Đi khoảng chừng nửa tiếng, Tần Cảnh Chi dừng xe trước ngôi biệt thự vô cùng sang trọng và nhã nhặn, khiến Mộ An có vài phần khó hiểu, tò mò lên tiếng:
- Đây là đâu vậy anh?
Vừa cởi dây an toàn, Tần Cảnh Chi vừa nhẹ nhàng đáp:
- Là nhà anh.
Đoàng! Lời nói của anh như tiếng sét đánh ngang tai Mộ An. Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn anh, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Nhà anh? Sao… sao… chúng ta ta… lại đến… nhà anh?
Nhìn bộ dáng không tin nổi của bé con, Tần Cảnh Chi khẽ cười, rồi nhỏ giọng giải thích:
- Cố Hân quen biết nhiều người sửa chữa đồ cổ, nên anh nhờ con bé sửa giúp. Đi thôi, chúng ta vào nhà.
Nghe anh nói, Mộ An lập tức không có can đảm bước xuống xe, tay cô bám chặt lấy dây an toàn, miệng lí nhí nói:
- Em không vào đâu, anh vào lấy đi. Em ngồi ở đây chờ.
Đột ngột đến gặp người nhà anh, Mộ An thật sự chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Cô sợ bản thân biểu hiện thiếu xót, khiến người nhà anh không thích. Để lần sau, cô chuẩn bị tốt rồi sẽ gặp họ.
Trông gương mặt căng thẳng như cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi liền hiểu ra vấn đề. Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ, dịu dàng nói:
- Không cần lo lắng, ba anh và Cố Hân đều là người dễ gần. Họ chắc chắn sẽ vô cùng thích em.
- Nhưng mà em…
Chưa để Mộ An nói hết, Tần Cảnh Chi ôm cô vào lòng, thấp giọng cắt ngang:
- Ngoan, bảo bối còn có anh mà.
Sau một hồi dỗ dành, Tần Cảnh Chi thành công dẫn cô gái nhỏ đi vào nhà.
Trong nhà, Cố Hân đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng của ba Cố, thì chợt thấy anh trai nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi vào. Hân Hân suýt nữa không nhịn được mà lớn tiếng mách ba.
Gì mà thành niên chứ? Rõ ràng là cô gái này chưa đủ tuổi trưởng thành, anh trai cô đúng là cầm thú. Lần này, để ba biết được, đảm bảo anh sẽ đi toi. Ha ha ha.
Thấy Cố Hân nhìn chằm chằm bé con, Tần Cảnh Chi liền biết cô em gái mình lại suy nghĩ linh tinh. Anh bí mật nhìn cô nàng cảnh cáo.
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh bắn tới, Cố Hân không dám nghĩ tiếp, cô ấy vội bước lại gần hai người, vui vẻ chào hỏi:
- Chào chị An An, em là Cố Hân. Rất vui khi gặp chị.
Mộ An chưa kịp lên tiếng chào hỏi Cố Hân, thì cô lại nghe cô nàng hỏi:
- Chị An An, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Sao em thấy chị quen quen.
- Chưa, chị chưa gặp em.
Trái tim An An như ngừng đập, cô vội vàng phủ nhận. Để Hân Hân biết được cô ghen nhầm với em ấy, cô làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Dáng vẻ che giấu vụng về của bé con, khiến Tần Cảnh Chi nhịn không được mà cong cong khóe môi cười vụng. Sợ Cố Hân truy hỏi bé con tiếp, anh đành lên tiếng đánh trống lảng:
- Ba vẫn ở trong thư phòng à?
- Vâng, ba…
Cạch.
Cố Hân đang nói, thì tiếng mở cửa vang lên, trước cửa liền xuất hiện người đàn ông trung niên hiền hậu, nhưng sắc mặt có phần nhợt nhạt.
- Ba.
Tiếng gọi của anh làm Mộ An giật mình, vội lịch sự cúi chào:
- Cháu chào bác ạ!
Cố Nhan đưa mắt chuyển hướng nhìn sang cô, ngay lập tức ông ấy ngẩn ngơ, bất giác kêu tên:
- A Dung.
Thấy ông ấy gọi, Mộ An có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng đính chính lại:
- Cháu là Mộ An, mẹ cháu mới tên là Mộ Dung. Bác quen bà ấy sao?
