Hai gã trại binh đều có chút sững sờ, Địch Thanh lại quát tiếp:
- Phó chỉ huy Tôn Tiết đâu? Mau gọi tới gặp ta!
Mặc dù Địch Thanh ăn mặc rách nát nhưng lại luôn có vẻ uy nghiêm, hai gã trại binh thấy hắn mạnh mẽ như vậy thì lại mềm ra. Tên trại binh trông như quả cà tím kia nháy mắt một cái với tên sĩ binh bên cạnh, tên kia liền hiểu ý chạy đi bẩm báo.
Tên trại binh như quả cà cười cười nói:
- Địch chỉ huy, ngày hôm qua Tôn phó chỉ huy nghe nói ngài sắp tới nên sáng sớm hôm nay đã ra phía tây trại đợi ngài rồi. Để ty chức cho người đi tìm ông ấy, ngài ở đây đợi một chút.
Quả nhiên tên này không dám nghi ngờ Địch Thanh nhưng cũng không dám cho Địch Thanh vào trong. Y chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Thấy Địch Thanh gật đầu, trại binh kia vội lấy ra một cái ghế, cung kính nói:
-Địch chỉ huy, mời ngồi.
Địch Thanh cũng không để ý, đĩnh đạc ngồi xuống nói:
- Ngươi tên là gì?
Gã binh sĩ kia trả lời:
- Thuộc hạ là Bạch An Tâm!
Địch Thanh khen:
- Tên rất hay!
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “chắc hẳn cha mẹ ngươi dùng tâm sức cả nửa đời người mới đặt được cho ngươi cái tên này.”
Hắn lại hỏi:
- Liêu Phong, Cát Chấn Viễn và các Đô Đầu khác khi nào mới tới?
Hắn đương nhiên là biết mấy người này khi nào sẽ tới, hắn hỏi như vậy chẳng qua chỉ là phủi sạch quan hệ với họ để lát nữa tiện làm việc thôi.
Bạch An Tâm thấy Địch Thanh có vẻ thân quen với mấy Đô Đầu ở Tân Trại như vậy thì thái độ cũng trở nên cung kính hơn hẳn.
- Các vị Đô Đầu chắc cũng sắp tới rồi! Phó chỉ huy biết đại nhân sắp tới nên đã hạ lệnh ngoài những quan quân đang trực ra thì những người khác hôm nay đều phải tới nha trướng tập trung.
Địch Thanh thầm nghĩ rằng:
- Như vậy cũng tốt, vừa hay một mẻ lưới bắt hết luôn!
Hắn lại thuận miệng hỏi:
- Tiền Đô Đầu đâu?
Bạch An Tâm nhìn về phía trước nói:
- Tiền Đô Đầu đã tới!
Địch Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy Tiền Ngộ Bản. Ánh mắt hắn lướt qua, tâm trạng trầm xuống, bên cạnh Tiền Ngộ Bản là Khuất Hàn và Thiết Lãnh. Chuyện này không nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng ba người Tiền Ngộ Bản lại đang vây quanh một người, người này chính là Hạ Tùy.
Tại sao Hạ Tùy lại đi cùng đám người Tiền Ngộ Bản? Địch Thanh đã tính toán rất nhiều nhưng lại duy chỉ không ngờ Hạ Tùy cũng tới.
Địch Thanh nhìn Hạ Tùy, Hạ Tùy cũng nhìn về phía Địch Thanh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt người nào người nấy đều như phát hỏa.
Địch Thanh và Hạ Tùy vốn có ân oán với nhau, nhưng nếu như không phải lần này gặp lại thì Địch Thanh gần như đã quên hết chuyện trước kia rồi. Năm đó Hạ Tùy là bè cánh của Thái Hậu, vì muốn lấy lòng Thái Hậu mà đã từng bày mưu giết hại Địch Thanh.
