Ngày hôm sau, những ánh nắng dịu nhẹ lặng lẽ hắt qua rèm cửa sổ rọi vào căn phòng ngủ yên tĩnh. Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân thể trần trụi đang ôm lấy nhau ngủ vô cùng thân mật.
Ánh sáng chiếu vào mắt, làm Mộ An mơ màng tỉnh dậy, nhưng cảm giác toàn thân đau nhức cùng hạ thân căng trướng, khiến cô ngay lập tức tỉnh táo.
Nhận ra bản thân đang nằm ngủ trên người Tần Cảnh Chi, với tình trạng cả hai đều không một mảnh vải che thân, hơn nữa huynh đệ của anh vẫn còn đang cắm trong cô bé của cô.
Lúc này, Mộ An liền nhớ đến ngày hôm qua mình bị anh thao bằng nhiều tư thế xấu hổ. Hơn nữa, anh còn làm cô mọi lúc mọi nơi trong nhà, hầu như không tha cho cô lúc nào.
Nghĩ lại, Mộ An vừa sợ vừa ngượng, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cô cẩn thận chống cơ thể dậy.
Khi huyệt nhỏ sắp thoát ra được, thì một lực mãnh mẽ kéo mạnh cô xuống. Mộ An hốt hoảng chống hai bàn tay nhỏ nhắn lên lồng ngực trần, để kéo dãn khoảng cách với anh.
Nhưng phía dưới không có gì cản, cự vật lại lần nữa chui sâu vào trong, cảm giác căng trướng lẫn tê dại, khiến Mộ An cau mày than nhẹ:
- Ư…
Tay anh nắm chặt eo cô, cất giọng nói còn ngái ngủ khàn khàn hỏi:
- Bảo bối, định chạy đi đâu hử?
Tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, Mộ An ấp úng yếu mềm nói:
- Anh rút… rút nó ra được không? Em muốn dậy.
- Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lúc nữa.
Nói xong, anh ấn người cô nằm lại ngực mình, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.
côn th*t cứ cương ngạnh trong hoa huy*t, Mộ An nào có tâm trạng ngủ tiếp. Cô cứng đờ người nằm trên anh, suy nghĩ tìm lý do gì để anh thả mình ra.
Khi Mộ An chưa kịp nghĩ ra kế, thì tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên kêu lên. Mắt cô liền bừng lên tia sáng, lập tức ngước đầu lên nhìn Tần Cảnh Chi, chần chừ mãi một lúc, cô mới quyết tâm nhỏ nhẹ nói:
- Em có điện thoại, bạn trai thả em xuống được không?
Nghe tiếng “bạn trai” mềm mại nũng nịu bên tai, Tần Cảnh Chi tức khắc tỉnh cả ngủ. Anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ngờ vực hỏi:
- Bảo bối, em mới vừa gọi anh là gì hử?
Nhìn dáng vẻ mong đợi của người đàn ông, Mộ An cố kìm nén sự thẹn thùng lại, lí nhí đáp:
- Bạn… trai.
Nghe xong, cả người Tần Cảnh Chi tựa như ngâm trong hũ mật. Mặc dù, anh biết cô nhóc có ý đồ, nhưng anh vẫn vô cùng vui vẻ, hôn lên môi cô, rồi nhẹ giọng nói:
- Hết thảy nghe theo bạn gái.
Thấy anh nói vậy, Mộ An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô định nhấc người dậy, thì eo lại bị anh siết chặt, An An khó hiểu nhìn anh. Không phải nói là nghe cô sao, sao giờ anh lại ôm cô chặt hơn vậy.
Bắt gắp ánh mắt nghi hoặc của cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi cười đầy gian mãnh giải thích:
- Hôm qua, anh làm bạn gái mệt mỏi, nên giờ em cứ nằm yên, để anh lấy điện thoại cho em.
Mộ An còn chưa kịp lên tiếng từ chối, thì Tần Cảnh Chi đã nhanh tay với được chiếc điện thoại. Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, anh bất giác nắm chặt điện thoại, cau mày khó chịu.
Đột nhiên, sắc mặt anh thay đổi, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Mộ An nghi hoặc, cầm cả tay anh lẫn điện thoại xoay lại. Thấy là anh trai gọi, cô theo thói quen định ấn nút nghe máy.
