Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ vừa nghe Long Tư Hạo nói vậy, lập tức biết dụng ý của anh.
Lạc Thụy nhiều lời nhất, muốn trì hoãn Knox, anh ta có rất nhiều chuyện kể.
Anh ta đi tới, nhướng mày nhìn Knox: “Tôi nói này Knox tiên sinh, tôi thật không hiểu ông rốt cuộc có mấy nguyện vọng, chúng tôi phí sức ở chỗ này hồi lâu, ông rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nói ông biết rõ Tổng giám đốc chúng tôi không thể nào cưới Sophie, ông càng muốn anh ấy cưới, ông biết rõ Tổng giám đốc chúng tôi không thể nào gia nhập liên minh LR vào gia tộc anh, anh càng muốn anh ấy gia nhập, sao ông cứ làm người ta chán ghét thế chứ? Sao ông ích kỷ như vậy? Sao ông có thể ép buộc người khác chứ?”
Lăng Hàn Dạ tiếp lời anh ta: “Đúng thế, ông ép buộc liên minh LR gia nhập gia tộc ông, ông không sợ liên minh LR chúng tôi nhân cơ hội phản ông sao?”
Knox lạnh lùng bật cười: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này.”
Nếu liên minh LR gia nhập gia tộc Knox của ông, ông sẽ không để cho bọn họ có thực lực phản ông.
Ai cũng không nghĩ tới, mục đích lớn nhất ông muốn liên minh LR gia nhập gia tộc Knox chính là muốn liên minh LR tan rã.
Nếu Long Tư Hạo không chịu trở thành người nối nghiệp của ông, không chịu giúp ông phát triển gia tộc, vậy ông sẽ không để anh giữ gìn thực lực chống lại ông, ông phải phá tan thực lực của anh, tan rã toàn bộ liên minh LR.
“Knox tiên sinh, có ai từng nói cho ông ông rất tự phụ chưa?”
…
Lúc Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thu hút sự chú ý của Knox, Long Tư Hạo nói với Thẩm Thi Vi tại sao anh muốn bà tạm thời đáp ứng và Xích Xà cùng Cohen dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ giống các thành viên khác của LR, cùng với kế hoạch đối phó Knox.
Vì mấy thợ săn khác chặn Xích Xà và Cohen, Knox lại đang đặt sự chú ý lên người Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, đương nhiên không phát hiện bọn họ đang làm gì.
Đến khi Knox nhận ra bọn họ đang kéo dài thời gian, bọn họ đã làm “chuẩn bị xong một vài công việc”.
“Carry.”
Thẩm Thi Vi thấy Knox không kiễn nhẫn, lúc này mới kêu hai thành viên LR đỡ Sophie đã hôn mê đi về phía Knox theo bà.
Lúc cách Knox ba bước, bà ngừng lại: “Knox, bây giờ tôi tới rồi, mời ông thả con gái tôi ra.”
Knox nhìn Sophie bị hai thành viên LR đỡ, thấy trên người cô ta đều là máu, ông nheo mắt, nhìn Thẩm Thi Vi nói: “Carry, bà yên tâm, chuyện tôi hứa với bà, tôi sẽ không lật lọng.”
Dứt lời, ông nhìn Long Tư Hạo: “Glen, cậu có thể dẫn Lê tiểu thư rời đi, nhưng trừ cô ta, những người khác không thể rời đi.”
Âu Dương Thần một mực không lên tiếng đẩy hai thành viên LR đỡ anh ta ra, mặt đầy khó chịu nhìn Knox: “Ông tên Knox phải không? Ông muốn đối phó với người của liên minh, không hề liên quan tới Âu Dương Thần tôi, tôi không cần ở lại chịu chết cùng người LR.”
Anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, duỗi tay dài, kéo Lê Hiểu Mạn lại gần anh ta, khom người cõng cô.
Anh ta làm liền một mạch, bá đạo lại ngang ngược, còn rất nhanh.
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần cõng cô, cô đang muốn lên tiếng, thanh âm Âu Dương Thần liền vang lên.
“Cô phải phụ trách bảo vệ tôi, tôi cõng cô, bọn họ mới không làm tôi bị thương.”
Nếu Knox đã đáp ứng bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn, sẽ không nổ súng về phía cô, mà Âu Dương Thần muốn an toàn rời đi, ôm Lê Hiểu Mạn không phải là cách tốt nhất, cõng cô mới là cách tốt nhất.
