Bật mình tỉnh dậy khi nghe thấy có tiếng chuông vang lên trong giấc mơ giống như thật. Kết quả là có tiếng chuông thật.
Là ngài chủ tịch đã về.
Việc đầu tiên là hỏi han về Vân My.
-Con bé sao rồi, hạ sốt chưa?
-Vừa về ông ko thể hỏi thăm tình hình thằng cháu tội nghiệp của ông được sao?
-Thôi chết, ta sơ ý quá!
-Sao?
Cậu ta ngạc nhiên khi ông lão có thái độ đó.
“Nói thế mà nghe thiệt hả?”
-Cháu trai ta có chăm sóc tốt cho Vân My ko?
- >”<
-Thì hỏi thăm cậu rồi còn gì.
-Thế mà là hỏi thăm à?
-Lằng nhằng, con bé sao rồi?
-Ai biết, cho cậu ta ăn uống xong con cũg ko thèm để ý nữa, cậu ta rất là đág ghét.
-Gì hả?
Ông lão lo lắng vội đến ngay phòng của Vân My.
Cô ấy đang nằm trên giường, vẫn có vẻ quằn quại, chắc thuốc giảm đau ko còn tác dụng.
Mồ hồi thì vẫn nhễ nhại.
Trông toàn bộ cục diện thì có vẻ nghiêm trọng hơn cả trước.
-Sao con bé lại ra thế này?
Cậu ta cũng thấy lạ.
Nhưng khi nhìn vỉ thuốc trên bàn thì mới biết sự tình.
Cậu ta cầm lấy vỉ thuốc hạ sốt và tỏ vẻ khó chịu.
-Sao cậu ko uống thuốc hạ sốt hả, con mèo này?
Ông lão cũng nhìn vô vỉ thuốc cậu ta đang cầm. Rồi một lát sau thì cốc ngay vô đầu cậu ta.
-Thuốc hạ sốt cái nỗi gì hả thằng này?
-Sao?
Cậu ta ngơ ngác.
-Đây là thuốc tiêu chảy.
- O_o???
#___________#
Điều này có thể cho thấy một công tử như cậu ta được chăm sóc quen rồi nên ko biết chăm sóc ai cả, càng ko biết các loại thuốc thông thường mà người ta hay đưa cho mình uống.
-Thảo nào tình trạng càng nghiêm trọng hơn. Thế bác sĩ đâu mà lại để cậu lấy thuốc tiêu chảy cho con bé hả?
-Cậu ta nói ko cần khám kêu con đi lấy thuốc giảm đau, thấy sốt nên con lấy thuốc hạ sốt, ai mà biết nó lại biến thành thuốc tiêu chảy.
-Biến thành thuốc tiêu chảy à?
-Áh, ông đừng đánh vô đầu con! >”<
Đánh cậu ta thêm vài quả nữa, ông lão đi tìm thuốc và kêu cậu ta đi nấu bữa trưa.
Cậu ta la lên.
-Lại nấu bữa?
Thế là trọn ngày hôm nay cậu ta đã được thử cảm giác trở thành oshin.
Ăn bữa trưa do cậu ta nấu thì đúng là ông lão chịu khổ quá, nấu cháo còn ko lên hồn thì làm sao có thể nấu nổi một bữa ăn.
-Ông đi nấu cháo cho con mèo đó đi, con nấu cậu ta chê dở ko thèm ăn.
-Ko cần nói ta cũng làm, thật là sai lầm khi để cậu nấu ăn.
- >”<
Lòng tự trọng bị xúc phạm nghiêm trọng.
-Cũng may mai cô giúp việc sẽ trở lại nên có thể tạm thời yên tâm rồi.
-Sao lại là tạm thời?
-Vì ngày mai cổ mới đến, còn những nửa ngày trời nữa với khả năng nấu nướng của cậu cơ mà.
- >”<
Càng nói càng gây xúc động. ^.^
“Tại sao lại đến đây đúng lúc giúp việc nghỉ hả? Lại còn mọc răng cái gì chứ? Con nít sao giờ mới mọc răng?”
