sao?
Tiền Ngộ Bản gặp ánh mắt của Địch Thanh trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Chúng ta không làm thì sợ gì ngươi chứ?
Địch Thanh tiến lên một bước nhìn vào Thiết Lãnh nói:
- Ngươi tên là Thiết Lãnh?
Thiết Lãnh bất giác lùi nửa bước, trong giây lát lại ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Đúng.
Y liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái lấy thêm sức lực.
- Ngươi là Phó đô đầu của Tân trại?
Ánh mắt Địch Thanh lóe chớp như đang suy nghĩ gì đó.
- Đúng!
Thiết Lãnh lớn tiếng nói.
- Ta nghe nói … lúc Đinh chỉ huy chết ngươi ở trong Tân trại không ra ngoài đúng không?
Địch Thanh đột nhiên nói tới vấn đề chính.
Thiết Lãnh hơi run, do dự một lát gật đầu nói:
- Đúng.
- Vậy có ai làm chứng cho ngươi không?
Trên khóe miệng Địch Thanh mang theo một nụ cười khó đoán.
- Là Khuất Hàn!
Thiết Lãnh lập tức nói.
Địch Thanh lạnh lùng cười nói:
- Nhưng y đã chết rồi, người chết đâu có thể làm chứng chứ.
Thiết Lãnh gào lên:
- Cho dù Khuất Hàn chết rồi nhưng lúc đó trong Tân trại rất nhiều người biết chuyện này, đích thực là sau đó ta mới biết Đinh chỉ huy bị giết.
Địch Thanh gật gật đầu thoáng chút suy nghĩ nói:
- Theo lời ngươi nói lúc Đinh chỉ huy chết thì hài cốt không còn, các ngươi cũng chưa thấy được xác chết của y phải không?
Thiết Lãnh không nhịn được nữa nhìn sang Thiết Ngộ Bản, Địch Thanh lại đột nhiên nói:
- Phải thì bảo phải, không phải thì bảo không phải, ngươi nhìn sang Tiền đô đầu, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiền đô đầu chôn xác của Đinh chỉ huy sao?
Thiết Lãnh nghe Địch Thanh quát như sấm rền, cả người khẽ run lên, vết đao trên mặt cũng lạnh run, cẩn thận trả lời:
- Chúng ta đều không nhìn thấy xác của Đinh chỉ huy, lúc đó Tiền đô đầu nói là người Khương cướp mất xác của Đinh chỉ huy đi rồi.
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản trở nên xám ngắt, không ngờ Địch Thanh lại không hỏi y mà hỏi Thiết Lãnh.
Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Các ngươi không mang xác của Đinh chỉ huy về có phải là sợ chúng ta nhìn ra cái gì đó từ trên thi thể của y? Nhưng các ngươi tính đi tính lại cũng không tính tới việc Đinh chỉ huy không chết, y ở ngay bên ngoài phòng!
Mọi người đều sợ hãi, đến cả Hạ Tùy cũng đều bất giác đứng lên nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Thiết Lãnh rùng mình một cái, cũng không nhịn được hướng ra bên ngoài nhìn. Bên ngoài mặc dù tụ tập rất đông trại binh và dân chúng nhưng đâu thấy bóng dáng của Đinh Thiện Bản chứ?
Chỉ có Tiền Ngộ Bản bất động cười lạnh nói:
- Địch chỉ huy, chuyện đùa này của ngươi không mắc cười chút nào cả.
Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Tiền Ngộ Bản, nói từng câu từng chữ:
- Tiền đô đầu, những người khác đều nhìn ra bên ngoài tại sao ngươi không nhìn ra ngoài? Có phải tự tay ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy nên chắc chắn là y đã chết, vì vậy mới không nhìn ra ngoài?
Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng ánh mắt ai nhìn Tiền Ngộ Bản cũng đều giống như y là hung thủ vậy!
Tiền Ngộ Bản toát mồ hôi trán hét lớn:
- Ngươi nói láo, ta chẳng qua là cảm thấy Đinh chỉ huy bị thương nặng chắc chắn là chết rồi không còn nghi ngờ gì nữa.
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi nói không sai, Đinh chỉ huy chính xác là đã chết.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy Địch Thanh cười đầy nghiêm nghị, làm cho mọi người đều hít thở khó khăn.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Chúng ta đã tìm được thi thể của Đinh chỉ huy rồi.
Thiết Lãnh vừa mới bị dọa hết hồn nghe Đinh Thiện Bản đã chết thì thở phào một cái, mới hết toát mồ hôi lạnh nhưng lại nghe thấy Địch Thanh nói đã tìm được thi thể của Đinh Thiện Bản thì lại cả kinh.
Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Thiết Lạnh ngươi chỉ e không ngờ tới trước khi chết Đinh chỉ huy đã lấy máu viết tên ngươi trên cát, lưới trời lồng lộng chỉ e ngươi chưa từng nghĩ tới …
Sắc mặt Thiết Lãnh trở nên xám ngắt, không đợi Địch Thanh nói xong đã thét lên chói tai phản bác:
- Ngươi nói láo, chỗ chôn Đinh chỉ huy đâu có phải là bãi cát!
Một câu nói ra, Thiết Lãnh đột nhiên câm bặt trong mắt tràn đầy ý kinh hoàng.
Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, đến cả Phạm Ung đều phải nhíu mày.
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết chỗ đó không phải bãi cát chứ? Ngươi không phải đã nói, lúc Đinh chỉ huy bị hại ngươi đang ở Tân trại sao? Chẳng lẽ là ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy?
