Địch Thanh nặng nề gật đầu, nói từng chữ một:
- Đúng vậy, Vũ Thường còn có thể cứu. Tiểu Nguyệt, ngươi phải tin ta. Ta nhất định sẽ cứu Vũ Thường sống lại.
Cuối cùng giờ hắn đã hiểu được vì sao Bát vương gia luôn không ngừng nói người khác phải tin. Vì mỗi lần nói lời này, chính hắn cũng tin tưởng thêm một lần nữa.
Mắt Tiểu Nguyệt ngân ngấn nước mắt, hỏi:
- Ngươi đã quyết định đi tìm Hương Ba Lạp rồi à?
Thấy Địch thanh gật đầu, Tiểu Nguyệt lại hỏi:
- Vậy sau này ngươi còn đến đây nữa không?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, có phần lúng túng. Trong lúc nhất thời hắn không biết trả lời thế nào.
Tiểu Nguyệt gạt nước mắt nói:
- Ngươi không đến cũng không sao, vì ngươi đã muốn đi tìm Hương Ba Lạp.
Trên vẻ mặt của nàng có vẻ không hề tin nhưng cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói:
- Nhưng trước khi ngươi đi, có thể thăm qua thư phòng tiểu thư được không?
Nàng thấy mối quan hệ của Địch Thanh và Dương Vũ Thường thân thiết như vậy, trong lòng chỉ muốn chúc phúc cho đôi tình nhân. Mặc dù nàng xảo hoạt tai quái một chút, nhưng khi thấy vẻ đau thương mà Địch Thanh cố giấu bên trong thì không còn oán hận gì, chỉ còn lại sự thông cảm.
Địch Thanh gật đầu, thấp giọng nói:
- Vậy cám ơn ngươi.
Hắn cũng biết, nếu đi Tây Bắc thì sẽ gặp nhiều khó khăn. Nếu có thể nhìn lại chỗ ở của Dương Vũ Thường thì cũng tốt.
Khuê phòng còn thoảng mùi thơm, nhưng người đã không còn. Địch Thanh vừa bước vào phòng thì không kìm lòng được, nước mắt tràn mi.
Trên bàn gần cửa sổ có bày một chậu hoa. Đó là chậu phượng cầu hoàng mà hắn đã tặng cho Dương Vũ Thường. Hoa phượng cầu hoàng đã rơi, hương đã tàn, nhưng cây đã cao lên nhiều.
Lại nhớ về khi xưa, huynh trai lỗ mãng đặt chậu hoa trắng như tuyết dưới chân người con gái, không nói lời nào, vẻ bối rối rồi xoay người đi. Tiếng người con gái thở nhẹ vẫn còn ở bên tai.
Tiểu Nguyệt vẫn đi theo bên cạnh Địch Thanh, thấy thế nói:
- Tiểu thư vẫn luôn rất yêu quý chậu hoa này, chăm sóc rất tốt. Nàng còn không cho ta chăm sóc nó nữa.
Rồi lại nức nở nói:
- Vậy mà lâu rồi nàng không chăm sóc chậu hoa này nữa… Chúng ta đều đang đợi nàng, chậu hoa cũng đang đợi nàng…
Địch Thanh ngước đầu lên, bất ngờ rơi lệ, ánh mắt lơ đãng dừng lại nhìn một món đồ treo ở trên bàn. Món đồ cực kỳ tinh xảo, màu sắc ửng đỏ, khi gió nhẹ thổi qua thì nó phát ra tiếng trầm ấm ô ô nghe rất êm tai.
Tiểu Nguyệt thấp giọng nói:
- Đó là chuông gió vỏ cua. Chắc là huynh biết.
Kia là chuông gió vỏ cua ư ? Chẳng lẽ đây chính là vỏ cua mà lần đó hắn đưa cho Dương Vũ Thường. Tay nghề của nàng làm thật khéo léo đã biến nó trở thành một món đồ tinh xảo có thể ngắm nhìn hàng ngày.
