Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 19

/173


Kế hoạch bắt đầu, tôi lấy hủ ớt “chia phần” :

-Như có biết không ở nhà hai ông anh tớ ăn ớt nhiều lắm, mỗi lần ăn cơm phải có từ 5 đến 10 muỗng ớt mới chịu đấy.

Tôi dùng kế mượn tay người khác để giết hai ông anh, người đó chính là Như. Vừa nói vừa múc ớt thật nhanh vào tô hủ tiếu mì nóng của hai người họ. Đang ngắm gái nghe tôi nói đến đó thì hai ông anh giật bắn cả người lên vì biết thằng em đang chơi mình nhưng đến lúc đó đã không kịp ớt nằm trong tô. Ở nhà ba anh em tôi ai cũng không ăn được cay cho lắm, nhất là hai người họ nghe nói món gì có ớt dù ngon đến đâu cũng không ăn, tôi thì còn ăn được chút ít, lợi dụng cái sở đoản này để trả thù hai người họ cú này hơi đau chứ chẳng đùa.

-Giỏi quá ta,em thì ăn được tý à – Như nhìn hai ông anh tôi mà khen.

Hai người họ khi nghe người đẹp khen mát cả lòng nhưng không dấu được nhũng giọt mồ hôi trên trán đang chảy xuống, bị tôi cài vào cái tình thế khó đỡ khi Như đã lên tiếng khen rồi thì không còn đường để rút lui nên đành ngậm ngùi nhìn tô hủ tiếu mì ngon kia bị thằng em nó bỏ đầy ớt, tôi lúc đó thì vui mừng tưởng kết hoạch của mình thành công sẽ trả được mối thù từ sáng giờ nhưng nào có ngờ hai ổng không thua gì tôi :

-Hehe hiền đệ ở nhà cũng hay ăn ớt lắm, để huynh múc cho đệ - anh ba bá đạo vừa nói vừa cười để tôi.

-Ừ một tý nữa anh đây quên sở thích của đệ rồi huynh nhường nè – Đến lượt anh hai vừa nói vừa múc phần ớt trong tô mình qua cho tôi.

Hai người họ nhanh chóng vớt cái phần ớt vừa rồi tôi đã “tặng” trao trả về cho “chủ” của nó, tôi chả kịp phản ứng gì nên một lần nữa bị gậy ông đập lưng ông, đau vãi :

-HẢ? – Tôi cảm thấy lạnh sống lưng với hai ông này.

-Hả gì đệ, hehe ăn đi – ông anh ba vừa nói vừa đẩy cái tô của tôi lại.

ÔI CÁI ĐỆCH

Thế xong ớt đầy trong cái tô của tôi còn của hai ổng thì chỉ còn lại một ít, đành ngậm ngùi lựa những chỗ không có ớt ăn nhưng mà đời nó khổ ăn hai ba đũa thì cảm giác cay cay nó xuất hiện đồng nghĩa với việc nghĩ ăn dù cho cái bụng đang biểu tình:

-Ăn ít vậy T– Như ăn nhẹ nhàng tế nhị sợ cộng mì cộng hủ tiếu đau.

-Hihi, no ùi– Tôi đành dốc tổ chứ chẳng dám nói cái tô toàn ớt nên cay ăn không được.

-Bác ơi cho con tô hủ tiếu đê – Anh hai hớn hở gọi.

-Ơ..ơ.. tô đấy chưa ăn gì hết mà kêu tô mới, ai ăn? –Tôi ngạc nhiên khi cái tô của ổng chẳng khác gì tô của tôi.

-Hehe, huynh không ăn mì đâu quên là mỗi lần ăn sẽ bị mụn – Anh hai biện ra cái lý do hợp lý.

-Chết cha anh nhắc em mới nhớ, hai anh em mình ăn mì sẽ nổi mụn – Hết lượt anh hai rồi đến anh ba dốc tổ.

Rồi…

-Bác ơi cho con thêm tô hủ tiếu – Đến lượt anh ba gọi hủ tiếu.

Thế là tôi chẳng nói được gì thêm đành ngậm ngùi nuốt cay nuốt đắng vào bụng nhìn hai người họ ăn ngon lành với vẻ mặt khoái chí trong khi đó cái bụng mình đang biểu tình.