-Ông lo liệu mà chăm sóc con mèo đó đi, con đã vất vả cả sáng nay với nó rồi, chiều nay là phần của ông.
-Ko cần phải nói ta cũng làm thế, để cậu chăm sóc con nhỏ chắc nó chẳng sống nổi đến ngày mai, thuốc tiêu chảy mà đem dùng để hạ sốt.
- >”<
Bỏ ngay lên phòng để tránh thương tật sẽ xảy đến nếu còn đứng đó mà đôi co. Nói chuyện với những người thông minh những người đầu óc ko được tốt lắm sẽ luôn chỉ gặp bất lợi.
-Vậy tối nay ông nấu cơm luôn đi!
Rồi ko để nghe thêm một lời công kích khó nghe nào nữa, cậu ta lỉnh ngay lên phòg.
Còn Vân My nằm trong phòng chiến đấu tiếp với những cơn đau. Chưa khi nào cảm thấy đau đến thế này, hàng loạt những cơn đau đủ thể loại dồn đến, cả người thì lại nóng ran, mồ hôi cứ chảy ròng ròng ko ngừng. Nằm yên thì đau ko tưởng nổi nên chỉ biết quay hết bên này sang bên kia để phân tán tư tưởng, nhưng như thế hoài lại thấy mệt và nóng lại càng nóng.
Vừa mới đến đã bị thế này có phải là điềm xấu ko nhỉ?
-Vân My!
Giọng ông nội khẽ vang lên.
Là một người lễ phép nên dù ko muốn mở mắt ra chút nào nhưng cô ấy vẫn cố ngước nhìn phía cửa.
-Ông nội…
-Ăn chút gì đó đi rồi uống thuốc cho mau khoẻ.
Tô cháo do ông nội nấu thì tất nhiên là ngon hơn của cậu ta nấu nhiều, nhưng cái chính ở đây là cô ấy đau răng ko muốn ăn cái gì cả.
Tuy thế vẫn cố ăn.
Nhưng ko thể ăn được nhiều.
Ko như cậu ta, ông lão hơi cười.
-Ko sao, đau răng ko ăn được nhiều là điều đương nhiên.
-Con xin lỗi ông…
Uống đầy đủ các loại xong, Vân My nằm xuống cố gắng chìm vô giấc ngủ.
Còn ông lão thì nhẹ nhàng býớc ra khỏi phòng.
Ko còn tiếng cãi lộn của cậu ta và Vân My, ngày hôm nay bỗng nhiên trở nên lặng lẽ và thật buồn chán.
Màn đêm bởi thế mà buông xuống cũng đẫm màu ảm đạm.
Khó khăn lắm mới ngủ được vậy mà ko hiểu sao lại chợt tỉnh giấc, chắc bởi giấc mơ ko rõ hình ảnh làm Vân My cảm thấy khó chịu.
Suốt từ lúc ông lão về hồi sáng, cậu ta chẳng vô phòng Vân My được lấy một lần để coi tình hình sức khoẻ cổ thế nào cũng chẳng lên tiếng hỏi ông nội luôn, cứ như là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thế này mà đòi người ta gọi mình là anh Hai sao?
Vân My cố gượng dậy vì cơn sốt đã giảm chút, cũng ko đến nỗi quá mệt mỏi, cơn đau bụng cũng ko gay gắt như tối qua và sáng nay.
Tuy đã ăn cháo cả ngày nhưng vẫn cảm thấy khát.
Rất khó khăn để có thể “lết” ra ngoài xuống nhà dưới.
Cả ngày ko đi lại nhiều (nếu có đi lại chỉ là đi WC) nên có cảm giác toàn thân rã rời và đã cả thế kỉ ko dùng đến đôi chân vậy.
Thế nên Vân My đành bám vô tường để dễ dàng di chuyển hơn.
Cậu ta cũng thấy khát nên cũng ra khỏi phòng. Trùng hợp à nha.☻
Thấy Vân My đang khó xử với việc đi lại mà cậu ta vẫn đứng trơ ra nhìn (từ phía sau nhé, vì phòng Vân My gần cầu thang hơn phòng cậu ta).