Thiết Lạnh mồ hôi đầm đìa, đã không còn cách nào chối cãi nữa.
Tiền Ngộ Bản cũng không ngừng kinh hoàng kêu lên:
- Thiết Lãnh … lẽ nào thực sự là ngươi …
Y vốn định ép Thiết Lãnh đừng có làm liên lụy tới y không ngờ bên ngoài lại ồn ào, Cát Chấn Viễn chạy vào trong tay cầm một miếng vải rách màu xanh kêu lên:
- Bên cạnh thi thể của Đinh chỉ huy có một miếng vải rách này, bên trên có chữ được viết bằng máu tươi!
Cát Chấn Viễn giơ hai tay lên mở miếng vải rách ra.
Mọi người nhìn vào liên tục kinh hô, trên miếng vải rách có mấy chữ bằng máu tươi là: “Người giết ta là Tiền Ngộ Bản …”
Chữ chưa được viết xong còn xiêu vẹo, Tư Mã Bất Quần nhìn thấy nét chữ kêu lên:
- Ta nhận ra bút tích của Đinh chỉ huy, đây đích thực là nét chữ của Đinh chỉ huy, lúc Đinh chỉ huy ra ngoài chẳng phải là mặc bộ quần áo màu xanh này sao? Chẳng lẽ đây là chữ Đinh chỉ huy viết trước khi chết?
Tình cảm quần chúng dâng lên mọi người đều phẫn nộ nói:
- Giết Tiền Ngộ Bản!
Trong lúc đó một trận gió thổi qua, Địch Thanh đột nhiên quát lên:
- Là ai?
Tiếng quát của hắn mạnh mẽ ngăn chặn sự ồn ào của mọi người, mọi người yên tĩnh không hiểu nhìn Địch Thanh, chỉ thấy Địch thanh đột nhiên chấn động, hai tròng mắt trở nên đăm đăm.
Tuy rằng là giữa thanh thiên bạch nhật nhưng tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Địch Thanh đều lạnh run lên.
Địch Thanh dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, trở thành một người xa lạ, quỷ khí dày đặc.
Hắn nhìn thẳng vào Tiền Ngộ Bản nói:
- Ngươi giết mọi rợ, lĩnh quân công, ngươi thực sự cho rằng ta không biết sao?
Âm thanh đó tràn đầy âm khí lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với lời nói của Địch Thanh. Đột nhiên lúc này hắn nói câu này làm cho mọi người không nghĩ tới.
Tinh thần Tiền Ngộ Bản rất căng thẳng, sau khi nghe được câu nói ấy hai tròng mắt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn Địch Thanh lấy làm lạ nói:
- Ngươi nói cái gì?
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Ngươi không nhận ra ta sao? Ngươi và Khuất Hàn, Thiết Lãnh đã giết ta, ngươi đâm một nhát vào bụng ta, Khuất Hàn chặt chân của ta, Thiết Lãnh đâm vào eo ta, ta rất đau!
Trong mắt Cát Chấn Viễn tràn đầy sự kinh hãi, khàn giọng nói:
- Đinh chỉ huy, ngươi là Đinh chỉ huy sao? Đinh chỉ huy nhập vào người của Địch chỉ huy!
Lời này vừa nói ra mọi người đều sợ hãi kêu lên, những người nhát gan thậm chí còn sợ tè cả ra quần, Thiết Lãnh nghe vậy, lảo đảo bị dọa ngất xỉu. Tiền Ngộ Bản cả kinh kêu lên:
- Không phải, ngươi không phải …
Hai chân y run lên, không muốn tin, nhưng lúc y giết Đinh Thiện Bản thì Thiết Lãnh và Khuất Hàn cũng có ở đó, Địch Thanh làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ hồn ma của Đinh Thiện Bản đã nhập vào người Địch Thanh, như vậy mới có thể nói ra hết mọi chuyện.
Địch Thanh liến thoắng cười nói:
- Nhưng ta đã cào một vết vào cánh tay phải của ngươi, trên cánh tay của ngươi vẫn còn vết thương, ngươi không thoát được đâu.
Tiền Ngộ Bản không khỏi rụt tay lại, Địch Thanh lại nói từng câu từng chữ:
- Vậy chuyện “Tu di thiện kiến trường sinh địa, ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên” ngươi cho là lớn hay nhỏ?
Hắn chưa nói hết lời đã giơ tay ra nắm vào bả vai Tiền Ngộ Bản ánh mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi đến bây giờ … vẫn không chịu nói sao?
Tiền Ngộ Bản kinh hãi đồng tử đều giãn ra khàn giọng gầm rú lên:
- Đinh chỉ huy, đúng là ta giết ngươi nhưng là bất đắc dĩ thôi, ngươi tha cho ta đi, tha cho ta đi.
Hai chân y mềm nhũn ra không còn đứng vững nữa, yếu đuối ngã xuống đất, thở hồn hển từng hồi từng hồi một, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Mọi người vừa kinh sợ vừa tức giận, trong giây lát căn phòng tràn ngập quỷ khí.
Địch Thanh định hỏi thì Hạ Thủ Vân đột nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi đừng có giả thần gải quỷ như vậy nữa.
Địch Thanh bỗng dưng yên tĩnh trở lại, ánh mắt không hề âm trầm mà có ý trầm tư.
