Trương Diệu Ca nói:
- Loại thi trùng này vốn là một loại côn trùng được sinh ra dưới đáy quan tài sau khi đã chôn ba năm. Màu trắng bạc, xuyên vào trong máu. Ngươi nghĩ xem, ta dùng ngân châm, nếu thật sự hạ độc dưới kim, vậy thì kim đó sẽ biến màu xám. Đại sư thông minh như vậy, sao ta có thể hạ độc dược đơn giản thế được?
Bất Không nhìn về phía ngân châm trên mặt đất, qua lớp sương mù trong không trung vẫn thấy trên ngân châm hình như thật sự có thứ gì đó khẽ động đấy, thấy thế y không khỏi run rẩy.
Thật ra trên ngâm châm rốt cuộc có thi trùng hay không, y chưa nhìn thấy, tuy nhiên lúc này y nhiều lần bị khắc chế, sớm để cho Trương Diệu Ca chiếm thế thượng phong, khó tránh việc bán tín bán nghi.
- Con côn trùng đó rất nhỏ, có thể xuyên vào trong huyết quản của người. Nói không chừng sẽ chui cả vào tim hoặc đi vào não người.
Trương Diệu Ca khẽ nói:
- Nếu xuyên vào tim thì vẫn còn may, chưa đến hai, ba ngày đã có thể sinh sôi lớn lên, biến thành hàng vạn ngàn thi trùng, chen chúc phá vỡ quả tim.
Trên trán Bất Không đổ mồ hôi ròng ròng, y buồn bã nói:
- Vậy mà còn được gọi là may?
Trương Diệu Ca giả bộ kinh ngạc nói:
- Đương nhiên rồi. Đáng sợ nhất là con thi trùng này chui vào trong não, dù là người đó ý chí như sắt như đồng cũng sẽ tâm tính phát cuồng giống như chó điên, thấy người là cắn. Nếu không cắn được người, nói không chừng sẽ cắn cả chân tay mình, đương nhiên, không cắn được người khác, đại sư tinh thông phép mật tông, xương cốt cơ thể linh hoạt, có khi còn cắn được cả mông của mình nữa ấy chứ.
Nàng cười khanh khách, dường như thấy câu chuyện đó có vẻ đáng buồn cười.
Bất Không nghĩ đến tình cảnh tàn nhẫn đó mà muốn phát điên, lớn tiếng quát:
- Được lắm, trước khi ta chết cũng muốn chôn theo ngươi!
Y tập trung khí lực toàn thân, định ra tay.
Trương Diệu Ca vẫn đang tươi cười, đột nhiên hỏi:
- Ngươi không muốn có thuốc giải sao?
Bất Không lập tức phân tán công lực, cười xòa:
- Hóa ra còn có thuốc giải sao?
Ban nãy y hận không được chết cùng Trương Diệu Ca và Địch Thanh, tuy nhiên lúc này lại thấy không được nóng vội nhất thời.
Trương Diệu Ca vừa cười vừa đáp:
- Bất Không đại sư thông minh như vậy…
Bất Không vội ngắt lời:
- Trương tiểu thư chớ khiêm tốn nữa, nếu xét về thông minh, tiểu tăng thực sự không bằng một, hai phần mười của tiểu thư.
Giờ y cứ nghe thấy hai chữ thông minh thì đầu óc lại quay vài vòng.
Trương Diệu Ca che miệng tủm tỉm cười, ý nhị nói tiếp:
- Người thông minh thật sự luôn biết chịu nhục chịu khổ. Chỉ có loại người lỗ mãng mới một mạng đánh một mạng. Hoài Âm Hầu có thể chịu nhục mới có được Tứ diện Sở ca sau này, Hán cao tổ nhịn được mối hận cướp vợ mới làm nên bá nghiệp. Bất Không đại sư vì tính mạng của mình mà tạm thời nhẫn nại, đúng là người tài không thể…
Bất Không vốn vừa giận vừa hổ thẹn, nhưng nghe những lời nói nhẹ nhàng của Trương Diệu Ca cũng thấy mình có phần thông minh thật. Tuy vậy y cảm thấy sống lưng hình như có thi trùng đang bò, y đã quên mất đó là mồ hôi lạnh của mình, thấy Trương Diệu Ca lải nhải mãi không thôi, đành phải ngắt lời:
- Trương tiểu thư, thuốc giải đó ở đâu?
