"Trương Hàn! Anh, anh quả nhiên chính là đồ ngu..." Hạ Vy vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Hàn.
"Không! Không phải tôi, các anh nhất định nhầm lẫn rồi, tôi không có nói bao cả quán bar!" Trương Hàn hoảng sợ, vội vàng hét vào micro.
Cả quán bar lập tức yên lặng.
Nam DJ trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Cậu Trương, trò đùa này thật không vui chút nào.."
"Tôi không có, tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy! Tôi không có!" Trương Hàn hoang mang sợ hãi hét lên, sau đó vứt micro xuống chạy mất.
"Fuck! Giả vờ xong lại muốn chạy? Bắt nó lại cho tao!"
"Ngăn anh ta lại, ông đây vừa mới khui một chai Lafite năm một chín tám hai, anh ta chạy rồi ai thanh toán cho tao?"
"Lại dám bỡn cợt với quán bar Jazz chúng ta, hôm nay mày chạy không thoát đâu!"
Đột nhiên, trong quán bar trở nên hỗn loạn, Trương Hàn bị một đám người bao vây, sợ tới mức run rẩy.
Ngay cả Hạ Vy đang muốn lặng lẽ chuồn đi cũng bị ngăn lại.
"Không liên quan đến tôi, tôi không quen biết anh ta!" Hạ Vy vội vàng giải thích.
"Đừng nghe cô ta nói bậy, trước đó tôi thấy cô ta với Trương Hàn vô cùng thân mật, nhất định là cùng một nhóm."
"Đúng vậy, cô cho rằng cái túi nhựa nhãn hiệu gì đó, có thể giả vờ được sao? Đưa tiền ra đây!"
Trong quán bar Jazz vô cùng hỗn loạn.
Bên ngoài quán bar.
Vẻ mặt Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn tất cả, hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh lúc này là sao.
"Đi thôi, chúng ta nên đi rồi." Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai đi.
"Không được! Em nhất định phải cứu Hạ Vy ra ngoài!" Kim Tuyết Mai kiên định nói, sau đó liền muốn đi vào bên trong quán bar.
"Em có năng lực thanh toán toàn bộ chi phí của cả quán bar không?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai nói.
"Em, không có..."
"Vậy em vào trong đó làm gì, muốn cùng bạn thân của em đánh nhau sao, chuyện này chúng ta không quản được, đi thôi." Cao Phong xoay người rời đi.
Tự tạo nghiệt không thể sống, trong lòng Cao Phong không có bất cứ sự thương hại nào.
"Nhưng bọn họ không có tiền thanh toán, thì phải làm sao?" Kim Tuyết Mai vẫn rất lo lång.
"Không sao, bọn họ không phải rất hống hách sao, có thể gán nợ" Cao Phong sờ mũi.
Kim Tuyết Mai đứng nguyên tại chỗ hai phút, sau đó vẫn bị Cao Phong kéo đi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Những chuyện này, cô thực sự không quản nổi.
Trên đường trở về, Kim Tuyết Mai nhíu mày nghĩ rất lâu, không nhịn được mà mở miệng.
"Cao Phong, anh nói thật với em đi, chuyện này có liên quan gì đến anh hay không?"
Cao Phong một tay cầm vô lăng, trầm mặc một lúc, khẽ gật đầu.
Anh không muốn lừa gạt Kim Tuyết Mai, hơn nữa chuyện này cũng không thể giấu tiếp được.
"Thực sự là anh?" Kim Tuyết Mai hết sức kinh ngạc: "Sao anh lại làm như vậy? Vậy những người trong quán bar Jazz đó sẽ nghe lời anh sao?"
Cao Phong không phải cũng quen chủ của quán bar Jazz đó chứ? Nếu như thật sự là vậy, quan hệ của Cao Phong cũng thực sự quá rộng rồi!
"Khi vừa vào trong quán bar anh đi tìm quản lý của bọn họ, nhét cho bọn họ một ít tiền, nói rằng cậu Trương bảo anh đến nói rằng sẽ thanh toán hết, e hèm" Cao Phong có chút xấu hổ.
