Edit: Thanh
================
Hai người hẹn gặp mẹ cô vào ba ngày sau, ngày đó vụ án của Khương Từ mở phiên toà, sau khi phiên tòa kết thúc cô liền cùng Thẩm Thính Nam lái xe đến nhà mẹ.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Khương Từ đến nhà ở Bắc Thành của Chu Vân, đến nơi, từ xa cô đã thấy mẹ đang chờ ở cửa.
Chu Vân đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, những năm gần đây điều kiện tài chính của bà càng ngày càng tốt, lại lăn lộn trong vòng thượng lưu quanh năm nên khí chất cũng dần sang trọng hơn.
Nhìn thấy Khương Từ ở ghế lái phụ vẫy tay với mình, bà ấy không khỏi nở nụ cười, chờ xe dừng trước mặt, Khương Từ vừa tháo dây an toàn, vừa nói với mẹ cách cửa sổ xe: “Sao mẹ không đợi trong nhà, bây giờ ở ngoài trời vẫn còn nắng lắm.”
Chu Vân cười, vừa mở cửa xe cho Khương Từ vừa nói: “Sợ hai đứa không tìm thấy chỗ.”
Khương Từ xuống xe, Chu Vân nắm chặt tay con gái, có chút oán trách nhìn cô, “Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên con tới đây, phòng để lại cho con con cũng chưa từng đến nhìn thử.”
Khương Từ có chút có lỗi, nhìn mẹ, giải thích nói: “Chủ yếu là sau khi tốt nghiệp con liền trở về Dung Thành, rất ít khi về Bắc Thành.”
“Vậy lúc trước bà nội con bị bệnh đến Bắc Thành, sao con cũng không tới tìm mẹ?”
Khương Từ nói: “Vì mang bà nội đi cùng nên không tiện lắm.”
Khương Từ biết mẹ rất hận ba cô, vậy nên cũng không muốn gặp bà nội, cho nên những năm nay dù bà nội bệnh tật hay cần tiền mua thuốc, cô cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với mẹ.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Thính Nam đã đậu xe xong, từ trên xe bước xuống, Chu Vân nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ cười một cái, nói: “Thính Nam, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thính Nam gật đầu với bà ấy, lễ phép nói: “Chào dì Chu ạ.”
Chu Vân cười nói: “Được, chúng ta vào nhà trước đi, vào nhà rồi từ từ nói chuyện.”
Chu Vân dắt con gái đi vào sân, Thẩm Thính Nam đi theo không xa không gần phía sau.
Vào nhà, Chu Vân kêu dì giúp việc lấy bánh ngọt bà vừa nướng lúc chiều ra, sau đó quay đầu nhìn Khương Từ, cười nói: “Lần trước sinh nhật con, mẹ bận chuyện triển lãm tranh nên không có thời gian đến Dung Thành chúc mừng sinh nhật con, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, coi như là bù đắp sinh nhật cho con.”
Khương Từ mỉm cười, nói: “Cảm ơn mẹ.”
Cô nhìn thấy một giá vẽ đặt trước cửa sổ sát đất, trên đó có một bức tranh chưa hoàn thiện, cô bước tới nhìn, không khỏi bị màu sắc thu hút, liền hỏi: “Mẹ, đây là mẹ vẽ sao? Đẹp quá.”
Chu Vân cười đi qua, nói: “Chỉ tùy tiện vẽ thôi, nếu con thích thì chờ mẹ vẽ xong sẽ tặng con.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.” Khương Từ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Vân, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
Cô lại xem thêm tranh trên tường, xem hết bức này đến bức khác, hỏi: “Mẹ, đây đều là mẹ vẽ sao?”
Chu Vân mỉm cười, nói: “Đúng nha.”
Khương Từ quay đầu nhìn mẹ, hỏi: “Sao những bức tranh này lại không được trưng bày? Đều rất đẹp mà.”
Chu Vân cười nói: “Mấy bức này không đẹp lắm, treo trong nhà thì thôi đi, nếu đem đi triển lãm sẽ bị người ta cười mất.”
“Vậy sao?” Khương Từ nói: “Nhưng con cảm thấy rất đẹp, con không vẽ ra được, cả nghĩ cũng nghĩ ra được.”
Chu Vân cười nói: “Con chỉ là không thích mà thôi, nếu con thích thì cầm bút vẽ lên cũng có thể vẽ được. Không phải mẹ cũng chỉ mới bắt đầu vẽ mấy năm gần đây thôi sao?”
Khương Từ cười nói: “Vậy con cũng không theo kịp mẹ, mẹ vừa nhìn đã biết là người có thiên phú nghệ thuật, năng khiếu nghệ thuật của con hoàn toàn không có, con cũng không kiên nhẫn được.”
Chu Vân nói: “Sao con lại không có năng khiếu nghệ thuật? Lúc cấp hai mẹ cho con đi học piano, con rất học rất nhanh, đến cấp ba đã có thể lên sân khấu biểu diễn, phải biết là rất nhiều người đều đã bắt đầu học từ rất nhỏ, nếu con không có năng khiếu thì có thể học nhanh như vậy sao?”
