Chương 317: Món quà vô giá
Sắc mặt của Tiêu Thiên ban đầu là lạnh lùng, tiếp đến là phức tạp và giờ đây trong ánh mắt anh đều vô cùng khó đoán. Có thể thấy trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn. Một lúc lâu anh mới lên tiếng hỏi: “Tôi có được thành tựu như ngày hôm nay đều là do tôi dùng tính mạng để đánh đổi, tại sao lại nói tôi sai lầm”.
“Muốn biết tại sao không? Vậy thì tự mình đi hỏi ông ấy”, nói xong Tiêu Khắc Địch nhìn Trần Mộng Dao một cái nói: “Cháu rất tốt, bác rất hài lòng. Nếu như em gái bác mà còn sống thì chắc chắn sẽ vui lắm. Mẹ chồng cháu là người yêu cái đẹp, bác chưa từng thấy người nào mà lại yêu cái đẹp như mẹ chồng cháu”.
“Nếu như con bé biết con dâu của mình còn đẹp hơn cả mình lúc trẻ thì chắc sẽ ghen tỵ lắm”.
“Cháu đừng hiểu nhầm ý bác, ý bác là ghen có thiện ý. Chắc chắn đó sẽ là bà mẹ chồng tốt hơn bất cứ bà mẹ nào trong thiên hạ đấy”.
Lời nói của Tiêu Khắc Địch khiến sắc mặt Tiêu Thiên biến đổi. Sao… Sao ông ấy biết mẹ mình sẽ như thế?
Tiêu Khắc Địch phớt lờ ánh mắt khác thường của Tiêu Thiên mà nói tiếp: “Hôm các cháu kết hôn không nhận được lời chúc phúc của người thân và bạn bè. Bác hi vọng cháu dẫn Mộng Dao về để ông ngoại chuẩn bị một lễ vật hậu hĩnh, còn bác nữa, bác cũng sẽ chuẩn bị một món quà. Bác hi vọng cháu sẽ dẫn cô ấy về lấy”, nói xong Tiêu Khắc Địch không ở lại mà lớn bước rời đi luôn.
Ông ấy làm việc đều vô cùng nhanh gọn nhưng đời này khiến ông hối hận nhất chính là hôm đó ông đã không làm được dứt khoát như hôm nay.
Ở trong phòng đàm phán, Trần Mộng Dao ôm chầm lấy Tiêu Thiên. Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng rối bời của anh lúc này. Cô vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận rất rõ nhịp tim của anh lúc này.
“Mình quay về đi anh, em… Em muốn gặp ông ngoại”, Trần Mộng Dao ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút mong đợi. Giống như con dâu cuối cùng cũng được gặp bố mẹ chồng. Cô cũng hi vọng được người nhà của Tiêu Thiên thừa nhận.
Cũng chính vì sự mong đợi trong ánh mắt của cô đã khiến Tiêu Thiên dao động. Thù hận hơn mười năm nay vẫn như khối băng nặng trĩu không bao giờ hóa giải trong lòng Tiêu Thiên. Nhưng hôm nay tảng băng đó như cắt ra một phần vì ánh mắt của Trần Mộng Dao.
“Được, anh sẽ đưa em về”, Tiêu Thiên nói với giọng khàn khàn. Anh gật đầu rồi ôm chặt Trần Mộng Dao vào lòng.
…………….
Tiêu Khắc Địch quay về và về đến nhà ngay hôm đó. Ông ấy ngồi trước mặt ông cụ rồi nói về tình hình gần đây của Tiêu Thiên.
“Nó rất ổn, tinh thần cũng tốt”, Tiêu Khắc Địch còn nói có chút hưng phấn: “Có lẽ bố không biết chứ thằng nhóc đó đã phá được cảnh giới cao nhất rồi”.
“Cảnh giới cao nhất?”, ông cụ Tiêu đôi mắt sáng ngời, giọng nói có chút run rẩy: “Con chắc chắn là nó đã đến được cảnh giới cao nhất chứ?”