Loại thủ đoạn giống phụ nữ này anh không quen dùng lắm, nhưng có một số người không cần phải khách khí với bọn họ.
"Anh! Hạ Vy đã xin lỗi chúng ta rồi, sao anh có thể đối xử với bọn họ như vậy chứ?" Kim Tuyết Mai có chút tức giận.
Cao Phong trầm mặc không nói, trong lòng đang cân nhắc nói như thế nào với cô.
"Anh nói đi chứ, anh làm như vậy là quá đáng quá rồi đó!" Kim Tuyết Mai tức giận nhìn Cao phong.
"Tuyết Mai, em biết không, lương thiện là chuyện tốt, nhưng quá lương thiện sẽ trở thành kẻ ngốc đấy."
"Nếu như Hạ Vy thực sự xin lỗi em, tại sao lại gọi bọn Vương Đằng tới, tại sao lại cứ muốn chuốc rượu chúng ta?"
"Em có thể tượng tượng, sau khi em uống xong ba ly rượu kia sẽ thế nào, bọn họ cứ muốn chuốc say chúng ta, là muốn làm gì?"
Cao Phong nói xong im lặng lái xe, để Kim Tuyết Mai có thời gian suy nghĩ. Kim Tuyết Mai sững sờ, có câu nói người ngoài cuộc nhìn rõ hơn người trong cuộc, mà Kim Tuyết Mai bây giờ là người trong cuộc.
Bởi vì cô tin tưởng Hạ Vy, vì vậy bất cứ chuyện gì mà Hạ Vy làm, cô đều không chút nghi ngờ, thậm chí hoàn toàn không có sự phòng bị nào với cô ta.
Nhưng bây giờ nghe Cao Phong nói như vậy, Kim Tuyết Mai sau khi bình tĩnh lại cũng đã nghĩ ra một chút manh mối.
Quả thực cô có cảm giác là Hạ Vy luôn muốn chuốc say mình, dường như che giấu một mục đích nào đó.
Không thể nói rằng đây là cách xin lỗi của Hạ Vy.
Nếu như lúc đó cô uống ba ly rượu kia, chắc chắn sẽ say đến mê man bất tỉnh, cả người mềm nhũn không chút sức lực, đến lúc đó người bên cạnh làm gì cô cũng không thể biết được.
Còn có Cao Phong, chắc chắn sẽ bị bọn Trương Hàn, Vương Đằng chuốc cho say.
Nếu như Cao Phong và cô cùng lúc bị chuốc say, vậy thì bọn Trương Hàn...
Kim Tuyết Mai đột nhiên nghĩ tới, ánh mắt Vương Đẳng nhìn mình không đúng lắm, trong đó chứa đầy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Đối với những cậu ấm như bọn họ, vì để đạt được mục đích của mình, tất cả những thứ gì gọi là pháp luật đều có thể vứt ra phía sau.
Kim Tuyết Mai trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như không phải Cao Phong thay cô uống rượu, nếu không phải tửu lượng của Cao Phong rất tốt, vậy bây giờ bọn họ đang phải trải qua chuyện gì, Kim Tuyết Mai hoàn toàn không dám tưởng tượng.
"Hạ Vy, cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu, mối quan hệ của bọn em đã nhiều năm như vậy..." Trong lòng Kim Tuyết Mai khó chịu.
Cô không thể hiểu được tại sao Hạ Vy lại làm như vậy, lẽ nào chỉ vì Cao Phong mua xe thôi sao?
"Anh em ruột phản bội nhau đã có nhiều rồi." Cao Phong đột nhiên nhớ tới chuyện mà anh gặp phải ở nhà họ Cao, khẽ lắc đầu cười khổ.
Đến những người máu mủ ruột thịt còn vì lợi ích gia tộc mà tàn sát lẫn nhau, thậm chí không tiếc từ bỏ huyết thống gia tộc, tình bạn của Kim Tuyết Mai và Hạ Vy có đáng là gì?