Cô ấy ko hề biết có đôi mắt của cậu ta đang nhìn mình, vẫn cố gắng lê lết từng bước một.
Mất một ngày dài ko được thấy diện mạo xinh đẹp của Vân My rồi, chán thiệt à.
Nhìn cổ lúc này thương thiệt là thương.
Nhưng mà…sao cậu ta trơ mắt ra nhìn thế hả? >”<
-Ai biết, lệnh của tác giả kêu tôi đứng đây nhìn còn gì, tôi còn chả biết nhìn con mèo đó xong thì nhìn sang cái gì tiếp theo. Bộ nhìn mỗi nhỏ đó thôi hả?
= =”
Nhân vật của tôi…thiệt là…ngu ngốc.
(Có cái kịch bản mà cũng để lộ cho mọi người biết, người ta hỏi là hỏi đểu vậy thôi, câu hỏi tu từ mà cũg ko phân biệt nổi).
Đáng lẽ phải đến giúp đi chứ, ko thấy người ta đang rất khổ sở sao?
Chính vì có một nam chính vô lương tâm như thế mà nữ chính mới lăn đùng ra sàn kia kìa.
Còn ko mau ra giúp.
-Biết rồi, móc méo nãy giờ, hỏi sao con mèo kia ăn nói khó nghe, thì đúng rồi, là ai chuẩn bị lời thoại chứ?
>”<
Mình nhớ là làm gì có lời thoại phản bác tác giả cho nam chính nhỉ?
Kết thúc chương trình cãi cọ ở đây, tập trung vô chuyên môn mau.
Thấy Vân My như thế rồi, cậu ta mới chạy lại.
Thấy cậu ta đột nhiên xuất hiện, cô ấy hơi ngạc nhiên nhưng vì trời tối, ánh đèn hơi mờ vả lại vẻ mặt mệt mỏi của cổ cũng chẳng thể hiện rõ nổi là đang ngạc nhiên nên cậu ta tưởg Vân My vô tình khi có người đến giúp.
-Vẻ mặt cậu như thế là sao hả?
-Sao?
Giọng nói khá hơn trước chút ít.
-Sao lúc nào vẻ mặt cậu cũng chỉ có một vậy?
-Ko thì hai sao?
-Ko chỉ hai mà phải là nhiều, lúc nhìn kẻ thù và lúc cảm kích khi có ai giúp mình đều là một được à?
-Kẻ thù và người giúp mình đều là một thì phải làm sao?
-Ôi lằng nhằng quá!
Người bệnh mà còn nguy hiểm hơn cả người thường, hay do cậu ta kém cỏi.
Ko muốn ở thế bị động nên cậu ta chuyển chủ đề.
-Sao đang đêm đang hôm cậu mò ra ngoài làm gì hả?
-Tôi khát nước…
Lần đầu tiên cậu ta hỏi cô ấy lại ngoan ngoãn trả lời mà ko vặn vẹo gì cả, thì làm gì còn sức để làm thế chứ.
-Vô phòng đi.
Cậu ta dìu cô ấy về phía cửa phòng, nhưng cô ấy lại có ý cưỡng lại.
-Tôi phải đi uống nước!
-Đã nói là vô phòng đi, với sức cậu hiện giờ đi được xuống đó chắc đúng một năm sau tôi phải giỗ đầu cậu rồi.
- >”<
Sao cậu ta lại có thể nói ra được một câu như thế chứ?
-Nhưng tôi…
-Để tôi đi lấy cho. OK chưa?
Cô ấy nhìn cậu ta vẻ hơi khang khác.
-Sao?
Cậu ta trừng mắt lên khó chịu khi cô ấy nhìn mình như thế.
-Sao? – Cô ấy hỏi lại.
-Cậu nhìn tôi như thế là sao?
-Là sao?
-Chưa thấy người tốt bao giờ à?