Thân mình Địch Thanh run lên, không kìm nổi hai hàng nước mắt chảy xuống, phải lấy tay lau nhẹ, dường như rất xúc động. Chuông gió vỏ cua nhẹ nhàng lay động giống như lời nói nhỏ nhẹ của tình nhân.
Hắn vẫn còn nhớ rõ người con gái thẹn thùng, nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngực hắn, mỉm cười nói :
- Mẫu thân, người yên tâm đi. Cuối cùng con cũng tìm được một người yêu thương con như mẹ đã yêu thương con. Người đó là Địch Thanh !
Rồi Địch Thanh quay đầu, nước mắt vẫn chưa thôi rơi xuống. Hắn đã thầm thề rằng sẽ không rơi lệ nữa, hắn phải kiên cường. Ánh mắt hắn lại dừng lại trên tấm trướng màu trắng, trên đó treo một thứ, đó là một miếng ngọc. Miếng ngọc tuy chỉ hai mươi hai lạng bạc, không thể gọi là quý báu. Nhưng người chủ nhân để miếng ngọc bên gối để mỗi ngày có thể nhìn thấy. Ngọc bội có giá nhưng tình ý thì vô giá. Cho dù đó là tảng đá thì khi chủ nhân nhìn thấy nó cũng sẽ cười.
Hoa văn trên miếng ngọc kia xanh biếc như sóng, vàng như hoa, vết ngấn như lệ. Miếng ngọc đó có tên là Nhãn Nhi Mị. Còn nhớ khi nàng nhìn thấy khối ngọc đã vui vẻ nói :
- Hoa văn trên miếng ngọc này rất giống Diêu Hoàng. Địch Thanh, huynh thật tốt.
Rồi mặt nàng đỏ ửng như áng mây, quay lại nhà trước, nhưng không kìm nổi lại quay đầu liếc mắt một cái. Cái nhìn kia thật dịu dàng quyến rũ mà đầy thâm tình, so với vẻ đẹp của tất cả hoa nở trong thiên hạ cũng không bằng.
Chuyện cũ như khói như sương. Địch Thanh chống tay lên án thư, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nhỏ lên một quyển sách trên bàn.
Quyển sách chính là cuốn “Kinh Thi”. Người con gái đọc sách như thơ như họa, cười tươi nhìn xung quanh như vũ như nghê.
Địch Thanh nhẹ nhàng cầm quyển sách lên như cầm cái bình sứ tinh xảo nhất thiên hạ. Hắn tùy tay lật thì thấy bài thơ “Thảo trùng”, bên cạnh viết thêm một câu. “Huynh đã nhiều ngày ngược gió ngược mưa, nhưng vẫn chờ đợi ta? Tối nay không thấy huynh, rốt cuộc huynh thế nào. Ta rất nhớ mong.”
“Không thấy quân tử, lòng đầy lo lắng.”
Chỉ mấy câu đơn giản đã vẽ nên hình ảnhngười con gái mặc đồ trắng dưới gốc mai trong đêm tuyết, ngóng trông chờ đợi.
Địch Thanh lại giở tiếp thì thấy bài thơ “Bạc chu”
“Phiếm phỉ bạc chu
Diệc phiếm kỳ lưu.”
(Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi,
Xuôi theo sông nước nổi trôi mặc lòng.)
Trên trang sách có vết nước như nước mắt thương tâm, bên cạnh có dòng chữ nhỏ viết mấy chữ: “Mẫu thân, con nghĩ về huynh! Huynh sẽ không sao!”
Chỉ vài dòng chữ, nàng một mình khóc dưới ánh đèn: “Mẫu thân, huynh đi rồi, đi thật không bao giờ quay lại nữa. Người cũng biết là trái tim con tan nát rồi không. Mẫu thân, con không cầu xin gì người, con chỉ xin người trên trời có linh thiêng phù hộ cho huynh được bình an.”
Nước mắt Địch Thanh đã không còn ngại ngần gì mà không rơi xuống, hắn lại tiếp tục lật một trang nữa.
« Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm »
(Xanh xanh bâu áo của huynh. Lòng em man mác mênh mang nhớ người)
Tập tập cốc phong, duy phong cập vũ (Gió từ khe núi phất phơ, chỉ gió hòa cùng với mưa)
Đại xa hạm hạm, thuế y như viêm.
Khởi bất nhĩ tư, úy tử bất cảm
(Nhớ anh lòng dạ vấn vương,
Sao anh chẳng chịu tìm đường đến em.)
Nước mắt làm ướt cả trang sách, làm phai cả lời thề không rơi lệ. Khi Địch Thanh lật đến một trang thì không thể lật tiếp được nữa, môi run run, nước mắt ràn rụa.
Đó là bài thơ « Yến Yến »
Yến Yên vu phi
Soa trì kỳ vũ
Chi tử vu quy
Viễn tống vu dã
Chiêm vọng phất cập
Khấp thế như vũ.
(Kìa trông con én nó bay
Nó sa cành này nọ liệng cành kia
Gã kia bước chân ra về
Ta tiễn mình về đến quãng đồng không
Trông theo nào thấy mà trông
Nước mắt ta khóc ròng ròng như mư
(Tản Đà dịch)
"Mẫu thân, huynh nói rằng lần này trở về sẽ cưới con. Con gái phải gả đi rồi, xin người đừng khóc vì không thể giữ con lại. Hì hì, con nghĩ là tìm được người nào tốt như đầu gỗ đại ca thì con không thể bỏ được.
« Làm sao con bỏ được !” Địch Thanh đọc thấy những chữ cuối thì tim như bị dao cắt, không thể kiềm chế được. Hắn vốn đã quên lời thề không rơi lệ, liền dựa vào bàn khóc rống lên, nước mắt như mưa.
Nàng đang đau đớn, làm sao hắn bỏ được?
Cặp song yến bay loạn lên chiêm chiếp không ngớt trong lồng. Con chim nhỏ vô ý làm lông chim rơi nhẹ nhàng xuống bên cửa sổ rồi nhẹ nhàng bám lên vai nam tử đang giàn giụa nước mắt .
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu lên trên lông vũ hiện ra bảy màu như cầu vồng.
- Đúng vậy, Vũ Thường còn có thể cứu. Tiểu Nguyệt, ngươi phải tin ta. Ta nhất định sẽ cứu Vũ Thường sống lại.
Cuối cùng giờ hắn đã hiểu được vì sao Bát vương gia luôn không ngừng nói người khác phải tin. Vì mỗi lần nói lời này, chính hắn cũng tin tưởng thêm một lần nữa.
Mắt Tiểu Nguyệt ngân ngấn nước mắt, hỏi:
- Ngươi đã quyết định đi tìm Hương Ba Lạp rồi à?
Thấy Địch thanh gật đầu, Tiểu Nguyệt lại hỏi:
- Vậy sau này ngươi còn đến đây nữa không?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, có phần lúng túng. Trong lúc nhất thời hắn không biết trả lời thế nào.
Tiểu Nguyệt gạt nước mắt nói:
- Ngươi không đến cũng không sao, vì ngươi đã muốn đi tìm Hương Ba Lạp.
Trên vẻ mặt của nàng có vẻ không hề tin nhưng cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói:
- Nhưng trước khi ngươi đi, có thể thăm qua thư phòng tiểu thư được không?
Nàng thấy mối quan hệ của Địch Thanh và Dương Vũ Thường thân thiết như vậy, trong lòng chỉ muốn chúc phúc cho đôi tình nhân. Mặc dù nàng xảo hoạt tai quái một chút, nhưng khi thấy vẻ đau thương mà Địch Thanh cố giấu bên trong thì không còn oán hận gì, chỉ còn lại sự thông cảm.
Địch Thanh gật đầu, thấp giọng nói:
- Vậy cám ơn ngươi.
Hắn cũng biết, nếu đi Tây Bắc thì sẽ gặp nhiều khó khăn. Nếu có thể nhìn lại chỗ ở của Dương Vũ Thường thì cũng tốt.
Khuê phòng còn thoảng mùi thơm, nhưng người đã không còn. Địch Thanh vừa bước vào phòng thì không kìm lòng được, nước mắt tràn mi.