“Con hỏi nó nhưng nó không phản bác lại thì chắc là đúng rồi”, Tiêu Khắc Địch nói tiếp: “Hơn nữa con căn bản không nhìn thấu suy nghĩ của nó. Cứ coi như nó chưa đạt được đến cảnh giới cao nhất thì cũng cách rất gần rồi”.
“Cảnh giới cao nhất, cảnh giới cao nhất”, ông cụ Tiêu kϊƈɦ động đứng lên nói: “Con có biết cảnh giới cao nhất có nghĩa là gì không? Nó đại diện cho yên bình và phồn vinh đấy”.
Cảnh giới cao nhất như viên đạn hạt nhân, nó mang tầm cỡ chiến lược.
“Đúng là trời xanh che chở, nhà họ Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện người đạt được cảnh giới cao nhất rồi, làm vẻ vang tổ tông rồi, đúng là tổ tông phù hộ”, ông cụ Tiêu mừng khôn xiết. Chuyện này còn mừng hơn cả việc Tiêu Khắc Địch được làm Tư lệnh quân khu phía nam.
Tiêu Khắc Địch vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó ông thăng chức thành công, ông vui vẻ về nhà báo tin cho ông cụ Tiêu nhưng ông cụ chỉ pha một bình trà rồi còn mắng ông là làm việc hấp tấp, chút thành công nhỏ bé mà đã đắc ý. Vì thế mà cảm xúc lúc này của ông cụ khiến Tiêu Khắc Địch cảm thấy khác biệt lớn quá chăng?
Nhưng đúng là đáng mừng thật. Vì khi đạt được cảnh giới cao nhất thì chỉ cần Tiêu Thiên còn sống ngày nào thì ngày đó sẽ không có ai dám mạo phạm. Phải biết rằng, cảnh giới cao nhất đã coi như phá được xiềng xích thứ năm rồi, ít nhất có thể sống được một trăm tuổi. Nói cách khác trong bảy mươi năm tới quốc phòng sẽ không phải lo lắng gì. Một người trấn thủ một nước, đây không phải là chuyện đùa.
Nói xong về chuyện của Tiêu Thiên, ông cụ Tiêu lại hỏi: “Phải rồi, cháu dâu của bố có xinh đẹp không?”
“Tất nhiên là xinh rồi ạ”, Tiêu Khắc Địch không kìm nổi mà giơ ngón trỏ lên bày tỏ tán thưởng: “Còn xinh đẹp hơn Tiểu Hồng năm đó”.
“Thật sao?”, ông cụ Tiêu như vui mừng khôn xiết, cười híp cả mắt. Ông cụ cầm chén trà lên rồi vui vẻ uống.
“Vậy… Chúng có nói là khi nào sẽ về thăm bố không?”
Lời nói của ông cụ vừa dứt, nụ cười trêи mặt Tiêu Khắc Địch như cứng lại, nói: “Bố à… Nỗi hận thù của Tiêu Thiên với nhà mình quá sâu, chỉ e…”, lời phía sau ông ấy không nói ra vì sợ ông cụ sẽ thất vọng.
“Haiz, bố sớm đã đoán được rồi”, vẻ vui mừng trêи mặt ông cụ cũng nhạt dần, ông cụ nói thêm: “Chỉ tiếc là bố chuẩn bị quà to còn định tận tay tặng cho cháu dâu. Chúng không đến thì con hãy tìm thời gian gửi cho chúng đi”.
“Vâng, con muộn chút sẽ…”, Tiêu Khắc Địch chưa nói dứt câu thì nhân viên cảnh vệ chạy vào nói: “Thưa thủ trưởng, bên ngoài có một thanh niên và một cô gái đến nói tên là Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, có cho họ vào không ạ?”
Cái gì? Tiêu Khắc Địch đứng dậy hỏi: “Anh có chắc chắn hai người đến đó tên như vậy không?”
“Vâng, không nhầm được ạ, họ tự nói mà”.
