Tiêu Đông bị Đan Tâm khích bác đến nổi gân xanh đầy mặt, lão liếc mắt nhìn xung quanh xem có ai để ý về hướng mình không.
Trong lòng chột dạ nên lão ho vài tiếng để xua tan đi sự xấu hổ này: “Khụ… khụ, tốt nhất cô đừng để ta bắt được. Sớm muộn gì vị trí đó cũng thuộc về Tiêu Đông ta mà thôi!”
Nàng nghe lão cảnh cáo mình, trong lòng liền bồi hồi lo lắng. Sự việc hôm đó không ai có bằng chứng để bắt lão ta, Bảo Ngọc vì lấy chiếc vòng cổ của nàng nên mới bị bắt.
Chỉ có nàng và Thế Khải chống chọi qua ngày, sợ rằng không ai tin tưởng. Nàng nhanh chóng đi về phòng làm việc, muốn biết rõ kế hoạch dự trù cho tương lai.
Thế Khải thấy nàng hối hả, cũng ngẩng đầu lên hỏi thăm: “Sao vậy?”
“Tôi mới gặp lão già Tiêu Đông!” Nàng đặt đồ xuống bàn, gương mặt xanh xao, hổn hển trả lời.
“Ừm, chúng ta vẫn còn một mối nguy hại đó chính là lão ta.” Thế Khải cũng biết sẽ có ngày này, nhưng cậu vẫn bình thản trả lời, gương mặt không chút lo lắng.
“Lão ta cảnh cáo tôi, còn nói sẽ có một ngày vị trí của Lâm Phong rơi vào tay lão.” Nàng chăm chú nhìn Thế Khải, muốn biết thêm thông tin gì đó qua biểu cảm của cậu.
Nhưng Thế Khải rất khó nhìn ra, biểu cảm sâu xa giống hệt với Lâm Phong, khiến cho nàng càng lúc thêm bối rối.
“Chúng ta sẽ không sao, thiếu gia đã chuẩn bị tất cả rồi.” Thế Khải gõ vào máy tính, những video được quay sẵn hiện ra trước mặt nàng:
“Thiếu gia đã chuẩn bị trước tất cả, ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’, ngài ấy từng nói như vậy. Ngồi ở vị trí mà ai cũng dòm ngó muốn hãm hại, lỡ một ngày không may, còn có phương án dự phòng để cầm chân bọn họ.”
“Sao lại phải khổ tâm như vậy cơ chứ!”
Nàng nhìn những video được trình phát trên màn hình, liền thấy được tầm nhìn xa vạn dặm của Lâm Phong. Nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cũng là lúc Lâm Phong bị thương ở tay.
Nàng luôn nghĩ, một chủ tịch cao cao tại thượng, tiền nhiều đến nỗi không đếm xuể. Sao lại không thuê cho mình vài tên vệ sĩ để bảo vệ bản thân, nhưng khi tiếp xúc và làm việc chung.
Nàng mới biết được rằng, những người thường xuất hiện bên cạnh hắn toàn là gương mặt quen thuộc. Lâm Phong rất kén chọn người ở bên cạnh, vì hắn luôn sợ bản thân trọng dụng lầm người.
Chỉ có một Thế Khải là trung thành lâu nhất, mới đây không lâu hắn bị thuộc hạ của mình phản bội. Toàn bộ sóng gió đều xảy ra trong một đêm, Lâm Phong hôn mê nàng chính là người thấy có lỗi nhất.
Bây giờ nàng đã hiểu, khi ta đã ở đỉnh cao của sự nghiệp thì những thứ mà người khác xem là nhỏ bé, cũng khiến ta lo lắng cả ngày.
Thấy toàn bộ tính toán của Lâm Phong như đi trước vài chục năm, nàng tự xem lại bản thân mình, đã ngu ngốc như thế nào, khiến cho người mình yêu gặp nạn.
Thế Khải như nhìn rõ tâm sự của nàng, cậu liền lên tiếng:
“Đừng tự dằn vặt bản thân, dù cho cô không xuất hiện, thì mọi việc vẫn sẽ xảy ra như dự đoán. Chỉ có điều nó đến sớm hay muộn mà thôi, việc chúng ta cần làm chính là giúp đỡ ngài ấy, cho đến khi thiếu gia tỉnh dậy hoàn toàn.”
Thế Khải nói nàng hiểu, nhưng thứ nàng lo sợ không nằm ở kế hoạch của bọn họ, mà là bước đi của lão già Tiêu Đông.
