Đan Tâm được Thế Khải bảo lãnh ra ngoài, nàng vội vàng yêu cầu đi đến bệnh viện.
Nhưng khi đến nơi rồi nàng lại không được bước vào bên trong, Đan Tâm đứng ở ngoài cửa kính, ngắm nhìn một mình Lâm Phong đang nằm im bất động trong căn phòng rộng lớn.
Khi chứng kiến cảnh này, nàng mới nhận ra. Nếu bản thân không tò mò chuyện đời tư của Lâm Phong, thì đâu có xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng thà rằng bản thân ngu muội suốt cuộc đời, cứ sống dưới thân phận của Hạ Vũ. Nhưng bây giờ đã quá muộn, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng. Ở đây có máy móc hiện đại nhất, thiếu gia sẽ sớm tỉnh dậy thôi.” Thế Khải thấy bóng dáng lẻ loi của nàng, trong lòng có phần thương cảm.
Mọi chuyện đã được đi theo kế hoạch thiếu gia tính toán sẵn, nhưng không ngờ lão cáo già Tiêu Đông lại mua chuộc được tên thuộc hạ thân cận nhất của ngài ấy.
Bước đi này như thí mạng cho tương lai, thiếu gia đánh cược một nửa mạng sống của mình để làm cho những tên nội gián lộ mặt.
Nhưng lại khiến cho bản thân bất động trong phòng hồi sức, bây giờ mọi chuyện cần được tỉ mỉ giấu kín. Thế Khải biết, lão già kia sẽ tung tin đồn thất thiệt.
Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó mới cứng rắn nhờ vả Đan Tâm: “Lúc trước thiếu gia có nói, nếu như ngài ấy chẳng may hôn mê hoặc bị hãm hại mất tích. Thì tôi sẽ thay thế ngài ấy hoàn thành mọi công việc, giữ kín bí mật trước khi thiếu gia an toàn trở về.”
Đan Tâm bất ngờ trước dự đoán siêu chính xác của Lâm Phong, đây chính là tác phong thường ngày của chủ tịch tập đoàn lớn sao?
Đến cả việc mình bị hãm hại hay mất tích, Lâm Phong cũng đã vạch sẵn cho người bên cạnh mình con đường đi hợp lý nhất.
Nàng cười khổ, chỉ biết đồng tình với Thế Khải: “Anh nói đúng, chúng ta nên giữ kín bí mật này, bằng mọi giá. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, anh cứ việc nhờ vả, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.”
“Vì vậy… từ ngày mai chúng ta phải bắt đầu vào công việc rồi. Chỉ cần cô hợp tác cho đến khi thiếu gia tỉnh lại, thì có thể món nợ ba tỷ sẽ được xóa.” Thế Khải thật lòng trả lời, cậu chỉ thuật lại những lời trước đây thiếu gia dự định làm.
Đan Tâm chỉ là con cờ để bọn họ lợi dụng, nhưng đến tận bây giờ cậu không còn thấy sự khát khao trả thù trong mắt ngài ấy nữa. Thay vào đó là sự nuông chiều vô hạn, ngài ấy sợ hãi Đan Tâm sẽ gặp chuyện.
Nên đã hy sinh cả kế hoạch đã dày công tính toán, nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn. Đan Tâm ngây thơ tự mình chui vào trong cạm bẫy mà ngài ấy đã đặt ra, vì vậy Lâm Phong mới liều mình vào hang cọp.
Trước khi bước vào sào huyệt của Tiêu Đông, ngài ấy đã tính toán ra được, khi đi ra mạng sống có thể sẽ chỉ còn một nửa.
Nhưng Lâm Phong vẫn cố chấp đi vào, tất cả xảy ra vượt xa hơn tưởng tượng. Cứu được Đan Tâm, lật tẩy bộ mặt gian xảo của Tiêu Đông, bức những tên gián điệp lộ mặt.
Tất cả đều thành công, nhưng lại không bảo toàn được tính mạng của mình, đó là một sơ suất chẳng thể tránh khỏi…
“Việc tốt như vậy… sao tôi lại thấy hơi mất mát.” Đan Tâm nghe mình sẽ xóa được nợ, đáng lý ra phải vui mừng.
Nàng cố gắng sắp xếp lại cảm xúc, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Chỉ cần liên quan đến Lâm Phong, tôi sẽ không bao giờ từ chối.”
Đó chính là lời hứa duy nhất nàng có thể làm cho người mình yêu, chỉ cần Lâm Phong ổn nàng liền an…
…
“Tiểu thư… người cắt tóc ngắn rồi sao!!?” Tiểu Cần hốt hoảng chạy lại ngắm nhìn, sau đó đi lục tìm phần dư đã bị cắt bỏ mặt méo mó nói:
“Trời ơi, ông chủ mà biết được sẽ đau lòng biết bao…”
Đan Tâm xém bị Tiểu Cần làm cho chọc cười, nàng gõ nhẹ lên đầu hầu nữ, ánh mắt sáng lóe tia tự tin:
“Chỉ cần bản thân vui vẻ là được, tôi luôn muốn sống thật với chính bản thân mình. Lâm Phong nếu biết… anh ấy sẽ cổ vũ tinh thần cho tôi.”
