Người phụ nữ muốn gặp nàng, có khuôn mặt rất giống Hạ Vũ…
Đan Tâm nhìn ả ta, trong lòng có chút bối rối, chờ đợi người đối diện lên tiếng.
“Khuôn mặt hoàn hảo như vậy, sao lại để bị thương? Không sợ khi có vết sẹo bản thân sẽ bị đá ra khỏi nhà hả?” Nhìn Đan Tâm đang băng bó bên mí mắt, người phụ nữ bật cười lớn.
Đan Tâm không mấy quan tâm đến khuôn mặt mình, nàng khó chịu vô thẳng vấn đề chính.
“Bí mật của Lâm Phong là gì? Cứ nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo!”
“Haiz! Từng ấy thời gian, mà không biết tự mình tìm kiếm, câu trả lời luôn hiện hữu quanh cô, chỉ cần để tâm một tí là ra thôi.” Người phụ nữ nhún vai, cố ý không muốn đề cập.
Đan Tâm lúc này đã không còn kiên nhẫn, nàng khó chịu nhăn mặt. Nhìn ả ta diễn kịch, khiến cho nàng nhận ra bản thân mình đang bị coi thường.
Dù sao ngồi uống cà phê với người có khuôn mặt khá giống mình, nàng thấy có hơi sợ hãi.
Đan Tâm đứng dậy, cảm thấy đối phương không tính kể chuyện cho mình, nàng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.
“Vòng tay đẹp đó, đeo hài cốt của mẹ mình trên người cô không thấy lạnh sống lưng sao?” Người phụ nữ liếc nhìn Đan Tâm cất giọng. Ả ta ung dung thưởng thức cà phê, chờ đợi con mồi tự chui vào bẫy.
Đan Tâm nghe xong, trái tim liền khó chịu đến kỳ lạ. Nàng vô thức sờ vào chuỗi hạt lấp lánh trên tay mình, ánh mắt hiện lên một chút hoang mang.
Người phụ nữ thấy có hiệu quả, liền nói tiếp: “Vì sao Lâm Phong lúc mới gặp cô và hiện tại chưa đầy nửa năm, nhưng lại thích cô đến phát điên? Tại sao không tự suy nghĩ, hay là do cô không dám đánh đổi đi hạnh phúc hiện tại?”
“Cô có ý gì!?” Tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng Đan Tâm vẫn cố trấn an lại tinh thần. Nàng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn thúc đẩy sự việc mau chóng kết thúc.
“Ý gì? Tất nhiên là có rồi…” Người phụ nữ đứng dậy, hai tay nhấn Đan Tâm trở lại ghế ngồi, khuôn mặt áp sát lỗ tai nàng thì thầm to nhỏ:
“Người đàn ông đầu ấp tay gối hằng ngày, chính là cha đẻ của cô. Lâm Phong và Hạ Vũ khi xưa chính là thanh mai trúc mã, chỉ vì gặp vài sự cố mà xa nhau.”
Người phụ nữ cười nhếch mép, thấy nàng mặt mày xanh xao ả ta càng vui vẻ. Đan Tâm không tin vào tai mình, nàng khó nhọc nuốt nước miếng, nhìn thấy ly nước trước mặt nàng không suy nghĩ nhiều mà cầm lên uống.
Thật sự thì nàng lúc đầu cũng có nghi ngờ bản thân, có rất nhiều điểm giống với Hạ Vũ. Nhưng người phụ nữ trước mặt có vẻ giống hơn nàng.
Vì nàng hiện tại đang đội nón vành to, che đi khuôn mặt của mình, nên mới không ai để ý.
“Tại sao tôi phải tin lời nói của cô?” Đan Tâm đặt ly nước xuống, ánh mắt kiên định nhìn người phụ nữ.
Nhưng không hiểu sao, tầm nhìn càng lúc càng xa, khung cảnh xung quanh thêm mờ nhạt, đến lúc cả đầu óc quay cuồng nàng mới nghe được lời nói của ả.
“Không tin cũng chẳng sao, cô sẽ được chứng kiến sớm thôi, cái ngày mà Lâm Phong thẳng tay đuổi cô ra khỏi dinh thự.”
….
“Tiểu thư, người về sớm vậy!?” Tiểu Cần ôm mimi, thấy tiểu thư mình về sớm mới chạy lại tính trả mèo.