“Mau, mau đi mời họ vào”.
“Không cần đâu, chúng tôi đã vào rồi đây”, lời nói vừa dứt thì nhìn thấy Tiêu Thiên nắm tay Trần Mộng Dao bước vào. Anh kéo tay Trần Mộng Dao khiến mặt cô đỏ ửng, rõ ràng là có chút xấu hổ. Cô cứ tưởng rằng ông ngoại của Tiêu Thiên cũng chỉ là quan chức quân đội gì đó, cấp bậc cũng không quá cao. Đặc biệt là Tiêu Thiên nói cho cô, ông ngoại là lão thành cách mạng duy nhất còn sống thì cô như bị hù dọa. Còn bác của Tiêu Thiên là Tư lệnh quân khu phía nam, chức vị Thượng tướng.
Gia thế gì đây? Tiêu Thiên đã giỏi lắm rồi, bây giờ đến gia thế cũng khủng khϊế͙p͙ vậy, bỗng nhiên trong lòng cô dấy lên cảm giác không xứng với anh, cô cảm giác mình như một con chim sẻ bay lên cành cao và biến thành phượng hoàng vậy.
“Mau vào đi, vào đi”, Tiêu Khắc Địch lúc này mới phản ứng lại và vội gọi hai người vào.
“Bố à, con giới thiệu với bố một chút, đây chính là vợ của Tiêu Thiên, tên con bé là Trần Mộng Dao”.
Ông cụ Tiêu vẫn còn khá minh mẫn, ông đứng dậy nhìn Trần Mộng Dao một cái, trong mắt đều là vẻ thích thú: “Tốt lắm, tốt quá rồi, rất xinh đẹp. Cháu ngoại của ông có thể cưới được người vợ như cháu thì đúng là phúc của nó rồi”.
“Nào nào, mau ngồi xuống đi, ông sẽ pha trà cho các cháu”, nhìn thấy Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao ông còn vui hơn cháu trai lớn của mình kết hôn. Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên một cái, sau đó cười gượng nói: “Chúng cháu cảm ơn ông”.
Hai người ngồi đối diện, còn ông cụ Tiêu không ngừng hỏi Trần Mộng Dao là trong nhà có mấy người, bố mẹ thế nào, dường như coi Tiêu Thiên như không khí vậy. Tiêu Thiên cũng không để ý mà cả buổi chỉ ngồi cười. Thật ra những thông tin này ông cụ Tiêu sớm đã biết hết rồi nhưng lại sợ Trần Mộng Dao căng thẳng nên mới kiểu ‘biết rồi còn hỏi’.
Quả nhiên cứ nói chuyện dần dần Trần Mộng Dao cũng không căng thẳng nữa, chỉ cảm thấy ông ngoại Tiêu Thiên rất hiền, giống như ông nội đã mất của mình vậy.
“Khắc Địch, mau đi lấy quà gặp mặt của bố lại đây”.
“Vâng thưa bố”, Tiêu Khắc Địch gật đầu rồi nhanh bước đi ra ngoài. Không bao lâu liền khênh một hòm lớn vào. Cái hòm này thoạt nhìn khá lâu năm rồi nhưng cảm giác không hề cũ kỹ. Hòm còn được bọc bằng giấy da bò, lúc khênh ra còn có mùi dầu, rõ ràng là để chống mọt.
“Nào, Mộng Dao, lại xem có thích quà ông chuẩn bị cho cháu không?”
“Em đi xem đi”, Tiêu Thiên cười nói. Trần Mộng Dao bước lại thì đúng lúc ông cụ Tiêu mở hòm ra, bên trong có một chiếc váy cưới màu đỏ, còn có khăn đội đầu.
Trần Mộng Dao ngây người ra, hỏi: “Ông ơi… Đây là váy cưới ạ?”
“Đúng vậy, đây là váy cưới”, ông cụ Tiêu nói: “Đây là váy mà lúc bà ngoại cháu còn sống đã tự tay may cho Tiêu Hồng, bà ấy muốn nhìn thấy con bé mặc váy cưới mà mình may để đi lấy chồng nhưng tiếc là đến lúc chết bà ấy cũng không được nhìn thấy”.
