Lý Thuận Dung thì ngược lại, bật cười, nụ cười đầy vẻ thê lương:
- Tiên đế có tha thứ cho ta không, cũng không quan trọng. Nếu như cho ta làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa Ích Nhi vào. Kể từ khi sinh hạ ra nó, tuy không có ngày nào là ta không nhớ đến nó, nhưng lại chưa từng làm được việc gì cho nó. Lần này đừng nói là đưa nó vào Huyền Cung, cho dù có vì nó mà chết, ta cũng lấy làm vui mừng.
Địch Thanh lui lại một bước, khản cả giọng nói:
- Là bà sinh ra Thánh thượng?
Hắn không dám tin, Lý Thuận Dung lại chính là mẹ đẻ của Triệu Trinh! Vậy còn Lưu Thái hậu thì sao? Người trong thiên hạ có ai mà không biết, mẹ đẻ của Triệu Trinh vốn là Lưu Thái hậu!
Hắn cũng không thể không tin, vì nếu Lý Thuận Dung không phải là mẹ đẻ của Triệu Trinh, thì vì sao lần nào gặp nguy hiểm, bà ta cũng che chắn phía trước Triệu Trinh? Ngoại trừ mẫu thân ra, còn có ai khác có tình yêu vĩ đại đến vậy?
Lý Thuận Dung buồn bã nói:
- Đây là bí mật của ta.
Đột nhiên Lý Thuận Dung chộp lấy cánh tay Địch Thanh, khẩn thiết nói:
- Địch Thanh, ngươi chớ đem chuyện này nói ra, ta xin ngươi đấy.
Bà ta lại định quỳ xuống, Địch Thanh giữ lại, cười khổ sở, nói:
- Ta không phải là người nhiều chuyện, nhưng chuyện này rốt cục là thế nào?
Lý Thuận Dung thở dài đánh thượt, nói:
- Năm xưa tuy Tiên đế có con trai, nhưng đều chết yểu, cho nên người luôn vì chuyện đó mà buồn bực không vui. Lúc đó ta chẳng qua chỉ là một thị nữ trong cung, phụ trách hầu hạ Lưu Nga mà thôi. Lúc trước Lưu Nga vẫn chưa làm Hoàng hậu, nhưng đối nhân xử thế rất khôn khéo, biết cách lấy lòng Tiên đế, nên Tiên đế yêu thích nàng ta nhất. Hồi đó, Thánh thượng luôn cảm thấy nhục nhã vì Hiệp ước Thiền Yên, lại nhân chuyện không có con trai nối dõi, không hiểu tại sao, lại đột nhiên mê thích việc lên Sùng Đạo tu tiên. Một ngày nọ, sau khi người uống tiên đan…
Nói đến đây, trên mặt Lý Thuận Dung thoáng ửng đỏ, một lúc lâu sau mới nói:
- Cuồng tính phát tác, nói cái gì mà ông trời nói sẽ ban cho ta một đứa con trai, rồi người điên cuồng tìm kiếm trong cung, tìm thấy ta, rồi sau đó… ta mang thai Ích Nhi.
Địch Thanh nghe mà nghẹn họng líu lưỡi, nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới nói:
- Vậy về sau, làm sao mà Thánh thượng lại biến thành con trai của Lưu Thái hậu?
Trong lòng hắn đột nhiên có chút ớn lạnh. Từ trước đến giờ hắn luôn nghĩ hổ dữ cũng không ăn thịt con, bất luận Lưu Thái hậu có thế nào đi nữa, cũng sẽ không có chuyện cướp ngôi của Triệu Trinh. Nhưng nếu Triệu Trinh không phải là con trai của Thái hậu, vậy thì há chẳng phải ngôi vua đó đang đầy nguy cơ rình rập hay sao?
Lý Thuận Dung sầu thảm nói:
- Hồi đó ta chẳng qua chỉ là một thị nữ, sau khi sinh hạ Ích Nhi rồi mới được thăng lên Thuận Dung. Nhưng ngay từ khi Ích Nhi chào đời, ta đã không được nhìn thấy nó. Lưu Nga lệnh cho người mang nó đi, nói rằng đó là con trai của nàng ta.
- Sao bà ấy có thể làm thế?
Địch Thanh phẫn nộ nói.
