Cao Bằng đi trước, còn những người phía sau khóa kín cửa lại lần thứ hai rồi hộ tống Cao Bằng rời khỏi tầng hầm.
Nếu như có người chặn tầng hầm lại, chắc chắn Cao Bằng sẽ trở thành cua trong rọ rồi.
"Âm! Âm!"
Cao Bằng và những người khác vội vàng chạy ra bên ngoài nhưng bọn họ vẫn nghe thấy những âm thanh nổ vang càng ngày càng to hơn.
Cao Quang Minh và những người theo sau anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên trần cao của tầng hầm.
Bên trên mặt trận của tầng hầm chính là mặt đất.
Bọn họ có thể cảm nhận được bên trên có rất nhiều người đang chạy dồn dập, cũng có những tiếng nổ vang và cả những tiếng gào thét nữa.
Trong lòng mọi người vô cùng nghỉ ngờ, ai là người đã làm ra những chuyện này? Người đến đánh chiếm Công viên Bảo Phong này rất có thể là bạn bè hoặc người quen của bọn họ! "Anh Minh, có phải là anh Thành Sâm và mọi người đến cứu chúng ta không?"
Có người hạ thấp giọng hỏi.
"Không thể!"
Cao Quang Minh lắc đầu, anh ta nói rằng: "Trong mấy tháng này chúng ta bôn ba, vũ khí hạt nhân duy nhất cũng đã bị mất rồi."
"Chắc chắn trong tay bọn họ không thể có vũ khí hạt nhân như của Cao Phong được."
"Vậy sẽ là ai? Nếu như không phải người của chúng ta, vì sao họ lại đến tấn công Cao Bằng?"
Thanh niên kia vẫn không nghĩ ra nổi nguyên nhân.
Cao Quang Minh cúi đầu không nói, chính anh ta cũng không biết nguyên nhân nữa.
Nhưng mà trong lòng anh ta cũng rõ ràng, cho dù là Cao Phong hay là Lâm Vạn Quân thì họ cũng đều có lá bài cuối cùng.
Nói không chừng những tiếng bom trên mặt đất này chính là lá bài cuối cùng của bọn họ.
"Kim Lực quá đáng hận! Năm đó cậu ta xúc phạm pháp lệnh của nhà họ Phan, phải chịu tội bị chặt một cánh tay, không phải cậu Phong đã cầu xin cho cậu ta sao?"
Có người tức giận bất bình nói.
Cao Quang Minh và những người này đều nhận được ân huệ từ Cao Phong.
Cao Phong rất quan tâm đến các anh em, cũng không làm bộ làm tịch hay quá đáng gì, thậm chí anh còn rất tôn trọng các anh em.
Vì vậy anh được tất cả các anh em trong gia tộc yêu quý và kính trọng.
Đồng thời những anh em kia gặp phải khó khăn gì, chắc chắn Cao Phong đều sẽ tận tình đi giúp đỡ họ.2089105_2_25,60
Chỉ cần họ không vi phạm phải tội quá nghiêm trọng, Cao Phong cũng sẽ dùng tất cả mọi cách để bảo vệ cho bọn họ.
Những chuyện này đều ghi sâu trong lòng của tất cả mọi người.
Hiện tại họ thấy Kim Lực phản bội Cao Phong, trong lòng mỗi người đều vô cùng khó chịu.
"Chuyện này,...
không nên nói đến nữa."
Cao Quang Minh chậm rãi ngẩng đầu, anh ta nói với giọng buồn bã.
Người khác có thế không hiểu, nhưng anh ta không thể không hiểu.
Kim Lực lại đeo trên lưng cái danh kẻ phản bội một lần nữa, cậu ta lại bị những người này phỉ nhổ rồi.
Mà Cao Quang Minh có thể tưởng tượng ra được trong lòng Kim Lực đang suy nghĩ gì, đại khái là anh ta cũng có thể đoán ra được kế hoạch của cậu ta.
Lần này, nếu kế hoạch thành công, chắc chắn sự uy hiếp với thành phố Hà Nội sẽ không còn nữa.
Đồng thời, họ cũng sẽ không làm bại lộ hành tung của Cao Phong nữa.
Chỉ là, lần này Kim Lực...
này...
E là bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.
"Âm! Âm!"
Bên ngoài có một tiếng vang vọng vang lên lần thứ hai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Quang Minh.
"Vây đánh hai bên trái phải, vây nhốt bọn họ,không được cho bất kỳ người nào chạy thoát!"
Bên trên truyền đến tiếng mảng to của Cao Bằng.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Ngay sau đó, một loạt những tiếng súng vang lên một cách dứt khoát.
Cao Quang Minh và những người khác ngẩng đầu lên lần thứ hai, họ cùng nhìn về phía trần nhà.
Bọn họ muốn làm chút gì đó, nhưng mà bọn họ vẫn đang bị vây ở dưới lòng đất, cũng không còn sức lực mà động đậy nữa.
Lúc này công viên Bảo Phong đang vô cùng huyên náo và ầm ĩ.Mấy người bảo an canh cổng đang trốn ở dưới mặt bàn run lẩy bẩy.
Mà trong bóng tối ở công viên Bảo Phong, thỉnh thoảng lại có người ném ra một vật thể màu đen.
Vật thể màu đen vừa được ném vào trong công viên thì đã tạo ra vô số tiếng nổ lớn, tạo ra cả những cái hố to dưới lòng đất.
Có vật thể màu đen rơi vào hồ nhân tạo hoặc là trong bể bơi, lúc này nó nổ ra vô số bọt nước, bọt nước tung toé giống như một cơn mưa bão vậy.
