Hai bố con họ ra một quán cà phê gần nhà trò chuyện. Bố cậu vẫn chưa định hình được một lát nữa thôi là Mễ Lạc sẽ hỏi ông một số vấn đề. Ông vẫn tươi cười vui vẻ! Hai người ngồi xuống ghế, cả hai cùng gọi cà phê!!
-‘ Sao nào?? con tôi hôm nay rủ bố nó đi cà phê có việc gì vậy?’
-‘ Con có một chuyện muốn hỏi bố!!Mong bố hãy nói thật vơi con’
-‘Bố đã bao giờ nói dối con chưa?? Những gì trả lời được bố sẽ trả lời thật lòng’
-‘ Có thật là bố chưa bao giờ nói dối 2 mẹ con con chưa? từ trước toqừi giờ bố có bí mậy nói dấu mẹ và con chưa??’
-‘Mễ Lạc!! Con đang nói linh tinh gì vậy??’
-‘ Con muốn xác minh lại một chuyện!!’
Vẻ mặt bố cậu có vẻ lo lắng gì đó
-‘ chuyện..... chuyện gì??’
Mễ Lạc ngước mặt lên
-‘Con cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa!! Và con sợ chuyện này là thật bố ạ!!!’
Cả hai im lặng một lúc rồi Mễ Lạc bắt đầu hồi lại bình tĩnh nói. Cậu đưa một tấm hình cho ông xem
-‘Bố có biết người phụ nữa trong ảnh không??’
Mặt ông trở nên tái lại khi nhìn thấy bức ảnh đó
-‘ Sao?? tại sao con lại có nó vậy??’
-‘Người phụ nữa này có quan hệ gì với bố??’
-‘ Đến mức con hỏi như thế này thì chắc bố cũng không thể dấu con được nưa!! Bà ấy là mối tình đầu của bố!! Bố và bà ấy đã có những khoảnh khắc vô cùng đẹp!! rồi bà ấy có thai, lúc đó bố vẫn đang đi học. Bố nghĩ nếu lấy vợ luôn thì tương lai của bố sẽ tan biến sạch. Ban đầu bố bảo bà ấy bỏ cái thai đi nhưng bà không bỏ. Nên bố đã bỏ đi rồi tiếp tục việc học... Cho đến khi gặp mẹ con thì bố đã lấy bà, những thứ bố có hiện nay đều là do mẹ con cho bố cả!!’
Mễ Lạc không thể tin được vào những lời nói mà chính từ miệng người cậu coi trọng nhất nói ra!!
-‘ Bố đang đùa con phải không??’
-‘ Đó là sự thật!! Có lẽ đã đến lúc bố nên nói sự thật này rồi!!’
-‘ Bố còn yêu bà ấy khồn??’
-‘ Bố chưa bao giờ quên được bà ấy!!!’
-‘ Vậy tại sao bố lại lấy mẹ cin??’
-‘Bố cũng không hiểu vì sao bố lại lấy mẹ con nữa’
Mễ Lạc ngước mặt lên ngăn không cho bản thân khóc, cậu thở dài một cái cúi mặt xuống
-‘ Con không ngờ, một người con luôn kính trọng lại là một con người như vậy!! Thế mà từ bé đến giờ con luôn coi bố là một chuẩn mực để noi theo!! Mọi điều đều là giả dối!!Ba là một con người vô trách nhiệm!! Đến lúc con nghe xong chuyện này con vẫn không muốn tin mà chỉ muốn hỏi lại bố và mong câu trả lời nó sẽ là khác đi!!’
-‘ Bố xin lỗi!!!’
-‘ Bố ghĩ mình đáng được tha thứ sao?? Không, không hề!! bố biết nếu mẹ biết được chuyện này mẹ sẽ đau lòng như nào không?? mẹ cả đời chỉ hướng mãi đến cái gia đình nhỏ bé này!! cái gì mẹ cũng nghĩ cho bố, đến cả ông ngoại mẹ cũng có thể từ bỏ chỉ để bên cạnh bố, vậy sao bố lại giấu chuyện này suốt bao nhiêu năm qua??’
-‘ Bố cũng có nỗi khổ riiêng của bố!!’