Chu Vân đã từng muốn bồi dưỡng Khương Từ đi con đường nghệ thuật, nhưng cô lại không có hứng thú với khía cạnh này, chỉ muốn chăm chỉ học tập.
Hai mẹ con nói chuyện, Thẩm Thính Nam đút tay vào túi đứng ở cửa, không đi lên quấy rầy.
Một lúc sau, điện thoại Khương Từ bỗng nhiên vang lên, cô nhận điện thoại, là khách hàng của cô gọi tới, cô dùng ánh mắt ra hiệu với mẹ, là điện thoại công việc, sau đó liền cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Sau khi Khương Từ ra ngoài sân, Thẩm Thính Nam mới đi tới bên cạnh Chu Vân, anh cũng ngẩng đầu nhìn tranh trên tường, chủ động mở miệng, “Nghe nói triển lãm tranh tháng trước của dì rất thành công, chúc mừng dì.”
Chu Vân cười cười, nói: “Có điều trong mắt cậu, mấy bức tranh này có lẽ không có giá trị gì nhỉ. Tiểu Từ không hiểu, cảm thấy tôi rất lợi hại, nhưng cậu từ nhỏ đã quen nhìn thấy những kiệt tác của các họa sĩ nổi tiếng, có phải cậu cảm thấy mấy bức tranh này của tôi khó mà đem đi trưng bày được đúng không?”
Thẩm Thính Nam nghiêng người sang nhìn Chu Vân, nói: “Dì nghĩ nhiều rồi, con không nghĩ vậy.”
Chu Vân cười nói: “Thật ra tôi vẫn luôn biết, cậu rất chướng mắt tôi, cũng biết cậu đã từng điều tra lai lịch của tôi, cảm thấy tôi luôn dựa vào đàn ông để trèo lên. Tôi thừa nhận, mỗi lần có bạn trai tôi đúng là có tính toán, nhưng thành thật mà nói, tôi không tham tiền của họ, tôi thực sự chỉ thích kết giao với những người đàn ông có địa vị, giàu có và tầm nhìn cao hơn tôi, nhưng cũng không phải vì tiền của người kia, mà là tôi hi vọng có thể học được bản lĩnh kiếm tiền từ bọn họ, hoặc là lấy được chút tài nguyên, cậu có thể nói mục đích của tôi không trong sạch, nhưng tôi không cảm thấy những chuyện mình làm là sai.”
“Tôi chỉ là một người rất thực tế, cũng biết rõ mình muốn gì. Nhưng tôi thật sự có tình cảm với ba cậu, chỉ là tôi và ba cậu đều là người rất tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không yêu người kia hơn yêu bản thân mình. Lúc tôi và ba cậu chia tay, đúng là ông ấy có cho tôi một khoản tiền, nhưng không nhiều, nhà này cũng là tôi mua bằng tiền đầu tư của mình. Nhưng ba cậu đúng là người rất tốt, ông ấy dạy tôi đầu tư, biết tôi muốn làm ăn cũng giới thiệu không ít tài nguyên và mối quan hệ cho tôi.”
“Tóm lại đúng là tôi là người rất thực tế, cậu cũng không hiểu lầm tôi quá sâu. Nhưng Thính Nam, Tiểu Từ không giống vậy, nó hoàn toàn không giống tôi. Con bé là một cô gái nhỏ rất đơn thuần rất cố gắng, từ khi còn nhỏ, con bé một lòng một dạ chỉ muốn dựa vào chính mình, ngay cả tôi con bé cũng không muốn dựa vào, sau khi tốt nghiệp trung học nó liền không dùng tiền của tôi nữa, mãi cho đến khi con bé tốt nghiệp đại học, tôi mới phát hiện trong lúc học đại học, tiền sinh hoạt tôi chuyển cho con bé mỗi tháng, con bé đều không động đến một đồng, trước khi con bé tốt nghiệp đại học rời khỏi Bắc Thành nó đã trả lại tấm thẻ còn nguyên vẹn cho tôi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con biết. Trong lúc học đại học cô ấy vẫn luôn đi làm thêm.”
Chu Vân nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, hỏi: “Cậu biết?”
Thẩm Thính Nam dạ một tiếng, nói: “Con đã gặp cô ấy đi làm rất nhiều lần.”
Chu Vân nghe vậy, có chút cay đắng nói: “Ngay cả cậu cũng biết nó vẫn luôn đi làm thêm trong lúc đi học, nhưng người làm mẹ này lại không biết gì, con bé chưa từng nói với tôi những chuyện này.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con cũng chỉ trùng hợp gặp được mấy lần, nếu không với tính cách của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không nói với ai cả.”
Chu Vân nói: “Đúng vậy, nó vẫn luôn rất độc lập, cũng rất kiên cường, có đôi khi kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.”