Nhưng khi ngón tay cô sắp chạm màn hình, thì Tần Cảnh Chi cầm điện thoại thoát khỏi tay cô, rồi đồng thời bá đạo ra lệnh:
- Không cho phép em nghe điện thoại của hắn.
Nhìn bộ dạng bừng bừng lửa giận của Tần Cảnh Chi, Mộ An đang đắn đo chưa biết khuyên nhủ anh thế nào, để anh bằng lòng cho cô bắt máy. Thì chợt tiếng chuông điện thoại ngừng kêu, Mộ An lại càng không biết phải làm sao.
Bên này, Tần Cảnh Chi vô cùng hài lòng, anh không chút xấu hổ lắc lắc điện thoại, vui vẻ nói:
- Tắt mất rồi, bạn gái không cần phải nghe nữa. Chúng ta…
Còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại lại reo lên, Tần Cảnh Chi bực bội giơ tay muốn ném thứ đồ phiền phức đi.
Thấy vậy, Mộ An vội vàng níu tay anh lại, nhỏ nhẹ cầu xin:
- Anh đừng vứt, chúng ta cùng nghe có được không?
- Cùng nghe? Cũng được thôi.
Dừng lại một chút, anh lưu manh nói tiếp:
- Nhưng nghe xong, bạn gái phải giúp anh làm nó thoải mái.
Vừa nói, anh vừa cố ý hẩy hông lên mấy cái, ngầm ra hiệu cho cô gái ý mình.
Ngay lập tức, Mộ An hiểu ý anh, cô sợ hãi lắp ba lắp bắp nói:
- Anh… anh hôm qua… mới làm… làm cả ngày rồi… sao lại giờ muốn nữa.
- Bảo bối quá mê người, khiến anh nhịn không nổi. Sao giờ em có muốn nghe nữa không?
Tần Cảnh Chi nhìn cô, hào hứng hỏi.
Sợ anh trai có chuyện gấp tìm mình, Mộ An suy nghĩ một hồi, rồi mới gian nan chấp thuận nói:
- Anh bắt máy đi.
Thấy cô đồng ý, Tần Cảnh Chi liền vui vẻ đáp lại:
- Tuân lệnh, bạn gái.
Ánh sáng chiếu vào mắt, làm Mộ An mơ màng tỉnh dậy, nhưng cảm giác toàn thân đau nhức cùng hạ thân căng trướng, khiến cô ngay lập tức tỉnh táo.
Nhận ra bản thân đang nằm ngủ trên người Tần Cảnh Chi, với tình trạng cả hai đều không một mảnh vải che thân, hơn nữa huynh đệ của anh vẫn còn đang cắm trong cô bé của cô.
Lúc này, Mộ An liền nhớ đến ngày hôm qua mình bị anh thao bằng nhiều tư thế xấu hổ. Hơn nữa, anh còn làm cô mọi lúc mọi nơi trong nhà, hầu như không tha cho cô lúc nào.
Nghĩ lại, Mộ An vừa sợ vừa ngượng, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cô cẩn thận chống cơ thể dậy.
Khi huyệt nhỏ sắp thoát ra được, thì một lực mãnh mẽ kéo mạnh cô xuống. Mộ An hốt hoảng chống hai bàn tay nhỏ nhắn lên lồng ngực trần, để kéo dãn khoảng cách với anh.
Nhưng phía dưới không có gì cản, cự vật lại lần nữa chui sâu vào trong, cảm giác căng trướng lẫn tê dại, khiến Mộ An cau mày than nhẹ:
- Ư…
Tay anh nắm chặt eo cô, cất giọng nói còn ngái ngủ khàn khàn hỏi:
- Bảo bối, định chạy đi đâu hử?
Tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, Mộ An ấp úng yếu mềm nói:
- Anh rút… rút nó ra được không? Em muốn dậy.
- Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lúc nữa.
Nói xong, anh ấn người cô nằm lại ngực mình, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.
côn th*t cứ cương ngạnh trong hoa huy*t, Mộ An nào có tâm trạng ngủ tiếp. Cô cứng đờ người nằm trên anh, suy nghĩ tìm lý do gì để anh thả mình ra.