Tiền Ngộ Bản lại kinh sợ rồi đột nhiên tỉnh ngộ thất thanh nói:
- Ngươi … ngươi không phải là Đinh Thiện Bản, Địch Thanh, ngươi giả quỷ để lừa ta!
Y vừa tức giận lại vừa hối hận mới biết được là bị trúng bẫy của Địch Thanh.
Trong lòng Địch Thanh thở dài, biết Hạ Thủ Vân ngoài cuộc tỉnh táo đã nhìn thấu hắn đang giở trò.
Hóa ra đây là bố cục do Địch Thanh cố ý tạo ra, chẳng những đánh vỡ tâm lý phòng ngự của Tiền Ngộ Bản mà còn ép y thừa nhận mình là hung thủ, còn muốn hỏi khéo léo ý hai câu “Tu di thiện kiến trường sinh địa”, không ngờ lại bị Hạ Thủ ngắt lời.
Hạ Thủ Vân trầm giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi lại đây.
Địch Thanh quay lại chậm rãi đi tới nói:
- Hạ đại nhân có gì chỉ giáo vậy?
Trên mặt Hạ Thủ Vân lộ ra một nụ cười gật đầu nói:
- Địch Thanh, ngươi tốt lắm, rất thông minh, chuyện này ngươi làm không tồi.
Địch Thanh hơi giật mình, trong lòng nghĩ Hạ Thủ Vân nói những lời nhảm nhí này làm gì chứ? Không đợi nghĩ tiếp thì nghe được hai tiếng kêu thảm, Địch Thanh kinh sợ, bỗng nhiên quay đầu lại chỉ nhìn thấy thanh đao của Hạ Tùy có máu, hai người Tiền Ngộ Bản và Thiết Lãnh đã bị Hạ Tùy giết chết tại chỗ.
Trong lòng Địch Thanh chấn động mạnh, không khỏi thầm căm hận, con cờ của hắn không ngờ đúng lúc này lại bị Hạ Tùy giết người diệt khẩu!
Hạ Tùy giết Tiền Ngộ Bản lẽ nào là không muốn Tiền Ngộ Bản nói ra bí mật “Tu di thiện kiến trường sinh địa sao?”
Chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện giết mọi rợ lĩnh công.
Mặc dù Địch Thanh sớm biết được điểm này cũng đề phòng Hạ Tùy sẽ ra tay với Tiền Ngộ Bản giống như ra tay với Khuất Hàn, nhưng không ngờ tới một câu nói của Hạ Thủ Vân đã lôi kéo sự chú ý của hắn để Hạ Tùy thừa cơ xuất đao.
Cha con Hạ gia này quả nhiên nham hiểm, nhưng họ giết Đinh Thiện Bản trước sau đó lại giết bọn Tiền Ngộ Bản diệt khẩu rốt cuộc là muốn che dấu bí mật gì đây?
Địch Thanh ngây người tại chỗ, tâm tư bấn loạn.
Hạ Tùy đã thu đao lại hướng Phạm Ung thi lễ nói:
- Phạm đại nhân, ty chức thấy Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh độc ác như vậy, không ngờ lại ra tay với Đinh chỉ huy, ty chức không kìm nổi cơn giận này mới giết hai người tại chỗ, mong Phạm đại nhân thứ tội.
Hạ Tùy nói một cách hiên ngang, binh sĩ trong Tân trại những người không biết rõ chân tướng sự thận, đều cảm thấy Hạ Tùy xuất đao giết Tiền Ngộ Bản là vì trút giận cho họ, rồi rầm rộ nói lên:
- Giết hay lắm.
Phạm Ung đến lúc này vẫn còn chút mơ hồ, nhưng biết chuyện Tiền Ngộ Bản giết Đinh chỉ huy là chắc chắn, nhìn thấy mọi người như vậy cũng cười nói:
- Bọn họ thật đáng chết, xử trí như vậy là rất tốt.
Hạ Thủ thở dài nói:
- Tùy nhi, con không ra tay thì Địch thanh cũng sẽ ra tay.
Địch Thanh cũng thở dài nói:
- Ta không ra tay thì nói không chừng Đô bộ thự cũng sẽ ra tay.
Hạ Thủ Vân thản nhiên nói:
- Quá khen, quá khen!
Hạ Tùy đi tới nói với Địch Thanh:
- Địch chỉ huy, vừa rồi ta bị kẻ xấu làm mờ mắt, không ngờ lại đứng ra nói giúp họ, quả thực rất hổ thẹn, cũng may là ta tự tay giết chết họ nếu không thực sự không biết đối diện thế nào với Địch chỉ huy.
Y thân phận là một Bộ thự không ngờ lại khách khí với Địch Thanh như vậy, trông giống như là ăn năn thực sự.
Địch Thanh nhìn đôi mắt của Hạ Tùy, cười nửa miệng nói:
- Cũng may Hạ bộ thự tự tay giết chết họ, Hạ bộ thự vì đại nghĩa mà diệt người thân, ta phục sát đất rồi.
Hạ Tùy dường như không nghe ra ý châm chọc của Địch Thanh, chỉ cười nói:
- Bọn họ đáng chết, mà kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!
Hạ Tùy và Địch Thanh hai mắt nhìn nhau giống như đang tóe lửa vậy.
Địch Thanh không sợ chỉ cười cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!
Hắn biết hiện tại có nói gì đi nữa thì cũng khó lòng lật đổ được cha con Hạ gia, nên không muốn nói thêm gì nữa.