Bà ấy nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thính Nam, tôi đã từng tiến vào cửa nhà cậu, biết quan niệm về địa vị gia đình của người nhà cậu nặng cỡ nào, nếu cậu yêu Tiểu Từ, vậy tôi mong sau này cậu nhất định phải bảo vệ con bé. Bà nội của Tiểu Từ đã lớn tuổi, sớm muộn cũng có một ngày bà ấy rời đi. Tôi với bà ấy xưa nay không thân thiết, rất nhiều chuyện con bé không muốn nói với tôi, cũng sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe về bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống và công việc, nếu sau này có một ngày bà nội con bé mất, trong tim con bé, có lẽ cũng chỉ còn cậu.”
“Thính Nam, tôi đã nợ Tiểu Từ quá nhiều, sợ rằng đời này rất khó có thể bù đắp những tổn thương đã mang lại cho con bé khi còn nhỏ, tôi giao con bé lại cho cậu, mong cậu có thể thay tôi chăm sóc nó thật tốt.”
Thẩm Thính Nam nói: “Dù dì không nói con cũng sẽ chăm sóc Tiểu Từ thật tốt.”
Anh nhìn Chu Vân, cam đoan với bà ấy, “Xin dì cứ yên tâm, con sẽ yêu Tiểu Từ hơn yêu bản thân mình, đối với con mà nói, Tiểu Từ là bảo vật vô giá, con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”
Chu Vân vui vẻ nói: “Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi.”
Khương Từ và Thẩm Thính Nam ăn tối ở nhà mẹ, lúc về đến nhà đã mười giờ rưỡi.
Trời tháng sáu đã bắt đầu có chút nóng, sau khi vào nhà Khương Từ đi tắm trước, lúc cô tắm rửa thay quần áo xong đi ra, không nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở phòng khách, cô thấy đèn trong phòng sách đang mở, đi chân trần qua đó, “Thẩm Thính Nam, anh đi ——”
Hai chữ “tắm đi” còn chưa nói ra, cô phát hiện Thẩm Thính Nam đang gọi video, cô đứng lại theo bản năng, chỉ nghe thấy giọng nói hiền từ quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, “Là Tiểu Từ sao?”
Khương Từ nghe ra giọng nói của bà ngoại Thẩm Thính Nam, thế là cô đi qua chào hỏi, nghiêng người về phía camera, cười nói: “Con chào bà ngoại ạ.”
Trước đó Khương Từ đã từng gặp bà ngoại của Thẩm Thính Nam, đúng như lời anh nói, bà ngoại không giống với những người khác trong nhà anh, là một bà cụ rất rất hiền. Chỉ là bà ngoại quanh năm cúng Phật trên núi, ngay cả Thẩm Thính Nam cũng không thể thường xuyên đi làm phiền bà cụ, cho nên Khương Từ cũng chỉ mới gặp bà một lần.
Đầu bên kia, trên mặt bà ngoại mang theo nụ cười hiền lành, hỏi: “Tiểu Từ, con về Bắc Thành lúc nào thế? Bà nội con dạo này có khỏe không?”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, trả lời nói: “Bà nội con vẫn khỏe ạ, cảm ơn bà ngoại đã quan tâm. Bà thì sao ạ? Gần đây bà có khỏe không?”
Cô đang cúi người trước điện thoại để nói chuyện với bà ngoại, bỗng nhiên Thẩm Thính Nam ôm eo cô, để cô ngồi xuống đùi anh, thấp giọng nói: “Ngồi xổm nói chuyện cũng không thấy mệt hả.”
Khương Từ sao có thể không biết ngượng mà ngồi trên người Thẩm Thính Nam trước mặt người lớn chứ, cô cầm điện thoại Thẩm Thính Nam lên, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế, nhìn thấy gương mặt hơi đỏ của Khương Từ, khóe môi anh không nhịn được cong lên, anh cũng không làm gì nữa, yên lặng nhìn Khương Từ nói chuyện với bà ngoại.
Bà ngoại trong video cười nói: “Bà vẫn khỏe, hai đứa không cần lo lắng cho bà.”
Còn nói: “Nghe Thính Nam nói, lần này con về Bắc Thành là đi công tác à? Ở lại khoảng bao lâu?”
Khương Từ trả lời: “Sáng ngày mốt con sẽ về ạ.”
“Nhanh vậy sao?”
Khương Từ nói: “Lần này chủ yếu là con có phiên tòa, hôm nay đã thẩm lí và phán quyết xong, ngày mốt con phải về đi làm.”
Bà ngoại nói: “Vậy ngày mai hai đứa qua ăn bữa cơm đi, bà ngoại có đồ muốn cho con.”
Khương Từ nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cười nói: “Nhìn anh làm gì? Bà ngoại có đồ muốn cho em, cũng không phải cho anh.”
“Không phải.” Khương Từ nhỏ giọng nói, “Em muốn hỏi anh ngày mai có thời gian không?”
Thẩm Thính Nam suy nghĩ một lúc, nói: “Ngày mai anh có một cuộc họp sớm, sau khi kết thúc có lẽ là mười một giờ, buổi trưa chúng ta đến đó đi.”
Khương Từ gật đầu, nhìn video, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, trưa mai bọn con sẽ tới.”
“Được.” Bà ngoại hiền lành nói: “Vậy bà sẽ nói nhà bếp nấu cơm, hai đứa tới sớm một chút, trên đường lái xe từ từ thôi, chú ý an toàn.”
