Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 169

/173


Đội hình vẫn như thế, tôi vẫn là một thằng thủ môn quèn. Đội bên kia có vẻ cũng thấy được những tuyệt sắc giai nhân đang đứng ngoài sân nên tung từng cú sút cháy phá về phía khung thành đội tôi.

- Víu – Một cú sút tầm dưới.

- Thấy rồi, thấy rồi. – Tôi nói thầm trong bụng và đôi tay sẵn sàng cản phá.

Tôi nằm xuống lấy hai tay chụp trái bóng, trái bóng nằm gọn trong lòng bàn tay dùng có hơi thốn do thằng kia chạy đến đá bồi thêm.

- Đệt, mày định giết tao à- Tôi nhăn mặt nói với thằng kia.

- Nhanh lên mày. – thằng Chung nó vẫn thế, trọng sắc khinh bạn

Tôi không sút lên cho nó mà chuyền cho hậu vệ muốn làm gì thì làm. Trong suốt hiệp thi đấu thứ hai, bàn thua thứ 3 nằm gọn trong lưới và rồi cái gì đến cũng sẽ đến ở bàn thua thứ 4… Đội bạn áp sát khung thành, một cú sút bổng vào trong cánh trái, tôi chẳng biết làm gì trong tình huống ấy, có một thằng lao vào trong đánh đầu về góc trái khung thành ở tầm dưới đất. Theo phản xạ tôi đưa chân bắt lấy bóng, bóng nằm gọn trong chân. Nhanh chóng chúng nó chạy lại để cướp bóng vì khoảng cách ấy rất gần so với khung thành. Có thể nói là một tình huống hỗn loạn.

- Hừ – Tôi nói thầm trong bụng.

Trước mặt tôi là một cầu thủ đội bạn chuẩn bị ra chân và thằng Kiệt đang đứng cạnh bên, tôi di chuyển nhẹ trái bóng cho lệch khỏi xà ngang và dốc bóng chạy về phía cánh trái, loại bỏ được một đóng người đang đứng hỗn loại ở khung thành. Tiền vệ đội bạn chạy lại..

- Xoạc - Xoạc bóng tôi, cát bay mù mịt.

Sau đóng cát bới tứ tung lên là tôi đang kẹp trái bóng nhảy lên không cách xa cầu thủ đấy rồi tiếp đất một cách hoàn hảo và chạy. Tôi nhớ không nhầm, lúc ấy tôi đã chạy thẳng vào trung lộ với tốc độ cao, bên phần sân đội bạn chỉ còn lại 3 thằng, một thằng bên cánh phải chạy trước, 2 thằng cánh trái bức tốc chạy vào trung lộ nơi tôi đang cầm bóng. Tôi đang có một sự hưng phấn dâng trào trong người và nhìn những thằng kia chạy lại thì cảm thấy mình nên làm điều gì đó. Trong đầu tôi lúc đấy vẽ ra một cách xử lý tình huống đó là xỏ kim qua cầu thủ phía bên phải rồi ngoảnh bóng lại theo đà của người đang chạy cánh trái rồi dốc sức mà chạy để loại bỏ hai người họ. Một kế hoạch khá hoàn hảo. Cầu thủ phía bên phải đến trước, tôi đọc được ý nghĩ trong đầu cầu thủ ấy là sẽ nhào vào kê chân, nhanh chóng khi chân vừa đưa ra để kê thì tôi đẩy nhẹ trái bóng đi qua háng của cầu thủ ấy, làm người ta mất đà té luôn còn tôi thì cứ tiếp tục chạy đến giữ bóng để loại bóng hai người còn lại.

- Không được rồi – Tôi nhận bóng trong chân và thấy rằng khó loại bỏ hai cầu thủ kia.

Và rồi…

- Víu – Một cú sút cực mạnh ở tầm trung, khoảng cách so với khung thành không xa.