Lý Thuận Dung hờ hững nói:
- Lưu Nga muốn làm Hoàng hậu, nhưng lại không có con trai. Triều thần đã vì việc này mà khuyên Tiên đế sớm ngày lập Hoàng hậu khác. Nếu lúc đó Lưu Nga không cướp lấy Ích Nhi, thì e là ngôi vị Hoàng hậu sẽ không ngồi được vững nữa.
Địch Thanh cau mày nói:
- Tiên đế đương nhiên phải biết ai là mẹ đẻ của Thánh thượng, chẳng lẽ người cũng chẳng quan tâm hay sao?
Một lúc lâu sau, Lý Thuận Dung mới nói:
- Người ông ta thương yêu nhất là Lưu Nga, ông ta chỉ cần có một người con trai, còn đối với ta, thực ra ông ta không có chút tình cảm nào.
Địch Thanh nghe vậy, hít vào một hơi khí lạnh. Mấy lời giản đơn của Lý Thuận Dung không biết là chứa đựng bao nhiêu chua xót, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu ân oán giằng co.
Hồi lâu sau, Địch Thanh mới nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì ta bị đưa vào thâm cung, cấm không được gặp Ích Nhi.
Lý Thuận Dung nói:
- Sau khi Tiên đế băng hà, thì ta được đưa đến đây.
- Mỗi lần Thánh thượng làm lễ tế trời, đều có đến lăng Vĩnh Định, chẳng lẽ bà cũng chưa từng gặp qua người?
Lý Thuận Dung đau thương nói:
- Mỗi lần Thánh thưọng đến đây bái tế tổ tiên, Lưu Nga đều đi cùng, mượn cớ đó ra lệnh cho Tiền Cung sứ nhốt ta lại, cho nên ta chưa hề gặp qua Ích Nhi. Vì vậy, cho nên ta mới khẩn cầu ngươi đưa ta đi gặp Ích Nhi. Ngày trước, khi Ích Nhi đến lăng Vĩnh Định, ta đã cầu xin Dụng Hoà đi xin giúp với Tiền Cung sứ đừng nhốt ta lại nữa, cho ta được gặp mặt Thánh thượng một lần, dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng không ngờ ngươi lại nghe được, còn cho rằng ta sẽ làm gì bất lợi với Thánh thượng. Nhưng Dụng Hoà là cậu của Thánh thượng, luôn luôn tận tâm bảo vệ Ích Nhi, sao lại có thể làm chuyện bất lợi với nó được?
Cuối cùng thì Địch Thanh cũng đã hiểu ra những ẩn khuất trong chuyện này, thầm nghĩ tất cả thật quá đỗi mập mờ. Hắn và Vương Khuê đều hiểu nhầm Lý Thuận Dung và Lý Dụng Hoà! Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Địch Thanh thắc mắc hỏi:
- Lý Dụng Hoà là em trai của bà, là cậu của Thánh Thượng, chuyện này Thái hậu có biết không?
Thấy Lý Thuận Dung gật đầu, Địch Thanh nhíu mày hỏi tiếp:
- Vậy mà bà ta vẫn để Lý Dụng Hoà ở bên cạnh Thánh thượng?
Lý Thuận Dung giải thích:
- Lưu Thái hậu là người thông minh, làm việc luôn chừa đường lui. Thực ra bà ta cũng sợ sau này Ích Nhi biết được chuyện này, lại càng sợ Ích Nhi sẽ hận bà ta, cho nên không muốn tuyệt tình quá. Thái hậu để Dụng Hoà hầu hạ trước điện, là muốn cho ta biết rằng, tuy ta không thể gặp được Ích Nhi, những vẫn có thể biết được mọi chuyện về Ích Nhi thông qua lời Dụng Hoà. Bà ta từng bắt ta phải thề rằng, cả đời này không được gặp Ích Nhi, càng không được nhận Ích Nhi. Một khi ta tiết lộ chuyện này với Ích Nhi, không chỉ ta phải chết, mà Ích Nhi cũng sẽ bị liên luỵ.
Địch Thanh nghiến răng nói:
- Lòng dạ Lưu Thái hậu quả thật độc ác!
Hắn hiểu rằng, làm như vậy, Lý Thuận Dung dù không nghĩ cho bản thân mình, nhưng cũng phải nghĩ cho Triệu Trinh, mà tuyệt đối sẽ không nhận đứa con trai này.
Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác của Lý Thuận Dung, Địch Thanh nói:
- Bà đột nhiên nói với ta bí mật này, là vì thấy quan hệ giữa ta và Thánh thượng không tệ, muốn mượn lời ta, nói chuyện này với Thánh thượng, đúng không?
Lý Thuận Dung nhìn Địch Thanh một hồi lâu, rồi mới nói:
- Không phải.
Địch Thanh khó hiểu, nói:
- Vậy bà nói ra những chuyện này, rốt cục là có dụng ý gì?
Mắt Lý Thuận Dung ầng ậc nước, nhưng gương mặt lại hết sức thánh thiện:
- Ta chỉ muốn cầu xin ngươi, sau này nếu có thể, thì hãy cùng Thánh thượng quay lại lăng Vĩnh Định, mời Ích Nhi đến trước mộ ta nói vài câu, thì ta cảm tạ ơn đức lắm rồi.
Địch Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Rốt cục có phải là vì bà sợ Lưu Thái hậu biết được chuyện này, sẽ làm điều bất lợi với Thánh thượng, nên mới quyết định che dấu chuyện này cả đời phải không? Thái hậu dù sao cũng có ơn dưỡng dục với Thánh thượng, không lẽ lại đoạt ngôi vị của người?
Lý Thuận Dung đờ đẫn hồi lâu, chỉ nói:
- Chỉ cần nó sống tốt, ta có thế nào cũng không sao.
Một câu nói rất đỗi bĩnh thường, mà khiến Địch Thanh cũng muốn rơi lệ. Hắn kìm nén cảm giác chua xót trong long, trịnh trọng gật đầu, nói:
- Được, ta hứa với bà.
Lý Thuận Dung mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó không biết pha lẫn bao nhiêu thê lương, giống như cánh hoa rơi trong buổi hoàng hôn mưa gió vậy, cuối cùng chỉ sót lại một chút xác hồng mà thôi.
- Cảm ơn ngươi.
Địch Thanh cười gượng:
- Không cần cảm ơn ta.
Trong lòng hắn lúc đó có bao lời muốn nói, nhưng trong nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này đột nhiên có tiếng người cất lên:
- Các người còn ở đây làm cái gì vậy?
- Tiên đế có tha thứ cho ta không, cũng không quan trọng. Nếu như cho ta làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa Ích Nhi vào. Kể từ khi sinh hạ ra nó, tuy không có ngày nào là ta không nhớ đến nó, nhưng lại chưa từng làm được việc gì cho nó. Lần này đừng nói là đưa nó vào Huyền Cung, cho dù có vì nó mà chết, ta cũng lấy làm vui mừng.
Địch Thanh lui lại một bước, khản cả giọng nói:
- Là bà sinh ra Thánh thượng?
Hắn không dám tin, Lý Thuận Dung lại chính là mẹ đẻ của Triệu Trinh! Vậy còn Lưu Thái hậu thì sao? Người trong thiên hạ có ai mà không biết, mẹ đẻ của Triệu Trinh vốn là Lưu Thái hậu!
Hắn cũng không thể không tin, vì nếu Lý Thuận Dung không phải là mẹ đẻ của Triệu Trinh, thì vì sao lần nào gặp nguy hiểm, bà ta cũng che chắn phía trước Triệu Trinh? Ngoại trừ mẫu thân ra, còn có ai khác có tình yêu vĩ đại đến vậy?
Lý Thuận Dung buồn bã nói:
- Đây là bí mật của ta.
Đột nhiên Lý Thuận Dung chộp lấy cánh tay Địch Thanh, khẩn thiết nói:
- Địch Thanh, ngươi chớ đem chuyện này nói ra, ta xin ngươi đấy.
Bà ta lại định quỳ xuống, Địch Thanh giữ lại, cười khổ sở, nói:
- Ta không phải là người nhiều chuyện, nhưng chuyện này rốt cục là thế nào?