Trương Diệu Ca thủng thẳng đáp:
- Thuốc giải thì có, nhưng Đại sư đương nhiên cũng biết, muốn lấy thuốc giải đều phải có điều kiện.
Bất Không nghiến răng nói:
- Điều kiện gì?
Trương Diệu Ca không tươi cười nữa mà nghiêm nghị nói:
- Thứ nhất, ngươi đừng mơ mộng hão huyền sẽ lấy được Ngũ long nữa; Thứ hai, ngươi không được làm hại ta và Địch Thanh; Tiếp nữa, sau khi ngươi giải độc xong phải lập tức đi ngay, đời này chớ bén mảng đến thành Biện Kinh nữa.
Trong lòng Bất Không căm phẫn cực độ, nhưng bảo vệ tính mạng là điều quan trọng hơn, y lập tức nói:
- Ta đồng ý với ngươi!
Trương Diệu Ca cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm:
- Đại sư là cao tăng Thổ Phiên, đương nhiên sẽ không có chuyện nói mà không giữ lời. Ta tin ngươi.
Ngón tay nàng khẽ cử động, từ mười hai ô trong chiếc hòm màu đỏ chọn ra một số loại thuốc bột trong bảy ô rồi trộn vào nhau và đặt trong chiếc đĩa sứ nhỏ, tự hào nói:
- Thuốc giải giải được độc của thi trùng, chỉ có ta điều chế được, nhưng cần uống cách ngày, bảy ngày mới loại bỏ được hết độc tính. Hôm khác đại sư lại tới lấy thuốc giải đợt hai đi.
Cánh tay nàng rung lên, đĩa sứ bay đi, Bất Không chộp lấy rồi đổ hết thuốc giải vào trong miệng, thậm chí còn liếm cả đáy đĩa, chỉ sợ lãng phí bột thuốc đó.
Trương Diệu Ca bật cười nói:
- Đại sư, không tiễn nữa.
Bất Không gật đầu:
- Được, không cần tiễn.
Y xoay người vụt đi, đột nhiên quay nhanh như gió táp, năm ngón tay thò ra nắm lấy cổ họng của Trương Diệu Ca.
Trương Diệu Ca kinh ngạc, dao cầm dựng đứng, may mắn chặn được đòn tấn công quá bất ngờ của Bất Không. Tiếng boong boong vang lên, dao cầm gãy làm bảy đoạn, gỗ vụn bay tán loạn. Trương Diệu Cư né người thật nhanh xẹt qua Bất Không, lớn tiếng quát:
- Bất Không! Ngươi không cần thuốc giải nữa sao?
Bất Không ngửa đầu cười một tràng dài, đắc ý nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi quá coi thường bần tăng. Ban nãy khi ngươi chế thuốc không tránh ta ra, ta đã nhìn rõ các ô ngươi lấy thuốc ra và phân lượng của nó, số bột thuốc này đủ để dùng trong bảy ngày, ta có thuốc giải trong tay, còn sợ gì ngươi chứ?
Hóa ra lúc y ra đòn bất ngờ chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi. Bất Không tấn công Trương Diệu Ca rồi lặng lẽ đoạt được chiếc hòm màu đỏ vào tay mình.
Sắc mặt Trương Diệu Ca trắng bệch nhưng vẫn phì cười:
- Đại sư quả nhiên thông minh…
Bất Không cười gằn:
- Trương Diệu Ca, kể cả ngươi là Phi Thiên nhưng so với bổn thần tăng vẫn còn kém xa lắm. Ta lấy Ngũ long trước rồi sẽ giết Địch Thanh, sau đó ư, hi hi, để hồ ly tinh như ngươi nếm thử những điều tuyệt vời khi thích thiền tăng. Ta đảm bảo ngươi sẽ thích.