Tôi mất đà mà té xuống cát luôn, theo phản xạ thì nhắm mắt lại chứ không cát vào đầy, tôi cảm thấy vị mặn của mồ hôi cùng với mấy hột cát ùa vào trong miệng khi mình té xuống.

- Hay quá.

- Bốp bốp – tiếng vỗ tai inh ỏi.

- Vào rồi.

Và sau đấy là những thằng bạn tôi chạy đến vỗ vai, vò đầu tôi như một người anh hùng, tôi nhìn thấy thằng thủ môn bên kia thằng nằm xuống, rồi trái bóng nằm vắt trên lưới luôn, lực sút khá mạnh nên làm quấn lưới lại.

- Ghê quá mày ơi. – thằng Hùng mỉm cười một cách khoái chí.

- Tâm của nào đây mà – thằng Dương vui mừng vò đầu tôi mãi.

- Thế mới phải chứ – thằng Đức phải nói rất vui.

Tỉ số bây giờ 4 – 1 nghiêng về cho đội bạn. Dù biết cách biệt quá lớn nhưng một bàn thắng đủ làm bao nhiêu sức lực mất đi lại phục hồi. Và rồi tôi được trả về vị trí thân quen, thằng Hùng lại tiếp tục vị trí quen thuộc của mình với cái khung thành.

Tôi thấy được nụ cười của Bạch Yến, niềm vui mừng của Như, Mai, Trúc và khuôn mặt rất bất ngờ của Nhi.

- Hừ, này thì bình thường – Tôi quẹt mũi nói thầm trong bụng.

Và giờ đây, tôi tràn trề sinh lực, có lẽ còn hơn trước nữa. Đội bạn vừa giao bóng là mấy thằng tôi lao vào giành bóng ngay. Thằng Dương có bóng trong chân, tôi tat sang cánh trái, nó kéo dãn đội hình đối phương, tự tin loại bỏ một vài cầu thủ và thực hiện một cú chuyền vượt tuyến dành cho tôi. Không khó khi tôi bắt bóng bổng và rồi cái gì của ngày hôm kia nó vẫn là của ngày hôm nay, phong độ vẫn mãi là phong độ..

- Víu – Tôi sút không mạnh nhưng đủ hiểm về góc trái khung thành đội bạn.

Một sự trỗi dậy không ngờ… tiếp nối tôi là thằng Chung ghi một bằng cú đá bồi sau cú sút từ xa của tôi, rồi thằng Dương ghi hai bàn, Sang một bàn bằng cú sút cháy phá từ xa. Và đến đây một cái kết không ai tưởng tượng, lộn ngược dòng 6-4…. Một buổi chiều tà lấy lại những gì đã mất…

Cuối trận…

- Thấy anh đá hay không ? – Tôi tìm đến Bạch Yến trước, nàng đang đứng nói chuyện với Như, vừa thấy tôi đi lại Như đã đi sang nơi khác.

- Hihi, hay lắm, giỏi ghê – Em cười tủm tỉm ra vẻ rất tự hào về người bạn trai của mình.

- Giỏi hơn JangHe không ? – Tôi muốn khẳng định từ em.

- Em không biết nhưng người yêu của em giỏi nhất trong mắt em, hihi – Nàng nhún vai đáp.

- Chà chà, hôm nay sến quá ta. – Tôi trêu em.

- Hứ, uống nước đi – Em đưa chai nước lúc nãy cho tôi.

- Tuân lệnh.

Trong em có vẻ rất vui, em bảo tối nhó qua nhà ăn cơm với em cho vui, ăn một mình buồn. Tôi đèo Như về nhà, em cũng khen như bao người khác, dù muốn ở nhà để tiễn Nhi về nhưng mà thôi tôi phải qua nhà ăn cơm với Bạch Yến. Người con gái tôi đang yêu vậy là quá đủ rồi, xinh đẹp phết ra, chỉ thua Nhi ở mỗi chiều cao ít cen-ti thôi mà. Tắm rửa xong, vọt lẹ qua nhà nàng,…

Nàng vui vẻ, hiều hậu ra mở cửa mà tôi không biết sau lưng sự dịu dàng, vui vẻ ấy là một con dao đang tức giận không nguôi.

