Trong tim Kim Tuyết Mai bây giờ đau như bị dao cắt!
Từ nay về sau sẽ không còn người khắp nơi nhường nhịn cô.
Sẽ không còn người mỗi sáng sớm rán trứng cho cô ăn, sẽ không còn người bất chấp mưa gió đến đón cô...
Giống như cầm một con dao sắc bén cứa từng nhát từng nhát vào tim mình...
Không quen, chỉ là không quen...
Một lúc sau, Kim Tuyết Mai cố gắng hết sức nâng khuôn mặt thanh tú của mình lên, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô khịt mũi một cái, đổi giày yên lặng ra khỏi nhà.
Thật ra người không quen không phải chỉ có một mình Kim Tuyết Mai.
Cả nhà họ Kim đều trở nên không quen trước sự vắng mặt của Cao Phong. Cao Phong làm rất nhiều thứ vì cái nhà này, nhiều đến mức bất cứ ngóc ngách nào trong căn nhà này cũng có hình bóng của Cao Phong.
"Cao Phong, bóng đèn phòng của mẹ bị hỏng, hôm nay con đi mua...” Kiều Thu Vân đẩy cửa đi ra hét lớn vào phòng khách.
Bà ta mới hét được nửa câu thì lập tức ngậm mồm lại, nhìn không thấy có ai ở phòng khách thì trầm mặc quay lại phòng ngủ.
"Tôi đâu biết mấy cái thứ này, bà bảo Cao Phong.... Quên đi, hôm nay tôi sẽ đi tìm một thợ điện, haizzz...” Kim Ngọc Hải thở dài một tiếng, yên lặng mang theo cặp công văn đi ra ngoài.
Bầu không khí trong nhà đều trở nên vô cùng quái dị.
Lúc Cao Phong còn ở đây, bọn họ không cảm thấy gì cả.
Cho tới hôm nay khi Cao Phong không còn ở đây nữa, bọn họ mới biết lúc trước Cao Phong đã cố gắng như thế nào.
Dĩ vãng, vào lúc này Cao Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng và đặt lên bàn, sau đó lau sàn trong phòng khách.
Kim Tuyết Ngọc sẽ cầm một ly sữa bò, miệng ngậm một miếng bánh, cao ngạo đi qua trước mặt Cao Phong, nhưng mà hôm nay trên bàn ăn không có gì cả.
Kim Tuyết Ngọc dừng một chút, sau đó không phục lẩm bẩm: "Con ra bên ngoài ăn, bên ngoài có cái gì mà không có?"
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của Kim Tuyết Ngọc kêu lên. "Alo, xin chào?" Kim Tuyết Ngọc nhìn qua, ấn nghe máy.
“Vâng, là tôi, anh là?” Kim Tuyết Ngọc sững sờ, sau đó hơi kinh ngạc hỏi.
Cô ta vừa hỏi vừa đi về phía sopha, nhìn thấy cái chăn lông mà Cao Phong đã dùng thì chán ghét vứt nó qua một bên.
"Chúng tôi là nhân viên của cục cảnh sát 113, hiện tại có một việc cần tìm cô để tìm hiểu.” Giọng nam trầm ổn ở đầu dây bên kia lại vang lên.
Kim Tuyết Ngọc sừng sờ, lập tức nghĩ ra, nhất định là chuyện xảy ra ở khách sạn Lan Anh.
"À, mời anh nói.." trong lòng Kim Tuyết Ngọc hơi khẩn trương.
"Cô Ngọc không cần phải khẩn trương, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi cô là, khoảng chừng mười giờ sáng ngày hôm qua, cô có xuất hiện ở khách sạn Lan Anh không?" Người đàn ông giọng trầm hỏi.
"...Có." Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
“Được, tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút! Thế này, trong khoảng thời gian này mong cô hạn chế ra ngoài, lúc nào chúng tôi cũng có khả năng sẽ triệu tập cô, tùy tình huống sẽ còn đến tận cửa để điều tra."
“Cái này... Không cần! Tôi không có chuyện gì.” Kim Tuyết Ngọc trầm mặc một chút, cuối cùng trả lời như vậy.
Chuyện này bên 113 đã biết, cứ điều tra, chắc chắn sẽ tra ra được Cao Phong.