Y đã xoay chuyển cục diện rất nhanh, rửa đi tất cả nỗi nhục vừa phải chịu lúc nãy nên cực kỳ đắc ý.
Trương Diệu Ca bỗng cười phá lên, như gió xuân động liễu, vô cùng phong tình.
Bất Không cười nhạt:
- Ngươi thật sự không tin ta có bản lĩnh này sao? Vẫn thấy việc thích thiền tăng không tồi chút nào thì cũng hưởng thụ một lần đi?
Thần sắc y lúc này bỗng nhiên trở nên dâm tà một cách khó tả.
Trương Diệu Ca vẫn không sợ hãi, tươi cười không thôi, thản nhiên đáp:
- Ta đương nhiên tin chứ, có điều ngươi có tin ta dùng chất độc ghê tởm là thi trùng đó không?
Bất Không ngây người vội hỏi:
- Hóa ra ngươi lại lừa ta.
Y ngửa mặt lên trời cười một tràng:
- Nếu ngân châm không độc, ta việc gì phải sợ ngươi?
Trương Diệu Ca chậm rãi, nói với giọng tình cảm:
- Ngân châm đúng là không có độc, thế nhưng, thuốc giải có độc. Nếu ngươi không tin, sao không nhìn lòng bàn tay mình đi? Lần này thật sự có nốt đỏ. Ta đảm bảo với ngươi, độc dược do Phi Thiên ta điều chế ra tuyệt đối không thua kém thi trùng kia.
Bất Không thấy đầu óc nặng nề, khuôn mặt như bị ai đó đạp một cú. Y dồn lực đề phòng âm mưu của Trương Diệu Ca, đồng thời cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, mặt biến sắc rõ rệt.
Chính giữa lòng bàn tay hắn quả thật có một nốt đó, đỏ thẫm như máu!
- Loại thi trùng này vốn là một loại côn trùng được sinh ra dưới đáy quan tài sau khi đã chôn ba năm. Màu trắng bạc, xuyên vào trong máu. Ngươi nghĩ xem, ta dùng ngân châm, nếu thật sự hạ độc dưới kim, vậy thì kim đó sẽ biến màu xám. Đại sư thông minh như vậy, sao ta có thể hạ độc dược đơn giản thế được?
Bất Không nhìn về phía ngân châm trên mặt đất, qua lớp sương mù trong không trung vẫn thấy trên ngân châm hình như thật sự có thứ gì đó khẽ động đấy, thấy thế y không khỏi run rẩy.
Thật ra trên ngâm châm rốt cuộc có thi trùng hay không, y chưa nhìn thấy, tuy nhiên lúc này y nhiều lần bị khắc chế, sớm để cho Trương Diệu Ca chiếm thế thượng phong, khó tránh việc bán tín bán nghi.
- Con côn trùng đó rất nhỏ, có thể xuyên vào trong huyết quản của người. Nói không chừng sẽ chui cả vào tim hoặc đi vào não người.
Trương Diệu Ca khẽ nói:
- Nếu xuyên vào tim thì vẫn còn may, chưa đến hai, ba ngày đã có thể sinh sôi lớn lên, biến thành hàng vạn ngàn thi trùng, chen chúc phá vỡ quả tim.
Trên trán Bất Không đổ mồ hôi ròng ròng, y buồn bã nói:
- Vậy mà còn được gọi là may?
Trương Diệu Ca giả bộ kinh ngạc nói:
- Đương nhiên rồi. Đáng sợ nhất là con thi trùng này chui vào trong não, dù là người đó ý chí như sắt như đồng cũng sẽ tâm tính phát cuồng giống như chó điên, thấy người là cắn. Nếu không cắn được người, nói không chừng sẽ cắn cả chân tay mình, đương nhiên, không cắn được người khác, đại sư tinh thông phép mật tông, xương cốt cơ thể linh hoạt, có khi còn cắn được cả mông của mình nữa ấy chứ.
