Đất nước Ati-Laua, năm trị vì vua Aftij thứ tám.
Những quãng đường dài dường như tiêu hao sức lực của đoàn người. Trời vào đông, rét và lạnh, khí trời khắc nghiệt như vắt kiệt ý chí của họ, nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, cố gắng cùng nhau vượt qua từng cơn bão tuyết. Bởi đó là cách duy nhất để họ sống sót, những hậu duệ cuối cùng của tộc Madi. Tộc Madi, những con người đến từ vùng đất xa xôi nơi phương bắc, nơi tạo ra những chiến binh oai hùng. Tuy nhiên, họ phục vụ cho đế chế trước đó, từ khi vị vua mới giành được mọi quyền lực trong tay thì cũng là ngày họ rơi vào sự diệt vong.
Phía trước họ là ranh giới của vùng đất Malia, vùng đất thiêng liêng nhất, mang danh vùng đất thánh, nơi không một thế lực đen tối nào có thể xâm hại. Người dẫn dầu quay lại nói với đoàn người:
- Cố gắng lên, chỉ cần vượt qua được ngọn núi trước mặt chúng ta sẽ tới được nơi an toàn.
Rill nhìn lên, thứ ánh sáng mờ đục trên cao dường như che đi gương mặt người cha, chỉ để lại trong mắt cậu một bóng dáng bất khuất, cao vời vợi khiến cậu không bao giờ quên về giây phút cuối cùng ấy. Họ đã cố gắng nhưng vẫn không thoát khỏi số phận đã an bài. Cuộc chiến của sự chết chóc đã bắt đầu, và sẽ không có sự kết thúc nếu như những con người mang dòng máu ấy còn tồn tại.
* * *
Linux loài hoa dại với sức sống mãnh liệt, trên đất đá khô cằn, hoặc trong thời kì băng tuyết vẫn có thể đâm chồi nở hoa.
Linux đã nhiều lần đọc dòng chữ ấy, con bé tìm thấy nó trong một quyển sách tại thư viện. Hóa ra tên của nó được lấy từ đây, và có lẽ đây là lần đầu tiên trong tâm trí nó có những cảm xúc khác lạ.
Đêm dần buông, hàng ngàn ngọn nến nơi đền Malin được thắp lên, lung linh tạo nên một tòa tháp thiêng liêng, mang đầy phép màu như những lời tương truyền. Những đứa trẻ nối đuôi nhau men theo hàng lang đến phòng cầu nguyện, việc này được lặp đi lặp lại mỗi ngày. Cứ mỗi tối chúng có vài giờ để tự cầu nguyện và đọc kinh thánh. Đó là việc hiển nhiên nên làm, không một ai thắc mắc vì chúng đã được nuôi dạy như thế, kể từ khi được sinh ra.
Gió luồng qua từng mái vòm đá hành lang, mang đến một vài cánh hoa rơi trên bậc thềm dưới chân Linux. Những cánh hoa màu tím nho nhỏ in bóng trong đôi mắt xanh trong trẻo. Màu tím nhạt, như màu loài hoa dại trong sách mà nó đã đọc. Cô bé hướng mắt theo nơi những cánh hoa bay tới. Gió thổi làm áo choàng trùm đầu rơi xuống, mái tóc vàng khẽ tung bay, ánh trăng sáng xuyên qua mái vòm cong cong, chiếu rọi một sinh linh bé nhỏ đang ngước nhìn. Đêm hôm ấy trăng tròn, bầu trời cao không một áng mây. Khung cảnh đẹp đẽ ấy như làm trỗi dậy trong lòng Linux một sự tò mò, rằng thế giới bên ngoài như thế nào? Liệu có giống như nơi đây hay có điều gì khác biệt?
* * *
Không biết đã bao lâu rồi không nghĩ ngơi, Rill vẫn tìm cách trốn chạy trong nỗi sợ hãi. Bóng tối bao trùm, trong khu rừng lạnh lẽo, đôi bàn chân sớm đã nhuộm đỏ máu do va vào đá, do giẫm phải cây khô sắt nhọn, nhưng nó vẫn không dừng lại. Bởi giọng nói của cha nó vẫn luôn vang vọng bên tai:
- Phải sống, phải sống, con là niềm hi vọng cuối cùng của ta.