- Hừ, anh được lắm, anh uống nước của người ta không uống nước của em. – Vừa mời nước tôi, vừa trách tôi.

- Hả – Tý nữa tôi phun nước ra khỏi miệng.

- Hả gì ? suốt ngày thấy gái đẹp là cứ nhìn. – Hình như ly nước sắp tràn.

- Ơ…

- Em không xinh à ? Em không đủ để anh ngắm à – Nàng bực tức nhưng lúc đấy tron nàng dễ thương phết ra.

Tôi mỉm cười với cái thứ trẻ con của nàng, ai bảo người con gái xinh đẹp không có khuyết điểm đâu. Em cũng là một con người, em cũng là một đứa con gái nên em cũng biết ghen như ai đấy thôi. Tôi biết, ai mà không vậy khi thấy người mình yêu làm thế với một người con gái khác chứ. Tôi nhanh chóng quàn tay qua người rồi kéo nhẹ em vào lòng… Môi kề môi thế là hôn.

-…- Em khá bất ngờ nên không biết phải làm sao luôn.

Đôi mắt long lanh ấy, mở to ra vì bất ngờ nhưng cũng từ từ nhắm lại vì sự ngọt lịm của nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào của tình yêu trong sáng ở tuổi học trò.

Ít phút sau… Hai đứa, ai cũng ngượng đỏ mặt cả, ngay cả tôi. Lúc ấy trong đầu tôi suy nghĩ rất dại khờ, không biết mình có dâm dê trong đầu em không, còn trong tâm trí em thì tôi vẫn ngốc. ^^!

- Hết mắng nhé, anh biết lỗi rồi. Xin lỗi đấy. Anh an phận rồi, em là quá đủ – Tôi nói từ trong thâm thẳm trong tim, cái tật ngắm gái xinh ai mà bỏ cho được nhưng không ngờ em ghen thật ^^!

- Hihi – Em chỉ cười.

- Đá bóng từ chiều đến giờ đói bụng muốn xỉu, vậy mà người ta không cho mình ăn cơm kia kìa. Muốn mình chết sớm đây mà. – Tôi trêu em.

Nàng nắm tay tôi dẫn vào nhà bếp không khí trong nhà tôi thấy ấm cúm vào sao tay nàng lạnh quá.

- Sao tay em lạnh thế ? – Tôi hỏi.

- Hihi, ngốc, tay con gái lạnh thế mà – Em trả lời ngây ngô.

- Ờ, đó giờ anh cứ tưởng con gái phải ấm chứ. – Tôi cũng thơ ngây theo luôn.

- Ngốc, hihi – Em che miệng cười khúc khích.

Bàn ăn hôm nay đủ món cả, lẩu có, kho có, rán có, quay có. Em làm đủ thứ nhưng mỗi thứ một ít đủ cho hai đứa ăn no bụng mà không dư không thừa. Đến lúc này sao tôi muốn cưới nàng về làm vợ quá, người vợ thế này đối với tôi quá đủ rồi vì bao yêu người đang ao ước có người vợ thế này.

- Ăn nhiều vào, không em giận – Em nói.

Suốt bữa, em cứ gấp đồ ăn cho tôi, tôi vừa nhai cái này thì trong chén tôi lại có món khác, đồ ăn em làm hôm nay ít mỡ mà chất đạm nhiều vì em bảo anh mới đá bóng sẽ mất sức không được ăn quá nhiều mỡ. Em làm đồ ăn thì khỏi chê, ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng.

- Em mà nuôi anh chắc anh mập quá – Tôi cười nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương.

- Hì, em đang nuôi anh nè…. Sau này, anh nuôi lại em. – Em nói đoạn sau này vẫn ngập ngùng.

- Có sau này nữa hả ? - Tôi hỏi.

