Vài ngày sau.
Từ sau cái hôm chơi Joe Winsor một vố kia, cuộc sống của Trần Nam lại trở lại bình thường như bao ngày khác. Vẫn là hàng ngày ngâm cứu cái của nợ kia, đến giờ thì chạy ra la liếm mấy cô vợ xinh như hoa như ngọc, còn đến tối… hé hé, ba hương vị tuyệt vời kia được đổi thay phiên nhau, làm cuộc sống của hắn tưới nhuần trong hạnh phúc. Nếu mà ba hương vị trộn làm một… oa oa, chắc là thơm ngon ngọt ngào lắm đây!
Chỉ là, nghiên cứu cái huy chương mãi mà không ra, làm Trần Nam cảm thấy hơi buồn bực. Hắn đã quyết định rồi, ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, về đại lục Quân Vương một chuyến, xem xét xem có gì hot không.
Gõ gõ thêm hai cái vào cái huy chương bé bằng nửa bàn tay kia, vẫn chẳng có bất cứ một tín hiệu gì, thứ này cứ lỳ lỳ lợm lợm như cục đá vậy. Trần Nam thở phì phì, mất kiên nhẫn ném phịch nó sang một bên.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng dời sự chú ý của hắn đi. Bình thường, ban ngày thế này thì ba cô gái đã xúm lại nghiên cứu với so đọ tài năng nấu nướng với may vá gì gì đó rồi, chẳng có ai đến đây làm phiền hắn cả. Hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
- Mời vào! – Trần Nam nói.
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt, một cặp chân dài với đôi giày cao gót tự chế hiện ra trước mặt Trần Nam. Cái kiểu ăn mặc hở hang, lại thích quần tất thế này thì chỉ có Emily chứ không ai khác. Nhưng mấy ngày trước nàng toàn mặc đồ bình thường để nấu ăn cho tiện, sao hôm nay đột nhiên diêm dúa rứa? Nổi tính lẳng lơ rồi sao?
Vừa nghĩ đến việc nổi tính lẳng lơ, Trần Nam thấy có cái gì đó thật kích thích, lại hơi lo lắng. Cô nàng này là thành thục nhất trong cả ba cô gái, cũng là người có “kỹ năng” tuyệt vời nhất. Từ lúc gặp Trần Nam tới giờ, nàng luôn chịu thiệt nên khí chất mới bị thu liễm, nhưng khi đứng trước mặt người khác, cái tư thái cao ngạo, trí tuệ và đầy vẻ mạnh mẽ đó lại đánh mạnh vào tâm trí đàn ông, khiến người ta nổi lên cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt.
Còn lo lắng… cũng là bình thường thôi, ai có vợ dục vọng mạnh mà không lo chứ? Trần Nam mặc dù rất là tự tin về năng lực và nhân phẩm của mình, nhưng…
Emily bước tới, tiếng giày cao gót gõ cồm cộp xuống sàn, giống như tiếng tim Trần Nam đang đập vậy. Nàng kéo cái ghế tựa, nhàn nhã ngồi xuống, hai cái chân căng mọng kia bắt chéo vào nhau, làm khung cảnh dưới váy lập là lập lòe, đôi mắt Trần Nam đã bắt đầu nóng lên, sắp lồi ra rồi.
- Sao hôm nay rảnh rỗi mà đến thăm anh thế này? – Trần Nam cười hì hì hỏi.
Emily đan chéo hai bàn tay, có vẻ nghiêm túc, nhưng lại có chút gì đó hơi thất thần:
- Em có chuyện muốn nói với anh!
- Nói gì? Chẳng phải mấy ngày nay vẫn đang tán tỉnh Kiko, sắp có tiến triển rồi hay sao? Sao không tập trung vào “chính sự” đi? – Trần Nam bĩu môi châm chọc một câu.
Cô nàng này toàn lợi dụng mấy ngày hôm nay, ở bên cạnh Kiko ton hót như chim bay bướm lượn, chém gió tung cả trời đất. Kỳ lạ ở chỗ, tài ăn nói của nàng thế nào mà lại thu hút được con bé ngốc kia, ngược lại, Hoàng Tuyết Nhu lúc nào cũng phản bác, chống đối với nàng, giống như kẻ địch định trước, không đối đầu là không được vậy.