Nàng cười khanh khách, dường như thấy câu chuyện đó có vẻ đáng buồn cười.
Bất Không nghĩ đến tình cảnh tàn nhẫn đó mà muốn phát điên, lớn tiếng quát:
- Được lắm, trước khi ta chết cũng muốn chôn theo ngươi!
Y tập trung khí lực toàn thân, định ra tay.
Trương Diệu Ca vẫn đang tươi cười, đột nhiên hỏi:
- Ngươi không muốn có thuốc giải sao?
Bất Không lập tức phân tán công lực, cười xòa:
- Hóa ra còn có thuốc giải sao?
Ban nãy y hận không được chết cùng Trương Diệu Ca và Địch Thanh, tuy nhiên lúc này lại thấy không được nóng vội nhất thời.
Trương Diệu Ca vừa cười vừa đáp:
- Bất Không đại sư thông minh như vậy…
Bất Không vội ngắt lời:
- Trương tiểu thư chớ khiêm tốn nữa, nếu xét về thông minh, tiểu tăng thực sự không bằng một, hai phần mười của tiểu thư.
Giờ y cứ nghe thấy hai chữ thông minh thì đầu óc lại quay vài vòng.
Trương Diệu Ca che miệng tủm tỉm cười, ý nhị nói tiếp:
- Người thông minh thật sự luôn biết chịu nhục chịu khổ. Chỉ có loại người lỗ mãng mới một mạng đánh một mạng. Hoài Âm Hầu có thể chịu nhục mới có được Tứ diện Sở ca sau này, Hán cao tổ nhịn được mối hận cướp vợ mới làm nên bá nghiệp. Bất Không đại sư vì tính mạng của mình mà tạm thời nhẫn nại, đúng là người tài không thể…
Bất Không vốn vừa giận vừa hổ thẹn, nhưng nghe những lời nói nhẹ nhàng của Trương Diệu Ca cũng thấy mình có phần thông minh thật. Tuy vậy y cảm thấy sống lưng hình như có thi trùng đang bò, y đã quên mất đó là mồ hôi lạnh của mình, thấy Trương Diệu Ca lải nhải mãi không thôi, đành phải ngắt lời:
- Trương tiểu thư, thuốc giải đó ở đâu?
Trương Diệu Ca thủng thẳng đáp:
- Thuốc giải thì có, nhưng Đại sư đương nhiên cũng biết, muốn lấy thuốc giải đều phải có điều kiện.
Bất Không nghiến răng nói:
- Điều kiện gì?
Trương Diệu Ca không tươi cười nữa mà nghiêm nghị nói:
- Thứ nhất, ngươi đừng mơ mộng hão huyền sẽ lấy được Ngũ long nữa; Thứ hai, ngươi không được làm hại ta và Địch Thanh; Tiếp nữa, sau khi ngươi giải độc xong phải lập tức đi ngay, đời này chớ bén mảng đến thành Biện Kinh nữa.
Trong lòng Bất Không căm phẫn cực độ, nhưng bảo vệ tính mạng là điều quan trọng hơn, y lập tức nói:
- Ta đồng ý với ngươi!
Trương Diệu Ca cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm:
- Đại sư là cao tăng Thổ Phiên, đương nhiên sẽ không có chuyện nói mà không giữ lời. Ta tin ngươi.
Ngón tay nàng khẽ cử động, từ mười hai ô trong chiếc hòm màu đỏ chọn ra một số loại thuốc bột trong bảy ô rồi trộn vào nhau và đặt trong chiếc đĩa sứ nhỏ, tự hào nói:
- Thuốc giải giải được độc của thi trùng, chỉ có ta điều chế được, nhưng cần uống cách ngày, bảy ngày mới loại bỏ được hết độc tính. Hôm khác đại sư lại tới lấy thuốc giải đợt hai đi.