Lê Hiểu Mạn nghe Âu Dương Thần nói, nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo không vì hành động của Âu Dương Thần mà tức giận, anh híp mắt, đi tới Âu Dương Thần, dùng góc độ người khác không nhìn thấy, kín đáo đưa cây súng trong tay cho anh ta: “Đừng để Hiểu Hiểu của tôi bị thương, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Dứt lời, anh nhìn Lê Hiểu Mạn, ôn nhu cười: “Hiểu Hiểu, chờ anh.”
Lê Hiểu Mạn biết dụng ý của Long Tư Hạo, không tùy hứng như vừa rồi, cô nhìn anh gật đầu: “Anh cẩn thận.”
Âu Dương Thần lười nghe cô và Long Tư Hạo nói nhảm một đống lời anh tình em nồng, cõng cô nghênh ngang rời khỏi vòng vây của quân đoàn tự thành lập của Knox.
Knox thấy thế, không hạ lệnh nổ súng, vì ông đã đáp ứng Thẩm Thi Vi chừa Lê Hiểu Mạn một đường sống, sẽ không nuốt lời.
Ông tương đối tự phụ, cho nên không cho rằng thả đi một Âu Dương Thần có thể phá hư chuyện gì của ông.
Long Tư Hạo thấy Âu Dương Thần an toàn dẫn Lê Hiểu Mạn ra khỏi vòng vây của Knox, tảng đá lớn trong lòng anh rốt cuộc rơi xuống.
Chỉ cần Hiểu Hiểu của anh an toàn, tiếp theo anh có thể không lo lắng gì mà đại chiến với Knox.
Anh sẽ khiến Knox hối hận vì tự phụ của ông.
Chỉ có hoàn toàn đánh bại Knox, ngăn cản ông mới không có người đi chia rẽ anh và Hiểu Hiểu của anh.
Thẩm Thi Vi đứng trước người Knox, bà thấy Lê Hiểu Mạn an toàn rời đi, lúc này mới kêu hai thành viên LR đỡ Sophie theo bà đi về phía trực thăng sau lưng Knox.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ vừa nghe Long Tư Hạo nói vậy, lập tức biết dụng ý của anh.
Lạc Thụy nhiều lời nhất, muốn trì hoãn Knox, anh ta có rất nhiều chuyện kể.
Anh ta đi tới, nhướng mày nhìn Knox: “Tôi nói này Knox tiên sinh, tôi thật không hiểu ông rốt cuộc có mấy nguyện vọng, chúng tôi phí sức ở chỗ này hồi lâu, ông rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nói ông biết rõ Tổng giám đốc chúng tôi không thể nào cưới Sophie, ông càng muốn anh ấy cưới, ông biết rõ Tổng giám đốc chúng tôi không thể nào gia nhập liên minh LR vào gia tộc anh, anh càng muốn anh ấy gia nhập, sao ông cứ làm người ta chán ghét thế chứ? Sao ông ích kỷ như vậy? Sao ông có thể ép buộc người khác chứ?”
Lăng Hàn Dạ tiếp lời anh ta: “Đúng thế, ông ép buộc liên minh LR gia nhập gia tộc ông, ông không sợ liên minh LR chúng tôi nhân cơ hội phản ông sao?”
Knox lạnh lùng bật cười: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này.”
Nếu liên minh LR gia nhập gia tộc Knox của ông, ông sẽ không để cho bọn họ có thực lực phản ông.
Ai cũng không nghĩ tới, mục đích lớn nhất ông muốn liên minh LR gia nhập gia tộc Knox chính là muốn liên minh LR tan rã.
Nếu Long Tư Hạo không chịu trở thành người nối nghiệp của ông, không chịu giúp ông phát triển gia tộc, vậy ông sẽ không để anh giữ gìn thực lực chống lại ông, ông phải phá tan thực lực của anh, tan rã toàn bộ liên minh LR.
“Knox tiên sinh, có ai từng nói cho ông ông rất tự phụ chưa?”
…
Lúc Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thu hút sự chú ý của Knox, Long Tư Hạo nói với Thẩm Thi Vi tại sao anh muốn bà tạm thời đáp ứng và Xích Xà cùng Cohen dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ giống các thành viên khác của LR, cùng với kế hoạch đối phó Knox.