Rill chỉ là một đứa trẻ, được sinh ra trong thời loạn lạc, ngày nó chào đời cũng là ngày mẹ nó mất. Nó theo cha lưu lạc khắp nơi, một đưa trẻ trong tâm chỉ có một khát khao là được sống.
Băng xuyên qua khu rừng già là một cánh đồng hoa dại, trăng sáng trên cao, ánh sáng lung linh nơi tòa tháp xa xa.. Rill ngã xuống, mặt áp lên nền tuyết lạnh, cơ thể không còn chút sức lực, sự cố gắng của nó đã vượt qua mọi giới hạn của bản thân. Mùi hoa dại khiến nó cảm thấy dễ chịu, có lẽ nó đã tới được nơi mà bao người mơ ước. Nơi đất thánh mà không ai có thể xâm phạm. Nó đã tới, liệu nó sẽ sống sót? Đôi mắt Rill dần khép lại, những ánh sáng vừa nhen nhóm trong Rill lại bắt đầu vuột tắt. Hơi thở nặng nhọc, trước khi mọi thứ chìm vào cơn mê thì bất chợt một giọng nói kéo Rill lại.
- Anh không sao chứ?
Rill cố gắng mở đôi mắt, suy nghĩ mơ hồ:
- Đẹp quá!
Những bông hoa dại lòe nhòe trước mắt, mùi hương thoang thoảng khiến cậu nhóc phải say mê. Đó là một cô bé với đôi mắt xanh của bầu trời, người đã cứu Rill đêm hôm đó.
Rill tỉnh dậy trong một hang đá nhỏ, trên người nó vẫn còn đắp chiếc áo choàng lông để giữ ấm. Nó nhìn quanh không có ai cả, chỉ có một ít trái cây dại giúp nó vượt qua cơn đói, các vết thương cũng được băng bó một cách cẩn thận. Cậu nhóc chui ra khỏi hang đá và bị choáng ngợp trước cảnh vật trước mắt. Đó là một cánh đồng hoa nở rộ, ánh nắng ban mai hòa quyện cùng sắc hoa tím nhạt tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nếu Rill nhớ không lầm thì đây có lẽ là tia nắng đầu tiên Rill nhìn thấy sau những ngày dài đông rét âm u. Đôi mắt Rill thoáng chút đượm buồn, đây có lẽ là điều mà cha nó mong muốn, họ mong muốn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, họ muốn được sinh ra một lần nữa tại một vùng đất yên bình. Rill lặng nhìn tòa tháp xa xa nơi bên kia cánh đồng, rồi rảo bước về phía đó, ẩn mình vào biển hoa.
Đứa trẻ như sinh ra một lần nữa
Ấp ủ những hi vọng trong tim
Nơi vùng đất thánh yên bình
Nhưng cậu nhóc không biết rằng
Nơi yên bình.. vốn dĩ chưa từng tồn tại.
Theo hướng tòa tháp mà đi Rill đến được một trị trấn nhỏ. Vào khu chợ đông đúc, Rill đi dạo vòng quanh, trước mắt nó cần tìm kiếm một nơi có thể trú ngụ. Vào cùng thời điểm đó, từ trên cỗ xe ngựa xa hoa một cô bé bước xuống, Angela là con gái của ông Kail, một quan tư tế có quyền lực nhất tại đền Malin. Hôm nay là phiên họp chợ lớn của năm, con bé đã xin phép được đi theo cha nó để mở mang tầm mắt. Có tiếng hô hoán phía sau:
- Bắt lấy nó, tên móc túi.