Lý Thuận Dung thở dài đánh thượt, nói:
- Năm xưa tuy Tiên đế có con trai, nhưng đều chết yểu, cho nên người luôn vì chuyện đó mà buồn bực không vui. Lúc đó ta chẳng qua chỉ là một thị nữ trong cung, phụ trách hầu hạ Lưu Nga mà thôi. Lúc trước Lưu Nga vẫn chưa làm Hoàng hậu, nhưng đối nhân xử thế rất khôn khéo, biết cách lấy lòng Tiên đế, nên Tiên đế yêu thích nàng ta nhất. Hồi đó, Thánh thượng luôn cảm thấy nhục nhã vì Hiệp ước Thiền Yên, lại nhân chuyện không có con trai nối dõi, không hiểu tại sao, lại đột nhiên mê thích việc lên Sùng Đạo tu tiên. Một ngày nọ, sau khi người uống tiên đan…
Nói đến đây, trên mặt Lý Thuận Dung thoáng ửng đỏ, một lúc lâu sau mới nói:
- Cuồng tính phát tác, nói cái gì mà ông trời nói sẽ ban cho ta một đứa con trai, rồi người điên cuồng tìm kiếm trong cung, tìm thấy ta, rồi sau đó… ta mang thai Ích Nhi.
Địch Thanh nghe mà nghẹn họng líu lưỡi, nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới nói:
- Vậy về sau, làm sao mà Thánh thượng lại biến thành con trai của Lưu Thái hậu?
Trong lòng hắn đột nhiên có chút ớn lạnh. Từ trước đến giờ hắn luôn nghĩ hổ dữ cũng không ăn thịt con, bất luận Lưu Thái hậu có thế nào đi nữa, cũng sẽ không có chuyện cướp ngôi của Triệu Trinh. Nhưng nếu Triệu Trinh không phải là con trai của Thái hậu, vậy thì há chẳng phải ngôi vua đó đang đầy nguy cơ rình rập hay sao?
Lý Thuận Dung sầu thảm nói:
- Hồi đó ta chẳng qua chỉ là một thị nữ, sau khi sinh hạ Ích Nhi rồi mới được thăng lên Thuận Dung. Nhưng ngay từ khi Ích Nhi chào đời, ta đã không được nhìn thấy nó. Lưu Nga lệnh cho người mang nó đi, nói rằng đó là con trai của nàng ta.
- Sao bà ấy có thể làm thế?
Địch Thanh phẫn nộ nói.
Lý Thuận Dung hờ hững nói:
- Lưu Nga muốn làm Hoàng hậu, nhưng lại không có con trai. Triều thần đã vì việc này mà khuyên Tiên đế sớm ngày lập Hoàng hậu khác. Nếu lúc đó Lưu Nga không cướp lấy Ích Nhi, thì e là ngôi vị Hoàng hậu sẽ không ngồi được vững nữa.
Địch Thanh cau mày nói:
- Tiên đế đương nhiên phải biết ai là mẹ đẻ của Thánh thượng, chẳng lẽ người cũng chẳng quan tâm hay sao?
Một lúc lâu sau, Lý Thuận Dung mới nói:
- Người ông ta thương yêu nhất là Lưu Nga, ông ta chỉ cần có một người con trai, còn đối với ta, thực ra ông ta không có chút tình cảm nào.
Địch Thanh nghe vậy, hít vào một hơi khí lạnh. Mấy lời giản đơn của Lý Thuận Dung không biết là chứa đựng bao nhiêu chua xót, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu ân oán giằng co.
Hồi lâu sau, Địch Thanh mới nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì ta bị đưa vào thâm cung, cấm không được gặp Ích Nhi.
Lý Thuận Dung nói:
- Sau khi Tiên đế băng hà, thì ta được đưa đến đây.
- Mỗi lần Thánh thượng làm lễ tế trời, đều có đến lăng Vĩnh Định, chẳng lẽ bà cũng chưa từng gặp qua người?
Lý Thuận Dung đau thương nói:
- Mỗi lần Thánh thưọng đến đây bái tế tổ tiên, Lưu Nga đều đi cùng, mượn cớ đó ra lệnh cho Tiền Cung sứ nhốt ta lại, cho nên ta chưa hề gặp qua Ích Nhi. Vì vậy, cho nên ta mới khẩn cầu ngươi đưa ta đi gặp Ích Nhi. Ngày trước, khi Ích Nhi đến lăng Vĩnh Định, ta đã cầu xin Dụng Hoà đi xin giúp với Tiền Cung sứ đừng nhốt ta lại nữa, cho ta được gặp mặt Thánh thượng một lần, dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng không ngờ ngươi lại nghe được, còn cho rằng ta sẽ làm gì bất lợi với Thánh thượng. Nhưng Dụng Hoà là cậu của Thánh thượng, luôn luôn tận tâm bảo vệ Ích Nhi, sao lại có thể làm chuyện bất lợi với nó được?
