Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 37

/173


Người con gái đó không ai khác chính là Thanh Mai, tôi rất bất ngờ vì không biết tại sao gặp em vào lúc đó.

- Gì thế ? – Thanh Mai nhăn mặt, cái đường cao của mũi nhún lại giống con heo ghê.

- À, không có gì…Sao cậu ở đây ?

- Dạo biển tý ấy mà – Thanh Mai nhìn ra biển với ánh mắt xa xăm.

Không biết lúc đó ở thành phố có phong trào mặc váy hay sao ấy, Thanh Mai mặc một chiếc váy dài, ngồi đưa hay chân ra, chân phải gác lên chân trái. Tôi cảm thấy lúc đó em đẹp thật đấy, tóc búi cao để lộ cái gáy, trong dễ thương gì đâu, chắc chắn rằng có thằng con trai nào mình thấy cái cảnh đó mà không kiềm được lòng thì nguy to, ăn tát ngay.

- Ừ, sao biết tớ ở đây ?

- Tớ đi dạo trên kia kìa, rồi thấy bóng dáng của ai giống cậu – Mai chỉ về một dãy đá nhỏ chỗ khu hang cây, chỗ đó có thể nhìn thấy tôi.

- Ừa, nhà cậu gần đây à ? – Cái tính tò mò của tôi không bao giờ thay đổi được.

- Cũng gần, gọi là Bạch Mai đi – Em vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp không thua gì những ánh nắng của hoàng hôn lúc đó.

- Ừ, sao phải gọi thế ?

- Yên bình, tỏa hương thơm, trắng buốt tinh khôi, thế thôi – Em càng nói làm cho tôi càng tò mò.

- Hả ?

- Mai trắng ở miền nam đấy, tớ gọi là Bạch Mai.

- À, thì ra là thế – Tôi mãn nguyện.

- Sao cậu ở đây ?

- Tại muốn ngắm hoàng hôn.

- Ui… tình cảm quá ta – em nheo mắt tinh nghịch.

- Hihi

- Thôi về nhà tớ chơi nhé ?

Tuy là có một chút do dự nhưng tôi cũng đồng ý. Hai đứa đi ra chỗ gửi xe và tất nhiên tôi chở em về đến nhà nhưng trên đường đi thấy một tiệm tạp hóa có điện thoại công cộng, dừng lại để điện về cho nhà biết khỏi lo, vì lúc đó đã hơn 18h giờ rồi chứ còn ít gì nữa đâu.

- Sao thế ?

- À, tớ vào điện cho nhà cái

- Cứ chạy đi

Tôi cũng không hiểu lý do cứ tiếp tục chạy theo lời của em, nhà Bạch Mai nằm trong một con hẻm nhỏ không cách biển mấy là xa nên nhanh chóng căn nhà hiện ngay trước mắt hai chúng tôi. Tính từ nhà tôi sang nhà Bạch Mai đi đường tắt Trần Hưng Đạo thì không cách xa là mấy khoảng 4km đối với chạy xe đạp là một chuyện bình thường và nhanh nữa. Trước khi bước vào em phải qua một cái cổng bằng sắt có màu kem, trên hàng rào có các sợi dây leo nhưng không có rể ( người ta khắc ^_^ ). Trước nhà là cái gì không biết gì cánh cổng nó che khuất hết rồi chỉ thấy được cái nốc nhà. Sau khi Bạch Mai mở cổng vào thì ập vào mặt tôi là một hồ nước, xung quanh là đầy các chậu mai vàng và có cả những cây mai trắng tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng giống như một vườn hoa. Ai thích làm thơ lại đây ngồi cạnh cái hồ cá rồi ngắm nhìn khung cảnh chắc chắn sẽ sáng tác ra mấy bài thơ cực hay, sau này tôi cũng có thử nhưng toàn thơ con cóc với con nhái không hà ^_^. Còn giữa sân là khoảng trống, bên phải có một cây bàng to và một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, ngôi nhà lầu hai tầng được quét sơn màu vàng, với những ngói đỏ, trước nhà là hai cái cột to như hai trụ trời. Nhìn sơ qua tôi đoán đây là nhà giàu.

- Tiểu thư nữa, nhà mình không bằng một nữa – Tôi thầm nghĩ.

- Này vào đi

- À..ừ

So với sự hoàng tráng thì nhà Bạch Mai hơn nhà Bạch Yến nhiều lần, nhà Bạch Yến đơn sơ nhưng rất ưu nhìn với những cách trang trí kì lạ từ sân vào đến trong nhà. Tôi đi theo Bạch Mai vào nhà, nhìn những đôi giày được để dưới bật thềm là linh tính có người, nên cái phần nhát nó bắt đầu lấn chiếm trong con người tôi. Khỏi đợi cho lâu khi bước lên bậc thềm đá hoa cương thì…

- Con về rồi à ? – Một người phụ nữ khoảng “ 28 tuổi “ bước ra.

- Dạ, mẹ đây là bọn con tên Minh Tâm ạ – Bạch Mai nhìn mẹ nói rồi đưa tay ra giới thiệu.