Sau này khi sự việc qua đi, hai người đều tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại luôn cảnh giác lẫn nhau. Tuy trong lòng Địch Thanh căm hận nhưng vẫn cười nói:
- Đây chẳng phải là…Hạ đại nhân sao? Hạ đại nhân tới đây lẽ nào là muốn điều binh?
Địch Thanh biết, Hạ Tùy cũng bị phái tới biên thùy, chức quan hiện giờ của y cũng cao hơn Địch Thanh.
Hạ Tùy thân là Bộ Thự của Diên Châu.
Biên thùy nhà Tống vốn có phân định cấp bậc, lại phái thêm “Suất thần” tới thống lĩnh chủ quản các bộ phận cấm quân thuộc Tam nha tại các nơi. Suất thần đều được tạm thời cắt cử, chia ra thành các tên gọi như An Phủ Sứ, Kinh Lược Sứ, Đô Bộ Thự, Đô Sự, Kiềm Hạt, Đô Giám,…
Tuy rằng Suất thần cai quản những nơi lớn nhỏ khác nhau nhưng chức quan vẫn cao hơn chức Chỉ huy sứ kiêm Trại chủ như Địch Thanh.
Tuy nhiên Đại Tống lấy văn chế võ vì thế võ quan khó lòng mà nắm giữ được chức cao vọng trọng. Do vậy Phạm Ung ở biên thùy là lớn nhất, thân là An Phủ Sứ ở Thiểm Tây, kiêm Tri châu của Diên Châu.
Phía tây bắc nếu như không được sự cho phép của Phạm lão phu tử thì cho dù là Đô Bộ Thự cũng không có quyền điều binh. Địch Thanh thuận miệng hỏi như vậy là ám chỉ Hạ Tùy tới Tân Trại nếu không phải điều binh thì cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Như vậy thì hắn cũng không cần phải sợ.
Ánh mắt Hạ Tùy lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Địch Thanh! Ta chỉ đi đây đi đó thăm thú thôi. Nghe nói ngươi sắp tới Tân Trại nên mới tới đây thôi!
Địch Thanh trả lời:
- Ta biết ngay là Hạ đại nhân sẽ tới nên mới sáng sớm ra ta đã ra ngoài này đợi ngài rồi!
Địch Thanh vỗ vai Bạch An Tâm dặn dò:
- Tiểu Bạch! Đi chuẩn bị một bình trà ngon, bổn chỉ huy phải tiếp đãi Hạ Bộ Thự thật chu đáo!
Bạch An Tâm hiện giờ đã không còn chút nghi ngờ gì nữa nên vội vàng đi làm ngay. Địch Thanh ra vẻ đại lượng, giơ tay mời:
- Hạ đại nhân, mời ngài vào trong dùng chung trà!
Hạ Tùy thấy Địch Thanh khác xa vẻ ngây ngô năm đó nên âm thầm cảnh giác, y mỉm cười nói:
- Được!
Y quay đầu nói với Tiền Ngộ Bản:
- Tiền Đô Đầu, gần đây đã giết được bao nhiêu binh lính người Phiên nữa rồi?
Tiền Ngộ Bản ngẩn ra, y chưa kịp trả lời thì Địch Thanh đã cùng Hạ Tùy đi vào trong nha.
Tiền Ngộ Bản sớm nhận ra Địch Thanh chính là người ở tửu quán hôm trước. Trong lòng y có chút bất ngờ nghi hoặc, không biết Địch Thanh có dụng ý gì. Nhưng nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tùy y lại lấy lại được sự tự tin rồi quay sang nháy mắt Khuất Hàn và Thiết Lãnh.
Địch Thanh đi qua sân, vào tới trong đại sảnh. Hắn không hề khách khí ngồi ngay vào vị trí chủ nhân nói với Hạ Tùy:
- Hạ đại nhân, cứ tự nhiên!