Emily lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề của hắn. Nàng đứng dậy, bước vài bước trong căn phòng này, hỏi như thường:
- Ngày mai chúng ta rời khỏi đây phải không?
- Ừ! – Trần Nam gật đầu, việc này hắn đã nói với ba cô gái từ trước rồi:
- Trở về đại lục bên kia!
Emily thở dài một hơi, khom người vuốt ve chiếc bàn làm việc ở góc phòng:
- Dù gì cũng ở trên đại lục này mấy trăm năm rồi! Tuy nói Anh Lan là một quốc gia khác, nhưng thời gian sống ở đây cũng không ngắn, bây giờ phải rời xa tất cả, vẫn có chút gì đó không quen…
Nói đến đó, thân mình Emily đã trùng hẳn xuống, đôi vai hơi run run, khóe miệng tràn ra âm thanh nức nở:
- Em yêu đại lục này! Cả nền văn hóa nơi đây nữa!
Trần Nam trầm mặc.
Yêu quê hương, yêu văn hóa đã ngấm vào máu thịt, đó là tâm lý chung của rất nhiều người, ngay cả chính Trần Nam cũng vậy mà thôi! Emily có cảm giác này… điều đó thực sự làm Trần Nam thấy vui mừng thay nàng.
Trần Nam nhẹ nhàng bước tới, vỗ vỗ vào vai Emily, một lời an ủi trong yên lặng.
- Xin… xin lỗi! Chỉ là cảm xúc dâng trào một chút mà thôi! - Emily gạt đi giọt lệ hiếm hoi, cười nhẹ nói.
Trần Nam nhẹ nhàng xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mắt người nàng. Emily không nói gì, đôi mắt đầy sương mù kia đối diện với hắn, không hề né tránh, mặt lại hơi đỏ lên. Đột nhiên, nàng chủ động kiễng chân một chút, trao cho hắn một nụ hôn kiểu Pháp đầy lãng mạn.
Trần Nam cũng nhiệt tình phối hợp, bàn tay ăn mặn kia đã leo trèo lên đồi núi, làm những hoạt động mà theo hắn là rất hợp pháp. Emily càng run rẩy dữ dội, cổ họng đã run lên những âm thanh tiêu hồn thực cốt.
Tiến tới một bước, đặt Emily ngồi lên chính chiếc bàn đằng sau, Trần Nam chưa buông tha đôi môi nàng, nhưng tay đã lần xuống dưới, chui tọt vào trong chiếc váy ngắn của nàng.
- Ưm… đừng… - Emily phản đối một cách yếu ớt, không biết đó là cố ý hay thật lòng, dù gì thì cảm xúc của Trần Nam đã bành trướng gấp bội sau cái động thái đó.
Bên ngoài, Emily mặc một chiếc áo sơ mi trắng cắm thùng, còn bên trong là một thứ trong suốt gợi cảm từng milimet. Chẳng phải cố tình dụ dỗ người khác thì là gì nữa đây? Trần Nam đúng là không nhịn nổi nữa rồi, đẩy nàng ngã ra chiếc bàn kia, hắn vội vàng gạt mấy thứ bên trong lệch khỏi vị trí, để cơ thể mình có cơ hội luồn lách vào.
…
Xuân phong dâng trào, nữ tính đã đạt đến đỉnh cao ba lần, thân thể cũng dần không chịu nổi nữa. Trần Nam lúc này cũng sắp đến cực hạn, thở hổn hển đánh lạc sự chú ý của cả hai, tránh để vì tập trung quá mà “thọt” sớm.
- Thế nào mà hôm nay lại chủ động đến dụ dỗ anh vào cái giờ này thế?
Emily kiều mị lườm hắn một cái, mặt hơi hồng hồng quay đi, không thèm trả lời.
Trần Nam tà ác cười hai tiếng, bên dưới bắt đầu tăng tốc độ thêm vài phần, khiến Emily run bắn cả người, không nhịn nổi mà yếu đuối hừ hừ vài tiếng.