- Dạ cháu chào bác – Tôi tỏ ra một người lịch sự.

- Ừa, vào nhà chơi cháu – Bác gái cũng niềm nở đón khách.

- Dạ

Phòng khách thiết kế khá là đơn giản so với vẻ bề ngoài của căn nhà, bộ bàn ghế bằng gỗ sang trọng, một chiếc tivi đặt giữa, cái đó để xem bóng đá là khỏi chê luôn đấy, trên tường với những bức tranh thiên nhiên đầy thơ mộng. Bạch Mai ngồi đối diện với tôi.

- Đọc số điện thoại nhà đi – Em rút ra một chiếc Samsung cảm ứng.

Tôi nghe lời đọc rành rọt từng chữ số một sau đó em đưa máy lại và phần việc xin phép mẫu thân của mình, được cấp trên duyệt kèm theo là Bạch Mai cũng nói giùm nên có thể hoàn toàn yên tâm đi chơi. Vừa nói điện thoại xong thì bác gái bước ra trên tay là một khay, trên đó có 2 lon pepsi và một ly cam, đĩa bánh quy. Tất nhiên tôi uống pepsi, em uống nước cam rồi nếu không muốn làm một thằng giới tính chưa xác định rõ ^_^.

- Uống nước đi cháu – Bác gái luôn nở nụ cười thân thiện.

- Dạ, cảm ơn bác

- Cháu học chung lớp với Mai hả ?

- Dạ, Bạch Mai học chung với cháu – Tôi thản nhiên đáp nhưng bên kia Mai hơi bối rối rồi cắn nhẹ môi, bác gái có vẻ không hiểu lắm làm cho thằng con trai ngu ngốc như tôi cũng không hiểu chuyện gì.

- Minh Tâm mới gọi Mai là Bạch Mai à?

- Dạ

- Mai – Bất chợt bác gái gọi Bạch Mai

- À…dạ – bất chợt em giật thót người.

Sau đó mẹ nàng đưa cho nàng một nụ cười nhẹ nhàng có vẻ khiển trách một điều gì đó rồi đưa cái nụ cười hiền hậu kèm theo ánh mắt có vẻ hài lòng sang cho tôi, làm cho thằng con trai này chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả, một lần nữa ôm cái mặt ngu ngu cho bàn dân thiên hạ ngắm.

- Thôi hai đứa ngồi chơi, bác vào nấu cơm, ở lại ăn cơm nhé Minh Tâm

- Dạ, cháu cảm ơn ạ. – Biết rằng mình đã bước vào nhà người ta thì khó lòng từ chối cái bữa cơm chiều lắm khi chủ nhà đã lên tiếng lại càng không thể.

Lúc này chỉ còn hai đứa tôi, hai dôi mắt nhìn nhau, bây giờ mới cảm thấy em có một nét đẹp đầy bí ẩn chứ không phải bộc lộ ra ngoài hết giống như Bạch Yến hay Như. Bạch Mai ở ngoài đã xinh đẹp rồi như cái cảm nhận của tôi nó nói rằng em đẹp còn hơn như thế nữa, chẳng biết vì sao lại thế.

- Mẹ cậu nhiêu tuổi thế

- 38 tuổi, trẻ lắm phải không. Hihi – Bạch Mai nói xong rồi cười, hình như đoán được cái ý nghĩ của người đối diện.

Tôi cũng không biết cái nghề đoán tuổi của mình nó ra sao nữa, lúc trước đoán tuổi của mẹ Như cũng sai hơn cả dự đoán, lần này sự chênh lệch đến 10 tuổi, không thể nào tưởng tượng được. Có khi nào sao này nghèo rồi mở một cái tiệm đoán sai tuổi không nhỉ, chắc là nhiều khách lắm chứ chẳng đùa tý nào đâu ạ. Hai đứa ngồi nói chuyện với nhau một tý thì..

- Kính…cong – Tiếng chuông nhà vang lên

Tất nhiên chủ nhà lúc này không ai khác chính là người con gái xinh đẹp mảnh mai ấy ra mở cổng, một lúc sau bước vào cùng em là một người đàn ông độ khoảng 35 tuổi ( thật ra sai nữa rồi 40 tuổi ạ ) ăn mặc lịch sử, bảnh bao.

- Bố, đây là bạn con – Em giói thiệu.

- Cháu chào bác – Tôi đứng lên lễ phép.

- Ừ, ngồi chơi đi cháu, cứ tự nhiên nhé – Bác trai cũng hiền hậu giống như bác gái.

- Dạ

Người ta thường nói khi có bia vào thì lời nói nó dễ đi ra hơn, trong những trường hợp như thế này không phải là không đúng, tôi không tiếc khi được hai ông anh huấn luyện cái tài năng uống bia để những năm tháng lúc đó đấu tranh liên tục và bây giờ trở thành con sâu bia.

- Cháu biết uống bia không ?

- Dạ biết

- Thế gia đình có biết cháu qua nhà bác chơi không?

