Lâm Kiệt mở hòm thư, có chút chờ mong, không biết hôm nay A Trữ sẽ gửi cho gã thư báo thù kiểu gì. Nói thật ra, hắn gởi thư, chính gã lại đáp trả, thực sự đã khiến gã vài ngày hết sức khoái trá.
Ngày đầu tiên nhận được “Tử Biến Thái” gã liền đáp lại: A Trữ tiểu kê kê của cậu thật đáng yêu; ngày hôm sau là đồ đồng tính chết đi, gửi lại cho hắn: A Trữ cậu nhớ tên đồng tính này đến chuyện đó cũng không ổn, việc này tôi đã sớm biết; lại đến chuối tiêu một đoàn nhà ngươi, trả lời: A Trữ cậu mắng chửi người rất nhẹ nhàng, kỳ thật cậu không nỡ mắng tôi đúng không?; cách ngày: nguyền rủa ngươi sinh con không có kê kê, thư về: sinh con gái không tồi nha! Hơn nữa, đồng tính về sau cũng đâu có con nối dõi. . . . . . ; lại cách ngày: Ngươi là đồ đại khốn nạn! Hồi âm: đúng là của tôi rất lớn, hóa ra cậu cũng nhớ rõ a. . . . . .
Tuy rằng rất giống con nít đấu võ mồm, nhưng Lâm Kiệt có phần làm không biết mệt, muốn ngừng mà không được. Chỉ là nghĩ đến A Trữ sau khi nhận được hồi âm mà nghiến răng nghiến lợi, Lâm Kiệt có thể vui sướng cả ngày.
Trải qua hai ngày cuối tuần nghỉ lễ, lại đến hôm nay. . . . . .
Sáng sớm đến chỗ làm, Lâm Kiệt đem mở tất cả email chưa đọc, ngay cả thư rác cũng không buông tha, hôm nay, chính là không có thư của A Trữ.
Không có là không có.
Có chút thất vọng. . . . . . Có chút mất mát. . . . . .
Lâm Kiệt vẻ mặt không tốt. Đi làm mà sắc mặt lạnh như băng, tất cả cấp dưới đều câm như hến.
Cách ngày, vẫn không có thư A Trữ gửi tới. Lâm Kiệt từ mất mát có chuyển sang dấu hiệu của tức giận. Hôm nay, tất cả nhân viên cấp dưới mồ hôi đổ đầy bao, mọi người không khỏi hoài nghi Lâm lão đại là chu kỳ kinh nguyệt không đều, thậm chí là thời kỳ tiền mãn kinh của lão đại đã đến sớm hơn dự đóan.
Trước giờ về, Lâm Kiệt nhấc điện thoại nội bộ gọi cho tổng kỹ sư công trình của bọn họ.
“Tôm Nhỏ! Buổi tối cậu cùng tôi ăn cơm uống rượu! Gọi ông xã cậu cùng đi!”
Tôm Nhỏ hôm nay bị lão đại mắng đến thối đầu, buổi tối chẳng lẽ còn muốn mắng tiếp?
“Tụi em tối nay lại có việc mất rồi. . . . . .”
“Có việc? Tôi đang cân nhắc về việc thay thế tổng kỹ sư công trình.” Lâm Kiệt lạnh lùng nói.
“Không có việc gì! Bọn em tối cũng không có việc! Anh nói muốn đi đâu ăn?” Tôm Nhỏ thật muốn trốn mà Lâm Kiệt lại dùng việc của công ty để uy hiếp cậu, ô. . . . . . Ác ma!
“Thái Ngân Tiểu Cư. Sáu giờ. Chính xác không được phép muộn.”
“Vâng được. . . . . . Vậy có muốn gọi cả Tiểu Lưu không?”
“Tìm cái tên đồng tính nôn vào người tôi hả? Hai người các cậu đến là tốt rồi.”
“Đã hiểu.”
※※※ Một bước ra khỏi cổng chính của công ty, Lâm Kiệt lạnh lùng hung ác đến dọa người, một chút cũng không mất đi vẻ điển trai, dần dần xuất hiện một nụ cười, nụ cười kia có xu hướng tăng dần.
Đối diện cánh cổng lớn trụ sở RD của Dexton ở thành S, chỗ mà ngay cả người khiếm thị cũng thấy được một mảnh vải trắng, mặt trên viết: “Lâm Kiệt là tên đại biến thái! 凸一。一凸!!!”