- Không nói… cũng được thôi! Vậy chút nữa xin tha anh cũng không để ý đến em đâu đấy!
- Em nói còn không được sao? – Emily nũng nịu nói, tay chân đã quắp chặt lấy người Trần Nam, không cho hắn hoạt động quá đáng. Vừa thở, nàng vừa hưng phấn nói ra lý do:
- Hì hì… hôm nay vừa sờ lén được con bé Kiko kia! Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà con bé đó lại ướt như rừng đước! Nhưng mà… em hưng phấn quá, lại thành ra chính mình bị hại…
Trần Nam bĩu môi:
- À... Kiko bị thế chắc là tại hôm qua... he he, con bé đó xong chuyện lại không dám tắm rửa, định giấu anh chế tạo một đứa bé đó mà! Đúng là ngốc nghếch. Còn em, hắc hắc! Chắc là không giải tỏa được nên tìm đến đây chứ gì?
- Ưm… Cũng không hẳn thế! Mấy hôm nay không thấy anh đâu… em cứ buồn buồn làm sao đó! Đứng trước mặt người khác lúc nào cũng phải giữ hình tượng tự tin, ngay ngắn. Nhưng mà… ở bên anh lúc nào em cũng cảm thấy mình yếu đuối… vì vậy có xúc động một chút cũng không sao, đúng không? Mấy hôm nay cứ nghĩ đến việc phải rời xa nơi này, Ưm… em cứ thấy nao nao, nhưng không giải tỏa được. Bây giờ thì khá hơn rồi. – Emily thở hổn hển than vãn.
Trần Nam mỉm cười rạng rỡ, ấm áp nói:
- Vậy lần sau có khi nào mệt mỏi hay thấy yếu lòng, cứ đến tìm anh là được rồi! Anh giúp em giải tỏa, anh giúp em giải thích, anh giúp em giải quyết. Em thích thì cứ giữ sự mạnh mẽ đó với người ngoài, còn mặt yếu đuối… để anh che nó lại cho em, được không? Dù sao thì trên thế giới này, anh là một trong số ít người biết được về nó, để anh giữ bí mật cho em nhé!
- Vâng… - Emily yếu ớt gật đầu, trong lòng có cảm giác là lạ. Con người nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cái cảm giác khi có một người nói sẽ bao bọc, che chở mình… tại sao lại ấm áp đến thế? Giống cảm giác của một gia đình quá…
Nàng dần dần nhắm mắt lại, hưởng thụ đợt công kích cuối cùng của hắn. Nàng biết, năng lực chuyện này của Trần Nam có thể chiều được cả ba người. Tuy rằng hắn không làm cho năng lực này mạnh thêm được, nhưng giảm đi thì có thể. Hắn vẫn có cách làm cho mình thỏa mãn khi chỉ có một người, chỉ là… vì phải tự khống chế bản thân nên cảm giác cũng không thể thống khoái như tự nhiên được.
Trần Nam thấy cô gái kia cũng đã đến giới hạn, không đành lòng hành hạ nàng thêm nữa, hắn tăng tốc chạy nước rút thêm chục nhịp, chờ thân thể nàng run lẩy bẩy, tay chân căng cứng, cắn cũng rất phối hợp mà xả hàng, kết thúc cuộc chinh chiến này.
Trần Nam dù gì vẫn cảm thấy khá hơn, hắn chủ động đi tới bên giường kiếm cái khăn nhỏ ra tẩy uế dùm cô gái. Nhưng… ngay khi bước tới gần giường, Trần Nam ngạc nhiên cảm thấy cái huy chương kia đột nhiên lập lòe ánh sáng, dù gì lóe lên một chút rồi vụt tắt, nhưng rõ ràng là đã có phản ứng.
Hắn cuống quýt vồ lấy cái huy chương, soi mói một lúc mà chẳng ra cái gì cả. Cuối cùng vẫn phải tiếc nuối nhét vào nhẫn trữ vật. Sau đó mang cái khăn ra, giúp cô gái kia làm sạch người, lại mặc quần áo chỉnh tề lại. Vốn định bế nàng về phòng, nhưng Emily cũng chỉ mệt một chút, chẳng mấy chốc đã tự đứng lên, trở về phòng mình được rồi.