- Dạ có ạ

- Thế một tý hai bác cháu mình làm một ít nhé ?

Chưa kịp trả lời thì..

- Bố này, mai con với Minh Tâm phải lên trường rồi – Bạch Mai đưa mắt sang người bố tỏ vẻ không chấp nhận ý kiến đó.

Nhưng nữ nhi thiên hạ như em thì đâu biết mấy cái vụ bia bọt của những thằng con trai đâu mà ngăn cản dù có lý do hợp lý, con trai mà nghe đến bia thì cách nào cũng phải thưởng thức, hê hê.

- Hê hê làm tý mà con, Minh Tâm tên đẹp nhỉ – Bố Bạch Mai chắc cũng không thua gì chú Hùng cho mấy.

- Dạ, con cảm ơn bác.

Tôi cũng phải thầm cảm ơn cái ông đã viết Minh Tân lại thành Minh Tâm để ngày hôm nay có người khen tên đẹp lại còn bố của một người con gái xinh đẹp nữa chứ chẳng đâu ợ, bác trai lên phòng thay đồ nên lúc đó chỉ còn có hai đứa tại phòng khác.

- Uống ít thôi đấy – Em nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sắc khí.

- Hihi, biết ùi – Tôi lè lưỡi trêu.

- Cắt giờ – Em cũng không thua kém khi làm hai ngón tay giống cây kéo.

- Lè lè

- Hứ – Em huýt dài.

Thế là hai đứa tôi giỡn làm phá tan cái không khí của căn nhà, những nụ cười, những tiếng cười nói rộn rã vang lên, làm cho phòng khách náo nhiệt hẳn lên. Đó giờ tôi mới thấy em lại giỡn và cười nhiều đến thế và ngay cả bản thân cũng không biết tại sao lúc đó đùa vui đến thế nữa. Những cảm giác mà con gái đem lại khó hiểu thật đấy.

Một lát sau mẹ Bạch Mai kêu xuống ăn cơm và đúng lúc đó bác trai cũng bước xuống, thế là cả 4 người cùng ngồi vào bàn ăn với những món ngon, quả thật không biết sao lúc đó nhiều người con gái giỏi giang, tài năng đến thế.

- Ngồi đi cháu – Bác gái sợ tôi không tự nhiên thật ra cũng như thế, rất nhát lại nhà người khác.

- Dạ – Tôi tế nhị kéo ghế cho Bạch Mai rồi mới kéo ghế của mình ra ngồi.

- Hihi, cảm ơn– Em nở nụ cười xinh tươi.

Quả thật tài năng phán đoán của tôi càng ngày càng giống thần thánh ấy chứ chẳng đùa, bác trai lấy ngay một thùng bia 333 lại để dưới bàn ăn chỉ lấy lên trước 4 lon. Nói gì nói heniken còn uống được nhiều chứ bia 333 tôi uống khoảng 3 lon là thăng rồi. Mong rằng hôm nay sẽ cầm cự hơn được lon thứ 5 hoặc thứ 6 chứ lon thứ 3 mà thăng thì…

Mẹ Bạch Mai có vẻ hiểu người chồng của mình nên đã chuẩn bị sẵn hai ly đá không để ở chỗ tôi và bác trai, còm bác gái với Bạch Mai thì nước cam. Trên bàn lúc này rất nhiều món ngon, một cái lẩu chua ngọt đặt chính giữa, xung quanh là mấy món ăn kèm bao gồm tôm lăn bột chiên, chả giò, khổ qua xào thịt bò, cùng với những chén nước chấm.

- Sao lúc này ở đây nhiều người phụ nữ tài sắc vẹn toàn thế ta, không lẻ mình đang lạc vào một giấc mơ ? – Tôi thầm nghĩ vì hết người này đến người khác, ai cũng xinh đẹp không thua không kém còn tài giỏi nữa mới ghê.

- Ăn đi cháu – Bác gái mời.

- Dạ, hai bác dùng ạ

Và Bạch Mai gấp cho mỗi người một thanh chả giò để khai tiệc chứ chẳng ai chịu đưa đũa vào trước cả, khi đi ăn ở một nhà ai đó hay với ai tôi tự đặt ra cái gọi là quy định khi không được đưa đũa gấp trước mọi người trong bàn ăn, không được ăn ít chứ không dám ăn nhiều vì một lẽ đó là ngại .

Phải nói chả giò là món tôi ưa thích, món đó mà bỏ bún vào rồi thêm một tý rau với nước mắm chua thì có thể nói tôi ăn không biết đến khi nào no ấy, chỉ sợ hết đĩa thôi. Công nhận chả giò mà mẹ Bạch Mai làm không thua gì món chả giò mà Như làm cả, đều giòn, đậu ở trong được nấu vừa đúng lúc nên khi ăn từng hạt đậu khi được răng tôi chạm vào nó nhẹ nhàng tách ra, gia vị thì vừa ăn. Ngon bá cháy con bọ chét chứ chẳng đùa.

- Rộp ! – Tiếng lon bia đã được khui .

Và…


/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status