Hạ Tùy thiếu chút nữa đã tức nổ ruột lên, y cắn răng ngồi xuống, hỏi:
- Địch Thanh, ngươi mới tới Tân Trại…
Y vốn định dùng quyền lực để áp chế Địch Thanh, cảnh cáo hắn nên biết lễ độ một chút, không ngờ Địch Thanh lại nói:
- Bổn chỉ huy vừa tới Tân Trại nhưng cũng không cần nghe lời người khác sai bảo. Hạ đại nhân là Bộ Thự, nếu như là chuyện điều binh thì cứ tự nhiên nói ra….
Ngụ ý của Địch Thanh rất rõ ràng, những chuyện khác không bàn tới nữa.
Tiền Ngộ Bản thấy vậy ngược lại cảm thấy vui sướng. Trong lòng y thầm nghĩ tên Địch Thanh này thật không biết sống chết là gì, lại dám đối đầu với Hạ đại nhân. Nhưng nụ cười của y vừa lộ ra thì Địch Thanh đã nhìn sang nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cười cái gì?
Nụ cười của Tiền Ngộ Bản tan biến luôn, một lúc lâu sau y mới nói:
- Thuộc hạ thấy Địch chỉ huy đến nên trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Địch Thanh nói:
- Bản chỉ huy mới tới Tân Trại nên còn nhiều chuyện chưa biết…Tiền Đô Đầu…ngươi….
Tiền Ngộ Bản cho rằng Địch Thanh muốn học hỏi y, y đang định nói không dám thì Địch Thanh lại nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cùng không biết sao?
Tiền Ngộ Bản thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết rồi, chỉ có thể nói:
- Không biết Địch chỉ huy có ý gì?
Địch Thanh nói:
- Tiền Đô Đầu hôm nay không cần làm việc sao? Tại sao vẫn còn ở đây làm gì?
Giọng hắn có vẻ dò xét còn trong lòng vẫn luôn nghĩ Tiền Ngộ Bản là một Đô Đầu bình thường, tại sao ngay cả Hạ Tùy cũng có vẻ rất xem trọng hắn?
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản thay đổi, hôm nay quả nhiên y phải làm nhiệm vụ nhưng do Hạ Tùy tới nên không thể không tháp tùng. Nghe Địch Thanh hỏi như vậy, y nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời cũng không biết phải ứng phó ra sao.
Thiết Lãnh bên cạnh nói:
- Lần này Hạ đại nhân đến Tân Trại chính là muốn hỏi về tình hình phòng ngự ở Tân Trại. Do Tôn phó chỉ huy khá bận rộn nên Tiền Đô Đầu mới chủ động xin đi tiếp khách chứ hoàn toàn không phải là do lơ là trách nhiệm.
Những lời này của y nói ra quả thật là vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Địch Thanh nhìn vết đao trên mặt Thiết Lãnh nói:
- Thì ra là vậy. Vậy thì thật vất vả cho Tiền Đô Đầu rồi. Bản chỉ huy lấy trà thay rượu, xin kính ngươi một ly.
Tiền Ngộ Bản thở phào một cái, y cười lớn nói:
- Chỉ huy sứ khách khí rồi!
Địch Thanh uống trà xong thản nhiên nói:
- Không khách khí. Xưa nay ta đều như vậy, có công thì thưởng có tội thì phạt…
Hắn đang nói thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới. Hắn liền quát:
- Chuyện gì ồn ào vậy?
Hạ Tùy thầm nghĩ trong lòng “Cho ngươi chút thể diện, ngươi lại cứ lấn tới. Ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ nhưng xem ra ngay cả Tri châu cũng không uy phong được như ngươi.” Nhưng y chỉ cười lạnh, muốn xem xem Địch Thanh rốt cuộc đang diễn trò gì.
Bạch Tâm An vội vàng đi tới nói:
- Chỉ huy sứ, Hạ đại nhân, bên ngoài có người kêu oan.
Địch Thanh bỗng đứng lên, cau mày nói:
- Là ai kêu oan?
Lời còn chưa dứt thì Liêu Phong đã dẫn A Lý tới. Bên cạnh A Lý là hồng y nữ tử Vệ Mộ Sơn Thanh.