- Hihi…. Dạ có – Em lấp ba lấp búng trả lời.

Nhiêu đấy là quá đủ đối với tôi rồi, bao nhiêu đấy làm cho bao hoài niệm ngắm gái xinh của tôi tan biến. Giờ đây em đang chiếm giữ một vị trí khó phai ở con tim của tôi. Hai đứa ăn cơm xong, tôi phụ em dọn dẹp và rửa chén dù em không cho. Rồi em pha trà, hai đứa ra ngoài sân ngắm trăng, ngắm sao, uống trà ăn bánh. Một cuộc sống như tiên như thần. Đúng là cái tình yêu tuổi học trò sao mà nói đơn giản nhưng trong sáng quá. Luôn tươi đẹp.

Em cứ níu kéo tôi ở lại với em, không cho tôi về…

- Ở lại chơi với em tý nữa rồi về. – Em nói câu này hơn 10 lần thì phải.

Rồi em tựa vào vai tôi ngủ khi nào không hay, lúc em ngủ khuôn mặt em vẫn thế, vẫn xinh đẹp kiều diễm như ngày nào. Tôi bế em lên lầu, vào phòng của em mùa hương hoa ngọt lịm bay nòng vào mũi tôi, cảm giác êm ái, thanh bình lắm.

Lúc đi tôi có nói đi qua nhà em chứ không có nói ngủ qua đêm tại nhà em nên chẳng biết thế nào, tôi để em ngủ say rồi chạy xuống nhà dắt xe em ra, đóng tất cả các cửa lại, rút chìa khóa bỏ vào túi chạy một đoạn aang nhà thằng Tùng bảo nó điện giúp về nhà bảo tôi ngủ ở nhà nó, làm mất giấc ngủ của nó, nó chửi cho tôi một trận. Tôi quay về nhà, em vẫn đang ngon giấc và tôi cũng ngủ lịm dưới giường em khi nào không hay…

Sáng dậy em nấu cháo cho ăn rồi mới về nhà, người mở cửa tôi là Nhi.

- Đi chơi suốt đêm luôn nhỉ ? – Chưa gì đã nói sốc

Còn tôi thì khá bất ngờ vì giờ này người con gái này còn ở trong nhà của tôi mà chưa về. Mặc cái quần ngắn ngủn, khoe đôi chân dài, đúng là…

- Nhà có con trai mà ăn mặc thế hả, đi vào thay ngay – Tôi nói rồi dắt xe vào trong nhà.

- Ơ… – Còn chị ta thì cứng họng.

Tôi lên phòng tắm rửa sạch sẽ, chạy xuống nhà dưới tìm Như thì thấy em đang xem tivi, xem mải miết đến mức tôi phải cù léc em mới phát hiện ra tôi đang kề bên.

- Sướng quá ha.

- Ừa.

- Đừng chơi với con trai nhà quê đấy. – Chị Nhi từ trên lầu bước xuống với bộ dạng khác, bộ đồ có vẻ kín đáo hơn rồi.

- Hơ hơ – Tôi cười đểu.

- Cười gì, thế này được chưa. – Nói mà nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Được được, cứ giống như em chị vậy nè – Tôi chỉ tay vào Như.

- Vâng, chị còn ở đây dài dài, có gì em chỉ bảo giúp – Cuối người làm ra vẻ lễ nghĩa lắm.

- Dài dài là sao ? – Tôi đang thắc mắc.

- Chị Nhi ở đây chơi đợi tớ nghỉ hè rồi về luôn một thể – Như nói.

Tôi đang uống một ngụm nước trà bố pha lúc sáng…

- Sặc.

- Hihi – Chị Như thấy bộ dạng của tôi che miệng cười khúc khích.

- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.

Một Như đã rõ khổ ra rồi, giờ lại thêm Nhi….

Một Như đủ làm bao sóng gió, giờ lại Nhi chăc bão táp phong ba….

Ôi cuộc đời….!!!

/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status