Dẫu sao thì đối với một người con gái ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, những cú sốc mà Nhã Yến Kỳ phải chịu đựng không hề dễ dàng để có thể vượt qua được. Nhất là khi cô ấy thay Mạn Nghiên chịu một cú tông xe kinh hoàng, đến mức phải mang theo một phần khiếm khuyết suốt đời.
Mạn Nghiên tha thứ cho Nhã Yến Kỳ, không hề oán trách nửa lời. Những chuyện mà cô ấy làm, cô phần nào có thể cảm thông được. Suy cho cùng thì bản tính của Nhã Yến Kỳ không xấu, chỉ là cô bị người khác che mắt, nên mới bước sai đường.
Hai cô gái tìm một quán nước trong trung tâm thương mại, bình tĩnh ngồi nói chuyện. Những khúc mắc trong quá khứ được hóa giải, bọn họ lại có thể giống như trước kia, tiếp tục làm bạn tốt.
Đan Nhiên ngồi bên cạnh, đôi mắt chớp chớp liên tục, nhìn vào hai khuôn mặt đẫm lệ kia. Cô bé nhanh nhảu rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn, lễ phép đưa cho Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ, mỗi người một tờ.
“Mama và dì đừng khóc nữa, hai người mà khóc sẽ không xinh đẹp đầu” Đan Nhiên bắt chước những lời mà Vương Phong thường an ủi mình, mỗi khi cô bé bị Mạn Nghiên trách mắng vì bướng bỉnh.
Nhã Yến Kỳ nghe thấy giọng nói lanh lảnh đáng yêu này, không khỏi cười phì. Cô ấy đưa tay nhận tờ khăn giấy từ bàn tay nhỏ xíu, chấm nhẹ lên khuôn mặt nhơm nhớp nước.
“Cảm ơn bé con nhé”
Chợt Nhã Yến Kỳ nghĩ lại câu nói trước đó, khẽ giật nhẹ mình. Khóe môi cô ấy cong lên, hỏi:
“Mạn Nghiên, bé con dễ thương này là con gái cậu sao? Cậu đã kết hôn rồi à?”
Cô thoáng trầm tư, nhất thời không biết nói làm sao với Nhã Yến Kỳ. Cuối cùng Mạn Nghiên vẫn vui vẻ gật đầu.
“Phải, Đan Nhiên là con gái mình. Nhưng mà... mình chưa có kết hôn.”
“À..." Nhã Yến Kỳ thấp giọng, sau đó không biết phải nói gì thêm nữa.
Nhã Yến Kỳ bây giờ không còn năng động, phóng túng như trước nữa. Cô ấy sống nội tâm hơn, trân trọng các mối quan hệ thân thiết hơn là cố gắng tạo ra nhiều mối quan hệ mới. Sau vụ tai nạn, Nhã Yến Kỳ cảm thấy bản thân phải tích cực thay đổi, mới có thể làm mới cuộc đời được.
Mạn Nghiên quan sát Nhã Yến Kỳ, bất giác nhìn xuống phía dưới, đắn đo một lúc rồi mới hỏi:
“Yến Kỳ, chân của cậu.”
“À, là chân giả đó! Nhưng tớ thấy vẫn rất ổn nha.” Cô ấy nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.
Vì sự cố năm đó, Nhã Yến Kỳ phải gắn một bên chân giả dưới gối. Thời gian đầu có cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng lâu dần, cô ấy cũng không còn thấy bất tiện hay vướng víu nữa, hoàn toàn có thể đi lại như người bình thường.
“Cảm ơn cậu, Yến Kỳ. Năm đó là cậu cứu tớ nên mới thành ra nông nỗi này.”
“Đừng cảm ơn tớ! Tớ xứng đáng bị như vậy mà. Mạn Nghiên, cậu không để bụng chuyện cũ, tớ vui lắm. Cậu biết không? Hai năm trước tớ tình cờ gặp lại Khắc Dương ở Mỹ, cậu ấy... cũng tha thứ cho tớ rồi!” Cô ấy nhẹ lòng nói.