“Dạ.” Khương Từ đáp: “Bọn con sẽ cẩn thận, bà cứ yên tâm.”‘
Cô nói chuyện với bà ngoại xong thì đưa điện thoại lại cho Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam nhận video, nói thêm vài câu với bà ngoại, dặn bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó mới cúp video.
Khương Từ dựa vào bàn bên cạnh nhìn Thẩm Thính Nam, chờ anh cúp máy cô mới lo lắng hỏi: “Thẩm Thính Nam, bà ngoại có biết chuyện của anh và người nhà không?”
Thẩm Thính Nam đưa tay ôm Khương Từ ngồi lên người mình, cười nhìn cô: “Đương nhiên biết rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, bóp bóp mặt cô, “Em lại đang đoán mò gì thế? Em cảm thấy giọng điệu lúc bà nói chuyện với em có giống như đang trách em không? Huống hồ bà ngoại sao lại phải trách em? Em có làm gì sai sao?”
Khương Từ nói: “Nhưng dù sao cũng là vì em nên anh mới cãi nhau với người nhà như vậy.”
Thẩm Thính Nam nói: “Nhưng người sai không phải là chúng ta, là do bọn họ quản quá rộng.”
Khương Từ khẽ mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nói thêm nữa.
Thẩm Thính Nam xoa đầu cô, hỏi: “Sao em không hỏi anh, chiều nay mẹ em đã nói gì với anh?”
Khương Từ cười nói: “Có lẽ em có thể đoán được.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Có phải mẹ em nói anh phải chăm sóc em thật tốt đúng không?”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Em đoán được hết rồi?”
Khương Từ bật cười, cô nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, thật ra mẹ em cũng rất khó khăn, lúc bà ấy ở bên cạnh ba em, nhà em vô cùng nghèo, lúc sinh em cũng chịu nhiều khó khăn, sau đó lại thường xuyên bị ba em bạo lực gia đình, bà ấy thật sự không chịu được nữa nên mới quyết định rời khỏi nơi đó, trong đoạn đường này, bà ấy cũng chỉ đang nghĩ cách tự cứu mình, cho nên dù năm đó bà ấy đã bỏ lại em, sau này khi em lớn, đứng vào vị trí của bà ấy để suy nghĩ đến sự tuyệt vọng của bà ấy năm đó, em liền không thể hận bà ấy nữa. Chỉ là em vẫn thường nghĩ đến quãng thời gian bị mẹ vứt bỏ, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào có thể thân thiết với bà ấy hơn.”
“Nhưng em rất mong bà ấy sẽ sống tốt, cho nên nhìn thấy bà ấy có được sống cuộc sống như mơ ước, thấy bà ấy có lý tưởng và sự nghiệp của mình, em cũng rất mừng cho bà ấy.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, đau lòng xoa má cô, khẽ nói: “Em có thể đồng cảm với sự tuyệt vọng của mẹ em năm đó, nhưng em có từng đau lòng cho chính mình chưa?”
Khương Từ nói: “Đương nhiên có rồi. Lúc nhỏ có một đoạn thời gian rất dài em cũng cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng đáng thương chính mình cũng vô ích, nếu nhất định phải trải qua những chuyện này, suốt ngày oán trời trách đất cảm thấy mình thật đáng thương như vậy thì sẽ chỉ kéo mình xuống vực thẳm, nên em vẫn luôn cố gắng mà sống, học tập chăm chỉ, dù sao thì con người cũng phải dựa vào chính mình để sống, cho dù có rơi xuống vực sâu thì cũng phải tự cứu mình lên. Em không cho phép mình sống trong oán hận, cũng không cho phép mình liên tục nhớ về nỗi đau của quá khứ, cuộc đời chỉ có chưa tới ba mươi ngàn ngày, em muốn làm chuyện có ý nghĩa và có giá trị hơn.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, cười nói: “Em từng có hai ước mơ, một là kiếm được thật nhiều tiền hiếu thuận với bà nội, hai là trở thành một luật sư có lương tâm, giúp đỡ càng nhiều nhóm người có hoàn cảnh khó khăn càng tốt. Nhưng bây giờ em lại có thể một ước mơ nữa.” Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh đoán xem là gì?”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô đầy sự dịu dàng, cưng chiều, mê luyến, dường như anh đã đoán được cô muốn nói gì, cười nhìn cô, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Gì thế?”
Khương Từ đưa tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, mỉm cười nhìn anh, nghiêm túc nói: “Ước mơ của em chính là cùng anh vượt qua quãng đời còn lại, muốn cùng anh ngắm bình minh và hoàng hôn đến hết cuộc đời, muốn cùng anh ngắm nhìn sông núi biển cả, muốn cùng anh nắm tay nhau mãi mãi, cho đến khi chúng ta già đi, cho đến cuối cuộc đời.”
Thẩm Thính Nam nắm chặt tay Khương Từ, nhìn thật sâu vào mắt cô, kiên định nói: “Đây không phải là ước mơ, đây chính là tương lai của chúng ta.”