Vì mấy thợ săn khác chặn Xích Xà và Cohen, Knox lại đang đặt sự chú ý lên người Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, đương nhiên không phát hiện bọn họ đang làm gì.
Đến khi Knox nhận ra bọn họ đang kéo dài thời gian, bọn họ đã làm “chuẩn bị xong một vài công việc”.
“Carry.”
Thẩm Thi Vi thấy Knox không kiễn nhẫn, lúc này mới kêu hai thành viên LR đỡ Sophie đã hôn mê đi về phía Knox theo bà.
Lúc cách Knox ba bước, bà ngừng lại: “Knox, bây giờ tôi tới rồi, mời ông thả con gái tôi ra.”
Knox nhìn Sophie bị hai thành viên LR đỡ, thấy trên người cô ta đều là máu, ông nheo mắt, nhìn Thẩm Thi Vi nói: “Carry, bà yên tâm, chuyện tôi hứa với bà, tôi sẽ không lật lọng.”
Dứt lời, ông nhìn Long Tư Hạo: “Glen, cậu có thể dẫn Lê tiểu thư rời đi, nhưng trừ cô ta, những người khác không thể rời đi.”
Âu Dương Thần một mực không lên tiếng đẩy hai thành viên LR đỡ anh ta ra, mặt đầy khó chịu nhìn Knox: “Ông tên Knox phải không? Ông muốn đối phó với người của liên minh, không hề liên quan tới Âu Dương Thần tôi, tôi không cần ở lại chịu chết cùng người LR.”
Anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, duỗi tay dài, kéo Lê Hiểu Mạn lại gần anh ta, khom người cõng cô.
Anh ta làm liền một mạch, bá đạo lại ngang ngược, còn rất nhanh.
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần cõng cô, cô đang muốn lên tiếng, thanh âm Âu Dương Thần liền vang lên.
“Cô phải phụ trách bảo vệ tôi, tôi cõng cô, bọn họ mới không làm tôi bị thương.”
Nếu Knox đã đáp ứng bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn, sẽ không nổ súng về phía cô, mà Âu Dương Thần muốn an toàn rời đi, ôm Lê Hiểu Mạn không phải là cách tốt nhất, cõng cô mới là cách tốt nhất.
Lê Hiểu Mạn nghe Âu Dương Thần nói, nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo không vì hành động của Âu Dương Thần mà tức giận, anh híp mắt, đi tới Âu Dương Thần, dùng góc độ người khác không nhìn thấy, kín đáo đưa cây súng trong tay cho anh ta: “Đừng để Hiểu Hiểu của tôi bị thương, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Dứt lời, anh nhìn Lê Hiểu Mạn, ôn nhu cười: “Hiểu Hiểu, chờ anh.”
Lê Hiểu Mạn biết dụng ý của Long Tư Hạo, không tùy hứng như vừa rồi, cô nhìn anh gật đầu: “Anh cẩn thận.”
Âu Dương Thần lười nghe cô và Long Tư Hạo nói nhảm một đống lời anh tình em nồng, cõng cô nghênh ngang rời khỏi vòng vây của quân đoàn tự thành lập của Knox.
Knox thấy thế, không hạ lệnh nổ súng, vì ông đã đáp ứng Thẩm Thi Vi chừa Lê Hiểu Mạn một đường sống, sẽ không nuốt lời.
Ông tương đối tự phụ, cho nên không cho rằng thả đi một Âu Dương Thần có thể phá hư chuyện gì của ông.
Long Tư Hạo thấy Âu Dương Thần an toàn dẫn Lê Hiểu Mạn ra khỏi vòng vây của Knox, tảng đá lớn trong lòng anh rốt cuộc rơi xuống.
Chỉ cần Hiểu Hiểu của anh an toàn, tiếp theo anh có thể không lo lắng gì mà đại chiến với Knox.
Anh sẽ khiến Knox hối hận vì tự phụ của ông.
Chỉ có hoàn toàn đánh bại Knox, ngăn cản ông mới không có người đi chia rẽ anh và Hiểu Hiểu của anh.
Thẩm Thi Vi đứng trước người Knox, bà thấy Lê Hiểu Mạn an toàn rời đi, lúc này mới kêu hai thành viên LR đỡ Sophie theo bà đi về phía trực thăng sau lưng Knox.
/1063
|