“Lão. . . . . . Lão Đại. . . . . .” Tôm Nhỏ cùng Lô Sâm đi cạnh lão đại, há miệng chỉ vào mảnh vải, hai người đều nói không nên lời.
Ai a? Ai đem chuyện mà tòan công ty đều biết nhưng không dám nói mà tiết lộ? Chỉ cần trong lòng biết miệng không nói là tốt rồi!
Lại còn công khai mà trưng ra? ! Phía sau lại còn thêm vào khuôn mặt khinh thường với hai ngón giữa? !
Đồng nghiệp không khỏi vì người gây họa mà ngây người mặc niệm.
Điều bất ngờ với nhân viên đang rời khỏi công ty lúc tan tầm chính là, kẻ đứng đầu nhà bọn họ rõ ràng bị vậy, thế nhưng bắt đầu khoái trá cười to!
Lâm Kiệt cười thành tiếng, làm cho tất cả mọi người sợ gần chết.
Ông trời con của tôi! A Trữ cậu thật sự rất đáng yêu ! Hai ngày nay không gửi thư, hóa ra là đi chuẩn bị cái này để gây bất ngờ cho tôi! A Trữ, muốn nhìn thấy tôi xấu hổ đây mà? Cậu trốn ở đâu quanh đây?
Lâm Kiệt vui vẻ nhìn xung quanh, đảo qua sắc mặt lo lắng của một đám người.
Trốn sau một cái cây, khoảng cách vừa đủ để trông thấy biểu tình của Lâm Kiệt, Đường Tổ Trữ nhíu mày bế tắc .
Vì cái gì nhân viên RD nhà bọn họ nét mặt đều là hoảng sợ vạn phần? Vì cái gì Lâm Kiệt lại ngạc nhiên vui mừng mà cười vui vẻ? Hai loại phản ứng phải đổi chỗ cho nhau mới là bình thường chứ? Phải là Lâm Kiệt phẫn nộ sợ hãi, đồng nghiệp của gã là kinh ngạc khinh bỉ mới đúng? !
Ô. . . . . . Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Lâm Kiệt thậm chí bước khỏi cổng nhìn xung quanh, còn lớn giọng gọi: “A Trữ! Tôi biết là cậu! Đi ra cho tôi! Muốn cậu bước ra !”
Đường Tổ Trữ không khỏi vội vàng lùi về sau, thu người cho nhỏ lại. Phía sau không được lộ ra chút da nào, ngay cả một tế bào lộ ra cũng không được! Còn muốn hắn nói! Hắn ghét! Nhanh chóng xoa hết da gà nổi trên người! Ngay cả nổi da gà cũng không được để gã thấy!
Không dám lò đầu ra, sợ bị trông thấy. Đường Tổ Trữ đợi một lúc lâu, cho rằng hiện tại đã rất an tòan, lúc này mới chậm rãi xoay người, len lén thò đầu ra. . . . . .
“A Trữ, sao lại trốn ở chỗ này? Cậu bị muỗi cắn tôi sẽ thấy rất đau.” Lâm Kiệt tâm tình thực tốt.
Đón đầu là Lâm Kiệt cao lớn đang dựa vào trước cái cây hắn dùng làm chỗ núp, Đường Tổ Trữ sợ tới mức ngã ra ngồi bệt trên thảm cỏ.
Theo sau Lâm Kiệt có ba bốn người, vừa kinh ngạc vừa thương xót lại vừa đồng cảm mà nhìn hắn. . . . . .
Lâm Kiệt đưa tay, dùng sức bóp chặt cánh tay Tổ Trữ, mặc kệ hắn giãy dụa, đem hắn nhấc lên, sau đó nói với đám người đứng ngoài: “Để tôi giới thiệu một chút về cậu trai đáng yêu này, tên là Đường Tổ Trữ, là phiên dịch của chi nhánh công ty ta, cũng là bạn trai mới của tôi, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Đường Tổ Trữ kinh ngạc đến rớt cằm. Mới. . . . . . Mới. . . . . . Bạn trai mới. . . . . . ? !
Không chỉ riêng hắn rớt cằm, đám người xung quanh chỉ thiếu nữa rớt cả trong mắt ra ngoài.
