Lần nào gọi điện thoại, Mạn Nghiên cũng dặn dò bà rất kỹ, nhất định không được nói chuyện cô mang thai cho Tôn Bách Thần biết. Dạo gần đây cô bị nghén nặng, dẫn đến tâm trạng thất thường, Linh Châu càng không thể tạo thêm áp lực lên người Mạn Nghiên được.
Bà muốn đợi cô ổn định sinh đứa bé ra, rồi tính tiếp.
Ăn tối xong đã hơn bảy giờ, Linh Châu ngồi ở phòng khách xem tin tức trên truyền hình. Bà không ngủ được, nên sẵn tiện chờ đến lúc Tôn Bách Thần về.
Nào ngờ, ngồi đến hơn mười một giờ tối, vẫn không thấy hắn đâu. Dạo gần đây Tôn Bách Thần thường đi uống rượu ở bên ngoài, nhưng chưa hôm nào hắn về trễ đến vậy.
Chờ mãi, hai mắt Linh Châu díu chặt lấy nhau đầy mệt mỏi, quản gia Chu bèn khuyên bà đi nghỉ. Bà thở dài, vừa định đứng dậy đi về phòng thì hắn về.
Tôn Bách Thần chân nam đá chân xiêu đi vào trong phòng khách. Phải có hai người làm đỡ lấy, hắn mới không ngã sấp mặt xuống sàn.
“Mẹ, con về rồi đây!”
Hắn nhào người về phía Linh Châu, may mà bà né được. Nhìn thấy bộ dạng say xỉn đến không biết trời đất của hắn, bà thở dài ngán ngẩm.
"UC... Qe..."
Tôn Bách Thần nằm ra ghế, nôn ra toàn là rượu. Đoán chừng hắn đã uống rất nhiều mà không ăn gì lót dạ, Linh Châu bèn kêu người đi nấu cháo.
“Mau lấy cái khăn qua đây, thêm chậu nước ấm nữa.”
Linh Châu cởi áo khoác ra cho Tôn Bách Thần, đưa cho quản gia Chu đi giặt. Mặt hắn đỏ lựng, ôm chặt lấy bà khóc thút thít như một đứa trẻ.
“Mẹ, con nhớ Mạn Nghiên quá...”
Bà không kìm được lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ. Ghì chặt đôi vai Tôn Bách Thần, bà mắng:
“Cho chừa đi! Tự mình làm tự mình chịu, than khóc cái gì hả?”
Hắn cứ thế ôm lấy bà mà khóc, đến lúc mệt quá liền gục trên vai bà, ngủ thiếp đi. Linh Châu gọi hai người bảo vệ, giúp bà dìu hắn lên trên phòng.
Nhìn con trai mình chật vật như vậy, Linh Châu đầu vui sướng gì. Nhưng nghĩ đến Tôn Bách Thần đã làm tổn thương cô gái kia nhiều thế nào, bà quyết để hắn chịu thêm chút giày vò nữa.
“Phu nhân, bánh kem này là cậu chủ mua. Còn chiếc hộp này, tôi tìm thấy trong túi áo khoác của cậu ấy” Quản gia Chu giơ hai món đồ kia trước mặt bà.
Bà Tôn vừa nhìn đã hiểu, bảo bà ấy cất bánh kem vào trong tủ lạnh. Còn chiếc hộp nhỏ kia, bà mang về phòng cho Tôn Bách Thần.
Bên trong hộp đặt một đôi nhẫn được chế tác vô cùng tinh xảo. Đó cũng chính là thứ Tôn Bách Thần đặt thợ làm riêng cho hắn và Mạn Nghiên - là vật đính ước mà hắn định dùng để cầu hôn cô nhưng nay đã không còn cơ hội.
“Thằng ngốc này, con có biết mình sắp làm cha rồi không hả?”
