Thấy thế, Hứa Tịch giương mày liễu. Vật nhỏ này thật sự quyết tâm, tính toán không để ý tới hắn, một tuần này vô luận hắn giả vờ đáng thương, vô tội, vật nhỏ cũng không cùng hắn nói một lời.
“Tùy anh! Anh thích tức giận thì tức giận đi! Thật không nghĩ tới anh hóa ra là cái người không độ lượng, vì một việc nhỏ như thế lại tức giận với em, nhàm chán chết!” Hứa Tịch lười diễn, biếng nhác ngáp, một bộ không kiên nhẫn.
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa bị tức chết tươi sống, này còn gọi là tiếng người sao? Y bởi vì hắn cái gì mặt mũi đều mất hết, còn bị hai em trai hắn đánh đến phải vào bệnh viện, hắn còn dám nói y không độ lượng, y keo kiệt?
“Ai! Mấy ngày nay mệt chết em, mỗi ngày hầu hạ anh như tổ tông, còn phải đoán sắc mặt của anh!” Hứa Tịch không nhìn biểu tình hung ác như quỷ của y, vô cùng bất mãn ai oán, giống như hết thảy đều là do Đoạn Ngân Táp có lỗi.
Đây không phải là làm phản sao? Đoạn Ngân Táp tức giận đến hộc máu, khuôn mặt tuấn tú thiết hắc( ý là mặt đen như sắt ấy), bàn tay đặt trên máy game phẫn nộ nắm chặt, cũng sắp nhịn không được.
“Nói đến việc này, kỳ thật tất cả đều do anh, anh xứng đáng bị đánh! Nếu lúc ấy anh nghe em, chơi trên đường không đi về, thì không sẽ bị bọn Nhị Mao nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ không đánh anh.
Hứa Tịch cố ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Đoạn Ngân Táp, trong lòng cười thầm: Em xem anh còn có thể chống đỡ bao lâu!
“Hứa Tịch! Có giỏi em nói lại lần nữa xem!” Quả nhiên, Đoạn Ngân Táp hoàn toàn giận điên lên, chỉ Hứa Tịch mắng, tức giận đến mặt biến dạng.
“Tiểu bảo bối, anh tức cái gì! Em nói rất đúng sự thật, anh thật sự nên hảo hảo kiểm điểm bản thân! Anh là heo biến thành, hay là Mộc Đầu Nhân a! Lúc bọn Nhị Mao đánh anh, anh không biết đánh lại à? Còn có miệng anh làm gì? Trang sức sao! Anh không biết nói cho bọn họ anh là bạn trai em sao? Anh thật sự là dại dột không thuốc nào cứu chữa!” Hứa Tịch lắc đầu ai thán.
“Hứa Tịch, em…”
“Cho nên nói anh không chỉ không nên giận em, còn nên hảo cảm cám tạ em! Nếu không phải em cứu anh, anh sớm đã bị bọn Nhị Mao đưa đi Tây Thiên ngắm Như Lai phật tổ!”
Đoạn Ngân Táp muốn điên rồi, giờ này khắc này y mới chính thức hiểu được cái gì là vô liêm sỉ, y nổi trận lôi đình chỉ Hứa Tịch mắng: “Lăn, em lập tức biến mất cho anh! Anh cho em biết, chúng ta kết thúc!”
“Tiểu bảo bối, tiền thuốc men của anh là em trả, tiền viện phí cũng là em trả, em có quyền lợi ở lại phòng bệnh!” Hứa Tịch cười mê người, “Hơn nữa, em lăn, ai tới hầu hạ tiểu tổ tông anh?”
“Em… Em…” Đoạn Ngân Táp tức giận đến nói không ra lời, ánh mắt sắp bốc hỏa.
“Còn có em đi rồi, ai tới giúp anh kiểm tra cái vật nhỏ này của anh rốt cuộc còn có thể dùng không, ngày đó hình như nơi này của anh cũng bị thương!” Hứa Tịch dụ dỗ ngồi vào chân trái không bị thương của Đoạn Ngân Táp, tay vói vào trong chăn bắt lấy nam tính của Đoạn Ngân Táp, tà ác chà xát.
Đoạn Ngân Táp lập tức thở hốc vì kinh ngạc, vươn tay dùng sức đẩy Hứa Tịch ra, chửi ầm lên: “Mau thả ra, biến thái, thần kinh!”
“Không có việc gì a! Nó đứng lên! Bảo bối, anh có thể yên tâm!” Hứa Tịch cười khẽ nháy mắt về phía y mấy cái, yêu mị cười.