Trên bàn gần cửa sổ có bày một chậu hoa. Đó là chậu phượng cầu hoàng mà hắn đã tặng cho Dương Vũ Thường. Hoa phượng cầu hoàng đã rơi, hương đã tàn, nhưng cây đã cao lên nhiều.
Lại nhớ về khi xưa, huynh trai lỗ mãng đặt chậu hoa trắng như tuyết dưới chân người con gái, không nói lời nào, vẻ bối rối rồi xoay người đi. Tiếng người con gái thở nhẹ vẫn còn ở bên tai.
Tiểu Nguyệt vẫn đi theo bên cạnh Địch Thanh, thấy thế nói:
- Tiểu thư vẫn luôn rất yêu quý chậu hoa này, chăm sóc rất tốt. Nàng còn không cho ta chăm sóc nó nữa.
Rồi lại nức nở nói:
- Vậy mà lâu rồi nàng không chăm sóc chậu hoa này nữa… Chúng ta đều đang đợi nàng, chậu hoa cũng đang đợi nàng…
Địch Thanh ngước đầu lên, bất ngờ rơi lệ, ánh mắt lơ đãng dừng lại nhìn một món đồ treo ở trên bàn. Món đồ cực kỳ tinh xảo, màu sắc ửng đỏ, khi gió nhẹ thổi qua thì nó phát ra tiếng trầm ấm ô ô nghe rất êm tai.
Tiểu Nguyệt thấp giọng nói:
- Đó là chuông gió vỏ cua. Chắc là huynh biết.
Kia là chuông gió vỏ cua ư ? Chẳng lẽ đây chính là vỏ cua mà lần đó hắn đưa cho Dương Vũ Thường. Tay nghề của nàng làm thật khéo léo đã biến nó trở thành một món đồ tinh xảo có thể ngắm nhìn hàng ngày.
Thân mình Địch Thanh run lên, không kìm nổi hai hàng nước mắt chảy xuống, phải lấy tay lau nhẹ, dường như rất xúc động. Chuông gió vỏ cua nhẹ nhàng lay động giống như lời nói nhỏ nhẹ của tình nhân.
Hắn vẫn còn nhớ rõ người con gái thẹn thùng, nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngực hắn, mỉm cười nói :
- Mẫu thân, người yên tâm đi. Cuối cùng con cũng tìm được một người yêu thương con như mẹ đã yêu thương con. Người đó là Địch Thanh !
Rồi Địch Thanh quay đầu, nước mắt vẫn chưa thôi rơi xuống. Hắn đã thầm thề rằng sẽ không rơi lệ nữa, hắn phải kiên cường. Ánh mắt hắn lại dừng lại trên tấm trướng màu trắng, trên đó treo một thứ, đó là một miếng ngọc. Miếng ngọc tuy chỉ hai mươi hai lạng bạc, không thể gọi là quý báu. Nhưng người chủ nhân để miếng ngọc bên gối để mỗi ngày có thể nhìn thấy. Ngọc bội có giá nhưng tình ý thì vô giá. Cho dù đó là tảng đá thì khi chủ nhân nhìn thấy nó cũng sẽ cười.
Hoa văn trên miếng ngọc kia xanh biếc như sóng, vàng như hoa, vết ngấn như lệ. Miếng ngọc đó có tên là Nhãn Nhi Mị. Còn nhớ khi nàng nhìn thấy khối ngọc đã vui vẻ nói :
- Hoa văn trên miếng ngọc này rất giống Diêu Hoàng. Địch Thanh, huynh thật tốt.
Rồi mặt nàng đỏ ửng như áng mây, quay lại nhà trước, nhưng không kìm nổi lại quay đầu liếc mắt một cái. Cái nhìn kia thật dịu dàng quyến rũ mà đầy thâm tình, so với vẻ đẹp của tất cả hoa nở trong thiên hạ cũng không bằng.
Chuyện cũ như khói như sương. Địch Thanh chống tay lên án thư, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nhỏ lên một quyển sách trên bàn.