Tối hôm sau.
Hôm nay đã lên đường rời đi rồi, bốn người bay nhanh ra cảng, sau đó lấy một cái du thuyền xịn từ Joe Winsor, quyết định thưởng thức cảnh biển một lần, sống cuộc sống trên tàu vài bữa cho khỏi tiếc nuối.
Trần Nam từ tối qua đến suốt ngày hôm nay đột nhiên như con ngựa động đực, hết tìm đến Kiko lại chạy sang Hoàng Tuyết Nhu. Đến sáng lại sang giày vò Emily một lượt, khiến nàng không thể nào xuống bếp đào tạo Hoàng Tuyết Nhu được, để đền bù, hắn lại chạy sang kéo Hoàng Tuyết Nhu đang giậm chân tức giận khi “đối thủ” đến muộn, cuối cùng cũng cho nàng nằm điều dưỡng luôn. Ngay cả Kiko cũng không thoát được, bị hắn mang ra làm con cừu con mà xử đẹp.
Nhưng… không phải Trần Nam đột nhiên nổi khùng, mà hắn nghi ngờ việc… làm gì đó với con gái xong là gây được phản ứng từ huy chương.
Quả nhiên, hắn đã thấy được huy chương kia phản ứng, nhưng vẫn chỉ là chớp sáng rồi vụt tắt. Hơn nữa, có một điều kỳ lạ là chỉ khi làm chuyện đó với Hoàng Tuyết Nhu và Emily thì huy chương mới phản ứng, còn Kiko thì không có gì xảy ra. Rốt cuộc là tại sao? Mấu chốt của nó là ở chỗ nào? Trần Nam thấy đau hết cả đầu.
Hắn đã cảm giác được mình sắp chạm tới rồi! Thứ này rõ ràng có cái gì đó liên hệ rất gần với hắn, dù chẳng có bằng chứng gì, nhưng linh cảm của hắn lần này đang rung lên mãnh liệt, giống như… giống như sắp được gặp một người nào đó từng quen biết vậy!
Từ sau cái hôm chơi Joe Winsor một vố kia, cuộc sống của Trần Nam lại trở lại bình thường như bao ngày khác. Vẫn là hàng ngày ngâm cứu cái của nợ kia, đến giờ thì chạy ra la liếm mấy cô vợ xinh như hoa như ngọc, còn đến tối… hé hé, ba hương vị tuyệt vời kia được đổi thay phiên nhau, làm cuộc sống của hắn tưới nhuần trong hạnh phúc. Nếu mà ba hương vị trộn làm một… oa oa, chắc là thơm ngon ngọt ngào lắm đây!
Chỉ là, nghiên cứu cái huy chương mãi mà không ra, làm Trần Nam cảm thấy hơi buồn bực. Hắn đã quyết định rồi, ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, về đại lục Quân Vương một chuyến, xem xét xem có gì hot không.
Gõ gõ thêm hai cái vào cái huy chương bé bằng nửa bàn tay kia, vẫn chẳng có bất cứ một tín hiệu gì, thứ này cứ lỳ lỳ lợm lợm như cục đá vậy. Trần Nam thở phì phì, mất kiên nhẫn ném phịch nó sang một bên.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng dời sự chú ý của hắn đi. Bình thường, ban ngày thế này thì ba cô gái đã xúm lại nghiên cứu với so đọ tài năng nấu nướng với may vá gì gì đó rồi, chẳng có ai đến đây làm phiền hắn cả. Hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
- Mời vào! – Trần Nam nói.
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt, một cặp chân dài với đôi giày cao gót tự chế hiện ra trước mặt Trần Nam. Cái kiểu ăn mặc hở hang, lại thích quần tất thế này thì chỉ có Emily chứ không ai khác. Nhưng mấy ngày trước nàng toàn mặc đồ bình thường để nấu ăn cho tiện, sao hôm nay đột nhiên diêm dúa rứa? Nổi tính lẳng lơ rồi sao?