“Hứa Tịch ── ”
“Em biết, đã đến giờ cơm trưa, em giúp anh đến nhà ăn mua! Tâm can, ngoan ngoãn ở đây chờ em, Beybye!” Hứa Tịch cho Đoạn Ngân Táp một cái hôn gió, cười ha ha đi ra phòng bệnh.
“Shit!” Đoạn Ngân Táp tức giận đấm tay trong máy game lên tường, đời trước của y nhất định là đào phần mộ tổ tiên của người ta, kiếp này mới có thể gặp báo ứng Hứa Tịch. Ai tới cứu y đi! Mau để yêu nghiệt Hứa Tịch này biến mất trước mặt y, y thật sự chịu không nổi!
Hứa Tịch rời khỏi phòng bệnh, dọc theo đường đi vẻ mặt tươi cười, tiểu bảo bối thật sự là rất đáng yêu! Đùa y vĩnh viễn đều vui như thế, ha ha ha! Nhìn thấy y bộ dạng tức giận đến muốn chết bất đắc kỳ tử, hắn đều vui chết!
Đang lúc Hứa Tịch suy nghĩ chờ ăn cơm, phải tiếp tục trêu cợt Đoạn Ngân Táp như thế nào, điện thoại của hắn vang lên. Hắn lấy di động ra vừa thấy, nhất thời nhíu mày, dãy số này không phải là của Tam biểu cữu sao?
Hắn sao lại đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho mình?!
Hứa Tịch lập tức tiếp nghe, nghe xong sắc mặt nháy mắt huyết sắc hoàn toàn không có, trắng như tờ giấy, tay hơi hơi phát run.”Tam biểu cữu, cậu đừng lo lắng, tôi đã biết, tôi lập tức bay đi qua!”
Hứa Tịch cúp điện thoại, nhu nhu huyệt Thái Dương, mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì? Hắn sao lại có duyên với bệnh viện như thế! Đầu tiên là tiểu bảo bối nằm viện, hiện tại lại là “Hắn”!
Hứa Tịch ngay cả thời gian trở về phòng bệnh tạm biệt Đoạn Ngân Táp cũng không có, chỉ nhờ bệnh viện phái khán hộ đặc biệt chiếu cố Đoạn Ngân Táp, thuận tiện nói cho Đoạn Ngân Táp thân thích của hắn tại nước Mỹ đã xảy ra chuyện, hắn đến nước Mỹ, liền vội vàng ngồi máy bay đến Mỹ…!
“Tùy anh! Anh thích tức giận thì tức giận đi! Thật không nghĩ tới anh hóa ra là cái người không độ lượng, vì một việc nhỏ như thế lại tức giận với em, nhàm chán chết!” Hứa Tịch lười diễn, biếng nhác ngáp, một bộ không kiên nhẫn.
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa bị tức chết tươi sống, này còn gọi là tiếng người sao? Y bởi vì hắn cái gì mặt mũi đều mất hết, còn bị hai em trai hắn đánh đến phải vào bệnh viện, hắn còn dám nói y không độ lượng, y keo kiệt?
“Ai! Mấy ngày nay mệt chết em, mỗi ngày hầu hạ anh như tổ tông, còn phải đoán sắc mặt của anh!” Hứa Tịch không nhìn biểu tình hung ác như quỷ của y, vô cùng bất mãn ai oán, giống như hết thảy đều là do Đoạn Ngân Táp có lỗi.
Đây không phải là làm phản sao? Đoạn Ngân Táp tức giận đến hộc máu, khuôn mặt tuấn tú thiết hắc( ý là mặt đen như sắt ấy), bàn tay đặt trên máy game phẫn nộ nắm chặt, cũng sắp nhịn không được.
“Nói đến việc này, kỳ thật tất cả đều do anh, anh xứng đáng bị đánh! Nếu lúc ấy anh nghe em, chơi trên đường không đi về, thì không sẽ bị bọn Nhị Mao nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ không đánh anh.
Hứa Tịch cố ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Đoạn Ngân Táp, trong lòng cười thầm: Em xem anh còn có thể chống đỡ bao lâu!
“Hứa Tịch! Có giỏi em nói lại lần nữa xem!” Quả nhiên, Đoạn Ngân Táp hoàn toàn giận điên lên, chỉ Hứa Tịch mắng, tức giận đến mặt biến dạng.
“Tiểu bảo bối, anh tức cái gì! Em nói rất đúng sự thật, anh thật sự nên hảo hảo kiểm điểm bản thân! Anh là heo biến thành, hay là Mộc Đầu Nhân a! Lúc bọn Nhị Mao đánh anh, anh không biết đánh lại à? Còn có miệng anh làm gì? Trang sức sao! Anh không biết nói cho bọn họ anh là bạn trai em sao? Anh thật sự là dại dột không thuốc nào cứu chữa!” Hứa Tịch lắc đầu ai thán.