Đến lúc đó không chừng Cao Phong sẽ bị bắt.
Bây giờ Cao Phong đã bị đuổi ra khỏi nhà, một số việc cũng cần phải cuốn trôi theo gió.
Cho nên, Kim Tuyết Ngọc đặt tay nên ngực tự hỏi, cô cũng không muốn Cao Phong bị bắt vào tù.
“Cô Ngọc, chuyện là như thế này, nếu như đây chỉ là vấn đề tranh chấp dân sự, nếu như người trong cuộc không muốn truy cứu, chúng ta có thể giải quyết riêng tư."
"Nhưng chuyện lần này đã thăng lên thành vụ án hình sự, cho nên đây là công việc của chúng tôi, mong cô phối hợp." Nhân viên công tác nhẹ nhàng trả lời.
“Chuyện này... Được rồi!” Kim Tuyết Ngọc dừng một chút, không thể không đồng ý.
Nhưng mà vụ án đã thăng cấp, Kim Tuyết Ngọc không nói được cái gì nữa.
Cao Phong đã làm sai thì phải tự mình gánh chịu. “Cô Ngọc, phía bên chúng tôi còn có một thứ muốn đưa cho cô, chắc là cô sẽ cần.”
“Đến lúc đó chúng tôi sẽ copy cho cô một bản.” Người đàn ông giọng trầm lại nói.
"Thứ gì?" Kim Tuyết Ngọc tò mò hỏi.
Đồn công an.
Một nhân viên công tác để điện thoại
Từ nay về sau sẽ không còn người khắp nơi nhường nhịn cô.
Sẽ không còn người mỗi sáng sớm rán trứng cho cô ăn, sẽ không còn người bất chấp mưa gió đến đón cô...
Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng khó chịu.
Giống như cầm một con dao sắc bén cứa từng nhát từng nhát vào tim mình...
Không quen, chỉ là không quen...
Một lúc sau, Kim Tuyết Mai cố gắng hết sức nâng khuôn mặt thanh tú của mình lên, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô khịt mũi một cái, đổi giày yên lặng ra khỏi nhà.
Cô thậm chí còn không thèm ăn sáng, cứ để bụng trống rỗng đi làm, nhìn bóng lưng kia trông rất cô đơn.
Thật ra người không quen không phải chỉ có một mình Kim Tuyết Mai.
Cả nhà họ Kim đều trở nên không quen trước sự vắng mặt của Cao Phong. Cao Phong làm rất nhiều thứ vì cái nhà này, nhiều đến mức bất cứ ngóc ngách nào trong căn nhà này cũng có hình bóng của Cao Phong.
"Cao Phong, bóng đèn phòng của mẹ bị hỏng, hôm nay con đi mua...” Kiều Thu Vân đẩy cửa đi ra hét lớn vào phòng khách.
Bà ta mới hét được nửa câu thì lập tức ngậm mồm lại, nhìn không thấy có ai ở phòng khách thì trầm mặc quay lại phòng ngủ.
"Hôm nay ông đi mua bóng đèn mới về đổi cái hỏng này đi." Kiều Thu Vân nói với Kim Ngọc Hải.
"Tôi đâu biết mấy cái thứ này, bà bảo Cao Phong.... Quên đi, hôm nay tôi sẽ đi tìm một thợ điện, haizzz...” Kim Ngọc Hải thở dài một tiếng, yên lặng mang theo cặp công văn đi ra ngoài.
Bầu không khí trong nhà đều trở nên vô cùng quái dị.
Lúc Cao Phong còn ở đây, bọn họ không cảm thấy gì cả.
Cho tới hôm nay khi Cao Phong không còn ở đây nữa, bọn họ mới biết lúc trước Cao Phong đã cố gắng như thế nào.
“Còn chưa làm bữa sáng sao?” Kim Tuyết Ngọc cũng từ trong phòng đi ra.
Dĩ vãng, vào lúc này Cao Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng và đặt lên bàn, sau đó lau sàn trong phòng khách.
Kim Tuyết Ngọc sẽ cầm một ly sữa bò, miệng ngậm một miếng bánh, cao ngạo đi qua trước mặt Cao Phong, nhưng mà hôm nay trên bàn ăn không có gì cả.