Vừa nghĩ đến việc nổi tính lẳng lơ, Trần Nam thấy có cái gì đó thật kích thích, lại hơi lo lắng. Cô nàng này là thành thục nhất trong cả ba cô gái, cũng là người có “kỹ năng” tuyệt vời nhất. Từ lúc gặp Trần Nam tới giờ, nàng luôn chịu thiệt nên khí chất mới bị thu liễm, nhưng khi đứng trước mặt người khác, cái tư thái cao ngạo, trí tuệ và đầy vẻ mạnh mẽ đó lại đánh mạnh vào tâm trí đàn ông, khiến người ta nổi lên cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt.
Còn lo lắng… cũng là bình thường thôi, ai có vợ dục vọng mạnh mà không lo chứ? Trần Nam mặc dù rất là tự tin về năng lực và nhân phẩm của mình, nhưng…
Emily bước tới, tiếng giày cao gót gõ cồm cộp xuống sàn, giống như tiếng tim Trần Nam đang đập vậy. Nàng kéo cái ghế tựa, nhàn nhã ngồi xuống, hai cái chân căng mọng kia bắt chéo vào nhau, làm khung cảnh dưới váy lập là lập lòe, đôi mắt Trần Nam đã bắt đầu nóng lên, sắp lồi ra rồi.
- Sao hôm nay rảnh rỗi mà đến thăm anh thế này? – Trần Nam cười hì hì hỏi.
Emily đan chéo hai bàn tay, có vẻ nghiêm túc, nhưng lại có chút gì đó hơi thất thần:
- Em có chuyện muốn nói với anh!
- Nói gì? Chẳng phải mấy ngày nay vẫn đang tán tỉnh Kiko, sắp có tiến triển rồi hay sao? Sao không tập trung vào “chính sự” đi? – Trần Nam bĩu môi châm chọc một câu.
Cô nàng này toàn lợi dụng mấy ngày hôm nay, ở bên cạnh Kiko ton hót như chim bay bướm lượn, chém gió tung cả trời đất. Kỳ lạ ở chỗ, tài ăn nói của nàng thế nào mà lại thu hút được con bé ngốc kia, ngược lại, Hoàng Tuyết Nhu lúc nào cũng phản bác, chống đối với nàng, giống như kẻ địch định trước, không đối đầu là không được vậy.
Emily lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề của hắn. Nàng đứng dậy, bước vài bước trong căn phòng này, hỏi như thường:
- Ngày mai chúng ta rời khỏi đây phải không?
- Ừ! – Trần Nam gật đầu, việc này hắn đã nói với ba cô gái từ trước rồi:
- Trở về đại lục bên kia!
Emily thở dài một hơi, khom người vuốt ve chiếc bàn làm việc ở góc phòng:
- Dù gì cũng ở trên đại lục này mấy trăm năm rồi! Tuy nói Anh Lan là một quốc gia khác, nhưng thời gian sống ở đây cũng không ngắn, bây giờ phải rời xa tất cả, vẫn có chút gì đó không quen…
Nói đến đó, thân mình Emily đã trùng hẳn xuống, đôi vai hơi run run, khóe miệng tràn ra âm thanh nức nở:
- Em yêu đại lục này! Cả nền văn hóa nơi đây nữa!
Trần Nam trầm mặc.
Yêu quê hương, yêu văn hóa đã ngấm vào máu thịt, đó là tâm lý chung của rất nhiều người, ngay cả chính Trần Nam cũng vậy mà thôi! Emily có cảm giác này… điều đó thực sự làm Trần Nam thấy vui mừng thay nàng.
Trần Nam nhẹ nhàng bước tới, vỗ vỗ vào vai Emily, một lời an ủi trong yên lặng.
- Xin… xin lỗi! Chỉ là cảm xúc dâng trào một chút mà thôi! - Emily gạt đi giọt lệ hiếm hoi, cười nhẹ nói.
Trần Nam nhẹ nhàng xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mắt người nàng. Emily không nói gì, đôi mắt đầy sương mù kia đối diện với hắn, không hề né tránh, mặt lại hơi đỏ lên. Đột nhiên, nàng chủ động kiễng chân một chút, trao cho hắn một nụ hôn kiểu Pháp đầy lãng mạn.