Hơn nữa Cao Phong càng biết rằng, sự đố kị của phụ nữ, có thể hoàn toàn thay đổi một người, khiến họ mất đi lý trí.
Nếu như không phải như vậy, hậu cung thời cổ đại sao có thể xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy?
"Cậu ấy có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ..." Kim Tuyết Mai trầm mặc hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Cao Phong liếc nhìn Kim Tuyết Mai, cũng không nói thêm nữa.
Cô chẳng qua quá lương thiện, vì vậy hoàn toàn không nghĩ đến việc người đó là người xấu, nhưng thế giới này, không phải bạn thật lòng sẽ đổi được sự thật lòng.
Nhưng Cao Phong thích cô không phải vì sự lương thiện này của cô hay sao?
Nếu như có thể, Cao Phong muốn bảo vệ sự lương thiện này của Kim Tuyết Mai mãi mãi.
"Không được, em phải gọi điện thoại cho Hạ Vy, em không yên tâm." Kim Tuyết Mai nói xong lấy điện thoại ra.
"Yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
"Anh chỉ muốn dạy dỗ cho bọn họ một bài học, không có ý định đẩy bọn họ vào đường cùng" Cao Phong khẽ nói.
Kim Tuyết Mai dừng lại một lúc, nhưng vẫn bấm điện thoại gọi đi.
"Alo, Hạ Vy, các cậu thế nào rồi, ra khỏi quán bar rồi chứ?" Điện thoại kết nối, Kim Tuyết Mai liền quan tâm hỏi thăm.
"Ha ha, không cần cậu phải hao tâm, chúng mình bây giờ vô cùng ổn." Hạ Vy cười khinh thường.
Vừa rồi, khi quán bar Jazz muốn bắt Hạ Vy đi hầu hạ các cậu ấm để trừ nợ, người của bất động sản Phong Mai cũng tới.
Sau khi tới còn nói chuyện cùng với ông chủ của quán bar, vài ba lời nói liền giải quyết được vấn đề, bọn Trương Hàn cũng được thả ra.
Kim Tuyết Mai nghe xong liền nhìn Cao Phong, vừa nãy anh nói anh sẽ xử lý tốt, lẽ nào đây là do anh làm? Cô phát hiện bản thân càng ngày càng không thể nhìn thấu được Cao Phong.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi." Trái tim thấp thỏm Kim Tuyết Mai chợt nhẹ nhõm hẳn đi.
"Hừ! Đừng có ở đấy mà giả bộ nữa, chúng tôi xảy ra chuyện chẳng lẽ không liên quan đến cậu sao?"
"Đừng quên rằng, Trương Hàn là nhân viên của bất động sản Phong Mai, bất động sản Phong Mai bảo vệ ai còn không phải quá dễ dàng hay sao?"
Giọng điệu của Hạ Vy đắc ý, điểm này Kim Tuyết Mai sẽ không thể nào vượt qua cô ta được.
Kim Tuyết Mai bất lực gật đầu, sau đó liền tắt máy.
Ngoài cửa quán bar, một người đàn ông trung niên, Trương Hàn, Hạ Vy, phía sau còn có mấy người Vương Đằng.
Kể cả là Vương Đằng, cậu ấm nổi tiếng của Hà Nội, cũng không dám tự phụ trước mặt người của bất động sản Phong Mai.
"Trương Hàn, anh cũng khá có năng lực đấy chứ?" Người trung niên khoanh tay khẽ nói.
"Đây, đây..."
"Tôi trở về nhất định sẽ cảm ơn giám đốc Từ đàng hoàng, cảm ơn ơn cứu mạng của ông ấy!" Trương Hàn nói từ tận đáy lòng.
Bất động Sản Phong Mai anh ta và giám đốc Từ có quan hệ tốt, vì vậy suy nghĩ bây giờ chắc chắn là do giám đốc Từ phái người đến cứu anh ta.