-Người tốt thì nhìn rồi nhưng người như cậu mà tốt thì chưa.
-Tôi thực sự nghi ngờ, cậu mà bệnh cái nỗi gì?
Đưa Vân My nằm lên giường xong, cậu ta xuống nhà uống nước rồi cũng lấy luôn cho cô ấy một ly.
Vân My vừa uống nước xong, cậu ta đã có ý định rời khỏi phòng cô ấy.
-Cảm ơn cậu…
Cậu ta chợt chựng lại.
Giờ tỉ số đang là đều nhau, vì cả hai đã đều nói lời cảm ơn khó khăn với nhau nhưng có vẻ lời cảm ơn của Vân My có ý nghĩa hơn vì cậu ta giúp cổ nhiều hơn.
Nhưng đó ko phải vấn đề lúc này, nhận được một lời cảm ơn từ Vân My, cậu ta có cảm giác rất lạ, như là cảm giác của chiến thắng thực sự vậy.
Lúc trước nói ra lời cảm ơn cậu ta thấy rất khó xử khi phải cảm ơn đối thủ của mình nên giờ cậu ta rất muốn được nhìn coi bộ dạng đối thủ của mình khi nói ra lời cảm ơn rất chi là chẳng dễ dàng sẽ như thế nào.
Trái ngược với suy nghĩ của cậu ta, Vân My vẫn chỉ bình thản như thể với cô ấy lời cảm ơn chẳng có ý nghĩa gì cả cho dù có phải là cảm ơn đối thủ.
-Cậu vừa cảm ơn tôi?
-Đúng thế, cảm ơn cậu.
Đã thế còn nhắc lại như nhấn mạnh thêm rằng với cổ lời cảm ơn chẳng có gì cả.
Cậu ta thấy bực bội trong lòng.
-Nói cảm ơn dễ nhỉ?
Rồi chẳng ở đó lâu thêm nữa mà bỏ về phòng luôn.
Còn cô ấy thì vẫn ngồi trên giường.
-Lời cảm ơn của cậu còn có gì nữa?
Đêm nay ko có sao. Một đêm đen tối.
Là ngài chủ tịch đã về.
Việc đầu tiên là hỏi han về Vân My.
-Con bé sao rồi, hạ sốt chưa?
-Vừa về ông ko thể hỏi thăm tình hình thằng cháu tội nghiệp của ông được sao?
-Thôi chết, ta sơ ý quá!
-Sao?
Cậu ta ngạc nhiên khi ông lão có thái độ đó.
“Nói thế mà nghe thiệt hả?”
-Cháu trai ta có chăm sóc tốt cho Vân My ko?
- >”<
-Thì hỏi thăm cậu rồi còn gì.
-Thế mà là hỏi thăm à?
-Lằng nhằng, con bé sao rồi?
-Ai biết, cho cậu ta ăn uống xong con cũg ko thèm để ý nữa, cậu ta rất là đág ghét.
-Gì hả?
Ông lão lo lắng vội đến ngay phòng của Vân My.
Cô ấy đang nằm trên giường, vẫn có vẻ quằn quại, chắc thuốc giảm đau ko còn tác dụng.
Mồ hồi thì vẫn nhễ nhại.
Trông toàn bộ cục diện thì có vẻ nghiêm trọng hơn cả trước.
-Sao con bé lại ra thế này?
Cậu ta cũng thấy lạ.
Nhưng khi nhìn vỉ thuốc trên bàn thì mới biết sự tình.
Cậu ta cầm lấy vỉ thuốc hạ sốt và tỏ vẻ khó chịu.
-Sao cậu ko uống thuốc hạ sốt hả, con mèo này?
Ông lão cũng nhìn vô vỉ thuốc cậu ta đang cầm. Rồi một lát sau thì cốc ngay vô đầu cậu ta.
-Thuốc hạ sốt cái nỗi gì hả thằng này?
-Sao?
Cậu ta ngơ ngác.
-Đây là thuốc tiêu chảy.
- O_o???
