Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 1

/173


Lời giới thiệu

Tôi đào hoa thật, nhưng số đào hoa nó khổ lắm, mọi người luôn muốn tôi quyết định cái gọi là “ tiểu thuyết “ không có hồi kết.Cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết gồm nhiều chương và không có điểm dừng. Mà tác giả chính không ai khác là mình, thật buồn cười. Người đời gọi là tự biên tự diễn. Theo tôi đó là một sai lầm, vì chính ngay cuốn “tiểu thuyết” của mình, tôi lại không thể nào viết nó theo tùy ý của bản thân.

Số phận tại trời ư? Ông trời quyết định tất cả ư?

Sung sướng thật đấy, đào hoa thật đấy,…..Nhưng tôi chỉ cần một cuộc sống bình yên….

Sau 6 năm “lưu lạc tứ phương” tôi đã về cái nơi mà đã sống từ lúc nhỏ, và hôm nay lại quyết định chọn nó là nơi để viết tiếp những trang giấy trắng còn thừa kia……

6 năm trôi qua rồi đúng không, các “loài hoa”cũng không thay đổi gì mấy, mà ngày càng nở những bông hoa tươi đẹp, hương hoa ấy vẫn phản phất đâu đó…..

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định viết những dòng chữ trong “tiểu thuyết” mà đã trải qua. Tôi mong sẽ được quay lại những năm tháng trước đây, để một lần nữa, cảm nhận và suy nghĩ…..

Truyện này dựa theo 378 cuốn nhật ký của các nhân vật chính, có thể nói là được viết chính xác đến 98%, từng ngày, từng giờ và địa điểm. Các nhân vật cũng đồng ý giống tôi:

………….

-Anh viết đi em muốn mãi mãi không quên. Người ( 1)

-Ừ cảm ơn em, còn … thế nào

-Ý anh sao ý em vậy.. hihihi. – Vẫn nụ cười đấy, người ( 2)

-Em luôn tôn trọng ý kiến anh, nhưng không muốn bị phiền (3)

-Ok…….. Định cho anh đói à?. Tôi đánh sang chuyện khác sợ bị từ chối ^^

………..

Đấy đã được “ban chỉ huy” duyệt rồi. Cầm trên cây bút mà em đã chuẩn bị….Những dòng chữ được viết ra……………

“Cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết, thì anh chỉ mong “tiểu thuyết” của em sẽ không có vết xóa……Anh chấp nhận xóa giùm em….. Để em luôn “ Thuần Khiết “ …..”

Chú ý trước khi đọc chuyện :

- Theo yêu cầu của một số nhân vật chính thì địa điểm sẽ được dấu đi. Mình sẽ thay tên

-Tình tiết câu truyện là có thật

-Câu Truyện có thật 100% trừ những địa điểm đã thay đổi thì còn 98%. Nhân vật chính trong truyện cũng thế

-Do add bị cận nên đánh chữ không nhìn màng hình có một số chữ sai chính tả mong các bạn bỏ qua

-Note FB hiện đang có lỗi dính chữ, cố gắng nhìn nhé

-Kết thúc truyện sẽ có một buổi gọi là offline với đầy đủ nhân vật trong truyện, trừ một người ( có thể cũng có mặt ).

Thân

Lời Ngõ

6 năm trước

Trong một căn nhà được xây dựng theo phong cách phương Tây, hiện đại, không quá to,cũng không quá nhỏ. Tôi và em đang lui hui dưới bếp, chuẩn bị cho bữa cơm tối.

21h39’….trênbàn ăn

-Ngon không anh? – Nàng nheo mắt trái rất tinh nghịch

-Ngon lắm nàng à !

-Hìhi… Một nụ cười đầy xinh đẹp

Cảm giác hạnh phúc tràn đầy căn nhà. Hai trái tim đang ấm áp, hai như một.

Sáng sớm trên bộ ghế ở nhà khách, tôi nằm trên cái ghế dài, mơ mơ, màng màng,…..Một giai điệu quen thuộc vang lên :

……………..

Evenevery day has storm

Iwill always by your side

Imiss you, missing you

Idon’t care how hard It is

IJust want you be

Everything,…Ido it for you..