Phạm Ung thấy bọn họ hòa thuận thì rất vui mừng cười nói:
- Các ngươi phải nên như thế, lúc này biên thùy cần các ngươi đồng tâm hiệp lực …
Chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng vó ngựa chạy gấp tới rồi tiếng bẩm báo truyền tới.
Sắc mặt Phạm Ung biến sắc vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại có binh sĩ chạy vào kêu lên:
- Bảo An Quân đưa tới quân văn gấp mời Tri châu đại nhân định đoạt.
Địch Thanh giơ tay nhận lấy thư gấp đưa lên cho Phạm Ung.
Phạm Ung nhận thư mở ra xem, sắc mặt bỗng thay đổi lớn.
Quân văn đơn giản dễ hiểu, người ký tên Vương Tín, nội dung cũng là kinh thiên động địa: “Nguyên Hạo xuất mấy vạn binh, tấn công Bảo An Quân, mong Phạm đại nhân phái binh trợ giúp!”
Đại Tống từ sau khi lập quốc thì phân chia các khu vực Trung Nguyên ra làm ba loại, Lộ, Châu, Huyện, tới thời kỳ Chân Tông đã vẽ thiên hạ thành 17 lộ, các châu huyện thuộc cai quản mỗi lộ đều không giống nhau.
Các Châu vì vị trí địa lý khác nhau lại được chia thành bốn loại Châu, Phủ, Quân, Giám để gọi.
Phủ và Châu cùng loại với nhau nhưng địa vị thì được tôn trọng hơn, vị dụ như Phủ Khai Phong.
Nơi được gọi là Giám, là nơi chăn ngựa, làm muối, đúc tiền xu cho Tống đình (Triều đình nhà Tống), để tiện cho việc quản lý trực tiếp của triều Tống.
Mà Tống thừa đường ở thời Ngũ Đại nhân khẩu rất ít, nhưng lại là trọng địa quân sự hoặc giao thông trọng yếu của quân đội. Bảo An Quân thuộc Quân Lộ Vĩnh Hưng, là nơi tuyến đầu quan trọng đối kháng với người Đảng Hạng, nằm ở phía tây Duyên Châu, là hàng rào chắn quan trọng Tây Bộ của thành Duyên Châu.
Nguyên Hạo tấn công Bảo An Quân, chính là tấn công vị trí quân sự trọng yếu của Đại Tống.
Bảo An Quân có nguy hiểm, Duyên Châu cũng sẽ nguy hiểm theo.
Lúc Phạm Ung biết được Nguyên Hạo xuất binh, tim đập mạnh, mặt đỏ gay, trong phút chốc thay đổi biến thành tái nhợt.
Sợ điều gì đó!
Phạm lão phu tử sợ nhất là lúc nhiệm chức thì biên thùy không yên, gây trở ngại việc ông ta trở về Kinh. Vì vậy ông ta hạ tự tôn xuống tới Tân Trại, miễn cưỡng trấn an sự bất mãn củaVệ Mộ tộc.
Không ngờ rằng mấy ngàn người Vệ Mộ tộc đã được trấn an nhưng lại có mấy chục ngàn người Đảng Hạng đánh tới? Trong lòng Phạm Ung lập tức chấn động, đầu óc trống rỗng, đợi tới lúc phục hồi lại tinh thần mới lẩm bẩm nói:
- Làm thế nào bây giờ? Việc này phải làm thế nào bây giờ?
Địch Thanh tưởng Phạm Ung đang hỏi mình liền trả lời:
- Họ đánh mình thì mình đánh lại chứ sợ gì?
- Không sai, không ngờ Địch Thanh ngươi cũng rất có lòng.
Trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi chó bắt chuột à? Đúng là rảnh rỗi quá xen vào chuyện của người khác mà.”
Địch Thanh biết khả năng Phạm Ung bình thường một chút, nhưng lúc này có thể kéo ông ta vào để chống lại người của Hạ Thủ, vì vậy cung kính đáp:
- Phạm đại nhân lòng lo tây bắc, công lao to lớn, từ ngày ty chức đích thân tới Tân trại điều tra vụ án, dẹp oán hận chất chứa của người Khương, có thể thấy được Phạm đại nhân đã vất vả bao nhiêu, ty chức nghĩ tới chuyện này mà trong lòng cảm động.
Ai được xu nịnh cũng vui, Địch Thanh nói những lời vô nghĩa nhưng Phạm Ung lại thích nghe.
Phạm Ung vuốt râu dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ cái tên Địch Thanh này cũng rất biết chuyện đấy.
Địch Thanh bản tính xảo quyệt, chỉ vì trải qua những chuyện đau lòng gặp lại bị đả kích, lúc này mới khó có thể phấn chấn được. Cộng thêm mấy năm nay khắc mài sương gió biên thùy, Địch Thanh không những võ công tăng mạnh mà trong tính cách cũng trở nên mạnh mẽ hơn, biết nhìn xa hơn.
Thấy Phạm Ung đã thay đổi cách nhìn về hắn, Địch Thanh mới nói:
- Phạm đại nhân lòng luôn lo về biên thùy, còn có những người lại ở trong bóng tối thầm gây sóng gió. Tân trại thái bình như hôm nay, một số người tham đồ quân công, giết người Khương vô tội lĩnh công, kết quả bị Đinh chỉ huy phát hiện. Đinh chỉ huy vốn là người ngay thẳng, vì tìm những người đó chất vấn, không ngờ những người đó chó cùng rứt giậu lại ra tay giết Đinh chỉ huy trước.