“Váy cưới này vì một vài lý do nên năm đó không được chuyển đi”.
“Ông à, quà này… Cháu không dám nhận đâu ạ”, Trần Mộng Dao cắn môi, lắc đầu nói.
“Sao, cháu chê quà này cũ quá à, không đẹp à?”
“Không đâu ạ”, Trần Mộng Dao nói: “Bởi vì món quà này quý giá quá nên cháu không dám nhận”. Trần Mộng Dao nói đều là thật lòng. Ông cụ Tiêu nhìn người rất chuẩn, ông biết Trần Mộng Dao nói đều là thật lòng. Đúng là cô gái tốt.
“Cháu nhận lấy đi, đây là chút lòng thành của bà ngoại và mẹ chồng cháu, ông cũng chỉ là thay mặt tặng cháu thôi”.
“Em nhận đi, em mà mặc chắc chắn sẽ đẹp lắm”, Tiêu Thiên nói.
“Vậy thì… Vâng”, Trần Mộng Dao gật đầu nói: “Cháu cảm ơn ông”.
Thấy Trần Mộng Dao nhận, ông cụ Tiêu cười nói: “Ngoài bộ váy cưới này thì bên dưới còn có bộ trang sức mà chúng ta làm ngày trước, cái này cũng là của cháu. Nhà họ Tiêu cũng không phải là giàu có gì nên cũng không tặng được gì đáng tiền, cháu đừng chê cười nhé”.
“Không đâu ạ… Những món quà này đối với cháu đúng là vô giá, cháu nhất định sẽ cất giữ cẩn thận ạ”, Trần Mộng Dao nói rất nghiêm túc. Những thứ này có thể không quá đáng tiền nhưng ý nghĩa vô cùng to lớn, đối với Trần Mộng Dao mà nói thì đúng là vô giá.
————————
Sắc mặt của Tiêu Thiên ban đầu là lạnh lùng, tiếp đến là phức tạp và giờ đây trong ánh mắt anh đều vô cùng khó đoán. Có thể thấy trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn. Một lúc lâu anh mới lên tiếng hỏi: “Tôi có được thành tựu như ngày hôm nay đều là do tôi dùng tính mạng để đánh đổi, tại sao lại nói tôi sai lầm”.
“Muốn biết tại sao không? Vậy thì tự mình đi hỏi ông ấy”, nói xong Tiêu Khắc Địch nhìn Trần Mộng Dao một cái nói: “Cháu rất tốt, bác rất hài lòng. Nếu như em gái bác mà còn sống thì chắc chắn sẽ vui lắm. Mẹ chồng cháu là người yêu cái đẹp, bác chưa từng thấy người nào mà lại yêu cái đẹp như mẹ chồng cháu”.
“Nếu như con bé biết con dâu của mình còn đẹp hơn cả mình lúc trẻ thì chắc sẽ ghen tỵ lắm”.
“Cháu đừng hiểu nhầm ý bác, ý bác là ghen có thiện ý. Chắc chắn đó sẽ là bà mẹ chồng tốt hơn bất cứ bà mẹ nào trong thiên hạ đấy”.
Lời nói của Tiêu Khắc Địch khiến sắc mặt Tiêu Thiên biến đổi. Sao… Sao ông ấy biết mẹ mình sẽ như thế?
Tiêu Khắc Địch phớt lờ ánh mắt khác thường của Tiêu Thiên mà nói tiếp: “Hôm các cháu kết hôn không nhận được lời chúc phúc của người thân và bạn bè. Bác hi vọng cháu dẫn Mộng Dao về để ông ngoại chuẩn bị một lễ vật hậu hĩnh, còn bác nữa, bác cũng sẽ chuẩn bị một món quà. Bác hi vọng cháu sẽ dẫn cô ấy về lấy”, nói xong Tiêu Khắc Địch không ở lại mà lớn bước rời đi luôn.