- NỖI KHỔ?? bố đang chối bỏ lỗi lầm của mình ư?? bố luôn dậy con làm người phải luôn biết phải trái đâu là đúng là sai cơ mà?? giờ sao bố lại như vậy?? Con thật sự thật vọng về bố!!’
Nói xong cậu đứng lên
-‘ Con đi đến công ty đây’ Rồi cậu bỏ đi luôn không một lờit ừ biệt!!
Để mặc cho bố cậu gọi
-‘ Mễ Lạc..... Mễ Lạc’
Cậu phòng vụt như gió trên chiếc xe otô của mình!! cậu cảm thấy lòng đau vô cùng tận. Cậu không bản thân đang đi đâu, bản thân đang cần gì cả!!! Cứ mãi đi tiếp trên con đường dại vô tận không điểm dừng!!! Rôi cậu tạt vào lề đường, cậu cúi mặt xuống và khóc!! không ai bên cậu, không ai ở bên an ủi, không ai ở bên cho cậu dựa dẫm. Cả bầu trời cậu cảm tưởng như tối sầm lại!!1 cậu muốn gọi điện cho Tiêu Nhu nhưng cậu biết cô sẽ không nghe máy!! Cậu thở dài chán nản, một lúc cậu lái xe đi tiếp đến công ty................
.................... về phía Tiêu Nhu...................
Sau khi ăn sáng xong với Cao Nam Phong thì cô bị lôi đi khắp mọi nơi
-‘ Anh không định cho tôi đi làm sao??’
-‘ Nói thật thì hôm nay anh đã xin nghỉ làm một ngày hôm nay giúp em rồi!!’
-‘ Sao anh có thể tự tiện làm như vậy cơ chứ?? Tôi chưa đồng ý mà??’
-‘ Việc đồng ý hay không đấy là việc của em!! Còn anh làm gì là việc của anh!!!’
-‘ Anh quá đáng vậy??”
-‘ Anh tưởng em biết chuyện này rồi chứ!!’
Tiêu Nhu cạn lời không nói được gì thêm
-‘Thế anh định đưa tôi đi đâu??”
-‘ Bí mật’
Cậu ta cười với một vẻ mặt nguy hiểm.................
-‘ Sao nào?? con tôi hôm nay rủ bố nó đi cà phê có việc gì vậy?’
-‘ Con có một chuyện muốn hỏi bố!!Mong bố hãy nói thật vơi con’
-‘Bố đã bao giờ nói dối con chưa?? Những gì trả lời được bố sẽ trả lời thật lòng’
-‘ Có thật là bố chưa bao giờ nói dối 2 mẹ con con chưa? từ trước toqừi giờ bố có bí mậy nói dấu mẹ và con chưa??’
-‘Mễ Lạc!! Con đang nói linh tinh gì vậy??’
-‘ Con muốn xác minh lại một chuyện!!’
Vẻ mặt bố cậu có vẻ lo lắng gì đó
-‘ chuyện..... chuyện gì??’
Mễ Lạc ngước mặt lên
-‘Con cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa!! Và con sợ chuyện này là thật bố ạ!!!’
Cả hai im lặng một lúc rồi Mễ Lạc bắt đầu hồi lại bình tĩnh nói. Cậu đưa một tấm hình cho ông xem
-‘Bố có biết người phụ nữa trong ảnh không??’
Mặt ông trở nên tái lại khi nhìn thấy bức ảnh đó
-‘ Sao?? tại sao con lại có nó vậy??’
-‘Người phụ nữa này có quan hệ gì với bố??’
-‘ Đến mức con hỏi như thế này thì chắc bố cũng không thể dấu con được nưa!! Bà ấy là mối tình đầu của bố!! Bố và bà ấy đã có những khoảnh khắc vô cùng đẹp!! rồi bà ấy có thai, lúc đó bố vẫn đang đi học. Bố nghĩ nếu lấy vợ luôn thì tương lai của bố sẽ tan biến sạch. Ban đầu bố bảo bà ấy bỏ cái thai đi nhưng bà không bỏ. Nên bố đã bỏ đi rồi tiếp tục việc học... Cho đến khi gặp mẹ con thì bố đã lấy bà, những thứ bố có hiện nay đều là do mẹ con cho bố cả!!’