================
Hai người hẹn gặp mẹ cô vào ba ngày sau, ngày đó vụ án của Khương Từ mở phiên toà, sau khi phiên tòa kết thúc cô liền cùng Thẩm Thính Nam lái xe đến nhà mẹ.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Khương Từ đến nhà ở Bắc Thành của Chu Vân, đến nơi, từ xa cô đã thấy mẹ đang chờ ở cửa.
Chu Vân đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, những năm gần đây điều kiện tài chính của bà càng ngày càng tốt, lại lăn lộn trong vòng thượng lưu quanh năm nên khí chất cũng dần sang trọng hơn.
Nhìn thấy Khương Từ ở ghế lái phụ vẫy tay với mình, bà ấy không khỏi nở nụ cười, chờ xe dừng trước mặt, Khương Từ vừa tháo dây an toàn, vừa nói với mẹ cách cửa sổ xe: “Sao mẹ không đợi trong nhà, bây giờ ở ngoài trời vẫn còn nắng lắm.”
Chu Vân cười, vừa mở cửa xe cho Khương Từ vừa nói: “Sợ hai đứa không tìm thấy chỗ.”
Khương Từ xuống xe, Chu Vân nắm chặt tay con gái, có chút oán trách nhìn cô, “Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên con tới đây, phòng để lại cho con con cũng chưa từng đến nhìn thử.”
Khương Từ có chút có lỗi, nhìn mẹ, giải thích nói: “Chủ yếu là sau khi tốt nghiệp con liền trở về Dung Thành, rất ít khi về Bắc Thành.”
“Vậy lúc trước bà nội con bị bệnh đến Bắc Thành, sao con cũng không tới tìm mẹ?”
Khương Từ nói: “Vì mang bà nội đi cùng nên không tiện lắm.”
Khương Từ biết mẹ rất hận ba cô, vậy nên cũng không muốn gặp bà nội, cho nên những năm nay dù bà nội bệnh tật hay cần tiền mua thuốc, cô cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với mẹ.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Thính Nam đã đậu xe xong, từ trên xe bước xuống, Chu Vân nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ cười một cái, nói: “Thính Nam, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thính Nam gật đầu với bà ấy, lễ phép nói: “Chào dì Chu ạ.”
Chu Vân cười nói: “Được, chúng ta vào nhà trước đi, vào nhà rồi từ từ nói chuyện.”
Chu Vân dắt con gái đi vào sân, Thẩm Thính Nam đi theo không xa không gần phía sau.
Vào nhà, Chu Vân kêu dì giúp việc lấy bánh ngọt bà vừa nướng lúc chiều ra, sau đó quay đầu nhìn Khương Từ, cười nói: “Lần trước sinh nhật con, mẹ bận chuyện triển lãm tranh nên không có thời gian đến Dung Thành chúc mừng sinh nhật con, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, coi như là bù đắp sinh nhật cho con.”
Khương Từ mỉm cười, nói: “Cảm ơn mẹ.”
Cô nhìn thấy một giá vẽ đặt trước cửa sổ sát đất, trên đó có một bức tranh chưa hoàn thiện, cô bước tới nhìn, không khỏi bị màu sắc thu hút, liền hỏi: “Mẹ, đây là mẹ vẽ sao? Đẹp quá.”
Chu Vân cười đi qua, nói: “Chỉ tùy tiện vẽ thôi, nếu con thích thì chờ mẹ vẽ xong sẽ tặng con.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.” Khương Từ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Vân, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
Cô lại xem thêm tranh trên tường, xem hết bức này đến bức khác, hỏi: “Mẹ, đây đều là mẹ vẽ sao?”
Chu Vân mỉm cười, nói: “Đúng nha.”
Khương Từ quay đầu nhìn mẹ, hỏi: “Sao những bức tranh này lại không được trưng bày? Đều rất đẹp mà.”
Chu Vân cười nói: “Mấy bức này không đẹp lắm, treo trong nhà thì thôi đi, nếu đem đi triển lãm sẽ bị người ta cười mất.”
“Vậy sao?” Khương Từ nói: “Nhưng con cảm thấy rất đẹp, con không vẽ ra được, cả nghĩ cũng nghĩ ra được.”
Chu Vân cười nói: “Con chỉ là không thích mà thôi, nếu con thích thì cầm bút vẽ lên cũng có thể vẽ được. Không phải mẹ cũng chỉ mới bắt đầu vẽ mấy năm gần đây thôi sao?”
Khương Từ cười nói: “Vậy con cũng không theo kịp mẹ, mẹ vừa nhìn đã biết là người có thiên phú nghệ thuật, năng khiếu nghệ thuật của con hoàn toàn không có, con cũng không kiên nhẫn được.”
Chu Vân nói: “Sao con lại không có năng khiếu nghệ thuật? Lúc cấp hai mẹ cho con đi học piano, con rất học rất nhanh, đến cấp ba đã có thể lên sân khấu biểu diễn, phải biết là rất nhiều người đều đã bắt đầu học từ rất nhỏ, nếu con không có năng khiếu thì có thể học nhanh như vậy sao?”