Phạm Ung đột nhiên kinh sợ ngạc nhiên nói:
- Thì ra không phải người Khương giết Đinh Thiện Bản …
- Đúng vậy, không phải người Khương!
Giọng điệu của Địch Thanh cao lên nói to:
- Tiền Ngộ Bản giết người lấy công, tội ác tày trời, sự việc bại lộ nên đã liên kết với Thiết Lãnh giết Đinh chỉ huy.
Mọi người lại ồn ào lên, tất cả đều tranh luận, Tiền Ngộ Bản ngược lại bình tĩnh cười nói:
- Địch chỉ huy, ngươi là chỉ huy sứ không có nghĩa là ngươi được nói bừa nhé.
Thiết Lạnh cũng không thể im lặng nữa cao giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi nói bậy cái gì đấy, Phạm đại nhân, Đô bộ thự, ta và Tiều đô đầu bị oan.
Tiền Ngộ Bản thấy Địch Thanh không nói gì lại phẫn nộ nói:
- Địch chỉ huy, nếu hôm nay ngươi không nói rõ với chúng ta, thì sao ngươi có thể khiến thuộc hạ của ngươi phục ngươi chứ?
Liêu Phong gấp đến độ toát mồ hôi trán, chỉ biết nhìn Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà, hy vọng hai người này có thể đứng ra giải vây cho Địch Thanh, không ngờ hai người này đều trầm mặc không đứng ra.
Trái tim của Liêu Đỉnh đã lặng xuống.
Địch Thanh không nhìn đám người Hoa Đà, chỉ cười lạnh nói:
- Tiền Ngộ Bản, các ngươi thực sự cho rằng đã ra tay sạch sẽ sao? Các ngươi thực sự cho rằng ta không có chứng cứ xác thực để bắt các ngươi sao?
Tiền Ngộ Bản gặp ánh mắt của Địch Thanh trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Chúng ta không làm thì sợ gì ngươi chứ?
Địch Thanh tiến lên một bước nhìn vào Thiết Lãnh nói:
- Ngươi tên là Thiết Lãnh?
Thiết Lãnh bất giác lùi nửa bước, trong giây lát lại ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Đúng.
Y liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái lấy thêm sức lực.
- Ngươi là Phó đô đầu của Tân trại?
Ánh mắt Địch Thanh lóe chớp như đang suy nghĩ gì đó.
- Đúng!
Thiết Lãnh lớn tiếng nói.
- Ta nghe nói … lúc Đinh chỉ huy chết ngươi ở trong Tân trại không ra ngoài đúng không?
Địch Thanh đột nhiên nói tới vấn đề chính.
Thiết Lãnh hơi run, do dự một lát gật đầu nói:
- Đúng.
- Vậy có ai làm chứng cho ngươi không?
Trên khóe miệng Địch Thanh mang theo một nụ cười khó đoán.
- Là Khuất Hàn!
Thiết Lãnh lập tức nói.
Địch Thanh lạnh lùng cười nói:
- Nhưng y đã chết rồi, người chết đâu có thể làm chứng chứ.
Thiết Lãnh gào lên:
- Cho dù Khuất Hàn chết rồi nhưng lúc đó trong Tân trại rất nhiều người biết chuyện này, đích thực là sau đó ta mới biết Đinh chỉ huy bị giết.
Địch Thanh gật gật đầu thoáng chút suy nghĩ nói:
- Theo lời ngươi nói lúc Đinh chỉ huy chết thì hài cốt không còn, các ngươi cũng chưa thấy được xác chết của y phải không?
Thiết Lãnh không nhịn được nữa nhìn sang Thiết Ngộ Bản, Địch Thanh lại đột nhiên nói:
- Phải thì bảo phải, không phải thì bảo không phải, ngươi nhìn sang Tiền đô đầu, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiền đô đầu chôn xác của Đinh chỉ huy sao?
Thiết Lãnh nghe Địch Thanh quát như sấm rền, cả người khẽ run lên, vết đao trên mặt cũng lạnh run, cẩn thận trả lời:
- Chúng ta đều không nhìn thấy xác của Đinh chỉ huy, lúc đó Tiền đô đầu nói là người Khương cướp mất xác của Đinh chỉ huy đi rồi.
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản trở nên xám ngắt, không ngờ Địch Thanh lại không hỏi y mà hỏi Thiết Lãnh.
Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Các ngươi không mang xác của Đinh chỉ huy về có phải là sợ chúng ta nhìn ra cái gì đó từ trên thi thể của y? Nhưng các ngươi tính đi tính lại cũng không tính tới việc Đinh chỉ huy không chết, y ở ngay bên ngoài phòng!
Mọi người đều sợ hãi, đến cả Hạ Tùy cũng đều bất giác đứng lên nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Thiết Lãnh rùng mình một cái, cũng không nhịn được hướng ra bên ngoài nhìn. Bên ngoài mặc dù tụ tập rất đông trại binh và dân chúng nhưng đâu thấy bóng dáng của Đinh Thiện Bản chứ?
Chỉ có Tiền Ngộ Bản bất động cười lạnh nói:
- Địch chỉ huy, chuyện đùa này của ngươi không mắc cười chút nào cả.
Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Tiền Ngộ Bản, nói từng câu từng chữ:
- Tiền đô đầu, những người khác đều nhìn ra bên ngoài tại sao ngươi không nhìn ra ngoài? Có phải tự tay ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy nên chắc chắn là y đã chết, vì vậy mới không nhìn ra ngoài?
Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng ánh mắt ai nhìn Tiền Ngộ Bản cũng đều giống như y là hung thủ vậy!
Tiền Ngộ Bản toát mồ hôi trán hét lớn:
- Ngươi nói láo, ta chẳng qua là cảm thấy Đinh chỉ huy bị thương nặng chắc chắn là chết rồi không còn nghi ngờ gì nữa.
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi nói không sai, Đinh chỉ huy chính xác là đã chết.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy Địch Thanh cười đầy nghiêm nghị, làm cho mọi người đều hít thở khó khăn.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Chúng ta đã tìm được thi thể của Đinh chỉ huy rồi.
Thiết Lãnh vừa mới bị dọa hết hồn nghe Đinh Thiện Bản đã chết thì thở phào một cái, mới hết toát mồ hôi lạnh nhưng lại nghe thấy Địch Thanh nói đã tìm được thi thể của Đinh Thiện Bản thì lại cả kinh.
Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Thiết Lạnh ngươi chỉ e không ngờ tới trước khi chết Đinh chỉ huy đã lấy máu viết tên ngươi trên cát, lưới trời lồng lộng chỉ e ngươi chưa từng nghĩ tới …
Sắc mặt Thiết Lãnh trở nên xám ngắt, không đợi Địch Thanh nói xong đã thét lên chói tai phản bác:
- Ngươi nói láo, chỗ chôn Đinh chỉ huy đâu có phải là bãi cát!
Một câu nói ra, Thiết Lãnh đột nhiên câm bặt trong mắt tràn đầy ý kinh hoàng.
Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, đến cả Phạm Ung đều phải nhíu mày.
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết chỗ đó không phải bãi cát chứ? Ngươi không phải đã nói, lúc Đinh chỉ huy bị hại ngươi đang ở Tân trại sao? Chẳng lẽ là ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy?
Thiết Lạnh mồ hôi đầm đìa, đã không còn cách nào chối cãi nữa.
Tiền Ngộ Bản cũng không ngừng kinh hoàng kêu lên:
- Thiết Lãnh … lẽ nào thực sự là ngươi …
Y vốn định ép Thiết Lãnh đừng có làm liên lụy tới y không ngờ bên ngoài lại ồn ào, Cát Chấn Viễn chạy vào trong tay cầm một miếng vải rách màu xanh kêu lên:
- Bên cạnh thi thể của Đinh chỉ huy có một miếng vải rách này, bên trên có chữ được viết bằng máu tươi!
Cát Chấn Viễn giơ hai tay lên mở miếng vải rách ra.
Mọi người nhìn vào liên tục kinh hô, trên miếng vải rách có mấy chữ bằng máu tươi là: “Người giết ta là Tiền Ngộ Bản …”
Chữ chưa được viết xong còn xiêu vẹo, Tư Mã Bất Quần nhìn thấy nét chữ kêu lên:
- Ta nhận ra bút tích của Đinh chỉ huy, đây đích thực là nét chữ của Đinh chỉ huy, lúc Đinh chỉ huy ra ngoài chẳng phải là mặc bộ quần áo màu xanh này sao? Chẳng lẽ đây là chữ Đinh chỉ huy viết trước khi chết?
Tình cảm quần chúng dâng lên mọi người đều phẫn nộ nói:
- Giết Tiền Ngộ Bản!
Trong lúc đó một trận gió thổi qua, Địch Thanh đột nhiên quát lên:
- Là ai?
Tiếng quát của hắn mạnh mẽ ngăn chặn sự ồn ào của mọi người, mọi người yên tĩnh không hiểu nhìn Địch Thanh, chỉ thấy Địch thanh đột nhiên chấn động, hai tròng mắt trở nên đăm đăm.
Tuy rằng là giữa thanh thiên bạch nhật nhưng tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Địch Thanh đều lạnh run lên.
Địch Thanh dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, trở thành một người xa lạ, quỷ khí dày đặc.
Hắn nhìn thẳng vào Tiền Ngộ Bản nói:
- Ngươi giết mọi rợ, lĩnh quân công, ngươi thực sự cho rằng ta không biết sao?
Âm thanh đó tràn đầy âm khí lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với lời nói của Địch Thanh. Đột nhiên lúc này hắn nói câu này làm cho mọi người không nghĩ tới.
Tinh thần Tiền Ngộ Bản rất căng thẳng, sau khi nghe được câu nói ấy hai tròng mắt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn Địch Thanh lấy làm lạ nói:
- Ngươi nói cái gì?
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Ngươi không nhận ra ta sao? Ngươi và Khuất Hàn, Thiết Lãnh đã giết ta, ngươi đâm một nhát vào bụng ta, Khuất Hàn chặt chân của ta, Thiết Lãnh đâm vào eo ta, ta rất đau!
Trong mắt Cát Chấn Viễn tràn đầy sự kinh hãi, khàn giọng nói:
- Đinh chỉ huy, ngươi là Đinh chỉ huy sao? Đinh chỉ huy nhập vào người của Địch chỉ huy!