Kim Tuyết Ngọc dừng một chút, sau đó không phục lẩm bẩm: "Con ra bên ngoài ăn, bên ngoài có cái gì mà không có?"
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của Kim Tuyết Ngọc kêu lên. "Alo, xin chào?" Kim Tuyết Ngọc nhìn qua, ấn nghe máy.
"Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Kim Tuyết Ngọc không ạ?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ổn.
“Vâng, là tôi, anh là?” Kim Tuyết Ngọc sững sờ, sau đó hơi kinh ngạc hỏi.
Cô ta vừa hỏi vừa đi về phía sopha, nhìn thấy cái chăn lông mà Cao Phong đã dùng thì chán ghét vứt nó qua một bên.
"Chúng tôi là nhân viên của cục cảnh sát 113, hiện tại có một việc cần tìm cô để tìm hiểu.” Giọng nam trầm ổn ở đầu dây bên kia lại vang lên.
Kim Tuyết Ngọc sừng sờ, lập tức nghĩ ra, nhất định là chuyện xảy ra ở khách sạn Lan Anh.
Trừ cái đó ra, Kim Tuyết Ngọc không còn nghĩ được cái gì khác nữa.
"À, mời anh nói.." trong lòng Kim Tuyết Ngọc hơi khẩn trương.
"Cô Ngọc không cần phải khẩn trương, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi cô là, khoảng chừng mười giờ sáng ngày hôm qua, cô có xuất hiện ở khách sạn Lan Anh không?" Người đàn ông giọng trầm hỏi.
"...Có." Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
“Được, tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút! Thế này, trong khoảng thời gian này mong cô hạn chế ra ngoài, lúc nào chúng tôi cũng có khả năng sẽ triệu tập cô, tùy tình huống sẽ còn đến tận cửa để điều tra."
"Bởi vị hiện tại chúng tôi đang tiến hành điều tra thêm một bước, cho nên chúng tôi cần sự phối hợp của cô." Giọng điệu của nhân viên công tác không gay gắt, bởi vì anh ta biết Kim Tuyết Ngọc là người bị hại.
“Cái này... Không cần! Tôi không có chuyện gì.” Kim Tuyết Ngọc trầm mặc một chút, cuối cùng trả lời như vậy.
Chuyện này bên 113 đã biết, cứ điều tra, chắc chắn sẽ tra ra được Cao Phong.
Đến lúc đó không chừng Cao Phong sẽ bị bắt.
Bây giờ Cao Phong đã bị đuổi ra khỏi nhà, một số việc cũng cần phải cuốn trôi theo gió.
Cho dù Kim Tuyết Ngọc rất căm hận Cao Phong, nhưng anh ta cũng từng là anh rể của cô ta.
Cho nên, Kim Tuyết Ngọc đặt tay nên ngực tự hỏi, cô cũng không muốn Cao Phong bị bắt vào tù.
“Cô Ngọc, chuyện là như thế này, nếu như đây chỉ là vấn đề tranh chấp dân sự, nếu như người trong cuộc không muốn truy cứu, chúng ta có thể giải quyết riêng tư."
"Nhưng chuyện lần này đã thăng lên thành vụ án hình sự, cho nên đây là công việc của chúng tôi, mong cô phối hợp." Nhân viên công tác nhẹ nhàng trả lời.
“Chuyện này... Được rồi!” Kim Tuyết Ngọc dừng một chút, không thể không đồng ý.
Cô ta đã làm những gì cô ta có thể làm, cô ta không đồng ý truy cứu chuyện này nữa là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Cao Phong rồi.
Nhưng mà vụ án đã thăng cấp, Kim Tuyết Ngọc không nói được cái gì nữa.
Cao Phong đã làm sai thì phải tự mình gánh chịu. “Cô Ngọc, phía bên chúng tôi còn có một thứ muốn đưa cho cô, chắc là cô sẽ cần.”
“Đến lúc đó chúng tôi sẽ copy cho cô một bản.” Người đàn ông giọng trầm lại nói.
"Thứ gì?" Kim Tuyết Ngọc tò mò hỏi.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói sau, xin cô hãy luôn mở máy." Người đàn ông giọng trầm nói xong thì cúp máy luôn.
Đồn công an.
Một nhân viên công tác để điện thoại
/860
|