Chu Vân đã từng muốn bồi dưỡng Khương Từ đi con đường nghệ thuật, nhưng cô lại không có hứng thú với khía cạnh này, chỉ muốn chăm chỉ học tập.
Hai mẹ con nói chuyện, Thẩm Thính Nam đút tay vào túi đứng ở cửa, không đi lên quấy rầy.
Một lúc sau, điện thoại Khương Từ bỗng nhiên vang lên, cô nhận điện thoại, là khách hàng của cô gọi tới, cô dùng ánh mắt ra hiệu với mẹ, là điện thoại công việc, sau đó liền cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Sau khi Khương Từ ra ngoài sân, Thẩm Thính Nam mới đi tới bên cạnh Chu Vân, anh cũng ngẩng đầu nhìn tranh trên tường, chủ động mở miệng, “Nghe nói triển lãm tranh tháng trước của dì rất thành công, chúc mừng dì.”
Chu Vân cười cười, nói: “Có điều trong mắt cậu, mấy bức tranh này có lẽ không có giá trị gì nhỉ. Tiểu Từ không hiểu, cảm thấy tôi rất lợi hại, nhưng cậu từ nhỏ đã quen nhìn thấy những kiệt tác của các họa sĩ nổi tiếng, có phải cậu cảm thấy mấy bức tranh này của tôi khó mà đem đi trưng bày được đúng không?”
Thẩm Thính Nam nghiêng người sang nhìn Chu Vân, nói: “Dì nghĩ nhiều rồi, con không nghĩ vậy.”
Chu Vân cười nói: “Thật ra tôi vẫn luôn biết, cậu rất chướng mắt tôi, cũng biết cậu đã từng điều tra lai lịch của tôi, cảm thấy tôi luôn dựa vào đàn ông để trèo lên. Tôi thừa nhận, mỗi lần có bạn trai tôi đúng là có tính toán, nhưng thành thật mà nói, tôi không tham tiền của họ, tôi thực sự chỉ thích kết giao với những người đàn ông có địa vị, giàu có và tầm nhìn cao hơn tôi, nhưng cũng không phải vì tiền của người kia, mà là tôi hi vọng có thể học được bản lĩnh kiếm tiền từ bọn họ, hoặc là lấy được chút tài nguyên, cậu có thể nói mục đích của tôi không trong sạch, nhưng tôi không cảm thấy những chuyện mình làm là sai.”
“Tôi chỉ là một người rất thực tế, cũng biết rõ mình muốn gì. Nhưng tôi thật sự có tình cảm với ba cậu, chỉ là tôi và ba cậu đều là người rất tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không yêu người kia hơn yêu bản thân mình. Lúc tôi và ba cậu chia tay, đúng là ông ấy có cho tôi một khoản tiền, nhưng không nhiều, nhà này cũng là tôi mua bằng tiền đầu tư của mình. Nhưng ba cậu đúng là người rất tốt, ông ấy dạy tôi đầu tư, biết tôi muốn làm ăn cũng giới thiệu không ít tài nguyên và mối quan hệ cho tôi.”
“Tóm lại đúng là tôi là người rất thực tế, cậu cũng không hiểu lầm tôi quá sâu. Nhưng Thính Nam, Tiểu Từ không giống vậy, nó hoàn toàn không giống tôi. Con bé là một cô gái nhỏ rất đơn thuần rất cố gắng, từ khi còn nhỏ, con bé một lòng một dạ chỉ muốn dựa vào chính mình, ngay cả tôi con bé cũng không muốn dựa vào, sau khi tốt nghiệp trung học nó liền không dùng tiền của tôi nữa, mãi cho đến khi con bé tốt nghiệp đại học, tôi mới phát hiện trong lúc học đại học, tiền sinh hoạt tôi chuyển cho con bé mỗi tháng, con bé đều không động đến một đồng, trước khi con bé tốt nghiệp đại học rời khỏi Bắc Thành nó đã trả lại tấm thẻ còn nguyên vẹn cho tôi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con biết. Trong lúc học đại học cô ấy vẫn luôn đi làm thêm.”
Chu Vân nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, hỏi: “Cậu biết?”
Thẩm Thính Nam dạ một tiếng, nói: “Con đã gặp cô ấy đi làm rất nhiều lần.”
Chu Vân nghe vậy, có chút cay đắng nói: “Ngay cả cậu cũng biết nó vẫn luôn đi làm thêm trong lúc đi học, nhưng người làm mẹ này lại không biết gì, con bé chưa từng nói với tôi những chuyện này.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con cũng chỉ trùng hợp gặp được mấy lần, nếu không với tính cách của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không nói với ai cả.”
Chu Vân nói: “Đúng vậy, nó vẫn luôn rất độc lập, cũng rất kiên cường, có đôi khi kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.”