Lời này vừa nói ra mọi người đều sợ hãi kêu lên, những người nhát gan thậm chí còn sợ tè cả ra quần, Thiết Lãnh nghe vậy, lảo đảo bị dọa ngất xỉu. Tiền Ngộ Bản cả kinh kêu lên:
- Không phải, ngươi không phải …
Hai chân y run lên, không muốn tin, nhưng lúc y giết Đinh Thiện Bản thì Thiết Lãnh và Khuất Hàn cũng có ở đó, Địch Thanh làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ hồn ma của Đinh Thiện Bản đã nhập vào người Địch Thanh, như vậy mới có thể nói ra hết mọi chuyện.
Địch Thanh liến thoắng cười nói:
- Nhưng ta đã cào một vết vào cánh tay phải của ngươi, trên cánh tay của ngươi vẫn còn vết thương, ngươi không thoát được đâu.
Tiền Ngộ Bản không khỏi rụt tay lại, Địch Thanh lại nói từng câu từng chữ:
- Vậy chuyện “Tu di thiện kiến trường sinh địa, ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên” ngươi cho là lớn hay nhỏ?
Hắn chưa nói hết lời đã giơ tay ra nắm vào bả vai Tiền Ngộ Bản ánh mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi đến bây giờ … vẫn không chịu nói sao?
Tiền Ngộ Bản kinh hãi đồng tử đều giãn ra khàn giọng gầm rú lên:
- Đinh chỉ huy, đúng là ta giết ngươi nhưng là bất đắc dĩ thôi, ngươi tha cho ta đi, tha cho ta đi.
Hai chân y mềm nhũn ra không còn đứng vững nữa, yếu đuối ngã xuống đất, thở hồn hển từng hồi từng hồi một, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Mọi người vừa kinh sợ vừa tức giận, trong giây lát căn phòng tràn ngập quỷ khí.
Địch Thanh định hỏi thì Hạ Thủ Vân đột nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi đừng có giả thần gải quỷ như vậy nữa.
Địch Thanh bỗng dưng yên tĩnh trở lại, ánh mắt không hề âm trầm mà có ý trầm tư.
Tiền Ngộ Bản lại kinh sợ rồi đột nhiên tỉnh ngộ thất thanh nói:
- Ngươi … ngươi không phải là Đinh Thiện Bản, Địch Thanh, ngươi giả quỷ để lừa ta!
Y vừa tức giận lại vừa hối hận mới biết được là bị trúng bẫy của Địch Thanh.
Trong lòng Địch Thanh thở dài, biết Hạ Thủ Vân ngoài cuộc tỉnh táo đã nhìn thấu hắn đang giở trò.
Hóa ra đây là bố cục do Địch Thanh cố ý tạo ra, chẳng những đánh vỡ tâm lý phòng ngự của Tiền Ngộ Bản mà còn ép y thừa nhận mình là hung thủ, còn muốn hỏi khéo léo ý hai câu “Tu di thiện kiến trường sinh địa”, không ngờ lại bị Hạ Thủ ngắt lời.
Hạ Thủ Vân trầm giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi lại đây.
Địch Thanh quay lại chậm rãi đi tới nói:
- Hạ đại nhân có gì chỉ giáo vậy?
Trên mặt Hạ Thủ Vân lộ ra một nụ cười gật đầu nói:
- Địch Thanh, ngươi tốt lắm, rất thông minh, chuyện này ngươi làm không tồi.
Địch Thanh hơi giật mình, trong lòng nghĩ Hạ Thủ Vân nói những lời nhảm nhí này làm gì chứ? Không đợi nghĩ tiếp thì nghe được hai tiếng kêu thảm, Địch Thanh kinh sợ, bỗng nhiên quay đầu lại chỉ nhìn thấy thanh đao của Hạ Tùy có máu, hai người Tiền Ngộ Bản và Thiết Lãnh đã bị Hạ Tùy giết chết tại chỗ.
Trong lòng Địch Thanh chấn động mạnh, không khỏi thầm căm hận, con cờ của hắn không ngờ đúng lúc này lại bị Hạ Tùy giết người diệt khẩu!
Hạ Tùy giết Tiền Ngộ Bản lẽ nào là không muốn Tiền Ngộ Bản nói ra bí mật “Tu di thiện kiến trường sinh địa sao?”
Chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện giết mọi rợ lĩnh công.
Mặc dù Địch Thanh sớm biết được điểm này cũng đề phòng Hạ Tùy sẽ ra tay với Tiền Ngộ Bản giống như ra tay với Khuất Hàn, nhưng không ngờ tới một câu nói của Hạ Thủ Vân đã lôi kéo sự chú ý của hắn để Hạ Tùy thừa cơ xuất đao.
Cha con Hạ gia này quả nhiên nham hiểm, nhưng họ giết Đinh Thiện Bản trước sau đó lại giết bọn Tiền Ngộ Bản diệt khẩu rốt cuộc là muốn che dấu bí mật gì đây?
Địch Thanh ngây người tại chỗ, tâm tư bấn loạn.
Hạ Tùy đã thu đao lại hướng Phạm Ung thi lễ nói:
- Phạm đại nhân, ty chức thấy Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh độc ác như vậy, không ngờ lại ra tay với Đinh chỉ huy, ty chức không kìm nổi cơn giận này mới giết hai người tại chỗ, mong Phạm đại nhân thứ tội.
Hạ Tùy nói một cách hiên ngang, binh sĩ trong Tân trại những người không biết rõ chân tướng sự thận, đều cảm thấy Hạ Tùy xuất đao giết Tiền Ngộ Bản là vì trút giận cho họ, rồi rầm rộ nói lên:
- Giết hay lắm.