“Tôi chỉ sợ chúng ta tính, không bằng trời tính.” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thế Khải, đôi môi mím chặt lo lắng.
Đây chính là điểm yếu của bọn họ, Thế Khải gật đầu, bờ vai hơi nghiêng nhẹ, cậu cầm lấy bảo vật của Lâm Phong, bên trong có một thứ mà ai trong số cổ đông cũng muốn lấy.
Thế Khải nhìn Đan Tâm, thật ra bên trong là gì cậu cũng không biết. Lâm Phong đã dặn, nếu hắn thật sự không thể tỉnh dậy nữa, thì mới cần đến chiếc hộp này.
“Thiếu gia có nói, nếu ngài ấy thật sự không thể tỉnh dậy…” Lời nói thốt ra đã nghẹn ở cổ, Thế Khải không muốn nói chuyện xui xẻo, nhưng Đan Tâm là người mà ngài ấy tin tưởng, cậu muốn giấu cũng chẳng được.
“Có phải nó chứa bí mật gì đó không?” Đan Tâm nhìn liền biết đây chính là nước đi cuối cùng, thấy Thế Khải thể hiện rõ ràng sự buồn bã ra khuôn mặt. Nàng liền cười trừ, lắc đầu không muốn nghe:
“Anh cứ giữ lại bí mật đó đi, tôi tin Lâm Phong sẽ mau chóng tỉnh dậy. Chỉ cần còn hơi thở, kế hoạch của anh ấy tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!”
Nhận được lời khích lệ Thế Khải cũng có lại tinh thần, hoàn thành nhanh chóng toàn bộ những công việc tồn đọng.
Đan Tâm cũng lần đầu đối diện với công việc dồn dập, trong lòng không ngừng bái phục bao năm qua một mình Lâm Phong gánh vác tất cả.
Sau vài giờ đồng hồ, nhờ ý chí và nghị lực Đan Tâm và Thế Khải cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cả hai dồn tất cả vào hộp, nhìn nhau cười thỏa mãn.
Thế Khải cười tươi, chỉ vào điện thoại bàn bên cạnh Đan Tâm: “Đến lúc thực hiện kế hoạch rồi!”
“Được!” Đan Tâm gật đầu, nhấc điện thoại lên gọi cho bên quản lý cuộc họp:
“Báo cổ đông hôm nay buổi chiều có cuộc họp!"
Trong lòng chột dạ nên lão ho vài tiếng để xua tan đi sự xấu hổ này: “Khụ… khụ, tốt nhất cô đừng để ta bắt được. Sớm muộn gì vị trí đó cũng thuộc về Tiêu Đông ta mà thôi!”
Nàng nghe lão cảnh cáo mình, trong lòng liền bồi hồi lo lắng. Sự việc hôm đó không ai có bằng chứng để bắt lão ta, Bảo Ngọc vì lấy chiếc vòng cổ của nàng nên mới bị bắt.
Chỉ có nàng và Thế Khải chống chọi qua ngày, sợ rằng không ai tin tưởng. Nàng nhanh chóng đi về phòng làm việc, muốn biết rõ kế hoạch dự trù cho tương lai.
Thế Khải thấy nàng hối hả, cũng ngẩng đầu lên hỏi thăm: “Sao vậy?”
“Tôi mới gặp lão già Tiêu Đông!” Nàng đặt đồ xuống bàn, gương mặt xanh xao, hổn hển trả lời.
“Ừm, chúng ta vẫn còn một mối nguy hại đó chính là lão ta.” Thế Khải cũng biết sẽ có ngày này, nhưng cậu vẫn bình thản trả lời, gương mặt không chút lo lắng.
“Lão ta cảnh cáo tôi, còn nói sẽ có một ngày vị trí của Lâm Phong rơi vào tay lão.” Nàng chăm chú nhìn Thế Khải, muốn biết thêm thông tin gì đó qua biểu cảm của cậu.
Nhưng Thế Khải rất khó nhìn ra, biểu cảm sâu xa giống hệt với Lâm Phong, khiến cho nàng càng lúc thêm bối rối.
“Chúng ta sẽ không sao, thiếu gia đã chuẩn bị tất cả rồi.” Thế Khải gõ vào máy tính, những video được quay sẵn hiện ra trước mặt nàng:
“Thiếu gia đã chuẩn bị trước tất cả, ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’, ngài ấy từng nói như vậy. Ngồi ở vị trí mà ai cũng dòm ngó muốn hãm hại, lỡ một ngày không may, còn có phương án dự phòng để cầm chân bọn họ.”
