"Người đẹp này, cô làm sao thế? Gặp phải khó khăn gì phải không?"
Một gã thanh niên vừa mới mở miệng, đã bị chủ quán đang ôm mì thấy được.
"Hai cậu muốn chết hả?" Ông chủ một tay ôm tô mì, đứng tại chỗ nghiêm trang hỏi.
Hai thanh niên sửng sốt, dĩ nhiên không dám lên tiếng.
Dù sao người sống ở đây, có ai mà không biết quán mì này có bối cảnh cực kỳ thâm hậu?
Tất cả cửa hàng trên con đường này ai cũng phải trả phí quản lí vệ sinh, chỉ có quán mì này không cần.
Chẳng những không cần trả bất kỳ khoản lệ phí nào, ngay khi có người đến kiểm tra, thế lực ghê gớm ở đây còn lập tức tới giúp đỡ.
"Ông chủ, không có không... Chúng tôi chỉ thấy cô ấy đau lòng cho nên tới hỏi một chút...” Thanh niên kia hiển nhiên biết bối cảnh của quán mì này, vội vàng kéo người bạn của mình rồi trả lời.
“Đau lòng nên cần các cậu an ủi? Các cậu có tư cách đó sao?"
"Các người có biết vì sao không ai dám động đến quán nhỏ này của tôi không?" Ông chủ trừng mắt nhìn hai người.
“Vì sao?" Khách hàng trong quán đều rất hứng thú.
“Bởi vì chỉ cần một câu nói của chồng cô ấy thôi, thì những người đó sẽ không dám nhìn nữa, các cậu tự cân nhắc đi!”
Ông chủ nói xong câu này, sau đó bưng hai chén mì đi tới bên cạnh Kim Tuyết Mai.
Mấy người trong quán sự hãi không thôi, hai gã thanh niên kia cũng vội vã tính tiền rời khỏi nơi này.
“Cô gái này, gây gổ với cậu nhóc kia à?" Ông chủ quán mì đặt hai chén mì trước mặt Kim Tuyết Mai trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Kim Tuyết Mai lúc này mới khôi phục tinh thần, cười gượng rồi nói: “Không có, gần đây quán vẫn ổn chứ a?"
“Ổn rồi! Những người đó chẳng những không quay lại thu tiền, mà còn nói với những người khác không cho bất kỳ ai tới đây kiếm việc, cảm ơn các cô nhé." Ông chủ quán mì vội trả lời.
Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu một cái, cầm đũa bắt đầu lẳng lặng ăn mì.
Lúc đầu còn cảm thấy có mùi vị, nhưng khi nhai vào trong miệng một lúc thì ngoài cảm thấy không ngon ra, lại giống như nhai sáp.
Ông chủ quán mì than nhẹ một tiếng, lại nhìn nhìn hai bát mì trước mặt Kim Tuyết Mai, cảnh này sao mà giống nhau thế?
Trước đây, Cao Phong cũng thường xuyên một mình tới đây, gọi hai bát.
“Cô gái, tôi sẽ không nói nhiều đâu, cuộc sống này khó tránh khỏi có chút trắc trở! Tôi chỉ có thể nói, cậu nhóc kia thật sự không sai."
"Không có trở ngại nào mà ta không thể vượt qua, chúng ta hãy trân trọng nó!" Ông chủ quán mì biết lúc này Kim Tuyết Mai cần yên tĩnh suy nghĩ, nên cũng không nhiều lời mà rời đi.
Nghe đến đó, viền mắt Kim Tuyết Mai càng đỏ hơn, động tác ăn mì cũng dừng lại.
Khó khăn đúng là không thể tránh được, nhưng có một số việc, không phải chỉ đơn giản là khó khăn thôi đâu!
Bởi vì quan tâm, bởi vì quý trọng, cho nên mới không được phép có một hạt cát nào!
Cao Phong không nên nói dối mình.
Trong quán mì yên tĩnh, viền mắt Kim Tuyết Mai đỏ hồng lẳng lặng ăn mì, thỉnh thoảng nức nở một cái.
Bóng lưng thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
Cũng chỉ khi thật sự quan tâm một người, mới có thể khiến cho chủ tịch công ty ưu việt như Kim Tuyết Mai một thân một mình đau khổ khổ sở như vậy.