Bà ngậm ngùi rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho Tôn Bách Thần. Càng nghĩ đến tình cảnh trước mắt giữa hắn và Mạn Nghiên, bà càng cảm thấy éo le. Biết khi nào cô gái nhỏ mới chịu
mở lòng, nói cho hắn biết về sự tồn tại của đứa bé đây?
Bà muốn đợi cô ổn định sinh đứa bé ra, rồi tính tiếp.
Ăn tối xong đã hơn bảy giờ, Linh Châu ngồi ở phòng khách xem tin tức trên truyền hình. Bà không ngủ được, nên sẵn tiện chờ đến lúc Tôn Bách Thần về.
Nào ngờ, ngồi đến hơn mười một giờ tối, vẫn không thấy hắn đâu. Dạo gần đây Tôn Bách Thần thường đi uống rượu ở bên ngoài, nhưng chưa hôm nào hắn về trễ đến vậy.
Chờ mãi, hai mắt Linh Châu díu chặt lấy nhau đầy mệt mỏi, quản gia Chu bèn khuyên bà đi nghỉ. Bà thở dài, vừa định đứng dậy đi về phòng thì hắn về.
Tôn Bách Thần chân nam đá chân xiêu đi vào trong phòng khách. Phải có hai người làm đỡ lấy, hắn mới không ngã sấp mặt xuống sàn.
“Mẹ, con về rồi đây!”
Hắn nhào người về phía Linh Châu, may mà bà né được. Nhìn thấy bộ dạng say xỉn đến không biết trời đất của hắn, bà thở dài ngán ngẩm.
"UC... Qe..."
Tôn Bách Thần nằm ra ghế, nôn ra toàn là rượu. Đoán chừng hắn đã uống rất nhiều mà không ăn gì lót dạ, Linh Châu bèn kêu người đi nấu cháo.
“Mau lấy cái khăn qua đây, thêm chậu nước ấm nữa.”
Linh Châu cởi áo khoác ra cho Tôn Bách Thần, đưa cho quản gia Chu đi giặt. Mặt hắn đỏ lựng, ôm chặt lấy bà khóc thút thít như một đứa trẻ.
“Mẹ, con nhớ Mạn Nghiên quá...”
Bà không kìm được lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ. Ghì chặt đôi vai Tôn Bách Thần, bà mắng:
“Cho chừa đi! Tự mình làm tự mình chịu, than khóc cái gì hả?”
Hắn cứ thế ôm lấy bà mà khóc, đến lúc mệt quá liền gục trên vai bà, ngủ thiếp đi. Linh Châu gọi hai người bảo vệ, giúp bà dìu hắn lên trên phòng.
Nhìn con trai mình chật vật như vậy, Linh Châu đầu vui sướng gì. Nhưng nghĩ đến Tôn Bách Thần đã làm tổn thương cô gái kia nhiều thế nào, bà quyết để hắn chịu thêm chút giày vò nữa.
“Phu nhân, bánh kem này là cậu chủ mua. Còn chiếc hộp này, tôi tìm thấy trong túi áo khoác của cậu ấy” Quản gia Chu giơ hai món đồ kia trước mặt bà.
Bà Tôn vừa nhìn đã hiểu, bảo bà ấy cất bánh kem vào trong tủ lạnh. Còn chiếc hộp nhỏ kia, bà mang về phòng cho Tôn Bách Thần.
Bên trong hộp đặt một đôi nhẫn được chế tác vô cùng tinh xảo. Đó cũng chính là thứ Tôn Bách Thần đặt thợ làm riêng cho hắn và Mạn Nghiên - là vật đính ước mà hắn định dùng để cầu hôn cô nhưng nay đã không còn cơ hội.
“Thằng ngốc này, con có biết mình sắp làm cha rồi không hả?”
Bà ngậm ngùi rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho Tôn Bách Thần. Càng nghĩ đến tình cảnh trước mắt giữa hắn và Mạn Nghiên, bà càng cảm thấy éo le. Biết khi nào cô gái nhỏ mới chịu
mở lòng, nói cho hắn biết về sự tồn tại của đứa bé đây?
/277
|