#___________#
Điều này có thể cho thấy một công tử như cậu ta được chăm sóc quen rồi nên ko biết chăm sóc ai cả, càng ko biết các loại thuốc thông thường mà người ta hay đưa cho mình uống.
-Thảo nào tình trạng càng nghiêm trọng hơn. Thế bác sĩ đâu mà lại để cậu lấy thuốc tiêu chảy cho con bé hả?
-Cậu ta nói ko cần khám kêu con đi lấy thuốc giảm đau, thấy sốt nên con lấy thuốc hạ sốt, ai mà biết nó lại biến thành thuốc tiêu chảy.
-Biến thành thuốc tiêu chảy à?
-Áh, ông đừng đánh vô đầu con! >”<
Đánh cậu ta thêm vài quả nữa, ông lão đi tìm thuốc và kêu cậu ta đi nấu bữa trưa.
Cậu ta la lên.
-Lại nấu bữa?
Thế là trọn ngày hôm nay cậu ta đã được thử cảm giác trở thành oshin.
Ăn bữa trưa do cậu ta nấu thì đúng là ông lão chịu khổ quá, nấu cháo còn ko lên hồn thì làm sao có thể nấu nổi một bữa ăn.
-Ông đi nấu cháo cho con mèo đó đi, con nấu cậu ta chê dở ko thèm ăn.
-Ko cần nói ta cũng làm, thật là sai lầm khi để cậu nấu ăn.
- >”<
Lòng tự trọng bị xúc phạm nghiêm trọng.
-Cũng may mai cô giúp việc sẽ trở lại nên có thể tạm thời yên tâm rồi.
-Sao lại là tạm thời?
-Vì ngày mai cổ mới đến, còn những nửa ngày trời nữa với khả năng nấu nướng của cậu cơ mà.
- >”<
Càng nói càng gây xúc động. ^.^
“Tại sao lại đến đây đúng lúc giúp việc nghỉ hả? Lại còn mọc răng cái gì chứ? Con nít sao giờ mới mọc răng?”
-Ông lo liệu mà chăm sóc con mèo đó đi, con đã vất vả cả sáng nay với nó rồi, chiều nay là phần của ông.
-Ko cần phải nói ta cũng làm thế, để cậu chăm sóc con nhỏ chắc nó chẳng sống nổi đến ngày mai, thuốc tiêu chảy mà đem dùng để hạ sốt.
- >”<
Bỏ ngay lên phòng để tránh thương tật sẽ xảy đến nếu còn đứng đó mà đôi co. Nói chuyện với những người thông minh những người đầu óc ko được tốt lắm sẽ luôn chỉ gặp bất lợi.
-Vậy tối nay ông nấu cơm luôn đi!
Rồi ko để nghe thêm một lời công kích khó nghe nào nữa, cậu ta lỉnh ngay lên phòg.
Còn Vân My nằm trong phòng chiến đấu tiếp với những cơn đau. Chưa khi nào cảm thấy đau đến thế này, hàng loạt những cơn đau đủ thể loại dồn đến, cả người thì lại nóng ran, mồ hôi cứ chảy ròng ròng ko ngừng. Nằm yên thì đau ko tưởng nổi nên chỉ biết quay hết bên này sang bên kia để phân tán tư tưởng, nhưng như thế hoài lại thấy mệt và nóng lại càng nóng.
Vừa mới đến đã bị thế này có phải là điềm xấu ko nhỉ?
-Vân My!
Giọng ông nội khẽ vang lên.
Là một người lễ phép nên dù ko muốn mở mắt ra chút nào nhưng cô ấy vẫn cố ngước nhìn phía cửa.
-Ông nội…
-Ăn chút gì đó đi rồi uống thuốc cho mau khoẻ.
Tô cháo do ông nội nấu thì tất nhiên là ngon hơn của cậu ta nấu nhiều, nhưng cái chính ở đây là cô ấy đau răng ko muốn ăn cái gì cả.
Tuy thế vẫn cố ăn.
Nhưng ko thể ăn được nhiều.
Ko như cậu ta, ông lão hơi cười.