Trần Nam cũng nhiệt tình phối hợp, bàn tay ăn mặn kia đã leo trèo lên đồi núi, làm những hoạt động mà theo hắn là rất hợp pháp. Emily càng run rẩy dữ dội, cổ họng đã run lên những âm thanh tiêu hồn thực cốt.
Tiến tới một bước, đặt Emily ngồi lên chính chiếc bàn đằng sau, Trần Nam chưa buông tha đôi môi nàng, nhưng tay đã lần xuống dưới, chui tọt vào trong chiếc váy ngắn của nàng.
- Ưm… đừng… - Emily phản đối một cách yếu ớt, không biết đó là cố ý hay thật lòng, dù gì thì cảm xúc của Trần Nam đã bành trướng gấp bội sau cái động thái đó.
Bên ngoài, Emily mặc một chiếc áo sơ mi trắng cắm thùng, còn bên trong là một thứ trong suốt gợi cảm từng milimet. Chẳng phải cố tình dụ dỗ người khác thì là gì nữa đây? Trần Nam đúng là không nhịn nổi nữa rồi, đẩy nàng ngã ra chiếc bàn kia, hắn vội vàng gạt mấy thứ bên trong lệch khỏi vị trí, để cơ thể mình có cơ hội luồn lách vào.
…
Xuân phong dâng trào, nữ tính đã đạt đến đỉnh cao ba lần, thân thể cũng dần không chịu nổi nữa. Trần Nam lúc này cũng sắp đến cực hạn, thở hổn hển đánh lạc sự chú ý của cả hai, tránh để vì tập trung quá mà “thọt” sớm.
- Thế nào mà hôm nay lại chủ động đến dụ dỗ anh vào cái giờ này thế?
Emily kiều mị lườm hắn một cái, mặt hơi hồng hồng quay đi, không thèm trả lời.
Trần Nam tà ác cười hai tiếng, bên dưới bắt đầu tăng tốc độ thêm vài phần, khiến Emily run bắn cả người, không nhịn nổi mà yếu đuối hừ hừ vài tiếng.
- Không nói… cũng được thôi! Vậy chút nữa xin tha anh cũng không để ý đến em đâu đấy!
- Em nói còn không được sao? – Emily nũng nịu nói, tay chân đã quắp chặt lấy người Trần Nam, không cho hắn hoạt động quá đáng. Vừa thở, nàng vừa hưng phấn nói ra lý do:
- Hì hì… hôm nay vừa sờ lén được con bé Kiko kia! Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà con bé đó lại ướt như rừng đước! Nhưng mà… em hưng phấn quá, lại thành ra chính mình bị hại…
Trần Nam bĩu môi:
- À... Kiko bị thế chắc là tại hôm qua... he he, con bé đó xong chuyện lại không dám tắm rửa, định giấu anh chế tạo một đứa bé đó mà! Đúng là ngốc nghếch. Còn em, hắc hắc! Chắc là không giải tỏa được nên tìm đến đây chứ gì?
- Ưm… Cũng không hẳn thế! Mấy hôm nay không thấy anh đâu… em cứ buồn buồn làm sao đó! Đứng trước mặt người khác lúc nào cũng phải giữ hình tượng tự tin, ngay ngắn. Nhưng mà… ở bên anh lúc nào em cũng cảm thấy mình yếu đuối… vì vậy có xúc động một chút cũng không sao, đúng không? Mấy hôm nay cứ nghĩ đến việc phải rời xa nơi này, Ưm… em cứ thấy nao nao, nhưng không giải tỏa được. Bây giờ thì khá hơn rồi. – Emily thở hổn hển than vãn.
Trần Nam mỉm cười rạng rỡ, ấm áp nói:
- Vậy lần sau có khi nào mệt mỏi hay thấy yếu lòng, cứ đến tìm anh là được rồi! Anh giúp em giải tỏa, anh giúp em giải thích, anh giúp em giải quyết. Em thích thì cứ giữ sự mạnh mẽ đó với người ngoài, còn mặt yếu đuối… để anh che nó lại cho em, được không? Dù sao thì trên thế giới này, anh là một trong số ít người biết được về nó, để anh giữ bí mật cho em nhé!