Tên nhóc tầm thường này là bạn trai mới của lão đại? ? ? ? ? !
“Ai. . . . . . Ai là bạn trai mới của anh!” Đường Tổ Trữ mới phản ứng mà phẫn nộ hét to.
“Đương nhiên là cậu a, A Trữ thân yêu. Cậu không phải còn viết thư khen chỗ kia của tôi rất lớn sao. . . . . .”
Mọi người đều ngất xỉu. . . . . .
“Na. . . . . . Nào có? Cái đó căn bản do anh hiểu lầm! Tôi là nói anh đại. . . . . . Đại. . . . . .” Gia giáo rất tốt nên những câu thô tục Đường Tổ Trữ không thể nói ra miệng.
“Tôi rất lớn tôi biết, A Trữ không cần thay tôi tuyên truyền, bằng không bọn họ đều ưu ái mà yêu thương tôi, cậu sẽ không còn chồng!” Lâm Kiệt cười gian.
Gã kỳ thật đã sớm cảm thấy Đường Tổ Trữ không thói quen nói bậy, bằng không trong mail chửi hắn Tam Tự kinh cũng sẽ không biến thành chuối tiêu một đoàn nhà người, đây cũng là học từ phim ảnh. . . . . . Cho nên căn bản Đường Tổ Trữ nói không nên lời.
Đường Tổ Trữ nghĩ muốn hộc máu.
Lâm Kiệt kéo Đường Tổ Trữ ra phía sau cây, rất xa còn có vài người hướng người nhìn trộm, chờ xem kịch vui.
“Bạn trai tôi cũng đến đây, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Lâm Kiệt không khỏi phân trần mà ôm Đường Tổ Trữ, cũng không quản Đường Tổ Trữ xấu hổ hô to buông tôi ra còn dùng lực đánh tay hắn.
Mọi người đi đến bãi giữ xe của công ty lấy ô tô.
Lâm Kiệt một tay đẩy Đường Tổ Trữ vào trong xe, trực tiếp đè ép lên phía phụ lái, hôn Đường Tổ Trữ đến chóang váng đầu óc không biết ở phương nào, mới đứng dậy tiến về bên tay lái, khởi động xe, chạy xuống trung tâm, hướng về Thái Ngân Tiểu Cư ở khu phố Nhật Bản của thành S mà đi.
Ngày đầu tiên nhận được “Tử Biến Thái” gã liền đáp lại: A Trữ tiểu kê kê của cậu thật đáng yêu; ngày hôm sau là đồ đồng tính chết đi, gửi lại cho hắn: A Trữ cậu nhớ tên đồng tính này đến chuyện đó cũng không ổn, việc này tôi đã sớm biết; lại đến chuối tiêu một đoàn nhà ngươi, trả lời: A Trữ cậu mắng chửi người rất nhẹ nhàng, kỳ thật cậu không nỡ mắng tôi đúng không?; cách ngày: nguyền rủa ngươi sinh con không có kê kê, thư về: sinh con gái không tồi nha! Hơn nữa, đồng tính về sau cũng đâu có con nối dõi. . . . . . ; lại cách ngày: Ngươi là đồ đại khốn nạn! Hồi âm: đúng là của tôi rất lớn, hóa ra cậu cũng nhớ rõ a. . . . . .
Tuy rằng rất giống con nít đấu võ mồm, nhưng Lâm Kiệt có phần làm không biết mệt, muốn ngừng mà không được. Chỉ là nghĩ đến A Trữ sau khi nhận được hồi âm mà nghiến răng nghiến lợi, Lâm Kiệt có thể vui sướng cả ngày.
Trải qua hai ngày cuối tuần nghỉ lễ, lại đến hôm nay. . . . . .
Sáng sớm đến chỗ làm, Lâm Kiệt đem mở tất cả email chưa đọc, ngay cả thư rác cũng không buông tha, hôm nay, chính là không có thư của A Trữ.
Không có là không có.
Có chút thất vọng. . . . . . Có chút mất mát. . . . . .
Lâm Kiệt vẻ mặt không tốt. Đi làm mà sắc mặt lạnh như băng, tất cả cấp dưới đều câm như hến.