Những vụ nố càng ngày càng nhiều, trong lòng Cao Bằng cũng càng thêm phân nộ.
Công viên Bảo Phong đã xây dựng được lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên nó bị người ta cho nổ như vậy.
Đây quả thực là đang đánh vào mặt anh ta.
Trái lựu đạn kia nổ giống như đang nổ ở trên mặt của Cao Bằng vậy, đánh cho bộ mặt của anh ta võ cùng đau đớn.
"Giết hết cho tao! Bắt hết tất cả cho tao! Đứa nào to gan dám làm nổ công viên vậy!"
"Tao muốn bắt sống hết chúng nó, cho chúng nó ăn đạn rồi lột da chúng nó ra!"
Cao Bằng ở phía sau đoàn người, anh ta tức giận la to lên.
Ở thành phố Hà Nội mà cũng dám nổ súng, chỉ sợ rằng có môi Cao Bằng dám làm như thế.
Anh ta đã quen với việc tùy tiện làm theo ý mình rồi, nào có để pháp luật vào trong mắt bao giờ đâu.
Hơn một trăm chiến sĩ của nhà họ Cao cũng cất bước tiến lên, cầm vũ khí hạt nhân trong tay rồi bắt đầu nổ súng.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Trong nháy mắt, một làn súng đạn được bắn ra với tốc độ nhanh như chớp.
Nó giống như một tấm lưới lớn bao trùm lên tất cả mọi thứ ở xung quanh làn đạn đó vậy.
Rất nhanh sau đó, người bên ngoài đã bị áp chế không dám thò đầu ra.
Mà Cao Bằng mang đội chỉ huy phân tán trận hình tiến về phía trước đánh úp mục tiêu.
"Bắt sống! Nhất định những người này là động bọn của Cao Quang Minh, nhất định phải bắt sống chúng cho tao!"
Cao Bằng tức giận la to giống như giết lợn vậy.
Một đám chiến sĩ của nhà họ Cao chia ra mấy người ở lại bảo vệ cho Cao Bằng, những người còn lại thì xông ra ngoài.
Cao Bằng tức giận, anh ta không ngừng thở hổn hển, hận không thể rút gân lột da những người ở bên ngoài kia.
"Cậu Bằng, những người này tiến vào thành phố Hà Nội từ lúc nào vậy, tại sao chúng ta không phát hiện ra họ chứ?"
Cố Minh Tuấn ở bên cạnh trầm tư hai giây, sau đó ông ta hỏi: "Lẽ nào những người này vẫn đang ẩn núp ở trong thành phố Hà Nội?"
Ngoại trừ khả năng này, Cố Minh Tuấn không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Bây giờ bọn họ có rất nhiều cơ sở ngâm ở thành phố Hà Nội, chỉ cần có bất kỳ tình huống bất thường nào, nhất định bọn họ có thế biết được ngay lập tức.
Không phải nói khoa trương, nhưng lúc này thành phố Hà Nội giống như một toàn thành kiên cố vậy, muốn tiến vào nơi này thì chắc chẩn người đó phải vượt qua rất nhiều cửa ải.
Mà lúc này, những người đánh bom kia lại mang theo vũ khí hạt nhân vào đây, nếu họ mới vừa tiến vào thành phố Hà Nội thì chắc chắn bọn họ sẽ bị phát hiện ngay.
"Cái gì, họ vẫn ấn núp ở thành phố Hà Nội sao?"
Cao Bằng nghe vậy thì anh ta sững sờ, phía sau lưng của anh ta cũng không nhịn được toát ra một luông mồ hôi lạnh.
Nếu như vậy thì chẳng phải trước đó mỗi ngày anh ta đều nằm ở trong nguy hiểm sao? "Chắc chắn là bọn họ không dám đánh cậu Bằng đâu, dù sao cậu ấy cũng là con cháu của nhà họ Cao, bọn họ thì chỉ là mấy tên thuộc hạ thì sao dám có gan làm càn được."
"Mà lần này, nhất định là họ đã nhận được lệnh của ai đó, hoặc là bọn họ đến đây vì muốn giải cứu Cao Quang Minh"
Cố Minh Tuấn vừa phân tích vừa nói.
Cao Bằng nghe vậy, trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng, sau đó anh ta cắn răng nói rằng: "Nói tóm lại, tất cả mọi chuyện đều có liên quan mật thiết với Cao Phong!"
"Mẹ nó chứ, Cao Phong chết cũng không để cho ông đây sống yên ổn là sao, ông đây muốn báo thù!"
"Ông đây muốn chơi người đàn bà của anh ta, chiếm hết tất cả những gì của anh ta nữa! Bây giờ bọn mày đi kéo vợ chồng Kiều Thu Vân qua đây cho tao!"
"Quên đi, ông đây trực tiếp đi tìm bọn họ!"
"Tao muốn xem xem lần này Tập đoàn Thế Giới có thể chống đỡ nổi sự tấn công của tao hay không!"
Cao Bằng càng nói càng tức giận, lúc này anh ta đi đến phía sâu trong công viên.
Đúng vậy, anh ta muốn dùng loại phương thức cực đoan này để đi báo thù rửa hận.
Sau hai giờ.
Thành phố Hà Nội, Khu quy hoạch Thành Bắc.
Lâm Vạn Quân vẫn bị giam cầm trong căn phòng khóa kín đó.
Lúc này đã gần 12 giờ rồi, Lâm Vạn Quân chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
/860
|