"Giám đốc Từ? Chuyện này không liên quan đến giám đốc Từ."
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Không! Không phải tôi, các anh nhất định nhầm lẫn rồi, tôi không có nói bao cả quán bar!" Trương Hàn hoảng sợ, vội vàng hét vào micro.
Cả quán bar lập tức yên lặng.
Nam DJ trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng nói: "Cậu Trương, trò đùa này thật không vui chút nào.."
"Tôi không có, tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy! Tôi không có!" Trương Hàn hoang mang sợ hãi hét lên, sau đó vứt micro xuống chạy mất.
"Fuck! Giả vờ xong lại muốn chạy? Bắt nó lại cho tao!"
"Ngăn anh ta lại, ông đây vừa mới khui một chai Lafite năm một chín tám hai, anh ta chạy rồi ai thanh toán cho tao?"
"Lại dám bỡn cợt với quán bar Jazz chúng ta, hôm nay mày chạy không thoát đâu!"
Đột nhiên, trong quán bar trở nên hỗn loạn, Trương Hàn bị một đám người bao vây, sợ tới mức run rẩy.
Ngay cả Hạ Vy đang muốn lặng lẽ chuồn đi cũng bị ngăn lại.
"Không liên quan đến tôi, tôi không quen biết anh ta!" Hạ Vy vội vàng giải thích.
"Đừng nghe cô ta nói bậy, trước đó tôi thấy cô ta với Trương Hàn vô cùng thân mật, nhất định là cùng một nhóm."
"Đúng vậy, cô cho rằng cái túi nhựa nhãn hiệu gì đó, có thể giả vờ được sao? Đưa tiền ra đây!"
Trong quán bar Jazz vô cùng hỗn loạn.
Bên ngoài quán bar.
Vẻ mặt Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn tất cả, hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh lúc này là sao.
"Đi thôi, chúng ta nên đi rồi." Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai đi.
"Không được! Em nhất định phải cứu Hạ Vy ra ngoài!" Kim Tuyết Mai kiên định nói, sau đó liền muốn đi vào bên trong quán bar.
"Em có năng lực thanh toán toàn bộ chi phí của cả quán bar không?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai nói.
"Em, không có..."
"Vậy em vào trong đó làm gì, muốn cùng bạn thân của em đánh nhau sao, chuyện này chúng ta không quản được, đi thôi." Cao Phong xoay người rời đi.
Tự tạo nghiệt không thể sống, trong lòng Cao Phong không có bất cứ sự thương hại nào.
"Nhưng bọn họ không có tiền thanh toán, thì phải làm sao?" Kim Tuyết Mai vẫn rất lo lång.
"Không sao, bọn họ không phải rất hống hách sao, có thể gán nợ" Cao Phong sờ mũi.
Kim Tuyết Mai đứng nguyên tại chỗ hai phút, sau đó vẫn bị Cao Phong kéo đi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Những chuyện này, cô thực sự không quản nổi.
Trên đường trở về, Kim Tuyết Mai nhíu mày nghĩ rất lâu, không nhịn được mà mở miệng.
"Cao Phong, anh nói thật với em đi, chuyện này có liên quan gì đến anh hay không?"
Cao Phong một tay cầm vô lăng, trầm mặc một lúc, khẽ gật đầu.
Anh không muốn lừa gạt Kim Tuyết Mai, hơn nữa chuyện này cũng không thể giấu tiếp được.
"Thực sự là anh?" Kim Tuyết Mai hết sức kinh ngạc: "Sao anh lại làm như vậy? Vậy những người trong quán bar Jazz đó sẽ nghe lời anh sao?"
Cao Phong không phải cũng quen chủ của quán bar Jazz đó chứ? Nếu như thật sự là vậy, quan hệ của Cao Phong cũng thực sự quá rộng rồi!