Kim Tuyết Mai để đũa xuống, ngồi yên lặng một hồi, sau đó lấy tiền đặt trên bàn rồi tự mình ra khỏi quán mì.
Ông chủ quán mì vẫn chú ý bên cạnh vội vàng lặng lẽ theo sau, nhìn Kim Tuyết Mai đón xe rời đi.
Hơn hai mươi phút sau, Cao Phong lái một chiếc xe đạp điện, hấp tấp chạy tới.
"Ông chủ!" Sau khi Cao Phong vào thì hô lên một tiếng.
“Cô gái kia đã đi rồi." Trong tay ông chủ cầm khăn lau đi ra, thấy Cao Phong đến nhưng ông ấy cũng không hề kinh ngạc.
Nếu như Cao Phong không có tình cảm sâu đậm với Kim Tuyết Mai thì sao có thể một người tới đây ăn mì mấy năm chứ?
“Đi đâu rồi?" Trong lòng Cao Phong vừa có chút may mắn, nhưng cũng hơi hối hận, mình tới sớm hơn một bước thì tốt rồi.
“Đi về phía nam bên, biển xe xe taxi là Giang B-Q7265." Ông chủ quán mì lập tức nói ra.
"Vâng! Vâng, tôi phải đi bắt xe đây, xe đạp điện hết điện rồi, đặt ở chỗ của chú nhé." Cao Phong xoay người rời đi.
“Ở đây hẻo lánh không bắt xe được đâu!” Ông chủ quán mì hô lên một tiếng.
"Vậy làm sao bây giờ?" Cao Phong khẽ nhíu mày.
"Nếu cậu không ngại thì lấy xe ba bánh chạy bằng điện của tôi đi, tự lái cũng thuận lợi hơn một chút." Ông chủ quán mì nói xong rồi lấy chìa khoá ra.
“Cảm ơn.”
Cao Phong nói một tiếng cám ơn, tự tay nhận chìa khoá, lại lần nữa đi ra ngoài.
Khởi động xe ba bánh kéo hàng của ông chủ quán mì, Cao Phong đi về phía Kim Tuyết Mai đã đi.
Vừa lái xe, vừa gửi biển số xe cho Lâm Vạn Quân.
Khúc Đại Minh vừa cúp điện thoại cùa Cao Phong, lập tức bắt đầu sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Kế hoạch Lửa Rừng có mấy trăm phân bộ, chỉ cần rút giây một cái, lập tức có thể hoạt động.
Một câu nói của Cao Phong có thể khiến cho cả Hà Nội chấn động, những lời này tuyệt đối không phải nổ.
Bên trong quầy thực phẩm tươi sống của siêu thị lớn.
Lúc này, trên màn hình quảng cáo của đèn LED cuộn đang hiện lên các loại giá bằng chữ màu đỏ của hôm nay.
Trong quầy, một thanh niên đi thẳng tới phía sau đài.
"Tiểu Mang, sửa lại nội dung quảng cáo hôm nay đi." Thanh niên trực tiếp nói với nhân viên ngồi trước máy tính.
"Làm sao vậy cửa hàng trưởng, có thực phẩm gì đặc biệt cần bổ sung sao?" Nhân viên hơi ngẩn người.
“Không phải, đổi thành những câu này đi, lúc tôi nói sáng lên thì cậu cho nó sáng lên."
“Nhớ kỹ, nhất định phải đổi phông chữ rõ ràng và lớn một chút!" Cửa hàng trưởng nói xong thì để một tờ giấy xuống.
“Đây là...." Nhân viên thấy rõ nội dung trên tờ giấy thì có chút mông lung.
“Đừng hỏi, đổi đi!" Sau khi cửa hàng trưởng nói xong, tự mình ở đây giám sát.
“Dạ dạ dạ!" Nhân viên vội vàng gật đầu, bắt đầu công việc bận rộn của mình.
Mà những lời đối thoại này còn xảy ra trong vô số cửa hàng lớn nhỏ.
Nhìn khắp toàn bộ thành phố Hà Nội, hàng trăm hàng ngàn cửa hàng đều lặp lại những câu đối thoại như vậy.
Đổi!
Bỏ tất cả những nội dung quảng cáo kia, toàn bộ thay bằng một câu đó.
Kế hoạch Lửa Rừng tuy chỉ có mấy trăm người phụ trách, nhưng dưới đó còn có những cửa hàng khác,
/860
|