Cuối cùng thì Địch Thanh cũng đã hiểu ra những ẩn khuất trong chuyện này, thầm nghĩ tất cả thật quá đỗi mập mờ. Hắn và Vương Khuê đều hiểu nhầm Lý Thuận Dung và Lý Dụng Hoà! Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Địch Thanh thắc mắc hỏi:
- Lý Dụng Hoà là em trai của bà, là cậu của Thánh Thượng, chuyện này Thái hậu có biết không?
Thấy Lý Thuận Dung gật đầu, Địch Thanh nhíu mày hỏi tiếp:
- Vậy mà bà ta vẫn để Lý Dụng Hoà ở bên cạnh Thánh thượng?
Lý Thuận Dung giải thích:
- Lưu Thái hậu là người thông minh, làm việc luôn chừa đường lui. Thực ra bà ta cũng sợ sau này Ích Nhi biết được chuyện này, lại càng sợ Ích Nhi sẽ hận bà ta, cho nên không muốn tuyệt tình quá. Thái hậu để Dụng Hoà hầu hạ trước điện, là muốn cho ta biết rằng, tuy ta không thể gặp được Ích Nhi, những vẫn có thể biết được mọi chuyện về Ích Nhi thông qua lời Dụng Hoà. Bà ta từng bắt ta phải thề rằng, cả đời này không được gặp Ích Nhi, càng không được nhận Ích Nhi. Một khi ta tiết lộ chuyện này với Ích Nhi, không chỉ ta phải chết, mà Ích Nhi cũng sẽ bị liên luỵ.
Địch Thanh nghiến răng nói:
- Lòng dạ Lưu Thái hậu quả thật độc ác!
Hắn hiểu rằng, làm như vậy, Lý Thuận Dung dù không nghĩ cho bản thân mình, nhưng cũng phải nghĩ cho Triệu Trinh, mà tuyệt đối sẽ không nhận đứa con trai này.
Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác của Lý Thuận Dung, Địch Thanh nói:
- Bà đột nhiên nói với ta bí mật này, là vì thấy quan hệ giữa ta và Thánh thượng không tệ, muốn mượn lời ta, nói chuyện này với Thánh thượng, đúng không?
Lý Thuận Dung nhìn Địch Thanh một hồi lâu, rồi mới nói:
- Không phải.
Địch Thanh khó hiểu, nói:
- Vậy bà nói ra những chuyện này, rốt cục là có dụng ý gì?
Mắt Lý Thuận Dung ầng ậc nước, nhưng gương mặt lại hết sức thánh thiện:
- Ta chỉ muốn cầu xin ngươi, sau này nếu có thể, thì hãy cùng Thánh thượng quay lại lăng Vĩnh Định, mời Ích Nhi đến trước mộ ta nói vài câu, thì ta cảm tạ ơn đức lắm rồi.
Địch Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Rốt cục có phải là vì bà sợ Lưu Thái hậu biết được chuyện này, sẽ làm điều bất lợi với Thánh thượng, nên mới quyết định che dấu chuyện này cả đời phải không? Thái hậu dù sao cũng có ơn dưỡng dục với Thánh thượng, không lẽ lại đoạt ngôi vị của người?
Lý Thuận Dung đờ đẫn hồi lâu, chỉ nói:
- Chỉ cần nó sống tốt, ta có thế nào cũng không sao.
Một câu nói rất đỗi bĩnh thường, mà khiến Địch Thanh cũng muốn rơi lệ. Hắn kìm nén cảm giác chua xót trong long, trịnh trọng gật đầu, nói:
- Được, ta hứa với bà.
Lý Thuận Dung mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó không biết pha lẫn bao nhiêu thê lương, giống như cánh hoa rơi trong buổi hoàng hôn mưa gió vậy, cuối cùng chỉ sót lại một chút xác hồng mà thôi.
- Cảm ơn ngươi.
Địch Thanh cười gượng:
- Không cần cảm ơn ta.
Trong lòng hắn lúc đó có bao lời muốn nói, nhưng trong nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này đột nhiên có tiếng người cất lên:
- Các người còn ở đây làm cái gì vậy?
/485
|