Ông ấy làm việc đều vô cùng nhanh gọn nhưng đời này khiến ông hối hận nhất chính là hôm đó ông đã không làm được dứt khoát như hôm nay.
Ở trong phòng đàm phán, Trần Mộng Dao ôm chầm lấy Tiêu Thiên. Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng rối bời của anh lúc này. Cô vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận rất rõ nhịp tim của anh lúc này.
“Mình quay về đi anh, em… Em muốn gặp ông ngoại”, Trần Mộng Dao ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút mong đợi. Giống như con dâu cuối cùng cũng được gặp bố mẹ chồng. Cô cũng hi vọng được người nhà của Tiêu Thiên thừa nhận.
Cũng chính vì sự mong đợi trong ánh mắt của cô đã khiến Tiêu Thiên dao động. Thù hận hơn mười năm nay vẫn như khối băng nặng trĩu không bao giờ hóa giải trong lòng Tiêu Thiên. Nhưng hôm nay tảng băng đó như cắt ra một phần vì ánh mắt của Trần Mộng Dao.
“Được, anh sẽ đưa em về”, Tiêu Thiên nói với giọng khàn khàn. Anh gật đầu rồi ôm chặt Trần Mộng Dao vào lòng.
…………….
Tiêu Khắc Địch quay về và về đến nhà ngay hôm đó. Ông ấy ngồi trước mặt ông cụ rồi nói về tình hình gần đây của Tiêu Thiên.
“Nó rất ổn, tinh thần cũng tốt”, Tiêu Khắc Địch còn nói có chút hưng phấn: “Có lẽ bố không biết chứ thằng nhóc đó đã phá được cảnh giới cao nhất rồi”.
“Cảnh giới cao nhất?”, ông cụ Tiêu đôi mắt sáng ngời, giọng nói có chút run rẩy: “Con chắc chắn là nó đã đến được cảnh giới cao nhất chứ?”
“Con hỏi nó nhưng nó không phản bác lại thì chắc là đúng rồi”, Tiêu Khắc Địch nói tiếp: “Hơn nữa con căn bản không nhìn thấu suy nghĩ của nó. Cứ coi như nó chưa đạt được đến cảnh giới cao nhất thì cũng cách rất gần rồi”.
“Cảnh giới cao nhất, cảnh giới cao nhất”, ông cụ Tiêu kϊƈɦ động đứng lên nói: “Con có biết cảnh giới cao nhất có nghĩa là gì không? Nó đại diện cho yên bình và phồn vinh đấy”.
Cảnh giới cao nhất như viên đạn hạt nhân, nó mang tầm cỡ chiến lược.
“Đúng là trời xanh che chở, nhà họ Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện người đạt được cảnh giới cao nhất rồi, làm vẻ vang tổ tông rồi, đúng là tổ tông phù hộ”, ông cụ Tiêu mừng khôn xiết. Chuyện này còn mừng hơn cả việc Tiêu Khắc Địch được làm Tư lệnh quân khu phía nam.
Tiêu Khắc Địch vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó ông thăng chức thành công, ông vui vẻ về nhà báo tin cho ông cụ Tiêu nhưng ông cụ chỉ pha một bình trà rồi còn mắng ông là làm việc hấp tấp, chút thành công nhỏ bé mà đã đắc ý. Vì thế mà cảm xúc lúc này của ông cụ khiến Tiêu Khắc Địch cảm thấy khác biệt lớn quá chăng?
Nhưng đúng là đáng mừng thật. Vì khi đạt được cảnh giới cao nhất thì chỉ cần Tiêu Thiên còn sống ngày nào thì ngày đó sẽ không có ai dám mạo phạm. Phải biết rằng, cảnh giới cao nhất đã coi như phá được xiềng xích thứ năm rồi, ít nhất có thể sống được một trăm tuổi. Nói cách khác trong bảy mươi năm tới quốc phòng sẽ không phải lo lắng gì. Một người trấn thủ một nước, đây không phải là chuyện đùa.