Cách ngày, vẫn không có thư A Trữ gửi tới. Lâm Kiệt từ mất mát có chuyển sang dấu hiệu của tức giận. Hôm nay, tất cả nhân viên cấp dưới mồ hôi đổ đầy bao, mọi người không khỏi hoài nghi Lâm lão đại là chu kỳ kinh nguyệt không đều, thậm chí là thời kỳ tiền mãn kinh của lão đại đã đến sớm hơn dự đóan.
Trước giờ về, Lâm Kiệt nhấc điện thoại nội bộ gọi cho tổng kỹ sư công trình của bọn họ.
“Tôm Nhỏ! Buổi tối cậu cùng tôi ăn cơm uống rượu! Gọi ông xã cậu cùng đi!”
Tôm Nhỏ hôm nay bị lão đại mắng đến thối đầu, buổi tối chẳng lẽ còn muốn mắng tiếp?
“Tụi em tối nay lại có việc mất rồi. . . . . .”
“Có việc? Tôi đang cân nhắc về việc thay thế tổng kỹ sư công trình.” Lâm Kiệt lạnh lùng nói.
“Không có việc gì! Bọn em tối cũng không có việc! Anh nói muốn đi đâu ăn?” Tôm Nhỏ thật muốn trốn mà Lâm Kiệt lại dùng việc của công ty để uy hiếp cậu, ô. . . . . . Ác ma!
“Thái Ngân Tiểu Cư. Sáu giờ. Chính xác không được phép muộn.”
“Vâng được. . . . . . Vậy có muốn gọi cả Tiểu Lưu không?”
“Tìm cái tên đồng tính nôn vào người tôi hả? Hai người các cậu đến là tốt rồi.”
“Đã hiểu.”
※※※ Một bước ra khỏi cổng chính của công ty, Lâm Kiệt lạnh lùng hung ác đến dọa người, một chút cũng không mất đi vẻ điển trai, dần dần xuất hiện một nụ cười, nụ cười kia có xu hướng tăng dần.
Đối diện cánh cổng lớn trụ sở RD của Dexton ở thành S, chỗ mà ngay cả người khiếm thị cũng thấy được một mảnh vải trắng, mặt trên viết: “Lâm Kiệt là tên đại biến thái! 凸一。一凸!!!”
“Lão. . . . . . Lão Đại. . . . . .” Tôm Nhỏ cùng Lô Sâm đi cạnh lão đại, há miệng chỉ vào mảnh vải, hai người đều nói không nên lời.
Ai a? Ai đem chuyện mà tòan công ty đều biết nhưng không dám nói mà tiết lộ? Chỉ cần trong lòng biết miệng không nói là tốt rồi!
Lại còn công khai mà trưng ra? ! Phía sau lại còn thêm vào khuôn mặt khinh thường với hai ngón giữa? !
Đồng nghiệp không khỏi vì người gây họa mà ngây người mặc niệm.
Điều bất ngờ với nhân viên đang rời khỏi công ty lúc tan tầm chính là, kẻ đứng đầu nhà bọn họ rõ ràng bị vậy, thế nhưng bắt đầu khoái trá cười to!
Lâm Kiệt cười thành tiếng, làm cho tất cả mọi người sợ gần chết.
Ông trời con của tôi! A Trữ cậu thật sự rất đáng yêu ! Hai ngày nay không gửi thư, hóa ra là đi chuẩn bị cái này để gây bất ngờ cho tôi! A Trữ, muốn nhìn thấy tôi xấu hổ đây mà? Cậu trốn ở đâu quanh đây?
Lâm Kiệt vui vẻ nhìn xung quanh, đảo qua sắc mặt lo lắng của một đám người.
Trốn sau một cái cây, khoảng cách vừa đủ để trông thấy biểu tình của Lâm Kiệt, Đường Tổ Trữ nhíu mày bế tắc .
Vì cái gì nhân viên RD nhà bọn họ nét mặt đều là hoảng sợ vạn phần? Vì cái gì Lâm Kiệt lại ngạc nhiên vui mừng mà cười vui vẻ? Hai loại phản ứng phải đổi chỗ cho nhau mới là bình thường chứ? Phải là Lâm Kiệt phẫn nộ sợ hãi, đồng nghiệp của gã là kinh ngạc khinh bỉ mới đúng? !
Ô. . . . . . Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Lâm Kiệt thậm chí bước khỏi cổng nhìn xung quanh, còn lớn giọng gọi: “A Trữ! Tôi biết là cậu! Đi ra cho tôi! Muốn cậu bước ra !”