- Vâng… - Emily yếu ớt gật đầu, trong lòng có cảm giác là lạ. Con người nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cái cảm giác khi có một người nói sẽ bao bọc, che chở mình… tại sao lại ấm áp đến thế? Giống cảm giác của một gia đình quá…
Nàng dần dần nhắm mắt lại, hưởng thụ đợt công kích cuối cùng của hắn. Nàng biết, năng lực chuyện này của Trần Nam có thể chiều được cả ba người. Tuy rằng hắn không làm cho năng lực này mạnh thêm được, nhưng giảm đi thì có thể. Hắn vẫn có cách làm cho mình thỏa mãn khi chỉ có một người, chỉ là… vì phải tự khống chế bản thân nên cảm giác cũng không thể thống khoái như tự nhiên được.
Trần Nam thấy cô gái kia cũng đã đến giới hạn, không đành lòng hành hạ nàng thêm nữa, hắn tăng tốc chạy nước rút thêm chục nhịp, chờ thân thể nàng run lẩy bẩy, tay chân căng cứng, cắn cũng rất phối hợp mà xả hàng, kết thúc cuộc chinh chiến này.
Trần Nam dù gì vẫn cảm thấy khá hơn, hắn chủ động đi tới bên giường kiếm cái khăn nhỏ ra tẩy uế dùm cô gái. Nhưng… ngay khi bước tới gần giường, Trần Nam ngạc nhiên cảm thấy cái huy chương kia đột nhiên lập lòe ánh sáng, dù gì lóe lên một chút rồi vụt tắt, nhưng rõ ràng là đã có phản ứng.
Hắn cuống quýt vồ lấy cái huy chương, soi mói một lúc mà chẳng ra cái gì cả. Cuối cùng vẫn phải tiếc nuối nhét vào nhẫn trữ vật. Sau đó mang cái khăn ra, giúp cô gái kia làm sạch người, lại mặc quần áo chỉnh tề lại. Vốn định bế nàng về phòng, nhưng Emily cũng chỉ mệt một chút, chẳng mấy chốc đã tự đứng lên, trở về phòng mình được rồi.
Tối hôm sau.
Hôm nay đã lên đường rời đi rồi, bốn người bay nhanh ra cảng, sau đó lấy một cái du thuyền xịn từ Joe Winsor, quyết định thưởng thức cảnh biển một lần, sống cuộc sống trên tàu vài bữa cho khỏi tiếc nuối.
Trần Nam từ tối qua đến suốt ngày hôm nay đột nhiên như con ngựa động đực, hết tìm đến Kiko lại chạy sang Hoàng Tuyết Nhu. Đến sáng lại sang giày vò Emily một lượt, khiến nàng không thể nào xuống bếp đào tạo Hoàng Tuyết Nhu được, để đền bù, hắn lại chạy sang kéo Hoàng Tuyết Nhu đang giậm chân tức giận khi “đối thủ” đến muộn, cuối cùng cũng cho nàng nằm điều dưỡng luôn. Ngay cả Kiko cũng không thoát được, bị hắn mang ra làm con cừu con mà xử đẹp.
Nhưng… không phải Trần Nam đột nhiên nổi khùng, mà hắn nghi ngờ việc… làm gì đó với con gái xong là gây được phản ứng từ huy chương.
Quả nhiên, hắn đã thấy được huy chương kia phản ứng, nhưng vẫn chỉ là chớp sáng rồi vụt tắt. Hơn nữa, có một điều kỳ lạ là chỉ khi làm chuyện đó với Hoàng Tuyết Nhu và Emily thì huy chương mới phản ứng, còn Kiko thì không có gì xảy ra. Rốt cuộc là tại sao? Mấu chốt của nó là ở chỗ nào? Trần Nam thấy đau hết cả đầu.
Hắn đã cảm giác được mình sắp chạm tới rồi! Thứ này rõ ràng có cái gì đó liên hệ rất gần với hắn, dù chẳng có bằng chứng gì, nhưng linh cảm của hắn lần này đang rung lên mãnh liệt, giống như… giống như sắp được gặp một người nào đó từng quen biết vậy!
/107
|