Cánh tay nàng rung lên, đĩa sứ bay đi, Bất Không chộp lấy rồi đổ hết thuốc giải vào trong miệng, thậm chí còn liếm cả đáy đĩa, chỉ sợ lãng phí bột thuốc đó.
Trương Diệu Ca bật cười nói:
- Đại sư, không tiễn nữa.
Bất Không gật đầu:
- Được, không cần tiễn.
Y xoay người vụt đi, đột nhiên quay nhanh như gió táp, năm ngón tay thò ra nắm lấy cổ họng của Trương Diệu Ca.
Trương Diệu Ca kinh ngạc, dao cầm dựng đứng, may mắn chặn được đòn tấn công quá bất ngờ của Bất Không. Tiếng boong boong vang lên, dao cầm gãy làm bảy đoạn, gỗ vụn bay tán loạn. Trương Diệu Cư né người thật nhanh xẹt qua Bất Không, lớn tiếng quát:
- Bất Không! Ngươi không cần thuốc giải nữa sao?
Bất Không ngửa đầu cười một tràng dài, đắc ý nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi quá coi thường bần tăng. Ban nãy khi ngươi chế thuốc không tránh ta ra, ta đã nhìn rõ các ô ngươi lấy thuốc ra và phân lượng của nó, số bột thuốc này đủ để dùng trong bảy ngày, ta có thuốc giải trong tay, còn sợ gì ngươi chứ?
Hóa ra lúc y ra đòn bất ngờ chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi. Bất Không tấn công Trương Diệu Ca rồi lặng lẽ đoạt được chiếc hòm màu đỏ vào tay mình.
Sắc mặt Trương Diệu Ca trắng bệch nhưng vẫn phì cười:
- Đại sư quả nhiên thông minh…
Bất Không cười gằn:
- Trương Diệu Ca, kể cả ngươi là Phi Thiên nhưng so với bổn thần tăng vẫn còn kém xa lắm. Ta lấy Ngũ long trước rồi sẽ giết Địch Thanh, sau đó ư, hi hi, để hồ ly tinh như ngươi nếm thử những điều tuyệt vời khi thích thiền tăng. Ta đảm bảo ngươi sẽ thích.
Y đã xoay chuyển cục diện rất nhanh, rửa đi tất cả nỗi nhục vừa phải chịu lúc nãy nên cực kỳ đắc ý.
Trương Diệu Ca bỗng cười phá lên, như gió xuân động liễu, vô cùng phong tình.
Bất Không cười nhạt:
- Ngươi thật sự không tin ta có bản lĩnh này sao? Vẫn thấy việc thích thiền tăng không tồi chút nào thì cũng hưởng thụ một lần đi?
Thần sắc y lúc này bỗng nhiên trở nên dâm tà một cách khó tả.
Trương Diệu Ca vẫn không sợ hãi, tươi cười không thôi, thản nhiên đáp:
- Ta đương nhiên tin chứ, có điều ngươi có tin ta dùng chất độc ghê tởm là thi trùng đó không?
Bất Không ngây người vội hỏi:
- Hóa ra ngươi lại lừa ta.
Y ngửa mặt lên trời cười một tràng:
- Nếu ngân châm không độc, ta việc gì phải sợ ngươi?
Trương Diệu Ca chậm rãi, nói với giọng tình cảm:
- Ngân châm đúng là không có độc, thế nhưng, thuốc giải có độc. Nếu ngươi không tin, sao không nhìn lòng bàn tay mình đi? Lần này thật sự có nốt đỏ. Ta đảm bảo với ngươi, độc dược do Phi Thiên ta điều chế ra tuyệt đối không thua kém thi trùng kia.
Bất Không thấy đầu óc nặng nề, khuôn mặt như bị ai đó đạp một cú. Y dồn lực đề phòng âm mưu của Trương Diệu Ca, đồng thời cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, mặt biến sắc rõ rệt.
Chính giữa lòng bàn tay hắn quả thật có một nốt đó, đỏ thẫm như máu!
/485
|