Là con gái của ông và A Dung.
Cố Nhan kích động bước từng bước đến gần cô, đôi mắt đen láy đã đỏ lên, nắm lấy tay cô, giọng run rẩy nói:
- Ta… ta là ba… ba của con.
Cả người Mộ An như chết sững, hoảng sợ nhìn Tần Cảnh Chi. Đây rốt cuộc là có chuyện, ba anh sao lại thế?
Ôm cô gái nhỏ bị dọa sợ vào trong lòng, Tần Cảnh Chi khẽ vỗ về trấn an cô. Nhìn ba, anh thấp giọng đề nghị:
- Ba, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Được.
Nghe vậy, Cố Hân vội đỡ ba lại ghế. Tần Cảnh Chi cũng ôm An An lại phía đối diện hai người, ngồi xuống.
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Mộ An, Cố Nhan kìm nén nỗi chua xót trong lòng xuống, chầm chậm thuật lại câu chuyện cũ.
Càng nghe, Mộ An càng cảm thấy vô cùng đau lòng cho tình yêu của mẹ cô. Nước mắt cô cứ thế vô thức tuôn rơi. Ở bên cạch, Tần Cảnh Chi nhẹ nhàng giúp bé con gạt đi những giọt lệ.
Kể xong, Cố Nhan khổ sở rơi nước mắt, yếu ớt nói:
- Thật xin lỗi con, là ta đã phụ bà ấy. Con có thể… có thể tha lỗi cho ba được không?
Nhìn đôi mắt đen láy ngập nước mong mỏi của ông ấy, trong lòng An An vô cùng rối rắm, cô ngập ngừng mãi mới cất tiếng:
- Cho… cho cháu chút… chút thời gian.
- An An, con…
Thấy ba Cố quá gấp gáp, Tần Cảnh Chi sợ cô gái nhỏ sẽ từ chối, nên anh vội lên tiếng cắt ngang:
- Ba, ba cứ nghỉ ngơi trước đi, con đưa An An lên phòng.
Lời nhắc nhở của Tiểu Chi, khiến Cố Nhan bừng tỉnh, ông khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Được, các con đi đi.
Tần Cảnh Chi cho ba một ánh mắt yên tâm, rồi ôm cô gái nhỏ lên lầu.
- Đây là đâu vậy anh?
Vừa cởi dây an toàn, Tần Cảnh Chi vừa nhẹ nhàng đáp:
- Là nhà anh.
Đoàng! Lời nói của anh như tiếng sét đánh ngang tai Mộ An. Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn anh, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Nhà anh? Sao… sao… chúng ta ta… lại đến… nhà anh?
Nhìn bộ dáng không tin nổi của bé con, Tần Cảnh Chi khẽ cười, rồi nhỏ giọng giải thích:
- Cố Hân quen biết nhiều người sửa chữa đồ cổ, nên anh nhờ con bé sửa giúp. Đi thôi, chúng ta vào nhà.
Nghe anh nói, Mộ An lập tức không có can đảm bước xuống xe, tay cô bám chặt lấy dây an toàn, miệng lí nhí nói:
- Em không vào đâu, anh vào lấy đi. Em ngồi ở đây chờ.
Đột ngột đến gặp người nhà anh, Mộ An thật sự chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Cô sợ bản thân biểu hiện thiếu xót, khiến người nhà anh không thích. Để lần sau, cô chuẩn bị tốt rồi sẽ gặp họ.
Trông gương mặt căng thẳng như cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi liền hiểu ra vấn đề. Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ, dịu dàng nói:
- Không cần lo lắng, ba anh và Cố Hân đều là người dễ gần. Họ chắc chắn sẽ vô cùng thích em.
- Nhưng mà em…
Chưa để Mộ An nói hết, Tần Cảnh Chi ôm cô vào lòng, thấp giọng cắt ngang:
- Ngoan, bảo bối còn có anh mà.
Sau một hồi dỗ dành, Tần Cảnh Chi thành công dẫn cô gái nhỏ đi vào nhà.
Trong nhà, Cố Hân đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng của ba Cố, thì chợt thấy anh trai nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi vào. Hân Hân suýt nữa không nhịn được mà lớn tiếng mách ba.