- Phó chỉ huy Tôn Tiết đâu? Mau gọi tới gặp ta!
Mặc dù Địch Thanh ăn mặc rách nát nhưng lại luôn có vẻ uy nghiêm, hai gã trại binh thấy hắn mạnh mẽ như vậy thì lại mềm ra. Tên trại binh trông như quả cà tím kia nháy mắt một cái với tên sĩ binh bên cạnh, tên kia liền hiểu ý chạy đi bẩm báo.
Tên trại binh như quả cà cười cười nói:
- Địch chỉ huy, ngày hôm qua Tôn phó chỉ huy nghe nói ngài sắp tới nên sáng sớm hôm nay đã ra phía tây trại đợi ngài rồi. Để ty chức cho người đi tìm ông ấy, ngài ở đây đợi một chút.
Quả nhiên tên này không dám nghi ngờ Địch Thanh nhưng cũng không dám cho Địch Thanh vào trong. Y chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Thấy Địch Thanh gật đầu, trại binh kia vội lấy ra một cái ghế, cung kính nói:
-Địch chỉ huy, mời ngồi.
Địch Thanh cũng không để ý, đĩnh đạc ngồi xuống nói:
- Ngươi tên là gì?
Gã binh sĩ kia trả lời:
- Thuộc hạ là Bạch An Tâm!
Địch Thanh khen:
- Tên rất hay!
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “chắc hẳn cha mẹ ngươi dùng tâm sức cả nửa đời người mới đặt được cho ngươi cái tên này.”
Hắn lại hỏi:
- Liêu Phong, Cát Chấn Viễn và các Đô Đầu khác khi nào mới tới?
Hắn đương nhiên là biết mấy người này khi nào sẽ tới, hắn hỏi như vậy chẳng qua chỉ là phủi sạch quan hệ với họ để lát nữa tiện làm việc thôi.
Bạch An Tâm thấy Địch Thanh có vẻ thân quen với mấy Đô Đầu ở Tân Trại như vậy thì thái độ cũng trở nên cung kính hơn hẳn.
- Các vị Đô Đầu chắc cũng sắp tới rồi! Phó chỉ huy biết đại nhân sắp tới nên đã hạ lệnh ngoài những quan quân đang trực ra thì những người khác hôm nay đều phải tới nha trướng tập trung.
Địch Thanh thầm nghĩ rằng:
- Như vậy cũng tốt, vừa hay một mẻ lưới bắt hết luôn!
Hắn lại thuận miệng hỏi:
- Tiền Đô Đầu đâu?
Bạch An Tâm nhìn về phía trước nói:
- Tiền Đô Đầu đã tới!
Địch Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy Tiền Ngộ Bản. Ánh mắt hắn lướt qua, tâm trạng trầm xuống, bên cạnh Tiền Ngộ Bản là Khuất Hàn và Thiết Lãnh. Chuyện này không nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng ba người Tiền Ngộ Bản lại đang vây quanh một người, người này chính là Hạ Tùy.
Tại sao Hạ Tùy lại đi cùng đám người Tiền Ngộ Bản? Địch Thanh đã tính toán rất nhiều nhưng lại duy chỉ không ngờ Hạ Tùy cũng tới.
Địch Thanh nhìn Hạ Tùy, Hạ Tùy cũng nhìn về phía Địch Thanh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt người nào người nấy đều như phát hỏa.
Địch Thanh và Hạ Tùy vốn có ân oán với nhau, nhưng nếu như không phải lần này gặp lại thì Địch Thanh gần như đã quên hết chuyện trước kia rồi. Năm đó Hạ Tùy là bè cánh của Thái Hậu, vì muốn lấy lòng Thái Hậu mà đã từng bày mưu giết hại Địch Thanh.
Sau này khi sự việc qua đi, hai người đều tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại luôn cảnh giác lẫn nhau. Tuy trong lòng Địch Thanh căm hận nhưng vẫn cười nói:
- Đây chẳng phải là…Hạ đại nhân sao? Hạ đại nhân tới đây lẽ nào là muốn điều binh?