Quyển sách chính là cuốn “Kinh Thi”. Người con gái đọc sách như thơ như họa, cười tươi nhìn xung quanh như vũ như nghê.
Địch Thanh nhẹ nhàng cầm quyển sách lên như cầm cái bình sứ tinh xảo nhất thiên hạ. Hắn tùy tay lật thì thấy bài thơ “Thảo trùng”, bên cạnh viết thêm một câu. “Huynh đã nhiều ngày ngược gió ngược mưa, nhưng vẫn chờ đợi ta? Tối nay không thấy huynh, rốt cuộc huynh thế nào. Ta rất nhớ mong.”
“Không thấy quân tử, lòng đầy lo lắng.”
Chỉ mấy câu đơn giản đã vẽ nên hình ảnhngười con gái mặc đồ trắng dưới gốc mai trong đêm tuyết, ngóng trông chờ đợi.
Địch Thanh lại giở tiếp thì thấy bài thơ “Bạc chu”
“Phiếm phỉ bạc chu
Diệc phiếm kỳ lưu.”
(Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi,
Xuôi theo sông nước nổi trôi mặc lòng.)
Trên trang sách có vết nước như nước mắt thương tâm, bên cạnh có dòng chữ nhỏ viết mấy chữ: “Mẫu thân, con nghĩ về huynh! Huynh sẽ không sao!”
Chỉ vài dòng chữ, nàng một mình khóc dưới ánh đèn: “Mẫu thân, huynh đi rồi, đi thật không bao giờ quay lại nữa. Người cũng biết là trái tim con tan nát rồi không. Mẫu thân, con không cầu xin gì người, con chỉ xin người trên trời có linh thiêng phù hộ cho huynh được bình an.”
Nước mắt Địch Thanh đã không còn ngại ngần gì mà không rơi xuống, hắn lại tiếp tục lật một trang nữa.
« Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm »
(Xanh xanh bâu áo của huynh. Lòng em man mác mênh mang nhớ người)
Tập tập cốc phong, duy phong cập vũ (Gió từ khe núi phất phơ, chỉ gió hòa cùng với mưa)
Đại xa hạm hạm, thuế y như viêm.
Khởi bất nhĩ tư, úy tử bất cảm
(Nhớ anh lòng dạ vấn vương,
Sao anh chẳng chịu tìm đường đến em.)
Nước mắt làm ướt cả trang sách, làm phai cả lời thề không rơi lệ. Khi Địch Thanh lật đến một trang thì không thể lật tiếp được nữa, môi run run, nước mắt ràn rụa.
Đó là bài thơ « Yến Yến »
Yến Yên vu phi
Soa trì kỳ vũ
Chi tử vu quy
Viễn tống vu dã
Chiêm vọng phất cập
Khấp thế như vũ.
(Kìa trông con én nó bay
Nó sa cành này nọ liệng cành kia
Gã kia bước chân ra về
Ta tiễn mình về đến quãng đồng không
Trông theo nào thấy mà trông
Nước mắt ta khóc ròng ròng như mư
(Tản Đà dịch)
"Mẫu thân, huynh nói rằng lần này trở về sẽ cưới con. Con gái phải gả đi rồi, xin người đừng khóc vì không thể giữ con lại. Hì hì, con nghĩ là tìm được người nào tốt như đầu gỗ đại ca thì con không thể bỏ được.
« Làm sao con bỏ được !” Địch Thanh đọc thấy những chữ cuối thì tim như bị dao cắt, không thể kiềm chế được. Hắn vốn đã quên lời thề không rơi lệ, liền dựa vào bàn khóc rống lên, nước mắt như mưa.
Nàng đang đau đớn, làm sao hắn bỏ được?
Cặp song yến bay loạn lên chiêm chiếp không ngớt trong lồng. Con chim nhỏ vô ý làm lông chim rơi nhẹ nhàng xuống bên cửa sổ rồi nhẹ nhàng bám lên vai nam tử đang giàn giụa nước mắt .
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu lên trên lông vũ hiện ra bảy màu như cầu vồng.
/485
|