Nói xong về chuyện của Tiêu Thiên, ông cụ Tiêu lại hỏi: “Phải rồi, cháu dâu của bố có xinh đẹp không?”
“Tất nhiên là xinh rồi ạ”, Tiêu Khắc Địch không kìm nổi mà giơ ngón trỏ lên bày tỏ tán thưởng: “Còn xinh đẹp hơn Tiểu Hồng năm đó”.
“Thật sao?”, ông cụ Tiêu như vui mừng khôn xiết, cười híp cả mắt. Ông cụ cầm chén trà lên rồi vui vẻ uống.
“Vậy… Chúng có nói là khi nào sẽ về thăm bố không?”
Lời nói của ông cụ vừa dứt, nụ cười trêи mặt Tiêu Khắc Địch như cứng lại, nói: “Bố à… Nỗi hận thù của Tiêu Thiên với nhà mình quá sâu, chỉ e…”, lời phía sau ông ấy không nói ra vì sợ ông cụ sẽ thất vọng.
“Haiz, bố sớm đã đoán được rồi”, vẻ vui mừng trêи mặt ông cụ cũng nhạt dần, ông cụ nói thêm: “Chỉ tiếc là bố chuẩn bị quà to còn định tận tay tặng cho cháu dâu. Chúng không đến thì con hãy tìm thời gian gửi cho chúng đi”.
“Vâng, con muộn chút sẽ…”, Tiêu Khắc Địch chưa nói dứt câu thì nhân viên cảnh vệ chạy vào nói: “Thưa thủ trưởng, bên ngoài có một thanh niên và một cô gái đến nói tên là Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, có cho họ vào không ạ?”
Cái gì? Tiêu Khắc Địch đứng dậy hỏi: “Anh có chắc chắn hai người đến đó tên như vậy không?”
“Vâng, không nhầm được ạ, họ tự nói mà”.
“Mau, mau đi mời họ vào”.
“Không cần đâu, chúng tôi đã vào rồi đây”, lời nói vừa dứt thì nhìn thấy Tiêu Thiên nắm tay Trần Mộng Dao bước vào. Anh kéo tay Trần Mộng Dao khiến mặt cô đỏ ửng, rõ ràng là có chút xấu hổ. Cô cứ tưởng rằng ông ngoại của Tiêu Thiên cũng chỉ là quan chức quân đội gì đó, cấp bậc cũng không quá cao. Đặc biệt là Tiêu Thiên nói cho cô, ông ngoại là lão thành cách mạng duy nhất còn sống thì cô như bị hù dọa. Còn bác của Tiêu Thiên là Tư lệnh quân khu phía nam, chức vị Thượng tướng.
Gia thế gì đây? Tiêu Thiên đã giỏi lắm rồi, bây giờ đến gia thế cũng khủng khϊế͙p͙ vậy, bỗng nhiên trong lòng cô dấy lên cảm giác không xứng với anh, cô cảm giác mình như một con chim sẻ bay lên cành cao và biến thành phượng hoàng vậy.
“Mau vào đi, vào đi”, Tiêu Khắc Địch lúc này mới phản ứng lại và vội gọi hai người vào.
“Bố à, con giới thiệu với bố một chút, đây chính là vợ của Tiêu Thiên, tên con bé là Trần Mộng Dao”.
Ông cụ Tiêu vẫn còn khá minh mẫn, ông đứng dậy nhìn Trần Mộng Dao một cái, trong mắt đều là vẻ thích thú: “Tốt lắm, tốt quá rồi, rất xinh đẹp. Cháu ngoại của ông có thể cưới được người vợ như cháu thì đúng là phúc của nó rồi”.
“Nào nào, mau ngồi xuống đi, ông sẽ pha trà cho các cháu”, nhìn thấy Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao ông còn vui hơn cháu trai lớn của mình kết hôn. Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên một cái, sau đó cười gượng nói: “Chúng cháu cảm ơn ông”.