Trong lòng Nhã Yến Kỳ vẫn còn thích Vũ Khắc Dương rất nhiều, chỉ là cô ấy không trông mong gì hết. Cô ấy thành ra bộ dạng như bây giờ, nên tự hiểu rõ bản thân không xứng đáng với cậu!
“Thật tốt quá! Mấy năm qua Khắc Dương sang Mỹ du học, tớ cũng không nghe được tin tức gì của cậu ấy” Mạn Nghiên nói.
Nhã Yến Kỳ kể trước khi Khắc Dương sang Mỹ, đã gửi cho Mạn Nghiên một bé mèo trắng, nhưng cậu không biết cô đã chuyển đi nên vẫn gửi về kí túc xá. Cô ấy sau khi sang Mỹ điều trị, đã ôm theo nó đi cùng. Lúc gặp lại Khắc Dương, Nhã Yến Kỳ đem bé mèo trả lại cho cậu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn để cô ấy tiếp tục nuôi nó.
Bé con của Mạn Nghiên ngồi nghe hai người luyên thuyên nói chuyện nhưng chẳng hiểu gì, buồn chán quá mà ngủ gục ra bàn. Cô nhìn đồng hồ thấy đến giờ cơm trưa, bèn rủ Nhã Yến Kỳ đi ăn cùng.
Trước khi tạm biệt, hai người cho nhau phương thức liên lạc. Nhã Yến Kỳ cũng sống gần đây, còn bảo khi nào Mạn Nghiên rảnh rỗi cứ tìm mình, cùng nhau đi mua sắm hay tán gẫu ở quán cà phê đều được.
Buổi chiều Mạn Nghiên và Đan Nhiên ở nhà. Cô để cô công chúa nhỏ ngồi xem phim hoạt hình, còn mình nghiên cứu thủ tục nhập học vào trường mẫu giáo cho con. Mày mò một lúc mới xong, đến khi đi làm cơm tối, bỗng có người bấm chuông ngoài cửa.
Mạn Nghiên tha thứ cho Nhã Yến Kỳ, không hề oán trách nửa lời. Những chuyện mà cô ấy làm, cô phần nào có thể cảm thông được. Suy cho cùng thì bản tính của Nhã Yến Kỳ không xấu, chỉ là cô bị người khác che mắt, nên mới bước sai đường.
Hai cô gái tìm một quán nước trong trung tâm thương mại, bình tĩnh ngồi nói chuyện. Những khúc mắc trong quá khứ được hóa giải, bọn họ lại có thể giống như trước kia, tiếp tục làm bạn tốt.
Đan Nhiên ngồi bên cạnh, đôi mắt chớp chớp liên tục, nhìn vào hai khuôn mặt đẫm lệ kia. Cô bé nhanh nhảu rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn, lễ phép đưa cho Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ, mỗi người một tờ.
“Mama và dì đừng khóc nữa, hai người mà khóc sẽ không xinh đẹp đầu” Đan Nhiên bắt chước những lời mà Vương Phong thường an ủi mình, mỗi khi cô bé bị Mạn Nghiên trách mắng vì bướng bỉnh.
Nhã Yến Kỳ nghe thấy giọng nói lanh lảnh đáng yêu này, không khỏi cười phì. Cô ấy đưa tay nhận tờ khăn giấy từ bàn tay nhỏ xíu, chấm nhẹ lên khuôn mặt nhơm nhớp nước.
“Cảm ơn bé con nhé”
Chợt Nhã Yến Kỳ nghĩ lại câu nói trước đó, khẽ giật nhẹ mình. Khóe môi cô ấy cong lên, hỏi:
“Mạn Nghiên, bé con dễ thương này là con gái cậu sao? Cậu đã kết hôn rồi à?”