………………

Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt, âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại quen thuộc. Chụp lấy nó tắt đi. Tôi nhớ hôm qua đâu có mở nhạc, nhìn sơ qua, tôi thấy trên bàn có một ly trà và một tờ giấy. Định gọi xem nàng ở đâu, nhưng do linh cảm mách bảo, lấy tờ giấy ra xem, những nét chữ ấy,

0h24’ 25/6/2008

Em xin lỗi anh. Em ra đi đến một nơi mà xa lạ, sẽ quay trở về anh nhé. Đến nơi em sẽ liên lạc.

Em yêu anh mãi mãi, chàng à, đừng quên em nhé.

……..

-Thế là sao? Sao em lại bỏ tôi ra đi? K một lời từ biệt, k một lý do? – Tôi k tựhỏi lòng mình.

Trong căn nhà đấy, đã biết bao nhiêu kỷ niệm, biết bao là niềm vui giữa tôi và em.

Đến thật bất ngờ…..

Và……

Đi cũng thật nhanh………..

Em cho tôi hy vọng, cũng lấy đi hy vọng nhỏ nhoi đó. Đến lúc tôi thất vọng muốn từ bỏ tất cả thì……

Một lá thư……….

“From LD 5/7/2008

Thờigian trở về : 5XH12XDSC2

Emvà anh :

Lâm viên suối thác

Biết bao đồng xanh

Ngà trong bạc ngạn

Phong cảnh kình voi

“63LXV”

Em thông minh quá mà, tôi thì khác. Tại sao lại để cho tôi một bài thơ, một bài thơ vô nghĩa………………………….

Chương 1:

Tôi sinh ra lớn lên trong một gia đình không nghèo cũng không giàu…nhưng tất cả đều có học.Tôi là con thứ 3 trong nhà, sau anh hai và anh ba. Hai ông sinh cách nhau có vài giây, tôi thì đến năm sau mới lọt lòng mẹ. Hai năm ba thằng quý tử, bố thật là có phước ^^. Tuy là con trai nhưng ba anh em tôi phải gọi rất rất ngoan=)) ngoan theo phong cách của những thằng đực rựa, không phá phách, nhưng lười biến (trừ tôi ra), có chung một dòng máu duy truyền là thích ngắm gái, đặc biệt gái xinh^^. Tuy là anh em chứ khi gặp gái xinh là thôi rồi, không biết có phải dòng máu đực rựa nó nổi dậy không nữa, có thể nói là tình nghĩa huynh đệ để tán gái xong rồi tính. ^^. Bố thấy tình cảnh như thế thì lắc đầu ngao ngán.

- Trong mắt có con gái thì anh nó vứt dưới chân…hahaha

Thế là lọt vào tai của mẹ tôi dưới bếp.

- Gióng thằng cha mầy, ĐỒ HÁO SẮC. – Mẹ nói vọng lên.

Ba anh em tôi thì ngã cười đau bụng, làm cho bố mặt xíu xị khi bị “nữ hoàng” ra tay trảm không thương tiếc. Hình như máu sợ vợ cũng có di truyền hay sao ấy, sau này cả ba anh em tôi có thể nói không thua gì bố mấy ^^.

Trong ba anh em, ai cũng đẹp trai, trừ tôi ra, tuổi thân vê lờ. Không xấu lắm nhưng nhìn được,chỉ là không bằng hai ông anh kia. Lâu lâu cũng ghen tỵ vãi, đi chơi gái nhìn hai ổng không nhìn mình, tức……. Thế mà sao này người ghen tỵ không phải tôi mà là hai ông anh, thế mới đau.

Thấm thoát bảy năm ở nhà tu luyện võ công “ ngoan ngoãn ẩn thân “ rồi đấy, ba anh em tôi chuẩn bị xuống núi tu luyện tiếp “tri thức phòng thân” cho tương lai. Ấy ở nhà 7 năm như là chúa tể sơn lâm một phương, ai cũng mạnh mẽ như chuột, oai hùng như kiến,miệng mồm như ruồi, không sợ trời cũng sợ đất. Vậy mà ngày đầu tiên đi học của ba ông thần thì thôi rồi ( à, tôi thua 2 người anh tôi một buổi, lúc đó mới 6 tuổi à, nên thành thử đi học chung cho vui, té ra học lớp 1 đến hai năm lận ạ,ai không biết lại bảo dốt thì nguy ^^). Cả ba anh em đều được sắp cùng một lớp.Ngày đầu tiên đi học mẹ dắt đến trường, trước lúc ra đi ai cũng mạnh miệng bảo là “ tao sẽ bình định dẹp loạn bọn trong lớp cho xem”, “ Em sẽ là đại ca của bọn chúng”…