Tiểu Cần cảm nhận được khí chất ngút trời của Đan Tâm, cô cũng hiểu được phần nào. Tiểu thư trước đây luôn dịu dàng khép nép, sống trong thân phận của Hạ Vũ suốt từng ấy thời gian.
Nhưng cô biết thiếu gia để tâm đến chính là Đan Tâm thực sự, chứ không phải Hạ Vũ khi xưa. Vì tiểu thư có tính cách rất khác người ấy, một tính cách mà chỉ có Đan Tâm mới thể hiện được.
“Đừng nhìn tôi đắm đuối như vậy, cũng đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, hãy kêu là chị Đan Tâm.”
Nàng chỉnh lại cách xưng hô cho tiểu Cần, rồi lại ngắm nhìn mình trong gương. Mái tóc ngắn ngang vai, kết hợp với quần tây lưng cao, và áo sơ mi crop top tay dài có dây thắt ngang eo nhỏ, nàng còn không quên khoác vào cho mình một chiếc áo dạ màu đen viền trắng lấp lánh.
Đây chính là dáng vẻ trước kia của nàng, một cô gái trẻ yêu thích sự đơn giản nhưng lại rất thu hút mắt người xem.
Toàn bộ đồ của nàng mặc đều được Lâm Phong đặt may, Lâm Phong như biết trước sẽ có ngày này, nhưng tiếc rằng, dáng vẻ này hắn lại không thấy được.
“Chị Đan Tâm… gu thời trang đúng là không chê vào đâu được.” Tiểu Cần giơ ngón tay cái lên, hùng hồn khen ngợi:
“Em chắc chắn, chị sẽ một chân đá bay hết đám người xấu xa kia vào góc tường.”
“Cảm ơn em, tôi cần phải học hỏi ở Thế Khải nhiều lắm. Bản thân cũng chỉ là một thiếu nữ thiếu kinh nghiệm, nhưng tôi sẽ cố gắng làm được như lời em nói.”
Nàng không dám chắc bản thân sẽ gồng mình được bao lâu, nhưng phàm là thứ thuộc về Lâm Phong, thì Đan Tâm nàng sẽ không để một ai có thể chiếm đoạt được hết, trừ khi nàng chết.
Nhưng khi đến nơi rồi nàng lại không được bước vào bên trong, Đan Tâm đứng ở ngoài cửa kính, ngắm nhìn một mình Lâm Phong đang nằm im bất động trong căn phòng rộng lớn.
Khi chứng kiến cảnh này, nàng mới nhận ra. Nếu bản thân không tò mò chuyện đời tư của Lâm Phong, thì đâu có xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng thà rằng bản thân ngu muội suốt cuộc đời, cứ sống dưới thân phận của Hạ Vũ. Nhưng bây giờ đã quá muộn, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng. Ở đây có máy móc hiện đại nhất, thiếu gia sẽ sớm tỉnh dậy thôi.” Thế Khải thấy bóng dáng lẻ loi của nàng, trong lòng có phần thương cảm.
Mọi chuyện đã được đi theo kế hoạch thiếu gia tính toán sẵn, nhưng không ngờ lão cáo già Tiêu Đông lại mua chuộc được tên thuộc hạ thân cận nhất của ngài ấy.
Bước đi này như thí mạng cho tương lai, thiếu gia đánh cược một nửa mạng sống của mình để làm cho những tên nội gián lộ mặt.
Nhưng lại khiến cho bản thân bất động trong phòng hồi sức, bây giờ mọi chuyện cần được tỉ mỉ giấu kín. Thế Khải biết, lão già kia sẽ tung tin đồn thất thiệt.
Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó mới cứng rắn nhờ vả Đan Tâm: “Lúc trước thiếu gia có nói, nếu như ngài ấy chẳng may hôn mê hoặc bị hãm hại mất tích. Thì tôi sẽ thay thế ngài ấy hoàn thành mọi công việc, giữ kín bí mật trước khi thiếu gia an toàn trở về.”
Đan Tâm bất ngờ trước dự đoán siêu chính xác của Lâm Phong, đây chính là tác phong thường ngày của chủ tịch tập đoàn lớn sao?
Đến cả việc mình bị hãm hại hay mất tích, Lâm Phong cũng đã vạch sẵn cho người bên cạnh mình con đường đi hợp lý nhất.
Nàng cười khổ, chỉ biết đồng tình với Thế Khải: “Anh nói đúng, chúng ta nên giữ kín bí mật này, bằng mọi giá. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, anh cứ việc nhờ vả, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.”