Cô thoáng trầm tư, nhất thời không biết nói làm sao với Nhã Yến Kỳ. Cuối cùng Mạn Nghiên vẫn vui vẻ gật đầu.
“Phải, Đan Nhiên là con gái mình. Nhưng mà... mình chưa có kết hôn.”
“À..." Nhã Yến Kỳ thấp giọng, sau đó không biết phải nói gì thêm nữa.
Nhã Yến Kỳ bây giờ không còn năng động, phóng túng như trước nữa. Cô ấy sống nội tâm hơn, trân trọng các mối quan hệ thân thiết hơn là cố gắng tạo ra nhiều mối quan hệ mới. Sau vụ tai nạn, Nhã Yến Kỳ cảm thấy bản thân phải tích cực thay đổi, mới có thể làm mới cuộc đời được.
Mạn Nghiên quan sát Nhã Yến Kỳ, bất giác nhìn xuống phía dưới, đắn đo một lúc rồi mới hỏi:
“Yến Kỳ, chân của cậu.”
“À, là chân giả đó! Nhưng tớ thấy vẫn rất ổn nha.” Cô ấy nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.
Vì sự cố năm đó, Nhã Yến Kỳ phải gắn một bên chân giả dưới gối. Thời gian đầu có cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng lâu dần, cô ấy cũng không còn thấy bất tiện hay vướng víu nữa, hoàn toàn có thể đi lại như người bình thường.
“Cảm ơn cậu, Yến Kỳ. Năm đó là cậu cứu tớ nên mới thành ra nông nỗi này.”
“Đừng cảm ơn tớ! Tớ xứng đáng bị như vậy mà. Mạn Nghiên, cậu không để bụng chuyện cũ, tớ vui lắm. Cậu biết không? Hai năm trước tớ tình cờ gặp lại Khắc Dương ở Mỹ, cậu ấy... cũng tha thứ cho tớ rồi!” Cô ấy nhẹ lòng nói.
Trong lòng Nhã Yến Kỳ vẫn còn thích Vũ Khắc Dương rất nhiều, chỉ là cô ấy không trông mong gì hết. Cô ấy thành ra bộ dạng như bây giờ, nên tự hiểu rõ bản thân không xứng đáng với cậu!
“Thật tốt quá! Mấy năm qua Khắc Dương sang Mỹ du học, tớ cũng không nghe được tin tức gì của cậu ấy” Mạn Nghiên nói.
Nhã Yến Kỳ kể trước khi Khắc Dương sang Mỹ, đã gửi cho Mạn Nghiên một bé mèo trắng, nhưng cậu không biết cô đã chuyển đi nên vẫn gửi về kí túc xá. Cô ấy sau khi sang Mỹ điều trị, đã ôm theo nó đi cùng. Lúc gặp lại Khắc Dương, Nhã Yến Kỳ đem bé mèo trả lại cho cậu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn để cô ấy tiếp tục nuôi nó.
Bé con của Mạn Nghiên ngồi nghe hai người luyên thuyên nói chuyện nhưng chẳng hiểu gì, buồn chán quá mà ngủ gục ra bàn. Cô nhìn đồng hồ thấy đến giờ cơm trưa, bèn rủ Nhã Yến Kỳ đi ăn cùng.
Trước khi tạm biệt, hai người cho nhau phương thức liên lạc. Nhã Yến Kỳ cũng sống gần đây, còn bảo khi nào Mạn Nghiên rảnh rỗi cứ tìm mình, cùng nhau đi mua sắm hay tán gẫu ở quán cà phê đều được.
Buổi chiều Mạn Nghiên và Đan Nhiên ở nhà. Cô để cô công chúa nhỏ ngồi xem phim hoạt hình, còn mình nghiên cứu thủ tục nhập học vào trường mẫu giáo cho con. Mày mò một lúc mới xong, đến khi đi làm cơm tối, bỗng có người bấm chuông ngoài cửa.
/277
|