-Ko sao, đau răng ko ăn được nhiều là điều đương nhiên.
-Con xin lỗi ông…
Uống đầy đủ các loại xong, Vân My nằm xuống cố gắng chìm vô giấc ngủ.
Còn ông lão thì nhẹ nhàng býớc ra khỏi phòng.
Ko còn tiếng cãi lộn của cậu ta và Vân My, ngày hôm nay bỗng nhiên trở nên lặng lẽ và thật buồn chán.
Màn đêm bởi thế mà buông xuống cũng đẫm màu ảm đạm.
Khó khăn lắm mới ngủ được vậy mà ko hiểu sao lại chợt tỉnh giấc, chắc bởi giấc mơ ko rõ hình ảnh làm Vân My cảm thấy khó chịu.
Suốt từ lúc ông lão về hồi sáng, cậu ta chẳng vô phòng Vân My được lấy một lần để coi tình hình sức khoẻ cổ thế nào cũng chẳng lên tiếng hỏi ông nội luôn, cứ như là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thế này mà đòi người ta gọi mình là anh Hai sao?
Vân My cố gượng dậy vì cơn sốt đã giảm chút, cũng ko đến nỗi quá mệt mỏi, cơn đau bụng cũng ko gay gắt như tối qua và sáng nay.
Tuy đã ăn cháo cả ngày nhưng vẫn cảm thấy khát.
Rất khó khăn để có thể “lết” ra ngoài xuống nhà dưới.
Cả ngày ko đi lại nhiều (nếu có đi lại chỉ là đi WC) nên có cảm giác toàn thân rã rời và đã cả thế kỉ ko dùng đến đôi chân vậy.
Thế nên Vân My đành bám vô tường để dễ dàng di chuyển hơn.
Cậu ta cũng thấy khát nên cũng ra khỏi phòng. Trùng hợp à nha.☻
Thấy Vân My đang khó xử với việc đi lại mà cậu ta vẫn đứng trơ ra nhìn (từ phía sau nhé, vì phòng Vân My gần cầu thang hơn phòng cậu ta).
Cô ấy ko hề biết có đôi mắt của cậu ta đang nhìn mình, vẫn cố gắng lê lết từng bước một.
Mất một ngày dài ko được thấy diện mạo xinh đẹp của Vân My rồi, chán thiệt à.
Nhìn cổ lúc này thương thiệt là thương.
Nhưng mà…sao cậu ta trơ mắt ra nhìn thế hả? >”<
-Ai biết, lệnh của tác giả kêu tôi đứng đây nhìn còn gì, tôi còn chả biết nhìn con mèo đó xong thì nhìn sang cái gì tiếp theo. Bộ nhìn mỗi nhỏ đó thôi hả?
= =”
Nhân vật của tôi…thiệt là…ngu ngốc.
(Có cái kịch bản mà cũng để lộ cho mọi người biết, người ta hỏi là hỏi đểu vậy thôi, câu hỏi tu từ mà cũg ko phân biệt nổi).
Đáng lẽ phải đến giúp đi chứ, ko thấy người ta đang rất khổ sở sao?
Chính vì có một nam chính vô lương tâm như thế mà nữ chính mới lăn đùng ra sàn kia kìa.
Còn ko mau ra giúp.
-Biết rồi, móc méo nãy giờ, hỏi sao con mèo kia ăn nói khó nghe, thì đúng rồi, là ai chuẩn bị lời thoại chứ?
>”<
Mình nhớ là làm gì có lời thoại phản bác tác giả cho nam chính nhỉ?
Kết thúc chương trình cãi cọ ở đây, tập trung vô chuyên môn mau.
Thấy Vân My như thế rồi, cậu ta mới chạy lại.
Thấy cậu ta đột nhiên xuất hiện, cô ấy hơi ngạc nhiên nhưng vì trời tối, ánh đèn hơi mờ vả lại vẻ mặt mệt mỏi của cổ cũng chẳng thể hiện rõ nổi là đang ngạc nhiên nên cậu ta tưởg Vân My vô tình khi có người đến giúp.