"Khi vừa vào trong quán bar anh đi tìm quản lý của bọn họ, nhét cho bọn họ một ít tiền, nói rằng cậu Trương bảo anh đến nói rằng sẽ thanh toán hết, e hèm" Cao Phong có chút xấu hổ.
Loại thủ đoạn giống phụ nữ này anh không quen dùng lắm, nhưng có một số người không cần phải khách khí với bọn họ.
"Anh! Hạ Vy đã xin lỗi chúng ta rồi, sao anh có thể đối xử với bọn họ như vậy chứ?" Kim Tuyết Mai có chút tức giận.
Cao Phong trầm mặc không nói, trong lòng đang cân nhắc nói như thế nào với cô.
"Anh nói đi chứ, anh làm như vậy là quá đáng quá rồi đó!" Kim Tuyết Mai tức giận nhìn Cao phong.
"Tuyết Mai, em biết không, lương thiện là chuyện tốt, nhưng quá lương thiện sẽ trở thành kẻ ngốc đấy."
"Nếu như Hạ Vy thực sự xin lỗi em, tại sao lại gọi bọn Vương Đằng tới, tại sao lại cứ muốn chuốc rượu chúng ta?"
"Em có thể tượng tượng, sau khi em uống xong ba ly rượu kia sẽ thế nào, bọn họ cứ muốn chuốc say chúng ta, là muốn làm gì?"
Cao Phong nói xong im lặng lái xe, để Kim Tuyết Mai có thời gian suy nghĩ. Kim Tuyết Mai sững sờ, có câu nói người ngoài cuộc nhìn rõ hơn người trong cuộc, mà Kim Tuyết Mai bây giờ là người trong cuộc.
Bởi vì cô tin tưởng Hạ Vy, vì vậy bất cứ chuyện gì mà Hạ Vy làm, cô đều không chút nghi ngờ, thậm chí hoàn toàn không có sự phòng bị nào với cô ta.
Quả thực cô có cảm giác là Hạ Vy luôn muốn chuốc say mình, dường như che giấu một mục đích nào đó.
Không thể nói rằng đây là cách xin lỗi của Hạ Vy.
Nếu như lúc đó cô uống ba ly rượu kia, chắc chắn sẽ say đến mê man bất tỉnh, cả người mềm nhũn không chút sức lực, đến lúc đó người bên cạnh làm gì cô cũng không thể biết được.
Còn có Cao Phong, chắc chắn sẽ bị bọn Trương Hàn, Vương Đằng chuốc cho say.
Nếu như Cao Phong và cô cùng lúc bị chuốc say, vậy thì bọn Trương Hàn...
Kim Tuyết Mai đột nhiên nghĩ tới, ánh mắt Vương Đẳng nhìn mình không đúng lắm, trong đó chứa đầy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Đối với những cậu ấm như bọn họ, vì để đạt được mục đích của mình, tất cả những thứ gì gọi là pháp luật đều có thể vứt ra phía sau.
Kim Tuyết Mai trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như không phải Cao Phong thay cô uống rượu, nếu không phải tửu lượng của Cao Phong rất tốt, vậy bây giờ bọn họ đang phải trải qua chuyện gì, Kim Tuyết Mai hoàn toàn không dám tưởng tượng.
"Hạ Vy, cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu, mối quan hệ của bọn em đã nhiều năm như vậy..." Trong lòng Kim Tuyết Mai khó chịu.
Cô không thể hiểu được tại sao Hạ Vy lại làm như vậy, lẽ nào chỉ vì Cao Phong mua xe thôi sao?
"Anh em ruột phản bội nhau đã có nhiều rồi." Cao Phong đột nhiên nhớ tới chuyện mà anh gặp phải ở nhà họ Cao, khẽ lắc đầu cười khổ.
Đến những người máu mủ ruột thịt còn vì lợi ích gia tộc mà tàn sát lẫn nhau, thậm chí không tiếc từ bỏ huyết thống gia tộc, tình bạn của Kim Tuyết Mai và Hạ Vy có đáng là gì?
