Trên địa bàn của Hiệp hội đồ cổ, anh ta không dám trực tiếp công kích đám người của Cao Phong.
Nhưng dùng liên quan đến chuyện đồ cổ để đá xéo đám người Cao Phong một chút thì Hiệp hội đồ cổ sẽ không rảnh rồi mà can thiệp vào.
"Làm sao nào? Tôi thích là được."
Đổng Thái Minh hiểu được ý tứ trong ánh mặt Dương Tuấn Minh.
"Ha ha, được, cậu cứ mua đi! Đợi đến khi thẩm định thì đừng có khóc."
Dương Tuấn Minh "hừ"
lạnh một tiếng, đứng sang một bên, không nói thêm lời nào nữa.
Đổng Thái Minh kỷ hợp đồng rồi lập tức cảm hai bộ sưu tập trong tay.
Tuy nhiên, Đổng Thái Minh càng nhìn thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Hai thứ này thật sự cũng quá bình thường rồi! Về hình thức và cảm nhận khi chạm vào đều chẳng có gì đặc biệt cải Đặc biệt là khối ngọc âm dương to bằng lòng bàn tay, sờ tới sờ lui thì cảm giác cũng không khác gì như sờ vào tảng đá vỡ bên đường.
Cao Phong nhìn vẻ mặt của Đổng Thái Minh, muốn giải thích với anh ta một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu bỏ qua.
Có một số chuyện không nhất thiết phải nói nhiều lời, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Quá trình sau đó, Cao Phong bảo Đổng Thái Minh tiếp tục đi xem các món đồ khác.
Độ tinh xảo của những món đồ cổ lân này khá tốt, nhưng việc người kia ra giá tận mười sáu tỷ nên Đổng Thái Minh do dự.
Tuy nhiên, Cao Phong vẫn đề nghị anh ta lấy nó.
Đổng Thái Minh giống như hết thuốc chữa nhanh chóng quẹt thẻ mua.
Trong quá trình lựa chọn này, Vũ Hoàng Lê cũng lựa chọn được vài đồ vật đấu giá.
Còn cái tên Dương Tuấn Minh kia giống như bị điên vậy, chỉ cần Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê xem qua thứ gì, anh ta cũng sẽ đến xem thử.
Nhưng chỉ cần là những món Cao Phong không cho phép Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê mua thì Dương Tuấn Minh sẽ ngay lập tức mua món đó.
Như thể anh ta đang cố ý đối đầu với cùng Cao Phong.
Nhưng bây giờ không vẫn chưa tính là gì, đợi đến khi thẩm định xong, có chọn trúng được đồ tốt hay không, điều đấy mới quan trọng nhất.
Nam Phương Minh Nguyệt thấy vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù sao cũng không khuyên nổi Đổng Thái Minh.
Cô ta không thể hiểu nối, tại sao Đổng Thái Minh lại tin tưởng Cao Phong đến vậy.
"Đổng Thái Minh, chị nói lại cho cậu biết, cậu dám cùng Cao Vũ làm loạn, được thôi!"
"Hôm nay, cậu tiêu hết tiền tiêu vặt rồi, sau này đừng có hỏi mượn chị nữa."2084651_2_25,60
Nam Phương Minh Nguyệt nói lại một lần nữa.
"A, chị họ, em không mua nữa, không mua nữa, túi tiền đã sạch rồi"
Đổng Thái Minh ngượng ngùng cười nói.
Lúc này, Vũ Hoàng Lê cũng đang ước lượng hai thứ đồ bằng hai tay, nhỏ giọng hỏi: "Cậu Vũ, hai thứ này thật sự có thể giúp chúng ta giàu có sao?"
"Chỉ cần người thẩm định không mù, 7000 tỷ chắc cũng không có vấn để gì"
Cao Phong tự tin cười nói.
"Tôi nhổ vào! Cao Vũ, anh không thể giả chết sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt trợn tròn mắt, trong lòng đầy sự khinh thường.
Cao Phong vừa định nói, đột nhiên tầm mắt lại hướng đến một gian trưng bày nhỏ cách đó khoảng năm mét.
Gian trưng bày nhỏ đặt ở một chỗ hẻo lánh, trên mặt bàn thậm chí không có lấy một tấm khăn mêm, chỉ có một cái bát Sứ vỡ nát.
Ở các gian hàng khác, người ta trải nhiều lớp vải mềm vì sợ làm đổ bộ sưu tập.
Vì vậy, so với những chỗ khác, gian hàng này trông hơi tôi tàn.
Mà lúc này, bên trong hội trường, không có lấy một người trong những người yêu thích đồ cổ quan tâm, để ý đến chiếc bát sứ.
Dù có đi ngang thì cũng chỉ liếc mắt một cái rồi lướt qua.
Ánh mắt Cao Phong hướng vào chiếc bát sứ, anh bước tới.
Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê cũng ngay lập tức theo chân Cao Phong.
Nam Phương Minh Nguyệt trợn tròn mắt lần nữa, nhưng cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Cao Phong đến gian hàng, dùng ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận đánh giá chiếc bát sứ.