“Hứa Tịch, em…”
“Cho nên nói anh không chỉ không nên giận em, còn nên hảo cảm cám tạ em! Nếu không phải em cứu anh, anh sớm đã bị bọn Nhị Mao đưa đi Tây Thiên ngắm Như Lai phật tổ!”
Đoạn Ngân Táp muốn điên rồi, giờ này khắc này y mới chính thức hiểu được cái gì là vô liêm sỉ, y nổi trận lôi đình chỉ Hứa Tịch mắng: “Lăn, em lập tức biến mất cho anh! Anh cho em biết, chúng ta kết thúc!”
“Tiểu bảo bối, tiền thuốc men của anh là em trả, tiền viện phí cũng là em trả, em có quyền lợi ở lại phòng bệnh!” Hứa Tịch cười mê người, “Hơn nữa, em lăn, ai tới hầu hạ tiểu tổ tông anh?”
“Em… Em…” Đoạn Ngân Táp tức giận đến nói không ra lời, ánh mắt sắp bốc hỏa.
“Còn có em đi rồi, ai tới giúp anh kiểm tra cái vật nhỏ này của anh rốt cuộc còn có thể dùng không, ngày đó hình như nơi này của anh cũng bị thương!” Hứa Tịch dụ dỗ ngồi vào chân trái không bị thương của Đoạn Ngân Táp, tay vói vào trong chăn bắt lấy nam tính của Đoạn Ngân Táp, tà ác chà xát.
Đoạn Ngân Táp lập tức thở hốc vì kinh ngạc, vươn tay dùng sức đẩy Hứa Tịch ra, chửi ầm lên: “Mau thả ra, biến thái, thần kinh!”
“Không có việc gì a! Nó đứng lên! Bảo bối, anh có thể yên tâm!” Hứa Tịch cười khẽ nháy mắt về phía y mấy cái, yêu mị cười.
“Hứa Tịch ── ”
“Em biết, đã đến giờ cơm trưa, em giúp anh đến nhà ăn mua! Tâm can, ngoan ngoãn ở đây chờ em, Beybye!” Hứa Tịch cho Đoạn Ngân Táp một cái hôn gió, cười ha ha đi ra phòng bệnh.
“Shit!” Đoạn Ngân Táp tức giận đấm tay trong máy game lên tường, đời trước của y nhất định là đào phần mộ tổ tiên của người ta, kiếp này mới có thể gặp báo ứng Hứa Tịch. Ai tới cứu y đi! Mau để yêu nghiệt Hứa Tịch này biến mất trước mặt y, y thật sự chịu không nổi!
Hứa Tịch rời khỏi phòng bệnh, dọc theo đường đi vẻ mặt tươi cười, tiểu bảo bối thật sự là rất đáng yêu! Đùa y vĩnh viễn đều vui như thế, ha ha ha! Nhìn thấy y bộ dạng tức giận đến muốn chết bất đắc kỳ tử, hắn đều vui chết!
Đang lúc Hứa Tịch suy nghĩ chờ ăn cơm, phải tiếp tục trêu cợt Đoạn Ngân Táp như thế nào, điện thoại của hắn vang lên. Hắn lấy di động ra vừa thấy, nhất thời nhíu mày, dãy số này không phải là của Tam biểu cữu sao?
Hắn sao lại đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho mình?!
Hứa Tịch lập tức tiếp nghe, nghe xong sắc mặt nháy mắt huyết sắc hoàn toàn không có, trắng như tờ giấy, tay hơi hơi phát run.”Tam biểu cữu, cậu đừng lo lắng, tôi đã biết, tôi lập tức bay đi qua!”
Hứa Tịch cúp điện thoại, nhu nhu huyệt Thái Dương, mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì? Hắn sao lại có duyên với bệnh viện như thế! Đầu tiên là tiểu bảo bối nằm viện, hiện tại lại là “Hắn”!
Hứa Tịch ngay cả thời gian trở về phòng bệnh tạm biệt Đoạn Ngân Táp cũng không có, chỉ nhờ bệnh viện phái khán hộ đặc biệt chiếu cố Đoạn Ngân Táp, thuận tiện nói cho Đoạn Ngân Táp thân thích của hắn tại nước Mỹ đã xảy ra chuyện, hắn đến nước Mỹ, liền vội vàng ngồi máy bay đến Mỹ…!
/75
|