“Sao lại phải khổ tâm như vậy cơ chứ!”
Nàng nhìn những video được trình phát trên màn hình, liền thấy được tầm nhìn xa vạn dặm của Lâm Phong. Nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cũng là lúc Lâm Phong bị thương ở tay.
Nàng luôn nghĩ, một chủ tịch cao cao tại thượng, tiền nhiều đến nỗi không đếm xuể. Sao lại không thuê cho mình vài tên vệ sĩ để bảo vệ bản thân, nhưng khi tiếp xúc và làm việc chung.
Nàng mới biết được rằng, những người thường xuất hiện bên cạnh hắn toàn là gương mặt quen thuộc. Lâm Phong rất kén chọn người ở bên cạnh, vì hắn luôn sợ bản thân trọng dụng lầm người.
Chỉ có một Thế Khải là trung thành lâu nhất, mới đây không lâu hắn bị thuộc hạ của mình phản bội. Toàn bộ sóng gió đều xảy ra trong một đêm, Lâm Phong hôn mê nàng chính là người thấy có lỗi nhất.
Bây giờ nàng đã hiểu, khi ta đã ở đỉnh cao của sự nghiệp thì những thứ mà người khác xem là nhỏ bé, cũng khiến ta lo lắng cả ngày.
Thấy toàn bộ tính toán của Lâm Phong như đi trước vài chục năm, nàng tự xem lại bản thân mình, đã ngu ngốc như thế nào, khiến cho người mình yêu gặp nạn.
Thế Khải như nhìn rõ tâm sự của nàng, cậu liền lên tiếng:
“Đừng tự dằn vặt bản thân, dù cho cô không xuất hiện, thì mọi việc vẫn sẽ xảy ra như dự đoán. Chỉ có điều nó đến sớm hay muộn mà thôi, việc chúng ta cần làm chính là giúp đỡ ngài ấy, cho đến khi thiếu gia tỉnh dậy hoàn toàn.”
Thế Khải nói nàng hiểu, nhưng thứ nàng lo sợ không nằm ở kế hoạch của bọn họ, mà là bước đi của lão già Tiêu Đông.
“Tôi chỉ sợ chúng ta tính, không bằng trời tính.” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thế Khải, đôi môi mím chặt lo lắng.
Đây chính là điểm yếu của bọn họ, Thế Khải gật đầu, bờ vai hơi nghiêng nhẹ, cậu cầm lấy bảo vật của Lâm Phong, bên trong có một thứ mà ai trong số cổ đông cũng muốn lấy.
Thế Khải nhìn Đan Tâm, thật ra bên trong là gì cậu cũng không biết. Lâm Phong đã dặn, nếu hắn thật sự không thể tỉnh dậy nữa, thì mới cần đến chiếc hộp này.
“Thiếu gia có nói, nếu ngài ấy thật sự không thể tỉnh dậy…” Lời nói thốt ra đã nghẹn ở cổ, Thế Khải không muốn nói chuyện xui xẻo, nhưng Đan Tâm là người mà ngài ấy tin tưởng, cậu muốn giấu cũng chẳng được.
“Có phải nó chứa bí mật gì đó không?” Đan Tâm nhìn liền biết đây chính là nước đi cuối cùng, thấy Thế Khải thể hiện rõ ràng sự buồn bã ra khuôn mặt. Nàng liền cười trừ, lắc đầu không muốn nghe:
“Anh cứ giữ lại bí mật đó đi, tôi tin Lâm Phong sẽ mau chóng tỉnh dậy. Chỉ cần còn hơi thở, kế hoạch của anh ấy tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!”
Nhận được lời khích lệ Thế Khải cũng có lại tinh thần, hoàn thành nhanh chóng toàn bộ những công việc tồn đọng.
Đan Tâm cũng lần đầu đối diện với công việc dồn dập, trong lòng không ngừng bái phục bao năm qua một mình Lâm Phong gánh vác tất cả.
Sau vài giờ đồng hồ, nhờ ý chí và nghị lực Đan Tâm và Thế Khải cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cả hai dồn tất cả vào hộp, nhìn nhau cười thỏa mãn.
Thế Khải cười tươi, chỉ vào điện thoại bàn bên cạnh Đan Tâm: “Đến lúc thực hiện kế hoạch rồi!”
“Được!” Đan Tâm gật đầu, nhấc điện thoại lên gọi cho bên quản lý cuộc họp:
“Báo cổ đông hôm nay buổi chiều có cuộc họp!"
/40
|