Mễ Lạc không thể tin được vào những lời nói mà chính từ miệng người cậu coi trọng nhất nói ra!!
-‘ Bố đang đùa con phải không??’
-‘ Đó là sự thật!! Có lẽ đã đến lúc bố nên nói sự thật này rồi!!’
-‘ Bố còn yêu bà ấy khồn??’
-‘ Bố chưa bao giờ quên được bà ấy!!!’
-‘ Vậy tại sao bố lại lấy mẹ cin??’
-‘Bố cũng không hiểu vì sao bố lại lấy mẹ con nữa’
Mễ Lạc ngước mặt lên ngăn không cho bản thân khóc, cậu thở dài một cái cúi mặt xuống
-‘ Con không ngờ, một người con luôn kính trọng lại là một con người như vậy!! Thế mà từ bé đến giờ con luôn coi bố là một chuẩn mực để noi theo!! Mọi điều đều là giả dối!!Ba là một con người vô trách nhiệm!! Đến lúc con nghe xong chuyện này con vẫn không muốn tin mà chỉ muốn hỏi lại bố và mong câu trả lời nó sẽ là khác đi!!’
-‘ Bố xin lỗi!!!’
-‘ Bố ghĩ mình đáng được tha thứ sao?? Không, không hề!! bố biết nếu mẹ biết được chuyện này mẹ sẽ đau lòng như nào không?? mẹ cả đời chỉ hướng mãi đến cái gia đình nhỏ bé này!! cái gì mẹ cũng nghĩ cho bố, đến cả ông ngoại mẹ cũng có thể từ bỏ chỉ để bên cạnh bố, vậy sao bố lại giấu chuyện này suốt bao nhiêu năm qua??’
-‘ Bố cũng có nỗi khổ riiêng của bố!!’
- NỖI KHỔ?? bố đang chối bỏ lỗi lầm của mình ư?? bố luôn dậy con làm người phải luôn biết phải trái đâu là đúng là sai cơ mà?? giờ sao bố lại như vậy?? Con thật sự thật vọng về bố!!’
Nói xong cậu đứng lên
-‘ Con đi đến công ty đây’ Rồi cậu bỏ đi luôn không một lờit ừ biệt!!
Để mặc cho bố cậu gọi
-‘ Mễ Lạc..... Mễ Lạc’
Cậu phòng vụt như gió trên chiếc xe otô của mình!! cậu cảm thấy lòng đau vô cùng tận. Cậu không bản thân đang đi đâu, bản thân đang cần gì cả!!! Cứ mãi đi tiếp trên con đường dại vô tận không điểm dừng!!! Rôi cậu tạt vào lề đường, cậu cúi mặt xuống và khóc!! không ai bên cậu, không ai ở bên an ủi, không ai ở bên cho cậu dựa dẫm. Cả bầu trời cậu cảm tưởng như tối sầm lại!!1 cậu muốn gọi điện cho Tiêu Nhu nhưng cậu biết cô sẽ không nghe máy!! Cậu thở dài chán nản, một lúc cậu lái xe đi tiếp đến công ty................
.................... về phía Tiêu Nhu...................
Sau khi ăn sáng xong với Cao Nam Phong thì cô bị lôi đi khắp mọi nơi
-‘ Anh không định cho tôi đi làm sao??’
-‘ Nói thật thì hôm nay anh đã xin nghỉ làm một ngày hôm nay giúp em rồi!!’
-‘ Sao anh có thể tự tiện làm như vậy cơ chứ?? Tôi chưa đồng ý mà??’
-‘ Việc đồng ý hay không đấy là việc của em!! Còn anh làm gì là việc của anh!!!’
-‘ Anh quá đáng vậy??”
-‘ Anh tưởng em biết chuyện này rồi chứ!!’
Tiêu Nhu cạn lời không nói được gì thêm
-‘Thế anh định đưa tôi đi đâu??”
-‘ Bí mật’
Cậu ta cười với một vẻ mặt nguy hiểm.................
/50
|