Kẻ trộm luồng lách qua dòng người, xô đẩy những sạp hàng trên đường. Trong cảnh hỗn loạn, ai đó đã đẩy Angela khiến nó ngã xuống, sạp hàng cạnh nó cũng vô tình bị xô ngã. Khung gỗ trên cao bị xô lệch rơi ra khỏi vị trí rớt xuống đầu Angela, nó sợ hãi nhắm nghiền mắt. Một bóng người ôm lao đến ôm lấy nó đỡ trọn thanh gỗ trên lưng.
- Angle, con không sao chứ?
Cha nó lúc này mới kịp thời chạy tới, Rill buông con bé ra đứng dậy, nhanh chóng lẫn vào đám đông. Angela nhìn theo nhưng cậu đã đi khuất, cậu nhóc đã lao tới giúp đỡ, và biến mất không nói một lời.
Đám đông tụ tập tại khu vực buôn bán nô lệ. Những đứa trẻ bị bán xếp hàng lần lượt đi lên bục. Kẻ giàu có thấy thích sẽ ngã giá mua. Rill tặc lưỡi:
- Vùng đất thánh cũng chỉ có vậy thôi.
Đúng là Rill đã mong đợi nhiều hơn thế. Những người thân của cậu, họ đã đánh đổi cả mạng sống để có thể đến được đây, vậy nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt Rill cũng chẳng có gì khá hơn những nơi nó từng đi qua. Cậu cởi chiếc áo choàng lông, chiếc áo cô bé cứu nó đêm hôm đó để lại, nhìn nó trong chốc lát rồi vứt vào một góc. Một cách nhanh chóng nó đã trà trộn vào trong lũ trẻ nô lệ, việc của nó lúc này là sống sót, vì vậy nếu may mắn được kẻ giàu có nào đó để ý, nó sẽ có nơi để ở.
- Anh ta, con muốn anh ta.
Rill nhìn về phía người ngã giá muốn mua mình, là Angela, cô bé mà Rill giúp đỡ khi nãy. Con bé thấy cậu, không hiểu sao cậu lại có mặt trong đám trẻ nô lệ nhưng nó biết lúc này nó có thể giúp cậu.
Rill theo cha con ông Kail về đền Malin và nó không biết được rằng nơi đó là nơi bắt nguồn của những tội ác.
* * *
Những quãng đường dài dường như tiêu hao sức lực của đoàn người. Trời vào đông, rét và lạnh, khí trời khắc nghiệt như vắt kiệt ý chí của họ, nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, cố gắng cùng nhau vượt qua từng cơn bão tuyết. Bởi đó là cách duy nhất để họ sống sót, những hậu duệ cuối cùng của tộc Madi. Tộc Madi, những con người đến từ vùng đất xa xôi nơi phương bắc, nơi tạo ra những chiến binh oai hùng. Tuy nhiên, họ phục vụ cho đế chế trước đó, từ khi vị vua mới giành được mọi quyền lực trong tay thì cũng là ngày họ rơi vào sự diệt vong.
Phía trước họ là ranh giới của vùng đất Malia, vùng đất thiêng liêng nhất, mang danh vùng đất thánh, nơi không một thế lực đen tối nào có thể xâm hại. Người dẫn dầu quay lại nói với đoàn người:
- Cố gắng lên, chỉ cần vượt qua được ngọn núi trước mặt chúng ta sẽ tới được nơi an toàn.
Rill nhìn lên, thứ ánh sáng mờ đục trên cao dường như che đi gương mặt người cha, chỉ để lại trong mắt cậu một bóng dáng bất khuất, cao vời vợi khiến cậu không bao giờ quên về giây phút cuối cùng ấy. Họ đã cố gắng nhưng vẫn không thoát khỏi số phận đã an bài. Cuộc chiến của sự chết chóc đã bắt đầu, và sẽ không có sự kết thúc nếu như những con người mang dòng máu ấy còn tồn tại.
* * *
Linux loài hoa dại với sức sống mãnh liệt, trên đất đá khô cằn, hoặc trong thời kì băng tuyết vẫn có thể đâm chồi nở hoa.
Linux đã nhiều lần đọc dòng chữ ấy, con bé tìm thấy nó trong một quyển sách tại thư viện. Hóa ra tên của nó được lấy từ đây, và có lẽ đây là lần đầu tiên trong tâm trí nó có những cảm xúc khác lạ.