Bà ấy nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thính Nam, tôi đã từng tiến vào cửa nhà cậu, biết quan niệm về địa vị gia đình của người nhà cậu nặng cỡ nào, nếu cậu yêu Tiểu Từ, vậy tôi mong sau này cậu nhất định phải bảo vệ con bé. Bà nội của Tiểu Từ đã lớn tuổi, sớm muộn cũng có một ngày bà ấy rời đi. Tôi với bà ấy xưa nay không thân thiết, rất nhiều chuyện con bé không muốn nói với tôi, cũng sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe về bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống và công việc, nếu sau này có một ngày bà nội con bé mất, trong tim con bé, có lẽ cũng chỉ còn cậu.”
“Thính Nam, tôi đã nợ Tiểu Từ quá nhiều, sợ rằng đời này rất khó có thể bù đắp những tổn thương đã mang lại cho con bé khi còn nhỏ, tôi giao con bé lại cho cậu, mong cậu có thể thay tôi chăm sóc nó thật tốt.”
Thẩm Thính Nam nói: “Dù dì không nói con cũng sẽ chăm sóc Tiểu Từ thật tốt.”
Anh nhìn Chu Vân, cam đoan với bà ấy, “Xin dì cứ yên tâm, con sẽ yêu Tiểu Từ hơn yêu bản thân mình, đối với con mà nói, Tiểu Từ là bảo vật vô giá, con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”
Chu Vân vui vẻ nói: “Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi.”
Khương Từ và Thẩm Thính Nam ăn tối ở nhà mẹ, lúc về đến nhà đã mười giờ rưỡi.
Trời tháng sáu đã bắt đầu có chút nóng, sau khi vào nhà Khương Từ đi tắm trước, lúc cô tắm rửa thay quần áo xong đi ra, không nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở phòng khách, cô thấy đèn trong phòng sách đang mở, đi chân trần qua đó, “Thẩm Thính Nam, anh đi ——”
Hai chữ “tắm đi” còn chưa nói ra, cô phát hiện Thẩm Thính Nam đang gọi video, cô đứng lại theo bản năng, chỉ nghe thấy giọng nói hiền từ quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, “Là Tiểu Từ sao?”
Khương Từ nghe ra giọng nói của bà ngoại Thẩm Thính Nam, thế là cô đi qua chào hỏi, nghiêng người về phía camera, cười nói: “Con chào bà ngoại ạ.”
Trước đó Khương Từ đã từng gặp bà ngoại của Thẩm Thính Nam, đúng như lời anh nói, bà ngoại không giống với những người khác trong nhà anh, là một bà cụ rất rất hiền. Chỉ là bà ngoại quanh năm cúng Phật trên núi, ngay cả Thẩm Thính Nam cũng không thể thường xuyên đi làm phiền bà cụ, cho nên Khương Từ cũng chỉ mới gặp bà một lần.
Đầu bên kia, trên mặt bà ngoại mang theo nụ cười hiền lành, hỏi: “Tiểu Từ, con về Bắc Thành lúc nào thế? Bà nội con dạo này có khỏe không?”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, trả lời nói: “Bà nội con vẫn khỏe ạ, cảm ơn bà ngoại đã quan tâm. Bà thì sao ạ? Gần đây bà có khỏe không?”
Cô đang cúi người trước điện thoại để nói chuyện với bà ngoại, bỗng nhiên Thẩm Thính Nam ôm eo cô, để cô ngồi xuống đùi anh, thấp giọng nói: “Ngồi xổm nói chuyện cũng không thấy mệt hả.”
Khương Từ sao có thể không biết ngượng mà ngồi trên người Thẩm Thính Nam trước mặt người lớn chứ, cô cầm điện thoại Thẩm Thính Nam lên, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế, nhìn thấy gương mặt hơi đỏ của Khương Từ, khóe môi anh không nhịn được cong lên, anh cũng không làm gì nữa, yên lặng nhìn Khương Từ nói chuyện với bà ngoại.
Bà ngoại trong video cười nói: “Bà vẫn khỏe, hai đứa không cần lo lắng cho bà.”
Còn nói: “Nghe Thính Nam nói, lần này con về Bắc Thành là đi công tác à? Ở lại khoảng bao lâu?”
Khương Từ trả lời: “Sáng ngày mốt con sẽ về ạ.”
“Nhanh vậy sao?”
Khương Từ nói: “Lần này chủ yếu là con có phiên tòa, hôm nay đã thẩm lí và phán quyết xong, ngày mốt con phải về đi làm.”
Bà ngoại nói: “Vậy ngày mai hai đứa qua ăn bữa cơm đi, bà ngoại có đồ muốn cho con.”
Khương Từ nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cười nói: “Nhìn anh làm gì? Bà ngoại có đồ muốn cho em, cũng không phải cho anh.”
“Không phải.” Khương Từ nhỏ giọng nói, “Em muốn hỏi anh ngày mai có thời gian không?”
Thẩm Thính Nam suy nghĩ một lúc, nói: “Ngày mai anh có một cuộc họp sớm, sau khi kết thúc có lẽ là mười một giờ, buổi trưa chúng ta đến đó đi.”
Khương Từ gật đầu, nhìn video, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, trưa mai bọn con sẽ tới.”
“Được.” Bà ngoại hiền lành nói: “Vậy bà sẽ nói nhà bếp nấu cơm, hai đứa tới sớm một chút, trên đường lái xe từ từ thôi, chú ý an toàn.”