Hơn nữa Cao Phong càng biết rằng, sự đố kị của phụ nữ, có thể hoàn toàn thay đổi một người, khiến họ mất đi lý trí.
Nếu như không phải như vậy, hậu cung thời cổ đại sao có thể xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy?
"Cậu ấy có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ..." Kim Tuyết Mai trầm mặc hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Cao Phong liếc nhìn Kim Tuyết Mai, cũng không nói thêm nữa.
Cô chẳng qua quá lương thiện, vì vậy hoàn toàn không nghĩ đến việc người đó là người xấu, nhưng thế giới này, không phải bạn thật lòng sẽ đổi được sự thật lòng.
Nhưng Cao Phong thích cô không phải vì sự lương thiện này của cô hay sao?
Nếu như có thể, Cao Phong muốn bảo vệ sự lương thiện này của Kim Tuyết Mai mãi mãi.
"Không được, em phải gọi điện thoại cho Hạ Vy, em không yên tâm." Kim Tuyết Mai nói xong lấy điện thoại ra.
"Yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
"Anh chỉ muốn dạy dỗ cho bọn họ một bài học, không có ý định đẩy bọn họ vào đường cùng" Cao Phong khẽ nói.
Kim Tuyết Mai dừng lại một lúc, nhưng vẫn bấm điện thoại gọi đi.
"Alo, Hạ Vy, các cậu thế nào rồi, ra khỏi quán bar rồi chứ?" Điện thoại kết nối, Kim Tuyết Mai liền quan tâm hỏi thăm.
"Ha ha, không cần cậu phải hao tâm, chúng mình bây giờ vô cùng ổn." Hạ Vy cười khinh thường.
Vừa rồi, khi quán bar Jazz muốn bắt Hạ Vy đi hầu hạ các cậu ấm để trừ nợ, người của bất động sản Phong Mai cũng tới.
Sau khi tới còn nói chuyện cùng với ông chủ của quán bar, vài ba lời nói liền giải quyết được vấn đề, bọn Trương Hàn cũng được thả ra.
Kim Tuyết Mai nghe xong liền nhìn Cao Phong, vừa nãy anh nói anh sẽ xử lý tốt, lẽ nào đây là do anh làm? Cô phát hiện bản thân càng ngày càng không thể nhìn thấu được Cao Phong.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi." Trái tim thấp thỏm Kim Tuyết Mai chợt nhẹ nhõm hẳn đi.
"Hừ! Đừng có ở đấy mà giả bộ nữa, chúng tôi xảy ra chuyện chẳng lẽ không liên quan đến cậu sao?"
"Đừng quên rằng, Trương Hàn là nhân viên của bất động sản Phong Mai, bất động sản Phong Mai bảo vệ ai còn không phải quá dễ dàng hay sao?"
Giọng điệu của Hạ Vy đắc ý, điểm này Kim Tuyết Mai sẽ không thể nào vượt qua cô ta được.
Kim Tuyết Mai bất lực gật đầu, sau đó liền tắt máy.
Ngoài cửa quán bar, một người đàn ông trung niên, Trương Hàn, Hạ Vy, phía sau còn có mấy người Vương Đằng.
Kể cả là Vương Đằng, cậu ấm nổi tiếng của Hà Nội, cũng không dám tự phụ trước mặt người của bất động sản Phong Mai.
"Trương Hàn, anh cũng khá có năng lực đấy chứ?" Người trung niên khoanh tay khẽ nói.
"Đây, đây..."
"Tôi trở về nhất định sẽ cảm ơn giám đốc Từ đàng hoàng, cảm ơn ơn cứu mạng của ông ấy!" Trương Hàn nói từ tận đáy lòng.
Bất động Sản Phong Mai anh ta và giám đốc Từ có quan hệ tốt, vì vậy suy nghĩ bây giờ chắc chắn là do giám đốc Từ phái người đến cứu anh ta.
"Giám đốc Từ? Chuyện này không liên quan đến giám đốc Từ."
Mời đọc truyện trên truyện 88
/860
|