-aaaaaaaa thù này không trả không phải T – Tôi chửi thầm trong bụng.

Và tự nhủ với bụng :

-Nhịn đi bụng ơi, mai ta cho ăn bù – Tôi khổ sở xoa xoa cái bụng van xin nó.

Hai ông anh bá đạo ăn ngon lành hết tô hủ tiếu, ăn xong còn chọc tức thằng em nữa chứ :

-haiz… đói thì cái bụng nó không chịu, no thì cái bụng không tha – Cái điệp khúc than thở sau mỗi bữa ăn vang lên.

Còn Như nãy giờ thì cười khúc khích tôi chả biết cười cái mô tê sát gì nữa không biết có một người đang khổ sở vì đói bụng đây sao. Thế là xong bữa ăn, tôi quay về nhà trong sự tức, hậm hực không sau tả xiết, vẻ mặt cố gắng giữ bình tỉnh hết sức để cười nhẹ xã giao. Chả ăn được gì mà còn bị chơi khăm nữa chứ đau kinh khủng.

Về tới nhà phòng ai nấy tôi được ưu tiên phòng riêng cạnh phòng của Như, kế bên phòng tôi là phòng của hai ông anh bá đạo ( ở chung ). Nhìn đồng hồ đã 20h45’ rồi chắc tối nay bố mẹ không về nên cái hy vọng là sẽ người cứu nữa trong ngày hôm nay tan biết theo mây khói.

-Oầy…ngủ đi con sáng ăn bù có việc gì mà xoắn kêu hoài thế, ngủ đi tao ngủ nữa chứ – Tôi xoa xoa cái bụng đang biểu tình.

Nhắm mắt lại rồi sao đó suy nghĩ về những thức ăn đang dọn trên bàn sẵn đợi mình đến ăn nào là : gà chiên nước mắm, thịt heo xào lăng, cua ram chua ngọt, mực nướng, bò kho… Ôi thôi tưởng tượng ra đầy đủ các món cao lương mĩ vị trên đời.

Và …

Khò….khò…khò…khò tôi ngủ khi cái bụng đang biểu tình và sự thèm khát của cái họng.

Nhưng nó đâu có dễ dàng vậy đâu ngủ được một lát thì do tôi quá đói nên chợt thức dậy, lòm còm ngồi dậy bật đèn lên nhìn đồng hồ thì lúc đó 23h18’ rồi toi ngao ngán mở cửa phòng bước xuống nhà mong tìm được cái gì đó ăn cho đỡ đói, tôi tiến nhanh lại cái tủ lạnh xem có gì để lót dạ không.

-Oầy…Toàn những thứ độc địa không vậy nè, ông trời ơi sao con xui thế – Tôi nhìn tủ lạnh thầm hét lên

Ở một nơi nào đó…….

-Hắt xì.. TỔ CHA… đứa nào thế đang ngủ cũng kêu tên – Vừa nói vừa nhìn xuống dưới

-Cái đệch, ai biểu ngu chi kệ tía nhà ngươi cho chết luôn ta ngủ tiếp…Khò…khò

Ngay tại đó….

Trong tủ lạnh toàn thịt cá chưa chế biến gì cả, rau, trái cây nhưng toàn thứ đói bụng ăn không được nào cam, bưởi, quýt, xoài, ổi… ôi thật là cái số nó khổ.

-Thôi ăn bưởi thay cơm vậy, dù gì cũng đẹp da – Tôi cầm lên miếng bưởi đã được bốc vỏ sẵn,nói ra miệng vì chắc giờ này ngủ hết rồi.

Nó lạnh chả biết có chua không mà thấy ê cả cái răng nhưng cái bụng nó cứ đòi hỏi nên đành cắn răng làm liều một lần. Tôi từ từ đưa miếng bưởi vào miệng chuẩn bị cắn nó….

-T Không được ăn – Một giọng nói ấm áp vang lên từ bậc thang quen thuộc.