Đêm dần buông, hàng ngàn ngọn nến nơi đền Malin được thắp lên, lung linh tạo nên một tòa tháp thiêng liêng, mang đầy phép màu như những lời tương truyền. Những đứa trẻ nối đuôi nhau men theo hàng lang đến phòng cầu nguyện, việc này được lặp đi lặp lại mỗi ngày. Cứ mỗi tối chúng có vài giờ để tự cầu nguyện và đọc kinh thánh. Đó là việc hiển nhiên nên làm, không một ai thắc mắc vì chúng đã được nuôi dạy như thế, kể từ khi được sinh ra.
Gió luồng qua từng mái vòm đá hành lang, mang đến một vài cánh hoa rơi trên bậc thềm dưới chân Linux. Những cánh hoa màu tím nho nhỏ in bóng trong đôi mắt xanh trong trẻo. Màu tím nhạt, như màu loài hoa dại trong sách mà nó đã đọc. Cô bé hướng mắt theo nơi những cánh hoa bay tới. Gió thổi làm áo choàng trùm đầu rơi xuống, mái tóc vàng khẽ tung bay, ánh trăng sáng xuyên qua mái vòm cong cong, chiếu rọi một sinh linh bé nhỏ đang ngước nhìn. Đêm hôm ấy trăng tròn, bầu trời cao không một áng mây. Khung cảnh đẹp đẽ ấy như làm trỗi dậy trong lòng Linux một sự tò mò, rằng thế giới bên ngoài như thế nào? Liệu có giống như nơi đây hay có điều gì khác biệt?
* * *
Không biết đã bao lâu rồi không nghĩ ngơi, Rill vẫn tìm cách trốn chạy trong nỗi sợ hãi. Bóng tối bao trùm, trong khu rừng lạnh lẽo, đôi bàn chân sớm đã nhuộm đỏ máu do va vào đá, do giẫm phải cây khô sắt nhọn, nhưng nó vẫn không dừng lại. Bởi giọng nói của cha nó vẫn luôn vang vọng bên tai:
- Phải sống, phải sống, con là niềm hi vọng cuối cùng của ta.
Rill chỉ là một đứa trẻ, được sinh ra trong thời loạn lạc, ngày nó chào đời cũng là ngày mẹ nó mất. Nó theo cha lưu lạc khắp nơi, một đưa trẻ trong tâm chỉ có một khát khao là được sống.
Băng xuyên qua khu rừng già là một cánh đồng hoa dại, trăng sáng trên cao, ánh sáng lung linh nơi tòa tháp xa xa.. Rill ngã xuống, mặt áp lên nền tuyết lạnh, cơ thể không còn chút sức lực, sự cố gắng của nó đã vượt qua mọi giới hạn của bản thân. Mùi hoa dại khiến nó cảm thấy dễ chịu, có lẽ nó đã tới được nơi mà bao người mơ ước. Nơi đất thánh mà không ai có thể xâm phạm. Nó đã tới, liệu nó sẽ sống sót? Đôi mắt Rill dần khép lại, những ánh sáng vừa nhen nhóm trong Rill lại bắt đầu vuột tắt. Hơi thở nặng nhọc, trước khi mọi thứ chìm vào cơn mê thì bất chợt một giọng nói kéo Rill lại.
- Anh không sao chứ?
Rill cố gắng mở đôi mắt, suy nghĩ mơ hồ:
- Đẹp quá!
Những bông hoa dại lòe nhòe trước mắt, mùi hương thoang thoảng khiến cậu nhóc phải say mê. Đó là một cô bé với đôi mắt xanh của bầu trời, người đã cứu Rill đêm hôm đó.