Nhưng tiểu thư lại không đưa tay nhận lấy, chỉ thấy khuôn mặt khó chịu nhăn nhó.
“Tôi muốn tắm rửa, em để mèo lại chỗ cũ đi.” Người phụ nữ giả dạng Đan Tâm, cố ý bẻ giọng cho giống nàng nhất.
Tiểu Cần không mấy để ý, tưởng tiểu thư đi dạo về mệt mỏi nên không đi theo làm phiền.
Người phụ nữ cởi bỏ đi bộ đồ trên người, ả ta ngâm mình vào làn nước ấm, cả cơ thể thả lỏng thoải mái hưởng thụ.
Ả ta chính là con cờ của lão già Tiêu Đông, khuôn mặt xinh đẹp không một góc chết này cũng nhờ lão ta mà có được.
“Cuộc sống sung sướng như này, hèn gì cô ta không chịu tìm hiểu về quá khứ.” Ả vuốt ve khuôn mặt sắc sảo, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ vào môi nói: “Đừng trách tôi độc ác, ai biểu cô là người của Lâm Phong, chỉ cần hắn ta còn ở vị trí kia, thì cả đời cô cũng đừng mong sống an ổn.”
….
Đan Tâm mở mắt ra, xung quanh đều tối đen như mực, nàng cảm nhận được bản thân đã gặp nguy hiểm.
Nhưng cơ thể đã bị trói buộc hoàn toàn bằng dây thừng, miệng thì đang bị bịt kín bởi băng keo.
Không gian nóng nực đến nổi khiến cho nàng chảy cả mồ hôi, Đan Tâm sợ hãi mong muốn tìm được một chút ánh sáng cho riêng mình.
Nàng tìm cách thoát khỏi đống dây, nhưng căn bản là không thể. Đan Tâm vùng vẫy trên chiếc giường rộng lớn, lăn đi lăn lại khiến cho nàng rơi *uỳnh* xuống đất.
Tiếng động khá to, cuối cùng vì vậy mà bên ngoài mới có người mở cửa.
“Đừng tốn công vô ích nữa, không ai đến cứu cô đâu.” Bảo Ngọc thân hình gợi cảm đi đến bên Đan Tâm nhếch nhác, cô trề môi khinh thường vì có người đang làm khùng làm điên.
Đan Tâm trợn tròn mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì nóng nực, nàng cố rống giọng nhưng bị băng dính ở miệng, nên tiếng phát ra chỉ vài từ “ưm…ah”.
“Trừng mắt với ai vậy hả? Cô đang ảo tưởng Lâm Phong sẽ đến cứu mình sao? Hah… anh ta sẽ không, vì đã có người thay thế vị trí của cô rồi… đúng là đứa bé đáng thương mà!”
Bảo Ngọc vỗ nhẹ vài cái lên má của Đan Tâm, gương mặt càng trở nên hung tợn:
“Tôi cũng rất muốn thay con ả đó ở bên cạnh Lâm Phong, nhưng tiếc là lão già Tiêu Đông lại trọng dụng ả ta hơn.”
Đan Tâm như nghe hiểu gì đó trong câu chuyện, nàng biết người bắt cóc mình chính là lão cáo già kia. Trái tim hoang mang chưa kịp tiếp thu thông tin mới, lại có thêm vài cái nữa xuất hiện.
“Tên Lâm Phong kia vậy mà lại ngủ với chính con gái ruột của mình, chẳng lẽ hắn ta không nghi ngờ hay thắc mắc sao?”
Bảo Ngọc nhìn sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh của Đan Tâm, lòng cô cuối cùng cũng có chút thỏa mãn.
Cô nhìn xuống chiếc cổ trắng ngà bị dây thừng làm cho đỏ ửng, cùng với chiếc vòng cổ sáng lấp lánh, thứ đáng giá đập ngay vào mắt tất nhiên là phải lấy rồi.
Bảo Ngọc không chút do dự, tiến đến gỡ chiếc vòng cổ ra ngắm nghía, ánh mắt cô liền sáng rực khen ngợi:
“Đem chiếc vòng cổ trị giá cả tỷ bạc ra đường, cô đúng là gan to hơn gấu. Nếu đã không biết giữ gìn vậy thì tôi sẽ giúp cô đeo nó vậy!”