Hai người ngồi đối diện, còn ông cụ Tiêu không ngừng hỏi Trần Mộng Dao là trong nhà có mấy người, bố mẹ thế nào, dường như coi Tiêu Thiên như không khí vậy. Tiêu Thiên cũng không để ý mà cả buổi chỉ ngồi cười. Thật ra những thông tin này ông cụ Tiêu sớm đã biết hết rồi nhưng lại sợ Trần Mộng Dao căng thẳng nên mới kiểu ‘biết rồi còn hỏi’.
Quả nhiên cứ nói chuyện dần dần Trần Mộng Dao cũng không căng thẳng nữa, chỉ cảm thấy ông ngoại Tiêu Thiên rất hiền, giống như ông nội đã mất của mình vậy.
“Khắc Địch, mau đi lấy quà gặp mặt của bố lại đây”.
“Vâng thưa bố”, Tiêu Khắc Địch gật đầu rồi nhanh bước đi ra ngoài. Không bao lâu liền khênh một hòm lớn vào. Cái hòm này thoạt nhìn khá lâu năm rồi nhưng cảm giác không hề cũ kỹ. Hòm còn được bọc bằng giấy da bò, lúc khênh ra còn có mùi dầu, rõ ràng là để chống mọt.
“Nào, Mộng Dao, lại xem có thích quà ông chuẩn bị cho cháu không?”
“Em đi xem đi”, Tiêu Thiên cười nói. Trần Mộng Dao bước lại thì đúng lúc ông cụ Tiêu mở hòm ra, bên trong có một chiếc váy cưới màu đỏ, còn có khăn đội đầu.
Trần Mộng Dao ngây người ra, hỏi: “Ông ơi… Đây là váy cưới ạ?”
“Đúng vậy, đây là váy cưới”, ông cụ Tiêu nói: “Đây là váy mà lúc bà ngoại cháu còn sống đã tự tay may cho Tiêu Hồng, bà ấy muốn nhìn thấy con bé mặc váy cưới mà mình may để đi lấy chồng nhưng tiếc là đến lúc chết bà ấy cũng không được nhìn thấy”.
“Váy cưới này vì một vài lý do nên năm đó không được chuyển đi”.
“Ông à, quà này… Cháu không dám nhận đâu ạ”, Trần Mộng Dao cắn môi, lắc đầu nói.
“Sao, cháu chê quà này cũ quá à, không đẹp à?”
“Không đâu ạ”, Trần Mộng Dao nói: “Bởi vì món quà này quý giá quá nên cháu không dám nhận”. Trần Mộng Dao nói đều là thật lòng. Ông cụ Tiêu nhìn người rất chuẩn, ông biết Trần Mộng Dao nói đều là thật lòng. Đúng là cô gái tốt.
“Cháu nhận lấy đi, đây là chút lòng thành của bà ngoại và mẹ chồng cháu, ông cũng chỉ là thay mặt tặng cháu thôi”.
“Em nhận đi, em mà mặc chắc chắn sẽ đẹp lắm”, Tiêu Thiên nói.
“Vậy thì… Vâng”, Trần Mộng Dao gật đầu nói: “Cháu cảm ơn ông”.
Thấy Trần Mộng Dao nhận, ông cụ Tiêu cười nói: “Ngoài bộ váy cưới này thì bên dưới còn có bộ trang sức mà chúng ta làm ngày trước, cái này cũng là của cháu. Nhà họ Tiêu cũng không phải là giàu có gì nên cũng không tặng được gì đáng tiền, cháu đừng chê cười nhé”.
“Không đâu ạ… Những món quà này đối với cháu đúng là vô giá, cháu nhất định sẽ cất giữ cẩn thận ạ”, Trần Mộng Dao nói rất nghiêm túc. Những thứ này có thể không quá đáng tiền nhưng ý nghĩa vô cùng to lớn, đối với Trần Mộng Dao mà nói thì đúng là vô giá.
————————
/357
|