Rill tỉnh dậy trong một hang đá nhỏ, trên người nó vẫn còn đắp chiếc áo choàng lông để giữ ấm. Nó nhìn quanh không có ai cả, chỉ có một ít trái cây dại giúp nó vượt qua cơn đói, các vết thương cũng được băng bó một cách cẩn thận. Cậu nhóc chui ra khỏi hang đá và bị choáng ngợp trước cảnh vật trước mắt. Đó là một cánh đồng hoa nở rộ, ánh nắng ban mai hòa quyện cùng sắc hoa tím nhạt tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nếu Rill nhớ không lầm thì đây có lẽ là tia nắng đầu tiên Rill nhìn thấy sau những ngày dài đông rét âm u. Đôi mắt Rill thoáng chút đượm buồn, đây có lẽ là điều mà cha nó mong muốn, họ mong muốn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, họ muốn được sinh ra một lần nữa tại một vùng đất yên bình. Rill lặng nhìn tòa tháp xa xa nơi bên kia cánh đồng, rồi rảo bước về phía đó, ẩn mình vào biển hoa.
Đứa trẻ như sinh ra một lần nữa
Ấp ủ những hi vọng trong tim
Nơi vùng đất thánh yên bình
Nhưng cậu nhóc không biết rằng
Nơi yên bình.. vốn dĩ chưa từng tồn tại.
Theo hướng tòa tháp mà đi Rill đến được một trị trấn nhỏ. Vào khu chợ đông đúc, Rill đi dạo vòng quanh, trước mắt nó cần tìm kiếm một nơi có thể trú ngụ. Vào cùng thời điểm đó, từ trên cỗ xe ngựa xa hoa một cô bé bước xuống, Angela là con gái của ông Kail, một quan tư tế có quyền lực nhất tại đền Malin. Hôm nay là phiên họp chợ lớn của năm, con bé đã xin phép được đi theo cha nó để mở mang tầm mắt. Có tiếng hô hoán phía sau:
- Bắt lấy nó, tên móc túi.
Kẻ trộm luồng lách qua dòng người, xô đẩy những sạp hàng trên đường. Trong cảnh hỗn loạn, ai đó đã đẩy Angela khiến nó ngã xuống, sạp hàng cạnh nó cũng vô tình bị xô ngã. Khung gỗ trên cao bị xô lệch rơi ra khỏi vị trí rớt xuống đầu Angela, nó sợ hãi nhắm nghiền mắt. Một bóng người ôm lao đến ôm lấy nó đỡ trọn thanh gỗ trên lưng.
- Angle, con không sao chứ?
Cha nó lúc này mới kịp thời chạy tới, Rill buông con bé ra đứng dậy, nhanh chóng lẫn vào đám đông. Angela nhìn theo nhưng cậu đã đi khuất, cậu nhóc đã lao tới giúp đỡ, và biến mất không nói một lời.
Đám đông tụ tập tại khu vực buôn bán nô lệ. Những đứa trẻ bị bán xếp hàng lần lượt đi lên bục. Kẻ giàu có thấy thích sẽ ngã giá mua. Rill tặc lưỡi:
- Vùng đất thánh cũng chỉ có vậy thôi.
Đúng là Rill đã mong đợi nhiều hơn thế. Những người thân của cậu, họ đã đánh đổi cả mạng sống để có thể đến được đây, vậy nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt Rill cũng chẳng có gì khá hơn những nơi nó từng đi qua. Cậu cởi chiếc áo choàng lông, chiếc áo cô bé cứu nó đêm hôm đó để lại, nhìn nó trong chốc lát rồi vứt vào một góc. Một cách nhanh chóng nó đã trà trộn vào trong lũ trẻ nô lệ, việc của nó lúc này là sống sót, vì vậy nếu may mắn được kẻ giàu có nào đó để ý, nó sẽ có nơi để ở.
- Anh ta, con muốn anh ta.
Rill nhìn về phía người ngã giá muốn mua mình, là Angela, cô bé mà Rill giúp đỡ khi nãy. Con bé thấy cậu, không hiểu sao cậu lại có mặt trong đám trẻ nô lệ nhưng nó biết lúc này nó có thể giúp cậu.
Rill theo cha con ông Kail về đền Malin và nó không biết được rằng nơi đó là nơi bắt nguồn của những tội ác.
* * *
/22
|