Cậu thích Tâm Tâm cười, nhưng cậu không thích Tâm Tâm cười với người khác.
Cái khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng cậu cực kỳ ghen ghét và hâm mộ.
Cậu muốn mình lớn thật nhanh, cậu muốn Tâm Tâm chỉ thuộc về một mình cậu, cậu muốn quang minh chính đại có được Tâm Tâm.
Khi Thành Hòa nhận ra không thể thường xuyên nhìn thấy Trình Hâm khi đi học thì lại càng thêm hăng hái học tập.
Lớp hai đã nhảy lớp, lên lớp năm lại nhảy thêm lần nữa, cuối cùng cũng có thể học cùng một trường với Trình Hâm, hơn nữa hai người một người tầng trên một người tầng dưới, khoảng cách rất gần.
Cậu rất vui vẻ, bởi vì rốt cuộc đã có thể học chung một tòa nhà với Trình Hâm, lại còn rất gần nhau nữa.
Nhưng những ngày tốt đẹp thì luôn ngắn ngủi.
Thành Hòa vừa mới vào cấp hai thì Trình Hâm đã lên cấp ba.
Nhưng không sao, trường cấp hai và cấp ba này ở cùng một khuôn viên, hai người vẫn có thể gặp nhau được khá nhiềụ
nannan
Lúc Trình Hâm mười bảy tuổi học lớp mười một, mười một tuổi thì học ở cấp hai.
Một năm đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Thành Tuấn thích con trai, Giang Linh cũng biết.
Cậu ấy nói với Trình Nam, từ đó Trình Nam bắt đầu trốn tránh cậụ
Một nam một nữ cùng sóng vai đi trên con đường nhỏ, cô gái để hai tay ra sau lưng, mũi chân chĩa xuống đất, đi từng bước nhẹ nhàng chậm rãi, có thể nhận ra cô ấy đang rất vui vẻ.
Cô quay đầu nhìn về phía thiếu niên lùn hơn mình nửa cái đầu, hỏi “A Hòa, chủ nhật tuần này sinh nhật em, em muốn được tặng quà gì không?”
Cậu nhóc dừng lại, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trầm thấp “Em muốn chị ăn sinh nhật cùng.”
Trình Hâm nhấp môi, dừng lại xoay người nói “Chị sẽ ăn cùng em mà, nhưng mà… Ý chị là em có ước nguyện gì muốn chị thực hiện không? Hoặc là em muốn được tặng cái gì, chị có thể tặng cho em.”
Thấy ánh mắt của cô rất nghiêm túc, ngữ điệu của Thành Hòa cũng dần thả lỏng “Chị ăn sinh nhật cùng chính là ước nguyện của em rồi.”
“…” Trình Hâm đảo mắt, nói “Đơn giản vậy sao?”
Cậu gật đầu “Đúng vậy, đơn giản vậy thôi.”
“Được.” Trình Hâm cười cười “Nhưng mà A Hòa à, từ nhỏ đến lớn sinh nhật của em đều chỉ có mỗi chị, chẳng lẽ năm nay em cũng không muốn mời bạn bè đến chơi sao?”
“Không muốn.” Thành Hòa lắc đầu, không nghĩ ngợi mà cự tuyệt “Em không có bạn, em có chị là đủ rồi.”
Mấy năm nay ngoại trừ hai anh trai thì hầu hết thời gian đều dính lấy cô nên cô cũng là người hiểu cậu này nhất.
Trình Hâm mím môi “Con người không thể không có bạn bè.” Nói xong, cô tiếp tục thong thả đi trước.
Thành Hòa đúng là đã làm được điều này.
Cuộc sống của cậu rất bình đạm, vòng bạn bè cũng rất nhỏ, quan hệ với bạn học khá bình thường, điều cậu để ý duy nhất chính là cô gái trước mắt này.
Hình như cậu nhóc có hơi tức giận, lúc đi đường cũng bước nhanh hơn.
Trình Hâm không khỏi bất đắc dĩ, đuổi theo nắm lấy tay “A Hòa, em không thể như thế được.”
Sắc mặt Thành Hòa lạnh lùng, giọng nói có hơi tủi thân “Như thế là thế nào?”
Trình Hâm nhấp miệng nhún vai, xoa xoa tóc cậu, dịu dàng nói “Nhưng mà em không thể không có bạn được ”
Cô đứng ra trước mặt, hai tay vỗ vỗ lên má, chọc vào hai cái má lúm đồng tiền, rồi cười nói “Em phải cười nhiều lên, hơn nữa đi học cũng phải kết giao bạn bè, đừng có từ chối kết bạn ”
“Vì sao?” Cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Hâm, không chút che giấu nội tâm của mình “Tại sao em lại phải tạo mối quan hệ với một người lạ? Chơi với người vô dụng để làm gì? Làm phế vật sao?”
“…” Trình Hâm giận tới tái mặt, đồng thời cũng bị câu nói của cậu làm kinh ngạc.
Trong mắt cậu, bạn bè là ‘phế vật’ sao?
/215
|