“Vì vậy… từ ngày mai chúng ta phải bắt đầu vào công việc rồi. Chỉ cần cô hợp tác cho đến khi thiếu gia tỉnh lại, thì có thể món nợ ba tỷ sẽ được xóa.” Thế Khải thật lòng trả lời, cậu chỉ thuật lại những lời trước đây thiếu gia dự định làm.
Đan Tâm chỉ là con cờ để bọn họ lợi dụng, nhưng đến tận bây giờ cậu không còn thấy sự khát khao trả thù trong mắt ngài ấy nữa. Thay vào đó là sự nuông chiều vô hạn, ngài ấy sợ hãi Đan Tâm sẽ gặp chuyện.
Nên đã hy sinh cả kế hoạch đã dày công tính toán, nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn. Đan Tâm ngây thơ tự mình chui vào trong cạm bẫy mà ngài ấy đã đặt ra, vì vậy Lâm Phong mới liều mình vào hang cọp.
Trước khi bước vào sào huyệt của Tiêu Đông, ngài ấy đã tính toán ra được, khi đi ra mạng sống có thể sẽ chỉ còn một nửa.
Nhưng Lâm Phong vẫn cố chấp đi vào, tất cả xảy ra vượt xa hơn tưởng tượng. Cứu được Đan Tâm, lật tẩy bộ mặt gian xảo của Tiêu Đông, bức những tên gián điệp lộ mặt.
Tất cả đều thành công, nhưng lại không bảo toàn được tính mạng của mình, đó là một sơ suất chẳng thể tránh khỏi…
“Việc tốt như vậy… sao tôi lại thấy hơi mất mát.” Đan Tâm nghe mình sẽ xóa được nợ, đáng lý ra phải vui mừng.
Nàng cố gắng sắp xếp lại cảm xúc, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Chỉ cần liên quan đến Lâm Phong, tôi sẽ không bao giờ từ chối.”
Đó chính là lời hứa duy nhất nàng có thể làm cho người mình yêu, chỉ cần Lâm Phong ổn nàng liền an…
…
“Tiểu thư… người cắt tóc ngắn rồi sao!!?” Tiểu Cần hốt hoảng chạy lại ngắm nhìn, sau đó đi lục tìm phần dư đã bị cắt bỏ mặt méo mó nói:
“Trời ơi, ông chủ mà biết được sẽ đau lòng biết bao…”
Đan Tâm xém bị Tiểu Cần làm cho chọc cười, nàng gõ nhẹ lên đầu hầu nữ, ánh mắt sáng lóe tia tự tin:
“Chỉ cần bản thân vui vẻ là được, tôi luôn muốn sống thật với chính bản thân mình. Lâm Phong nếu biết… anh ấy sẽ cổ vũ tinh thần cho tôi.”
Tiểu Cần cảm nhận được khí chất ngút trời của Đan Tâm, cô cũng hiểu được phần nào. Tiểu thư trước đây luôn dịu dàng khép nép, sống trong thân phận của Hạ Vũ suốt từng ấy thời gian.
Nhưng cô biết thiếu gia để tâm đến chính là Đan Tâm thực sự, chứ không phải Hạ Vũ khi xưa. Vì tiểu thư có tính cách rất khác người ấy, một tính cách mà chỉ có Đan Tâm mới thể hiện được.
“Đừng nhìn tôi đắm đuối như vậy, cũng đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, hãy kêu là chị Đan Tâm.”
Nàng chỉnh lại cách xưng hô cho tiểu Cần, rồi lại ngắm nhìn mình trong gương. Mái tóc ngắn ngang vai, kết hợp với quần tây lưng cao, và áo sơ mi crop top tay dài có dây thắt ngang eo nhỏ, nàng còn không quên khoác vào cho mình một chiếc áo dạ màu đen viền trắng lấp lánh.
Đây chính là dáng vẻ trước kia của nàng, một cô gái trẻ yêu thích sự đơn giản nhưng lại rất thu hút mắt người xem.
Toàn bộ đồ của nàng mặc đều được Lâm Phong đặt may, Lâm Phong như biết trước sẽ có ngày này, nhưng tiếc rằng, dáng vẻ này hắn lại không thấy được.
“Chị Đan Tâm… gu thời trang đúng là không chê vào đâu được.” Tiểu Cần giơ ngón tay cái lên, hùng hồn khen ngợi:
“Em chắc chắn, chị sẽ một chân đá bay hết đám người xấu xa kia vào góc tường.”
“Cảm ơn em, tôi cần phải học hỏi ở Thế Khải nhiều lắm. Bản thân cũng chỉ là một thiếu nữ thiếu kinh nghiệm, nhưng tôi sẽ cố gắng làm được như lời em nói.”
Nàng không dám chắc bản thân sẽ gồng mình được bao lâu, nhưng phàm là thứ thuộc về Lâm Phong, thì Đan Tâm nàng sẽ không để một ai có thể chiếm đoạt được hết, trừ khi nàng chết.
/40
|