Toàn thân màu trắng, trên miệng bát có hoa văn màu xanh dương, thoạt nhìn giống như đồ sứ Bát Tràng, nhưng Cao Phong khá chắc chắn đây không phải là gốm sứ Bát Tràng."Xin chào, tôi có thế câm lên xem một chút được không?"
Cao Phong nhìn ông lão đứng phía sau gian hàng.
Ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
Ông ta nhìn giống hệt như món đồ cổ của mình, trông có vẻ lạc lõng, cách biệt với mọi thứ xung quanh.
Những nhà sưu tập đồ cổ khác đều mặc những bộ quần áo tươi sáng.
Còn ông lão nhìn quan thì trông giống như một ông già quét đường.
"Có thể! Xem đi."
Ông lão lập tức đứng dậy, ánh mắt tràn đầy mong đợi khiến Cao Phong có chút khó hiểu.
"Đinh!"
Một âm thanh trong veo vang lên, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng âm thanh này rất bình thường.
Những món đồ sứ cơ bản đều có thể tạo ra âm thanh này.
Tuy nhiên, con ngươi của Cao Phong co rút lại, anh lại đánh giá chiếc bát sứ thêm một lần nữa.
Sau đó, Cao Phong dùng tay trái cầm xung quanh bát, ngón trỏ tay phải lại gõ thêm một tiếng.
Lần này, lực được sử dụng tương đối lớn.
"Đinh! Một âm thanh trong trẻo hơn vang lên.
Ánh mắt Cao Phong càng thêm thâm trâm, dù bát sứ đã bị bao bọc trong lòng bàn tay nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh trong trẻo như vậy? "Sao vậy, Anh Vũ, đây là đồ tốt sao?"
Đổng Thái Minh hỏi.
Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía ông già hỏi: "Bác, cháu xin được hỏi họ của bác được không ạ?"
"Tôi họ Tống."
Ông già lập tức đáp, chỉ là ánh mắt có chút kỳ quái.
Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê, bao gồm Nam Phương Minh Nguyệt trong lòng đều cảm thấy kỹ lạ như nhau.
Cao Vũ không đi hỏi về đồ cổ, mà lại hỏi họ của người ta thì có liên quan gì? "Bác Tống, bác lấy cái bát sứ này ở đâu?"
Cao Phong lại hỏi.
"Ha ha, tôi biết đó!"
Đúng lúc này, Dương Tuấn Minh lại xuất hiện lần nữa.
Sau đó không đợi ông già họ Tống lên tiếng, liên nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì cái bát sứ này cũng là bảo vật gia truyền của ông già họ Tống này?"
Nghe Dương Tuấn Minh nói những lời này, những người khác đều phá lên cười rồi quây xung quanh.
"Có chuyện gì vậy?"
Cao Phong quay đầu lại hỏi.
"A, Anh Vũ, anh không biết đấy thôi, ông già họ Tống này đã đến Hội nghị thẩm định đồ cổ này được hai năm rồi, mỗi năm ông ta đều mang đến một món đồ cổ."
"...
Môi lần mang đồ cố đến, ông ta đều nói là đồ gia truyền trong gia đình.
Nhưng khi có người mua lại, đợi đến lúc thẩm định thì lại hóa ra là hàng giả."
"Nếu trong ba năm liên tiếp đều lấy đồ giả ra bán thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thế tham gia hội nghị thẩm định đồ cổ được nữa.
Năm nay, là cơ hội cuối cùng của ông ta."
"Nhưng dù năm nay, ông ta đến thì chäc chắn cũng không có ai tin ông ta nữa."
Đổng Thái Minh hạ giọng giải thích với Cao Phong.
Cao Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Bác Tống, nếu thứ này đã là vật gia truyền thì tại sao bác lại muốn bán nó?"
Cao Phong khẽ cau mày hỏi.
Ông Tống im lặng hai giây rồi thở dài: "Tôi chỉ muốn lấy lại thanh danh cho những đồ vật gia truyền nhà chúng tôi.
Những thứ này chắc chắn là đồ thật."
"Cái này là đồ vật gia truyền của gia đình tôi, truyền từ đời này qua đời khác, nhưng...
Chỉ là bọn họ không biết xem hàng!".
Nói đến đây, ông Tống có chút kích động, thậm chí sắc mặt đỏ bừng.
"Ha ha! Chúng tôi không biết xem hàng? Kết quả do các chuyên gia của Hiệp hội đồ cổ thẩm định, cái đó có thể là giả sao?"
"Đừng nói nữa, năm ngoái tôi mua của ông ta một miếng ngọc như ý, kết quả là hàng giả.
Lúc đó, tôi đã ném xuống biển luôn rồi."
Xung quanh vang lên tiếng cười sảng khoái, ông Tống càng xấu hổ lẩm bẩm: "Vốn dĩ là mấy người không biết xem hàng.
Nếu không phải đồ thật thì đã không truyền lại nhiều năm như vậy rôi "
Cao Phong nhìn chăm chăm vào ông Tống, hỏi: "Bác Tống, bác muốn bán giá bao nhiêu?"
"Tôi muốn bán với giá một trăm tỷ!"
Ông Tống không biết có phải là giận cá chém thớt hay sao mà dám trực tiếp hét giá cao như vậy?
/860
|