Đường Tổ Trữ không khỏi vội vàng lùi về sau, thu người cho nhỏ lại. Phía sau không được lộ ra chút da nào, ngay cả một tế bào lộ ra cũng không được! Còn muốn hắn nói! Hắn ghét! Nhanh chóng xoa hết da gà nổi trên người! Ngay cả nổi da gà cũng không được để gã thấy!
Không dám lò đầu ra, sợ bị trông thấy. Đường Tổ Trữ đợi một lúc lâu, cho rằng hiện tại đã rất an tòan, lúc này mới chậm rãi xoay người, len lén thò đầu ra. . . . . .
“A Trữ, sao lại trốn ở chỗ này? Cậu bị muỗi cắn tôi sẽ thấy rất đau.” Lâm Kiệt tâm tình thực tốt.
Đón đầu là Lâm Kiệt cao lớn đang dựa vào trước cái cây hắn dùng làm chỗ núp, Đường Tổ Trữ sợ tới mức ngã ra ngồi bệt trên thảm cỏ.
Theo sau Lâm Kiệt có ba bốn người, vừa kinh ngạc vừa thương xót lại vừa đồng cảm mà nhìn hắn. . . . . .
Lâm Kiệt đưa tay, dùng sức bóp chặt cánh tay Tổ Trữ, mặc kệ hắn giãy dụa, đem hắn nhấc lên, sau đó nói với đám người đứng ngoài: “Để tôi giới thiệu một chút về cậu trai đáng yêu này, tên là Đường Tổ Trữ, là phiên dịch của chi nhánh công ty ta, cũng là bạn trai mới của tôi, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Đường Tổ Trữ kinh ngạc đến rớt cằm. Mới. . . . . . Mới. . . . . . Bạn trai mới. . . . . . ? !
Không chỉ riêng hắn rớt cằm, đám người xung quanh chỉ thiếu nữa rớt cả trong mắt ra ngoài.
Tên nhóc tầm thường này là bạn trai mới của lão đại? ? ? ? ? !
“Ai. . . . . . Ai là bạn trai mới của anh!” Đường Tổ Trữ mới phản ứng mà phẫn nộ hét to.
“Đương nhiên là cậu a, A Trữ thân yêu. Cậu không phải còn viết thư khen chỗ kia của tôi rất lớn sao. . . . . .”
Mọi người đều ngất xỉu. . . . . .
“Na. . . . . . Nào có? Cái đó căn bản do anh hiểu lầm! Tôi là nói anh đại. . . . . . Đại. . . . . .” Gia giáo rất tốt nên những câu thô tục Đường Tổ Trữ không thể nói ra miệng.
“Tôi rất lớn tôi biết, A Trữ không cần thay tôi tuyên truyền, bằng không bọn họ đều ưu ái mà yêu thương tôi, cậu sẽ không còn chồng!” Lâm Kiệt cười gian.
Gã kỳ thật đã sớm cảm thấy Đường Tổ Trữ không thói quen nói bậy, bằng không trong mail chửi hắn Tam Tự kinh cũng sẽ không biến thành chuối tiêu một đoàn nhà người, đây cũng là học từ phim ảnh. . . . . . Cho nên căn bản Đường Tổ Trữ nói không nên lời.
Đường Tổ Trữ nghĩ muốn hộc máu.
Lâm Kiệt kéo Đường Tổ Trữ ra phía sau cây, rất xa còn có vài người hướng người nhìn trộm, chờ xem kịch vui.
“Bạn trai tôi cũng đến đây, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Lâm Kiệt không khỏi phân trần mà ôm Đường Tổ Trữ, cũng không quản Đường Tổ Trữ xấu hổ hô to buông tôi ra còn dùng lực đánh tay hắn.
Mọi người đi đến bãi giữ xe của công ty lấy ô tô.
Lâm Kiệt một tay đẩy Đường Tổ Trữ vào trong xe, trực tiếp đè ép lên phía phụ lái, hôn Đường Tổ Trữ đến chóang váng đầu óc không biết ở phương nào, mới đứng dậy tiến về bên tay lái, khởi động xe, chạy xuống trung tâm, hướng về Thái Ngân Tiểu Cư ở khu phố Nhật Bản của thành S mà đi.
/30
|