Đan Tâm nhìn ả ta, trong lòng có chút bối rối, chờ đợi người đối diện lên tiếng.
“Khuôn mặt hoàn hảo như vậy, sao lại để bị thương? Không sợ khi có vết sẹo bản thân sẽ bị đá ra khỏi nhà hả?” Nhìn Đan Tâm đang băng bó bên mí mắt, người phụ nữ bật cười lớn.
Đan Tâm không mấy quan tâm đến khuôn mặt mình, nàng khó chịu vô thẳng vấn đề chính.
“Bí mật của Lâm Phong là gì? Cứ nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo!”
“Haiz! Từng ấy thời gian, mà không biết tự mình tìm kiếm, câu trả lời luôn hiện hữu quanh cô, chỉ cần để tâm một tí là ra thôi.” Người phụ nữ nhún vai, cố ý không muốn đề cập.
Đan Tâm lúc này đã không còn kiên nhẫn, nàng khó chịu nhăn mặt. Nhìn ả ta diễn kịch, khiến cho nàng nhận ra bản thân mình đang bị coi thường.
Dù sao ngồi uống cà phê với người có khuôn mặt khá giống mình, nàng thấy có hơi sợ hãi.
Đan Tâm đứng dậy, cảm thấy đối phương không tính kể chuyện cho mình, nàng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.
“Vòng tay đẹp đó, đeo hài cốt của mẹ mình trên người cô không thấy lạnh sống lưng sao?” Người phụ nữ liếc nhìn Đan Tâm cất giọng. Ả ta ung dung thưởng thức cà phê, chờ đợi con mồi tự chui vào bẫy.
Đan Tâm nghe xong, trái tim liền khó chịu đến kỳ lạ. Nàng vô thức sờ vào chuỗi hạt lấp lánh trên tay mình, ánh mắt hiện lên một chút hoang mang.
Người phụ nữ thấy có hiệu quả, liền nói tiếp: “Vì sao Lâm Phong lúc mới gặp cô và hiện tại chưa đầy nửa năm, nhưng lại thích cô đến phát điên? Tại sao không tự suy nghĩ, hay là do cô không dám đánh đổi đi hạnh phúc hiện tại?”
“Cô có ý gì!?” Tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng Đan Tâm vẫn cố trấn an lại tinh thần. Nàng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn thúc đẩy sự việc mau chóng kết thúc.
“Ý gì? Tất nhiên là có rồi…” Người phụ nữ đứng dậy, hai tay nhấn Đan Tâm trở lại ghế ngồi, khuôn mặt áp sát lỗ tai nàng thì thầm to nhỏ:
“Người đàn ông đầu ấp tay gối hằng ngày, chính là cha đẻ của cô. Lâm Phong và Hạ Vũ khi xưa chính là thanh mai trúc mã, chỉ vì gặp vài sự cố mà xa nhau.”
Người phụ nữ cười nhếch mép, thấy nàng mặt mày xanh xao ả ta càng vui vẻ. Đan Tâm không tin vào tai mình, nàng khó nhọc nuốt nước miếng, nhìn thấy ly nước trước mặt nàng không suy nghĩ nhiều mà cầm lên uống.
Thật sự thì nàng lúc đầu cũng có nghi ngờ bản thân, có rất nhiều điểm giống với Hạ Vũ. Nhưng người phụ nữ trước mặt có vẻ giống hơn nàng.
Vì nàng hiện tại đang đội nón vành to, che đi khuôn mặt của mình, nên mới không ai để ý.
“Tại sao tôi phải tin lời nói của cô?” Đan Tâm đặt ly nước xuống, ánh mắt kiên định nhìn người phụ nữ.
Nhưng không hiểu sao, tầm nhìn càng lúc càng xa, khung cảnh xung quanh thêm mờ nhạt, đến lúc cả đầu óc quay cuồng nàng mới nghe được lời nói của ả.
“Không tin cũng chẳng sao, cô sẽ được chứng kiến sớm thôi, cái ngày mà Lâm Phong thẳng tay đuổi cô ra khỏi dinh thự.”
….
“Tiểu thư, người về sớm vậy!?” Tiểu Cần ôm mimi, thấy tiểu thư mình về sớm mới chạy lại tính trả mèo.