-Ôi cái đệch– Tôi thầm nói trong bụng

Cái miếng ăn đến miệng rồi chuẩn bị cắn nữa thôi mà cũng bị cản số nó khổ thật chứ chẳng có đùa khi nào đâu, tôi lấy cái miếng bưởi ra chứ để nó trong đó sợ không cưỡng lại được cắn luôn.

-Hả – Tôi đơ người ra

Như từ từ đi lại về phía tôi đang đứng với vẻ mặt ngu ngơ chưa hiểu ra vì sao bị cản.

-Trong bưởi hàm lượng acid citric rất cao ăn vào lúc đói dễ bị tổn hại bao tử lắm đó – Em từ tốn nói.

Tôi thì cứ nhìn cái miệng đang phát ra những âm thanh, Như thì vừa nói vừa lấy miếng bưởi từ trong tay tôi ra bỏ vào tủ lạnh đóng cửa tủ lại. Em mặc một bộ đồ ngủ màu hồng không mỏng lắm ^^, rất tế nhị nhưng không giấu đi được vẻ xinh đẹp đáng có của người con gái đang đứng trước mặt tôi.

-Vậy à, cảm ơn cậu nhé – Tôi gãi đầu vì biết tý nữa mình hành động ngu, thiếu hiểu biết.

-Hihi, đói rồi phải không – Như cười tủm tỉm cái miệng trong dễ thương phết.

Tôi lúc đó thì không biết phải nói sao vì bị người con gái đấy phanh phui ra tận mặt,không ngờ em lại biết tình hình cái bụng của thằng dốc tổ đang đứng trước mặt thế.,

-Ừa..hihi –Tôi lại với cái màn quen thuộc là gãi đầu cười trừ cho qua.

-Nhà còn mì không?

-không

-Đợi Như tý đi mua mì cái ha – Em vừa nói vừa nghiêng đầu

Tôi chỉ biết đứng nhìn cái sự dễ thương kèm theo sắc đẹp, không ngờ mới quen nhau mới có mấy tiếng tôi chưa biết em thế nào nhưng đã vì một thằng không máu mủ ruột thịt gì cả giữa khuya thức dậy và còn hiểu được cái bụng của người đó nữa chứ. Tôi có mộ tcảm giác gì đó khó tả nói chung hình như lúc đó cảm giác biết ơn kèm theo là thương thương sao ấy. Dù cái tiệm bán tạp hóa không xa nhà cho lắm nhưng giờ này đã khuya rồi lại còn một mình ra đường mua mì nữa, khỏi phải nói tôi không để em đi một mình :

-Tớ đi với

Không cần đợi em đồng ý vừa nói tôi vừa chạy ra khỏi cái bàn Vào lúc đã khuya lắm rồi có thể nói người ta ngủ hết nhưng cái tiệm tạp hóa gần nhà tôi thì bán cả ngày lẫn đêm nên không sợ, bước ra sân một cảm giác lạnh lạnh người hiện ra đèn đường thì còn loe loét ánh sáng vàng, hai chúng tôi im lặng mà đi trong không gian tĩnh mịt của bầu trời vào đêm khuya không gian vắng lặng, đâu đó có những tiếng côn trùng kêu, những tiếng chó sủa. Đi khoảng 5 phút là đến cái tiệm tạp hóa :

-Bán cho em 10 gói mì gấu đỏ sợi phở- Như lên tiếng nên tôi chả kịp phản ứng gì cả.

Lúc đó trong túi không còn đồng bạc nhưng tôi đi theo Như nếu để người con gái ấy trả tiền thì mặt mũi để đâu mà khổ nỗi một cái em mua tận 10 gói chứ chẳng đùa đành ngậm ngùi nói với bản thân sau này phải xin tiền mẹ dự trữ chứ để lần thứ hai xảy ra chuyện này thì mặt mũi con trai của tôi bỏ đâu. Lang thang đi ngược lại vẫn có gì khó nói đối với tôi, chắc tại hai người mới quen nhau nên ít nói, âm thanh tĩnh lặng lại vang lên cả hai bên, về đến nhà thì tôi đóng cửa cẩn thận lại em ấy vào bếp làm mì cho tôi ăn.