“Dạ.” Khương Từ đáp: “Bọn con sẽ cẩn thận, bà cứ yên tâm.”‘
Cô nói chuyện với bà ngoại xong thì đưa điện thoại lại cho Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam nhận video, nói thêm vài câu với bà ngoại, dặn bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó mới cúp video.
Khương Từ dựa vào bàn bên cạnh nhìn Thẩm Thính Nam, chờ anh cúp máy cô mới lo lắng hỏi: “Thẩm Thính Nam, bà ngoại có biết chuyện của anh và người nhà không?”
Thẩm Thính Nam đưa tay ôm Khương Từ ngồi lên người mình, cười nhìn cô: “Đương nhiên biết rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, bóp bóp mặt cô, “Em lại đang đoán mò gì thế? Em cảm thấy giọng điệu lúc bà nói chuyện với em có giống như đang trách em không? Huống hồ bà ngoại sao lại phải trách em? Em có làm gì sai sao?”
Khương Từ nói: “Nhưng dù sao cũng là vì em nên anh mới cãi nhau với người nhà như vậy.”
Thẩm Thính Nam nói: “Nhưng người sai không phải là chúng ta, là do bọn họ quản quá rộng.”
Khương Từ khẽ mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nói thêm nữa.
Thẩm Thính Nam xoa đầu cô, hỏi: “Sao em không hỏi anh, chiều nay mẹ em đã nói gì với anh?”
Khương Từ cười nói: “Có lẽ em có thể đoán được.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Có phải mẹ em nói anh phải chăm sóc em thật tốt đúng không?”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Em đoán được hết rồi?”
Khương Từ bật cười, cô nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, thật ra mẹ em cũng rất khó khăn, lúc bà ấy ở bên cạnh ba em, nhà em vô cùng nghèo, lúc sinh em cũng chịu nhiều khó khăn, sau đó lại thường xuyên bị ba em bạo lực gia đình, bà ấy thật sự không chịu được nữa nên mới quyết định rời khỏi nơi đó, trong đoạn đường này, bà ấy cũng chỉ đang nghĩ cách tự cứu mình, cho nên dù năm đó bà ấy đã bỏ lại em, sau này khi em lớn, đứng vào vị trí của bà ấy để suy nghĩ đến sự tuyệt vọng của bà ấy năm đó, em liền không thể hận bà ấy nữa. Chỉ là em vẫn thường nghĩ đến quãng thời gian bị mẹ vứt bỏ, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào có thể thân thiết với bà ấy hơn.”
“Nhưng em rất mong bà ấy sẽ sống tốt, cho nên nhìn thấy bà ấy có được sống cuộc sống như mơ ước, thấy bà ấy có lý tưởng và sự nghiệp của mình, em cũng rất mừng cho bà ấy.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, đau lòng xoa má cô, khẽ nói: “Em có thể đồng cảm với sự tuyệt vọng của mẹ em năm đó, nhưng em có từng đau lòng cho chính mình chưa?”
Khương Từ nói: “Đương nhiên có rồi. Lúc nhỏ có một đoạn thời gian rất dài em cũng cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng đáng thương chính mình cũng vô ích, nếu nhất định phải trải qua những chuyện này, suốt ngày oán trời trách đất cảm thấy mình thật đáng thương như vậy thì sẽ chỉ kéo mình xuống vực thẳm, nên em vẫn luôn cố gắng mà sống, học tập chăm chỉ, dù sao thì con người cũng phải dựa vào chính mình để sống, cho dù có rơi xuống vực sâu thì cũng phải tự cứu mình lên. Em không cho phép mình sống trong oán hận, cũng không cho phép mình liên tục nhớ về nỗi đau của quá khứ, cuộc đời chỉ có chưa tới ba mươi ngàn ngày, em muốn làm chuyện có ý nghĩa và có giá trị hơn.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, cười nói: “Em từng có hai ước mơ, một là kiếm được thật nhiều tiền hiếu thuận với bà nội, hai là trở thành một luật sư có lương tâm, giúp đỡ càng nhiều nhóm người có hoàn cảnh khó khăn càng tốt. Nhưng bây giờ em lại có thể một ước mơ nữa.” Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh đoán xem là gì?”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô đầy sự dịu dàng, cưng chiều, mê luyến, dường như anh đã đoán được cô muốn nói gì, cười nhìn cô, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Gì thế?”
Khương Từ đưa tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, mỉm cười nhìn anh, nghiêm túc nói: “Ước mơ của em chính là cùng anh vượt qua quãng đời còn lại, muốn cùng anh ngắm bình minh và hoàng hôn đến hết cuộc đời, muốn cùng anh ngắm nhìn sông núi biển cả, muốn cùng anh nắm tay nhau mãi mãi, cho đến khi chúng ta già đi, cho đến cuối cuộc đời.”
Thẩm Thính Nam nắm chặt tay Khương Từ, nhìn thật sâu vào mắt cô, kiên định nói: “Đây không phải là ước mơ, đây chính là tương lai của chúng ta.”
/56
|