Phạm Ung đến lúc này vẫn còn chút mơ hồ, nhưng biết chuyện Tiền Ngộ Bản giết Đinh chỉ huy là chắc chắn, nhìn thấy mọi người như vậy cũng cười nói:
- Bọn họ thật đáng chết, xử trí như vậy là rất tốt.
Hạ Thủ thở dài nói:
- Tùy nhi, con không ra tay thì Địch thanh cũng sẽ ra tay.
Địch Thanh cũng thở dài nói:
- Ta không ra tay thì nói không chừng Đô bộ thự cũng sẽ ra tay.
Hạ Thủ Vân thản nhiên nói:
- Quá khen, quá khen!
Hạ Tùy đi tới nói với Địch Thanh:
- Địch chỉ huy, vừa rồi ta bị kẻ xấu làm mờ mắt, không ngờ lại đứng ra nói giúp họ, quả thực rất hổ thẹn, cũng may là ta tự tay giết chết họ nếu không thực sự không biết đối diện thế nào với Địch chỉ huy.
Y thân phận là một Bộ thự không ngờ lại khách khí với Địch Thanh như vậy, trông giống như là ăn năn thực sự.
Địch Thanh nhìn đôi mắt của Hạ Tùy, cười nửa miệng nói:
- Cũng may Hạ bộ thự tự tay giết chết họ, Hạ bộ thự vì đại nghĩa mà diệt người thân, ta phục sát đất rồi.
Hạ Tùy dường như không nghe ra ý châm chọc của Địch Thanh, chỉ cười nói:
- Bọn họ đáng chết, mà kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!
Hạ Tùy và Địch Thanh hai mắt nhìn nhau giống như đang tóe lửa vậy.
Địch Thanh không sợ chỉ cười cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!
Hắn biết hiện tại có nói gì đi nữa thì cũng khó lòng lật đổ được cha con Hạ gia, nên không muốn nói thêm gì nữa.
Phạm Ung thấy bọn họ hòa thuận thì rất vui mừng cười nói:
- Các ngươi phải nên như thế, lúc này biên thùy cần các ngươi đồng tâm hiệp lực …
Chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng vó ngựa chạy gấp tới rồi tiếng bẩm báo truyền tới.
Sắc mặt Phạm Ung biến sắc vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại có binh sĩ chạy vào kêu lên:
- Bảo An Quân đưa tới quân văn gấp mời Tri châu đại nhân định đoạt.
Địch Thanh giơ tay nhận lấy thư gấp đưa lên cho Phạm Ung.
Phạm Ung nhận thư mở ra xem, sắc mặt bỗng thay đổi lớn.
Quân văn đơn giản dễ hiểu, người ký tên Vương Tín, nội dung cũng là kinh thiên động địa: “Nguyên Hạo xuất mấy vạn binh, tấn công Bảo An Quân, mong Phạm đại nhân phái binh trợ giúp!”
Đại Tống từ sau khi lập quốc thì phân chia các khu vực Trung Nguyên ra làm ba loại, Lộ, Châu, Huyện, tới thời kỳ Chân Tông đã vẽ thiên hạ thành 17 lộ, các châu huyện thuộc cai quản mỗi lộ đều không giống nhau.
Các Châu vì vị trí địa lý khác nhau lại được chia thành bốn loại Châu, Phủ, Quân, Giám để gọi.
Phủ và Châu cùng loại với nhau nhưng địa vị thì được tôn trọng hơn, vị dụ như Phủ Khai Phong.
Nơi được gọi là Giám, là nơi chăn ngựa, làm muối, đúc tiền xu cho Tống đình (Triều đình nhà Tống), để tiện cho việc quản lý trực tiếp của triều Tống.
Mà Tống thừa đường ở thời Ngũ Đại nhân khẩu rất ít, nhưng lại là trọng địa quân sự hoặc giao thông trọng yếu của quân đội. Bảo An Quân thuộc Quân Lộ Vĩnh Hưng, là nơi tuyến đầu quan trọng đối kháng với người Đảng Hạng, nằm ở phía tây Duyên Châu, là hàng rào chắn quan trọng Tây Bộ của thành Duyên Châu.
Nguyên Hạo tấn công Bảo An Quân, chính là tấn công vị trí quân sự trọng yếu của Đại Tống.
Bảo An Quân có nguy hiểm, Duyên Châu cũng sẽ nguy hiểm theo.
Lúc Phạm Ung biết được Nguyên Hạo xuất binh, tim đập mạnh, mặt đỏ gay, trong phút chốc thay đổi biến thành tái nhợt.
Sợ điều gì đó!
Phạm lão phu tử sợ nhất là lúc nhiệm chức thì biên thùy không yên, gây trở ngại việc ông ta trở về Kinh. Vì vậy ông ta hạ tự tôn xuống tới Tân Trại, miễn cưỡng trấn an sự bất mãn củaVệ Mộ tộc.
Không ngờ rằng mấy ngàn người Vệ Mộ tộc đã được trấn an nhưng lại có mấy chục ngàn người Đảng Hạng đánh tới? Trong lòng Phạm Ung lập tức chấn động, đầu óc trống rỗng, đợi tới lúc phục hồi lại tinh thần mới lẩm bẩm nói:
- Làm thế nào bây giờ? Việc này phải làm thế nào bây giờ?
Địch Thanh tưởng Phạm Ung đang hỏi mình liền trả lời:
- Họ đánh mình thì mình đánh lại chứ sợ gì?
/485
|