Vậy mà cái khí thái ấy chả bao lâu bị dập tắt:

- NMT ( Tôi đấy )

- oa…oa…oa… -Tiếng khóc phát ra từ tôi, chả hiểu sao lúc đó khóc nữa. ^^

- Cô kêu con kìa T. – Mẹ tôi ngồi ghế dành cho phụ huynh sau lưng nói lên.

- Mẹ ơi, về đi, con.. hức… con… sợ.

- Cái thằng này có gì đâu mà sợ con – Mẹ tôi vỗ về an ủi

Thôi rồi, ở nhà mạnh mồm lắm, còn bảo ta đây, ấy vậy vào lớp mới bị gọi tên đã khóc òa lên. Lúc đấy mà có máy chụp hình tôi chắc là hình ảnh đó đáng yêu nhất trong năm đấy ^^. Mắt thì nước không, mũi lò thò nước, mặt thì như khỉ ấy cứ nhăn nhăn.

Tôi thì ở trên này khóc, mẹ tôi ở dưới phì cười, còn cả anh ba ngồi kế bên nhìn tôi, ngại vãi ra. Bây giờ ngồi nhớ lại cảm thấy chả hiểu sao mình lại khóc nữa, nó vê lờ thế đấy ợ

- Cháu nó là NMT đấy cô – Mẹ tôi vứt cho cái phao

- Dạ – Cô giáo mỉm cười

Mà phải công nhận một điều xinh phết.

- Công nhận cô giáo nhìn cũng ku tè đấy chứ @@.Mà công nhận thêm một điều là mình quỷ sứ thật.- Tôi thầm nghĩ trong bụng.

Công nhận nhỏ mà đã mê gái, không sao lúc trước bố có bảo “ Gái xinh không mê là bê đê con ạ” Cô giáo là gái xinh nên mình phải công nhận, không có gì sai ^^.

-NHG ( anh ba tôi )

- Có,,,,em. –Giọng ổng run run như cầy sấy.

Oài dù gì cũng không khóc, ông này gan thiệt. Cô giáo lại cười, làm cho tôi phải hét không ra tiếng “ oimaoi….. Em còn nhỏ… cô bỏ qua …”.

-NVP ( anh hai ).

Không thua kém tôi tý nào đâu nhé.

- Oa….oa…oa..Có…oa – Hơn tôi ở chỗ trả lời được từ có.

Ông này anh hai mà thua anh ba không làm gương tý nào cả.

- Nín đi con,có gì đâu, thằng em mầy có khóc đâu. – Mẹ tôi âu yếm nói khi anh hai quay xuống tìm mẹ

- Dạ… – Ngoan ngoãn thật, nghe mẹ nói xong là nín ngay.

Lớp có 24 người, 9 trai, 15 gái, chắc thời đó trai tuyệt chủng vì lý do……….. gì thì…… tôi cũng không biết. Cô điểm danh xong đến phần chia tổ, sắp chỗ ngồi. Những năm 1996 bàn ghế còn thơ sơ làm bằng gỗ, rồi sao đó đóng lại thành một cái bàn và ghế dài, nên một bàn ngồi được khoảng 3 đến 4 người. Do lớp ít trai nên một bàn à hai gái và một trai. Bỗng tiếng cô vang lên :

- NHG lại đây em- Cô chủ nhiệm gọi tên anh ba rồi chỉ vào bàn số hai chính giữa.

- Dạ

Anh ba tôi cứ dạ, mà nghe tiếng không thấy hình, nên tôi quay sang, vì lúc đó tôi chưa được sắp chỗ. Tôi định bước qua kéo ổng dậy sợ ổng bị chuột rút..nhưng chưa kịp đi.. thì nghe có mùi…..mà cái chân lại ấm ấm…mát mát ra sao ấy ^^.

- Ủa ai đem nước gì để dưới chân vậy nè. – Tôi nghĩ, tưởng là ly nước

Nhìn xuống dưới chân………..thì………………

ÁC…………………..


/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status