Khi Mộ An chưa kịp nghĩ ra kế, thì tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên kêu lên. Mắt cô liền bừng lên tia sáng, lập tức ngước đầu lên nhìn Tần Cảnh Chi, chần chừ mãi một lúc, cô mới quyết tâm nhỏ nhẹ nói:
- Em có điện thoại, bạn trai thả em xuống được không?
Nghe tiếng “bạn trai” mềm mại nũng nịu bên tai, Tần Cảnh Chi tức khắc tỉnh cả ngủ. Anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ngờ vực hỏi:
- Bảo bối, em mới vừa gọi anh là gì hử?
Nhìn dáng vẻ mong đợi của người đàn ông, Mộ An cố kìm nén sự thẹn thùng lại, lí nhí đáp:
- Bạn… trai.
Nghe xong, cả người Tần Cảnh Chi tựa như ngâm trong hũ mật. Mặc dù, anh biết cô nhóc có ý đồ, nhưng anh vẫn vô cùng vui vẻ, hôn lên môi cô, rồi nhẹ giọng nói:
- Hết thảy nghe theo bạn gái.
Thấy anh nói vậy, Mộ An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô định nhấc người dậy, thì eo lại bị anh siết chặt, An An khó hiểu nhìn anh. Không phải nói là nghe cô sao, sao giờ anh lại ôm cô chặt hơn vậy.
Bắt gắp ánh mắt nghi hoặc của cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi cười đầy gian mãnh giải thích:
- Hôm qua, anh làm bạn gái mệt mỏi, nên giờ em cứ nằm yên, để anh lấy điện thoại cho em.
Mộ An còn chưa kịp lên tiếng từ chối, thì Tần Cảnh Chi đã nhanh tay với được chiếc điện thoại. Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, anh bất giác nắm chặt điện thoại, cau mày khó chịu.
Đột nhiên, sắc mặt anh thay đổi, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Mộ An nghi hoặc, cầm cả tay anh lẫn điện thoại xoay lại. Thấy là anh trai gọi, cô theo thói quen định ấn nút nghe máy.
Nhưng khi ngón tay cô sắp chạm màn hình, thì Tần Cảnh Chi cầm điện thoại thoát khỏi tay cô, rồi đồng thời bá đạo ra lệnh:
- Không cho phép em nghe điện thoại của hắn.
Nhìn bộ dạng bừng bừng lửa giận của Tần Cảnh Chi, Mộ An đang đắn đo chưa biết khuyên nhủ anh thế nào, để anh bằng lòng cho cô bắt máy. Thì chợt tiếng chuông điện thoại ngừng kêu, Mộ An lại càng không biết phải làm sao.
Bên này, Tần Cảnh Chi vô cùng hài lòng, anh không chút xấu hổ lắc lắc điện thoại, vui vẻ nói:
- Tắt mất rồi, bạn gái không cần phải nghe nữa. Chúng ta…
Còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại lại reo lên, Tần Cảnh Chi bực bội giơ tay muốn ném thứ đồ phiền phức đi.
Thấy vậy, Mộ An vội vàng níu tay anh lại, nhỏ nhẹ cầu xin:
- Anh đừng vứt, chúng ta cùng nghe có được không?
- Cùng nghe? Cũng được thôi.
Dừng lại một chút, anh lưu manh nói tiếp:
- Nhưng nghe xong, bạn gái phải giúp anh làm nó thoải mái.
Vừa nói, anh vừa cố ý hẩy hông lên mấy cái, ngầm ra hiệu cho cô gái ý mình.
Ngay lập tức, Mộ An hiểu ý anh, cô sợ hãi lắp ba lắp bắp nói:
- Anh… anh hôm qua… mới làm… làm cả ngày rồi… sao lại giờ muốn nữa.
- Bảo bối quá mê người, khiến anh nhịn không nổi. Sao giờ em có muốn nghe nữa không?
Tần Cảnh Chi nhìn cô, hào hứng hỏi.
Sợ anh trai có chuyện gấp tìm mình, Mộ An suy nghĩ một hồi, rồi mới gian nan chấp thuận nói:
- Anh bắt máy đi.
Thấy cô đồng ý, Tần Cảnh Chi liền vui vẻ đáp lại:
- Tuân lệnh, bạn gái.
/54
|