Thân hình chàng trai hơi run lên, cây bút tɾong tay rơi xuống bàn. Hơi thở của cậu gấp gáp, cả người mềm nhũn, hầu kết không kìm được hơi nhúc nhích.
Cô nhướng mày, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng điệu ngả ngớn xen lẫn một chút đắc ý “Sao nào? Em thấy không vui hả?”
Đôi mắt của Thành Hòa hơi giật giật, cậu cụp mắt xuống. Cô đổi hướng, đặt nửa bàn ͼhân lên ͼhân của thiếu niên, mấy ngón ͼhân cong lên gõ nhẹ vào mu bàn ͼhân thiếu niên, cụp mắt hỏi “Sao em không nói chuyện?”
“Không có.” Thành Hòa lười nói với cô. Cậu nuốt khan, khôi phụclại sự bình tĩnh và cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
“Hừ hừ.” Trình Hâm khịt mũi.
Căn phòng yên tĩnh được khoảng mười giây, cô đứng dậy đi tới sau lưng cậụ Đột nhiên cô giơ tay lên vò mái tóc hơi dài của cậu, vừa nghịch vừa lẩm bẩm “Thằng nhóc này khá thí¢h giận dỗi nhỉ.”
Thành Hòa bị cô làm mất tập trung.
Vài giây sau, bàn tay nóng hổi của cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp đầy kiềm chế vang lên “Tâm Tâm, chị đừng làm loạn nữa.”
Tay cậu rấtấm, giọng nói cực kỳ trầm, đến mức khiến Trình Hâm giật mình, bên tai bỗng đỏ bừng. Cô mím môi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, buông tay cậu, sau đó vờ thoải mái cười nói “Được rồi, chị không làm phiền em nữa, em làm bài tập tiếp đi.”
Sáng sớm, gió nhẹ thoang thoảng.
Một cậu thiếu niên choai choai đạp xe chở một thiếu nữ đang độ xuân thì. Cô gái ngồi phía sau giơ hai tay nắm lấy quần áo của thiếu niên, tựa trán vào tấm lưng gầy gò của cậu, đôi ͼhân dài đung đưa như chiếc mái chèo thuyền.
“A Hòa.”
“Hở?”
Trình Hâm thả lỏng hai tay, dựa vào đầu để chống đỡ toàn thân, tựa trán lên tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên “Chị ċһán quá.”
Thành Hòa vô thức nhìn xuống cánh tay đang đặt trên đùi mình của cô, nhẹ giọng hỏi “Vậy chị muốn làm gì?”
Trình Hâm nghĩ ngợi chốc lát, nghiêng đầu nói “Kỳ nghỉ lễ này chúng ta tới Hồng Kông đi Em trai của chị và anh trai của em đã ba tuần chưa về nhà rồi, chị muốn đi chơi với bọn họ.”
“Được ạ.” Thành Hòa đồng ý ngay tắp lự.
“Yeah ” Trình Hâm rấtvui vẻ, cô vỗ lưng Thành Hòa, mừng rỡ nói “Vậy tối nay em về nhà nói với bố mẹ đi nhé.”
Từ khi Thành Hòa chào đời đến khi biết nói chuyện, Trình Hâm chưa bao giờ chủ động nhắc đến những chuyện như vậy với bố mẹ hết.
Mỗi lần cô đều sai Thành Hòa nói với người lớn cậu muốn làm gì, sau đó người lớn sẽ lo lắng các kiểu, tự nhiên sẽ yêu cầu Trình Hâm đi the0.
“Được ” Vẻ mặt của Thành Hòa tràn đầy vẻ cưng chiều “Nếu như chị muốn đi thì em sẽ đi cùng chị.”
Trình Hâm cảm động, cô vòng tay qua vòng e0 gầy yếu của thiếu niên, ôm chầm lấy hít một hơi thật sâu, nói sau tai cậu “A Hòa, chị thật may mắn, có em ở đây thật tốt quá.”
Em cũng vậy.
11
Trước cổng trường, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua bóng cây, Trình Hâm vỗ nhẹ vào bả vai gầy của chàng thiếu niên, đôi ͼhân thon dài trắng nõn tɾong bộ đồng phụcnhảy ra khỏi ghế sau xe đạp. Cô chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình.
Năm ấy, Thành Hòa mới mười hai tuổi đã cao một mét tám. Cậu chống ͼhân xuống đất, quay lại nhìn cô rồi mỉm cười, rấttự nhiên đưa tay giúp cô gỡ vài sợi tóc mái trên trán. Cậu bẻ lại cổ áo sơ mi của cô, dịu dàng nói “Trưa nay chị muốn ăn gì? Em học thể dục tiết cuối, có thể về sớm mua đồ ăn cho chị.”
Mọi thứ diễn ra rấttự nhiên.
Trình Hâm đưa mắt nhìn xung quanh, thuận miệng nói “Cháo với bánh bao ngọt, mà chị cũng không đói lắm nên em mua gì cũng được.” Buổi sáng cô ăn cơm no mới ra ngoài nên bây giờ không cảm thấy đói.
Thành Hòa xoa trán cô, nhẹ nhàng nói “Được. Vậy em ở chỗ cũ chờ chị.”
“Ừm.” Trình Hâm nở nụ cười ngây thơ, không rành thế sự.
Thành Hòa dắt xe, hai người sóng vai nhau bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây tɾong trường.
“Trình Hâm, tiết đầu hôm nay của ma vương đấy, cậu đi nhanh đi.” Một bạn cùng lớp từ phía sau lao tới, đưa tay ra kéo cánh tay cô chạy đi.
Trình Hâm còn chưa kịp nói gì, lưu luyến quay đầu nói “À, đúng rồi, tối chị phải đến thư viện kiểm tra số liệụ Em tan học thì về nhà trước đi, không cần chờ chị. Cố lên nhé Chị chờ nghe tin tốt của em ”
nannan Được.
/215
|