Địch Thanh biết, Hạ Tùy cũng bị phái tới biên thùy, chức quan hiện giờ của y cũng cao hơn Địch Thanh.
Hạ Tùy thân là Bộ Thự của Diên Châu.
Biên thùy nhà Tống vốn có phân định cấp bậc, lại phái thêm “Suất thần” tới thống lĩnh chủ quản các bộ phận cấm quân thuộc Tam nha tại các nơi. Suất thần đều được tạm thời cắt cử, chia ra thành các tên gọi như An Phủ Sứ, Kinh Lược Sứ, Đô Bộ Thự, Đô Sự, Kiềm Hạt, Đô Giám,…
Tuy rằng Suất thần cai quản những nơi lớn nhỏ khác nhau nhưng chức quan vẫn cao hơn chức Chỉ huy sứ kiêm Trại chủ như Địch Thanh.
Tuy nhiên Đại Tống lấy văn chế võ vì thế võ quan khó lòng mà nắm giữ được chức cao vọng trọng. Do vậy Phạm Ung ở biên thùy là lớn nhất, thân là An Phủ Sứ ở Thiểm Tây, kiêm Tri châu của Diên Châu.
Phía tây bắc nếu như không được sự cho phép của Phạm lão phu tử thì cho dù là Đô Bộ Thự cũng không có quyền điều binh. Địch Thanh thuận miệng hỏi như vậy là ám chỉ Hạ Tùy tới Tân Trại nếu không phải điều binh thì cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Như vậy thì hắn cũng không cần phải sợ.
Ánh mắt Hạ Tùy lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Địch Thanh! Ta chỉ đi đây đi đó thăm thú thôi. Nghe nói ngươi sắp tới Tân Trại nên mới tới đây thôi!
Địch Thanh trả lời:
- Ta biết ngay là Hạ đại nhân sẽ tới nên mới sáng sớm ra ta đã ra ngoài này đợi ngài rồi!
Địch Thanh vỗ vai Bạch An Tâm dặn dò:
- Tiểu Bạch! Đi chuẩn bị một bình trà ngon, bổn chỉ huy phải tiếp đãi Hạ Bộ Thự thật chu đáo!
Bạch An Tâm hiện giờ đã không còn chút nghi ngờ gì nữa nên vội vàng đi làm ngay. Địch Thanh ra vẻ đại lượng, giơ tay mời:
- Hạ đại nhân, mời ngài vào trong dùng chung trà!
Hạ Tùy thấy Địch Thanh khác xa vẻ ngây ngô năm đó nên âm thầm cảnh giác, y mỉm cười nói:
- Được!
Y quay đầu nói với Tiền Ngộ Bản:
- Tiền Đô Đầu, gần đây đã giết được bao nhiêu binh lính người Phiên nữa rồi?
Tiền Ngộ Bản ngẩn ra, y chưa kịp trả lời thì Địch Thanh đã cùng Hạ Tùy đi vào trong nha.
Tiền Ngộ Bản sớm nhận ra Địch Thanh chính là người ở tửu quán hôm trước. Trong lòng y có chút bất ngờ nghi hoặc, không biết Địch Thanh có dụng ý gì. Nhưng nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tùy y lại lấy lại được sự tự tin rồi quay sang nháy mắt Khuất Hàn và Thiết Lãnh.
Địch Thanh đi qua sân, vào tới trong đại sảnh. Hắn không hề khách khí ngồi ngay vào vị trí chủ nhân nói với Hạ Tùy:
- Hạ đại nhân, cứ tự nhiên!