Nhưng tiểu thư lại không đưa tay nhận lấy, chỉ thấy khuôn mặt khó chịu nhăn nhó.
“Tôi muốn tắm rửa, em để mèo lại chỗ cũ đi.” Người phụ nữ giả dạng Đan Tâm, cố ý bẻ giọng cho giống nàng nhất.
Tiểu Cần không mấy để ý, tưởng tiểu thư đi dạo về mệt mỏi nên không đi theo làm phiền.
Người phụ nữ cởi bỏ đi bộ đồ trên người, ả ta ngâm mình vào làn nước ấm, cả cơ thể thả lỏng thoải mái hưởng thụ.
Ả ta chính là con cờ của lão già Tiêu Đông, khuôn mặt xinh đẹp không một góc chết này cũng nhờ lão ta mà có được.
“Cuộc sống sung sướng như này, hèn gì cô ta không chịu tìm hiểu về quá khứ.” Ả vuốt ve khuôn mặt sắc sảo, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ vào môi nói: “Đừng trách tôi độc ác, ai biểu cô là người của Lâm Phong, chỉ cần hắn ta còn ở vị trí kia, thì cả đời cô cũng đừng mong sống an ổn.”
….
Đan Tâm mở mắt ra, xung quanh đều tối đen như mực, nàng cảm nhận được bản thân đã gặp nguy hiểm.
Nhưng cơ thể đã bị trói buộc hoàn toàn bằng dây thừng, miệng thì đang bị bịt kín bởi băng keo.
Không gian nóng nực đến nổi khiến cho nàng chảy cả mồ hôi, Đan Tâm sợ hãi mong muốn tìm được một chút ánh sáng cho riêng mình.
Nàng tìm cách thoát khỏi đống dây, nhưng căn bản là không thể. Đan Tâm vùng vẫy trên chiếc giường rộng lớn, lăn đi lăn lại khiến cho nàng rơi *uỳnh* xuống đất.
Tiếng động khá to, cuối cùng vì vậy mà bên ngoài mới có người mở cửa.
“Đừng tốn công vô ích nữa, không ai đến cứu cô đâu.” Bảo Ngọc thân hình gợi cảm đi đến bên Đan Tâm nhếch nhác, cô trề môi khinh thường vì có người đang làm khùng làm điên.
Đan Tâm trợn tròn mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì nóng nực, nàng cố rống giọng nhưng bị băng dính ở miệng, nên tiếng phát ra chỉ vài từ “ưm…ah”.
“Trừng mắt với ai vậy hả? Cô đang ảo tưởng Lâm Phong sẽ đến cứu mình sao? Hah… anh ta sẽ không, vì đã có người thay thế vị trí của cô rồi… đúng là đứa bé đáng thương mà!”
Bảo Ngọc vỗ nhẹ vài cái lên má của Đan Tâm, gương mặt càng trở nên hung tợn:
“Tôi cũng rất muốn thay con ả đó ở bên cạnh Lâm Phong, nhưng tiếc là lão già Tiêu Đông lại trọng dụng ả ta hơn.”
Đan Tâm như nghe hiểu gì đó trong câu chuyện, nàng biết người bắt cóc mình chính là lão cáo già kia. Trái tim hoang mang chưa kịp tiếp thu thông tin mới, lại có thêm vài cái nữa xuất hiện.
“Tên Lâm Phong kia vậy mà lại ngủ với chính con gái ruột của mình, chẳng lẽ hắn ta không nghi ngờ hay thắc mắc sao?”
Bảo Ngọc nhìn sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh của Đan Tâm, lòng cô cuối cùng cũng có chút thỏa mãn.
Cô nhìn xuống chiếc cổ trắng ngà bị dây thừng làm cho đỏ ửng, cùng với chiếc vòng cổ sáng lấp lánh, thứ đáng giá đập ngay vào mắt tất nhiên là phải lấy rồi.
Bảo Ngọc không chút do dự, tiến đến gỡ chiếc vòng cổ ra ngắm nghía, ánh mắt cô liền sáng rực khen ngợi:
“Đem chiếc vòng cổ trị giá cả tỷ bạc ra đường, cô đúng là gan to hơn gấu. Nếu đã không biết giữ gìn vậy thì tôi sẽ giúp cô đeo nó vậy!”
/40
|