-Vẻ mặt cậu như thế là sao hả?
-Sao?
Giọng nói khá hơn trước chút ít.
-Sao lúc nào vẻ mặt cậu cũng chỉ có một vậy?
-Ko thì hai sao?
-Ko chỉ hai mà phải là nhiều, lúc nhìn kẻ thù và lúc cảm kích khi có ai giúp mình đều là một được à?
-Kẻ thù và người giúp mình đều là một thì phải làm sao?
-Ôi lằng nhằng quá!
Người bệnh mà còn nguy hiểm hơn cả người thường, hay do cậu ta kém cỏi.
Ko muốn ở thế bị động nên cậu ta chuyển chủ đề.
-Sao đang đêm đang hôm cậu mò ra ngoài làm gì hả?
-Tôi khát nước…
Lần đầu tiên cậu ta hỏi cô ấy lại ngoan ngoãn trả lời mà ko vặn vẹo gì cả, thì làm gì còn sức để làm thế chứ.
-Vô phòng đi.
Cậu ta dìu cô ấy về phía cửa phòng, nhưng cô ấy lại có ý cưỡng lại.
-Tôi phải đi uống nước!
-Đã nói là vô phòng đi, với sức cậu hiện giờ đi được xuống đó chắc đúng một năm sau tôi phải giỗ đầu cậu rồi.
- >”<
Sao cậu ta lại có thể nói ra được một câu như thế chứ?
-Nhưng tôi…
-Để tôi đi lấy cho. OK chưa?
Cô ấy nhìn cậu ta vẻ hơi khang khác.
-Sao?
Cậu ta trừng mắt lên khó chịu khi cô ấy nhìn mình như thế.
-Sao? – Cô ấy hỏi lại.
-Cậu nhìn tôi như thế là sao?
-Là sao?
-Chưa thấy người tốt bao giờ à?
-Người tốt thì nhìn rồi nhưng người như cậu mà tốt thì chưa.
-Tôi thực sự nghi ngờ, cậu mà bệnh cái nỗi gì?
Đưa Vân My nằm lên giường xong, cậu ta xuống nhà uống nước rồi cũng lấy luôn cho cô ấy một ly.
Vân My vừa uống nước xong, cậu ta đã có ý định rời khỏi phòng cô ấy.
-Cảm ơn cậu…
Cậu ta chợt chựng lại.
Giờ tỉ số đang là đều nhau, vì cả hai đã đều nói lời cảm ơn khó khăn với nhau nhưng có vẻ lời cảm ơn của Vân My có ý nghĩa hơn vì cậu ta giúp cổ nhiều hơn.
Nhưng đó ko phải vấn đề lúc này, nhận được một lời cảm ơn từ Vân My, cậu ta có cảm giác rất lạ, như là cảm giác của chiến thắng thực sự vậy.
Lúc trước nói ra lời cảm ơn cậu ta thấy rất khó xử khi phải cảm ơn đối thủ của mình nên giờ cậu ta rất muốn được nhìn coi bộ dạng đối thủ của mình khi nói ra lời cảm ơn rất chi là chẳng dễ dàng sẽ như thế nào.
Trái ngược với suy nghĩ của cậu ta, Vân My vẫn chỉ bình thản như thể với cô ấy lời cảm ơn chẳng có ý nghĩa gì cả cho dù có phải là cảm ơn đối thủ.
-Cậu vừa cảm ơn tôi?
-Đúng thế, cảm ơn cậu.
Đã thế còn nhắc lại như nhấn mạnh thêm rằng với cổ lời cảm ơn chẳng có gì cả.
Cậu ta thấy bực bội trong lòng.
-Nói cảm ơn dễ nhỉ?
Rồi chẳng ở đó lâu thêm nữa mà bỏ về phòng luôn.
Còn cô ấy thì vẫn ngồi trên giường.
-Lời cảm ơn của cậu còn có gì nữa?
Đêm nay ko có sao. Một đêm đen tối.
/65
|