Tôi bước vào nhà thì nghe cái mùi thơm nấu ăn thổi ra từ bếp khỏi phải nói cái bụng đang đói, phóng như tên lửa vào nhà bếp nơi xuất phát của mùi thơm đó, lúc này em ấy đang đeo tạp giề nhìn giống mẹ mỗi lần nấu ăn, lại còn cắt cái thứ gì đó nhìn trong rất chuyện nghiệp. Thấy tôi đi vào Như quay lại cười tươi tắn một cái rồi lại quay vào làm tiếp, lúc đó một cảm giác gì đó khó tả lại xuất hiện tôi chỉ biết ngồi vào cái bàn ăn nhìn người con gái ấy làm đồ ăn thôi. Mùi thơm từ món mì bay ra cái bụng lại biểu tình phải nhủ với nó đợi một tý nữa sẽ được ăn ngon.

5 phút sau Như tháo tạp giề ra trút cái gì gì đó vào cái đĩa thật là to rồi đem lại cho tôi, đó là món mì xào :

-Hihi, cậu ăn đi – Như dịu dàng để đĩa mì trước mặt đang có những dòng khói bay lên.

Tôi chỉ biết trố mắt mà nhìn vào cái đĩa mì nào thịt được cắt nhỏ ra từng viên hình vuông nhìn rất bắt mắt, rồi đỗ được xào chung với mì, nhìn rất ngon và khỏi nói sau khi em đưa cho tôi đôi đũa cấm đầu vào cái đĩa ăn ngay không còn phải chờ đợi gì nữa. Cộng mì mềm mại có vẻ đã được nấu rồi nên cảm thấy đọng nước trong mì,miếng thịt không cứng nó được ướp gia vị theo kiểu thịt nướng phải nói rất ngon, tôi ăn lấy ăn để thỏa mãn sự đói từ chiều đến giờ.

-Hihi, ăn từ từ thôi – Như ngồi kế bên nhìn tôi ăn mà cười khúc khích

Lúc đó chả biết ngại cái mô tê sất gì cả chỉ biết cái bụng đang đói và cần thức ăn cho vào bụng…

-ừa.. cậu nấu ngon quá – Tôi dừng ăn quay qua nhìn em rồi khen. Công nhận ngon thật chứ chẳng đùa.

-Hihi, thật không – Như nghiêng đầu hỏi.

-Th..ạp…ật..oạp(Thật ) – Tôi vừa ăn vừa nói

Như lại che miệng cười những nụ cười đầy ấm áp lòng người xua tan biết bao nhiêu tản băng bấy lâu nay trong con người tôi. Tôi ăn gần xong thì đã không thấy Như nữa quay mặt kiếm thì thấy ở bếp đang loay hoay với cái xoong.

-này cậu,canh nè – Như đưa cho tôi một tô súp.

-canh gì vậy– Tôi nhìn vào cái tô

Trong tô là một làn nước màu trắng sóng sánh với những đỗ ( người miền Nam gọi là giá ), đậu hũ và một tý thịt bầm.

-Canh đậu hũ, tốt cho trí nhớ lại giúp dễ ngủ nữa cậu ăn đi – Như nói có vẻ rành về dinh dưỡng trong thức ăn.

Tôi lấy cái muỗng bắt đầu thưởng thức tô canh ngon lành đó, phải cộng nhận là nước ngọt thanh như nước suối, đậu hũ thì mềm mại vừa tan. Rất ngon.

-Trời, ngon quá – Tôi lại một lần nữa ăn sạch cái tô rồi khen ^^.

-Hihi.

-Cậu làm đầu bếp à.

-Không, hihi,cậu ăn nữa không.

-Oầy.. muốn lắm chứ nhưng no quá. Hihi – Lúc này tôi mới để ý đến cái bụng của mình đã no căng rồi.

Thế là đợi Như dọn dẹp xong tôi tắt đèn “đưa” em lên phòng, tất nhiên cũng trở về phòng mình làm một giấc ngủ thật ngon vì lúc này đã no rồi chả sợ cái bụng cứ kêu rào nữa. Đúng là tô canh đó giúp dễ ngủ thật chả phải dùng phương pháp gì vừa nằm xuống khoảng 3 phút đã…Khò…….khò……khò……


/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status