Hạ Tùy thiếu chút nữa đã tức nổ ruột lên, y cắn răng ngồi xuống, hỏi:
- Địch Thanh, ngươi mới tới Tân Trại…
Y vốn định dùng quyền lực để áp chế Địch Thanh, cảnh cáo hắn nên biết lễ độ một chút, không ngờ Địch Thanh lại nói:
- Bổn chỉ huy vừa tới Tân Trại nhưng cũng không cần nghe lời người khác sai bảo. Hạ đại nhân là Bộ Thự, nếu như là chuyện điều binh thì cứ tự nhiên nói ra….
Ngụ ý của Địch Thanh rất rõ ràng, những chuyện khác không bàn tới nữa.
Tiền Ngộ Bản thấy vậy ngược lại cảm thấy vui sướng. Trong lòng y thầm nghĩ tên Địch Thanh này thật không biết sống chết là gì, lại dám đối đầu với Hạ đại nhân. Nhưng nụ cười của y vừa lộ ra thì Địch Thanh đã nhìn sang nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cười cái gì?
Nụ cười của Tiền Ngộ Bản tan biến luôn, một lúc lâu sau y mới nói:
- Thuộc hạ thấy Địch chỉ huy đến nên trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Địch Thanh nói:
- Bản chỉ huy mới tới Tân Trại nên còn nhiều chuyện chưa biết…Tiền Đô Đầu…ngươi….
Tiền Ngộ Bản cho rằng Địch Thanh muốn học hỏi y, y đang định nói không dám thì Địch Thanh lại nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cùng không biết sao?
Tiền Ngộ Bản thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết rồi, chỉ có thể nói:
- Không biết Địch chỉ huy có ý gì?
Địch Thanh nói:
- Tiền Đô Đầu hôm nay không cần làm việc sao? Tại sao vẫn còn ở đây làm gì?
Giọng hắn có vẻ dò xét còn trong lòng vẫn luôn nghĩ Tiền Ngộ Bản là một Đô Đầu bình thường, tại sao ngay cả Hạ Tùy cũng có vẻ rất xem trọng hắn?
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản thay đổi, hôm nay quả nhiên y phải làm nhiệm vụ nhưng do Hạ Tùy tới nên không thể không tháp tùng. Nghe Địch Thanh hỏi như vậy, y nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời cũng không biết phải ứng phó ra sao.
Thiết Lãnh bên cạnh nói:
- Lần này Hạ đại nhân đến Tân Trại chính là muốn hỏi về tình hình phòng ngự ở Tân Trại. Do Tôn phó chỉ huy khá bận rộn nên Tiền Đô Đầu mới chủ động xin đi tiếp khách chứ hoàn toàn không phải là do lơ là trách nhiệm.
Những lời này của y nói ra quả thật là vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Địch Thanh nhìn vết đao trên mặt Thiết Lãnh nói:
- Thì ra là vậy. Vậy thì thật vất vả cho Tiền Đô Đầu rồi. Bản chỉ huy lấy trà thay rượu, xin kính ngươi một ly.
Tiền Ngộ Bản thở phào một cái, y cười lớn nói:
- Chỉ huy sứ khách khí rồi!
Địch Thanh uống trà xong thản nhiên nói:
- Không khách khí. Xưa nay ta đều như vậy, có công thì thưởng có tội thì phạt…
Hắn đang nói thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới. Hắn liền quát:
- Chuyện gì ồn ào vậy?
Hạ Tùy thầm nghĩ trong lòng “Cho ngươi chút thể diện, ngươi lại cứ lấn tới. Ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ nhưng xem ra ngay cả Tri châu cũng không uy phong được như ngươi.” Nhưng y chỉ cười lạnh, muốn xem xem Địch Thanh rốt cuộc đang diễn trò gì.
Bạch Tâm An vội vàng đi tới nói:
- Chỉ huy sứ, Hạ đại nhân, bên ngoài có người kêu oan.
Địch Thanh bỗng đứng lên, cau mày nói:
- Là ai kêu oan?
Lời còn chưa dứt thì Liêu Phong đã dẫn A Lý tới. Bên cạnh A Lý là hồng y nữ tử Vệ Mộ Sơn Thanh.
/485
|