Gì mà thành niên chứ? Rõ ràng là cô gái này chưa đủ tuổi trưởng thành, anh trai cô đúng là cầm thú. Lần này, để ba biết được, đảm bảo anh sẽ đi toi. Ha ha ha.
Thấy Cố Hân nhìn chằm chằm bé con, Tần Cảnh Chi liền biết cô em gái mình lại suy nghĩ linh tinh. Anh bí mật nhìn cô nàng cảnh cáo.
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh bắn tới, Cố Hân không dám nghĩ tiếp, cô ấy vội bước lại gần hai người, vui vẻ chào hỏi:
- Chào chị An An, em là Cố Hân. Rất vui khi gặp chị.
Mộ An chưa kịp lên tiếng chào hỏi Cố Hân, thì cô lại nghe cô nàng hỏi:
- Chị An An, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Sao em thấy chị quen quen.
- Chưa, chị chưa gặp em.
Trái tim An An như ngừng đập, cô vội vàng phủ nhận. Để Hân Hân biết được cô ghen nhầm với em ấy, cô làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Dáng vẻ che giấu vụng về của bé con, khiến Tần Cảnh Chi nhịn không được mà cong cong khóe môi cười vụng. Sợ Cố Hân truy hỏi bé con tiếp, anh đành lên tiếng đánh trống lảng:
- Ba vẫn ở trong thư phòng à?
- Vâng, ba…
Cạch.
Cố Hân đang nói, thì tiếng mở cửa vang lên, trước cửa liền xuất hiện người đàn ông trung niên hiền hậu, nhưng sắc mặt có phần nhợt nhạt.
- Ba.
Tiếng gọi của anh làm Mộ An giật mình, vội lịch sự cúi chào:
- Cháu chào bác ạ!
Cố Nhan đưa mắt chuyển hướng nhìn sang cô, ngay lập tức ông ấy ngẩn ngơ, bất giác kêu tên:
- A Dung.
Thấy ông ấy gọi, Mộ An có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng đính chính lại:
- Cháu là Mộ An, mẹ cháu mới tên là Mộ Dung. Bác quen bà ấy sao?
Là con gái của ông và A Dung.
Cố Nhan kích động bước từng bước đến gần cô, đôi mắt đen láy đã đỏ lên, nắm lấy tay cô, giọng run rẩy nói:
- Ta… ta là ba… ba của con.
Cả người Mộ An như chết sững, hoảng sợ nhìn Tần Cảnh Chi. Đây rốt cuộc là có chuyện, ba anh sao lại thế?
Ôm cô gái nhỏ bị dọa sợ vào trong lòng, Tần Cảnh Chi khẽ vỗ về trấn an cô. Nhìn ba, anh thấp giọng đề nghị:
- Ba, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Được.
Nghe vậy, Cố Hân vội đỡ ba lại ghế. Tần Cảnh Chi cũng ôm An An lại phía đối diện hai người, ngồi xuống.
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Mộ An, Cố Nhan kìm nén nỗi chua xót trong lòng xuống, chầm chậm thuật lại câu chuyện cũ.
Càng nghe, Mộ An càng cảm thấy vô cùng đau lòng cho tình yêu của mẹ cô. Nước mắt cô cứ thế vô thức tuôn rơi. Ở bên cạch, Tần Cảnh Chi nhẹ nhàng giúp bé con gạt đi những giọt lệ.
Kể xong, Cố Nhan khổ sở rơi nước mắt, yếu ớt nói:
- Thật xin lỗi con, là ta đã phụ bà ấy. Con có thể… có thể tha lỗi cho ba được không?
Nhìn đôi mắt đen láy ngập nước mong mỏi của ông ấy, trong lòng An An vô cùng rối rắm, cô ngập ngừng mãi mới cất tiếng:
- Cho… cho cháu chút… chút thời gian.
- An An, con…
Thấy ba Cố quá gấp gáp, Tần Cảnh Chi sợ cô gái nhỏ sẽ từ chối, nên anh vội lên tiếng cắt ngang:
- Ba, ba cứ nghỉ ngơi trước đi, con đưa An An lên phòng.
Lời nhắc nhở của Tiểu Chi, khiến Cố Nhan bừng tỉnh, ông khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Được, các con đi đi.
Tần Cảnh Chi cho ba một ánh mắt yên tâm, rồi ôm cô gái nhỏ lên lầu.
/54
|